Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6854

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19741

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 902

Quyển 5: The Meiji Arc - Song Shizuka (4)

Himawari, con yêu ma tự xưng là con gái của Magatsume, nhảy xuống từ lan can rồi thong thả bước đến chỗ Jishibari.

Trông nó như một cô bé bình thường, nhưng cử động lại cực kỳ nhanh nhẹn. Rõ ràng không phải con người.

“Em ổn chứ?”

“Em không sao, chị hai.” Cuối cùng cũng hoàn hồn, Jishibari đứng dậy. Gương mặt thanh tú của ả trở nên vô cảm tựa một chiếc mặt nạ kịch noh, và ả nhìn Jinya bằng đôi mắt vô hồn không con ngươi.

Năng lực của Jishibari đúng là phiền phức, nhưng bản thân ả thì không; sau cùng, một vết xước trên cánh tay cũng đủ khiến ả cuống quýt.

Vậy mà giờ đây, đôi mắt mờ đục của ả lại ánh lên một sự mãnh liệt mà cậu không tài nào nắm bắt được.

“Chị đã nói rồi mà, phải không? Gã đó mạnh lắm,” Himawari nói.

“Chị nói đúng. Thật tình, em không chắc mình có thể bắt được gã.”

“Nếu vậy thì…” Himawari vẫy Jishibari cúi xuống rồi thì thầm vào tai ả.

Dù đang ở giữa trận chiến, cả hai trông vẫn thản nhiên như những cặp chị em đang thì thầm to nhỏ bí mật cho nhau.

Himawari đã nói Jishibari là em gái, và có vẻ đó là sự thật khi Jishibari răm rắp tuân lệnh mà không một lời phản đối.

“Em hiểu rồi… Ý kiến hay đấy,” Jishibari nói với một cái gật đầu trong khi đôi môi nhếch lên thành một nụ cười hiểm ác.

Gương mặt ả giống hệt Kaneomi, nhưng lại mang đến một ấn tượng hoàn toàn khác.

Ả vẫn xinh đẹp, nhưng điều đó chỉ càng khiến ả thêm phần kỳ dị.

Himawari nhìn sang Jinya và cười rạng rỡ khi sáu sợi xích bắt đầu chuyển động một lần nữa.

Chúng kêu lách cách khi những cái đầu ngóc lên, đồng loạt hướng về phía Jinya và Kaneomi.

“Chú Jinya, chú có phiền không nếu hai chị em cháu cùng chiến đấu?” Himawari hỏi.

“Tùy các cô,” Jinya đáp. Cậu liếc sang Kaneomi, cô cũng gật đầu đáp lại một cách thấu hiểu.

Lại quay về vạch xuất phát. Luồng khí lạnh lấp đầy buồng phổi, và cậu sắt đá cõi lòng.

Bất kể đối thủ là ai, việc cần làm vẫn không hề thay đổi. Himawari giờ đã là kẻ địch.

“Vậy thì, chúng ta bắt đầu nào.”

Lời nói của Himawari khiến những sợi xích trườn tới. Bốn sợi lao đến gần hơn, hai sợi nhắm vào Jinya và hai sợi nhắm vào Kaneomi.

Jinya né được một sợi và gạt đi sợi còn lại, nhưng chúng chỉ đổi quỹ đạo rồi lại tiếp cận.

Liếc nhìn sang phía Kaneomi, cậu thấy cô cũng đang phải chật vật tương tự.

Mặc dù kiến thức cơ bản của cậu đến từ những bài học thời niên thiếu, Jinya chủ yếu tự học kiếm thuật, tự mài giũa phong cách riêng qua vô số trận thực chiến.

Mặt khác, bộ pháp và những đòn tấn công của Kaneomi lại rất bài bản, trung thành với những điều cơ bản nhất.

Kỹ năng của cô không hề yếu kém, nhưng một thứ kiếm thuật chính thống của con người như vậy vốn không dùng để đối mặt với yêu ma.

“Ngh…”

Đó là lý do cô phải chật vật trước Jishibari. Những kỹ thuật mà cô biết chỉ dành cho đối thủ là con người.

Chiến đấu với một con yêu ma hình người thì không nói làm gì, nhưng chống đỡ những sợi xích di chuyển tứ phía thì thật khó khăn.

Điều tương tự cũng đúng với Jinya. Cậu chưa bao giờ chiến đấu với một đối thủ như thế này.

