Câu lạc bộ Phát thanh của trường Trung học Modori River tỉnh Hyogo chỉ là một câu lạc bộ nhỏ. Nó vỏn vẹn ba thành viên: chủ nhiệm câu lạc bộ và hai học sinh năm nhất. Nhưng vì cơ sở vật chất của trường tốt hơn hầu hết các nơi khác trong vùng, nên ngay cả một câu lạc bộ nhỏ bé thế này cũng được cấp hẳn một phòng sinh hoạt riêng, bên cạnh phòng phát thanh chuyên dụng. Dù vậy, chiếc máy pha cà phê và TV trong phòng sinh hoạt không phải tài sản của trường, mà là món quà cá nhân hào phóng từ vị chủ nhiệm.
“Này…” Miyaka đang dùng bữa trưa trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Phát thanh cùng với đôi bạn thân Azusaya Kaoru và Kadono Jinya. Cả ba đều không phải là thành viên câu lạc bộ, nhưng Kaoru quả quyết rằng có một chương trình mà cậu ấy thực sự, thực sự muốn xem, thế là họ đã đến thuyết phục chủ nhiệm cho mượn phòng. Thực ra, người đứng ra hỏi mượn là Jinya. Cậu vốn là bạn cùng lớp với các thành viên năm nhất, lại có quen biết đôi chút với chủ nhiệm từ một vụ án tâm linh trước đó. Nói cách khác, cậu đã dùng đến vài mối ân tình để chiều theo ý thích bất chợt của Kaoru.
Lại một lần nữa, Miyaka nhận ra Jinya đối với Kaoru lại dễ dãi đến lạ thường.
Kaoru ngồi chễm chệ ngay trước TV, còn Jinya thì ngồi bên cạnh với vẻ mặt vô cảm. Nhìn Kaoru, Miyaka hỏi: “Nếu đã muốn xem đến thế, sao cậu không cài đặt TV ở nhà tự động ghi lại?”
“Ồ, tớ có làm mà. Nhưng không một người hâm mộ chân chính nào lại bỏ lỡ cơ hội xem trực tiếp thứ mình yêu thích cả.”
Miyaka thật sự không tài nào hiểu nổi cô bạn mình đang phấn khích vì điều gì. Các chương trình ban ngày chỉ dài ba mươi phút, nên họ sẽ kịp quay lại lớp cho tiết năm, nhưng việc xem TV ở trường vẫn thật kỳ quặc. Nhưng ngẫm lại, chính Miyaka đã đồng ý đi cùng, nên có lẽ cô cũng kỳ quặc không kém. Muộn màng, cô bắt đầu tự hỏi tại sao ngay từ đầu mình lại nhận lời. Ban đầu cô đã định từ chối, nhưng rồi Kaoru lại nhắc đến việc “Jin-kun” cũng sẽ đi cùng, điều đó đã khơi dậy sự tò mò của cô.
Rốt cuộc là thứ gì có thể thú vị đến mức ngay cả một con quỷ hơn trăm tuổi cũng muốn xem chứ?
“Tớ đã mong chờ điều này lắm. Bộ phim hay tuyệt vời!” Kaoru vui vẻ ré lên. Vì Jinya trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật, nên hai người trông chẳng khác nào anh em.
“À, phải rồi. Đây, tớ có mua đồ uống cho chúng ta.”
“Yay! Cảm ơn cậu nhé, Miyaka-chan.”
Cảm thấy hơi áy náy vì đã đi cùng một cách nửa vời, Miyaka đã mua một ít đồ uống. Sữa dâu là món khoái khẩu của Kaoru. Thấy bạn mình nhận lấy món quà với nụ cười rạng rỡ, Miyaka càng cảm thấy có lỗi hơn.
“Của cậu đây.”
“Cảm ơn.” Jinya nhận lấy hộp sữa vị cà phê của mình mà không chút phiền hà. Miyaka vẫn thấy lạ khi cậu cũng đến đây. Thậm chí còn có cảm giác kỳ quái khi thấy cậu ngồi trước TV.
Kaoru muốn xem chương trình đặc biệt này vì một nam diễn viên mà cậu ấy hâm mộ đóng vai chính. Diễn viên này thuộc tuýp đẹp trai, lãng tử, nên gần như không có khả năng Jinya ở đây vì cùng lý do. Điều đó có nghĩa là cậu hẳn đã ép mình đi cùng vì Kaoru muốn thế.
“Jinya, cậu không cần phải ép mình tham gia vào mọi việc Kaoru muốn làm đâu.”
“Tớ không có. Chính tớ cũng muốn xem chương trình này mà.”
Giờ thì Miyaka càng bối rối hơn. Chương trình này được cho là chỉ giới thiệu về địa điểm thực tế của một bộ phim. Chẳng lẽ cậu ấy là người hâm mộ bộ phim đó? Trước đây, cậu đã từng tỏ ra quan tâm đến chiếc đĩa DVD Bài ca mây hạ. Có lẽ cậu ấy là một người yêu phim ảnh thầm lặng?
“Suỵt, cả hai im đi nào,” Kaoru quả quyết.
Chương trình bắt đầu. Một bản nhạc dạo nổi lên, tiêu đề xuất hiện, rồi đến lời dẫn truyện.
“Hôm nay, chúng tôi đang có mặt tại Rạp Koyomiza, bối cảnh của bộ phim Câu chuyện Koyomiza.”
Vào những kỳ nghỉ dài, người ta có du lịch và các hoạt động ngoài trời. Nếu muốn giải lao nhanh trên đường đi học về, đã có karaoke và các trung tâm giải trí. Nếu muốn một thứ gì đó thời thượng hơn, có thể đến quán bar phi tiêu hoặc chơi bi-a. Và ở nhà, TV, trò chơi điện tử và internet luôn sẵn sàng chờ đợi. Trong thời hiện đại, có vô số hình thức giải trí không đếm xuể.
Cái thời phim điện ảnh còn được mệnh danh là vua của các loại hình giải trí, nay đã lùi xa. Người ta thậm chí chẳng cần phải đến rạp nữa, vì chỉ vài tháng sau là phim đã được chiếu trên TV. Phim ảnh không còn được xem trọng như trong quá khứ.
