Sứa Không Thể Bơi Trong Đêm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Record of Lodoss War

(Đang ra)

Record of Lodoss War

Ryo Mizuno

Cùng nhau, tổ đội huyền thoại này sẽ hợp lực để khám phá sự thật đằng sau một thế giới đang bị xé nát bởi những vị thần cổ đại, và nắm giữ sức mạnh cần thiết để đánh bại Mụ Phù Thủy Xám!

44 2

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

402 1480

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

603 3858

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

30 214

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

38 68

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

20 27

Volume 1 - Chương 3-3: Nhân Vật Chính Của Thế Giới

Mười ngày trôi qua. Hôm nay là ngày khai mạc lễ hội văn hóa.

Tiết mục của lớp tôi là nhà ma, nên tôi chỉ khoác tạm một tấm ga trải giường trắng lên người để giả làm ma, rồi đứng trước lớp để mời khách.

Đúng lúc đó, một bộ đồng phục xinh xắn quen thuộc lọt vào mắt tôi.

“Xin lỗi ạ~”

Hai nữ sinh trường khác xuất hiện trước mặt. Tôi chẳng quen biết họ, nhưng bộ đồng phục kia thì tôi đã từng thấy. Nhìn kỹ một lúc── tôi nhớ ra rồi.

Đó là đồng phục trường Rihoku, ngôi trường có bộ đồng phục siêu dễ thương mà Mei từng cho tôi xem. Vậy có nghĩa là hai cô gái này học cùng trường với Kiwi.

Hừm, đúng là nhìn tận mắt mới thấy nó dễ thương hơn hẳn.

“Hai chúng tớ được vào không ạ?”

“Được chứ. Đợi tốp sau ra là các cậu có thể vào. Phiền các cậu chờ ở đây một chút nhé.”

“Yeah~”

Cuộc trò chuyện ngắt quãng. Dù sao cũng chỉ là người gác cửa và khách qua đường, chẳng cần phải nói gì nên cũng không khó xử, nhưng chỉ đơn thuần là tò mò, tôi buột miệng hỏi.

“Ừm... hai cậu là học sinh trường Rihoku à?”

“Đúng vậy! Bọn tớ cũng là học sinh năm hai.”

Một trong hai cô gái trả lời trong khi liếc nhìn tấm biển của lớp tôi. Học sinh năm hai trường Rihoku. Vậy có nghĩa là, họ cùng khối với Kiwi.

“A! Năm hai ạ! Vậy thì... hai cậu có biết Watase-san không?”

Tôi hỏi, hoàn toàn chỉ định bắt chuyện cho vui.

“Ừm... Watase?”

“Ể... không biết à? À! Là cái bạn năng nổ làm hội trưởng hội học sinh ấy!”

“Ừm?”

Có vẻ họ vẫn không nhận ra. Nếu khác lớp thì cũng đành chịu, nhưng nói đến mức này mà vẫn không hiểu thì thật lạ. Bởi một người nổi tiếng như Kiwi, lại còn là hội trưởng hội học sinh, thì dù khác lớp cũng phải biết tiếng chứ.

Trong lúc tôi đang thắc mắc, cô gái kia lại nói một câu còn choáng váng hơn.

“......Hội trưởng hội học sinh là Mizoguchi-san mà...”

“...Ể?”

Là sao? Là hai người họ nhầm, hay trường có nhiều hội trưởng? Tôi bối rối, vô số khả năng chạy loạn trong đầu.

“A! Watase ấy, không phải là Watase Kiwi à?”

Nghe cô ấy nói, tôi vội ngẩng phắt lên.

“Đúng rồi!”

Nhưng, câu nói tiếp theo đã đẩy tôi xuống một cái hố sâu không đáy.

“À.── Cái cậu không đi học đó á!”

---

Đêm đó, khi ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa kết thúc.

Tôi lại gọi điện bàn việc với Kiwi.

