Sự thật là, vào khoảnh khắc ấy, Michitomo chẳng hề tồn tại trong tâm trí gã.
Với song kiếm trong tay, Jinya vẫn dồn hết sự tập trung vào con quỷ mà mình vừa chém hạ.
“Thật hết nói nổi...” Eizen vẫn còn sống, lão lên tiếng ngay cả khi đầu đã lìa khỏi cổ. Lão cúi xuống nhặt đầu mình lên, rồi gắn lại vào cổ. Một con quái vật theo đúng nghĩa đen.
Michitomo khẽ rít lên một tiếng kinh hoàng. Người ta phải chết khi mất đầu, nhưng lão già này vẫn sống sờ sờ. Hay nên nói là lão đã hồi sinh thì đúng hơn?
Không như Michitomo, Jinya vẫn bình tĩnh quan sát cẩn thận. Michitomo đã may mắn vì lúc đó Jinya đang quá tham lam.
“Tái tạo sao? Không, có lẽ là hồi sinh? Dù là gì đi nữa, ngươi có vẻ là một con quỷ đáng để nuốt chửng đấy.”
Jinya đã từng thấy vô số những con quái vật phi nhân tính và chẳng hề cảm thấy sợ hãi trước Eizen. Gã đã can thiệp không phải để cứu Michitomo, mà vì gã muốn một thứ gì đó từ chính Eizen.
Trong vòng mười năm, Jinya đã nổi danh khắp chốn với cái tên “Kẻ Ăn Quỷ”. Gã đã bỏ lại Kyoto sau khi mất đi Nomari và Somegorou Đệ Tam. Tuy cô gái điếm qua đường đã giúp gã nhận ra con đường mình chọn không sai lầm, nhưng gã vẫn than trách cho sự bất lực của mình. Vì vậy, gã tìm kiếm những con quỷ để nuốt chửng và chiếm đoạt sức mạnh của chúng. Chẳng còn ai ngăn cản gã nữa. Gã chỉ có một mình, và Kaneomi cũng chẳng buồn cản lối.
Trong mắt Jinya, Eizen không phải là một con quái vật cần phải diệt trừ, mà là một con mồi có thể giúp gã trở nên mạnh mẽ hơn.
“Một con quỷ dám gọi ta là quỷ sao? Ta là con người,” Eizen gắt.
“Ngươi trông chẳng giống người cho lắm.”
“Có lẽ vậy, nhưng ta vẫn chẳng giống lũ sinh vật gớm ghiếc các ngươi. Quan trọng hơn…” Ánh mắt lão già trở nên sắc lẹm, và không khí dường như đặc quánh lại vì căng thẳng. Jinya đã quá quen thuộc với thứ cảm xúc mà Eizen đang mang. “Tại sao ngươi lại sở hữu… thứ đó?”
Lòng căm thù sâu sắc tràn ngập trong mắt lão. Ánh mắt lão không hướng về Jinya, mà là một trong hai thanh kiếm trên tay gã.
“Ta đã giao phó Yatonomori Kaneomi, thanh ma kiếm của Thần Hồn, cho Kazusa. Tại sao một kẻ như ngươi lại có nó?”
Cái ý nghĩ về một con quỷ lại đang sử dụng thanh kiếm được trao cho con gái lão, người đã bị một con quỷ sát hại, dường như khiến lão ghê tởm. Dù Eizen giờ đây đã là một gã đàn ông quái dị, sự căm hận mà lão thể hiện lại rất con người.
“Kaneomi?”
“Đúng như ngài nghi ngờ, Kadono-dono. Người này là Nagumo Eizen-sama, cha của Kazusa-sama.”
“…Thì ra là vậy. Thật là một sự trùng hợp.”
Nhà Nagumo là một dòng dõi thợ săn linh hồn với lịch sử lâu đời. Một thiếu nữ tên Nagumo Kazusa đã nhận được một thanh Yatonomori Kaneomi từ người cha mà cô hết mực kính trọng, nhưng rồi cô đã bị sát hại. Đó là những gì Jinya đã biết được về lịch sử của Kaneomi trong các sự kiện trước và trong trận chiến với Bách Quỷ Dạ Hành. Tuy nhiên, gã đã nghĩ rằng tất cả chỉ là quá khứ, và từ đó cũng ít khi nghĩ về nó.
“Ma kiếm của Thần Hồn, tại sao bây giờ ngươi lại tuân lệnh một con quỷ, một trong những sinh vật đã giết chết chủ nhân cũ của ngươi?” Eizen hỏi.
“Kadono-dono không phải là kẻ thù của Kazusa-sama. Thực tế, ngài ấy chính là người đã cứu rỗi linh hồn của cô ấy.”
“Linh hồn của nó, ngươi nói sao?”
Nhưng cũng như Kaneomi có câu chuyện của riêng mình, Eizen cũng có câu chuyện của lão. Con gái lão bị một con quỷ sát hại, thế giới Minh Trị đặt ra lệnh cấm kiếm, và nhu cầu về thợ săn linh hồn ngày một suy giảm. Gia tộc Nagumo, những người sử dụng ma kiếm và đã chiến đấu vì nhân dân trong suốt nhiều năm, bị tước đoạt đi bản sắc và mất đi vị thế của mình trong thế giới. Kết quả cuối cùng chính là Nagumo Eizen của ngày hôm nay.
“Vậy thì ta hỏi ngươi, Quỷ. Chuyện gì đã xảy ra với Kazusa?”
“Bản thân ta chưa bao giờ gặp cô ấy, nhưng ta đã giết con quỷ mang hình dạng của cô ấy,” Jinya trả lời.
“Hô. Hình dạng của nó, hả? Vậy kẻ đã giết Kazusa là một tay sai của Magatsume.”
Jinya trở nên cảnh giác khi nghe đến tên kẻ thù không đội trời chung của mình. Gã quả quyết hỏi, “Làm sao ngươi biết cái tên đó?”
“Làm sao ta lại không biết tên của con quỷ chuyên tạo ra những con quỷ của riêng mình chứ? Ta có thể không hiểu mục đích của nó, nhưng nó vẫn là một linh hồn đe dọa thế giới loài người. Do đó, nó là kẻ thù của nhà Nagumo chúng ta.”
Đối với Jinya, Magatsume và Suzune không còn là cùng một người nữa. Gã chẳng cảm thấy gì khi nghe ai đó nói xấu về mụ.
“Cũng như ngươi là kẻ thù của chúng ta,” Eizen nói. Trong tay lão là một thanh đoản kiếm kodachi. “Quỷ là để bị diệt trừ. Chừng nào ta còn là người của nhà Nagumo, chúng sẽ là kẻ thù của ta. Dĩ nhiên, ta cũng có mối thù riêng với ngươi.”
“Eizen-sa—”
“Im đi. Ta không quan tâm đến lời của kẻ về phe với một con quỷ.”
Cánh tay lão già quất đi như một ngọn roi. Chuyển động đó không bắt nguồn từ những đường kiếm cơ bản; đó là một cú vung tận dụng toàn bộ sự đàn hồi của cơ bắp. Tuổi tác không hề ảnh hưởng đến sự linh hoạt trong chuyển động của lão; hiệu quả trọn vẹn từ nhiều năm rèn luyện không ngừng của Eizen có thể được nhìn thấy trong từng bước chân.
