Đây là câu chuyện về một cô gái.
Cô bé chào đời một cách hết sức bình thường. Cha mẹ cô đều là thường dân, gia đình hai bên chẳng giàu sang cũng chẳng nghèo khó.
Cả hai chỉ đơn giản là đến tuổi trưởng thành rồi được sắp đặt hôn nhân.
Họ chưa bao giờ yêu nhau say đắm, nhưng lại tỏ ra rất hòa hợp.
Cuộc hôn nhân của họ không mãnh liệt như pháo hoa mùa hạ, mà lại ấm áp và dễ chịu như một tách trà nóng ngày đông.
Dù hiếm khi nói ra, nhưng chắc chắn họ vẫn dành tình cảm cho nhau.
Thời gian cứ thế bình yên trôi qua trong một cuộc sống bình thường, rồi đến một lúc, họ có một cô con gái.
Mối bận tâm lớn nhất của họ khi đó là đặt tên cho con bé.
Họ sống một cuộc đời bình dị, hạnh phúc, và thế là đủ.
“Hừm. Ta cho rằng đứa đó sẽ là một vật chủ tốt.”
Nhưng chỉ vì một ý thích bất chợt, họ đã bị chọn. Hoặc có lẽ, kẻ đã chọn họ chỉ đơn giản là ghen tị khi thấy một gia đình sống hạnh phúc trong thời đại mới.
Nagumo Eizen đã sát hại đôi vợ chồng và bắt cô con gái đi.
Không biết đến cái tên mà cha mẹ đã yêu thương chọn cho cô, lão tự đặt cho cô một cái tên mới, gọi cô là Ryuuna.
Chữ “Ryuu” mang hai ý nghĩa: “vũng lầy” và “tụ khí”. Mục đích mới của cô đã được định sẵn.
Cô sẽ chứa đựng một linh hồn tà ác và trở thành một vị thần quỷ nhân tạo, rồi sinh ra những con quỷ sẽ mang đến sự hủy diệt cho thế giới Đại Chính.
Tử cung của cô đã bị biến đổi từ trước khi cô kịp nhận thức về thế giới xung quanh.
Tất cả những gì còn lại là chờ cô lớn lên.
Cô được nuôi dưỡng chẳng khác gì gia súc, bị nhốt dưới lòng đất và được cho ăn định kỳ.
Thỉnh thoảng, cơ thể cô lại bị thay đổi thêm để phù hợp với nhu cầu của Eizen.
Cô không nghĩ mình bất hạnh. Cô chẳng có gì để so sánh với hoàn cảnh của mình.
Chưa từng biết đến hạnh phúc, cô không thể nhận ra sự bất công trong cuộc đời mình.
Khó chịu. Đau đớn. Đói khát. Cô cảm nhận được những điều đó, nhưng với cô, chúng là lẽ thường tình.
Toàn bộ thế giới của cô chỉ là một căn hầm dưới lòng đất, và ý nghĩ trốn thoát đến một cuộc sống khác chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cô.
“Yo, Ryuuna-chan. Dạo này sao rồi?”
Thỉnh thoảng, một con quỷ tên Yonabari sẽ ghé qua. Chúng là một kẻ kỳ lạ, đến mà không có mục đích và rời đi mà chẳng làm gì cả.
Ryuuna không đặc biệt quan tâm đến chúng, nhưng chúng luôn đến thăm vào ban ngày, nghĩa là một chút ánh sáng sẽ len lỏi vào khi cánh cửa nối với bên ngoài được mở ra.
Đó là một thứ ánh sáng khác với ánh nến, rực rỡ hơn bội phần.
Ryuuna tự hỏi thứ ánh sáng đó đến từ đâu.
Sự tò mò nhỏ bé ấy đã trở thành một niềm khao khát. Cô bắt đầu tưởng tượng về thế giới bên ngoài căn hầm của mình.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mỗi ngày, cô nghĩ về thế giới bên ngoài.
Cô vẫn bị giam cầm trong căn hầm, nhưng một điều nhỏ bé đã thay đổi.
Sau khi biết đến sự rực rỡ của thế giới bên ngoài, cô mới nhận ra căn hầm của mình tối tăm đến nhường nào.
Ai có thể nói được bao nhiêu thời gian đã trôi qua sau đó? Niềm khao khát mờ nhạt về thế giới bên ngoài đã bị lãng quên theo thời gian.
Cô là một con chim trong lồng. Cô sẽ sống mà không bao giờ rời khỏi chiếc lồng của mình và chết đi một cách vô nghĩa.
Nhưng cô không sợ hãi. Cô thiếu đi sự quyến luyến với cuộc sống để có thể sợ hãi cái chết.
Cô chỉ đơn giản sống qua ngày bằng cách thức dậy, rồi chờ đợi cho đến khi đủ mệt để ngủ lại.
Những cơn đau khổ thỉnh thoảng chỉ giúp phá vỡ sự đơn điệu một chút. Cô không biết đến hạnh phúc, nhưng cũng chẳng biết đến bất hạnh.
Cô chỉ đơn giản là sống, không hơn không kém.
Đến một lúc nào đó, cô biết mình sắp trở thành một con quái vật mang lại sự hủy diệt cho thế giới loài người, nhưng ngay cả điều đó cũng chẳng khiến cô bận tâm.
Ngay cả khi trở thành một con quái vật, cô cũng sẽ chỉ tiếp tục trôi dạt qua cuộc đời.
Cô không thấy có gì có thể thay đổi đối với mình.
Cô trống rỗng. Cô thiếu cả quá khứ lẫn tương lai và thậm chí còn không có ý chí để hành động.
Mục đích duy nhất của cô là làm vật chứa mà Eizen muốn.
“Chọn đi. Ngươi có thể chết ở đây, hoặc đi cùng ta.”
Đó là lý do tại sao cô không vui mừng cũng chẳng ngạc nhiên khi một người đàn ông xuất hiện và đột ngột trao cho cô một sự lựa chọn—cô chỉ bối rối.
Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm đưa ra lựa chọn. Chỉ có rất ít người đến thăm căn hầm của cô, và đó là để cho cô ăn hoặc thay đổi cơ thể cô.
Việc có ai đó đưa tay ra cho cô như thế này là lần đầu tiên.
“Vậy quyết định rồi nhé. Đi thôi.”
