Sword of the Demon Hunter: Kijin Gentosho

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6843

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19662

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 892

Quyển 7: The Meiji Arc - Tưởng Vọng Về Người (5)

Sau khi mọi thứ tàn cuộc, một bình minh mới lại bắt đầu.

Ở tiệm Quỷ Soba, Heikichi ngồi đợi Nomari tỉnh giấc. Trên bàn có một chén rượu mà cậu chưa từng thấy qua. Đó là một món đồ gốm Nabeshima men sứ, trang trí bằng những cánh hoa anh đào, một vật phẩm có phần quá lộng lẫy so với khẩu vị của gã bợm rượu đó. Heikichi búng ngón tay vào chén rượu, khiến nó kêu lên một tiếng lanh lảnh rồi ngã lăn. Người duy nhất từng uống rượu bằng chiếc chén này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, và ý nghĩ đó khiến lòng cậu se lại.

Cơn mưa tầm tã kéo dài suốt ngày hôm qua, nhưng hôm nay lại là một ngày nắng đẹp với bầu trời trong vắt. Dù vậy, lòng Heikichi vẫn nặng trĩu mây đen. Mọi chuyện đã xảy ra quá dồn dập, trong một khoảng thời gian quá ngắn.

"Ồ, cô tỉnh rồi sao?" cậu nói khi nghe tiếng cửa lùa mở và quay người lại.

Cậu đã rất lo lắng vì Nomari dầm mưa quá lâu, nhưng trông cô có vẻ hoàn toàn ổn.

"Heikichi-san?" Cô thoáng nhìn cậu với vẻ bối rối, ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười. "Là anh đã chăm sóc tôi lúc tôi bị ốm phải không? Cảm ơn anh."

"Hả? À, ừm..."

Cậu hỏi lại để chắc chắn mình không nghe nhầm. Cô gật đầu, giải thích rằng mình đã bị cảm lạnh suốt hai ngày nay. Vì không có người thân, còn vợ chồng nhà Mihashiya thì bận tối mắt tối mũi, nên cô đoán chính cậu đã đến chăm sóc cho mình.

"Xin lỗi vì đã phiền anh," cô nói.

"Ra là vậy. Mọi chuyện cuối cùng lại thành ra thế này."

"Hửm?"

Cô gái không hề nhận thấy bất cứ điều gì kỳ lạ trong hoàn cảnh của mình. Cậu không biết nên bày ra vẻ mặt nào, nhưng quyết định sẽ cố tỏ ra vui vẻ để cô không phải lo lắng.

"À, không có gì. Vậy, cô thấy trong người khá hơn chưa?"

Dường như cô đã cảm nhận được điều gì đó khác lạ ở cậu, có lẽ vì họ đã quen biết nhau từ rất lâu. Nhưng cô đã không hỏi, một sự tử tế nhỏ nhoi từ phía cô. "Vâng. Khỏe như mới rồi ạ."

"Tốt, tốt lắm."

Cả hai cùng nở một nụ cười gượng gạo, thừa biết rằng họ đang cố lảng tránh một chủ đề nào đó.

Cậu liếc mắt đi và thấy một vật nằm cạnh gối của cô. Cậu cúi đầu, giọng nói trở nên cứng nhắc, "Này, dải ruy băng đó..."

Dải ruy băng mà cô luôn đeo bị vứt qua một bên. Nó đã lấm bẩn sau sự kiện ngày hôm qua mà chưa được giặt giũ.

"À, cái đó sao? Tôi đang tính thay nó đi là vừa," cô đáp.

Đối với cô lúc này, đó không phải là món quà của cha, mà chỉ là một vật bình thường không gắn với ký ức đặc biệt nào.

Heikichi nhăn mặt, rụt rè hỏi, "Cô chắc chứ? Tôi cứ ngỡ nó là thứ quan trọng với cô lắm."

"Cũng không hẳn. Chỉ là một món đồ tôi tự mua từ lâu thôi."

Ngay cả khi không còn nhớ gì về Jinya, cô vẫn có thể tự mình hợp lý hóa sự tồn tại của dải ruy băng. Ký ức của cô đã bị thay đổi, xóa sạch mọi thứ liên quan đến cha mình và lấp đầy những khoảng trống mâu thuẫn còn sót lại. Đó chính là quyền năng của Azumagiku.