Nhưng phim ảnh vẫn giữ được một mức độ tôn trọng nhất định. Dù không còn là vua giải trí, nhưng ngay cả bây giờ, hằng năm vẫn có vô số bộ phim được phát hành. Và với rất nhiều bộ phim khai thác đủ mọi đề tài, thỉnh thoảng lại có ai đó nảy ra ý tưởng mới lạ để làm một bộ phim về những chất liệu ít được biết đến hơn. Cứ như thế, những bộ phim về những điều mà người ta không bao giờ ngờ tới đã ra đời.
Đây là một bộ phim như vậy, kể lại một câu chuyện chỉ được khám phá một cách tình cờ, mà nếu không có nó, có lẽ đã mãi mãi chìm vào quên lãng.
Câu chuyện về một rạp chiếu bóng nhỏ trong khu phố.
*
Bấy giờ là năm Đại Chính thứ mười ba (năm 1924), đế đô vẫn náo nhiệt như mọi khi. Một năm đã trôi qua kể từ Đại địa chấn Kanto, và thành phố đã hoàn toàn hồi phục. Dĩ nhiên, nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy những dấu vết nhỏ của thảm họa, nhưng nơi từng là một đống đổ nát chỉ một năm trước giờ đã trở lại với dáng vẻ xưa cũ. Thậm chí, mọi thứ còn có vẻ tốt hơn trước. Các tòa nhà hiện đại hơn, chính phủ đã tiên phong lắp đặt hệ thống cống rãnh và đường ống dẫn khí ở khắp nơi, đồng thời xây dựng các công trình như trường học bằng bê tông cốt thép.
Jinya không phải Somegorou, nhưng anh phải thừa nhận rằng con người thật kiên cường. Ngay cả sau một thảm họa chưa từng có, họ vẫn đứng dậy và bước tiếp. Mỗi cá nhân thì yếu ớt, nhưng khi là một tập thể, họ bền bỉ hơn bất kỳ loài quỷ nào.
Jinya cảm thấy kinh ngạc trước sự phát triển không ngừng của thành phố xung quanh mình.
“Thành phố đã thực sự khởi sắc rồi, nhỉ?” Kimiko đi bên cạnh anh, vui vẻ ngắm nhìn những tòa nhà mới. Ryuuna cũng đưa mắt nhìn xung quanh và gật đầu hăm hở. Cả ba đang hướng về Shibuya.
Chẳng mấy chốc, một tòa nhà quen thuộc đã hiện ra. Những vết nứt trên tường đã được sửa chữa, khiến Koyomiza trông như mới.
“A, Kimiko-san! Cả Jiiya-san và Ryuuna-chan nữa!” Yoshihiko, người đang quét dọn trước rạp, cất tiếng gọi và vẫy tay khi thấy họ. Vui mừng khôn xiết, Kimiko mỉm cười và chạy lon ton đến chỗ cậu.
“Chào anh, Yoshihiko-san. Cảm ơn anh đã mời chúng tôi hôm nay.”
“Chào em, Kimiko-san. Em có tin được không, cuối cùng Koyomiza cũng đã sửa xong rồi?”
“Chúc mừng anh. Hay em nói vậy có hơi kỳ lạ không nhỉ?”
“Ha ha, có lẽ vậy. Anh có làm được gì nhiều đâu. Hãy dành lời chúc mừng cho ông chủ rạp nhé!”
Chỉ cần nhìn cách họ chào hỏi cũng đủ thấy sự thân thiết. Với nụ cười ấm áp, Jinya và Ryuuna dõi theo hai người đang cư xử thân mật hơn cả bạn bè đơn thuần.
“Cảm ơn cả hai đã đến, Jiiya-san và Ryuuna-chan. Hy vọng không làm phiền hai người quá.”
“Không hề. Tôi rất vinh dự được mời. Ryuuna cũng đã mong chờ lắm.”
“…Vâng.” Ryuuna duyên dáng cúi đầu. Ai mà ngờ cô bé có thể ra dáng một tiểu thư đến vậy. Yoshihiko giấu đi sự ngạc nhiên bằng một nụ cười nhẹ.
Như đã nói, cả ba đến đây theo lời mời của Yoshihiko. Rạp Koyomiza đã phải sửa chữa và cải tạo sau Đại địa chấn Kanto, nhưng cuối cùng cũng đã hoàn tất và có thể mở cửa trở lại vào ngày mai. Để ăn mừng, ông chủ rạp đề nghị tổ chức một bữa tiệc trưa nhỏ. Vốn biết Jinya và những người khác từ những ngày anh thuê phòng ở đây, ông chủ rạp đã bảo Yoshihiko mời mọi người đến.
“Ông chủ rạp có ở đây không?” Jinya hỏi.
“Ồ, xin lỗi. Ông ấy vừa ra ngoài một lát. Nhưng chắc sẽ về kịp bữa trưa thôi,” Yoshihiko trả lời.
“Tôi hiểu rồi. Vậy tôi gửi anh cái này. Là do Shino giới thiệu.”
Jinya đưa ra một gói quà gồm các loại bánh cookie nướng kiểu phương Tây sang trọng, cùng với một ít sôcôla. Đây là những món khoái khẩu của Shino. Tuy là hàng nhập khẩu đắt tiền, nhưng Jinya không ngại chi mạnh tay cho dịp đặc biệt này.
Gương mặt Yoshihiko rạng rỡ hẳn lên khi thấy những món đồ ngọt ngoại quốc hiếm có.
“Trông đắt tiền quá. Ông tặng chúng tôi thật sao?”
“Tất nhiên rồi. Tôi nợ mọi người ở Koyomiza rất nhiều.”
Đặc biệt, Jinya nợ Yoshihiko rất nhiều ân tình. Không chỉ vì chàng trai trẻ đã giúp bảo vệ Kimiko, mà cậu còn giúp anh tìm một nơi ở sau khi trận chiến với Yonabari khiến anh bị thương nặng. Giá trị của món quà này chẳng là gì so với những điều đó.
“Ồ, khách quý đã đến rồi. Cảm ơn mọi người đã đến.”
