『Nghe nói là từ hôm nay, các bạn sẽ bắt đầu tour quảng bá tại các cửa hàng đĩa trên toàn quốc, phải không ạ?』
『Vâng ạ! Vì đây là màn tái xuất nên chúng em muốn trở về với những gì sơ khai nhất. Bọn em sẽ tái hiện lại tất cả những gì mình đã làm khi ra mắt đĩa đơn đầu tay ạ!』
Sau câu hỏi của người dẫn chương trình, một giọng nói quen đến nao lòng vang lên từ chiếc điện thoại.
Thôi rồi.
Tôi vốn chỉ định bật bừa một kênh online nào đó trong lúc sửa soạn, chẳng hiểu sao chương trình mình đang xem đã hết từ lúc nào, nhường chỗ cho một chương trình ca nhạc mà tôi chẳng muốn thấy nhất lúc này.
『Toàn mấy ông lớn ép làm chứ gì.』
『Này!』
Trong tiếng cười nhão nhoét phát ra từ loa điện thoại, tôi nghe thấy giọng của cả ba người. Melo, Momoko, và Akari – những thành viên của Sunflower Dolls, nhóm nhạc mà tôi từng là một phần của nó.
Tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, vậy mà chỉ cần một phút lơ là, nó lại đột ngột ùa về, cào xé tâm trí tôi. Thật trớ trêu, mới hôm qua thôi, mỗi ngày trôi qua còn vui vẻ biết bao, mà giờ đây, một cảm giác tội lỗi nặng trĩu lại cuộn lên, nhấn chìm tôi trong sự ảm đạm.
『Và bây giờ, đến với phần thông báo quan trọng, xin mời Melo-chan!』
Vai tôi bất giác giật nảy lên.
『Vâng ạ! Sunflower Dolls đã trở lại! Thứ Tư tuần sau, chúng em sẽ chính thức phát hành một đĩa đơn hai mặt A! Đây là ca khúc sau hai năm vắng bóng của Sunflower Dolls──』
“!”
Mình không muốn nghe thêm một lời nào nữa.
Tôi bực bội dập ứng dụng, rồi như để gột rửa thứ cảm xúc nhơ nhuốc ấy, tôi lao thẳng ra khỏi nhà.
Tan ca ở quán cà phê. Chúng tôi vừa sắp xếp lại nội thất để chuẩn bị cho giờ mở cửa quán bar, vừa lướt mạng xem phản ứng của mọi người về 『Cô gái mạnh nhất』.
“A! Mười nghìn view rồi kìa! Đỉnh thật!”
Vừa đăng tải được vài ngày, đứa con tinh thần đầu tiên của chúng tôi đã chính thức vượt mốc mười nghìn lượt xem.
“…Ừm────.”
Trong lúc tôi đang mừng rỡ, thì Kanon ở bên cạnh lại tỏ vẻ chẳng mấy hài lòng.
“…Sao thế?”
“Không, chỉ là… đáng lẽ nó phải hot hơn nữa chứ!”
Đúng là Kanon, lúc nào cũng tham vọng. Tôi bất giác bật cười gượng.
“Video đầu tay mà được mười nghìn là quá ổn rồi còn gì? …So với hồi trước.”
“Hự…”
Khi tôi giơ màn hình điện thoại có mấy video cũ trên tài khoản JELEE ra, Kanon liền cứng họng. Nơi đó chỉ có những con số lèo tèo vài trăm, thậm chí là vài chục lượt xem.
“Nhưng mà, thế này thì…”
Vẻ mặt Kanon vẫn chưa cam lòng. Mà kể cũng phải, mục tiêu của cậu ấy là một trăm nghìn người theo dõi cơ mà. So với con số đó thì thế này vẫn còn xa lắm. Hoài bão lớn cũng là chuyện tốt thôi.
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, cánh cửa quán cà phê-bar bật mở.
“Hửm?──A, Mei-chan.”
Người bước vào là Mei. Chúng tôi có hẹn sẽ họp nhóm sau giờ làm──nhưng mà.
“C-cái hộp cậu vác trên lưng… to quá vậy?”
Trên lưng cô bạn là một vật thể trông như chiếc hộp vải khổng lồ.
“Tớ đang tập làm DTM , nhưng mà thao tác… Cho tớ để nhờ ở đây nhé?”
“À, ừm.”