Ấy vậy mà, cô đã nắm lấy tay anh ta từ lúc nào không hay. Cô không biết tại sao.
Chẳng có một phần nào trong cô muốn rời khỏi căn hầm của mình. Nếu có bất kỳ lý do nào cho hành động của mình, thì hẳn là vì cô chỉ đơn giản muốn biết cảm giác bàn tay anh ta như thế nào.
Nó thô ráp và ấm áp một cách kỳ lạ.
Sau khi được đưa ra thế giới bên ngoài, cô đã biết đến nhiều điều tuyệt vời. Bầu trời rộng lớn và những tia nắng chói chang.
Vẻ đẹp của những đóa hoa và thứ gọi là nụ cười. Kẹo ngọt, nước mát, giường nệm êm ái.
Nắm tay và những cái xoa đầu nhẹ nhàng. Có nhiều điều tuyệt vời hơn cô có thể đếm xuể.
Thế giới bên ngoài hóa ra lại tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại dừng lại và quay đầu, và ngay sau lưng cô là Ryuuna của căn hầm tối tăm đang dõi theo.
Dĩ nhiên đó chỉ là trí tưởng tượng của cô, nhưng ánh mắt của Ryuuna trong quá khứ lại chứa đầy sự ghen tị và căm ghét.
Khi nhận ra bản thân trong quá khứ đang dõi theo, Ryuuna trở nên sợ hãi nhiều thứ.
Màu xanh của bầu trời thật rực rỡ, nhưng nó lại khiến bóng tối của những đêm không sao trở nên đáng sợ hơn.
Những đóa hoa thật đẹp, nhưng cảnh những cánh hoa rơi rụng lại thật cô đơn.
Nếu không có một chiếc giường tử tế, cô sẽ không bao giờ biết sàn nhà lạnh lẽo đến mức nào, và cô sẽ không bao giờ sợ hãi việc buông tay ai đó nếu cô chưa từng nắm tay ai.
Cô tự nhủ rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô chưa bao giờ rời khỏi căn hầm tối tăm của mình, nhưng giờ đã quá muộn.
Cô đã khám phá ra quá nhiều điều và không còn muốn quay trở lại nữa. Cô thích mọi thứ như bây giờ.
Vì vậy, cô đã ước một điều: Làm ơn, hãy để những ngày này tiếp tục.
Cô không nghĩ các vị thần sẽ nghe thấy mình, nên cô đã gửi lời cầu nguyện của mình đến hơi ấm nhỏ bé còn vương lại trên tay.
“Yo, Ryuuna-chan. Xem ra chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nhưng điều ước của cô đã không thành sự thật.
Một chất màu đen tuôn ra từ Yonabari, và thời gian làm người của Ryuuna đã kết thúc.
Chào mừng trở về. Bản thân trong quá khứ cuối cùng đã bắt kịp cô, và đôi bàn tay lạnh lẽo của nó kéo cô trở lại bóng tối.
Không. Có lẽ cô chưa bao giờ thực sự rời đi. Tất cả chỉ là một giấc mơ.
Hạnh phúc mà cô cảm nhận được đều là do cô tưởng tượng, và việc được ai đó cứu cũng vậy.
Một con quái vật không thể hy vọng sống cùng con người. Ngay từ đầu, cô đã được định sẵn để trở thành một tai ương mang lại sự hủy diệt cho thế giới loài người… Nhưng vậy thì tại sao cô lại cảm thấy muốn khóc?
Trái tim của Ryuuna một lần nữa bị mắc kẹt trong căn hầm tối tăm. Nhưng bất chấp nỗi đau, một phần trong cô lại cảm thấy thân thuộc.
Những bóng ma sinh ra từ làn chướng khí đen ngòm vô thức vồ lấy người sống.
Dù Jinya thương hại cho những biểu hiện của nỗi tiếc nuối còn vương vấn này, anh không có thời gian để thương tiếc chúng.
“Tránh ra!”
Với một nhát chém, một bóng ma tan biến vào màn sương như thể nó chưa từng tồn tại.
Jinya không cảm thấy gì đặc biệt. Không cả dừng lại để thở, anh vung kiếm điên cuồng.
Anh không buồn đếm khi những con mồi của mình lần lượt biến mất, cho đến khi cuối cùng anh cũng thấy được điểm kết.
Chính là nó. Anh chém bóng ma cuối cùng nhưng vẫn giữ cảnh giác.
Sau khi chắc chắn không còn con nào xung quanh, anh lao về phía trước không chút chậm trễ.
Anh đã mất quá nhiều thời gian. Yonabari có lẽ đã đến chỗ Ryuuna rồi và…
Lo lắng bùng lên trong lồng ngực anh. Anh thường quá chậm chạp vào những lúc quan trọng.
Đó đã là trường hợp của Shirayuki và Natsu, và cả Nomari nữa.
Bởi lẽ dù anh có điên cuồng lao đi đến đâu, anh vẫn thường đến quá muộn.
Dừng lại. Đừng nghĩ nữa. Anh gạt bỏ những suy nghĩ đó và chỉ tập trung vào những gì ở phía trước.
Dù trượt chân trong vũng bùn do mưa tạo ra, anh vẫn đứng dậy và tiếp tục chạy.
Ngay cả những tòa nhà đổ nát vì trận động đất cũng không còn lọt vào tầm mắt anh nữa.
Điều duy nhất trong tâm trí anh là đến được chỗ Ryuuna. Anh cố gắng kiềm chế trái tim bồn chồn của mình, nhưng nỗi lo lắng vẫn len lỏi và thúc giục anh đi nhanh hơn.
Khung cảnh xung quanh anh mờ đi, và tiếng khóc la hét xung quanh anh trở nên xa vời.
Anh thấy một bóng người phía trước và dừng lại. Đứng giữa con đường nứt nẻ là Ryuuna.
“Chết tiệt… Chỗ này bị ảnh hưởng nặng quá.”
Thiệt hại do động đất ở Shibuya tương đối nhẹ. Rạp Koyomiza vẫn đứng vững dù có những vết nứt trên tòa nhà, và con đường tuy nứt nẻ nhưng vẫn có thể đi được.
Nhưng sự tàn phá càng trở nên tồi tệ hơn khi Izuchi đi về phía Kojimachi.
Thủ đô Tokyo tráng lệ đã trở thành một thành phố đổ nát.