Sau khi họ trò chuyện một lát, một người đàn ông từ trong rạp Koyomiza bước ra. Đó là Tsuguji, con trai thứ hai của ông chủ rạp, người phụ trách phần thuyết minh trực tiếp. Anh vẫn thường mang trà và trò chuyện với Jinya khi anh còn ở trọ. Anh cúi đầu kính cẩn khi thấy Jinya.
“Lâu rồi không gặp, Tsuguji-san. Cảm ơn anh đã mời chúng tôi.”
“Không có gì, cảm ơn ông đã đến. Vết thương của ông thế nào rồi?”
“May mắn là tôi đã hoàn toàn bình phục. Tôi nợ mọi người rất nhiều vì đã cho tôi dưỡng thương ở đây.”
“Đừng khách sáo, chúng tôi chỉ làm điều nên làm thôi. Xin hãy tận hưởng ngày hôm nay. Chúng tôi đã chuẩn bị tươm tất hơn bình thường một chút, vì hôm nay cũng là ngày ăn mừng cho Yoshihiko.”
Jinya nhìn sang Yoshihiko, thấy cậu trai trẻ đang ngượng ngùng gãi má. Khi được hỏi chuyện gì đang xảy ra, cậu tự hào đáp: “E he he, là vầy… tôi đã hoàn thành khóa huấn luyện dưới sự chỉ dạy của Tsuguji-san rồi.”
“Ồ? Ý cậu là…?”
“Vâng. Giờ tôi cũng có thể làm công việc thuyết minh trực tiếp rồi.”
Vì phim ảnh thời Đại Chính là phim câm, nên người thuyết minh trực tiếp có thể được xem là ngôi sao của chương trình. Người ta nói rằng kỹ năng của người thuyết minh sẽ quyết định sự thành bại của một bộ phim. Đó là một vai trò cực kỳ quan trọng. Dù chỉ là một cậu bé bán vé, Yoshihiko đã xin được học nghề thuyết minh. Cuối cùng, cậu đã nhận được sự công nhận từ Tsuguji.
“Chúc mừng anh, Yoshihiko-san! Vậy có nghĩa là từ giờ anh sẽ đảm nhận phần thuyết minh sao?” Kimiko hỏi, giọng cô ánh lên niềm vui như thể đó là chuyện của chính mình.
“Không, không. Làm sao họ lại giao ngay cho tôi được chứ. Tôi sẽ chỉ làm một chút ở vài chỗ thôi.”
“Như vậy cũng đã tuyệt vời rồi! Em chắc chắn sẽ đến xem khi đến lượt anh!”
Yoshihiko đỏ mặt trước lời khen của cô.
Jinya cũng cảm thấy vui cho Yoshihiko. Chứng kiến những bước tiến vượt bậc của chàng trai trẻ khiến tâm hồn già cỗi của anh như được trẻ lại đôi chút.
“Ồ, Kẻ Ăn Quỷ. Ta thấy ngươi dẫn theo mấy cô gái.”
Càng gần trưa, người tụ tập trước cửa càng đông. Thành phần tham dự bữa tiệc gồm gia đình ông chủ rạp, các nhân viên của Koyomiza, và ba vị khách. Giờ có thêm Izuchi, người duy nhất còn thiếu là ông chủ rạp.
“Ngươi mang theo một chai rượu ra trò đấy,” Jinya nhận xét.
“Chắc vậy. Ngươi cũng uống chứ? Phải quẩy lên cho ngày vui của Yoshihiko-senpai chứ.”
“Tất nhiên. Sẽ thật lãng phí nếu không uống.”
Izuchi đến muộn, tay xách một chai rượu lớn. Jinya không bình luận gì về việc Izuchi định uống rượu dù mới giữa trưa, vì bản thân anh cũng là một tay nghiện rượu. Rượu lúc nào cũng được chào đón.
“Nhưng thật đáng tiếc. Tôi cũng muốn mời cả Okada-san và Himawari-chan đến nữa,” Yoshihiko lẩm bẩm.
Một bên lông mày của Jinya nhướn lên. Mời một tên sát nhân và con gái của Magatsume? Dù Yoshihiko không biết rõ về họ, nhưng ý định này quả là táo bạo. Cậu biết Izuchi là quỷ nhưng vẫn đối xử với hắn như đàn em. Chàng trai trẻ này thật sự cởi mở.
“…Đành chịu thôi. Himawari đã trở về với mẹ rồi,” Jinya nói.
“À, ra vậy. Cô ấy vốn không phải người Tokyo, nhỉ?”
Liên minh của cô với Jinya chỉ là tạm thời. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Himawari đã rời đi để trở về với Magatsume. Anh là người duy nhất cô báo tin khi rời đi; cô không bận tâm đến ai khác. Đối với cô, mẹ và Jinya là tất cả, còn những người còn lại chỉ là phông nền.
“Vậy thì tạm biệt, chú. Dù hợp tác ngắn ngủi, nhưng cháu rất thích. Gửi lời hỏi thăm của cháu đến Yoshihiko-san và Kimiko-san… À, và nhắc Ryuuna-chan giùm tôi rằng tôi mới là cháu gái ruột của chú, chứ không phải con bé.”
Nhưng cô đã để lại những lời đó. Có lẽ cô đã thay đổi đôi chút trong thời gian ở đây. Hy vọng là không, vì điều đó chỉ khiến mọi việc khó khăn hơn cho Jinya. Anh không biết liệu mình có thể thực sự ra tay với cô khi họ gặp lại nhau hay không.
Nếu Okada Kiichi ở đây, hắn có lẽ sẽ cười và gọi anh là kẻ không thuần khiết. Để che giấu cảm xúc, Jinya mỉm cười tự giễu.
“Còn cái tên khốn Okada đó thì biến đi đâu mất dạng rồi,” Izuchi càu nhàu. “Hắn không nhận ra Dị Quỷ Tam Nhân của Yoshihiko sẽ không hoàn chỉnh nếu thiếu hắn sao?”
“Hửm? Gì cơ?” Jinya hỏi.
“Dị Quỷ Tam Nhân của Yoshihiko. Ngươi biết đấy, nhóm ba con quỷ phục vụ Yoshihiko-senpai?”