Nhưng, câu chuyện tôi nghe được lúc trưa cứ lởn vởn trong đầu. Tôi đã xác nhận lại tên trường và tên của Kiwi nhiều lần, nhưng không có gì sai sót cả. Hai cô gái đó chẳng có lý do gì để nói dối tôi, và cái tên Watase Kiwi không thể nào trùng hợp trong cùng một trường được.

Vậy thì, thứ sai lầm... có lẽ là câu chuyện mà tôi đã nghe từ Kiwi.

“Hôm nay năm đứa đi ăn ở nhà hàng, mà hóa đơn tính tiền đúng 7777 yên luôn! Đúng là kỳ tích~”

“Vậy à... Hay ghê.”

Mình... có đang cười tự nhiên không nhỉ?

Trong đầu tôi chỉ toàn là những gì đã nghe được, lời Kiwi nói cứ trôi tuột đi đâu mất.

“Đúng không~? Mà lúc tớ đi lấy đồ uống ở quầy tự phục vụ ấy...”

Tôi đã nhận ra. Rằng đây, là một câu chuyện bịa đặt.

Phải tiếp tục lắng nghe, thật sự là một cực hình.

“...Này.”

“Hửm? Sao thế!”

Giọng Kiwi vẫn lí lắc như mọi khi, nhưng sao tôi lại thấy xa vời đến lạ.

“Hôm nay ấy. Là ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa── và tớ đã tình cờ gặp bạn cùng trường của cậu đó, Kiwi.”

Đầu dây bên kia, giọng nói của Kiwi đột ngột tắt lịm.

“...Cậu nghe rồi à?”

“...Ừm.”

“À... ra vậy.”

Một khoảng lặng ngột ngạt bao trùm. Tôi vốn nghĩ mình khá giỏi trong việc cứu vãn không khí, nhưng ngay lúc này đây, tôi thực sự không biết phải nói gì.

“............Cái gì chứ.”

Giọng Kiwi lí nhí vang lên.

“Ể?”

“Cái câu ‘hay ghê’ của cậu… là có ý gì hả!”

Giọng nói của Kiwi dần nhuốm đầy sự tức giận.

“Ể…”

“Lúc nãy vừa nghe chuyện vừa nói ‘hay ghê’…! Cậu vừa nghĩ tôi là đồ nói dối vừa nói ra câu đó à…!”

“Không phải, không phải thế…”

Nhưng, tôi không thể hoàn toàn phủ nhận. Bởi vì thực tế, tôi đã vừa biết chuyện của Kiwi là bịa đặt, vừa hùa theo và đáp lại.

“Nếu không phải thì… là gì.”

“Ừm… cái đó.”

Sự im lặng của tôi như đổ thêm dầu vào lửa.

Rắc.

Một âm thanh như có thứ gì đó bị nghiền nát vang lên từ đầu dây bên kia.

“──Cậu lúc nào cũng chỉ biết lựa lời mà nói như thế thôi!”

Và rồi bụp, cuộc gọi bị ngắt.

47c454d6-b2ba-4bca-9153-a1041c72ba09.jpg

Vài phút sau khi trút giận lên Mahiru.

Tôi đổ gục xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Không thể nào che giấu mãi được. Tôi biết ngày này rồi sẽ đến.

Nhưng, không phải là tôi đã chuẩn bị tinh thần cho nó.

“Ha ha... tự làm tự chịu à.”

Một giọng nói khô khốc bật ra.

Người nói dối là tôi, chỉ vì không muốn bị người khác thất vọng. Cho nên giờ đây, ngoài việc tự trách mình ra, tôi chẳng thể làm gì khác.

“!”

Mồ hôi lạnh túa ra, tay chân lạnh ngắt. Một cảm giác trống rỗng như thể vừa mất đi thứ gì đó quý giá khiến tôi nghẹt thở. Tôi mở toang cửa phòng như muốn trốn chạy, rồi cảm thấy bản thân thật thảm hại, và tôi lao ra khỏi nhà như thể bị ma đuổi.

Thứ mà tôi đang trốn chạy.

Đó chắc chắn là một ký ức đen tối, một nỗi xấu hổ không thể chịu đựng nổi, cứ mãi bám riết lấy tôi.

