Sứa Không Thể Bơi Trong Đêm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Record of Lodoss War

(Đang ra)

Record of Lodoss War

Ryo Mizuno

Cùng nhau, tổ đội huyền thoại này sẽ hợp lực để khám phá sự thật đằng sau một thế giới đang bị xé nát bởi những vị thần cổ đại, và nắm giữ sức mạnh cần thiết để đánh bại Mụ Phù Thủy Xám!

44 2

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

402 1480

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

603 3858

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

30 214

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

38 68

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

20 27

Volume 1 - Chương 4-2. Đĩa đơn hai mặt A

a51bd377-8e49-4ebf-8e03-8e629fd8dc91.jpg

Tôi cùng Kanon và Mei đứng chờ Kiwi ở quảng trường phía đông ga Shinjuku. Chỉ sắp đến nhà Kanon thôi mà Mei đã run lên bần bật, đúng như tôi dự đoán.

“Nhà của thần tượng… Thần, thần, thần tượng, nhà của…”

“Cũng không có gì ghê gớm đâu… chỉ là một căn hộ cũ thôi, tớ sống chung với chị gái.”

“C-có cả chị gái nữa ạ!? Oa oa oa…”

Lời trấn an của Kanon dường như còn phản tác dụng, khiến Mei càng thêm hoảng loạn. Tôi liếc nhìn cô bạn đang rối bời, rồi quay sang xác nhận lại với Kanon.

“Mình đến có làm phiền chị cậu không?”

“À thì, chị ấy đi làm suốt, gần như không mấy khi về nhà đâu…”

“Vậy à. A, Kiwi-chan kìa.”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tôi thoáng thấy bóng dáng Kiwi bước ra từ cửa soát vé. Lùm xùm trong chiếc hoodie, mặt giấu sau lớp khẩu trang đen, đầu hơi cúi gằm, trông cậu ấy đúng là không muốn ai chú ý đến mình. Tiện thể thì sau vụ việc lần trước, tôi và Kiwi đã gọi video cho nhau lần đầu tiên sau hơn hai năm, nên tôi biết ngoại hình cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là màu tóc.

Khi cô bạn vừa tới nơi, Kanon đã hồ hởi chào hỏi trước tiên.

“Chào cậu! Tớ là Yamanouchi Kanon!”

“Ừm, tớ là Takanashi・Kim・Anouk・Mei!”

“…Chào. Tớ là Watase Kiwi.”

Giọng cậu ấy lí nhí, đầy vẻ ngần ngại. Dù đã trò chuyện với Kanon và Mei vài lần trên Discord, nhưng đối mặt trực tiếp thế này có lẽ vẫn khiến cậu ấy căng thẳng. Nếu đã ru rú ở nhà không đến trường, thì đây khéo lại là lần đầu tiên cậu ấy gặp người lạ sau nhiều năm.

Có lẽ vì thoáng thấy mái tóc hồng rực lấp ló qua kẽ hở của chiếc hoodie, Kanon và Mei đồng thanh kêu lên một tiếng “A!”, khiến Kiwi khẽ cau mày khó chịu.

Nhưng, tôi không quá lo lắng.

“──Màu tóc đó, dễ thương ghê!”

Kanon nói bằng một giọng vui vẻ và thẳng thắn.

Đấy, thấy chưa, tôi thầm nghĩ. Cái tính này của Kanon đúng là không lẫn vào đâu được.

“Đẹp lắm! Dạo này cũng có nhiều idol để tóc thế này mà!”

Và lời khen của Mei chắc chắn cũng là thật lòng.

“…Tâng bốc cũng chẳng được gì đâu.”

Kiwi quay mặt đi, lẩm bẩm. Dù giọng điệu có cộc lốc, nhưng tôi hiểu. Ít nhất thì, có vẻ như cậu ấy không ghét hai người họ. Kiwi kéo mũ hoodie xuống, để lộ mái tóc hồng rối bù khẽ lay động trong gió.

“A ha ha. Gì chứ. Rất vui được gặp cậu.”

“Ừ. …Rất vui.”

