Sứa Không Thể Bơi Trong Đêm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Record of Lodoss War

(Đang ra)

Record of Lodoss War

Ryo Mizuno

Cùng nhau, tổ đội huyền thoại này sẽ hợp lực để khám phá sự thật đằng sau một thế giới đang bị xé nát bởi những vị thần cổ đại, và nắm giữ sức mạnh cần thiết để đánh bại Mụ Phù Thủy Xám!

44 2

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

402 1480

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

603 3858

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

30 214

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

38 68

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

20 27

Volume 1 - Chương 3-1: Nhân Vật Chính Của Thế Giới

d170ab23-2b43-48eb-8d86-19c7e7d94c7a.jpg

Những cánh hồng đẫm sương, ria mèo con xinh xắn.

Ngựa non màu kem sữa, và bánh táo nướng giòn tan.

“Những điều tôi yêu” trong bài hát trứ danh ấy, thứ nào cũng thật nên thơ và mỹ miều, ngập tràn một vẻ đáng yêu mà ai cũng phải ao ước. Nhưng với tôi, những thứ chỉn chu đến hoàn hảo như vậy thật tẻ ngắt. Tôi thích những gì lộn xộn hơn, những thứ mang đậm dấu ấn con người hơn.

Figure siêu anh hùng comic Mỹ, đĩa CD Breakbeat kinh điển.

Mấy tựa game visual novel “denpa” cổ lỗ sĩ, mấy bộ manga hài nhảm của trường phái Garo.

À, còn cả... Yan Yan Tsukebo, sô cô la Tirol, và bánh mì Choco Anpan nữa.

Trong căn phòng ngập tràn những thứ mình yêu, tôi thỏa sức làm điều mình thích.

“Uầy, hôm nay ở hội học sinh mệt xỉu~. Mà này, sang năm là tôi thi đại học rồi còn gì, nên bao nhiêu thứ phải bàn giao──”

Trên màn hình máy tính trước mặt là giao diện Exoprimal, tựa game tôi đang cày cuốc dạo này. Tôi vừa stream game trên YouTube vừa chém gió với người xem. Lượng view hiện tại khoảng bốn trăm người. Với một VTuber có tiếng như “Ryuugasaki Noksu” tôi đây thì con số này có hơi khiêm tốn, nhưng vì đang là tối thứ Tư – một khung giờ khá “chùa” – nên cũng tạm chấp nhận được.

“Ồ! Cảm ơn Super Chat nhé!”

Tôi ngả người trên chiếc ghế gaming, đọc to Super Chat vào chiếc micro condenser gắn trên tay đòn. Avatar Live2D trên màn hình cũng nhúc nhích theo từng cử chỉ được camera ghi lại.

“Để xem nào... 『Trường có Noksu-chan làm hội trưởng chắc vui phải biết. Cho em chuyển trường với』. Chuẩn không cần chỉnh, nhỉ?”

Vừa lướt qua dòng bình luận đang trôi trên màn hình, tôi vừa đổi tư thế, co cả hai chân lên ghế rồi ôm lấy gối. Tư thế này đúng là phí cả cái ghế gaming, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy nó thoải mái nhất.

“Ối, oaaaaaaaa!?”

Bất thình lình, nhân vật trong game bị tấn công. Tôi giật bắn cả mình, ngửa người ra sau, cố tình diễn lố hơn bình thường đến bốn mươi phần trăm. Phải khoa trương như vậy thì cảm xúc mới truyền được hết qua avatar Live2D. Lâu dần thành quen.

“Uầy, toi rồi... khoan, muộn thế này rồi à. Thôi chắc phải páp-pai mọi người thôi, mai tôi còn có việc nữa.”

Màn hình ngập trong những bình luận như 『Đừng nghỉ mà~』, 『Stream từ 1 giờ sáng mới là ‘chân ái’ chứ』, 『Định chạy trốn khỏi nhà vô địch hử?』. Tốt, tốt, không khí đã “chiến” lên đúng như ý tôi, bình luận cũng rất hợp gu. Tôi cắn một thanh sô cô la que mua vì vỏ có hình nhân vật anime, rồi vui vẻ đọc câu kết quen thuộc.

