Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6842

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19660

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 891

Quyển 5: The Meiji Arc - Đóa Hoa Phù Du (4)

Vào khoảng thời gian chính quyền Minh Trị mới ít nhiều đứng vững trên đôi chân của mình, họ đã ra lệnh cho Chinh Di Đại Tướng quân Tokugawa Yoshinobu phải từ chức. Ban đầu, Yoshinobu dự định tuân lệnh và lui về Osaka, nhưng một loạt các hành động khiêu khích từ phe chống Mạc phủ đã châm ngòi cho một cuộc xung đột, dẫn đến việc dinh thự của phiên Satsuma ở Edo bị thiêu rụi. Điều này tiếp tục kéo theo việc Yoshinobu tập hợp một đội quân Mạc phủ mạnh mười lăm nghìn người, chủ yếu lấy từ các phiên Aizu và Kuwana, rồi tiến quân về phía bắc đến Kyoto vào ngày mùng 2 tháng 1 năm Keio thứ tư (1868).

Chính quyền Minh Trị mới đã đáp trả tương xứng bằng một đạo quân 4.500 người, chủ yếu gồm binh lính của liên minh Satsuma-Choshu. Hai đội quân đã đụng độ vào ngày mùng 3 tháng 1 tại Toba và Fushimi, ngay ngoại vi kinh thành Kyoto. Cuộc xung đột này về sau được biết đến với tên gọi Trận chiến Toba-Fushimi. Dù thua xa về quân số, quân của chính quyền mới lại được trang bị tốt hơn và có sĩ khí cao hơn hẳn. Chỉ trong một ngày, họ đã buộc quân Mạc phủ phải rút lui và dứt điểm trận chiến vào ngày mùng 6. Với chiến thắng này, lực lượng chống Mạc phủ đã giành được thế chủ động trong chính quyền mới và tổ chức một đội quân truy đuổi theo Yoshinobu, người đã trốn chạy về Edo.

Nhìn lại, cuộc xung đột này có thể được gọi là trận chiến mà qua đó, một thời đại mới cuối cùng đã được rèn giũa. Nhưng không được phép quên rằng chiến tranh luôn đi kèm với sự hy sinh. Bất kể kết thúc bằng thất bại hay chiến thắng, máu đều phải đổ.

Miura Naotsugu Arimori đã chiến đấu trong Trận chiến Toba-Fushimi. Toàn quân đã giành chiến thắng, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thành công trên mọi mặt trận. Tại khu vực Naotsugu chiến đấu, phe anh đã phải chịu tổn thất nặng nề sau một cuộc tấn công dữ dội của quân Mạc phủ.

"Cố lên! Chúng ta sắp hội quân với lực lượng chính rồi!"

Naotsugu cõng một người đàn ông trên lưng mà đi—một người đồng đội đã chiến đấu vì cùng một lý tưởng. Trận chiến đã kết thúc. Naotsugu liên tục động viên người trên lưng, nhưng những lời đáp của anh ta thật yếu ớt. Cuối cùng, Naotsugu bắt đầu hét vào mặt anh ta. Cả hai đều bị thương nặng, nhưng họ đã cùng nhau đặt cược mạng sống, vậy nên ý nghĩ bỏ mặc người kia cho số phận chưa một lần thoáng qua trong đầu Naotsugu.

"Chúng ta sẽ... tạo ra... một..." Nhưng cuối cùng, người đàn ông trên lưng Naotsugu vẫn trút hơi thở cuối cùng.

"...A..." Naotsugu không còn sức để đứng vững nữa. Vết thương của anh quá sâu. Việc anh đi được đến đây đã là một phép màu. Anh đã mất quá nhiều máu và có thể cảm thấy cơ thể mình đang lạnh đi. Anh muốn nhìn thấy một thế giới hòa bình, nơi mọi người có thể cùng nhau cười vui, nhưng anh biết điều đó không còn có thể với mình nữa. Thời gian của anh đã hết, và anh từ từ để mí mắt trĩu nặng khép lại.

"Naotsugu-sama, xin hãy gắng gượng lên."

Anh nghe thấy một giọng nói trẻ trung và mở mắt ra lần nữa. "...Cô... là ai?"

Đứng trước mặt anh là một cô bé, một điều anh chưa bao giờ ngờ tới trên một chiến trường. Nhìn trang phục của cô, anh tự hỏi liệu cô có phải là con gái của một gia đình khá giả nào đó, nhưng rồi anh thấy cô mỉm cười và gạt phắt khả năng đó ra khỏi đầu. Không một con người nào lại mỉm cười trong một hoàn cảnh như thế này. Tuy nhiên, điều nói lên tất cả chính là đôi mắt của cô. Chúng nhìn thẳng vào anh, một màu đỏ rực, đôi mắt của một con quỷ.

"Tên em là Himawari. Em có thể cứu anh, nếu anh muốn. Anh chỉ cần từ bỏ hình dạng con người của mình thôi."

Cô bé dịu dàng mỉm cười. "Trở thành một con quỷ, và anh có thể sống một cuộc đời thứ hai. Anh có chấp nhận lời đề nghị của em không?"

"...Cô được lợi gì từ việc này?"

Con quỷ biết tên anh và xuất hiện trước mặt anh khi anh đang trên bờ vực của cái chết. Rõ ràng cô ta có một âm mưu nào đó, nhưng cô ta không để lộ bất cứ điều gì, cử chỉ vẫn đầy vẻ duyên dáng.

"Em chỉ đơn thuần hành động theo lệnh của mẹ. Vậy, quyết định của anh là gì? Rốt cuộc thì anh vẫn do dự khi trở thành một con quỷ sao?"