Himawari vẫn còn ở đó, chờ đợi phía sau Jishibari. Xét việc Jishibari là một yêu ma cao cấp, Himawari – người chị gái – gần như chắc chắn cũng vậy, và còn có năng lực yêu ma của riêng mình.

Nếu đã vậy, cậu không thể để Jishibari cầm chân họ quá lâu.

Cậu sẽ phải chấp nhận một vài thương tổn để thoát khỏi tình thế này.

Cậu chuẩn bị ép mình tiến lại gần đối thủ hơn, chấp nhận khả năng bị thương.

Cậu gạt những sợi xích đi, nhắm vào khoảng hở ngắn ngủi giữa các đòn tấn công, và bước lên một bước.

Himawari theo dõi, một nụ cười điềm tĩnh luôn nở trên môi.

“Ngay.”

Đáp lại giọng nói non nớt của người chị, Jishibari giơ bàn tay trái lên.

Những sợi xích trước đó đang nhắm vào Jinya quay trở lại chỗ ả trước khi lao điên cuồng về phía trước, rít lên trong gió.

Hai sợi xích còn lại đang chờ đợi cũng nhập cuộc, và cả sáu sợi giờ đây đều nhắm vào Kaneomi.

Tâm trí Jinya ngay lập tức trống rỗng. Kaneomi không thể nào chống đỡ được cả sáu sợi xích.

“Cháu biết mà, một người như chú đâu thể trơ mắt đứng nhìn người khác gặp nạn được,” Himawari nói.

“Đó là lý do tại sao bọn cháu không cần nhắm thẳng vào chú.”

Ả đã nói đúng. Có lẽ trong quá khứ cậu đã có thể tàn nhẫn như vậy, nhưng bây giờ thì không.

Cuộc sống ở Edo đã thay đổi cậu. Những thứ cậu có được ở đó đã làm cậu yếu đi đến mức không còn có thể từ bỏ mọi thứ vì mục tiêu thực sự duy nhất của mình.

“Nếu bọn cháu chỉ nhắm vào người phụ nữ đó, chú sẽ tự mình làm phần còn lại giúp bọn cháu, phải không?”

Hầu như theo phản xạ, Jinya sử dụng Dart để lao về phía Kaneomi.

Giờ đây, đứng chắn trước mặt cô, cậu đối đầu trực diện với những sợi xích đang đến gần, biết rõ đó là điều mà kẻ địch mong muốn.

“Kadono-sama!” Kaneomi thốt lên.

Cậu cố gắng gạt những sợi xích đi bằng thanh Yarai, nhưng cứ sau mỗi lần chặn là lại có một sợi xích khác trút xuống ngay sau đó.

Nỗi sợ lớn nhất của cậu đã trở thành sự thật: Jishibari giờ đây đã thích ứng với tình huống để tận dụng tối đa năng lực của mình.

Chỉ sau một chút hướng dẫn về cách sử dụng sức mạnh, ả đã đẩy Jinya đến bờ vực.

Dù cậu có né tránh hay đỡ đòn bao nhiêu, một sợi xích khác sẽ sớm theo sau.

Cậu không quen biết Kaneomi nhiều, nhưng cậu không thể nỡ lòng bỏ mặc cô cho số phận.

Sự bướng bỉnh của chính mình khiến cậu bực bội.

Một sợi, hai, ba sợi. Cậu chém vào một trong số chúng chỉ để các mắt xích uốn cong, rồi duỗi thẳng trở lại và tấn công một lần nữa.

Cậu cố gắng hết sức để đỡ các đòn tấn công từ mọi phía, nhưng sức cậu cũng chỉ có hạn.

“Tóm được ngươi rồi,” Jishibari chế nhạo.

Dù cậu có phòng thủ bao nhiêu lần, cũng không thể đẩy lùi những sợi xích mãi mãi.

Một sợi đã lẻn được vòng quanh chân trái của cậu, trói chặt nó lại.

“Ngh?!”

Sợi xích lóe lên một cái nóng trong giây lát. Khi cậu nhìn xuống để kiểm tra, cậu thấy nó đã biến mất.

Các cuộc tấn công ngừng lại. Jishibari đứng đó, bình tĩnh và điềm đạm, như thể sự kích động trước đó của ả chưa từng xảy ra.

“Cô đã làm gì?” Jinya trừng mắt.

“Ngươi muốn biết lắm sao?” ả đáp lại với một nụ cười tự mãn.