Khi Kanon nhắc lại lần nữa, Kiwi đáp lại một cách ngượng nghịu, còn Mei thì đang dán chặt mắt vào mái tóc của cô bạn với vẻ hiếu kỳ.

“Nhưng mà… trường Rihoku nội quy thoáng đến vậy ạ? Em cứ nghĩ hình tượng của trường phải là tóc đen thuần khiết cơ!”

Trước câu hỏi hết sức hợp lý của Mei, tôi lại là người giật mình hoảng hốt.

“A! Ừm thì cái đó──”

“Xin lỗi. Tớ đã nói dối.”

Kiwi thản nhiên thừa nhận, cắt ngang lời bao biện của tôi. Tôi sững người, quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy.

“…Nói dối?”

Kanon ngơ ngác nghiêng đầu.

“…Nổi tiếng hay hội trưởng hội học sinh, tất cả chỉ là tớ chém gió thôi. Tớ của bây giờ, không đến trường.”

“Ể. Vậy câu chuyện nghe từ Mahiru-san…”

“Tất cả, đều là bịa đặt. …Xin lỗi.”

Một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm lấy chúng tôi.

Đúng lúc đó, Kanon bỗng bật cười phá lên, như thể vừa trút được cả tảng đá trong lòng.

“── Ra vậy.”

Rồi, cô ấy cười toe toét và nói tiếp.

“Thế thì, giống nhau rồi nhỉ.”

“Ể?”

Trước những lời nói bất ngờ, Kiwi có vẻ bối rối. Cả tôi cũng không hiểu Kanon định nói gì.

“Tớ cũng có đến trường mấy đâu. Mà, trường của tớ toàn dân hoạt động nghệ thuật nên chuyện đó cũng không hiếm!”

Những lời nói được thốt ra một cách tự nhiên, mang một sự thân mật như đang chia sẻ bí mật.

“Vậy… à.”

Kiwi nhìn thẳng vào mặt Kanon, như bị cuốn theo.

“Nói cách khác! JELEE là một nhóm cân bằng đến hoàn hảo, với hai nữ sinh bình thường và hai nữ sinh trốn học!”

Cái quái gì thế này. Cậu ta đang nói một điều ngớ ngẩn đến mức không tưởng.

Nhưng──chẳng hiểu sao, nó lại rất, rất giống Kanon.

Kiwi ngẩn người ra một lúc, rồi phì cười như thể bất lực.

“…Thế mà cũng gọi là cân bằng à?”

---

Vài phút sau, cả bốn đứa đang đi bộ ở Kabukicho. Mei và Kanon đi trước, tôi và Kiwi theo sau.

“Em gái ơi, có hứng thú với công việc lương cao không…”

“Nonotan không làm mấy chuyện đó đâu! Mất hình tượng lắm!”

“A ha ha! Hay lắm Mei!”

Ở phía trước, đám chèo kéo khách đã bị “vệ sĩ” nhiệt tình nhất của chúng tôi xua đi, còn Kiwi thì đang nhìn hai người họ với ánh mắt kiểu “cái quái gì đang diễn ra vậy…”.

“Hai người họ, không phải người xấu đâu nhỉ?”

“Ểể?”

Khi tôi bất ngờ lên tiếng với vẻ mặt đắc ý, Kiwi chỉ thở dài một tiếng.

“…Thì, cũng đỡ hơn là bị lôi kéo hay tán tỉnh.”

Kiwi cười như thể “đành chịu thôi”, nhưng đối với cậu ấy, đây chắc chắn là một tốc độ hạ phòng bị nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

“A.”

Đang đi, một cửa hàng tiramisu cốc bỗng lọt vào mắt tôi.

Lý do rất đơn giản. Đó là quán mà dạo này tôi đang để ý.

“Này, mình ghé vào đó đi?”

“…Tiramisu cốc?”

Kanon đáp lời.

“Trông ngon quá! Xếp hàng cũng đông ghê?”

Mei chắp hai tay trước ngực, đôi mắt sáng rực lên.

“Dạo này vừa được Yukochi review mà. Quả là người có ba trăm năm mươi nghìn follower có khác…”

“Mahiru đúng là chúa đu trend nhỉ.”