“Vậy thì,── Goodbye Sekai!”

Sau khi lướt qua vài bình luận như 『Bye nhé』, 『Giải tán』, 『Câu cửa miệng đó cậu định dùng đến bao giờ nữa』, tôi nhấn nút tắt livestream trên OBS.

“...Phù.”

Tôi tháo tai nghe. Mái tóc nhuộm hồng từ hai năm trước khẽ bung ra.

f62ac89e-cf15-4e40-b595-f0155ca54de4.jpg

Giờ nghỉ, khoảng lặng giữa ca cà phê và ca quán bar. Trong quán không một bóng khách, tôi và Kanon đang “dọn dẹp”.

“Ở đây... phải vầy nè!”

“Vầy hả!?”

Kanon một tay cầm cây lau nhà, xoay một vòng điệu nghệ rồi tạo dáng dứt khoát. Còn tôi thì lót miếng giẻ dưới chân, lúng túng xoay theo.

“Sai rồi... phải thế này!”

“Thế này!?”

Lần này, tôi cố hạ thấp trọng tâm, và có vẻ đã vững hơn một chút. Vừa nắm bắt được bí quyết xoay người, tôi vừa tiện thể lau sàn nhà sáng bóng.

“Phải như vầy!”

“Vầy!?”

“Không phải! Phải như vầy!”

“Rốt cuộc là nó khác nhau chỗ nào chứ!?”

“Xin lỗi đã làm phiền ạ.”

Đúng lúc đó, cánh cửa quán cà phê-bar mở ra, và Mei đến, đúng hẹn.

“Ồ, Mei! Tới rồi à!”

“M-Mei-chan, cậu cứ ngồi tạm đâu đó đi nhé...!”

Chúng tôi vừa thở hổn hển luyện tập, vừa chào đón bạn mình.

“Tớ nghe nói hôm nay là buổi họp của JELEE... mà hai cậu... vừa dọn dẹp vừa nhảy luôn ạ?”

“Ừm thì... thật ra, sắp tới trường tớ có lễ hội văn hóa...”

Thế là, tôi bắt đầu giải thích cho Mei nghe câu chuyện từ vài ngày trước.

---

Trong phòng sinh hoạt lớp, tôi đang đưa mắt ra hiệu cho Emi, Saori và Chebi.

“Nào, có em nào không!? Đây là một vai diễn rất quan trọng đấy nhé!”

Thầy Muranishi, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, hừng hực khí thế. Chuyện mà chúng tôi đang tham gia ── hay đúng hơn là bị lôi vào, là buổi phân vai cho vở kịch trong lễ hội văn hóa. Tiết mục của lớp đã chốt là nhà ma, nhưng vở kịch diễn ở nhà thi đấu thì vẫn còn đang bế tắc.

Trên bảng đen ghi 『Thiên Cung Nham Hộ phiên bản hiện đại』, ngay bên dưới là dòng chữ 『Kịch bản: Thầy Muranishi』. Chẳng biết tự lúc nào mà thầy đã tự biên tự diễn trôi chảy đến thế, chắc là thầy đã ấp ủ ý định này từ lâu lắm rồi.

Vấn đề là, ai sẽ nhận vai ‘Ame-no-Uzume’.

“Đây là một vai diễn rất hay đấy nhé, sẽ được nhảy một điệu nhảy vừa hài hước vừa kỳ quặc trong đoạn cao trào!”

“Chính vì thế nên mới chẳng đứa nào muốn nhận đấy thầy...”

“Công nhận~”

Emi và Saori khúc khích cười. Những người bạn khác trong lớp cũng trao đổi ánh mắt, không khí rõ là đang cố đùn đẩy trách nhiệm.

Cũng phải thôi. Người bình thường nào lại muốn nhảy một điệu nhảy kỳ quặc trước toàn trường để mua vui cho thiên hạ chứ. Xấu hổ chết đi được.

Đúng thế. Nếu cứ suy nghĩ một cách ‘bình thường’, sẽ chẳng ai thích một điệu nhảy ‘kỳ quặc’.