Đó là lý do tại sao nó lại đáng tiếc đến vậy. Dù lão đã héo hon, lão vẫn không phải là đối thủ của Jinya. Jinya sở hữu một cơ thể trẻ mãi không già của quỷ và đã dành gần tám mươi năm để mài giũa kiếm thuật của mình. Gã chặn đòn tấn công của Eizen, khóa lưỡi kiếm với lão.
“Nhưng không phải Kadono-dono là người đã giết Kazusa-sama!”
“Đủ rồi, Kaneomi,” Jinya nhẹ nhàng nói. “Lão ta không muốn nghe lời bào chữa của chúng ta đâu. Và ta cũng chẳng buồn đưa ra bất kỳ lời nào cho một kẻ sắp chết.”
Jinya đẩy mạnh, hất văng lưỡi kiếm của Eizen lên trên. Gã ép sát khuỷu tay vào người và bước tới, tung một cú chém ngắn, rạch một đường trên ngực Eizen bằng thanh Yarai trước khi đâm Kaneomi vào sườn trái của lão. Gã cảm nhận được lưỡi kiếm đâm xuyên qua tim Eizen, rồi xoay cổ tay để nghiền nát nó hoàn toàn. Gã rút kiếm ra, để lại một cái lỗ nhỏ, há hoác trên ngực Eizen.
“Chỉ có thế thôi sao?” Ngay cả sau khi nhận một đòn chí mạng, Eizen vẫn chế nhạo Jinya và phản công.
Jinya vốn không hề trông mong những đòn tấn công của mình có thể kết liễu được lão, vì đã thấy Eizen sống lại sau khi bị chặt đầu. Gã dùng kiếm đỡ đòn, hạ thấp người, và dùng vai trái húc toàn lực vào huyệt thái dương của Eizen. Dù Eizen đã rèn luyện cơ thể của mình, lão vẫn là một ông già và xương cốt đã giòn. Chỉ riêng lực va chạm thôi cũng đủ để gây chết người.
Vậy mà lão không chết. Eizen lại đứng dậy, một nụ cười toe toét vẫn còn trên mặt.
“Vậy là ba lần... Hê hê. Ngươi cũng không tệ. Nhưng ngươi còn lâu mới lấy được mạng của ta.”
Lão già không phải đang tái tạo mà là hồi sinh. Lão đã đếm đến ba, vậy nên rõ ràng là có một giới hạn về số lần lão có thể hồi sinh. Rất có thể lão đã tích trữ số lần hồi sinh của mình bằng một phương pháp tà ác nào đó.
Jinya trừng mắt nhìn Eizen. Tự tin vào ưu thế của mình, lão già liều lĩnh tiến lại gần gã. Jinya thủ thế và bước chân phải lên trước. Eizen đáp lại bằng cách hạ thấp người, nghiêng mình về phía trước rất nhiều khi lao tới. Khi đã áp sát, lão dùng chân phải bật khỏi mặt đất và vung kiếm lên với một lực như lò xo bị nén. Lão già có kỹ năng xứng đáng với biệt hiệu của gia tộc, Nagumo của Ma Kiếm.
Jinya lùi lại nửa bước, vừa kịp né tránh cú chém ngược trong khi đồng thời tung ra một đòn bổ xuống của riêng mình, nghiền nát hộp sọ của Eizen.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không đủ.
Jinya chém và xé toạc đầu, mặt, cổ và ngực của lão già, nhưng Eizen chỉ cười vào mọi nỗ lực của gã. Lão đợi đến khoảnh khắc cả hai thanh kiếm của Jinya đều cắm sâu vào da thịt mình, khiến Jinya sơ hở, và nhắm một đòn vào tim gã.
Jinya nghĩ đến việc sử dụng Bất Khuất nhưng nhanh chóng nhận ra mình sẽ không kịp. Cú đâm của lão quá nhanh, nên thay vào đó gã cố gắng vặn người hết mức có thể. Tuy nhiên, gã không thể né hoàn toàn, và thanh kiếm của Eizen đã cắm vào vai gã.
Danh tiếng của nhà Nagumo dường như là có thật. Eizen đã quen với việc chiến đấu với quỷ. Lão biết cách duy nhất để giết một con quỷ là chặt cổ, đâm xuyên tim, hoặc nghiền nát đầu nó. Jinya buộc phải rút kiếm ra khỏi người Eizen và tạo khoảng cách giữa họ. Gã đã rơi vào thế yếu trong cuộc giao tranh vừa rồi.
“Ngươi không nên xem thường sức mạnh của con người.” Eizen nở một nụ cười bệnh hoạn với khuôn mặt vẫn còn bị chẻ làm đôi. Lão khoác lác dù khắp người đầy vết chém. Ngay cả một con quỷ cũng đã chết từ lâu với những vết thương như vậy. Việc lão tiếp tục chế nhạo Jinya trong hoàn cảnh như vậy rõ ràng cho thấy lão không bình thường. Eizen không còn có thể được gọi là con người ở bất kỳ phương diện nào nữa.
“Ngươi vẫn nghĩ mình là người sao? Nực cười,” Jinya nói.
“Ta nghĩ vậy chứ. Những gì ngươi thấy không gì khác hơn chính là sức mạnh của linh hồn con người. Dù sao thì, ta đang mang sinh mạng của rất nhiều người. Chính mắt ngươi cũng đã thấy lúc nãy, không phải sao?”
Jinya nhớ lại cảnh tượng Eizen hấp thụ người thanh niên mà lão túm lấy gáy. Năng lực của Eizen rất giống với của chính Jinya.
“Đó cũng là một sản phẩm từ nghiên cứu của ta. Con gái của Magatsume đã phục vụ rất tốt cho mục đích của mình.”
Jinya không biết Eizen đã moi thông tin từ một trong những đứa con gái của Magatsume bằng cách nào, nhưng chắc chắn lão đã dùng những phương tiện không mấy tốt đẹp. Kết quả là khả năng hồi sinh này của lão. Jinya đã nắm được bản chất thực sự của sức mạnh đó. Về cốt lõi, nó giống hệt như của gã.
“Năng lực của ta được gọi là Đồng Hóa,” Eizen nói. “Bằng cách ăn thịt những con người khác, ta có thể biến sinh mạng của họ thành của mình.”
Bằng cách tích trữ sinh mạng của người khác, lão đã biến mình thành bất tử. Lão là một thứ gì đó ghê tởm hơn bất kỳ linh hồn nào, một kẻ ăn thịt đồng loại để đổi lấy sức mạnh.
“Vậy là ngươi ăn thịt đồng loại của mình, hả...” Jinya nói. Về mặt đó, bản thân gã cũng chẳng hơn gì và không có quyền nghĩ xấu về Eizen. Jinya đã giết và nuốt chửng rất nhiều quỷ cho đến tận lúc đó. Năng lực Đồng Hóa của gã cho phép gã chiếm lấy năng lực của những con quỷ mà gã ăn thịt làm của riêng mình. Nó khác với Đồng Hóa của Eizen ở chỗ việc ăn thịt người sẽ không cho gã sinh mạng của họ, nhưng năng lực của họ chắc chắn có cùng bản chất.
Tuy nhiên, Jinya không thể không nghĩ: Gã sẽ làm gì nếu có được năng lực của Eizen cho riêng mình?