Ả không tấn công tiếp theo dù đã trói được cậu.

Cậu không biết tại sao lại thế, nhưng phỏng đoán tốt nhất của cậu là nó có liên quan đến năng lực của ả.

Nếu không thì tại sao ả lại trông tự tin như vậy trong khi cậu vẫn chưa hề hấn gì?

Sau khi nghĩ đến đó, cậu hoàn toàn gạt bỏ mọi suy nghĩ. Việc đoán mò sẽ không dẫn đến câu trả lời nào ở đây; con đường duy nhất phía trước là khuất phục Jishibari.

Cậu thu hẹp khoảng cách trong một chuyển động, rồi chém chéo xuống dưới.

Trong khoảng trống mở ra sau đó, cậu vung kiếm lên, dùng sống kiếm đập vào Jishibari.

Hoặc ít nhất đó là những gì cậu định làm.

“Ôi chà. Thật không may.”

Đôi chân cậu không di chuyển như cậu muốn… Không, đó là Dart. Dart đã không kích hoạt.

Như một kẻ ngốc, cậu bàng hoàng trong một thoáng chốc, suýt nữa không nhận ra sợi xích đang đến gần.

“Chết tiệt…” Cậu chỉ muốn tự đá mình vì đã bất cẩn đến mức để mất tập trung giữa trận chiến.

Cậu làm chệch hướng sợi xích chỉ còn cách đám rối dương của mình vài phân và trừng mắt nhìn Jishibari.

“Vậy là ngay cả những đòn đánh lén cũng không hạ được ngươi. Thật khó chịu… Nhưng ít nhất thì năng lực của ta cuối cùng cũng đã có tác dụng.”

Ả dường như khoe khoang để đón chờ chiến thắng.

Từ vẻ tự tin của ả, Jinya trở nên chắc chắn rằng đây mới là sức mạnh thực sự của ả.

Jishibari không phải là một năng lực điều khiển xiềng xích. Việc hiện thực hóa và điều khiển chúng chỉ là một khía cạnh thứ yếu.

Bản chất thực sự của năng lực này nằm ở việc trói buộc.

“Tốc độ của ngươi đã bị trói buộc,” Jishibari tuyên bố.

Cậu không thể sử dụng Dart. Những sợi xích lại tấn công một lần nữa trong khi Kaneomi vẫn ở sau lưng cậu.

Điều duy nhất đang chờ đợi cậu là sự lặp lại của lần trước.

“Thứ lỗi cho tôi, Kaneomi-dono. Tôi cần cô rút lui.” Trong khi nhanh chóng đỡ những sợi xích, cậu thì thầm với Kaneomi.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể cử động chân được,” một giọng nói bực bội, hối hận đáp lại.

Dù chỉ là một chút, thời gian phản ứng của Jinya đã chùn lại khi sự chú ý của cậu bị phân chia giữa việc đỡ đòn và Kaneomi.

Một sợi xích quấn quanh cánh tay phải của cậu. Cậu vội vàng cố gắng hất nó ra nhưng rồi cảm thấy nó nóng rát trên da mình.

“Những nhát chém bay của ngươi cũng phiền phức lắm. Để ta kiềm chế chúng luôn.”

Lần này thì Flying Blade của cậu đã bị trói buộc.

Tình hình trông không ổn chút nào. Cứ đà này, cả hai sẽ tiêu đời. Cậu túm lấy và nhấc bổng Kaneomi dưới cánh tay trái của mình, rồi rút lui xa nhất có thể.

Sau khi tạo ra một khoảng cách kha khá, cậu nhìn xuống cô trong vòng tay mình và thấy khuôn mặt cô méo đi vì bực bội.

“Thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ làm vướng chân ngài.”

Cô hoàn toàn không bị thương. Tuy nhiên, dưới lớp áo kimono của cô, cậu có thể thấy một hình xăm hoa văn dây xích trên một trong những đôi chân thon thả của cô.

Cậu nhìn vào cánh tay phải của mình và thấy cùng một hình xăm.

Cậu không thể kiểm tra, nhưng chân trái của cậu có lẽ cũng vậy.

“Jishibari…” Jinya nhìn lại cây cầu, được bao quanh bởi bóng tối của Kyoto.

Con yêu ma đứng đó, kiêu ngạo nhìn xuống hai người họ. Xung quanh ả là ba sợi xích đang lúc lắc.