Jinya giờ đây cũng đã sở hữu năng lực đó và có thể dùng nó để xóa đi ký ức, nhưng anh không thể thực hiện những thao tác tinh vi hơn như thay đổi hay tái cấu trúc chúng. Năng lực đã bị suy giảm khi truyền sang anh, khiến anh bất lực trong việc đảo ngược những gì Azumagiku đã làm. Sẽ không có phép màu nào xảy ra, ký ức của Nomari sẽ không đột nhiên quay trở lại—cái tên Kadono Jinya đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào đối với cô nữa.

"...Mà thôi, anh biết không? Tôi nghĩ tôi sẽ giữ nó lại."

Vì vậy, đây chỉ là một ý thích bất chợt của cô, không hơn không kém. Heikichi hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn không khỏi sững sờ.

"T-Tại sao?!"

"Tôi thấy mình cũng quyến luyến nó rồi. Ư-ừm, Heikichi-san? Anh đứng gần quá thì phải?"

Cô đỏ mặt khi trả lời.

Bình thường, cậu sẽ xấu hổ mà lùi lại, nhưng không phải lúc này. Cậu ghé sát mặt hơn nữa, gần đến mức trán của cả hai gần như chạm vào nhau.

"Thật... thật sao? Cô thực sự thích dải ruy băng đó à?"

"V-vâng? Dù sao thì tôi cũng đã đeo nó rất lâu rồi. Vứt đi thì cũng thấy hơi kỳ kỳ."

Somegorou đã chết, Nomari đã quên mất cha mình, còn Jinya thì đã rời đi. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tiệm Quỷ Soba náo nhiệt mà Heikichi gắn bó từ thuở nhỏ đã hoàn toàn biến mất. Dù chưa bao giờ thừa nhận, nhưng nơi này vô cùng đặc biệt với cậu. Ý nghĩ về những ngày tháng vui vẻ ấy đã mãi mãi trôi vào dĩ vãng khiến cõi lòng cậu tan nát.

Thế nhưng, một tia hy vọng nhỏ bé vẫn còn sót lại. Nomari không còn nhớ đến cha mình, nhưng cô vẫn chọn giữ lại dải ruy băng. Đối với cô, quyết định đó có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, nhưng Heikichi lại vô cùng hạnh phúc khi thấy cô vẫn còn chút quyến luyến với nó. Như thể chỉ riêng điều đó thôi cũng là bằng chứng cho thấy Jinya và Somegorou đã không hoàn toàn thất bại trước Magatsume.

"Tôi... Tôi hiểu rồi. Hiểu rồi..." Cậu cố nặn ra một nụ cười, gắng gượng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mi.

Jinya sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Khi anh bế Nomari trên tay quay về, anh đã mỉm cười dịu dàng và nói rằng anh giao cô lại cho cậu chăm sóc, rồi cứ thế rời đi không một lời từ biệt. Heikichi không đủ can đảm để giữ Jinya lại. Người đàn ông ấy đã mất đi chỗ đứng của mình trên thế gian này, và cậu đã chẳng thể làm được gì để giúp anh. Cậu có thể nói gì để ngăn anh lại cơ chứ? Lẽ ra, Jinya hoàn toàn có quyền đổ lỗi cho Heikichi về mọi chuyện. Nhưng anh đã không làm vậy; thay vào đó, anh vẫn tin tưởng giao con gái mình cho cậu. Vậy thì lần này, Heikichi tự hứa sẽ không bao giờ phụ lòng tin của người đàn ông ấy.

Cậu sẽ bảo vệ ánh sáng le lói vẫn còn âm ỉ trong Nomari.

Và Utsugi Heikichi đã thề sẽ sống vì mục đích đó—với tư cách là Akitsu Somegorou đệ Tứ.

"Ư-ừm, mọi chuyện ổn cả chứ?"

"Ừ. Này, Nomari-san?" Cậu nắm lấy những ngón tay thon dài của cô, cúi đầu như thể đang cầu nguyện.

"Hả?! H-Heikichi-san, anh chắc là anh không sao chứ?" Nomari luống cuống. Bị một người con trai nắm tay như vậy, dù là người quen từ nhỏ, vẫn khiến cô vô cùng bối rối.