Nhưng có lẽ, một dòng cảm xúc nổi loạn đã trỗi dậy trong tôi, chống lại cái không khí lảng tránh đó.

Hoặc cũng có thể, đó là một niềm kiêu hãnh khó tả rằng mình đã khác xưa.

Một câu hỏi cứ len lỏi trong đầu tôi: “Cứ mãi bình thường như thế này, liệu có ổn không?”

“Ừm...”

Có lẽ, tôi đã muốn chứng minh cho chính mình thấy rằng, mình cũng đã thay đổi.

Tôi đã một mình, quyết định làm một việc mà mình hoàn toàn không cần phải làm.

Tôi từ từ, rụt rè, nhưng dứt khoát đến cuối cùng, giơ tay.

“Em... sẽ làm ạ!”

Cả lớp đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía tôi, như thể “Mahiru đó á!?”.

---

“Thế là bọn tớ vừa làm thêm vừa luyện tập đấy! Dưới sự chỉ đạo của dân chuyên nghiệp một thời là tớ đây, nhé.”

Kanon vênh mặt đắc ý, nhưng tôi lại càng lúc càng thấy bất an. Lúc đó tôi đã bốc đồng xung phong, nhưng dĩ nhiên là tôi chưa từng nhảy bao giờ. Giờ được dân chuyên như Kanon chỉ dạy, tôi mới càng nhận thức rõ sự thật phũ phàng về khả năng vận động của mình.

“...C-chắc tớ không nên xung phong thì hơn...”

Nghĩ đến buổi biểu diễn, bụng tôi lại quặn lên.

“Không có chuyện đó đâu! Cái tinh thần dám chơi tới bến của cậu, tớ thích lắm, thích lắm đấy!”

“Oái!?”

Tôi xoay một vòng trên miếng giẻ, mất thăng bằng rồi ngã sõng soài.

“C-cậu này lại nói thích rồi...”

Kanon đúng là có cái tật hay thả thính. Đứng ở gần cửa, Mei nhìn tôi với ánh mắt vừa ghen tị vừa tủi thân.

“Đ-đúng vậy ạ! Cậu ấy còn chưa bao giờ nói thích tớ!”

“Ể? Tớ cũng thích Mei mà?”

“Hí~~!? T-tớ cũng thích cậu...!”

Trước lời bông đùa chẳng biết là tình bạn thật hay chỉ đang fanservice của Kanon, Mei rú lên một tiếng kỳ lạ rồi quắn quéo cả người. Cái bầu không khí gì đây trời...

“À, phải rồi.”

Suýt quên mất hôm nay là buổi họp của JELEE. Tôi ngừng màn múa may quay cuồng lại, cầm lấy chiếc máy tính bảng trên quầy.

“Cho Mei xem cái này nữa.”

Tôi chìa màn hình máy tính bảng ra cho Mei xem. Trên đó là nhân vật sứa JELEE-chan (tên tạm thời) mà tôi đã hoàn thành hôm qua.

“Oa! Đẹp quá!”

“Đúng không!? Yoru nhà tớ là số một đấy.”

“Cậu vẫn còn cố chấp với cái danh quản lý đó à?”

Tôi vừa trêu Mei, vừa thấy lòng nhẹ đi đôi chút vì được khen. Mei có vẻ không phải kiểu người hay khách sáo, nên lời khen của cô ấy thấm thẳng vào tim tôi.

Cứ thế, trong lúc dự án JELEE đang tiến triển, tôi và Kanon lại vừa dọn dẹp vừa luyện vũ đạo. Bận tối mắt tối mũi.

Đúng lúc đó, cánh cửa sau đột ngột mở ra, và ông chủ bước vào.

“Này mấy đứa, có dọn dẹp tử tế không đấy?”

“A, vâng ạ.”

Kanon vừa xoay một vòng vừa đáp, làm ông chủ phải nhíu mày. Cũng phải thôi, trông đáng nghi thật.

“Thật không...?”

Rồi ông đi một vòng kiểm tra, liếc mắt khắp các mặt bàn, sàn nhà, cuối cùng còn dùng đầu ngón tay miết trên quầy.