“Ta hiểu rồi. Vậy là mỗi sợi xích của cô có thể kiềm chế một thứ.”

Rất có thể, sức mạnh của ả có thể ảnh hưởng đến bất cứ thứ gì – dù là năng lực yêu ma hay chuyển động – miễn là việc sử dụng nó nằm trong định nghĩa của sự kiềm chế.

“Đúng vậy. Nhưng biết điều đó giờ cũng chẳng giúp ích gì cho ngươi đâu.” Jishibari chế nhạo.

Ả thật tự mãn đối với một kẻ đã mất bình tĩnh chỉ sau khi nhận một vết thương.

“Cô cũng ngốc nghếch thật đấy, nhỉ?” Jinya nói với một tiếng thở dài bực bội.

“…Ngươi nói cái gì?” Ả bị khiêu khích ngay lập tức.

Dù sức mạnh của ả phiền phức, bản thân ả lại dễ đối phó.

Cậu thấy một cơ hội để ép mở một khoảng trống một lần nữa.

Cậu thong dong bước tới như thể đang đi dạo một cách thờ ơ, hoàn toàn không để ý đến Jishibari.

Tức giận, ả điều khiển ba sợi xích lao về phía cậu.

“Khoan đã, đừng!” Himawari hét lên, nhưng đã quá muộn. Kaneomi đã ở ngoài tầm với, và những sợi xích đã hướng về Jinya.

Cậu gần như muốn cảm ơn Jishibari vì đã quá đơn giản.

Jinya vung thanh Yarai, quét sạch những sợi xích. Một vài năng lực của cậu đã không còn, nhưng điều đó cũng có nghĩa là có ít sợi xích hơn để đối phó.

Jishibari cũng không còn có thể giữ lại những sợi xích để phòng thủ trong các cuộc tấn công của mình nữa.

Jinya sẽ không biết làm thế nào để tấn công nếu ả giữ tất cả các sợi xích của mình lại để phòng thủ, đó có lẽ là điều mà Himawari đang nhắm tới.

Nhưng giờ khi tất cả chúng đã được dùng để tấn công, người gặp rắc rối chính là Jishibari.

Tàng hình —Jinya mờ đi, hòa vào cảnh vật.

“Hả?” Jishibari ngẩn người ra. Ả đứng chết trân tại chỗ, tìm kiếm xung quanh.

Ả không khác gì một cô gái bình thường ngoài việc có sức mạnh của yêu ma.

Jinya thậm chí còn cảm thấy hơi tội nghiệp cho ả, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ nương tay.

Cậu nhanh chóng làm sắt đá lại cõi lòng và thu hẹp khoảng cách.

“Hắn ở ngay trước mặt em kìa!” Himawari hét lên.

Cậu tự hỏi làm sao nó biết được, nhưng cậu không dừng lại. Mặc dù những sợi xích quất tới, cậu sẽ đến chỗ Jishibari nhanh hơn.

Những lần giao đấu trước đó của họ đã cho thấy rõ rằng ả không có khả năng thể chất để tự vệ.

“Ái, gá…?!”

Cậu vung kiếm vào bụng Jishibari chỉ bằng sống kiếm, nhưng đó vẫn là một đòn toàn lực chắc hẳn rất đau.

Ả gập người lại, ngã xuống đất và gục đầu.

Cậu né những sợi xích khi chúng cuối cùng cũng đến nơi và cố gắng đặt kiếm lên cổ ả, nhưng những sợi xích đã chặn lưỡi kiếm của cậu.

Một sợi chĩa về phía đầu cậu, vì vậy cậu lùi lại. Jishibari nhân cơ hội đó gượng dậy và trừng mắt nhìn Jinya.

“Chúng ta rút lui thôi,” Himawari nói khi tiến lại gần Jishibari.

“Nhưng—”

“Em vẫn chưa hoàn thành mệnh lệnh của Mẹ. Không thể để em chết ở đây được,” nó nói một cách lạnh lùng.

“Ngh… Đ-được thôi.” Mặc dù cay đắng, Jishibari không tranh cãi với chị mình.

Ả cũng hiểu rằng sẽ không thể đảo ngược tình thế.

“Cháu xin lỗi, thưa chú, nhưng bây giờ bọn cháu sẽ đi đây.”

“Cô thực sự nghĩ tôi sẽ để cô đi sao, Himawari?” Jinya bước tới, định đuổi theo.