Đất ở nhiều nơi đã sụt lún, và không khí trộn lẫn với bụi bặm khiến Izuchi ho sặc sụa.
“C-chúng ta phải tìm Jiiya và Ryuuna!”
“Khoan đã, Kimiko-san. Chúng ta nên ở yên trong tình huống khẩn cấp như thế này.”
Dù bị chấn động bởi trận động đất, Kimiko lại lo lắng cho Jinya và Ryuuna hơn là bản thân.
Cô có vẻ như sắp lao đi tìm họ, nhưng Yoshihiko đã kịp ngăn cô lại.
“Izuchi-san, khu vực này có vẻ ổn. Cậu có thể đi tìm Jiiya-san và Ryuuna-chan giúp chúng tôi được không?”
“…Anh chắc chứ?”
“Làm ơn. Tôi sợ điều tồi tệ nhất… Hãy đảm bảo Ryuuna-chan an toàn giúp tôi.”
Theo yêu cầu của Yoshihiko, Izuchi rời đi và hướng đến Dinh thự Cẩm Tú Cầu, nơi Jinya và Ryuuna vừa rời khỏi.
Hắn ngần ngại rời khỏi Koyomiza trong tình huống này, nhưng Yonabari cứ lởn vởn trong tâm trí hắn—và dường như cả Yoshihiko cũng vậy.
Yoshihiko không nói thẳng, nhưng Izuchi đã hiểu được ẩn ý của anh.
Cả hai đều biết rõ bản chất của Yonabari. Trận động đất này rất có thể không phải là một thảm họa tự nhiên.
Đó là lý do tại sao Yoshihiko đã cố gắng ngăn Kimiko lại và nhờ Izuchi đi tìm Jinya và Ryuuna một mình.
Anh nghi ngờ rằng Yonabari sẽ nhân cơ hội này để hành động và Ryuuna đang gặp nguy hiểm lớn hơn Kimiko.
“Hầy. Yoshihiko-senpai đúng là đầu đất chuyện yêu đương, nhưng những chuyện khác thì lại sắc sảo đáng ngạc nhiên.”
Yoshihiko cũng là người duy nhất nhận ra đòn tấn công bất ngờ của Yonabari nhắm vào Kimiko trong cuộc đột kích vào ngôi nhà thứ hai của Eizen.
Izuchi phải thừa nhận rằng—Yoshihiko có một bộ não tốt hơn cái đầu ngu ngốc của hắn.
Việc Jinya dạo gần đây cứ dính lấy Ryuuna có lẽ cũng là một manh mối.
Izuchi luồn lách qua những con đường đổ nát với một guồng chân nhẹ nhàng.
Hắn vừa đi vừa quét mắt xung quanh, cuối cùng phát hiện một gương mặt quen thuộc phía trước.
“Ồ, Ryuuna-chan. Tốt quá, em không sao. Sao lại một mình thế? Quỷ Thực đâu rồi?”
Cô bé đang đứng một mình giữa đường vì một lý do nào đó. Nghĩ rằng thật kỳ lạ, Izuchi gọi.
Tuy nhiên, dường như không có gì bất thường. Cô bé chỉ đứng đó không nói một lời.
“Này…? Sao thế? Em bị thương à?”
Cô bé vẫn không trả lời. Bắt đầu lo lắng, hắn nhìn kỹ vào biểu cảm của cô.
“Ryuuna!”
Izuchi nghe thấy tiếng Jinya hét lên.
Khi Jinya đến chỗ Ryuuna, Izuchi đã ở cùng cô.
Anh đã sợ Yonabari sẽ bắt kịp cô, nên vai anh chùng xuống vì nhẹ nhõm khi thấy không phải vậy.
“Ơn giời. Cậu đã bảo vệ con bé an toàn?”
“Ồ, Quỷ Thực. Không, tôi cũng vừa mới đến. Quan trọng hơn, con bé có gì đó không ổn.”
Jinya nhìn sang và thấy Ryuuna đứng bất động giữa đường, đầu cúi gằm.
Chắc chắn cô bé đã nghe thấy họ, nhưng cô không phản ứng chút nào.
Cứ như thể cô đang bị mê hoặc.
Một cảm giác chẳng lành bùng lên trong Jinya, nhưng nỗi lo lắng cho Ryuuna đã chiến thắng.
“Có chuyện gì vậy?” Anh không thấy Yonabari ở xung quanh. Vẫn giữ cảnh giác, anh đến gần Ryuuna và đưa tay ra.
Cô bé có vẻ không bị thương, và cũng không đặc biệt xanh xao. Cô chỉ đơn giản là không có bất kỳ phản ứng nào.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ngay khoảnh khắc trước khi bàn tay đang vươn ra của anh có thể chạm vào Ryuuna, anh đã túm lấy cổ áo Izuchi và vội vàng nhảy lùi lại.
“Ặc, này! Cái quái gì thế?!” Izuchi giận dữ hét lên, bị cổ áo siết chặt.
Jinya không để ý đến hắn và vẫn dán mắt vào Ryuuna.
“Đừng có lơ tôi! Tôi đã hỏi cái quái gì thế?!”
“Chúng ta có thể nói chuyện sau. Chuẩn bị đi.”
“Hả? Anh đang…?” Giọng Izuchi nhỏ dần.
Jinya ước gì anh có thể nói rằng cơ thể mình đã di chuyển theo bản năng, nhưng sự thật thì đơn giản hơn nhiều. Anh cảm nhận được cái chết.
Như thể anh sẽ chết ngay tại chỗ nếu anh lùi lại chậm hơn một khoảnh khắc.
Luồng tử khí toát ra từ Ryuuna dày đặc đến mức khiến Jinya phải lùi lại theo phản xạ, và anh đã đúng khi làm vậy.
“…Trò đùa bệnh hoạn gì đây?” Izuchi lẩm bẩm.
Với mái tóc đen dài và khuôn mặt thanh tú, hầu hết mọi người sẽ đồng ý rằng Ryuuna rất xinh đẹp.
Jinya không hề thiên vị, nhưng ngay cả anh cũng nghĩ cô bé trông rất ưa nhìn. Tất cả vẻ đẹp đó giờ đây đã bị méo mó.