Jinya khá bối rối trước những lời của Izuchi. Con quỷ đầu tiên trong bộ ba rõ ràng là Izuchi, và thứ hai chắc hẳn là Okada Kiichi. Nhưng ai là người thứ ba?
“Izuchi, đừng nói với ta là ngươi tính cả ta vào nhóm đó nhé?” Jinya hỏi.
“Ha ha ha ha!” Thay vì trả lời, Izuchi cười phá lên. Tất nhiên, đó đã là câu trả lời.
Jinya thở dài ngao ngán, rồi cảm thấy có ai đó giật tay áo mình. Anh quay lại và thấy Ryuuna đang chỉ vào mình với nụ cười rạng rỡ.
“Tứ tấu,” cô nói.
“Tứ tấu?” Izuchi lặp lại. “A, hiểu rồi. Cô cũng muốn tham gia à? Vậy thì chúng ta là Dị Quỷ Tứ Tấu của Yoshihiko!”
Izuchi cười vang, còn Ryuuna vui vẻ nắm chặt tay giơ lên. Jinya cảm thấy kiệt sức chỉ vì nghe họ nói.
“Ôi trời, Yoshihiko-san. Anh có cả Jiiya, Izuchi-san, Okada-san, và Ryuuna-san dưới trướng. Anh có thể phá hủy cả kinh thành nếu muốn đấy,” Kimiko trêu chọc.
“Ôi, làm ơn…”
Ánh mắt của Jinya và Yoshihiko thoáng gặp nhau.
Cậu cũng vất vả rồi.
Ông cũng vậy.
Không nói một lời, cả hai thông cảm cho nhau.
Đúng lúc đó, ông chủ rạp Koyomiza trở về.
“Vì cha tôi đã về, hay là tất cả chúng ta xếp hàng một lát được không?” Tsuguji đề nghị.
Jinya bối rối trong giây lát, nhưng rồi anh nhận ra ông chủ rạp có người đi cùng và hiểu ra.
“Chụp ảnh sao?”
“Vâng. Cha tôi muốn chụp một tấm để kỷ niệm dịp này.”
Một giá đỡ máy ảnh đã được dựng sẵn. Dường như ông chủ rạp đã thuê một nhiếp ảnh gia để chụp một bức ảnh kỷ niệm ngày Koyomiza mở cửa trở lại. Máy ảnh đã có ở Nhật Bản thời Đại Chính, nhưng vẫn còn quá đắt đối với các hộ gia đình bình thường. Thay vào đó, việc thuê các studio ảnh để chụp lại những sự kiện như thế này là điều phổ biến.
“Vậy thì ba chúng tôi nên đứng sang một bên.”
“Không, không. Xin hãy tham gia cùng chúng tôi. Đây là một dịp cho tất cả chúng ta. Hơn nữa, Kimiko-san có thể sẽ trở thành cô dâu của Yoshihiko. Đây sẽ là một kỷ niệm đẹp cho tất cả mọi người.”
Jinya đề nghị anh, Kimiko, và Ryuuna để cho những người của Koyomiza chụp ảnh, nhưng ông chủ rạp đã ngăn lại và mời anh tham gia. Dù Jinya hơi do dự khi xen vào khoảnh khắc của họ, Yoshihiko và Izuchi cũng lên tiếng.
“Tôi không thấy có vấn đề gì cả, Jiiya-san. Không phải ngày nào cũng có cơ hội thế này đâu, nên ông cứ tham gia đi.”
“Đúng như lời Yoshihiko-senpai nói. Chụp xong tấm ảnh này rồi đi uống rượu thôi.”
Mỉm cười, tất cả họ đều thúc giục anh tham gia. Anh nhìn Kimiko và Ryuuna. Không nói một lời, họ gật đầu đáp lại.
“Được rồi. Có hại gì đâu chứ?”
Sau khi quyết định xong, tất cả họ xếp hàng trước rạp Koyomiza. Ông chủ rạp, vợ ông và các con trai đứng giữa. Izuchi, người cao nhất, đứng phía sau. Bên trái hắn là Yoshihiko và Kimiko, và bên phải là Ryuuna và Jinya.
Khi vị trí đã ổn định, một không khí yên bình bao trùm lên tất cả.
“Được rồi, mọi người sẵn sàng chưa?” Tất cả đứng yên cho nhiếp ảnh gia.
Tiếng màn trập của máy ảnh vang lên, đánh dấu một khởi đầu mới cho Koyomiza.
Có người xem phim và tự hào về những bước tiến của Nhật Bản. Có người xem và rung động trước những câu chuyện tình lãng mạn. Màn bạc là nơi dành cho đủ mọi cung bậc cảm xúc, và mọi người yêu thích nó.
Các rạp chiếu phim là những nơi chứa đầy những câu chuyện.
Câu chuyện về một con quỷ. Không thể bảo vệ bất cứ thứ gì, anh đã mất đi tất cả. Nhưng anh vẫn tin rằng có thứ gì đó còn sót lại và chiến đấu vì nó. Cuối cùng, anh đã tìm thấy một điều quý giá để nắm giữ.
Câu chuyện về một cô gái. Không thể thực sự thoát khỏi phòng giam tăm tối, cô đã từ bỏ mọi thứ. Nhưng sau khi vượt qua bao bất hạnh, cô đã học được cách mỉm cười rạng rỡ hơn bất kỳ ai.
Câu chuyện về một chàng trai và một cô gái trẻ. Dù ở thời đại nào, người trẻ luôn bị cuốn theo các xu hướng. Con gái của một nam tước đã lẻn khỏi nhà để đến một rạp chiếu phim, nơi cô tình cờ gặp một chàng trai trẻ. Hai người trở nên thân thiết. Họ đối mặt với khó khăn, nhưng với sự giúp đỡ của nhiều người, họ đã đi đến một kết thúc có hậu.
Tất cả giống như một câu chuyện bước ra từ màn ảnh.
Tuy nhiên, những câu chuyện đầy màu sắc của họ tạm thời khép lại tại đây.
“Cảm thấy hơi lạ khi thấy mình như thế này,” Jinya nói.
“Vâng.” Ryuuna gật đầu. Hai người nhìn nhau và nở một nụ cười gượng gạo.