Những sợi xích tấn công với những chuyển động bất thường nhằm cản trở bước tiến của cậu.

Sợi đầu tiên đến từ phía trước, nhưng cậu lách sang một bên và vượt qua nó.

Một sợi khác tấn công cậu theo đường chéo, vì vậy cậu cúi thấp người và lách qua nó.

Sợi thứ ba bò dọc theo mặt đất, rồi nhảy về phía mặt cậu. Cậu dừng lại và gạt nó sang một bên bằng thanh Yarai.

Cứ như vậy, cậu đã né được cả ba sợi xích. Giờ thì lũ yêu ma không còn phương pháp phòng thủ nào nữa.

Cậu thậm chí sẽ không cần Dart để tiếp cận chúng trước khi những sợi xích có thể quay trở lại.

Cậu chạy nhanh hết sức có thể sau hai con yêu ma đang bỏ chạy, nhưng cuộc truy đuổi của cậu đã bị cắt ngắn.

“Đằng sau ngài!” Kaneomi cảnh báo.

Trước khi cậu kịp quay lại, một quả cầu kim loại đã đập vào lưng cậu. “Gah?!”

Một cơn đau buốt lan khắp người cậu. Cậu cố gắng đứng vững và hạ gục sợi xích đã tấn công từ phía sau một lần nữa.

Cậu quay lại về phía Jishibari và Himawari, sẵn sàng đuổi theo một lần nữa, nhưng chúng đã biến mất.

“…Chúng trốn thoát rồi.”

Trên cầu Gojo Ohashi thật yên tĩnh. Chỉ có thể nghe thấy tiếng sông chảy bên dưới.

Cậu không nhận thấy dấu chân nào để có thể lần theo. Chúng đã đi rồi.

“Kadono-sama…” Kaneomi nói khi đến gần cậu. Hình xăm trên chân cô đã biến mất.

Sợi xích thứ tư đã tấn công cậu từ phía sau hẳn là sợi xích đã trói buộc cô.

“Tôi rất xin lỗi.”

“Không, đừng lo lắng về điều đó. Đây là sai lầm của tôi.”

Kaneomi có vẻ đang chán nản, có lẽ vì cô tin rằng mình chỉ làm vướng chân Jinya.

Tuy nhiên, cậu không hề đổ lỗi cho cô. Tất cả sự tức giận đang dâng lên trong lòng cậu lúc này đều hướng về chính bản thân mình.

Cậu suy ngẫm về cuộc chạm trán. Về mặt sức mạnh, Jishibari yếu hơn nhiều so với những kẻ như Tsuchiura và Okada Kiichi.

Nhìn bề ngoài, ả không phải là kẻ gây ra mối đe dọa.

Nhưng năng lực yêu ma của ả đủ để bù đắp cho tất cả sự yếu kém về thể chất, sự thiếu hụt kỹ năng võ thuật và sự khác biệt về kinh nghiệm giữa họ.

Jinya đã có nhiều cơ hội để chiến thắng, nhưng sự tự phụ đã ngăn cản cậu nắm lấy chúng.

Cậu đã quá tự tin rằng mình không thể thua một con yêu ma như Jishibari; chính vì sự tự phụ đó, thất bại này hoàn toàn là đáng đời.

“Magatsume…” Sau khi nghiền ngẫm về thất bại của mình, cậu nghĩ đến kẻ chủ mưu chỉ huy lũ yêu ma.

Jishibari đã tuyên bố là đang săn lùng con người theo lệnh của Magatsume.

Nếu Magatsume là kẻ có ý định làm hại con người, thì có lẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu phải đối mặt với ả—và cả Jishibari và Himawari nữa.

Cậu nắm chặt chuôi kiếm và thề sẽ không mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn như vậy nữa.

Tuy nhiên, một nỗi buồn không thể giải thích được lại len lỏi trong lòng cậu.

“Cảm ơn quý khách đã dùng bữa.”

Jinya cúi đầu khi một khách hàng rời đi qua tấm rèm cửa.

Cậu chưa bao giờ mỉm cười với khách hàng, dù chỉ là một nụ cười xã giao, nhưng những khách quen đã quá quen với điều đó đến nỗi họ không quan tâm.

Sự hối hả của bữa trưa tại quán đã qua, và mọi thứ lại trở nên chậm rãi.

Sau khi tiễn vị khách cuối cùng, cậu sẽ có một chút yên bình trước khi mọi thứ lại trở nên bận rộn vào buổi tối.