Naotsugu biết rằng quỷ không nhất thiết phải độc ác, dù chúng có thể trông gớm ghiếc đến đâu, và vì vậy anh không phản đối ý tưởng trở thành một con quỷ. Anh có một chút dè dặt về việc từ bỏ nhân tính của mình, nhưng nếu điều đó có nghĩa là anh có thể tiếp tục chiến đấu và giúp xây dựng nền tảng cho thời đại mới, thì anh sẵn lòng trở thành một con quỷ.

"Có vẻ như anh đã quyết định rồi. Xin hãy uống cái này." Cô bé dường như nhìn thấu trái tim đang dao động của anh. Cô lấy ra một lọ nhỏ từ trong áo kimono và đổ thứ bên trong vào cổ họng anh. Ý thức của anh mờ dần tại đó.

Khi tỉnh lại, Naotsugu không còn là con người nữa. Cơ thể anh to lớn hơn trước một cỡ, và làn da anh đã chuyển sang màu đỏ sẫm. Hình dạng quỷ của anh khác với hình dạng mà anh nhớ về người bạn của mình, nhưng anh vẫn trông thật kỳ dị. Anh không phải là không có lời phàn nàn, nhưng, nhìn chung, anh rất biết ơn. Nhờ Himawari, giờ đây anh có thể chiến đấu trở lại. Không giống như những người đồng đội đã khuất của mình, anh sẽ có thể nhìn thấy thế giới mới.

Anh tiếp tục chiến đấu, lần này với tư cách là một con quỷ. Sức mạnh mới của anh thật lớn lao. Những trận chiến từng gian khổ giờ trở nên dễ dàng. Anh cảm thấy mãn nguyện khi biết rằng nỗ lực của mình đã đóng góp cho sự nghiệp chung. Nhưng niềm vui của anh thật ngắn ngủi.

Vào ngày 15 tháng 5 năm Keio thứ tư (1868), đội quân tinh nhuệ Shogitai đã hợp sức với quân Mạc phủ để chiến đấu với quân của chính quyền mới, chủ yếu bao gồm quân của phiên Satsuma và Choshu. Thanh kiếm không có chỗ đứng trong trận chiến này. Thay vào đó, vũ khí hiện đại đã chiếm ưu thế tuyệt đối, đặc biệt là súng trường Snider, sơn pháo có rãnh và đại bác Armstrong. Quân Mạc phủ đã dễ dàng bị đánh tan trong một chiến thắng long trời lở đất cho chính quyền. Naotsugu biết rằng trận chiến diễn ra ngắn ngủi là một điều tốt, vì nó có nghĩa là ít người chết hơn, nhưng anh vẫn than thở về việc thanh kiếm trong tay mình trở nên vô dụng đến nhường nào.

Và thế là, cuộc chiến tranh Boshin kết thúc với thắng lợi áp đảo cho chính quyền mới. Chiến thắng đã có được nhờ vào vũ khí hiện đại, nhưng mọi người đều vui mừng như nhau. Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc. Không còn cần phải sợ hãi nữa. Bức màn của thời đại mới đã được vén lên.

Các lãnh địa phong kiến được trao trả lại cho Thiên hoàng, và vào ngày 25 tháng 6 năm Minh Trị thứ hai, chính quyền mới tuyên bố rằng tất cả các cựu samurai dưới một cấp bậc nhất định giờ đây thuộc về giai cấp võ sĩ. Như vậy, samurai đã trở thành một điều của quá khứ. Tuy nhiên, mọi chuyện không kết thúc ở đó. Vào năm Minh Trị thứ ba, thường dân bị cấm sở hữu kiếm; và vào năm thứ tư, một sắc lệnh được thông qua, bãi bỏ yêu cầu những người thuộc giai cấp võ sĩ phải đeo kiếm và duy trì kiểu tóc nghiêm ngặt. Tất nhiên, phải nói rằng sắc lệnh này không ép buộc ai làm bất cứ điều gì. Nó chỉ đơn thuần cho họ lựa chọn không tuân theo nếu họ muốn. Nhưng chính quyền đang gửi đi một thông điệp rõ ràng: Những thanh kiếm của các người không còn đại diện cho tinh thần của samurai nữa.

Mặc dù giờ đây họ được phép, rất ít cựu samurai cắt tóc hay bỏ kiếm. Họ có thể không còn là samurai, nhưng họ vẫn có lòng kiêu hãnh của mình. Họ biết kiếm về bản chất là vũ khí, nhưng đồng thời họ tin rằng chúng là công cụ đáng tự hào mà họ đã dùng để rèn giũa nên một thời đại mới. Nhưng thời đại mới không nhìn nhận mọi việc theo cách đó.

Rồi Phế Đao Lệnh được thông qua. Trong đầu, Naotsugu hiểu tại sao. Để trở nên hợp pháp trong mắt người dân, chính quyền Minh Trị phải tạo khoảng cách với Mạc phủ Edo, và cả samurai lẫn những thanh kiếm đều cản đường điều đó.

Nhưng trái tim anh không thể chấp nhận được.

"...A..." Anh bước đi trên phố và thấy mọi người vui mừng ra sao. Tại sao, anh tự hỏi, tại sao mọi người lại ghét những thanh kiếm đến vậy? Chẳng phải chính thanh kiếm đã mang lại thế giới mới này sao?