Kanon cười như thể bó tay.

“Hự… tại trông ngon mà.”

Từ khi bắt đầu JELEE, tôi có cảm giác mình đã thay đổi đôi chút, nhưng mấy cái tính này thì vẫn y nguyên. Số người theo dõi của Yukochi vẫn đang tăng đều đều.

“Được mà. Đồ ngọt thì tớ luôn chào đón.”

Kiwi thì đồng tình, nhưng Kanon lại nói như đang dỗ trẻ con.

“Không được. Hôm nay chúng ta không đến đây để đi chơi.”

“Cũng đúng… trông ngon thật nhưng mà…”

Kanon điềm nhiên dẫn đầu, và chúng tôi lướt qua trước cửa hàng.

“Vậy à…”

Trong lúc tôi đang tiếc hùi hụi, Kanon đã kéo tay tôi đi như thể “đi thôi nào~”.

7f271af6-ff90-465f-b84e-1a3b9840975d.jpg

“Ya~! Quả nhiên Yukine-Pi là nhất!”

Ngồi trên xe của công ty cùng các thành viên và anh quản lý, Melo này đang cảm thấy cực kỳ phấn khích. Chỉ cần nhắc đến tên của Yukine-Pi mà đã khiến ông chủ tiệm kia xanh mặt, cảm giác hả hê thật.

“Melo-chan này, em đừng gọi Producer là ‘Pi’ nữa được không?”

“Ể~ tại sao ạ? Producer thì là P đúng không? Vậy thì là Pi chứ gì!”

Melo này phản bác lại lời nhắc nhở khó hiểu của anh quản lý. Melo này có nói sai chữ nào đâu.

“Người gọi Producer là ‘Pi’, chắc chỉ có mình Melo thôi đó?”

Momoko cười gượng.

“Nhưng mà chỉ cần nhắc đến tên thôi mà đã được như vậy, ghê thật. Cửa hàng Power Records ở Shinjuku cơ mà?”

Akari cũng gật đầu, và nhìn ra ngoài cửa sổ sau xe về phía nơi chúng tôi vừa mới rời đi.

Để không làm phật lòng Yukine-Pi, ông chủ tiệm không chỉ đặt standee kích thước thật mà còn cho treo đầy áp phích quảng cáo của Sunflower Dolls trong cửa hàng. Có lẽ sẽ có người nghĩ đó là một màn dọa dẫm, nhưng Melo này biết rằng trong thế giới của người lớn, những cuộc đấu trí như thế này là chuyện thường ngày. Dù đã bị tiễn đi bằng một nụ cười gượng gạo, nhưng thế là Melo này đã hài lòng lắm rồi.

“Ừm ừm. Cho nên cứ theo Yukine-Pi là không sai đâu!”

“…Ừ nhỉ. …Nếu đợt này mà không bán được thì chúng ta… coi như toang thật.”

Momoko nói. Đúng lúc đó, một chiếc xe quảng cáo tuyển dụng việc làm lương cao đi ngang qua, nên dù có hơi bất lịch sự nhưng Melo đã bật cười.

“…Hai năm qua, vất vả thật nhỉ.”

“Ừm. Tớ thì… đã hai mươi tuổi rồi.”

Trước lời nói của Akari, Momoko gật đầu với một sự đồng cảm nặng trĩu. Melo này mới mười bảy tuổi thôi nên không sao, nhưng tôi nghĩ mười sáu và mười bảy tuổi hoàn toàn khác nhau, và mười bảy và mười tám tuổi thì khác nhau một trời một vực. Nếu nghĩ vậy, có lẽ Melo này cũng sẽ nhanh chóng trở thành một idol ba mươi mốt tuổi, đang cố gắng níu kéo thanh xuân. Ể, sợ quá, thời gian ơi hãy dừng lại!

“…Này. Đừng nói chuyện buồn nữa. …Đây là một vụ việc có cả nạn nhân mà.”

Sự quan tâm của anh quản lý chắc chắn là đang hướng về tôi, người đã bị Nonoka đánh.

Thì, cũng hiểu. Nhưng tôi vừa nghĩ “chuyện nhạt phèo,” vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Nạn nhân… à.”