Sau khi bức ảnh được treo bên trong, chỉ còn lại bữa tiệc ăn mừng. Ngay cả khi câu chuyện của họ kết thúc ở đây, những ngày tháng bên nhau của họ vẫn sẽ tiếp diễn.
“Ông cảm thấy xấu hổ sao, Jiiya-san?” Yoshihiko hỏi.
“Thôi nào, Jiiya. Để em rót cho ông một ly,” Kimiko đề nghị.
Và những ngày tháng bên nhau của họ chắc chắn sẽ rất sôi động.
Jinya nheo mắt đầy luyến tiếc. Con người không sống lâu như quỷ, và một ngày nào đó anh sẽ lại trải qua mất mát. Sự bình yên anh đang có lúc này chỉ là một cái chớp mắt trong dòng chảy vô tận của thời gian. Cuộc đời anh sẽ là một vòng tuần hoàn không ngừng của tìm kiếm và mất mát.
Nhưng ngay bây giờ, anh muốn trân trọng khoảnh khắc này. Để sau này, khi nhìn lại bức ảnh hôm nay, anh có thể tự hào nói rằng mình đã hạnh phúc.
Jinya đã dành phần còn lại của ngày để uống thật nhiều và ăn thật no.
Và cứ thế, câu chuyện thời Đại Chính này tạm thời khép lại.
*
Jinya chăm chú xem TV trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Câu chuyện Koyomiza đúng như tên gọi của nó—một câu chuyện về một rạp chiếu phim có thật. Câu chuyện bắt đầu vào thời Đại Chính, khi phim điện ảnh là vua giải trí và là trào lưu ở Tokyo. Koyomiza là một rạp chiếu phim nhỏ do một gia đình và vài nhân viên điều hành, nhưng nó đã rất thành công và những ngày tháng trôi qua một cách chóng mặt. Ngay cả khi thời Chiêu Hòa đến, công việc kinh doanh vẫn tiếp tục phát đạt.
Nhưng rồi Đế quốc Nhật Bản bắt đầu thua trong Chiến tranh Thái Bình Dương. Tokyo trở thành một đống tro tàn, ông chủ rạp qua đời, và Koyomiza không thể tiếp tục hoạt động. Đứng lên gánh vác là Toudou Yoshihiko, một nhân viên của rạp, và vợ anh, Toudou Kimiko. Không muốn Koyomiza mà họ yêu quý biến mất, cặp đôi đã bắt tay vào việc xây dựng lại rạp chiếu phim. Người vợ, một cựu tiểu thư quý tộc, đã đi khắp nơi kêu gọi giúp đỡ, trong khi người chồng lo liệu mọi thứ cần thiết, từ vật liệu xây dựng đến những bộ phim mới. Nỗ lực của họ đã lay động nhiều người và nhận được sự ủng hộ.
Vào cuối những năm hai mươi của thời Chiêu Hòa (1945–1954), giữa một Tokyo vẫn còn hằn sâu vết tích chiến tranh, một rạp chiếu phim nhỏ đã được dựng lên. Quản lý của nó là Yoshihiko. Khi được hỏi sẽ đặt tên rạp là gì, anh đã không do dự trả lời: “Đây là Koyomiza. Vẫn là Koyomiza từ thời Đại Chính, không hề thay đổi.”
Tất nhiên, những ngày bận rộn của họ lại tiếp diễn. Giữa thời Chiêu Hòa (1926–1989) là đỉnh cao của sự bùng nổ phim ảnh. Sau đó, TV và video xuất hiện, khiến ngành này bắt đầu suy thoái. Mọi thứ đã đến mức dường như họ phải tạm thời đóng cửa, nhưng Yoshihiko đã không từ bỏ và làm việc cật lực để giữ cho ngọn lửa của Koyomiza tồn tại.
Đã có lúc Koyomiza suýt bị phá hủy trong một đợt quy hoạch đất đai. Nhưng ngay cả khi mọi người xung quanh đã bỏ cuộc, Yoshihiko vẫn tiếp tục chiến đấu. Dù phải thu hẹp quy mô một chút, Koyomiza vẫn tồn tại và mở cửa ở Tokyo.
Bộ phim làm rõ rằng nhân vật chính không phải Toudou Yoshihiko, mà là chính rạp Koyomiza. Câu chuyện được kể từ nhiều góc nhìn, ghi lại những nỗ lực mà nhiều người đã bỏ ra để giữ cho một rạp chiếu phim nhỏ tồn tại. Bộ phim dựa trên một cuốn tiểu thuyết mà tác giả của nó đã đến thăm Koyomiza và viết nên dựa trên lời kể của ông chủ rạp, Toudou Yoshihiko. Cuốn sách đầy cảm xúc đã nhận được một lượng độc giả đáng kể, và một bộ phim chuyển thể đã ra đời. Nó có sự tham gia của các diễn viên nổi tiếng thường thấy trong các bộ phim truyền hình lớn và nhận được những đánh giá tích cực. Bộ phim thậm chí còn nổi tiếng đến mức một chương trình tạp kỹ chuyên đến thăm các bối cảnh phim cũng phải vào cuộc.
“Wow, giống hệt như trong phim!” Kaoru thốt lên. Cậu ấy không phải là một người hâm mộ phim ảnh đặc biệt, nhưng cậu ấy thích nam diễn viên đóng vai Toudou Yoshihiko, đã đi xem buổi ra mắt phim, và đã rất phấn khích kể từ đó. Chương trình trên TV có Kukami Ryuusuke, nam diễn viên đóng vai Toudou Yoshihiko, đang đến thăm rạp Koyomiza thật cùng với một nữ nghệ sĩ. Thỉnh thoảng các cảnh trong phim lại được chiếu. Mục đích dường như là để khuyến khích những người hâm mộ bộ phim đến xem rạp Koyomiza ngoài đời thực.
“Cái bàn này là nơi Yoshihiko đã làm việc như một cậu bé bán vé thời trẻ,” nam diễn viên giải thích.
“Wow, không thể nào.” Nữ nghệ sĩ đưa ra một phản ứng ngạc nhiên thái quá. Nó thật tệ và rõ ràng là gượng ép, nhưng đó là điều bình thường trong những chương trình giải trí thế này.