Gã xua tan ý nghĩ đó nhanh như khi nó xuất hiện. Gã đã tước đi nhiều sinh mạng để đến được vị trí này, và vì vậy câu trả lời đã quá rõ ràng. Gã và Eizen là cùng một giuộc. Sự xấu xí mà gã thấy ở lão già là một tấm gương phản chiếu chính mình.
“Đừng có coi ta như một loại quái vật nào đó,” Eizen nói. “Là một thợ săn linh hồn, ta đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình vì mọi người. Việc họ dâng hiến sinh mạng cho ta cũng là lẽ phải thôi.”
“…Ta hiểu rồi.” Jinya hít đầy lồng ngực không khí ban đêm, rồi thở ra một luồng hơi nóng hổi.
Vút—với tốc độ phi nhân, Jinya thu hẹp khoảng cách với Eizen và tung ra một cú bổ kiếm mạnh mẽ chéo qua thân người lão.
“Ta đã đổi ý. Nuốt chửng ngươi cũng chẳng có ích gì. Ta sẽ giết ngươi ngay tại đây,” Jinya nói.
“Ồ hô, đáng sợ quá nhỉ. Nhưng ngươi có thể làm được không?”
Cuộc chiến của họ là một cuộc đấu tranh đầy bực bội và dữ dội. Jinya vượt trội về sức mạnh, nhưng gã không có cách nào để thực sự kết liễu Eizen. Cuộc giao tranh của họ kéo dài một lúc lâu, nhưng kết thúc bất phân thắng bại.
“Hừm. Vậy là sức mạnh của ta vẫn chưa đủ. Ngươi không cho ta lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui,” Eizen nói.
“Ngươi định quay đuôi bỏ chạy sao?”
“Ta chỉ đơn giản là không muốn lãng phí thêm sinh mạng nào nữa. Ta sẽ lấy lại thanh kiếm đó từ ngươi vào một dịp khác.”
Jinya không có lý do đặc biệt nào để đuổi theo Eizen. Gã quả có cảm thấy khó chịu, nhưng thực ra, Eizen đối với gã chỉ là một kẻ ăn thịt đồng loại không hơn không kém. Eizen dường như cũng không có lý do gì để khăng khăng tiếp tục cuộc chiến, và lão sẵn sàng bỏ chạy khi nhận ra mình đang ở thế yếu.
Tuy nhiên, cả hai đều hiểu rằng một cuộc đụng độ khác giữa họ là không thể tránh khỏi.
Đó là cách Kadono Jinya và Nagumo Eizen lần đầu tiên chạm trán, chào hỏi nhau ngay bằng một trận quyết đấu.
Và rồi còn có Michitomo. Giờ đây cậu đã có một mối liên hệ không may với một kẻ ăn thịt đồng loại và sẽ sớm bắt đầu một mối quan hệ đối tác thân thiết, lâu dài với một con quỷ kỳ lạ.
“Ch-chờ đã!” Michitomo nắm chặt lấy vai Jinya, người đã bắt đầu rời đi mà không thèm nhìn cậu một cái. Cậu cố gắng kéo Jinya quay lại, nhưng người kia không hề nhúc nhích dù cậu có kéo mạnh đến đâu. Dù vậy, cậu không muốn anh rời đi, nên cậu cứ giữ chặt lấy anh. Cuối cùng, Jinya cũng chịu thua và quay lại.
“Cậu cần gì à?”
“Hả? Ờ, thì, anh đã cứu mạng tôi! Ít nhất hãy để tôi cảm ơn anh.”
“Không cần. Dù sao thì cứu cậu cũng không phải là mục đích của tôi.” Jinya lại bắt đầu rời đi.
“N-này, chờ đã! Làm ơn!”
Michitomo không hề cảm thấy sợ hãi trước Jinya, một người lạ mặt đã chiến đấu với một con quái vật mà không hề do dự. Cậu đã thấy anh cau mày, dù chỉ là một chút, khi lão già nói rằng lão ăn thịt người, và tin chắc rằng một người nổi giận vì một chuyện như vậy không thể nào là người xấu.
“Ít nhất hãy để tôi chữa vết thương cho anh hay gì đó! Tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi anh nữa,” Michitomo năn nỉ.
Jinya dừng bước. Gã dường như suy nghĩ một lúc trước khi nhìn lại Michitomo và miễn cưỡng gật đầu.
Michitomo dẫn Jinya về nhà mình ở Nihonbashi. Là một gia đình giàu mới nổi, nhà Kimizuka nổi bật hơn hẳn những ngôi nhà hàng xóm về độ xa hoa. Cả hai lẻn vào, cẩn thận để không bị gia đình hay người hầu của Michitomo phát hiện. Sau khi để Jinya trong phòng mình, Michitomo đi một vòng và lấy tất cả những thứ mà cậu nghĩ có thể dùng để sơ cứu.
“Thế này có đủ không?”
“Đủ rồi. Cảm ơn.”
“Vậy, rốt cuộc anh là gì?”
Dù Michitomo thực sự có ý định sơ cứu cho Jinya, sự thiếu hụt kiến thức y tế trầm trọng của cậu đồng nghĩa với việc Jinya cuối cùng lại phải tự chăm sóc vết thương cho mình. Dù vậy, tất cả những gì Jinya làm chỉ là đổ bừa bãi thuốc khử trùng lên miếng băng gạc mà gã dùng để cầm máu. Vết thương của gã sâu hơn Michitomo nghĩ ban đầu, nhưng Jinya không hề tỏ ra đau đớn và giữ một vẻ mặt vô cảm trong suốt quá trình. Hai người trông không chênh lệch tuổi tác là bao, nhưng Jinya lại có vẻ quen thuộc hơn nhiều với một cuộc sống chiến đấu.
“Tôi là người chuyên săn lùng linh hồn. Chỉ vậy thôi.”
“Nhưng, ừm, không phải anh là…?” Michitomo tránh nói thẳng ra, nhưng Jinya hiểu ý cậu và gật đầu.
Gã ăn thịt người đã nói thật. Jinya cũng là một loại quái vật, nhưng điều đó không làm Michitomo lo lắng. Thân phận của Jinya không thay đổi sự thật rằng Michitomo nợ người đàn ông này một mạng.
“Ồ, phải rồi. Tôi cần phải trả ơn anh bằng cách nào đó.”
“Như tôi đã nói, tôi không cần sự biết ơn của cậu.”
“Làm ơn đi. Tín điều của tôi là phải thanh toán nhanh những món nợ. Dù anh cảm thấy thế nào, anh đã thực sự cứu tôi. Tôi sẽ cảm thấy áy náy nếu không đền đáp lại ơn này.”
Michitomo khăng khăng rằng cậu phải trả ơn vì chính bản thân mình.
Jinya cuối cùng cũng chịu thua. “Được thôi. Vậy thì coi như chúng ta huề bằng một ít rượu.”
“Được thôi! Tôi sẽ đi chôm vài chai trong kho của cha tôi ngay.”
Michitomo biết cha mình có nhiều chai rượu cao cấp, hoàn toàn chỉ để trưng bày. Cậu rời khỏi phòng, rồi quay lại với hai chai whiskey nguyên mà cậu tự hào khoe ra.