Trong chiến tranh, cái chết là không thể tránh khỏi. Người ta phải chuẩn bị để tước đoạt mạng sống, cũng như chứng kiến đồng đội của mình mất đi mạng sống. Đó là một việc nặng nề. Cảm giác cắt vào da thịt ám ảnh tâm trí, hành động giết chóc làm trái tim méo mó, và cái chết của những người cùng chung giấc mơ thật đau đớn vô cùng. Nhưng Naotsugu đã kiên trì vượt qua tất cả vì anh có một mục tiêu. Anh chịu đựng mọi nỗi đau và mọi sự bi thương vì anh muốn chiến đấu cho một tương lai mà anh tin tưởng, ấy thế mà tương lai đến lại là một tương lai thậm chí không thừa nhận những gian khổ của anh.

"Naotsugu-sama?"

Anh tuyệt vọng trước thế giới mới. Anh đứng bất động, không thể vận sức để cử động chân tay. Đó là lúc Himawari lại xuất hiện trước mặt anh.

"Có một việc em muốn nhờ anh giúp đỡ. Bây giờ có phải là thời điểm thích hợp không ạ?"

Thế giới của con người không cần đến samurai và thanh kiếm, nhưng giờ đây một con quỷ lại nói rằng cô ta cần anh. Anh thực sự có lựa chọn nào khác sao?

"Cô Himawari đã cứu tôi khỏi bờ vực của cái chết. Tôi rất biết ơn cô ấy."

Con quỷ, Miura Naotsugu Arimori, nói với một cái nhìn xa xăm trong đôi mắt giờ đã hóa đỏ của mình. Jinya không thể nào biết được cảnh tượng mà anh ta đang hình dung. Người đàn ông từng chiến đấu vì kẻ yếu và một thế giới mới đã trở thành một thứ gì đó ghê tởm về bản chất, và Jinya, dù cố đến mấy, cũng không thể hiểu tại sao.

"Nhưng giờ tôi nghĩ rằng việc còn sống là một sai lầm. Tôi đã từ bỏ nhân tính của mình chỉ để thấy một tương lai đáng thất vọng đang chờ đợi. Tôi phải tự hỏi, rốt cuộc tôi đã sống vì điều gì trong suốt thời gian qua?"

Naotsugu nhăn mặt. Mặc dù giờ đây anh chỉ còn là cái bóng của chính mình trước đây, những năm tháng tình bạn đã cho phép Jinya nhận ra sự tự giễu trong giọng nói của anh. Jinya vẫn nhớ những ngày họ ở cùng nhau tại Kihee. Anh sẽ không đánh đổi khoảng thời gian đó lấy bất cứ thứ gì trên đời, và đó là lý do tại sao anh phải đặt câu hỏi của mình một lần nữa: "Tại sao anh lại làm vậy, Naotsugu?"

Người đàn ông với làn da đỏ sẫm gớm ghiếc khịt mũi trước khi đáp lại bằng một giọng điệu lạnh như băng, không chút thân thiện.

"Xin lỗi? E rằng tôi không hiểu câu hỏi của anh."

Jinya run rẩy. Mọi chuyện từng hoàn toàn ngược lại. Jinya từng là người lạnh lùng, vô cảm trong khi Naotsugu lại sôi nổi hơn. Vai trò bị hoán đổi của họ nhắc nhở Jinya rằng đã bao nhiêu thời gian trôi qua kể từ những ngày đó.

"Anh đã trở thành một kẻ giết người. Anh đã giết bao nhiêu người rồi? Chẳng lẽ tàn sát vô tội vạ là lý do anh cầm kiếm lên sao?"

"Jin-dono, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ giết những con lợn được vỗ béo bằng hòa bình, chứ không phải con người."

"Naotsugu!"

Sao anh ta có thể nói ra một điều như vậy? Chẳng phải anh ta đã từng tuyên bố rằng samurai chiến đấu để bảo vệ kẻ yếu sao? Chẳng phải anh ta là cùng một người không thể chịu đựng được cảnh quá nhiều người đau khổ dưới sự cai trị thất bại của Tokugawa sao?

Naotsugu dường như thực sự bối rối trước Jinya. "Tại sao anh lại tức giận? Chẳng phải chúng ta giống nhau sao?"

Jinya không thể không đồng ý ở điểm đó. Hai người họ quả thực giống nhau. Những thanh kiếm mà họ đã trân trọng suốt thời gian qua đang bị thời đại mới tước đoạt khỏi tay họ.

Ánh mắt của Naotsugu chứa đựng một sự pha trộn giữa khinh miệt và thương hại. Trong Jinya, anh ta thấy một kẻ đáng thương không làm gì cả trong khi danh tính của mình bị thế giới mới tước đoạt.

"Chẳng phải rất khó chịu sao? Chúng ta, những chiến binh, đã mang lại nền hòa bình này. Ấy thế mà chúng ta, những người đã chiến đấu, lại bị áp bức trong khi những kẻ không làm gì cả lại được sống tự do. Đã từng có một thế giới nào bất công như vậy chưa?"

Jinya không muốn nghe nữa. Anh bước vào và chém một đường chéo như để ngăn Naotsugu nói tiếp. Naotsugu dễ dàng chặn lại bằng thanh đại đao đỏ của mình. Giờ đã là một con quỷ, sức mạnh và phản xạ của anh ta đã được cải thiện.

"Đủ rồi," Jinya nói. "Thế giới này không phải là điều anh mong muốn sao?"

"...Cái gì?"

"Các samurai đã mang lại hòa bình cho kẻ yếu. Đó không phải là điều anh muốn sao?"

Đôi mắt của Naotsugu mở to. Anh ta có vẻ bị lung lay, khuôn mặt biến dạng vì đau khổ. Nhưng biểu cảm đó nhanh chóng bị xóa nhòa bởi cơn giận dữ bùng cháy. Anh ta lao tới, gầm lên, "Im đi!"