Da thịt và xương cốt của Ryuuna bắt đầu oằn oại biến dạng. Cơ thể cô kêu lên những tiếng răng rắc và rên rỉ khi ngày một phình to, cơ bắp cuồn cuộn một cách bất thường và da thịt chuyển sang màu trắng tro.
Không còn một chút bóng dáng nào của con người cũ của cô có thể được nhìn thấy.
Cô, người luôn ngước nhìn Jinya với đôi mắt ngước lên, giờ đã cao hơn anh.
Ngay cả khi cô đứng bằng bốn chi, anh cũng phải ngẩng cổ lên để nhìn cô.
A… Tâm trí anh ngừng lại trong một khoảnh khắc. Ngay cả với những đống đổ nát và những xác chết vương vãi một cách nhẫn tâm, cảnh tượng trước mắt anh thật quen thuộc—thậm chí còn gợi lên nỗi hoài niệm.
Nước dãi chảy ra từ miệng con thú khi đôi mắt đỏ hoe lồi ra của nó nhìn xung quanh, có lẽ là để tìm kiếm con mồi.
Đây có phải là định mệnh không? Con quái vật trước mắt Jinya mang một nét tương đồng đến kỳ lạ với con quỷ từng tấn công Kadono ngày trước—nói cách khác, chính là Yokaze.
“G-g-r-r-o-o-o-o-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-a-h…!”
Nó gầm lên một tiếng. Một tiếng hét, hay có lẽ là một tiếng khóc. Nó trầm và nặng, làm rung chuyển không khí.
Jinya muốn tin rằng đó là một tiếng than khóc bởi vì anh biết cô đã từng là gì.
Cô bé ít nói nhưng có một trái tim trong sáng. Dù là một quá trình chậm chạp, cô đang học cách mở lòng.
Cuộc gặp gỡ của họ chẳng có gì đặc biệt. Cô chỉ đơn giản là một con tốt mà anh đã lấy đi từ Nagumo Eizen trong cuộc xung đột của họ.
Nhưng cả hai đã trở nên đủ thân thiết để bây giờ anh thực sự muốn bảo vệ cô.
“Ryuuna…” Anh gọi tên cô trong sự hoài nghi. Một người anh muốn bảo vệ đã biến thành một con quỷ gớm ghiếc.
Chỉ riêng khí tức của cô cũng đã áp đảo. Da anh nổi gai ốc vì áp lực mà cô tỏa ra.
Ryuuna giờ đã là một linh thể có thể đứng ngang hàng với những con quỷ mạnh nhất mà anh từng đối mặt trong quá khứ.
Nếu anh để cô yên, nhiều người sẽ chết.
“Đó là… Ryuuna-chan, phải không? Tại sao…?” Izuchi thậm chí không thể nói hết câu. Tâm trí hắn vật lộn để nắm bắt những gì hắn đã thấy.
“Mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch của Yonabari.”
“Đây là thứ chúng muốn sao? Cái quái gì thế… Sau tất cả những gì chúng nói về việc không muốn giết người? Thế này không phải còn tàn nhẫn hơn sao?”
Izuchi giận dữ lườm Ryuuna. Cơn giận của hắn không nhắm vào cô mà là vào một người không có ở đó.
Một người mà hắn đã từng chiến đấu bên cạnh đã tạo ra con quái vật này, và điều đó khiến hắn sôi máu.
Hắn nghiến răng vì cơn thịnh nộ thuần túy.
“Ryuuna! Em có nghe thấy tôi không? Em… còn hiểu tôi không?” Jinya tuyệt vọng cầu xin. Đôi mắt của con quái vật tập trung vào anh.
Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng một chút gì đó của cô có thể vẫn còn, nhưng hy vọng đó đã nhanh chóng bị dập tắt.
Đôi mắt cô trống rỗng, vô cảm. Không có ác ý. Không có ý đồ xấu. Không có sự thù địch.
Thậm chí còn không có sự quan tâm. Anh chỉ đơn giản là ở đó khi không nên có gì ở đó cả.
Thể hiện sự thờ ơ như cách người ta gạt đi một mẩu rác hay đập một con ruồi, nó tấn công Jinya.
Tâm trí đang bối rối của anh bừng tỉnh ngay lập tức. Anh ngay lập tức chọn di chuyển ra khỏi chỗ của Izuchi, tin rằng trận chiến này sẽ quá sức đối với hắn.
Ryuuna lao về phía trước với một tốc độ không thể tưởng tượng được đối với thân hình khổng lồ của nó và thu hẹp khoảng cách giữa nó và Jinya.
Anh đã quá muộn để lùi lại. Thay vào đó, anh né sang một bên những gì có thể trong cú lao của nó, nhưng móng vuốt của nó đã sượt qua ngực anh.
Anh cảm thấy một cơn đau rát, và máu tươi tung tóe trong không khí một lúc sau. Nhưng Ryuuna không dừng lại ở đó.
Di chuyển bằng bốn chi, nó đuổi theo Jinya đang lùi lại và vung móng vuốt một lần nữa.
Anh đã nghĩ đến việc né một lần nữa nhưng quyết định không làm vậy. Đây không phải là một đối thủ bình thường.
Anh không biết Ryuuna có thể làm được gì, và cố gắng né một cách sít sao có thể phản tác dụng.
Hiện tại, anh phải quan sát. Sử dụng Dart, anh nhảy sang một bên và tạo ra một khoảng cách đáng kể.
Ryuuna dễ dàng theo kịp anh và đập cánh tay trái của nó xuống Jinya.
“Gh…?! Quyết định của Jinya không tồi. Chỉ là chuyển động của Ryuuna đã vượt xa những gì anh dự đoán.
Anh đã đoán rằng nó sẽ mạnh. Anh biết nó thuộc hàng linh thể cao cấp nhất, và từ những gì anh đã thấy, anh hiểu rằng nó rất giỏi chiến đấu.
Anh không hề lơi là cảnh giác dù chỉ một khoảnh khắc, nhưng nó vẫn vượt qua cả sự mong đợi của anh.
Khoảng cách giữa họ là một vực sâu thăm thẳm.
“Ngh…”
Jinya nằm bẹp trên mặt đất, bị đè từ trên xuống.
Nó có đủ sức mạnh để ấn anh lún xuống đất.
Ngay cả Dart cũng không đủ để thoát khỏi nó.