12105fcc-a1db-4f63-921d-d117c131e03d.jpg

“Mời vào~”

Cuối cùng chúng tôi cũng đến nhà của Kanon.

“Xin làm phiền ạ.”

“X-xin làm phiền ạ!”

“Huhu… tiramisu… xin làm phiền.”

Theo sau Kiwi và Mei, tôi vừa luyến tiếc món tiramisu vừa bước vào phòng. Khi cởi giày ra, đôi tất hình sứa của tôi lộ ra, và Kanon nhận ra rồi cười nhếch mép.

“Ồ… cảm giác chật vật ghê nhỉ…”

Kiwi, người đi vào đầu tiên, lẩm bẩm. Từ cửa ra vào đi vào trong… quả thực, căn phòng khá bừa bộn, và từ “chật vật” rất hợp.

Trông như một căn hộ cho một người ở, với hai phòng nhỏ và một gác xép. Nghe nói cậu ấy sống cùng chị gái, nên chắc là khá chật chội. Có vẻ như bình thường Kanon sống trên gác xép. Trên đó có micro và audio interface mà cậu ấy vừa mới mua được bằng tiền làm thêm, cùng với các tấm cách âm được đặt cạnh máy tính, và ngay gần đó là một tấm nệm. Trông như một căn cứ bí mật.

Ở tầng dưới thì vương vãi các hộp mì ly, vỏ bánh mì ngọt, và hộp cơm tiện lợi đã ăn hết. Nhìn những bộ quần áo vứt bừa bãi, cùng những lon chuhai đã uống dở, có thể tưởng tượng ra một cuộc sống khá là bê tha. Rượu có lẽ là của người chị gái sống cùng.

“…Cậu sẽ đổ bệnh đó?”

Khi tôi nói thật lòng, Kanon có vẻ chẳng quan tâm.

“Chịu thôi, tớ không giỏi nấu ăn.”

Mei có vẻ bối rối không biết phải nhìn nhận tình hình căn phòng thế nào, nhưng rồi không hiểu sao lại lôi ra một chiếc túi ni lông, và đang hứng không khí vào trong.

“T-tạm thời phải lưu lại không khí trong phòng của thần tượng…”

“Đừng có thu thập không khí nữa.”

Kanon trêu lại. Không biết căn phòng này có phá vỡ hình tượng của cậu ấy không nhỉ.

Trong khi đó, Kiwi đang quan sát xung quanh một cách rất kỹ lưỡng. Một ánh mắt sắc bén.

“Đừng có nhìn chằm chằm như vậy chứ?”

Khi bị Kanon lên tiếng, Kiwi có vẻ như bị nói trúng tim đen.

“…Xin lỗi, không có gì. Ừm, là DTM đúng không?”

“Thần tượng…! Phòng của thần tượng…!”

Mei vẫn đang trong cơn hoảng loạn, còn Kiwi thì vẫn chưa thân thiết với hai người họ.

Nói sao nhỉ, thành thật mà nói… đây không phải là một không khí có thể họp hành một cách suôn sẻ.

“…Hừm.”

Vừa quan sát tình hình, tôi vừa nghĩ.

Có lẽ đây, là lúc một nữ sinh bình thường như tôi ra tay.

Bộp, tôi vỗ tay một tiếng, thu hút sự chú ý của ba người họ.

“Này. Trước hết thì──”

---

Khoảng một tiếng sau.

Trên bàn trong phòng Kanon là hai chiếc pizza, cùng rất nhiều bánh kẹo, nước ngọt và trà. Đó là đề xuất của tôi, cả bốn đứa đã cùng nhau đi mua sắm.

“Để thắt chặt tình cảm chứ~!”

“Đã nói là không phải đến đây để chơi mà…”

Kanon có vẻ hơi không hài lòng, nhưng tôi cười toe toét.

“Không sao đâu. Làm việc nhóm thì mấy chuyện thế này quan trọng lắm.”

Tôi hiếm khi khẳng định ý kiến của mình một cách mạnh mẽ. Chính vì tôi đã luôn sống như một con sứa lững lờ, nên tôi mới có một niềm tin chắc chắn vào những chuyện liên quan đến không khí như thế này.