Miyaka không thấy có gì vui, nhưng Kaoru lại có vẻ thích thú. Đáng ngạc nhiên là ngay cả Jinya cũng bị cuốn hút. Máy quay TV đi qua lối vào được trang trí bằng hoa cẩm tú cầu, lướt qua quầy lễ tân và tiến vào bên trong. Không gian bên trong được chiếu, cùng với các áp phích và sân khấu nơi Yoshihiko đã từng thuyết minh. Cuối cùng, họ đến phòng chiếu phim.
Việc tìm hiểu về các rạp chiếu phim cũ hóa ra lại thú vị hơn Miyaka đã nghĩ. Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã xem một cách chăm chú.
Sau khi giới thiệu toàn bộ rạp, nam diễn viên xúc động nói: “Như đã thấy trong phim, rạp Koyomiza đã phải đối mặt với rất nhiều thử thách qua nhiều bước ngoặt của lịch sử. Nhưng nhờ nỗ lực của nhiều người, nó vẫn tồn tại cho đến ngày nay.”
Chương trình chuyển sang quảng cáo. Kaoru thở dài và nói: “Thật tuyệt. Thỉnh thoảng tìm hiểu về các tòa nhà cũ cũng không tệ lắm, nhỉ?”
“Ừ.” Miyaka nhanh chóng đồng ý, bản thân cô cũng đã bị cuốn vào chương trình. “Câu chuyện đằng sau nó cũng rất hay.” Cô không quá quan tâm đến bộ phim, nhưng cô đã bị xúc động bởi cách nhiều người đã làm việc để giữ cho rạp chiếu phim nhỏ của họ tồn tại qua nhiều năm.
Vì những lý do khác với cả hai, Jinya bị mê hoặc bởi những gì anh thấy. Câu chuyện Koyomiza kéo dài qua các thời kỳ Đại Chính và Chiêu Hòa, lấy bối cảnh là rạp Koyomiza, một nơi mà chính anh từng biết.
Chuyện Yoshihiko và Kimiko kết hôn đã là một sự kiện khá lớn. Dĩ nhiên là Michitomo đã phản đối, và Shino đã phải an ủi ông. Đó là một khoảng thời gian đầy sóng gió, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là một kỷ niệm đẹp. Izuchi và những người khác trong rạp đã giúp đỡ rất nhiều. Lễ cưới được tổ chức ngay tại Koyomiza, và Jinya đã cảm thấy một sự pha trộn phức tạp giữa niềm vui và nỗi buồn khi chứng kiến cô gái mà anh đã giúp nuôi nấng được gả đi.
Vào một thời điểm nào đó, Ryuuna bắt đầu giúp việc tại Koyomiza. Cô là người đã trồng những bông cẩm tú cầu quanh lối vào. Anh vẫn còn nhớ cô đã tự hào như thế nào khi nói rằng cô giống hệt Jiiya của mình.
Những ngày đó giờ đã là quá khứ, nhưng chúng vẫn còn là những điều quý giá trong trái tim anh. Anh đắm mình trong nỗi hoài niệm trong giây lát cho đến khi âm thanh của TV đưa anh trở lại thực tại. Quảng cáo kết thúc và cảnh quay thay đổi. Họ dự kiến sẽ phỏng vấn những người quen thuộc với các sự kiện trong phim, vì vậy nam diễn viên đã quay trở lại quầy lễ tân.
Ở đó, nơi Toudou Yoshihiko đã từng làm việc như một cậu bé bán vé, có hai người đang ngồi trên xe lăn. Một người đàn ông to lớn, vạm vỡ cao hơn sáu feet và một cô gái với mái tóc đen tuyệt đẹp đứng sau họ, giữ tay cầm xe. Ngồi trên xe lăn là một ông lão và một bà lão, gương mặt họ hằn sâu những nếp nhăn. Cánh tay gầy guộc của họ run rẩy như những cành cây khô héo và chỉ thỉnh thoảng mới đứng yên. Chỉ cần nhìn cách họ nhìn nhau cũng đủ biết họ đã trải qua nhiều năm tháng yêu thương.
“À, vâng, vâng. Hồi đó mọi thứ khó khăn lắm.”
Giọng của ông lão khàn đi vì tuổi tác nhưng chứa đầy cảm xúc. Sự tập trung của ông đôi khi lan man, nhưng ông đã cố gắng kể về những khó khăn mà mình đã trải qua. Người ta có thể cảm nhận được số năm rất dài mà ông đã gắn bó với Koyomiza.
“Chúng tôi đã đối mặt với nhiều gian truân, nhưng tôi nhớ lại tất cả một cách trìu mến. Koyomiza là nhà của tôi.”
Đôi mắt của ông lão trở nên hoài niệm, có lẽ đang suy ngẫm về quá khứ. Koyomiza là nơi ông gặp vợ mình và có nhiều cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhưng thú vị. Dù có hơi ngượng ngùng khi nói ra, nhưng đó là nơi chứa đựng tuổi trẻ của ông.
“Thật vậy…” Vợ ông từ từ gật đầu. Bà sinh ra là con gái của một gia đình quý tộc và được nuôi dưỡng trong sự bao bọc. Bà đã trốn nhà đến rạp chiếu phim, nơi bà say mê những bộ phim lãng mạn và cuối cùng, đã tìm thấy tình yêu của đời mình.
Jinya đã chứng kiến tất cả tận mắt.
Ai đó đã từng nói rằng không có gì tồn tại mà không thay đổi. Nhưng ngay cả khi những ngày hạnh phúc của anh bị lấy đi, một thứ gì đó sẽ luôn còn lại.
Toudou Yoshihiko đã một trăm linh hai tuổi. Vợ ông, Kimiko, đã một trăm linh ba. Có lẽ vì sống gần gũi với quỷ nên họ vẫn còn khỏe mạnh ở tuổi của mình. Họ đã sống qua các thời kỳ Đại Chính và Chiêu Hòa đầy biến động và cùng nhau bảo vệ ngôi nhà của những ký ức—và họ vẫn tiếp tục bảo vệ Koyomiza cho đến ngày nay.