Jinya lấy một chai và uống thẳng từ chai. Dù rượu có nồng độ cao, gã vẫn uống một hơi hết nửa chai.
“Anh điên thật rồi.” Michitomo ngây người nhìn, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại và đối mặt trực tiếp với Jinya. Cậu đã nói thật khi cảm thấy mang ơn Jinya, nhưng lý do lớn nhất cậu đưa Jinya về là vì muốn hỏi anh một vài điều. Jinya có cảm giác là như vậy. Gã chậm lại nhịp uống và nhìn sang Michitomo, như thể muốn nói rằng gã sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào của Michitomo cho đến khi hết rượu.
“Ừm, vậy thì…” Sau vài khoảnh khắc trôi qua, Michitomo ngập ngừng lên tiếng và bắt đầu giải thích lý do cậu ra ngoài phố khuya như vậy đêm đó. Cậu kể cho Jinya về người phụ nữ miệng rách mà cậu gặp, người bạn đã biến mất cùng đêm đó, và cách lão già ăn thịt người đã tấn công cậu và bạn cậu. Cậu kể lại người bạn cùng lớp đã đi tìm cùng mình bị nuốt chửng, nhưng người bạn đã biến mất đêm hôm trước vẫn còn mất tích.
“Liệu có khả năng nào con quái vật đó chỉ hoạt động vào đêm nay không…?”
Michitomo biết đó là vô vọng, nhưng cậu vẫn hỏi vì không muốn chấp nhận sự thật.
“Không có khả năng đâu. Lý do duy nhất tôi bắt đầu truy đuổi lão là vì tôi nghe được nhiều tin đồn về những người mất tích.”
Thực tế thường phũ phàng.
“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì—”
“Nagumo Eizen không phải là loại người sẽ để một mục tiêu trốn thoát. Có lẽ lão đã nuốt chửng bạn cậu rồi.”
Không có giọt nước mắt nào rơi. Không phải Michitomo không cảm thấy buồn, mà mọi chuyện đơn giản là quá đột ngột để cảm xúc của cậu có thể xử lý. Hai người bạn mà cậu đã cùng tận hưởng cuộc sống về đêm đã chết. Lòng cậu nặng trĩu trong lồng ngực.
“Chỉ có vậy thôi sao?” Jinya hỏi.
“Vâng. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.”
“Đừng lo.” Jinya uống một ngụm nữa.
Michitomo cảm thấy mệt mỏi và không muốn cử động, nên cậu chỉ đơn giản ngồi nhìn Jinya uống như lúc nãy. Jinya vẫn vô cảm như mọi khi, uống rất nhiều nhưng không hề tỏ ra là mình đặc biệt thích hương vị của nó.
“Thế nào? Anh không thích à?” Michitomo không có ý gì đặc biệt khi hỏi câu đó. Cậu chỉ cảm thấy hơi tò mò.
Vậy mà, lần đầu tiên cậu thấy một đám mây thoáng qua trên vẻ mặt của Jinya.
“Câu hỏi hay đấy. Tôi nghĩ tôi thích vị của loại rượu mà tôi từng uống hơn.”
“Tại sao vậy?”
“…Chính tôi cũng không rõ nữa.” Gã uống cạn phần còn lại của chai rượu, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy.
“Anh đi rồi sao?”
“Ừ. Cảm ơn vì đã mời rượu. Cố gắng đừng đi chơi khuya nữa.”
“Anh nói nghe như cha tôi vậy. Nhưng mà vâng, tôi sẽ cẩn thận. Tôi không háo hức chết đến thế đâu.”
Michitomo ngần ngại để Jinya đi. Với kẻ ăn thịt người vẫn còn lởn vởn ngoài kia, cậu lo lắng cho sự an toàn của chính mình, nhưng đồng thời, cậu cũng biết ơn Jinya vì đã cứu mình và nghĩ rằng thật lãng phí nếu cứ để mọi chuyện giữa họ kết thúc như thế này.
Với một giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, cậu nói, “Này, sao anh không ở lại làm vệ sĩ cho tôi? Như vậy tôi vẫn có thể tiệc tùng vào ban đêm mà không phải lo lắng.”
“Tôi không khuyến khích đâu. Tôi không phù hợp với loại công việc đó.”
“Tại sao vậy? Trông anh đủ mạnh mà.” Đối với Michitomo, Jinya không khác gì một trong những anh hùng diệt ma trong những câu chuyện cổ xưa.
Jinya cười buồn. “Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cho tôi thấy rằng tôi không có tài năng bảo vệ người khác. Tôi chắc chắn sẽ chỉ mang lại đau buồn cho cậu thôi.”
Để lại những lời đó, gã rời đi. Gã không để lại dấu vết nào cho thấy mình đã từng ở đó, ngoại trừ một cái chai rỗng.
Michitomo nhìn chai whiskey còn lại, vẫn chưa mở và lẩm bẩm, “Cái quái gì thế này... Ít nhất anh cũng có thể mang nó theo chứ.”
Hai năm trôi qua, và Michitomo tròn mười chín tuổi. Sau khi tốt nghiệp trung học, cha cậu đã xin cho cậu một công việc tại một ngân hàng, nơi cậu cứ thế cho qua ngày. Vì bận rộn và không còn nhiều thời gian để đi chơi với bạn bè nữa, cậu dần xa cách họ. Hai năm cảm giác vừa ngắn lại vừa dài. Dù tâm lý của những ngày đi học vẫn còn, cậu đã học cách cư xử như một người lớn hơn. Lời nói của cậu trở nên chín chắn hơn và chuyện hôn nhân bắt đầu được đề cập đến.
“Cha đùa con chắc...”
Cậu thở dài và nhìn lại tấm ảnh một lần nữa. Cô gái trong ảnh rất dễ thương, dáng người nhỏ nhắn, và có tư thế đoan trang. Cô là con gái quý tộc của một nam tước, và sự sang trọng của cô có thể cảm nhận được qua tấm ảnh.
Dù vậy, Michitomo không hề háo hức cưới cô.
“Một đứa trẻ mười tuổi là không thể chấp nhận được.”
Cô ấy có dễ thương đến đâu đi chăng nữa—một đứa trẻ vẫn là một đứa trẻ. Một chuyện như thế này có thể ổn vào thời Edo, nhưng nó không thể được chấp nhận trong thời Minh Trị. Michitomo muốn nói cho cha mình một hai điều vì đã mang đến cho cậu một lời đề nghị hôn nhân nực cười như vậy.
Cha của cô gái, Akase Seiichirou, là một người quen của cha Michitomo. Michitomo đã đến nhà họ một vài lần. Seiichirou không có con trai và muốn có một người con rể để ông có thể giao phó vị trí gia trưởng, nhưng nhiều ứng cử viên chỉ nhắm vào tài sản của ông. Đó là lý do tại sao ông lại quan tâm đến Michitomo, một người nghiêm túc và có năng lực. Chính Seiichirou đã đưa ra ý tưởng để Michitomo cưới con gái ông.
Cha của Michitomo đã vui mừng khôn xiết trước lời đề nghị và nhanh chóng xúc tiến mọi việc. Ông thậm chí còn đề nghị hai người đính hôn trong năm nay hoặc năm tới, dù họ còn chưa gặp mặt.