Jinya đã mở quán như thường lệ khi bình minh đến, nhưng tâm trí cậu tràn ngập những sự kiện của đêm hôm trước trong khi làm việc.

Cậu không thể nào rũ bỏ được những suy nghĩ về trận thua nhục nhã của mình.

Cuối cùng, cậu đã thất bại trong việc đánh bại con yêu ma của cây cầu Gojo Ohashi.

Jishibari đã trốn thoát mà không bị bắt, và Dart cùng Flying Blade của cậu đã bị vô hiệu hóa.

Đây là một thất bại nặng nề mà không thu được kết quả gì.

Vấn đề về Magatsume cũng vẫn còn đó. Bản thân Magatsume gần như chắc chắn rất mạnh mẽ, vì ả là mẹ của ít nhất một con yêu ma mang năng lực mạnh.

Từ những gì Himawari nói, Magatsume rõ ràng đã ra lệnh cho hai con yêu ma với một mục tiêu trong đầu.

Cậu không biết mục tiêu đó có thể là gì, nhưng chắc chắn đó không phải là điều gì dễ chịu.

“Tuyệt thật.” Cậu thở dài, một tâm trạng u ám bao trùm. Nomari trở về đúng lúc đó.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô bé ngay lập tức chạy đến chỗ cậu.

“Có chuyện gì không ổn ạ, thưa cha?”

“Không có gì đáng để con lo lắng đâu. Hôm nay ở trường thế nào?”

“Tốt ạ. Chúng con đã học toán và tập viết. Con sẽ học thật nhanh để có thể giúp đỡ quán ăn!”

Thật ngọt ngào, Jinya nghĩ. Trái tim nặng trĩu của cậu đã trở nên nhẹ nhàng hơn, và cậu xoa đầu con gái.

“Chắc con mệt rồi.”

“Ehe heh, không đâu ạ. Đi học có là gì đâu.”

“Cha hiểu rồi. Bây giờ cha đang rảnh. Có muốn uống trà cùng nhau không?”

“Được ạ?” Cô bé rạng rỡ vì vui mừng, nhưng nét mặt nhanh chóng u ám.

Ánh mắt cô bé rơi vào một người phụ nữ đang ăn trong quán.

“Có chuyện gì vậy?” cậu hỏi.

“Vẫn còn một khách hàng ạ.”

Người phụ nữ không để ý đến họ và tiếp tục ăn mì soba của mình.

Nomari nhìn Jinya một cách do dự, tự hỏi liệu có ổn không khi hai cha con uống trà trong khi vẫn còn khách.

Cậu chỉ trìu mến vỗ đầu cô bé và nói, “Không sao đâu. Cô ấy không tính.”

Người phụ nữ không phản ứng với lời nhận xét của cậu. Vị khách cuối cùng của cậu đã rời đi không lâu trước đó; nói cách khác, người phụ nữ này không phải là khách hàng của cậu.

Cô ăn xong bát soba của mình và đưa chiếc bát rỗng cho Jinya. “Tiếp theo cho tôi một bát kakiage soba.”

“Một bát nữa vẫn chưa đủ sao?” cậu nói với vẻ bực bội. “Cô biết đấy, hầu hết mọi người đều trả tiền cho đồ ăn của họ.”

“Nhưng tôi đã trả tiền rồi mà. Sáu mươi yên tròn, nói cho chính xác.”

“…Cũng có lý, nhưng cô vẫn đang ăn quá nhiều. Mà thực ra, tại sao cô vẫn còn ở đây vậy?”

Người phụ nữ chính là khách hàng đêm hôm trước của cậu, Kaneomi. Vì lý do nào đó, cô vẫn ở lại Quán mì Quỷ Soba, thậm chí còn ăn hai bát soba và giờ đang gọi bát thứ ba bằng tiền của cậu.

Chắc chắn đến lúc này cậu có quyền phàn nàn.

“Vì ngài là một thợ săn quỷ, có thể cho rằng ngài sẽ đối mặt với Magatsume vào một lúc nào đó. Hơn nữa, bây giờ ngài có lý do để chủ động truy lùng Jishibari giống như tôi, phải không?”

Cậu có lý do. Dart và Flying Blade của cậu đã bị Jishibari lấy đi.

Bằng cách đánh bại ả, cậu có thể lấy lại được sức mạnh của mình.