“...Được rồi, sạch bong sáng bóng.”

Tôi toe toét cười, huých nhẹ vào Kanon.

---

Sau khi tan ca, chúng tôi ngồi trên bậc thang của công viên Miyashita, vừa uống nước vừa bàn tiếp chuyện. Nhân tiện thì tôi uống trà chanh, Kanon uống latte nóng, còn Mei thì uống nước ép cà chua. Bình thường thì mấy lúc thế này chẳng ai uống nước ép cà chua cả, nhưng thôi kệ.

“À, ừm! Cái này ạ!”

“Ừm?”

“Là... là tấm lòng của tớ ạ!!”

Thứ được đưa ra là một chiếc máy ghi âm IC... vậy có nghĩa là.

“Là... bài hát tớ đã thức trắng đêm qua để hoàn thành. Tớ đã dựa trên lời nhạc nhận được, và nghĩ về Nonotan của hiện tại... để viết nên giai điệu này ạ.”

Mắt Kanon sáng rực lên.

“Nghe thử được không!?”

Mei đỏ mặt, mím môi, rồi gật đầu lia lịa.

Kanon cầm lấy máy ghi âm rồi nhấn nút, giai điệu bắt đầu vang lên từ chiếc loa nhỏ.

“Ồ... bản hòa âm chuyên nghiệp ghê...”

Tiếng piano tinh tế, nhịp điệu sôi động. Tôi không rành về nhạc nhẽo, nhưng bài hát có một sức thuyết phục khiến tôi tin rằng đây chắc chắn là một bài hát hay.

“Tuyệt vời! Đúng gu tớ luôn! Quả nhiên là Mei-chan có khác!”

“A... oaoa! Oaoaoaoaoaoaoaoa”

Mei đỏ bừng mặt, miệng chỉ lắp bắp được mỗi âm “oa” với tốc độ không tưởng.

“Được rồi! Giờ chỉ cần tớ thu âm, còn MV thì dùng tranh của Yoru...”

Kanon vừa nói vừa đăm chiêu suy tính.

Nhưng đúng là bài hát này rất hay. Cơ thể tôi, có lẽ vì đã được làm nóng bởi màn dọn dẹp kiêm vũ đạo lúc nãy, bất giác chuyển động theo điệu nhạc, khẽ nhún nhảy một cách rụt rè.

“Này, Yoru.”

Kanon búng tay một cái, như thể vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, rồi quay sang nhìn tôi.

“Ừm?”

“...Cậu không định cho con bé này nhảy à?”

“Ể?”

Đột nhiên cậu ấy nói gì vậy.

“Ý tớ là, sao không cho con bé này nhảy trong MV luôn!?”

Kanon vừa chỉ vào bản thiết kế JELEE-chan (tên tạm thời) trên máy tính bảng của tôi, vừa nói với giọng đầy hứng khởi. Này này, mới chỉ là bản thiết kế thôi mà?

“Cậu lại đòi hỏi vô lý rồi... phải không, Mei-chan.”

“Tớ muốn cho bé nó nhảy!”

“Lại một ‘yes man’ nữa...”

Hai người họ đã về chung một phe, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt rực lửa. Thôi rồi. Tôi, một kẻ luôn cố gắng hòa mình vào số đông, giờ lại thành phe thiểu số.

“Nhưng, người có thể làm video thì──”

Vừa nói, trong đầu tôi đã hiện lên hình ảnh của một người. ...Haizz.

“Không, thật ra có một người...”

Nghe tôi nói, mắt Kanon và Mei liền sáng rực lên, như vớ được cọc.

---

Tại một góc của công viên Miyashita. Tôi đặt chiếc máy tính bảng của mình lên một mặt phẳng dài trông như bàn, chạy dọc theo hàng rào. Trên đó đang hiển thị hình ảnh của Kiwi ── hay đúng hơn là, Ryuugasaki Noksu, đang gọi qua Discord.

“Chào mọi người~ Ryuugasaki Noksu đây nè.”