Dù Michitomo không hề háo hức với ý tưởng này, cậu cũng không phản đối mạnh mẽ. Cậu cảm thấy hãnh diện khi Seiichirou đã chọn mình, một đứa trẻ nhà giàu mới nổi, và sẽ tốt cho cha cậu nếu cậu trở thành một quý tộc. Vấn đề duy nhất là Akase Shino nghĩ gì về việc cưới một người đàn ông hơn cô gần mười tuổi, một quyết định có lẽ đã được đưa ra thay cho cô.
“Nhưng mình đoán đó chính là ý nghĩa của việc làm một quý tộc…”
Ngay cả khi Michitomo từ chối lời đề nghị, một người đàn ông khác có lẽ cũng sẽ được chuẩn bị sẵn cho cô. Cuối cùng, cậu quyết định thuận theo dòng chảy. Hôn nhân sắp đặt không hề hiếm. Nếu có điều gì đáng trách, thì đó chỉ có thể là sự thật rằng cậu được sinh ra trong gia đình Kimizuka và cô được sinh ra trong gia đình Akase. Cả hai đều sống cuộc sống giàu có với tư cách là con của gia đình giàu mới nổi và quý tộc, nên việc họ phải chịu đựng một vài khó khăn cũng là điều đương nhiên.
Một tháng sau, cậu được sắp xếp để gặp Akase Shino.
“Seiichirou-sama! Cháu rất mừng khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh.”
“Ta cũng có thể nói như vậy.”
Nhà Akase là một tòa nhà theo phong cách phương Tây với những bức tường trắng, thậm chí còn thanh lịch hơn cả nhà Kimizuka.
“Cảm ơn cháu đã đến, Michitomo-kun. Để ta gọi con gái ta ra.”
Nhìn lại bây giờ, hoàn cảnh của Seiichirou lúc đó vẫn còn bình thường. Hai người họ có lẽ đã có thể có một mối quan hệ bình thường như cha và con rể nếu mọi chuyện diễn ra khác đi.
Được Seiichirou ra hiệu, một người hầu rời đi để gọi Shino. Một lúc sau, có một tiếng gõ cửa ngập ngừng ở phòng khách.
“Vào đi.”
“Xin phép.”
Một cô bé đáng yêu bước vào. Cô bé thấp và có vẻ nhút nhát, với mái tóc đen mượt đáng yêu dài đến lưng. Dù vẻ ngoài rụt rè, nụ cười của cô lại rất tươi tắn. Cô bé có cảm giác rất khác so với tấm ảnh mà Michitomo đã nhận được.
“Ừm, tôi cho rằng cô là…?”
“Akase Shino, vâng.”
“À. Tôi hiểu rồi.”
“Có chuyện gì không ạ?”
“Không, không có gì cả.” Cậu có thể thấy cô bé đang cố gắng hết sức để cư xử lịch sự, dù tuổi còn nhỏ.
“Tôi hiểu rồi. Michitomo-sama, ngài sẽ sống cùng chúng tôi ở ngôi nhà này chứ ạ?”
“Chà… Tôi cho là có vẻ như vậy, vâng.”
“Tuyệt vời. Sao hai chúng ta không nói chuyện một chút?”
Cha của Michitomo và Seiichirou dường như có điều gì đó muốn thảo luận, nên họ để hai đứa trẻ tự lo và rời khỏi phòng khách. Michitomo không chắc phải làm gì, nên cậu chỉ theo Shino ra vườn theo lời mời của cô.
Họ nắm tay nhau đi dạo. Dù cô bé sẽ trở thành vợ cậu, nhưng không có chút gì lãng mạn giữa họ vì tuổi tác của cô. Cậu cảm thấy mình giống một người giám hộ đang chăm sóc một đứa trẻ hơn là bất cứ điều gì khác.
“…Em không phản đối cuộc hôn nhân này sao?” cậu ngập ngừng hỏi.
“Không hề ạ. Dù sao thì em cũng là một tiểu thư nhà Akase. Và việc kết hôn ở tuổi của em cũng không phải là hiếm trong quá khứ, hay ít nhất là em được kể như vậy,” cô bé trả lời với một nụ cười.
Cô bé dường như không chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm.
“Bên cạnh đó, nếu chuyện với anh không thành, em sẽ lại được sắp đặt với một người đàn ông khác thôi,” cô bé nói thêm.
Có điều gì đó có vẻ chín chắn trong nụ cười vui vẻ của cô.
“Anh hiểu rồi. Em thật mạnh mẽ.”
“…Mạnh mẽ ạ?”
“Anh nói theo nghĩa khen ngợi.”
“Em hiểu ạ. Cảm ơn anh rất nhiều.”
Shino không phải là một cô gái quý tộc đáng thương bị gả đi trái với ý muốn vì lợi ích của cha mình. Cô là một đứa trẻ tươi sáng và vui vẻ, hiểu rõ hoàn cảnh của mình dù tuổi còn nhỏ và có ý thức trách nhiệm mạnh mẽ để hoàn thành bổn phận của mình.
“Một ngày nào đó, anh sẽ trở thành chồng của em. Em có thể không tin anh vì chúng ta mới gặp nhau, nhưng anh thề sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông có thể xứng với sự mạnh mẽ của em. Shino-san, em sẽ lấy anh làm chồng chứ?”
“…Dĩ nhiên ạ. Rất sẵn lòng.”
Cậu không thể biết được điều gì đang diễn ra trong đầu cô bé khi cô trả lời, nhưng lòng cậu đã quyết định chọn cô, nên cậu không lường trước được vấn đề gì với cuộc hôn nhân của họ.
Mọi thứ gần như hoàn hảo.
Nhưng rồi một người đàn ông mà cậu không bao giờ ngờ sẽ gặp lại đã xuất hiện.
“Hai đứa có vẻ hợp nhau đấy nhỉ. Thật ấm lòng.”
“C-cái gì?!” Michitomo kêu lên kinh ngạc. Cơ thể cậu run rẩy và toát mồ hôi lạnh ngay khi nhìn thấy mặt lão già.
“Eizen-sama? Đã lâu không gặp.” Shino chào lão già một cách thân mật.
Michitomo bước lên phía trước như để bảo vệ cô. Thật lòng mà nói, cậu muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng cậu đã gom hết can đảm có thể.
“Ta nghe nói con gái của Seiichirou sắp kết hôn nên ghé qua xem thử. Mong hai đứa sẽ tha thứ cho ta. Ta không có ý làm phiền hai đứa.”
Dù hai năm đã trôi qua, Michitomo vẫn nhớ lão già. Cậu không thể nào quên được người đàn ông đã ăn thịt bạn mình. Lão là con quái vật bất tử từ đêm đó.
“Ồ, ta thật thất lễ. Nhà Akase là một gia tộc nhánh của nhà Nagumo. Ngay cả bây giờ, chúng ta vẫn giữ liên lạc.”
Lão già nhe răng cười một cách ma quái. “Ta là Nagumo Eizen. Rất vui được gặp cậu, con rể tương lai của nhà Akase.”
Michitomo cảm thấy như có một con dao đang kề vào cổ họng. Tầm nhìn của cậu tối sầm lại.