Mei thở hắt ra một tiếng, đặt cái hộp lên bàn, kéo khóa rồi lôi ra một chiếc keyboard điện tử và một cái máy tính bảng.
“Ừm… tớ thử làm một bản ‘track’ rồi, nhưng nó cứ bị ghi thành file audio, không hiện được ‘piano roll’ lên…”
Trong lúc Mei lầm bầm những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu, tôi và Kanon chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
“…Yoru, hiểu không?”
“Tớ vừa nghe tiếng sao Hỏa.”
“Công nhận.”
“T-thật á…”
Mei trông như sắp khóc đến nơi.
Và ngay lúc đó, hình bóng của một vị cứu tinh vụt qua tâm trí tôi.
“Haizz… đành vậy, phải nhờ ‘phiên dịch viên’ thôi…”
Người duy nhất có thể trông cậy vào những lúc thế này, chắc chắn chỉ có… siêu anh hùng công nghệ của chúng tôi mà thôi.
---
Vài chục phút sau.
『À, ra thế. Giờ nó có phát ra tiếng không?』
Kiwi và Mei đang gọi cho nhau qua Discord.
“…Không. Lỗi rồi.”
『Nó báo lỗi gì?』
“Ừm… cái gì mà sound driver ấy… chắc là lỏng con ốc nào rồi?”
『Không phải cái ‘driver’ đó đâu má…』
Tôi nghe thấy một tiếng thở dài não nề qua điện thoại. Cùng với Kanon, tôi đứng sau quầy bar hóng chuyện, nhưng tình hình có vẻ chẳng khả quan lắm.
“Này, Kiwi-chan!”
Kanon đột nhiên gọi lớn.
『Hửm?』
“Nếu được… cậu đến thẳng đây luôn được không? Tớ còn chưa được cảm ơn cậu trực tiếp lần nào mà!”
『À… cái đó thì…』
Kiwi rõ ràng đang ngập ngừng. Tôi chưa kể cho hai người họ nghe về bí mật của Kiwi, nên trong mắt họ, cô bạn ấy vẫn là hội trưởng hội học sinh gương mẫu của trường Rihoku, một siêu VTuber. Chắc Kiwi đang cảm thấy khó xử và có chút sợ hãi khi phải đối mặt trực tiếp.
“À, ừm! Kiwi-chan bận lắm, mình làm phiền cậu ấy không hay đâu!”
“Yoru lúc nào cũng khách sáo thế đấy!”
Kanon bá vai tôi một cái rầm.
“Là do Kanon quá suồng sã thì có. Mà này, mặt cậu gần quá rồi đấy.”
Tôi bình tĩnh đẩy mặt cô bạn ra.
“Giữa tớ với Yoru mà còn ngại ngùng gì nữa~!”
“Bọn mình thì có quan hệ gì chứ.”
“Thì là──”
『…Vậy thì.』
Giọng nói của Kiwi vang lên, cắt ngang màn chí chóe vớ vẩn của tôi và Kanon.
“Hửm?”
Tôi ngơ ngác hỏi lại.
『…Nếu hẹn ở nhà của Yamanouchi Kanon thì tớ sẽ đến.』
“…Hả?”
Trước lời đề nghị bất ngờ, tôi và Kanon tròn mắt nhìn nhau.
Cửa hàng Power Records ở Shinjuku.
A~, phiền chết đi được. Tại sao center không thể thay thế của Sunflower Dolls là Melo này lại phải làm mấy cái việc chân tay này chứ. Trong phòng nghỉ của tiệm đĩa, tôi vừa cắm ống hút vào lon Pink Monster vừa bực bội nghĩ thầm.
“Mà này~, thời buổi nào rồi mà còn phải chạy tour quảng bá ở các tiệm đĩa thế này, có quê mùa quá không ạ? Giờ là thời của remote với online rồi mà!”
Vì trong phòng chỉ có các thành viên và anh quản lý, nên tôi cứ thế nói thẳng toẹt ra. Nghe vậy, anh quản lý liền nhíu mày.
“Ừm. Nhưng mà kế hoạch này… là do chính Producer Yukine đề xuất đấy?”
“Ểể~, thật luôn ạ!?”
Chết, Melo này lỡ lời rồi!
“Vậy thì chắc chắn phải có một chiến lược sâu xa nào đó mà em không tài nào hiểu nổi rồi! Yukine-Pi đúng là đỉnh quá!”