Trên màn hình, avatar đang mỉm cười và vẫy tay.

“L-là VTuber thật này!?”

“R-rất mong được giúp đỡ ạ.”

Kanon ngạc nhiên, còn Mei thì cúi gập người chào.

“Rất vui được gặp! Cậu là cựu idol à?”

“Vâng! Em là Yamanouchi Kanon!”

“À, cứ nói chuyện thoải mái đi. Mà, hình như... chúng ta bằng tuổi đấy.”

“Vậy à? Vậy thì cứ thế nhé!”

Kanon chấp nhận nói chuyện ngang hàng một cách dễ dàng. Nhanh gọn thật.

“Mà... hai cậu có quan hệ gì vậy?”

Kanon vừa nhìn tôi và màn hình qua lại vừa hỏi, miệng của avatar đang liên kết với chuyển động của Kiwi cũng mấp máy.

“Thì... là bạn thuở nhỏ thôi.”

Tôi đáp.

“Ừm. Với tớ, Kiwi-chan là thần tượng, là siêu anh hùng.”

“Siêu anh hùng... ạ?”

Mei ngơ ngác nghiêng đầu.

“Mahiru, lúc nào cậu cũng nói câu đó.”

“Chứ còn gì nữa. Này nhé...”

Tôi bắt đầu kể lại câu chuyện anh hùng của Kiwi một cách đắc ý.

Hồi tiểu học. Khi Kiwi, một cô nhóc cá tính, dẫn đầu tốp năm đứa bọn tôi đang chơi trong công viên, thì một đám con trai lạ hoắc xuất hiện.

“Mày tên là Kiwi à? Tên gì nghe kỳ cục vậy~”

“Nè, cho bọn tao chơi ở đây đi~”

Trông như học sinh trường khác, có khi còn lớn hơn tụi tôi một, hai tuổi. Làm sao đây... chúng tôi lo lắng, nhưng chỉ có Kiwi là nhếch mép cười khẩy.

“── Ghen tị chứ gì!”

Trên đỉnh cầu trượt, cậu ấy tạo dáng như một siêu anh hùng.

Kiwi nhìn xuống đám con trai, hiên ngang tuyên bố.

“Tên kỳ cục nghĩa là tao đây độc nhất vô nhị trên đời, hiểu chưa!”

“H-hả?”

Thái độ ngang ngược đó rõ ràng đã át vía đám con trai kia.

“Tên chúng mày là gì?”

“L-liên quan gì đến mày...!”

“Không được nói tên cho người lạ biết!”

“Không dám nói à... còn tao thì nói bao nhiêu lần cũng được!”

Nói rồi, cậu ấy ưỡn ngực, dõng dạc.

Trong lời nói của Kiwi, người luôn tin rằng mình là kẻ mạnh nhất, có một sự tự tin vô căn cứ.

“Watase Kiwi, Watase Kiwi, Watase Kiwi! Tên của nhân vật chính trong thế giới này!”

Kiwi vừa chạy xuống cầu trượt vừa hét lên, rồi lao thẳng về phía đám con trai.

“Mấy đứa không dám xưng tên, thì biến khỏi đây mau!”

Trước dáng vẻ ngời ngời chính khí đó, chúng tôi chỉ biết tròn mắt ngưỡng mộ, như thể đang chiêm ngưỡng một siêu anh hùng bằng xương bằng thịt.

“...Chậc! Đồ con gái xấu xí!”

“Đồ tomboy!”

Đám con trai vừa bỏ đi vừa buông những lời cay độc.

“Chính nghĩa luôn chiến thắng!”

Cậu ấy tạo dáng dứt khoát. Cả bọn chúng tôi đều nhìn Kiwi với ánh mắt sùng bái.

---

“Hê!”

Kanon và Mei cùng lên tiếng thán phục.

“Và bây giờ cậu ấy vừa làm VTuber, vừa tham gia hội học sinh ở trường Rihoku nữa đó.”

Khi tôi nói thêm, Mei mở to mắt ngạc nhiên.

“Rihoku!? Ngôi trường nổi tiếng vì đồng phục siêu dễ thương đó ạ!?”