“Phim ảnh đã mất đi sự phổ biến từ thời Chiêu Hòa đến thời Bình Thành. Điều gì khiến ông bà vẫn muốn giữ rạp chiếu phim này mở cửa? Và tại sao lại giữ nó như cũ thay vì xây dựng lại thành một thứ gì đó hiện đại hơn?”
Đối mặt với câu hỏi của nam diễn viên, Kimiko mỉm cười nhẹ nhàng và nói: “Thế giới luôn vận động hướng tới cái mới. Đó là lý do tại sao chúng tôi cố gắng không thay đổi. Có lẽ những người trẻ như các bạn khó mà hiểu được tại sao lại như vậy.” Đầy hoài niệm, bà nhắm mắt lại.
*
Đó là một bài học mà Jinya đã dạy cô khi cô còn nhỏ trong khu vườn của Dinh thự Cẩm Tú Cầu. Ngay cả khi không chăm sóc, những bông cẩm tú cầu trong vườn vẫn sẽ nở. Lý do anh vẫn chăm chỉ chăm sóc chúng là để chúng giữ được vẻ ngoài như cũ ngay cả một thập kỷ sau. Giống như cần nỗ lực để thay đổi, anh nói khi vỗ nhẹ vào đầu cô, cũng cần nỗ lực để giữ mọi thứ như cũ.
Kimiko lúc đó còn quá nhỏ để hiểu ý anh. Nhưng khi cô đủ lớn để có thể trìu mến nhìn lại quá khứ, cô đã hiểu.
Từ từ, bà tiếp tục: “Đôi khi một đứa trẻ sẽ đến rạp chiếu phim này cùng với cha mẹ. Đứa trẻ đó rồi một ngày nào đó cũng sẽ trưởng thành.”
Thỉnh thoảng bà lại nghĩ về những ngày khi bà vẫn còn là một cô bé. Hoàn cảnh của bà thật đặc biệt. Bà là con gái của một gia đình quý tộc nhưng được nuôi dưỡng để trở thành vật hiến tế. Nhưng cha mẹ bà rất yêu thương, và người hầu Jiiya của họ luôn bảo vệ bà. Bà không được phép rời khỏi Dinh thự Cẩm Tú Cầu, nhưng bà đã lẻn đến rạp chiếu phim để chơi và thậm chí đã gặp Yoshihiko ở đó. Bà trở nên say mê phim điện ảnh và bắt đầu lẻn ra ngoài thường xuyên hơn. Nhiều vấn đề của bà đã biến mất vào khoảng thời gian Jinya bắt đầu mang Ryuuna đi cùng họ khắp nơi. Bà không còn bị giam cầm trong nhà và đã trải qua những ngày vui vẻ hơn bà từng tưởng tượng.
“Khi lớn lên, chúng sẽ phải làm việc và sống một cuộc sống bận rộn. Chúng sẽ trìu mến nhìn lại thời thơ ấu và nhớ về lần xem phim cùng gia đình. Chúng thậm chí có thể chợt nảy ra ý định ghé qua để sống lại nỗi nhớ. Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng phát hiện ra nơi chúng đến thăm khi còn nhỏ đã đóng cửa, phải không?”
Thời kỳ Đại Chính rất ngắn. Dù đó là một thời kỳ đầy biến động, nhưng nó đã qua nhanh, và Kimiko đã trở thành một người mẹ bận rộn trước khi bà kịp nhận ra. Bà đã kết hôn với người đàn ông mình yêu và có con. Họ đã đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng họ đã biết đến hạnh phúc. Cuộc sống đầy màu sắc và thú vị như phim của họ đã kết thúc, và điều đó làm bà hơi buồn. Nhưng khi bà nhìn lại những bông cẩm tú cầu cùng với Yoshihiko và các con bên cạnh, bà đã nghĩ từ tận đáy lòng mình rằng chúng thật đẹp. Những bông hoa không thay đổi đã kết nối hiện tại với quá khứ của bà. Chúng nhắc nhở bà rằng những ký ức về những ngày đã qua đẹp đẽ đến nhường nào, và thật tuyệt vời khi có một quá khứ để có thể trìu mến nhìn lại.
“Đó là lý do tại sao chúng tôi đã cố gắng giữ Koyomiza như cũ. Để những người đến thăm hôm nay có thể đến đây với con cái của chính mình mười hoặc hai mươi năm sau và thấy nó vẫn như trong ký ức của họ. Để các bạn có thể trìu mến nhìn lại ký ức của ngày hôm nay.”
Bà đã cố gắng để giống như những bông hoa cẩm tú cầu đó. Bà đã luôn là người được bảo vệ, vì vậy đến lượt bà làm điều gì đó cho anh.
“Chúng tôi vẫn là một rạp chiếu phim khiêm tốn trong khu phố, đã, đang và sẽ luôn như vậy.”
Koyomiza vẫn đứng đó, tồn tại như nó đã từng.
“Vì vậy, hãy quay lại và ghé thăm bất cứ khi nào bạn cảm thấy muốn nhớ lại những ký ức của quá khứ.”
Với câu nói đó, Kimiko kết thúc bài phát biểu của mình. Hầu hết người nghe có lẽ nghĩ rằng bà đang nói với họ, và điều đó cũng không sao. Nhưng Jinya biết thông điệp của bà là dành cho anh.
Nam diễn viên đưa ra thêm một vài nhận xét, và sau đó chương trình bắt đầu đi đến hồi kết. Nhạc hiệu kết thúc vang lên, và nữ nghệ sĩ hỏi: “Ông bà có điều gì muốn nói với khán giả đang xem truyền hình không ạ?”
Đó là phân đoạn kết thúc tiêu chuẩn cho mọi chương trình tạp kỹ. Người ta có thể nói bất cứ điều gì ở đây và nó sẽ không bị cắt bỏ.
Yoshihiko nhìn Kimiko, rồi người đàn ông đứng sau họ, và cuối cùng là cô gái. Mọi người gật đầu như thể họ đã lên kế hoạch gì đó, và cặp vợ chồng già mỉm cười và đối mặt với máy quay.
“Jiiya… ông vẫn khỏe chứ? Nếu có dịp, hãy ghé qua thăm chúng tôi nhé.”