Bắt đầu từ đêm đó, Michitomo lại bắt đầu ra phố. Cậu biết màn đêm thuộc về những linh hồn, nhưng sau khi điều tra các tờ báo và tin đồn, cậu vẫn dám đến những địa điểm xảy ra các vụ việc chưa được giải quyết. Cậu không phải là không sợ, nhưng cậu không biết phải làm gì khác.
Tuy nhiên, cuộc tìm kiếm của cậu không mang lại kết quả, nên cậu đã phải dùng đến phương án cuối cùng. Không tiếc chi phí, cậu đã trả tiền để dán một thông báo trên một số bảng tin cộng đồng: Đến mà lấy chai rượu ngươi để lại đi, đồ quỷ ngốc. Ngươi làm được chừng đó chứ?
Cậu đã chờ vài ngày, nhưng người đàn ông mà cậu đang chờ không xuất hiện. Cậu đã để cửa sổ mở và đặt chai whiskey mà cậu đã chôm của cha mình một thời gian trước lên bàn, nhưng dường như tất cả đều vô ích. Việc gặp lại Eizen đã khiến Michitomo nhớ lại đêm đó. Bản thân cậu không thể làm gì chống lại con quái vật đó, nhưng có lẽ người đàn ông mà cậu đã gặp sẽ sẵn lòng giúp đỡ. Cậu biết mình đang bấu víu vào một hy vọng mong manh nhưng vẫn phải thử.
“Chết tiệt. Không được rồi, hả?” cậu lẩm bẩm thở dài.
Nhà Akase rõ ràng bắt đầu là một gia tộc nhánh của nhà Nagumo, một gia đình quý tộc có địa vị và lịch sử tốt đẹp. Tuy nhiên, bây giờ họ đang suy tàn, trong khi nhà Akase lại đang phát triển mạnh mẽ trong thời Minh Trị. Michitomo phải tự hỏi liệu nhà Akase có nham hiểm hơn vẻ bề ngoài của họ hay không, khi họ có quan hệ với Eizen. Michitomo cảm thấy bất an trước Eizen, người hành động như một con người khi tương tác với Seiichirou và Shino. Nhưng cậu không muốn hủy bỏ cuộc đàm phán hôn nhân—cậu sợ Shino có thể bị lão già nuốt chửng.
Jinya không có nghĩa vụ phải đến. Rất có thể anh sẽ phớt lờ Michitomo. Cũng không biết liệu anh có còn ở Tokyo hay không. Vừa cầu nguyện anh sẽ đến, Michitomo nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đã lâu không gặp. Tôi đến lấy chai rượu như cậu yêu cầu.”
Lời cầu nguyện của Michitomo đã được đáp lại. Với một nụ cười đẫm nước mắt, cậu phát ra một tiếng động không mấy nam tính.
“Vậy xin nhờ cả vào anh, Michitomo-sama.”
“Anh cũng vậy, Shino-san.”
“Chúng ta đã kết hôn rồi. Xin anh, cứ gọi em là Shino thôi.”
Michitomo và Shino đã đính hôn không lâu sau đó, và theo yêu cầu của Seiichirou, Michitomo đã chuyển đến nhà Akase sớm. Điều đó dĩ nhiên là ổn đối với Michitomo, vì bằng cách này cậu sẽ có thể ở bên cạnh Shino. Cậu không thể ở bên cô suốt ngày đêm vì phải học hỏi nhiều thứ từ Seiichirou, nhưng cậu đã sắp xếp để cô vẫn được bảo vệ ngay cả khi cậu không có ở đó.
“Anh đã mang theo một người hầu từ nhà Kimizuka đến, Shino. Anh ta là một người làm vườn rất lành nghề, và anh chắc chắn anh ta sẽ làm tốt ở đây. Seiichirou-sama đã chấp thuận rồi, nên anh muốn nhân cơ hội này giới thiệu anh ta với em ngay bây giờ, nếu em không phiền.”
Shino gật đầu. Michitomo rời đi và quay lại cùng một người đàn ông trẻ.
“Tên tôi là Kadono Jinya. Rất vui được gặp cô, tiểu thư Shino.”
Đó là cách Kadono Jinya trở thành người làm vườn của gia đình Akase.
Hóa ra, Jinya lúc đó đã đang truy lùng Eizen và biết về mối quan hệ của gia tộc Nagumo với nhà Akase. Việc tạo dựng mối quan hệ với nhà Akase rất có lợi cho gã vì nó tạo cơ hội để tìm manh mối về Eizen.
“Tôi cần thông tin về những gì nhà Nagumo đang làm. Cậu có thể giúp tôi không?”
“Đúng lúc lắm. Tôi cũng vừa định nhờ anh giúp về vấn đề đó.”
Michitomo muốn bảo vệ Shino, trong khi Jinya muốn khám phá âm mưu của Eizen và cướp đi thanh Yatonomori mang năng lực Quỷ Hống của lão. Dù mục tiêu của họ khác nhau, họ có cùng một kẻ thù.
“Ừm, Jiiya-san, phải không ạ?” Shino hỏi.
“Không hẳn. Tên tôi là Jinya. Jinya,” gã nhắc lại.
“A ha ha, ‘Jiiya’ thì có gì không ổn? Dù sao thì anh cũng là một người hầu già mà.”
“Im đi, Michitomo.”
“Này, này! Tôi là chủ của anh đấy, biết không!”
“Ý cậu là sao? Bắt đầu từ hôm nay, chủ mới của tôi là gia đình Akase.”
“Cái đó... Chà, anh không sai. Nhưng không phải anh đổi phe hơi nhanh quá sao?”
Cảm giác đoàn kết mới chớm nở của hai người đàn ông khi họ có chung một kẻ thù đã làm tan đi một phần sự ngượng ngùng giữa họ.
Shino khúc khích cười, thích thú với màn đối đáp của họ.
“Vâng, quả thực. Em nghĩ ‘Jiiya’ sẽ rất hợp. Mong được ông giúp đỡ, Jiiya.”
Và thế là, sau một loạt những sự trùng hợp, con quỷ kỳ lạ chỉ biết đau buồn đã tìm được một nơi để dừng chân.
Dù đã sống một cuộc đời hiền lành tại nhà Akase trong nhiều năm, Shino đã trở nên có phần bướng bỉnh sau khi đính hôn với Michitomo.
“Jiiya, chúng ta có chuyện khẩn cấp! Rõ ràng là có một món ăn mới gọi là gyuudon đang là chủ đề bàn tán của cả thị trấn!”
“Gyuudon? Ồ, cô chủ nói đến gyuudon của Yoshidaya à? Tôi đã thử rồi.”
“Ông thử rồi sao? Vậy thì, chúng ta phải đến đó ngay lập tức! Vamos! Vamos!”
“Tôi xin lỗi, tiểu thư Shino, nhưng tôi vẫn đang làm việc. Cô có thể vui lòng trèo xuống khỏi người tôi được không?”
Cô không ngần ngại làm phiền anh khi anh đang làm việc, một thói quen vẫn tiếp diễn ngay cả khi cô đã lớn hơn, làm dấy lên tin đồn rằng họ là người tình.
“Anh không đọc sách nhiều lắm, hả?” Michitomo nói với Jinya.
“Tôi đoán vậy. Chưa bao giờ thấy hứng thú.”
“Anh nên thử đọc cuốn này khi có dịp. Biết đâu anh lại mê đấy.”