“Và-rồi~, xem này.”

Tôi vừa cố tạo ra một giọng điệu vui vẻ để làm ấm không khí, vừa lấy ra bốn hộp có ghi 『Trứng sô cô la Thủy cung』 từ chiếc túi ni lông bên cạnh. Mở ra sẽ có một mô hình mini ngẫu nhiên của các sinh vật biển, đây chính là bảo bối của tôi.

“Đây, mỗi người một cái nhé.”

“Oa! Trứng sô cô la!”

“Cậu, đúng là thích sinh vật biển thật đấy.”

“Thì, tớ mà.”

Mei và Kiwi cũng có vẻ vui mừng.

“Này, mở xong là làm việc đó nhé?”

Kanon vừa dứt lời thì Mei đã bắt đầu mở hộp rồi.

“A~!”

Cô bạn reo lên, lấy ra mô hình từ trong viên sô cô la. Trên đầu ngón tay của Mei, là một khối mờ ảo, trông như một mớ lộn xộn.

“Cái này… là hải quỳ ạ?”

“A~ hải quỳ à… xui rồi.”

Khi tôi nói, Mei đặt tay lên miệng với vẻ “ồ”.

“Cái này có hên xui nữa à?”

“Thì, hải quỳ là xui rồi còn gì.”

“Mà… vậy à?”

Vừa nghiêng đầu, Kiwi cũng mở hộp của mình.

“Ồ… của tớ là cái này, bạch tuộc à?”

“Bạch tuộc!? Hên thế!”

“Không, tiêu chuẩn gì vậy?”

Kiwi có vẻ ngơ ngác. Không biết cậu ấy có hiểu không. Vừa tròn, vừa đỏ, lại có cả giác mút nữa, thì đương nhiên là hên rồi.

“Ghen tị ghê. Này! Kanon thì sao?”

“Thiệt tình…”

Vừa lẩm bẩm, Kanon cũng bị tôi lôi kéo, và bắt đầu mở hộp trứng sô cô la của mình.

“Tớ thì… ồ? Cá ngựa này! Yeah!”

“Xui rồi…”

“Trông cũng hên mà!?”

Đúng là trông nó cũng mạnh mẽ, giống rồng và ngầu thật. Nhưng, không phải cứ vậy là hên, đó mới là điểm sâu sắc của thế giới sinh vật biển.

“Không, rốt cuộc thì tiêu chuẩn là gì?”

“Không hiểu à…”

Chắc là nếu không thường xuyên đến thủy cung thì sẽ không thể nào nắm bắt được cảm giác này. Tôi vừa nhíu mày, vừa mở hộp trứng sô cô la cuối cùng của mình.

“Vậy thì tớ… A~!!”

“Sao vậy?”

Kanon liếc nhìn vào tay tôi.

“Cái này! Nhìn này!”

“Ể!”

Tôi bất giác trở nên phấn khích, và có vẻ như lý do cũng đã được truyền đến Kanon.

“…Sứa này!”

Thứ mà tôi đang cầm trong tay, là một mô hình sứa mờ ảo làm bằng nhựa. Tuy chỉ là đồ chơi khuyến mãi rẻ tiền, nhưng khi đưa ra ánh sáng, nó phản chiếu và lấp lánh một cách ngẫu nhiên, trông như một con sứa thật.

“Ha ha ha. Quả là người phụ trách minh họa của JELEE có khác.”

“Tuyệt vời! Là định mệnh đấy!”

Kiwi và Mei cũng vui vẻ chúc mừng.

“Mahiru hên thật đấy nhỉ. Phải giữ gìn cẩn thận đó?”

Nhưng, lúc đó tôi đã có một suy nghĩ.

Tôi đưa mô hình sứa cho Kanon.

“Ể?”

“Vui thì vui thật, nhưng đây là một buổi gặp mặt để thắt chặt tình cảm mà. …Coi như là vật chứng của leader JELEE nhé.”

Và rồi bộp, tôi đặt nó lên lòng bàn tay đang mở ra của Kanon.