“Vậy à?”

Khi tôi hỏi lại, Mei liền lướt điện thoại tra cứu.

“Vâng! ...Đây!”

Cô ấy tìm rồi cho tôi xem ảnh bộ đồng phục... quả thực, nó mang một không khí chẳng khác nào trang phục của idol.

“Mei-chan chắc thích lắm nhỉ...”

“Vâng ạ!!!”

Mắt cô ấy lấp lánh. Cô gái này thật sự rất mê những thứ dễ thương.

“Lần đầu tớ biết đấy... tớ chỉ biết đó là một ngôi trường chuyên cực kỳ danh giá, học liền từ cấp hai lên cấp ba thôi...”

Khi tôi nói, Kanon thán phục “Hê!”.

Avatar của Kiwi gật gù một cách hài lòng.

“Ừm ừm. Vậy, có chuyện gì cần bàn với tôi à?”

---

“Ra là vậy...”

“S-sao, cậu thấy sao!?”

Trước câu hỏi của Kanon, Kiwi đáp bằng một giọng điệu đang cân nhắc.

“Thành thật mà nói... hơi khoai đấy.”

“V-vậy à?”

“Ừ. Này nhé.”

Kiwi dùng chức năng chia sẻ màn hình Discord, chiếu thẳng hình minh họa JELEE-chan của tôi lên.

“Chỉ với một tấm hình tĩnh mà muốn cho nhảy thì khó lắm. Làm chuyển động khớp thì được, nhưng để tạo thành vũ đạo hoàn chỉnh thì... đây này.”

Kiwi di chuyển phần khuỷu tay phải của JELEE-chan. Quả thật, chuyển động đó trông rất gượng gạo, chẳng khác nào một con rối gỗ.

“V-vậy à...”

Kanon nói với vẻ thất vọng.

“Mà, nhưng... Này. Đây.”

Kiwi gửi một đường link YouTube.

Khi mở ra, một đoạn video ghép từ những bộ anime từ thập niên 90 bắt đầu chạy. Âm nhạc cũng rất sành điệu, hình như ngày xưa tôi đã từng được Kiwi cho xem một thứ tương tự.

“Cái gì đây? Fan movie à?”

Kanon hỏi.

“Ừm, cũng gần thế. Chính xác thì nó gọi là MAD , một thứ rất phổ biến trên Niconico ngày xưa. Tớ mê cái văn hóa này lắm nên cũng hay táy máy làm thử.”

“Ể!? Cái này cậu làm à!?”

“Thì, đúng vậy. Mà cũng không có gì to tát, nhạc cũng là do tớ remix lại thôi.”

“Vậy à!? Cậu đúng là cái gì cũng làm được nhỉ...”

“He he, ghê không.”

“Lại tự khen mình rồi đấy.”

Kiwi trêu lại tôi.

“Mà này... Kiwi-chan. Nếu được, tớ muốn nhờ cậu... hợp tác với hoạt động của chúng tớ, nhưng... mà chắc cậu bận lắm nên khó──”

“Ồ, được thôi.”

“Ểể!?”

“Đã mời người ta rồi mà còn ngạc nhiên nữa...”

Trong lúc tôi đang ngơ ngác, Kanon đã nhoài người về phía màn hình.

“Vui quá! Đúng là được cả trăm người giúp sức! Nhờ cậu nhé, Kiwi-chan!”

Nhìn cảnh tượng đó, tôi đã nghĩ.

Không hiểu sao... tôi lại thấy hơi bất ngờ.

Denpa (電波): Là một thuật ngữ trong văn hóa otaku Nhật Bản, chỉ những câu chuyện, nhân vật hoặc tác phẩm có nội dung kỳ quặc, siêu thực, khó hiểu và thường mang yếu tố tâm lý nặng nề, hoang tưởng. MAD (Music Anime Douga): Là một dạng video do fan tự làm, thường kết hợp các đoạn cắt từ anime, manga, hoặc game với một bài hát để tạo ra một video âm nhạc mới, thể hiện sự sáng tạo và tình yêu của fan đối với tác phẩm gốc.