Nhát chém của anh ta thật bừa bãi, thiếu đi bất kỳ hình thức đúng đắn nào. Nó giống một cú đập hơn là một nhát chém thực sự. Jinya chặn nó bằng Yarai, rồi lùi lại, tạo khoảng cách giữa họ. Naotsugu chỉnh lại thế đứng và ném một cái nhìn lạnh như băng, đầy giận dữ. Lần đầu tiên, anh ta thể hiện sự thù địch thực sự.

"Anh chẳng hiểu gì cả! Anh tuyên bố rằng mình không thể thay đổi cách sống, ấy thế mà anh lại sẵn lòng từ bỏ thanh kiếm của mình như vậy!"

Jinya nghiến răng. Anh quả thực đã tin rằng mình sẽ sống và chết mà không thể thay đổi cách sống của mình, nhưng kể từ đó anh đã trở nên yếu đuối vì đã gánh vác quá nhiều thứ thừa thãi. Thời gian đã thay đổi anh, dù sự thay đổi đó có thể nhỏ đến đâu. Anh thậm chí đã bắt đầu thích sự biến đổi của mình, và anh phải cảm ơn tất cả những người anh đã gặp vì điều đó. Ấy thế mà, Naotsugu, một trong những người đã tạo ra sự thay đổi của anh, lại nói rằng anh đã sai khi làm như vậy.

Những lời như vậy cắt sâu hơn bất kỳ thanh kiếm nào. Trái tim Jinya đau nhói, nhưng anh không để lộ ra, vì chính Naotsugu trông còn đau đớn hơn Jinya rất nhiều.

"Anh nói đúng, tôi đã tuân theo Phế Đao Lệnh. Tôi đã tìm thấy thứ đáng để đặt thanh kiếm xuống. Nhưng chẳng phải anh cũng có những người thân yêu sao? Anh sẽ không chịu đựng sự hổ thẹn nhất thời vì họ sao?"

Jinya hiểu sự khinh miệt của Naotsugu đối với Phế Đao Lệnh đến từ đâu. Nhưng cũng như Jinya có Nomari, Naotsugu cũng có vợ và con của riêng mình. Lẽ ra anh ta phải có thể thay đổi như Jinya chứ?

"Đủ rồi, đủ rồi!" Run rẩy, anh ta tuyên bố, "Tôi... tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ để thanh kiếm của mình bị tước đoạt!"

Anh ta gầm lên và xông tới. Anh ta giơ cao thanh đại đao đỏ của mình, rồi vung xuống bằng tất cả sức lực như thể để cho cảm xúc của mình tuôn trào. Ngay cả khi ở trong tình trạng như vậy, nhát chém của anh ta vẫn đẹp và đúng bài bản. Vòng cung của lưỡi kiếm phản ánh sự chân thành mà anh ta đã dùng để nghiên cứu kiếm thuật.

"Tôi cũng không thể thực sự từ bỏ lưỡi kiếm. Nhưng giết những người vô tội sẽ giúp được gì cho anh? Giết tôi sẽ giúp được gì cho anh?! Đây là mục đích của thanh kiếm của anh sao?!"

Jinya đáp lại tương xứng bằng cách để cảm xúc của mình lấp đầy nhát chém. Anh biết rằng việc thể hiện cảm xúc trong một trận chiến có thể khiến anh dễ bị tấn công hơn, nhưng anh không thể kiềm chế được bản thân.

"Không! Thanh kiếm của tôi tồn tại để bảo vệ người khác!"

"Vậy tại sao anh lại làm điều này?!"

"Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta đã chết một cách vô ích!"

Jinya chặn được đòn đánh dữ dội của Naotsugu nhưng không thể di chuyển để phản công. Không, đúng hơn là, anh không thể buộc mình phải phản công. Anh đối mặt trực diện với Naotsugu, dự định tiếp nhận trọn vẹn lời nói của anh ta.

"Rất nhiều người trong chúng ta đã chết. Những người mơ về một tương lai tốt đẹp hơn, những người muốn bảo vệ người khác..."

Mỗi nhát chém và mỗi lời nói đều làm tổn thương cả hai, nhưng họ không dừng lại. Họ không thể. Naotsugu đã chọn con đường này, và giờ anh ta không thể dừng lại.

"Một số người sợ chiến đấu, và một số sợ giết chóc. Nhưng tất cả chúng tôi đều đã chiến đấu, nghĩ rằng mạng sống của mình sẽ giúp xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn! Những gì chúng ta có bây giờ, thời đại mới này, đã được tạo ra bởi những thanh kiếm của chúng tôi!"

Chỉ với lòng kiêu hãnh để chống đỡ, các samurai đã ước ao một tương lai tươi đẹp. Theo một nghĩa nào đó, họ đã đạt được nó.

"Ấy thế mà... ấy thế mà họ lại tước đi những thanh kiếm của chúng tôi và cướp đi lòng kiêu hãnh của chúng tôi! Những người mà chúng tôi bảo vệ lại khinh miệt chúng tôi!"

Nhưng thời đại Minh Trị không chấp nhận samurai. Một vài người vẫn tiếp tục là thành viên của chính quyền mới, nhưng phần lớn trong số họ đã bị giáng xuống một tầng lớp xã hội không khác gì một thường dân.