Về khả năng thể chất và sức mạnh thuần túy, Ryuuna vượt qua không chỉ Yonabari mà cả Magatsume.
Chỉ riêng cuộc trao đổi này đã cho thấy rõ rằng Jinya không có cơ hội chiến thắng trong một trận đấu công bằng.
Dù quá trình khác nhau, cô đã trở thành nữ quỷ sinh sản sẽ mang lại sự hủy diệt cho thế giới Đại Chính.
Kodoku no Kago đã hoàn thành.
“Ngh, gaaah!”
Jinya đã kích hoạt Bất Khuất trong gang tấc để sống sót.
Sử dụng Siêu Lực, anh nâng cánh tay của Ryuuna lên và hất nó sang một bên.
Con bọ mà nó nghĩ đã đè bẹp vẫn còn sống, nhưng nó thậm chí còn không có đủ tự nhận thức để ngạc nhiên.
Chỉ phản ứng một cách mù quáng với chuyển động của anh, nó lại vung cánh tay.
“Mình đã nghĩ mình mạnh hơn một chút rồi chứ… Thật thảm hại.” Jinya cười tự giễu.
Magatsume, Okada Kiichi, Yonabari. Và bây giờ, Ryuuna.
Anh đã không lơ là trong việc luyện tập. Anh đã bò đến địa ngục và trở về nhiều lần cho đến bây giờ.
Ấy vậy mà, anh lại bị áp đảo một cách dễ dàng như vậy. Anh cảm thấy thất vọng vì mình quá yếu.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên anh bị dồn vào chân tường.
Anh không còn non nớt đến mức trở nên rụt rè khi đối mặt với cái chết.
Anh tiến về phía trước và để đòn tấn công của Ryuuna lướt qua mình.
Một đòn tấn công tiếp theo ập đến, nhưng anh vẫn giữ một khoảng cách có tính toán và lách xuống dưới nó.
Anh nghe thấy tiếng gió rít khi những móng vuốt sắc nhọn cào vào không khí.
Mặc dù các đòn tấn công không trúng, chỉ cần ở gần cũng khiến xương sống anh lạnh buốt. Ngay cả những cú vung bừa bãi của nó cũng chết người.
Càng có thêm lý do để anh tiến về phía trước mà không sợ hãi.
Với kích thước của mình, Ryuuna không thể xoay người nhanh. Hơn nữa, những cơ bắp khổng lồ của nó lại là một lợi thế bất ngờ vì chúng khiến hướng và thời điểm tấn công của nó dễ đoán.
Jinya nhận ra điều này và luôn đi trước hai hoặc ba nước cờ, dồn hết tâm trí vào việc né tránh.
Một lần phán đoán sai sẽ dẫn đến cái chết ngay lập tức. Một người quan sát có thể nghĩ rằng anh đang xử lý tình huống này một cách dễ dàng, nhưng thực tế anh đang bước đi trên một sợi dây mỏng manh.
Có lẽ bực tức vì con sâu bọ nhỏ bé của mình vẫn đang chạy loanh quanh, chuyển động của Ryuuna trở nên dữ dội và hoang dại hơn.
Cuối cùng, cơ hội của anh đã đến.
Nó gầm lên và giơ một cánh tay. Nhắm vào khoảnh khắc cơ bắp của nó căng cứng, Jinya sử dụng Địa Phược và Bất Khuất.
Với bốn sợi xích của mình, anh tận dụng sơ hở để trói tất cả các chi của nó.
Khi Jinya kết hợp Bất Khuất với các năng lực khác bằng Nhất Thể, anh không thể đạt được độ bền như khi sử dụng nó cho bản thân.
Bất Khuất là một năng lực được biểu hiện từ mong muốn có một cơ thể không thể phá vỡ, vì vậy việc sử dụng nó cho một mục đích khác không tạo ra hiệu quả tương tự là điều hợp lý.
Do đó, khi anh kết hợp Bất Khuất với Địa Phược, anh không thể tạo ra những sợi xích không thể phá vỡ, chỉ là những sợi xích chắc chắn.
Nhưng dù chúng tỏ ra yếu kém trước làn chướng khí đen của Yonabari, chúng cũng đủ tốt để kìm hãm sức mạnh thuần túy.
Ngay cả Ryuuna cũng không thể phá vỡ chúng một cách dễ dàng. Và trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng mang lại, anh có thể ra tay.
“…Chết tiệt.”
Nhưng anh sẽ ra tay như thế nào? Anh sẽ chém nó? Chắc chắn là không.
Mặc dù bây giờ nó đã khác, nó vẫn là Ryuuna. Anh không thể chĩa lưỡi kiếm vào cô.
Anh cần một cách để ngăn chặn cơn thịnh nộ của nó, không phải giết nó.
Anh đã chọn bảo vệ cô, và anh sẽ không từ bỏ điều đó chỉ sau một trở ngại nhỏ.
“Ooooooaagh!”
Sự do dự khiến Jinya dừng lại. Vẫn bị trói, Ryuuna há hốc miệng.
Anh thậm chí còn không có thời gian để tự hỏi nó đang làm gì.
Thứ phát ra từ miệng nó không phải là tiếng nói mà là một tia sáng của bóng tối thuần túy.
Không khí rung chuyển. Jinya không biết mình đang nhìn thấy gì, nhưng kinh nghiệm tích lũy đã mách bảo anh rằng nó rất nguy hiểm.
Không chậm trễ, anh lao sang một bên.
Tia sáng tối tăm bắn qua nơi anh vừa đứng, thiêu đốt và làm tan chảy mặt đất thành màu đen.
Hơi nước trắng, có lẽ là khói, bốc lên từ chỗ đó.
Nó đã bắn ra thứ gì đó đủ mạnh để làm tan chảy mặt đất. Muộn màng, Jinya nhận ra đó là gì.
“…Ngươi còn bao nhiêu bất ngờ dành cho ta nữa đây?”
Đó là một lời nguyền đậm đặc. Cảm xúc tiêu cực, nguyền rủa sự sống cô đọng đến mức có thể đốt cháy vật chất.
Nếu trúng phải, ngay cả xương cũng không còn. Jinya không có ý định thử xem Bất Khuất có chịu được nó không.
Ryuuna vùng vẫy và giũ bỏ những sợi xích đang giữ nó.