"Tôi không sao. Chỉ là... hãy trân trọng dải ruy băng đó giúp tôi, được không? Hãy để một thứ gì đó của những ngày xưa cũ được ở lại..."

Cậu siết tay chặt hơn—vẫn dịu dàng, nhưng đủ mạnh để giữ cô thật chắc. Cậu muốn trở thành một người có thể trân quý những điều mình yêu thương, giống như người đàn ông ấy đã từng.

"Đ-được thôi? Ừm, giờ anh buông tay tôi ra được chưa?"

Thấy vẻ lúng túng của cô thật đáng yêu, Heikichi nhăn mặt cười toe toét dù nước mắt chực rơi.

Giờ đây, trong quán ăn chỉ còn lại hai người họ. Cậu sẽ cần thêm thời gian để làm quen với sự trống trải trong lòng, nhưng cậu tin rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Cậu nguyện sẽ trở thành một người đàn ông xứng đáng với cái tên Akitsu Somegorou và với Nomari, cả hai di sản mà những người cậu ngưỡng mộ đã để lại.

Cậu đã khóc cạn nước mắt với tư cách là Utsugi Heikichi trong tang lễ của Somegorou, nên bây giờ cậu sẽ không khóc nữa. Đôi mắt cậu hoe đỏ, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh kìm nén và mỉm cười.

Phía sau tầm nhìn nhòe đi vì lệ là một bầu trời xanh ngắt, trải dài đến vô tận. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, chào đón một ngày mới bắt đầu.

Một lúc trước đó, vào cái đêm định mệnh khi mọi thứ đi đến hồi kết, Jinya đã đưa Nomari về tiệm Quỷ Soba rồi quay lại ngôi đền hoang cách phố Shijyou không xa. Những hạt mưa nặng trĩu vẫn không ngừng quất xuống mặt đất, khiến không gian sực lên mùi mưa ẩm ướt. Hoàn toàn bằng trực giác, anh quay trở lại nơi mình đã nuốt chửng Azumagiku. Anh có linh cảm rằng cô ta sẽ đến nếu anh đợi ở đây.

"Làm tốt lắm," anh thì thầm khi cảm nhận được một sự hiện diện phía sau lưng. Dù không khí ẩm ướt, lời nói của anh lại khô khốc.

Anh uể oải quay lại, đối diện với một nữ quỷ xinh đẹp có mái tóc vàng rực như suối. "Ta đã mất tất cả. Ngươi đã toàn thắng."

Âm thanh xung quanh như lùi lại phía xa. Anh chẳng còn tâm trí nào để ý đến chúng nữa—mọi sự tập trung của anh giờ chỉ dồn vào Suzune. Trong tim anh lúc này không phải là lòng căm thù vốn đã ăn sâu vào máu thịt, mà là một cảm xúc thuần khiết hơn, một cảm xúc chỉ dành cho những kẻ đã cướp đi những gì quý giá nhất của người khác.

Jinya một lần nữa ngẫm lại những quyết định của mình, và kết luận rằng chắc chắn anh đã chọn sai đường. Anh đã do dự, đã không muốn chọn con đường kết thúc bằng việc giết chết Suzune trong lòng căm hận. Anh đã hy vọng có một lối thoát khác không nhuốm máu, với niềm tin le lói rằng một ngày nào đó anh có thể tha thứ cho cô ta.

Để rồi xem giờ đây anh nhận lại được gì.

Nếu bi kịch của Shirayuki là kết quả từ những lựa chọn của họ, thì số phận của anh hôm nay chính là cái giá phải trả cho sự thiếu quyết đoán của mình. Nếu ngày đó anh rời khỏi Kadono với một quyết tâm sắt đá rằng phải giết bằng được Suzune, thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến nước này.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thắng hay thua."

Cô ta giống như mặt biển về đêm—lặng lờ, tăm tối nhưng luôn chực chờ nổi sóng. Bề ngoài yên ả nhưng sẵn sàng nuốt chửng vạn vật trong chớp mắt. "Tôi chỉ đơn thuần muốn xem anh sẽ chọn gì, một khi Azumagiku hoàn thành sứ mệnh của cô ta."