"Tại sao chuyện này lại xảy ra?! Tôi có thể chấp nhận cái chết trên chiến trường. Tôi có thể chịu đựng bị chế giễu và nhạo báng. Ngay từ đầu tôi đã không tìm kiếm lời khen ngợi của bất kỳ ai. Tôi sẽ vui vẻ chấp nhận hòa bình với cái giá là một chút khinh miệt. Nhưng tại sao, tại sao họ phải tước đi những thanh kiếm của chúng tôi?! Những thanh kiếm của chúng tôi chính là lòng kiêu hãnh! Chúng chính là con người chúng tôi!"

Naotsugu chẳng thèm quan tâm đến địa vị xã hội của mình. Nhưng anh ta có lòng kiêu hãnh, lòng kiêu hãnh của một samurai đã giữ gìn hòa bình giống như tổ tiên của mình đã làm trước đó. Đó là lý do tại sao anh ta đã đặt cược mạng sống của mình và chiến đấu. Anh ta thấy rằng các samurai đồng liêu của mình đã thất bại trong việc duy trì hòa bình và lên đường để hoàn thành nhiệm vụ của một samurai bằng cách khắc phục tình hình. Ấy thế mà, phần thưởng của anh ta là bị tước đoạt tất cả. Chính quyền mới đã phá bỏ những gì vô số samurai đã xây dựng, coi họ là một giai cấp võ sĩ thấp kém, và rồi, cuối cùng, cướp đi lòng kiêu hãnh của họ.

"Đây được cho là thế giới mới mà các đồng đội của tôi đã chết vì nó sao?! Không, không thể nào! Đây không thể nào là tương lai mà chúng tôi đã chiến đấu để thấy được!"

Anh ta tấn công không ngừng nghỉ, không cho Jinya một giây để thở. Lưỡi kiếm giận dữ của anh ta chứa đựng cảm xúc của những người đã chiến đấu cùng anh, nỗi đau của tất cả những người đàn ông đã bị tước đoạt thanh kiếm, chính lòng kiêu hãnh của họ. Nỗi đau đó giống với sự u ám trong chính trái tim Jinya.

"Đó là lý do tại sao anh lại giết người sao? Chuyện muốn bảo vệ kẻ yếu đã đi đâu rồi?!"

Jinya hét lên, biết rõ rằng lời nói của mình sẽ không khiến Naotsugu dừng lại.

"Vậy ra tôi phải chịu đựng sự ô nhục này sao?! Chúng ta đã bị cướp đi lòng kiêu hãnh, bị gọi là vô dụng, bị làm nhục... và anh vẫn muốn tôi chiến đấu để bảo vệ những kẻ không hề nỗ lực để tự vệ sao?!"

"Vậy thì nói cho tôi biết, việc chúng ta chiến đấu bây giờ có ý nghĩa gì?! Nói cho tôi biết, tại sao... tại sao tôi phải chĩa lưỡi kiếm vào anh?"

"Ở đây có ý nghĩa đấy. Ít nhất, nó còn có ý nghĩa hơn là chiến đấu cho tương lai."

Naotsugu chém một đường chéo lên trên như thể đang múc thứ gì đó lên. Jinya không thể né được. Anh chặn lại, nhưng sức mạnh của đòn đánh đã đẩy anh lùi lại. Anh tận dụng đà đó để tạo khoảng cách với Naotsugu, cẩn thận để không mất thăng bằng. Anh dự kiến sẽ có một đòn tấn công tiếp theo, nhưng không có gì xảy ra. Thay vào đó, Naotsugu lườm Jinya một cách giận dữ, tức giận vì anh đã không chiến đấu với anh ta một cách nghiêm túc.

"Tôi giết người để trả ơn người đã cứu mạng tôi. Và vì anh sẽ cản đường việc giết chóc của tôi, tôi sẽ chém anh."

"Trong trường hợp đó, anh có thể đã lên kế hoạch cho một cuộc tấn công lén lút."

"Với tư cách là một samurai, tôi không bao giờ có thể làm một việc như vậy. Đó là lý do tại sao tôi chọn thách đấu với anh."

Không có lời nào của Jinya có thể thay đổi được suy nghĩ của Naotsugu. Một con quỷ không thể thoát khỏi bản chất của nó. Nếu Naotsugu có thể thay đổi suy nghĩ của mình ngay tại đây và ngay bây giờ, ngay từ đầu anh ta đã không trở thành một con quỷ. Anh ta quá trung thực với bản thân đến mức đau lòng.

"Chiến đấu với tôi đi, Jin-dono. Xin anh. Hoặc là con gái anh sẽ chết."

Jinya nhăn mặt. Nomari từng rất quý Naotsugu. Anh ta thậm chí còn nói đùa về việc gả cô bé cho con trai mình, từ rất lâu rồi trên một mái hiên nào đó.

"...Anh vung kiếm vì mục đích gì?" Jinya lặp lại một câu hỏi đã được đặt ra cho anh từ rất lâu, một câu hỏi mà chính anh cũng không còn câu trả lời.

Trước sự ngạc nhiên của anh, Naotsugu trả lời mà không một chút do dự.

"Để khiến mọi người biết giá trị của lưỡi kiếm. Tôi không quan tâm liệu đó là thông qua việc chém giết ngẫu nhiên hay thu thập xác chết. Nếu có một cách để tôi có thể chứng minh giá trị của lưỡi kiếm, thì tôi phải làm điều đó. Tôi không biết Magatsume định làm gì với những cái xác tôi đưa cho ả, và tôi cũng không quan tâm. Tôi cho rằng việc nhìn thế giới bị đảo lộn cũng có thể khá thú vị theo cách riêng của nó."

"...Anh nghĩ rằng việc chứng minh lưỡi kiếm của mình có giá trị sẽ thay đổi được bất cứ điều gì sao?"