Nó bây giờ đã thoát khỏi sự trói buộc, nhưng trong một khoảnh khắc, nó sẽ không phòng bị.
Tuy nhiên, hơn bất cứ điều gì khác bây giờ, Jinya cần thời gian để suy nghĩ.
Anh cho rằng đây là thời điểm tốt nhất để tạo khoảng cách và cố gắng làm điều đó, nhưng Ryuuna đã nhanh hơn.
Đôi mắt trống rỗng của nó dõi theo anh khi nó mở miệng một lần nữa.
“Hraah!”
Jinya nghe thấy một tiếng gầm gừ, và rồi một tảng đá lớn bay vào tầm mắt.
Lần này Ryuuna là người lùi lại. Tảng đá sẽ không làm nó bị thương chút nào nếu nó va vào nó, nhưng phản xạ của nó quá nhạy bén.
Nó né sang một bên như một phản ứng tự nhiên.
Người ném tảng đá là Izuchi, người đã chờ thời và đợi cơ hội.
Nhờ hắn, Jinya đã tạo được khoảng cách an toàn giữa mình và Ryuuna.
“Cảm ơn. Tôi nợ cậu một lần.”
“Chắc rồi, nhưng đừng mong đợi gì nhiều hơn. Thật tệ khi phải nói ra, nhưng tôi không cùng đẳng cấp ở đây. Chết tiệt, tên Okada khốn kiếp đó ở đâu khi ta cần hắn?”
Không có chút sức sống nào đằng sau những lời lẽ miệt thị của hắn. Sau khi mất khẩu súng gatling, Izuchi không hơn gì một con quỷ cấp thấp bình thường.
Hắn không có cả sức mạnh thể chất lẫn kỹ thuật để chống lại Ryuuna, nên ném rác là sự hỗ trợ nhiều nhất mà hắn có thể làm.
Hắn cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối của chính mình. Tuy nhiên, lòng biết ơn của Jinya là thật lòng.
Jinya quay lại chú ý đến Ryuuna. Trước khi nó kịp ra đòn tiếp theo, anh triệu hồi Khuyển Linh để bao vây nó, rồi lại dùng Địa Phược để trói các chi của nó.
Nó sẽ phải tập trung vào những con chó đen đang nhảy lên một lúc, điều này sẽ giúp họ câu thêm chút thời gian.
“Vậy, trông thế nào, Quỷ Thực? Anh có thể giết nó không?” Izuchi hỏi thẳng và không chút cảm xúc.
Câu hỏi của hắn có hai nghĩa: Lưỡi kiếm của anh có thể chạm tới nó không, và anh có đủ can đảm để giết một người mà anh muốn bảo vệ không?
Hắn cố tình đặt câu hỏi một cách thẳng thừng nhất có thể để tránh làm Jinya mâu thuẫn, nhưng Jinya không hề dao động.
Anh trả lời câu hỏi đột ngột mà không do dự.
“Tôi không thể. Tôi đã quyết định sẽ bảo vệ con bé.”
Không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, mặt Izuchi sa sầm. Nếu họ không giết Ryuuna ở đây, thiệt hại sẽ lan rộng khắp Tokyo.
Đây không phải là lúc để thiên vị. “Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
“Hãy tin tôi một chút. Tôi không phải là không có kế hoạch.” Sau nhiều suy nghĩ, Jinya đã nghĩ ra một phương pháp duy nhất.
Anh không thể biết nó có hiệu quả hay không cho đến khi anh thử, nhưng anh phải thử.
“Một kế hoạch hay à?”
“Điều đó không phải để tôi nói. Tôi sẽ không biết nó có hiệu quả không cho đến khi tôi thử.”
“Anh không làm tôi tự tin chút nào… nhưng tôi vẫn sẽ nghe anh nói.” Izuchi cau mày, lo lắng trước cách nói của Jinya.
Jinya nhẹ nhàng hít một hơi, rồi tiết lộ kế hoạch của mình trong một lần.
“Tôi sẽ dùng năng lực Nhất Thể để kết hợp Đồng Hóa, Thần Hồn và Furutsubaki. Đồng Hóa sẽ cho phép tôi kết nối với Ryuuna trong khi Thần Hồn và Furutsubaki kiểm soát con bé, ngăn chặn cơn thịnh nộ của nó.”
Mặc dù Jinya thường sử dụng Đồng Hóa để lấy năng lực của những con quỷ khác, mục đích thực sự của nó đúng như tên gọi của nó: đồng hóa.
Con quỷ của Siêu Lực đã tấn công Kadono đã sử dụng nó để kết nối bản thân với những người khác.
Thần Hồn là năng lực điều khiển xác thịt và Furutsubaki là năng lực kiểm soát những người có trái tim yếu đuối.
Ba thứ kết hợp lại, hy vọng, sẽ cho phép anh kiểm soát Ryuuna.
Mục tiêu của anh đã được đặt ra, và tất cả những gì còn lại là thực hiện nó.
Đây sẽ là một canh bạc được ăn cả ngã về không, nhưng Jinya không thấy có vấn đề gì khi chấp nhận rủi ro nếu điều đó có nghĩa là có cơ hội cứu Ryuuna.
“Liệu có được không?” Izuchi nhìn Jinya. Đáng buồn thay, anh không thể trả lời với sự tự tin hoàn toàn.
“Ai biết được?”
Izuchi rên rỉ. “Anh không thể nghiêm túc được…”
“Xin lỗi. Tôi chưa bao giờ kết hợp ba năng lực cùng một lúc, cũng chưa từng thử Furutsubaki. Nhưng kế hoạch này không phải là không có cơ sở. Người ta không gọi Akitsu Somegorou là một thợ săn quỷ huyền thoại chỉ để cho vui.”
Izuchi cau mày, bối rối trước việc đột nhiên nhắc đến Akitsu Somegorou.
Đối với Izuchi, ông ta dường như hoàn toàn không liên quan đến những gì đang xảy ra bây giờ, nhưng với Jinya thì không.
Thợ săn quỷ đã bị gạt sang một bên trong thời đại Đại Chính.
Đó là lý do tại sao Nagumo Eizen đã cố gắng tạo ra Kodoku no Kago của mình, để khiến mọi người cần đến thợ săn quỷ—cụ thể là nhà Nagumo—một lần nữa.
Nhưng có một vấn đề.