Mùa hè năm lớp sáu. Tôi, một đứa giỏi cả học lẫn thể thao, đã không chọn vào cùng trường cấp hai với Mahiru và những người khác, mà quyết định thi vào một trường chuyên liên cấp. Tôi, một đứa trẻ phát triển sớm cả về thể chất lẫn nhận thức, đã thực sự nghĩ rằng mình nên đi một con đường khác với mọi người. Và quả thật, tôi chỉ cần giải đi giải lại vài bộ đề là đã dễ dàng đỗ vào ngôi trường danh tiếng Rihoku.

Nghĩ lại thì, đó chính là lựa chọn sai lầm đầu tiên.

Tôi tài năng. Tôi là một sự tồn tại đặc biệt, chẳng cần gắng sức cũng làm được mọi thứ. Tôi đã tin vào điều đó như một chân lý, và thực tế, những thành tích tôi đạt được đủ để củng cố niềm tin ấy. Trong cái cộng đồng nhỏ hẹp do các bà mẹ tạo ra, tôi thậm chí còn được gọi là thần đồng. Cảm giác toàn năng đó khiến tôi dám thử thách mọi thứ, và hầu hết đều thành công, càng khiến cho cái tôi của tôi ngày càng phình to.

Hồi tiểu học, khi điều đó vẫn còn được chấp nhận, mọi chuyện vẫn ổn.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn, là vào mùa xuân năm nhất trung học, trong buổi sinh hoạt lớp đầu tiên.

“Mình là Motoyama Yuuko. Mình định vào câu lạc bộ tennis. Rất mong được giúp đỡ!”

Học sinh lần lượt tự giới thiệu, nhưng ai cũng chỉ nói những câu nhàm chán như tên tuổi, lời chào, cùng lắm là thêm sở thích. Tôi biết trong những lúc thế này phải làm gì để khuấy động không khí. Tôi đã coi những người bạn cùng lớp này chỉ là những kẻ mờ nhạt, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tùy tùng của mình.

Cho nên.

Khi đến lượt, tôi đứng bật dậy, và dõng dạc tuyên bố.

“── Chào mọi người! Tên tôi là Watase Kiwi! Nhân vật chính của thế giới này! Tôi sẽ khuấy động lớp học này lên, nên mọi người cứ trông cậy vào tôi nhé!”

Những lời chào đón, những tràng pháo tay và ánh mắt ngưỡng mộ mà lẽ ra tôi phải nhận được, đã không hề xuất hiện.

Thứ tôi nhận lại chỉ là sự bối rối, những khoảng lặng, những ánh mắt hiếu kỳ, và cuối cùng── là sự xa lánh.

“...Rồi. Em rất năng động nhỉ. Mời bạn tiếp theo.”

Lạ thật, tôi đã nghĩ vậy.

Nhưng thất bại kiểu này cũng không phải là chưa từng có. Từ từ cho họ thấy Watase Kiwi mới là kẻ mạnh nhất, là được.

Cảm giác toàn năng rỗng tuếch ấy, thứ không thể bị phá vỡ chỉ bởi một lần thất bại, đã khiến cho chuỗi ngày xấu hổ của tôi càng thêm chồng chất.

Giờ nghỉ ngày hôm đó. Vẫn đinh ninh rằng lần này mình sẽ trở thành ngôi sao, tôi đem cuốn sổ phác thảo nhân vật siêu anh hùng bí mật của mình ra khoe với mọi người.

“Nhìn này! Năng lượng được khuếch đại bằng cách xoay tròn!”

Tôi lật nhanh các trang giấy, tạo hiệu ứng như một thước phim hoạt hình. Bức tranh của tôi, đứa giỏi nhất trong lớp học vẽ ở nhà, chắc chắn sẽ khiến đám bạn mới phải lác mắt.

Sự tán thưởng, sự ghen tị, sự ganh ghét.

Lẽ ra tôi đã phải đắm mình trong những thứ đó để trở thành kẻ mạnh nhất ở ngôi trường này.