"Có lẽ là không. Nhưng nếu tôi thất bại trong việc chứng minh lưỡi kiếm có bất kỳ ý nghĩa nào, thì chúng ta, những samurai, sẽ thực sự sống một cuộc đời vô ích."

Mặc dù không có giọt nước mắt nào trong mắt Naotsugu, Jinya không thể không tưởng tượng ra cảnh người đàn ông đang khóc. Naotsugu không đòi hỏi nhiều. Anh ta chỉ đơn giản muốn được tiếp tục là một samurai. Nhưng thời đại Minh Trị thậm chí không cho phép ước muốn nhỏ nhoi đó được thực hiện, dồn Naotsugu vào một góc.

"Jin-dono... Nếu anh vẫn coi tôi là bạn, thì hãy chiến đấu với tôi. Lưỡi kiếm của tôi trống rỗng. Nhưng bằng cách chiến đấu với anh, nó có thể được lấp đầy trở lại."

Anh ta đã chiến đấu vì người khác chỉ để nhận lại một tương lai mà anh ta không hề mong muốn. Lý do anh ta vung kiếm đã bị tước đoạt, và tất cả những gì anh ta tin tưởng đã bị tuyên bố là vô giá trị.

"Xin anh. Hãy mang lại ý nghĩa cho lưỡi kiếm vô nghĩa này." Cuối cùng, anh ta chỉ có thể ước một điều nhỏ nhoi.

Naotsugu là một đóa hoa vô kết. Anh ta có thể nở rộ, nhưng sẽ không bao giờ kết trái. Anh ta đã định mệnh bị những ngọn gió của thời đại mới cuốn đi, không để lại gì phía sau.

"Không có cách nào khác sao? Anh không thể quên tất cả và sống trong thế giới mới này sao?"

"Đủ rồi! Đừng yêu cầu tôi làm một việc mà anh biết chính mình cũng không thể làm được!"

Sự từ chối dứt khoát của Naotsugu đã nói rõ: Giờ đây Jinya không thể làm gì khác ngoài việc thực hiện ước nguyện của bạn mình.

Jinya biến thành quỷ, mang một hình dạng gớm ghiếc của riêng mình.

"...Cảm ơn anh. Anh thực sự là bạn của tôi."

Anh có lẽ đã có thể kết thúc trận chiến này trong hình dạng con người của mình, nhưng nếu trận chiến này là lời tiễn biệt của anh dành cho Naotsugu, thì anh không thể cho phép mình nương tay. Làm như vậy sẽ là bất kính và tước đi mọi quyền mà anh có để gọi mình là bạn của Naotsugu.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Anh chỉnh lại tư thế của Yarai, rồi đẩy vai phải về phía trước và hạ thấp trọng tâm. Trong khi đó, Naotsugu vào thế tấn tiêu chuẩn, giữ kiếm ngay trước mặt với mũi kiếm chĩa vào mắt Jinya.

"Nếu không thì tôi đã không làm điều này." Jinya ước gì mình đã không nói những lời cuối cùng đó. Anh đau lòng vì hoàn cảnh, nhưng anh không muốn phàn nàn về chúng.

Naotsugu hiểu ý Jinya. Ước nguyện của Naotsugu không thực sự là một cuộc đấu tay đôi mà là cống hiến tất cả những gì mình có trong một trận chiến và chết như một chiến binh. Cách chết kiểu samurai cổ xưa. Naotsugu giờ đây không có chỗ đứng trong thế giới này với tư cách là một con quỷ, vậy nên tốt nhất là anh ta nên chết ngay tại đây và ngay bây giờ—khi anh ta vẫn có thể chết như một samurai.

"Sẵn sàng chưa?"

"Bất cứ lúc nào anh muốn."

Jinya di chuyển trước. Anh lao về phía trước với trọng tâm thấp, xâm nhập vào không gian của Naotsugu chỉ bằng một hành động duy nhất. Nhưng điều này lại đặt anh vào tầm tấn công của Naotsugu trước, vì độ dài vũ khí của Naotsugu lớn hơn của anh.

"Haaah!" Với một tiếng hét dữ dội, Naotsugu vung kiếm. Nhưng Jinya đã đọc được chiêu thức và né được đòn đánh trong gang tấc, rồi bước tới bằng chân trái và vung kiếm vào cổ Naotsugu. Naotsugu ngửa người ra sau, khiến lưỡi kiếm của Jinya lướt qua ngay trên đầu anh ta. Jinya lại giơ kiếm lên và chém xuống vai Naotsugu. Naotsugu đáp trả bằng cách chém ngược lên, đón kiếm của Jinya ở cùng một góc độ. Ngang tài ngang sức, hai lưỡi kiếm bật trở lại.

Naotsugu nhăn mặt, rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng và giơ kiếm lên cao quá đầu hết mức có thể. Anh ta vung nó xuống một cách dữ dội bằng tất cả sức lực của mình. Đối với một kiếm sĩ ít kinh nghiệm hơn, một đòn đánh như vậy có thể trông chết người, nhưng Jinya không thấy có mối đe dọa nào trong đó. Đòn đánh của Naotsugu là một đòn đánh của sự tuyệt vọng, một cuộc tấn công toàn lực đã từ bỏ mọi kỹ thuật. Rất có thể, đây là lần đầu tiên anh ta chiến đấu với một đối thủ ngang tài kể từ khi anh ta trở thành quỷ. Sự thiếu kinh nghiệm của anh ta đã lộ rõ. Jinya có thể dễ dàng đỡ đòn tấn công liều lĩnh đó và giành thế chủ động, nhưng anh đã chọn không làm vậy.