Akitsu Somegorou được biết đến như một thợ săn quỷ huyền thoại và hoàn toàn vô song.
Nói một cách đơn giản, ông ta mạnh hơn nhà Nagumo.
Nếu có một con quỷ mà nhà Nagumo có thể giết, thì hợp lý là Somegorou cũng có thể giết nó.
Theo logic đó, Kodoku no Kago sẽ không phải là một con quỷ mà chỉ nhà Nagumo mới có thể đánh bại, và Eizen không thể thực hiện kế hoạch nâng cao danh tiếng của nhà Nagumo lên trên tất cả các thợ săn quỷ khác.
Điều đó chỉ còn lại một khả năng. Kodoku no Kago phải đủ mạnh để không ai có thể đánh bại, nhưng lại đủ yếu để nhà Nagumo có thể làm được.
Nó cần phải là một sinh vật mâu thuẫn như vậy.
Đó là lý do tại sao lão cần Ryuuna. Jinya luôn thấy kỳ lạ khi Eizen đã bắt cóc một đứa trẻ trong khi lão cũng đã học được kỹ thuật của Magatsume từ một người con gái của Magatsume mà lão đã bắt được.
Người ta sẽ nghĩ rằng lão có thể đơn giản tạo ra một con quỷ từ hư vô.
Nhưng không, lão đã chọn chuẩn bị Ryuuna làm một vật chứa, và bây giờ Jinya đã hiểu tại sao.
“Đánh bại một đối thủ bất bại rất dễ. Anh chỉ cần để họ tự thua. Đó là mục đích của Furutsubaki.”
Kodoku no Kago sẽ không phải là một con quỷ thuần túy mà là một con người bị biến thành quỷ.
Nền tảng của nó vẫn là của một con người. Thuộc hạ trung thành của Eizen, Furutsubaki, có khả năng kiểm soát con người, vì vậy có lý khi kế hoạch của Eizen phải là kiểm soát phần người của Kodoku no Kago.
Nếu vậy, cấp độ sức mạnh của Kodoku no Kago không quan trọng.
Nếu Eizen có thể kiểm soát nó, lão có thể sắp xếp để tự mình giết nó.
Việc có quyền kiểm soát cũng giúp dễ dàng chỉ đạo hành động của nó, và lão có lẽ đã chuẩn bị để đặt những đứa con mà nó sinh ra dưới sự kiểm soát của mình.
Nhưng không có lý do gì Jinya lại không thể làm điều tương tự.
Nếu thứ đứng trước mặt anh thực sự là Kodoku no Kago, thì Furutsubaki sẽ có thể kiểm soát phần là Ryuuna của nó.
Dù sao đi nữa, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc thử vận may.
“Tôi không hiểu. Ý anh là gì?”
“Không có thời gian để giải thích, nhưng tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu.”
“Ờm, chắc rồi. Anh làm tôi rối trí quá, nhưng tôi sẽ làm những gì có thể nếu nó giúp được Ryuuna-chan.”
Vấn đề là mỗi khi Jinya hấp thụ một năng lực từ một trong những người con gái của Magatsume, nó lại bị suy yếu đi.
Anh dự định bổ sung nó bằng Đồng Hóa và Thần Hồn, nhưng anh không biết mình có thể kiểm soát Ryuuna bằng Furutsubaki tốt đến mức nào.
Tệ hơn nữa, anh cần phải chạm trực tiếp vào mục tiêu để sử dụng cả Đồng Hóa và Furutsubaki, và anh sẽ hoàn toàn không có khả năng phòng thủ ngay khi làm vậy.
Tạo ra một sơ hở trước một đối thủ chết người như vậy là rất rủi ro.
Ngay cả khi anh bằng cách nào đó thành công và cô lấy lại được ý thức ở đây, điều đó cũng không thay đổi sự thật rằng cô vẫn là một con quỷ.
Cô sẽ phải sống ẩn mình giữa con người như Jinya, Izuchi, và Okada Kiichi đã làm.
Jinya có nhiều mối lo. Thất bại là điều có thể xảy ra, và chiến thắng cũng đi kèm với những hạn chế của riêng nó.
Nhưng anh vẫn sẽ đánh cược. Anh đã đi quá xa để từ bỏ bây giờ.
“Tôi sẽ không có thời gian để sử dụng bất kỳ năng lực nào khác của mình, vì vậy tôi cần cậu thu hút sự chú ý của Ryuuna. Chỉ một chút thôi là được. Tôi chỉ cần đến đủ gần để chạm vào con bé.”
“Nghe có vẻ khá mạo hiểm… nhưng được thôi. Tôi sẽ làm. Dù sao thì Yoshihiko-senpai cũng đã nhờ tôi trông chừng Ryuuna-chan.”
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Izuchi hít một hơi thật sâu, rồi vỗ vào má để lấy can đảm.
Jinya lặng lẽ điều hòa hơi thở và quan sát Ryuuna.
“Jiiya…”
Anh nghĩ mình đã nghe thấy cô gọi tên anh trong một giây. Càng có thêm lý do.
Những ngày than thở về sự yếu đuối của mình đã lùi xa.
“Tôi đến đây, chờ một chút.” Anh định hình quyết tâm run rẩy của mình bằng lời nói để tự trấn an.
Anh hít một hơi thật sâu và lấp đầy phổi bằng không khí bụi bặm, rồi thở ra một hơi nóng hổi.
Anh sẽ không còn dao động nữa.
“Urrraah!” Izuchi đã di chuyển. Địa Phược và Khuyển Linh đã tan biến, nên hắn lao ra ngoài và sử dụng tài sản duy nhất của mình, sức mạnh của mình, để ném một tảng đá lớn vào Ryuuna.
Dĩ nhiên, điều đó không thể gây ra thiệt hại đáng kể, nhưng việc đánh lạc hướng nó dù chỉ một giây nữa chính là điều hắn muốn.
Bây giờ sự chú ý của nó đã dồn vào hắn, hắn chỉ tập trung vào việc chạy trốn.
Hắn biết mình trông thật thảm hại, nhưng đây không phải là lúc để lo lắng về vẻ bề ngoài.
Hắn sẽ hoàn thành vai trò của mình dù có trông nực cười đến đâu. Đây cũng là một cuộc chiến sinh tử đối với hắn.