Momoko và Akari đứng bên cạnh ngán ngẩm thở dài, nhưng Melo này đếch quan tâm. Được tiếp thêm động lực từ cái tên Yukine-Pi, tôi lại hăng hái ký tặng. Chờ em nhé Yukine-Pi, em sẽ cố hết sức mình!
Sau khi tôi ký loáng một cái xong mấy chục tấm áp phích, ông chủ tiệm của Power Records quay lại phòng nghỉ.
“Ồ~! Chữ ký còn tươi roi rói của Sunflower Dolls đây rồi!”
“Yanagiya-san vất vả rồi ạ~! Cháu đã ký bằng cả tấm lòng đó ạ♡”
Bật công tắc. Tôi ngay lập tức chuyển sang chất giọng cao hơn ba tông, nũng nịu. Ông chủ tiệm này có vẻ mê idol, cứ nịnh nọt một chút là thái độ của ổng sẽ khác hẳn, nên đối xử như với mấy gã fan cuồng ở buổi bắt tay là chuẩn bài nhất. Hì, Melo này đúng là siêu thật!
“Cảm động quá đi mất~! Vào ngày phát hành, chú sẽ dùng quyền lực của chủ tiệm để chạy quảng cáo hết nấc cho các cháu!”
“Cháu cảm ơn ạ♡”
Cái giọng mũi giả trân này, với mấy đứa trẻ sành sỏi thì nghe sến súa và giả tạo, nhưng với mấy ông chú thế này thì lại hiệu quả đến bất ngờ. Thế nên Melo này mới cố tình làm cho nó nhão nhẹt gấp năm lần bình thường.
“Và… nếu được, phiền anh xem giúp cả cái đó nữa.”
Anh quản lý vừa liếc mắt ra hiệu với chủ tiệm, vừa chỉ về phía cửa ra vào. Nhân viên kinh doanh của công ty đã mang đến tấm standee kích thước thật siêu cấp đáng yêu của chúng tôi.
“Ồ… cũng to phết nhỉ. Chẳng biết có chỗ nào để vừa không…”
“Chắc là hơi khó ạ?”
Ngay khi nhân viên kinh doanh vừa nói với vẻ mặt lo lắng, điện thoại của anh quản lý chợt reo lên.
“…A, xin lỗi… là Yukine-san gọi.”
Chỉ một cái tên thôi mà không khí trong phòng bỗng đặc quánh lại, tim tôi cũng nảy lên một cái.
“Vâng… vâng. Không ạ, có lẽ là không có chỗ để ạ…”
“A~! Đúng rồi! Hình như cái chỗ bên cạnh màn hình chính vẫn còn trống thì phải!”
Ông chủ tiệm bỗng cố tình nói lớn, hướng về phía điện thoại. Ha ha, đúng là trò vui. Nhưng Melo này thừa hiểu, chẳng có ai dại dột đi chọc giận Yukine-Pi cả. Có vẻ như giọng của ông chủ đã lọt vào tai Yukine-Pi, anh quản lý im lặng lắng nghe rồi truyền đạt lại.
“…『Ý ông là cái chỗ đắc địa ngay cạnh màn hình chính diện ấy à?』…cô ấy hỏi vậy ạ.”
“K-không, cái đó thì…” Ông chủ tiệm toát mồ hôi, lập tức đầu hàng. “…Tôi sẽ chừa trống chỗ đó.”
Quả là Yukine-Pi! Ra oai ghê thật~! Vị trí cạnh màn hình chính là nơi đắc địa nhất, ai đi thang máy lên cũng thấy đầu tiên. Vui quá, tôi bất giác vỗ tay một cái, liền bị anh quản lý lườm cho một phát vì tội “lộ liễu quá đấy”. Vâng, em xin lỗi. Nhưng trong lòng thì tôi chẳng thấy có lỗi tẹo nào hết.
Đĩa đơn hai mặt A (Double A-side single): Là một loại đĩa đơn đặc biệt, trong đó cả hai bài hát được quảng bá như nhau, không phân biệt bài hát chính (A-side) và bài hát phụ (B-side). DTM (Desktop Music): Thuật ngữ chỉ việc sản xuất âm nhạc bằng máy tính, sử dụng các phần mềm chuyên dụng (DAW - Digital Audio Workstation), nhạc cụ ảo và các thiết bị điện tử khác.