Giọng cô ta trong veo mà lạnh buốt. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

"Không, không phải. Sự thật là tôi đã muốn tin. Tôi đã muốn tin rằng anh sẽ chọn Azumagiku... chọn công chúa của chúng ta."

Đó có lẽ là mảnh chân thật cuối cùng còn sót lại bên trong Suzune. Cô ta đã vứt bỏ rất nhiều thứ, lấp đầy những khoảng trống đó bằng những trái tim giả tạo. Nhưng có một thứ cô ta không tài nào vứt bỏ được: những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh Jinta trong quá khứ. Dù luôn mâu thuẫn, nhưng khoảng thời gian ở Kadono chắc chắn đã vô cùng trọn vẹn đối với cô ta.

"Tôi hận anh, và anh cũng hận tôi. Đó là con đường mà chúng ta đã chọn. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải giết lẫn nhau. Nhưng ngay cả như vậy..."

Dù cô ta là người sai trước, nhưng anh cũng đã có lỗi với cô ta. Cả hai đều đã tự tay phá hủy những gì mình hằng trân quý.

"Tôi đã nghĩ rằng ít nhất anh vẫn sẽ trân trọng những ngày tháng chúng ta đã cùng nhau trải qua."

Anh không biết cô ta đang nghĩ gì khi nói những lời đó. Đáp lại chỉ là tiếng mưa rơi đều đều. Sau vài giây im lặng, anh gọi tên thứ mà anh từng xem là em gái. "Suzune..."

"Không," cô ta lặng lẽ ngắt lời. Giọng cô ta đều đều, như thể đang tự nói với chính mình. "Magatsume là cái tên mà anh đã đặt cho tôi, và chính anh cũng đã thừa nhận nó, nên đó là tên của tôi bây giờ. Tôi sẽ trở thành Quỷ Thần mang tai họa đến cho thế gian, bởi vì đó là sứ mệnh mà tôi được sinh ra để hoàn thành."

"Phải. Ta đã quên mất."

Lời nói của cô ta khiến quyết định của anh trở nên sắt đá. Có lẽ, việc mọi chuyện kết thúc thế này chỉ là vấn đề thời gian.

"Magatsume..." anh bắt đầu. Anh cố tình gọi cái tên đó, vì anh biết quyết tâm của mình sẽ lung lay nếu không làm vậy. Những lựa chọn quan trọng trong đời người luôn đến một cách đột ngột. Và ngay khoảnh khắc này, Jinya quyết định rằng cô ta là Magatsume, không còn là Suzune nữa.

"Ta đã vứt bỏ nhiều thứ quý giá cho đến tận bây giờ, nhưng xem ra ta vẫn chưa đủ quyết tâm để vứt bỏ hết mọi thứ."

Một âm thanh ghê rợn vang lên khi anh bắt đầu biến hình thành một con quỷ dị dạng, bất đối xứng. Anh rút Yarai ra khỏi vỏ, hạ thấp trọng tâm, vào thế sẵn sàng chiến đấu.

"Những gì ta có được đã tạo nên ta của ngày hôm nay. Ta không hối hận về những ngày tháng đã qua, dù cho ta đã mất hết tất cả. Nhưng có một thứ, lẽ ra ta nên vứt bỏ nó từ lâu rồi."

Ngay cả khi lòng căm thù đang sôi sục, anh vẫn giữ cho trái tim mình bình tĩnh và nhìn thẳng vào cô ta. Anh dồn trọng lượng lên chân trước, thả lỏng toàn bộ cơ bắp. Anh không thể căng thẳng vào lúc này. Anh cần phải linh hoạt để có thể di chuyển một cách uyển chuyển. Các giác quan của anh được mài giũa đến cực hạn. Trong đầu anh giờ chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất.

"Lẽ ra ngay từ đầu ta không nên nuôi bất kỳ hy vọng nào về việc có thể tha thứ cho ngươi!"

Anh không cần bất cứ cảm xúc nào cản đường. Anh chỉ cần tập trung vào việc duy nhất: chém chết con quỷ trước mặt.

Như một chiếc lò xo được giải nén, anh lao vút đi.

Những gì diễn ra sau đó thậm chí không thể gọi là một trận chiến.