── Nhưng.

“A ha ha... hay nhỉ.”

“H-hê...”

Ngay cả một đứa đang ngáo vì cảm giác toàn năng như tôi cũng nhận ra rằng, trong phản ứng của họ không hề có một chút cảm xúc.

“...Ể?”

Hoảng hốt, ngày hôm sau, tôi mang đến trường con figure hoành tráng nhất, hiếm nhất trong bộ sưu tập của mình.

“N-nhìn này!”

Tôi tự nhận ra sự tự tin trong giọng mình đang vơi dần. Tôi tự nhủ rằng không thể nào thất bại nữa, nhưng tôi cảm nhận được giọng mình đang gượng gạo đến mức nào.

“Cái gì thế... quái vật à?”

“Watase-san, sở thích của cậu lạ thật đấy.”

Một cảm giác bất an âm ỉ nơi bụng dưới, đang dần chuyển thành một cơn đau nhói.

Sau giờ học, trong lúc bạn bè tụ tập thành nhóm bàn về những chủ đề giả tạo như TikToker, thời trang, hay làm đẹp, tôi đã không thể hòa nhập được với bất kỳ ai.

Tôi cúi đầu, một mình lủi thủi đi về.

“Làm sao đây... mình, lạ lắm à?”

Đêm đó.

『Này~ Kiwi-chan, làm sao đây. Tớ vào một lớp chẳng có bạn thân nào cả! Coi như màn ra mắt thất bại thảm hại rồi~』

“Ha ha, vậy à.”

Mahiru ở đầu dây bên kia, vẫn như mọi khi, đang làm nũng với tôi.

Như thể tôi là chỗ dựa duy nhất, cậu ấy không ngần ngại mà dựa dẫm.

“Tại sao Kiwi-chan lại học trường khác chứ~! Từ ngày mai tớ phải làm sao đây~!”

“Thiệt tình... Mahiru đúng là không có tớ thì không được mà.”

“Đúng rồi đó~”

Thật dễ chịu.

Sau một ngày mà sự tồn tại và giá trị của mình bị phủ nhận hoàn toàn, những lời nói của Mahiru, người vẫn xem tôi là nhân vật chính, đã lấp đầy tâm hồn tôi. Nơi này, nơi tôi có thể tiếp tục là siêu anh hùng mạnh nhất của ai đó, đã giúp tôi duy trì được cảm giác toàn năng.

“Này! Kiwi-chan thì sao?”

Cho nên, trước câu hỏi đó của Mahiru── tôi đã.

“Tớ á...”

Có lẽ ‘Ryuugasaki Noksu’ thật sự, đã bắt đầu từ khoảnh khắc này.

“── Tất nhiên là ổn rồi! Chắc chắn sẽ sớm trở thành người nổi tiếng của trường thôi!”

Nụ cười tôi co giật, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Nhưng chỉ có giọng nói là vẫn rạng rỡ như mọi khi, như một siêu anh hùng ngầu lòi.

“Ồ~! Quả nhiên, Kiwi-chan ghê thật.”

Một cảm giác tội lỗi len lỏi. Rồi cả sự ghê tởm chính bản thân mình.

“Ồ! Bởi vì tớ, là siêu anh hùng mạnh nhất mà!”

Nhưng cảm giác tội lỗi ấy, khi tôi cứ lặp đi lặp lại những lời lẽ mạnh mẽ, đã dần chai sạn, như một liều thuốc tê cho vết thương lòng.

---

──“Trẻ con vãi.”

──“Nghe cringe thật sự.”

Tôi có cảm giác như nghe thấy những tiếng cười chế nhạo văng vẳng đâu đây.Những kẻ trẻ tuổi khoác lên mình đồ hiệu, bị cuốn đi trong dòng chảy của thành phố với những tiếng cười nhạt nhẽo. Nhàm chán, vô nghĩa, rốt cuộc thì chúng mày đã bao giờ sống chết với đam mê của mình chưa hả?

──“Tao là nhân vật chính!”