Michitomo rất thích nói chuyện với Jinya, một con quỷ lớn tuổi hơn nhiều nhưng vẫn còn non nớt ở nhiều phương diện. Jinya bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại mong manh. Hy vọng mang lại cho gã một chút bình yên, Michitomo đã giới thiệu một vài cuốn sách từ phòng đọc. Jinya đã rất vất vả để đọc hết chúng vì gã không có thói quen đọc sách. Việc Shino thường làm phiền gã chắc chắn không giúp ích gì, nhưng gã đã dần quen với điều đó.
Michitomo và Shino bắt đầu thỉnh thoảng gặp phải linh hồn, có lẽ vì họ quá gần gũi với Jinya, một con quỷ. Một trong những lần đáng nhớ hơn là sự cố với Ukiyo-e ở Kudanzaka, một bức tranh ukiyo-e kỳ lạ. Toàn bộ sự kiện kết thúc như một trải nghiệm đơn giản là tuyệt vời đối với Michitomo, nhưng nó đã là một thử thách khá lớn đối với Shino. Những ký ức khá xấu hổ về những gì đã xảy ra sẽ ám ảnh cô cho đến tận khi trưởng thành.
“Woa. Nhiều hoa cẩm tú cầu quá.”
“Đó là loài hoa yêu thích của em, phải không?”
“Vâng. Cảm ơn ông, Jiiya.”
Shino cứ phàn nàn về việc Jinya nói chuyện trang trọng với cô, nên gã đã ngừng làm vậy. Gã cầu nguyện rằng một ngày nào đó cô sẽ cùng các con, rồi đến các cháu của mình, cùng ngắm nhìn những bông cẩm tú cầu này. Dù là một con quỷ không thể vượt qua những gì mình đã mất, gã đã có thể ước mong một tương lai như vậy.
“Ừ, có vẻ như rượu không hợp với tôi. Tôi hợp với trà đen hơn.”
“Thật đáng tiếc.”
Michitomo cuối cùng cũng hiểu được ý của Jinya vào đêm gã uống rượu trong phòng cậu. Đối với Jinya, uống rượu là một việc được thực hiện cùng với người khác. Gã sẽ uống rượu với một người bạn dưới đêm trăng và thỉnh thoảng có con gái rót cho mình. Đã quen với điều đó, gã cảm thấy như rượu có vị sai đi khi uống một mình. Vì Michitomo không phải là người uống nhiều, cậu chỉ thỉnh thoảng uống với Jinya, nhưng người kia đôi khi sẽ một mình tận hưởng một ly rượu dễ chịu. Có lẽ rượu đã lấy lại được phần nào hương vị của nó đối với gã.
Shino rất quý Jinya. Là chồng của cô, Michitomo thỉnh thoảng muốn dành thời gian riêng với cô, nhưng mỗi khi cậu cố gắng đề nghị họ làm gì đó cùng nhau, cô lại khăng khăng đòi Jinya tham gia, và cậu không thể nào từ chối nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô. Người an ủi cậu vào những lúc như vậy luôn là Jinya. Có lẽ cả hai người họ đều là những đứa trẻ trong mắt con quỷ gần trăm tuổi.
Những ngày của họ đầy ắp sự kiện. Có lần, Jinya đã trổ tài làm mì soba mà gã đã trau dồi từ lâu. Michitomo đã rất ngạc nhiên khi biết gã có những kỹ năng khác ngoài chiến đấu. Một lần khác, cả ba đã lẻn ra ngoài đến một lễ hội bằng năng lực Tàng Hình của Jinya. Shino đã gây cho họ không ít phen đau đầu, nhưng hai người đàn ông vẫn vui vẻ vượt qua mọi thăng trầm.
Thời gian trôi qua càng nhanh hơn vì những ngày của họ tràn ngập niềm vui. Trước khi họ kịp nhận ra, Shino đã lớn, và cô cùng Michitomo đã yêu nhau và có Kimiko.
Nhưng đó lại là một phần trong kế hoạch của Eizen.
“Lão ta thật trơ trẽn... Lão thậm chí còn không thèm che giấu,” Michitomo càu nhàu với Jinya.
Đó là đêm của ngày Kimiko được đặt tên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cái tên mà lão già đó đặt cho Kimiko mới là vấn đề! Chết tiệt. Giá như mình có đủ tư cách để nói điều gì đó…”
Cái tên Kimiko có nghĩa là “vật hiến tế quý hiếm”. Con của họ xứng đáng có một cái tên tốt hơn.
“Eizen cuối cùng cũng không ra tay với Shino, nhỉ? Chắc là thời điểm không thuận lợi.”
“Ừ. Nhưng giờ lão đã có thanh ma kiếm Quỷ Hống, và mục tiêu của lão là Kimiko… Dù lão đang âm mưu gì thì nó cũng sắp thành hình rồi.”
Jinya muốn giải quyết nhanh gọn Eizen, nhưng lão đã ngừng đến nhà Akase kể từ khi Jinya trở thành người làm vườn của gia đình. Seiichirou rõ ràng đã đến thăm lão vài lần, nhưng Eizen không hề để lộ sơ hở nào để Jinya có thể ra tay. Dù sao thì cũng không rõ liệu Jinya có thể giết được lão hay không.
Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đợi.
“Nhưng cuối cùng lão cũng đã cho chúng ta một manh mối khi đến đây. Tôi đã nghe lén cuộc trò chuyện của lão với cha vợ. Họ có đề cập đến việc làm gì đó khi Kimiko tròn mười sáu tuổi… Dù tôi không chắc chính xác là gì.”
“Vậy là chúng ta vẫn còn thời gian. Dù không thể thảnh thơi được,” Jinya nói.
“Đúng vậy. Không giống như với Shino, chúng ta biết chắc chắn rằng lão sẽ nhắm vào Kimiko. Cái ý nghĩ có kẻ đang cố làm hại con gái bé bỏng của mình khiến tôi tức giận hơn bao giờ hết. Đây có phải là cảm giác khi trở thành một người cha không, Jinya?”
Michitomo hỏi. Cậu biết Jinya đã từng có một đứa con gái. Cậu nghiến răng và nhìn Jinya với một quyết tâm mạnh mẽ.
“Tôi có một yêu cầu muốn nhờ anh. Làm ơn, hãy bảo vệ Kimiko giúp tôi. Tôi bất lực, nhưng anh có sức mạnh để bảo vệ con bé.”
Với một giọng yếu ớt, Jinya đáp, “Tôi đã nói với cậu trước đây rồi, phải không? Tôi không có tài năng bảo vệ người khác. Những thứ thân thương với tôi luôn tuột khỏi tầm tay. Tôi không thể hứa với cậu một điều như vậy.”
“Đôi khi anh cũng lạnh lùng thật đấy, nhỉ?” Michitomo khịt mũi, cố tình nói nhẹ đi những gì Jinya vừa nói. “Nếu những gì thân thương với anh thực sự luôn tuột khỏi tầm tay, vậy thì Shino và tôi chẳng là gì đối với anh sao?”
Jinya chưa bao giờ tự mình nói ra, nhưng Michitomo biết người đàn ông này cảm thấy thế nào về họ. Hai người đã trở nên đủ thân thiết để cậu có thể hiểu được cảm xúc của Jinya.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Không phải tất cả những gì anh quan tâm đều đã rời bỏ anh. Anh là một người bảo vệ tốt hơn anh nghĩ.”