Bây giờ cậu có nhiều lý do để truy lùng Jishibari hơn là chỉ yêu cầu của Kaneomi.

“Tôi cho là cô nói đúng. Nhưng điều đó vẫn không giải thích tại sao cô lại ở đây,” cậu nói.

“Vì ngài đang truy lùng Jishibari, tôi muốn ngài cho phép tôi sống cùng ngài. Bằng cách đó, chúng ta có thể chia sẻ thông tin tìm được và chuẩn bị tốt hơn trong trường hợp chúng ra tay trước.”

Cô đưa ra lời đề nghị khó hiểu của mình với một nụ cười xinh đẹp. Jinya phải tự hỏi con người khiêm tốn, nhu mì của cô đêm qua đã biến đi đâu mất.

Cô có thể khá quyết đoán dù giọng điệu khiêm tốn. Cậu không thể tin rằng mình đã từng nghĩ cô là người nhỏ nhắn, yếu đuối.

“Cha ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?” Nomari nhìn Jinya với vẻ mặt hơi bực bội.

“Chúng ta có cùng mục tiêu, vì vậy sự hiện diện của tôi không phải là vấn đề,” Kaneomi nói.

“Tôi sẽ luyện tập để không làm vướng chân ngài, và tôi sẽ giúp việc ở quán.”

“Một cô gái trẻ ở cùng một người đàn ông mà cô không quen biết là không đúng đắn. Tôi e rằng tôi phải từ chối,” Jinya nói.

“Nhưng ngài đã chấp nhận yêu cầu của tôi, và tôi đã trả tiền trước cho ngài. Theo lẽ thường, tôi vẫn là khách hàng của ngài. Ngài không cần phải phục vụ tôi như người hầu đối với chủ, nhưng tôi tin rằng cần có một vài sự nhượng bộ.”

Jinya thấy mình không thể phản bác lại. Cô thực sự đã trả cho cậu một khoản phí lớn là sáu mươi yên, và cậu cũng đã thất bại trong việc đánh bại Jishibari.

Cậu nợ cô. Sau khi thấy cậu chiến đấu, Kaneomi có lẽ đã quyết định rằng Jinya có khả năng đánh bại Jishibari, vì vậy cô sẽ không rút lại yêu cầu của mình bây giờ.

Ngay cả khi cậu đề nghị trả lại tiền cho cô, cô cũng sẽ không chấp nhận.

“Ngài thấy sao?” cô hỏi, hơi nghiêng đầu với một cái nhìn tử tế.

Cậu không còn lựa chọn nào khác. Không nói một lời, cậu vào bếp và bắt đầu nấu nướng một cách vô cảm.

Cậu sớm mang bát mì đã hoàn thành ra cho cô. “…Đây. Một bát kakiage soba.”

“Tôi có thể coi đó là một lời đồng ý không?” Cô cười toe toét, rõ ràng là hài lòng với bản thân.

Trái ngược hoàn toàn, Nomari phồng má và bĩu môi.

Nghĩ lại thì, Magatsume không phải là bí ẩn duy nhất.

Thân phận của Kaneomi và lý do tại sao Jishibari lại trông giống cô cũng vẫn chưa được biết.

“Ngon quá.” Nhận thấy ánh mắt của Jinya, Kaneomi mỉm cười nhẹ với cậu.

Cô đầy bí ẩn, nhưng ít nhất cô không có vẻ là người xấu.

Với một tiếng thở dài yếu ớt, Jinya tự hỏi liệu cậu có thể tính một khoản phí trọ nhỏ để ít nhất cũng có được thứ gì đó từ việc này không.

Yêu ma đang hoành hành, và một người phụ nữ được biết đến với cái tên Magatsume đang âm mưu điều gì đó.

Những sinh vật vô danh ẩn nấp trong bóng tối của Kyoto, nhưng cuộc sống hàng ngày của Jinya vẫn không thay đổi nhiều.

Ban ngày cậu điều hành quán soba của mình, và ban đêm cậu săn lùng yêu ma.

Nhưng ngay cả thói quen đó cũng không nằm ngoài những thay đổi nhỏ.

“Phù…” Cuối cùng cũng no nê, Kaneomi nhẹ nhàng chấm miệng. Jinya nhìn cô với vẻ bực bội.

“Tôi hy vọng chúng ta sẽ hòa hợp, hai người.”

Và đó là cách Quán mì Quỷ Soba có thêm một kẻ ăn chực bí ẩn.