“Cảm ơn.” Nhanh chóng cảm ơn Izuchi, Jinya lao về phía Ryuuna từ điểm mù của nó.
Anh cần phải chạm vào đầu nó để kiểm soát nó một cách nhanh chóng. Nếu anh chần chừ, Izuchi sẽ chết.
Nhưng nếu anh sử dụng Dart hoặc bất kỳ năng lực nào khác, hiệu lực của các năng lực chính của anh sẽ giảm, khiến mọi thứ trở nên vô ích.
Mặc dù cảm thấy lo lắng, anh vẫn buộc mình phải kiên nhẫn. Ryuuna vẫn đang tập trung vào Izuchi.
Chỉ một chút nữa thôi và tay của Jinya sẽ chạm tới nó. Dồn lực vào bước cuối cùng, anh lao về phía trước.
Nhưng đó lại là khoảnh khắc mà một kẻ nào đó đã chờ đợi.
“Mm, ta biết ngay mà, Quỷ Thực.”
Có nhiều quan điểm khác nhau về chiến lược tốt nhất.
Một số thích để đối thủ của họ tự đấu đá lẫn nhau và chiến thắng mà không cần bẩn tay.
Những người khác sử dụng các đòn tấn công bất ngờ, kết thúc cuộc chạm trán trước khi đối thủ kịp nhận ra.
Vẫn có những người khác chọn cách giảm thiểu tổn thất, tìm kiếm lợi ích lớn hơn thông qua việc chạy trốn.
Không có câu trả lời rõ ràng nào cho việc chiến lược nào là tốt nhất, và những gì phù hợp với nhu cầu của một người thay đổi từng khoảnh khắc.
Đối với Yonabari, trong khoảnh khắc này, đó là điều này.
“Ngươi để lộ sơ hở rất lớn khi lao về phía trước như vậy đấy.”
Khoảnh khắc một người dồn hết tâm trí vào một việc gì đó là khoảnh khắc họ dễ bị tổn thương nhất.
Yonabari đã tìm ra cách gây ra thiệt hại tối đa với nỗ lực tối thiểu có thể.
Jinya đã dồn hết tâm hồn vào cú nhảy cuối cùng, tuyệt vọng vươn tay về phía Ryuuna.
Anh không thể dừng lại được nữa. Nhưng nếu Yonabari thành công trong việc ngáng chân anh ở đây, sẽ không có cơ hội thứ hai.
“Cái…?” Suy nghĩ của Jinya đóng băng. Làn chướng khí đen đột nhiên hiện ra trước mặt anh và hóa thành những ngọn giáo. Tổng cộng có sáu ngọn.
Không nhiều, nhưng tất cả chúng đều lao tới từ phía trước.
Chúng nhắm vào khoảnh khắc anh nhảy lên, và anh không thể thay đổi quỹ đạo của mình bây giờ.
Nếu bị trúng, anh sẽ không thể đến được Ryuuna. Nhưng né tránh cũng sẽ là một thảm họa.
Về mặt lý thuyết, anh có lựa chọn sử dụng Dart để đạp không khí và né sang một bên…
“Grr, ooooogh!”
Nhưng Ryuuna đã nhận ra anh. Ngay cả khi anh né được những ngọn giáo đen, anh cũng sẽ chỉ bị trúng một đòn trực diện từ nó.
Nó từ từ mở miệng. Đòn tấn công nguyền rủa đó có lẽ sắp đến.
Nếu anh né những ngọn giáo, anh sẽ bị tan chảy bởi lời nguyền.
Nếu anh rút lui hoàn toàn, thì Yonabari sẽ tham gia vào cuộc chiến, và anh sẽ mất hết hy vọng cứu Ryuuna.
Đây là thế chiếu tướng. Không có nước đi tốt nào cả. Tình hình chính xác là những gì Yonabari đã hy vọng.
Anh bị kẹt giữa búa và đe. Đằng nào cũng chết.
Nhưng ngay cả trong tình huống khó khăn này, suy nghĩ của anh vẫn vô cùng rõ ràng.
Hoặc có lẽ quyết định này đơn giản là không cần phải suy nghĩ.
Shirayuki đã từng gọi anh là một người đàn ông sẽ tiếp tục sống theo cách mà anh đã sống suốt thời gian qua.
Cô ấy có lẽ đã đúng. Nếu anh đằng nào cũng chết, thì anh thà sống đúng với bản thân mình cho đến cuối cùng.
“…Dart.”
Anh đã kiềm chế việc sử dụng các năng lực để bảo toàn sức mạnh của Nhất Thể, nhưng điều đó có ích gì nếu anh thậm chí không thể tiến lên?
Anh đã sử dụng năng lực mà một người phụ nữ đã từng biểu hiện, được tạo ra từ mong muốn được nhanh hơn bất kỳ ai khác, mong muốn được trở về nhà với chồng mình.
Jinya nghĩ rằng bây giờ anh đã hiểu một chút về cảm giác của cô ấy.
Tâm trí anh không có gì ngoài suy nghĩ về việc đến được chỗ Ryuuna càng sớm càng tốt.
Sử dụng Dart, anh đạp không khí. Nhưng thay vì né những ngọn giáo đang đến gần, anh lại lao thẳng vào chúng.
“Ngh, gaah…!”
Cơn đau khiến anh suýt nữa mất đi ý thức. Nhưng đổi lại cho việc hứng trọn đòn tấn công, anh vẫn giữ được đà lao tới và duy trì con đường ngắn nhất để đến chỗ Ryuuna.
Với tốc độ được cộng thêm của Dart, anh nhanh chóng áp sát nó.
Dẫu cho da thịt bị xé toạc, ruột gan như muốn lôi ra ngoài, chỉ cần còn tỉnh táo, anh sẽ đến được chỗ nó trước khi lời nguyền của nó kịp chạm tới anh.
“Jiiiiiyaaaaa!”
Một khối bóng tối của lời nguyền thuần túy tập trung lại khi nó hét lên.
Có lẽ lời nguyền đó là nỗi đau buồn của chính cô, được hình thành từ sự ghen tị của cô với những người được ban cho một cuộc sống bình thường.
Jinya triệu hồi chút sức lực cuối cùng để vươn tay ra.
Đáp lại, anh bị một tia sáng nguyền rủa khổng lồ bao trùm. Bị nuốt chửng bởi làn sóng, tâm trí anh mờ dần.