"Grừ..."

Jinya ngồi dựa lưng vào tường, toàn thân bê bết máu và chi chít vết thương, gắng gượng lắm mới không gục xuống. Khó mà tìm được một chỗ nào trên người anh không bị thương. Anh đã chiến đấu bằng tất cả những gì mình có, thậm chí đã hóa thành quỷ, nhưng vẫn không đủ để làm Magatsume suy suyển. Anh đã không để cơn thịnh nộ lấn át lý trí. Anh đã nuốt hận vào trong và chiến đấu với tất cả sự tập trung và cẩn trọng. Kiếm và quyền của anh đã nhiều lần đánh trúng cô ta, xé toạc da thịt, nghiền nát xương cốt, nhưng những vết thương đó luôn lành lại chỉ trong vài giây.

Trong khi Jinya không đủ sức bền để cầm cự, lại không có cách nào để tung ra một đòn tấn công chí mạng, việc anh bị đánh bại bởi chính cánh tay côn trùng đã giết chết Somegorou chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bạn thân bị giết, gia đình tan nát, ký ức bị chà đạp, và những năng lực mà anh khổ công rèn luyện trở nên vô nghĩa.

Chính khoảnh khắc này, mục tiêu của Magatsume đã thực sự đạt được. Mọi thứ mà Jinya từng tin tưởng đã hoàn toàn sụp đổ.

"Chết... tiệt..." anh rên rỉ. Anh gần như không còn sức để nói.

Magatsume trông có vẻ vô cùng mãn nguyện. "Tôi đã rất buồn khi thấy anh chọn hiện tại thay vì quá khứ của chúng ta, nhưng bây giờ thì tôi lại rất hạnh phúc. Cuối cùng, anh cũng đã nhìn về phía tôi. Giờ đây, trong anh chỉ còn lại một mình tôi. Anh căm hận tôi, đúng không? Anh muốn giết tôi, phải không? Vậy thì hãy quên hết những thứ khác đi. Hai chúng ta chỉ cần có nhau là đủ."

Đôi môi cô ta từ từ cong lên thành một nụ cười điên dại. Anh cảm thấy ghê tởm. Không một chút dấu vết nào của nụ cười trong sáng của cô em gái ngày xưa còn sót lại trên gương mặt đó. Muộn màng, anh nhận ra rằng cô ta đã biến thành một con quái vật không thể nào cứu vãn được nữa.

"Đợi đã..."

"Không. Việc của tôi ở đây đã xong. Nhưng đừng lo, tôi sẽ đợi anh ở một tương lai rất xa."

Một con quỷ đã từng tiên đoán họ sẽ tái ngộ ở Kadono 170 năm sau. Dĩ nhiên là anh nhớ, và có vẻ cô ta cũng vậy. Khi thời điểm đó đến, cả hai sẽ quyết một trận tử chiến, và từ đó, một tai ương mang đến sự hủy diệt cho toàn nhân loại sẽ ra đời—Quỷ Thần.

"Hãy gặp lại nhau ở ngôi nhà cũ của chúng ta. Tôi sẽ đợi anh, bao lâu cũng được."

Nụ cười mong manh của cô ta hoàn toàn đối lập với không khí lúc này. "Tôi tin rằng khi đó, mong ước của tôi sẽ thành hiện thực."

Cô ta quay lưng, rồi tan biến vào màn đêm mưa.

Ý thức của anh đã lịm đi, nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô ta đã bỏ mặc anh. Anh không thể đuổi theo. Anh thậm chí không thể nhúc nhích nổi một ngón tay, nói gì đến việc đứng dậy. Đây là một thất bại hoàn toàn và nhục nhã.

Anh đã bị kẻ thù không đội trời chung của mình đùa giỡn, rồi được tha mạng vì lòng thương hại.

"Chết tiệt..."

Thật thảm hại. Một cơn thịnh nộ đến rợn người trào lên trong anh vì sự yếu đuối của bản thân, nhưng nó không kéo dài được lâu. Anh đã mất quá nhiều máu và bắt đầu lịm dần.

Mí mắt anh từ từ trĩu nặng, và ý thức của anh chìm vào bóng tối.

Chết tiệt...