"Siêu Nhân Lực." Jinya bổ sung sức mạnh của mình và chọn đối đầu trực diện với Naotsugu. Anh phải làm vậy. Nếu anh không thể hiện ít nhất là tinh thần chiến đấu này, thì đây sẽ không phải là một lời tiễn biệt đúng nghĩa. Anh bước vào, nghiền nát mặt đất bên dưới, và tấn công bằng tất cả động lượng của mình.

Anh thậm chí không nghĩ đến việc phòng thủ hay né tránh. Lưỡi kiếm đỏ của Naotsugu cắt vào da thịt, nhưng trước khi nó có thể chạm đến xương, thanh kiếm của chính Jinya đã tiếp cận trái tim của Naotsugu. Đôi mắt của Naotsugu nắm bắt được tất cả, nhưng anh ta không thể di chuyển. Thời gian dường như chậm lại khi mũi kiếm của Jinya cắm sâu vào cơ thể và trái tim của Naotsugu.

"Tôi đã nói với anh điều này trước đây rồi, sự trung thực của anh vừa là một đức tính vừa là một điểm yếu."

Naotsugu đã không cố gắng sử dụng năng lực Huyết Kiếm của mình ở đây để tấn công bất ngờ. Tất nhiên, anh ta có khả năng làm điều đó, nhưng ý nghĩ đó thậm chí còn không nảy ra trong đầu anh ta. Anh ta chính là kiểu người như vậy.

Với một chút nhẹ nhõm trên khuôn mặt, anh ta gục xuống. "A... Tôi biết mà. Anh thực sự rất mạnh."

Đôi mắt trống rỗng của anh ta không phản chiếu bất cứ điều gì. Một làn hơi trắng bốc lên từ cơ thể anh ta khi anh ta nằm ngửa trên mặt đất. Giờ đây, trên bờ vực của cái chết, anh ta nhìn lên bầu trời chiều xa xăm với một chút hoài niệm.

"Tôi sẽ không xin lỗi. Cuộc đấu này phải kết thúc bằng cái chết của một trong hai chúng ta."

Jinya đã sử dụng tất cả những gì mình có, cả kỹ thuật và sức mạnh. Không nương tay là sự tôn trọng lớn nhất anh có thể dành cho bạn mình, và Naotsugu hiểu điều đó. Anh ta biết Jinya đã tốt bụng như thế nào, theo cách vụng về của riêng anh, và mỉm cười.

"Tôi biết. Một cuộc đấu phải có người thắng. Tôi đã cống hiến hết mình và thua, và điều đó không sao cả. Ít nhất cuộc đấu này cũng có một chút ý nghĩa."

Người đàn ông chờ đợi sự kết thúc của mình, không hoàn toàn không hối tiếc, nhưng vẫn hạnh phúc vì một số phận mà anh ta có thể chấp nhận.

"Giờ đây tôi không còn phải chứng kiến cảnh tượng gớm ghiếc của thời đại Minh Trị này nữa. Thực sự, tôi đã... bỏ lỡ thời điểm thích hợp để chết của mình."

Cái chết hoặc sự ô nhục. Sống qua khoảnh khắc mà người ta lẽ ra phải chết có thể là một điều khó coi. Jinya hiểu rõ điều đó. Anh đến gần Naotsugu và chạm tay trái vào cơ thể anh ta. Naotsugu quay đầu nhìn Jinya, dò hỏi anh bằng ánh mắt.

"...Tôi đã sống để tìm kiếm sức mạnh để một ngày nào đó có thể trở về Kadono và ngăn chặn tai họa sẽ xuất hiện ở đó, Quỷ Thần. Và tôi vẫn đang tìm kiếm sức mạnh đó."

Với một nhịp đập, cánh tay anh bắt đầu rung lên. "Cánh tay trái này của tôi hấp thụ quỷ và bây giờ sẽ hấp thụ anh vì sức mạnh của anh."

"Ngh, gaaah..."

Jinya sử dụng Đồng Hóa, một sức mạnh từng thuộc về một trong những con quỷ đã tấn công Kadono. Anh cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu chảy vào mình. Cơn đau và sức nóng thiêu đốt bên trong anh khi anh hấp thụ những mảnh ký ức của Naotsugu.

"Ha, ha ha ha ha!" Trong khi họ kết nối với nhau, Naotsugu cũng có thể thoáng thấy những ký ức của Jinya: Khoảnh khắc mọi thứ bắt đầu với anh, số phận anh được sinh ra để gánh vác, những ngày tháng mất mát và được mất—Naotsugu nhìn thấy tất cả và cười một cách vui vẻ.

"Jin-dono, sức mạnh của tôi sẽ hữu ích cho anh chứ?"

Jinya sẽ tiếp tục chiến đấu từ đây trở đi. Điều đó sẽ không thay đổi, ngay cả khi thời đại không cần đến những thanh kiếm hay sự trả thù.

"Tất nhiên. Khả năng của anh sẽ giúp ích rất nhiều trong thời đại sắp tới. Tôi tin rằng thanh kiếm của anh thậm chí sẽ chạm tới được Quỷ Thần."

"Ha, ha ha. Vậy sao? Nghĩ rằng Huyết Kiếm của tôi một ngày nào đó sẽ được sử dụng để chống lại một tai họa như vậy của nhân loại. Tôi cầu nguyện sức mạnh của tôi sẽ hỗ trợ anh trong thời gian tới."