“…Tớ gửi cậu.”

“!”

Kanon có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đi chỗ khác và nói nhỏ “a, cảm ơn”. Ồ, có vẻ khá hiệu quả?

“…Ể? Kanon, đỏ mặt à?”

“Gì cơ, Mahiru-san đang rắc thính à! Tớ là kiểu fan không chấp nhận ‘chung thuyền’ đâu nhé!”

“K-không phải!”

Nhìn ba người họ đang ồn ào, tôi nghĩ thế này thì không khí cũng đã tốt hơn một chút rồi, và cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng mà Mei, là loại otaku không chấp nhận ‘chung thuyền’ à…

---

Vài giờ sau.

“DTM, tớ đã hoàn toàn thông suốt rồi…!”

“Thật không đó…”

Khi tôi đang làm việc cùng Kanon trên gác xép, một câu nói rất ghê gớm vọng lên từ bên dưới. Tôi không rành lắm, nhưng chắc là DTM không phải thứ có thể thông suốt một cách dễ dàng như vậy đâu. Kanon có vẻ đã tin lời nói đó một cách thật thà, và thò đầu xuống từ gác xép.

“Xong chưa~?”

“Ồ, bên này chắc là ổn rồi.”

“OK~!”

Nếu Kiwi nói được thì chắc là được thôi. Thế là tôi cũng cùng xuống dưới. Bốn chúng tôi lại ngồi quanh bàn, và Kanon mở cuốn sổ tay quen thuộc của mình.

“Rồi, quyết định kế hoạch sắp tới nhé!”

Và Kanon, như một điều hiển nhiên, đã nói những lời này.

“Mục tiêu là một trăm nghìn người theo dõi! Cho nên bài hát tiếp theo, tớ muốn ra mắt vào thứ Tư tuần sau!”

““Ể?””

“…Haizz?”

Giọng của tôi và Mei đồng thanh, còn Kiwi thì đáp lại với một vẻ chán nản, nhíu mày, hơn cả hai chúng tôi.

“Cho nên… để kịp kế hoạch, tớ muốn chúng ta tập trung mỗi ngày trong vài ngày tới!”

Dù nói một cách thẳng thắn, với một giọng điệu quen thuộc, nhưng nội dung thì khá là điên rồ.

“M-mỗi ngày, à?”

Ngay cả Mei, người vốn luôn đồng tình, cũng có vẻ hơi bối rối.

“Ừm, Kanon. Tớ… ngày mốt là phải đi học bình thường rồi…”

“Biết rồi! Chúng ta tập trung vào những lúc rảnh rỗi đi!”

“Không… ừm…”

Khi tôi đang ngập ngừng, có lẽ đã nhận ra vẻ mặt của tôi, Kiwi nhìn Kanon với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Này. …Chuyện đó rõ ràng là không thể, ngay cả tớ cũng biết.”

Không chút vòng vo, nói thẳng.

Nhưng quả thực, tôi cũng nghĩ đó là một yêu cầu vô lý.

“Hự… M-Mei!?”

“Nonotan, xin lỗi… tớ cũng có ba buổi học một tuần nên… mỗi ngày thì…”

Có lẽ, những gì ba chúng tôi đang nói là những lời nói chính đáng và hợp lý. Nhưng vẻ mặt của Kanon dần dần trở nên lo lắng, và thậm chí còn có chút không vui.

“Nhưng, nếu vậy thì sẽ không kịp kế hoạch──”

“Không, cứ kế hoạch, kế hoạch mãi.”

Giọng của Kiwi cũng bắt đầu có sự bực bội.

“Cái đó là do cậu tự đặt ra đúng không? Mà tại sao lại là thứ Tư?”

“Cái đó…”

Kanon đảo mắt. Ánh mắt đó không có sức mạnh.

“T-thì càng sớm càng tốt chứ gì! Trong lúc chúng ta đang nói chuyện thế này thì thời gian vẫn đang trôi đi đó!?”

“Này… tớ cũng, vừa livestream vừa chỉnh sửa video của mình, có rất nhiều việc phải làm. Mahiru và Mei còn phải đi học thì càng không thể.”