“Vâng, ông luôn được chào đón ở đây, Jiiya-san.”
Họ không thể phát âm rõ ràng ở tuổi già, nhưng Jinya hiểu rõ từng lời. Nam diễn viên và nữ nghệ sĩ đang dẫn chương trình nhìn nhau, không chắc chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông cao lớn đẩy xe lăn của Yoshihiko cười sảng khoái.
“Này, Kẻ Ăn Quỷ. Ngươi đang ở quanh Hyogo, phải không? Gửi qua đây một ít rượu ven biển đi. Ồ, và cả một ít rượu Kobe nữa.”
Người đàn ông cao lớn phụ trách quầy lễ tân và dọn dẹp tại Koyomiza, và anh cũng đã gắn bó với rạp chiếu phim trong những thời điểm khó khăn. Chính vì anh là một con quỷ không già đi nên anh đã quyết định ở lại với rạp chiếu phim cho đến cuối cùng. Anh, người đã từng cố gắng mang lại sự hủy diệt cho thế giới Đại Chính, đã tìm thấy một mục đích đáng để cống hiến cuộc đời mình.
“Jiiya.”
Cô gái là người cuối cùng nói. Mặc dù cô trông như đang ở cuối tuổi thiếu niên, nhưng cô mặc trang phục truyền thống của Nhật Bản. Cô có một khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc đen quyến rũ. Vẻ ngoài của cô không thay đổi một chút nào kể từ thời Đại Chính. Sự khác biệt duy nhất ở Ryuuna bây giờ là nụ cười của cô đã trở nên thanh thản như một dòng suối mùa xuân.
“Chúng ta vẫn luôn kết nối, ngay cả lúc này.”
Cô nhắc nhở anh rằng ngay cả khi những ngày tháng bên nhau của họ đã là quá khứ và ngay cả khi họ ở xa nhau, họ vẫn là một.
Liệu trò đùa này của họ có đến được với anh không? Kimiko tự hỏi với một nụ cười khi cô tưởng tượng ra vẻ mặt mà Jiiya của cô sẽ làm.
*
Nhạc hiệu kết thúc vang lên, và chương trình kết thúc.
“Wow… Thật tuyệt! Chắc chắn đáng xem.” Kaoru có vẻ vui mừng, sau khi đã thích thú xem diễn viên yêu thích của mình nói chuyện. Nội dung của chương trình cũng khá thú vị.
Miyaka, mặt khác, không trông vui mừng như vậy. Cô đã thích chương trình, nhưng có điều gì đó hơi lạ ở phần cuối.
“…Này, Jinya?”
“Sao thế?”
“Tớ bị điên hay là có ai đó trông y hệt cậu trong bức ảnh họ chiếu trong giây lát vậy?”
Một bức ảnh được chụp vào thời Đại Chính đã xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Là người tinh mắt, Miyaka đã nhận ra Jinya trong đó. Hơn nữa, cô còn thấy cả Izuchi và Ryuuna—chỉ là trong trang phục khác—vì vậy cô bối rối là điều dễ hiểu.
“Chà… Người ta nói rằng mỗi người có ít nhất ba người trên thế giới trông giống hệt mình mà.”
Không thể nói dối, Jinya đã lảng tránh. Vẻ cau mày của Miyaka chỉ càng sâu hơn. Bất kỳ ai khác có thể đã cho đó là một sự trùng hợp, nhưng cô đã bị lôi vào một số sự cố tâm linh vào thời điểm này. Sẽ cần nhiều hơn thế này để lừa được cô.
“Chúng ta nên đi sớm nếu không sẽ bị trễ học,” Jinya nói và rời đi. Cậu cảm thấy thích thú, giống như một đứa trẻ đã thành công trong trò đùa nhỏ của mình.
“Cái—này, đợi đã!” Miyaka vội vã đuổi theo cậu.
Bước chân của cậu cảm thấy nhẹ nhàng khi cậu đi xuống hành lang. Cậu liếc về phía cửa sổ và thấy bầu trời mùa thu. Cậu nhận thấy những khoảng xanh giữa những đám mây và nghĩ về quá khứ xa xôi.
Cậu đã sống một cuộc đời dài và học được nhiều lần rằng những khoảnh khắc quý giá không thể kéo dài mãi mãi. Tất cả đều bị thời gian cuốn đi, bị số phận thay đổi hình dạng. Lời của Motoharu đã chứng tỏ là sự thật đến cốt lõi. Nhưng có những thứ khuấy động trái tim chính xác bởi vì chúng thay đổi. Những đứa trẻ đó đã dạy cho cậu điều đó.
Những ngày tháng hoài niệm trong quá khứ sẽ không bao giờ quay lại, nhưng vẫn có những người đang thay anh bảo vệ những gì còn sót lại. Biết được điều đó, anh sẽ tiếp tục tin rằng những ngày đó vẫn tồn tại trong anh ở một nơi nào đó.
“Phải rồi. Chúng ta vẫn luôn kết nối. Bây giờ và mãi mãi về sau,” anh lẩm bẩm nhẹ nhàng, không ai nghe thấy.
Miyaka làm một vẻ mặt hoài nghi.
“Có chuyện gì vậy, Jin-kun?” Kaoru hỏi.
“Ừ, có chuyện gì vậy? Hay tớ nên nói là, cậu đang giấu cái gì?”
Gương mặt của hai cô gái trông không giống bất cứ thứ gì khác trong ký ức của cậu. Sẽ thật thô lỗ khi so sánh quá khứ với hiện tại. Cuộc sống bận rộn của cậu vào thời Đại Chính và cuộc sống học đường của cậu với hai người này một ngày nào đó sẽ trở thành những ký ức không thể thay thế được.
Và đó không phải là một điều đáng buồn, bởi lẽ, việc có thể nhìn lại quá khứ một cách dịu dàng cũng đồng nghĩa với việc anh đã chấp nhận được hạnh phúc của hiện tại.
Như thể để khẳng định niềm tin của mình, Koyomiza vẫn đứng ở một nơi nào đó ở Tokyo ngày nay. Những câu chuyện mới tiếp tục lấp đầy rạp chiếu phim nhỏ trong khu phố, giống như chúng đã làm trong quá khứ.