Jinya cảm thấy đau đớn dữ dội khi nhìn thấy những suy nghĩ nội tâm của Naotsugu. Thanh kiếm anh ta vung lên đã không thể bảo vệ được một thứ gì. Anh ta đã đặt cược mạng sống của mình chỉ để được đền đáp bằng một tương lai tàn nhẫn. Cả thanh kiếm lẫn samurai đều không có chỗ đứng trong thời gian sắp tới, và anh ta biết sâu trong lòng rằng điều đó là tốt nhất. Tuy nhiên, anh ta đã mất quá nhiều để có thể chấp nhận nó. Anh ta không thể từ bỏ thanh kiếm và sống một cuộc đời bình yên, chung tay với những kẻ chế giễu đồng đội của mình. Đó là một trong những lý do tại sao anh ta đã làm những gì con quỷ đó muốn.

Anh ta muốn cho thế giới thấy rằng nỗi đau của anh ta không phải là của riêng mình. Anh ta muốn cho thế giới thấy rằng thời đại hòa bình mới này được xây dựng trên xác của vô số samurai vô danh, bị lãng quên.

"Tạ ơn trời. Tôi có thể đã thất bại trong việc bảo vệ một thứ gì đó..."

Nhưng có lẽ điều anh ta thực sự muốn là ai đó ngăn mình lại. Và nếu hành trình của anh ta phải kết thúc, anh ta muốn nó không phải dưới bàn tay của thời thế đổi thay hay của quần chúng, mà là bởi thanh kiếm, chính thứ mà anh ta trân trọng. Trái tim anh ta đầy hối tiếc, nhưng ở đây, vào phút cuối cùng, anh ta đã tìm thấy một sự cứu rỗi nào đó.

"...nhưng giờ tôi thấy rằng cuộc đấu tranh của mình không phải là vô nghĩa."

Khi cơ thể mình bị nuốt chửng, Naotsugu bày tỏ lòng biết ơn cao nhất. Anh ta xem cuộc sống mình đã sống cho đến nay là vô giá trị, thiếu đi bất kỳ thành tựu đáng kể nào, vì vậy anh ta vô cùng vui mừng khi phát hiện ra cái chết của mình sẽ phục vụ tốt cho một người khác. Anh ta nhắm mắt lại một cách nhẹ nhàng, sự u ám trước đó đã biến mất khỏi khuôn mặt anh ta. Người đàn ông đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để chết của mình đã tìm thấy một cơ hội thứ hai với bạn mình ở bên cạnh. Anh ta mỉm cười, như thể muốn nói rằng tất cả đều đáng giá.

Sau khi hấp thụ hoàn toàn Naotsugu, Jinya đặt tay lên trái tim mình. Cảnh tượng mà người samurai đã hình dung trong những khoảnh khắc cuối cùng của mình không phải là bầu trời chiều trên cao hay một chiến trường bi thảm, mà là một quán mì soba tràn ngập tiếng cười.

Buổi chiều qua đi và đêm đến, nhưng Jinya vẫn chưa di chuyển. Cơ thể anh đã thay đổi một lần nữa. Làn da anh vẫn ngăm đen như trước, nhưng cánh tay phải của anh giờ đây hơi dày hơn một chút và có móng tay sắc hơn. Một sự thay đổi để dễ dàng tự cắt vào mình hơn, có vẻ là vậy.

"Huyết Kiếm... Khả năng tạo ra kiếm bằng cách sử dụng máu làm chất xúc tác," anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào cánh tay mình.

Anh tự hỏi tại sao một sức mạnh như vậy lại hình thành. Sức mạnh của một con quỷ không được tạo ra từ tài năng tiềm ẩn mà từ ước muốn của con quỷ đó. Nó đến từ trái tim, từ một khao khát đạt được điều gì đó nằm ngoài tầm với. Niềm kiêu hãnh của một samurai là liều mạng vì niềm tin của mình, chiến đấu đến cùng—đến giọt máu cuối cùng—nếu cần thiết. Một niềm tin như vậy hẳn đã dẫn đến khả năng này.

Jinya nghĩ về Naotsugu và lẩm bẩm, "Anh đã ước được sống bằng thanh kiếm, cho đến giọt máu cuối cùng trong người..." Nhưng điều đó đã không thành.

Sự thay đổi có thể thật rực rỡ, đến mức nó khiến người ta choáng váng và quên đi những gì đã có. Những bông hoa ven đường là một ví dụ hoàn hảo. Khi đến lúc nở rộ, những bông hoa bị cướp mất chỗ đứng không có lựa chọn nào khác ngoài việc tàn lụi mà không kết được quả nào. Tương tự như vậy, các samurai đã bị thời thế thay đổi bỏ lại phía sau, những hy vọng của họ không ai hay biết.

"...Vĩnh biệt, Naotsugu. Cái kết của chúng ta có thể không phải là tốt nhất, nhưng tôi rất vui vì đã được biết anh."

Jinya quay đi và bỏ lại dòng sông Yamashinagawa phía sau. Đã có một thời anh, Naotsugu, và Zenji sẽ cùng nhau uống rượu thâu đêm, nhưng giờ đây anh chỉ còn một mình. Suy nghĩ đó khiến anh hơi buồn.

Anh ngước nhìn bầu trời đêm và thấy ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng, đường nét của nó mờ ảo. Tiếp tục bước đi dưới ánh trăng, anh chạm vào má mình và thấy chúng ẩm ướt. Chắc hẳn đó là do sương đêm mùa hè.

Và thế là mọi chuyện đã đến hồi kết.

Đóa hoa đã tàn, nhưng không ai có thể ngăn nó nở rộ. Ở một nơi nào đó, trong một góc của thế giới mới này, đóa hoa vô kết vẫn lặng lẽ khoe sắc.