Michitomo nhớ lại đêm họ gặp nhau lần đầu. Lúc đó cậu chỉ là một đứa trẻ sợ hãi, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành thành một người đàn ông có thể nhìn thẳng vào mắt Jinya như thế này. Cậu nheo mắt và nói, “Anh luôn có vẻ khá ác cảm với ý tưởng bảo vệ người khác.”
“…Ừ, tôi không phủ nhận điều đó.”
“Vậy thì hãy thỏa hiệp. Hứa với tôi rằng ít nhất anh sẽ bảo vệ Kimiko cho đến khi Eizen bị đè bẹp. Rồi một khi anh thành công, tôi muốn anh hãy để bản thân tin rằng mình có thể sống vì người khác.”
Với cả tấm lòng, Michitomo nói thêm, “Anh không cần phải sống cúi đầu chỉ vì anh đã mất quá nhiều trong quá khứ.”
Điều Jinya cần là sự khẳng định, một ai đó nói với gã rằng gã có thể tự hào về những hành động của mình và sống hạnh phúc bất chấp tất cả những gì gã đã mất. Người duy nhất có thể cho gã sự khẳng định này không phải là gia đình hay người đã chiến đấu bên cạnh gã, mà là một người yếu đuối đã dựa vào sự bảo vệ của gã, như Michitomo.
“…Cậu đã trở nên dẻo miệng đấy, Michitomo.”
“Anh nghĩ vậy sao? Có lẽ tôi chỉ hiểu rõ hơn về những gì khiến anh rung động thôi.”
“Ha.” Sự căng thẳng rời khỏi vai Jinya. Gã lặng lẽ nhưng quả quyết nói, “Cậu nói đúng. Tôi đã dùng quá khứ làm cái cớ. Nhưng hôm nay điều đó sẽ chấm dứt.”
Gã không thể đứng yên mãi một chỗ. Đó không phải là một khám phá hoàn toàn mới đối với gã, mà là một điều gã đã quên và chỉ vừa mới nhớ lại.
“Ngay tại đây và ngay bây giờ, tôi thề sẽ bảo vệ đứa con của cậu và Shino, ngay cả khi tôi phải đi qua địa ngục và trở về.”
Trái ngược với những lời lẽ quyết liệt, Jinya mỉm cười hiền hậu.
Michitomo ngước lên và thấy ánh trăng dịu dàng. Jinya cuối cùng đã ngẩng đầu lên để bắt đầu sống lại cuộc đời, và điều đó khiến Michitomo hạnh phúc không thể tin được.
Người trẻ hơn rất nhiều là Michitomo đã tiết lộ rất nhiều điều về bản thân cho Jinya. Thông qua cậu, Jinya hiểu rằng gã không thực sự sợ hãi việc không thể bảo vệ ai đó—gã sợ hãi việc tìm thấy một hạnh phúc mới để bảo vệ. Gã sợ rằng việc bước tiếp cũng giống như thay thế những ngày hạnh phúc mà gã đã trải qua với Nomari và Somegorou. Nhưng việc dùng quá khứ làm cái cớ để cúi đầu không khác gì việc coi thường những thứ mà mình từng trân trọng. Lẽ ra gã phải biết điều đó, nhưng gã đã mất quá lâu để nhớ lại.
Già đi có thể là một điều phiền phức đến vậy.
Và thế là, chúng ta trở lại với hiện tại khi các cô gái đang nài nỉ Jinya kể cho họ nghe toàn bộ sự việc về Ukiyo-e ở Kudanzaka là gì. Gã hoài niệm nhìn Shino mất đi vẻ đoan trang của một quý bà và trở nên bối rối.
“À, phải rồi. Vậy thì, hồi đó…”
“Jiiya, làm ơn. Em van ông đấy.”
Lời hứa mà Jinya đã lập với Michitomo vẫn còn giá trị cho đến ngày nay. Gã đã bắt tay với một đứa con gái của Magatsume, kẻ thù không đội trời chung của mình, và nhận được sự giúp đỡ của một người quen cũ—tất cả để bảo vệ Kimiko trong suốt mười sáu năm này và để trả lại món nợ mà gã cảm thấy mình nợ Michitomo. Chính Michitomo có lẽ cũng không biết lời hứa của họ có ý nghĩa lớn đến mức nào đối với Jinya.
“Xin lỗi, Shino. Tôi đã đùa hơi quá.”
“Đúng là vậy. Trời ạ.”
“Đừng dỗi như thế. Tôi sẽ không biết phải làm gì đâu.” Gã xoa đầu cô.
Cô mỉm cười, và tâm trạng dường như đã tốt hơn. Họ đã quen với những cuộc trao đổi như thế này, nhưng Kimiko thì không và cô bé nhìn họ với một vẻ mặt vừa buồn cười vừa hoang mang. Đối với cô, một người đàn ông trẻ đang xoa đầu mẹ mình. Bỏ qua hoàn cảnh thực tế, mọi chuyện trông chắc chắn rất kỳ quặc.
“Đây quả là một cảnh tượng kỳ lạ,” Kimiko nói.
“Đối với cô, tôi đoán là vậy, tiểu thư Kimiko,” Jinya nói. “Cô thấy tiểu thư Shino là mẹ mình, nhưng đối với tôi, cô ấy sẽ luôn là Shino bé bỏng đáng yêu, bất kể cô ấy có bao nhiêu tuổi.”
“Ồ, Jiiya.” Shino trở nên e thẹn.
Michitomo mỉm cười rạng rỡ nhìn họ, cảm thấy như thể mình đã quay trở lại quá khứ.
“Nhìn hai người khiến tôi cảm thấy hơi ghen tị. Ghen tị với cả hai người, ý tôi là vậy.”
“Michitomo-sama, anh đang nói gì vậy?” Shino nói.
“Không cần phải ghen tị đâu. Cậu cũng vẫn đáng yêu mà, Michitomo,” Jinya nói.
“Ha ha! Được rồi, dừng lại đi. Thật đấy, anh đang làm tôi xấu hổ đấy!”
Kimiko mỉm cười khi nhìn những người lớn vui đùa. Bên cạnh cô, Ryuuna dường như cũng hơi nhếch môi. Khu vườn cẩm tú cầu tràn ngập sự ấm áp. Quay trở lại thời Edo, hoa cẩm tú cầu bị ghét bỏ vì chúng được xem là biểu tượng của sự phản bội và thay đổi thất thường. Nhưng có lẽ sự thay đổi cũng không tệ đến thế nếu chính bản tính hay thay đổi của con người đã cho phép những loài hoa từng bị ghét bỏ như thế này trở nên được yêu quý đến vậy. Jinya hy vọng rằng Kimiko và Ryuuna sẽ trưởng thành và một ngày nào đó sẽ hiểu được vẻ đẹp của khu vườn này.
Buổi chiều đầy nắng, hiền hòa, gần như buồn ngủ trôi qua. Việc gã có thể thừa nhận hạnh phúc của mình là bằng chứng cho thấy gã đã vượt qua được quá khứ của mình.
Tuy nhiên, sự bình yên nhất thời của họ sắp kết thúc.
Eizen cuối cùng cũng bắt đầu hành động.