Kiwi không giấu được sự bực bội, và nói thẳng ra những lời lẽ chính đáng. Tất nhiên là không khí không hề tốt.

“Ừm… cuối tháng sau thì không được à?”

Tôi cố gắng đưa ra một đề xuất thực tế từ bên cạnh, như để hòa giải.

“Nhưng, phải kịp…”

Giọng nói yếu ớt dần, và ánh mắt cũng cúi xuống sàn. Nhưng ý kiến thì lại không hề nhượng bộ chút nào, trông có vẻ rất mâu thuẫn.

“Cậu nói câu đó bao nhiêu lần rồi. Kịp cái gì?”

Kiwi nói như đang thuyết phục.

“Kế hoạch do một mình cậu đặt ra à? Lý do tại sao cuối tháng sau lại không được là gì? Căn cứ đâu? Nguồn ở đâu?”

“Cái đó…”

"Nếu không có lý do gì đặc biệt thì phải chiều theo ý mọi người chứ. Cãi lý với tôi, người được mệnh danh là ‘bất khả chiến bại’ trong mọi kèo combat trên mạng này, chỉ có phí lời thôi. Vụ này, Yamanouchi Kanon sai rành rành ra rồi."

Kiwi nói dồn dập với một khí thế như đang rất hứng thú, và những lời nói của cậu ấy, quả thực là chính đáng. Dù vậy, tại sao Kanon lại cố chấp như vậy, tôi có chút tò mò.

“Kanon. Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng… phải cùng nhau bước đi chứ. Mọi người ngoài JELEE ra, còn có những việc phải làm nữa mà…”

“!”

Khi tôi nói, mặt Kanon sa sầm lại, cô ấy đứng bật dậy.

“…Biết rồi. Tớ… đi cửa hàng tiện lợi một chút.”

“Ể, này──”

Mặc cho tôi ngăn lại, Kanon đã ra khỏi phòng.

“Nonotan!”

“Cái gì vậy…”

“T-tớ nói quá à…?”

Khi tôi lo lắng nói, Kiwi vừa rung chân vừa đáp.

“Không đâu. Vốn dĩ là người như vậy rồi còn gì? Đến mức gây ra vụ việc đó cơ mà.”

“Kiwi-chan, cái đó…”

Tôi nói với giọng khiển trách. Dù vốn là tuýp người nói thẳng, nhưng vì tôi cũng thích Kanon, nên tôi không muốn nghe những lời nói đâm vào những phần nhạy cảm.

“…Xin lỗi.”

Có lẽ nhận ra mình đã nói quá, Kiwi thật thà xin lỗi.

“…A!”

Bất chợt lên tiếng là Mei. Chúng tôi, nhìn về phía Mei.

“Thứ Tư tuần sau… đúng không?”

『Sunflower Dolls tái xuất! Và vào thứ Tư tuần sau, một đĩa đơn hai mặt A sẽ được phát hành!』

Thứ mà Mei cho chúng tôi xem, là một đoạn lưu trữ của một chương trình ca nhạc trên truyền hình mạng, được phát sóng vài ngày trước.

“Ra là vậy… à. …Thì, khi cậu ấy về thì nói chuyện từ từ thôi. Nếu là vì tính cạnh tranh thì tớ cũng không phải là không hiểu──”

Khi Kiwi nói với vẻ đã hiểu ra, bất chợt.

Từ phía cửa ra vào, có tiếng cửa mở.

“Nonotan!?”

Mei lên tiếng, và đứng dậy hướng về phía cửa ra vào.

Nhưng, tiếng bước chân lạch bạch đang đến gần, lại mang đến một giọng nói khác với Kanon đến tai chúng tôi.

"Kanon ơi~! Anh chàng 'tủ' của chị vừa đăng story có con bé kia làm móng 'cheap moment' với chị... này, mà khoan?"

Người bước vào, là một chị gái có vẻ ngoài sành điệu với mái tóc màu hạt dẻ, mà chúng tôi không hề quen biết.

Melo-chan có thói quen gọi “Producer” (Purodyūsā) thành “Pi-san”, một cách gọi tắt nghe rất trẻ con và nũng nịu.