──“Ủa, con gái mà xưng ‘tao’ á lol.”

Nhưng, đối mặt với đám đông đang ưỡn ngực cười lớn, tôi lại co rúm người lại. Khó chịu, cay đắng, và thảm hại. Tôi mở tựa game di động vẫn hay chơi, trốn vào thế giới đó. Biết thế này thì đã chẳng ra ngoài.

Không thèm nhìn đường, tôi dán mắt vào màn hình game, điên cuồng nhấn ngón cái vào nút tuyệt chiêu. Con robot anh hùng lấp lánh nhờ tiền nạp thẻ, thay tôi bắn tên lửa vào những kẻ địch vô danh, biến màn hình thành một đống gạch vụn. Hết máu, tôi lại lập tức nạp tiền, nhấn ngón cái vào màn hình đến trắng cả đầu móng tay, hết lần này đến lần khác.

Tôi cắn môi, vị tanh của máu lan ra trong miệng.

“Chết đi, chết đi, chết đi!”

90520。

120642。

6246273。

9902184。

15662998。

99999999。

99999999。

Sát thương tăng vọt như một mũi tên lao đi, và số tiền tôi nhận được từ Super Chat đã hóa thành thứ vũ khí hủy diệt, san phẳng cái thế giới méo mó này.

“Tôi...! Tôi không hề thay đổi, một chút nào hết...!”

Tôi chỉ muốn trở thành một siêu anh hùng.

Ngầu, cao lớn, mạnh mẽ, và được mọi người tin cậy.

Một siêu anh hùng lý tưởng, xuất hiện để giúp đỡ lúc nguy nan, rồi lặng lẽ rời đi không cần ai biết tên.

Giấc mơ đó, tôi vẫn luôn gìn giữ, chưa một lần dao động.

“Lũ chúng mày mới là những kẻ tự tiện thay đổi──!”

Bằng sự tức giận và tiền bạc, tôi phá hủy thế giới. Số dư mấy chục vạn yên đang vơi đi trông thấy. Thế giới nhanh chóng biến thành một đống gạch vụn.

Tất cả, tôi thực sự muốn phá hủy tất cả.

“!”

Bất chợt, tôi đâm sầm vào một người, ngã ngồi bệt xuống đất.

“X-xin lỗi.”

“Đau quá... đi đứng kiểu gì thế hả──”

Người đàn ông có giọng nói khó chịu là một thanh niên tóc vàng trạc hai mươi, nhưng thái độ của gã thay đổi hoàn toàn ngay khi quét mắt qua cơ thể tôi một cách thèm thuồng.

“...Mà, dễ thương ghê. Đi một mình à em?”

Một sự ghê tởm dâng lên từ tận đáy lòng.

Tôi muốn đấm thẳng vào bộ mặt xấu xí của thế gian.

“── Đừng có nhìn bằng ánh mắt đó!”

Tôi hét lên, gạt tay gã ra rồi bỏ chạy.

“Chết tiệt...! Chết tiệt!!”

Thảm hại, cay đắng, nhưng tôi chẳng thể làm gì được.

Tôi chỉ muốn trở thành một siêu anh hùng. Chỉ vậy thôi.

Vậy mà.

Thấp bé, mặt trẻ con, da trắng, ngực to một cách vô ích, eo thon, và đùi đầy đặn.

Chỉ vì sinh ra trong cơ thể này, mà tôi đã bị một gã đàn ông rỗng tuếch coi thường, bị ném vào những ham muốn nông cạn của hắn.

Thứ này── không bao giờ là con người mà tôi muốn trở thành.

“── Aaaaaaaaaaaaaaa!!”

Chúng mày sai rồi, tôi đã bị nói như vậy nhiều lần. Lập dị nhỉ, họ cười khúc khích. Đừng có đùa. Chúng mày chỉ đang hùa theo đám đông, bẻ cong niềm tin, và lừa dối bản thân để sống thôi chứ gì. Tôi từ xưa đến nay, từ khi sinh ra đến giờ, chưa một lần nào lập dị cả. Gốc rễ của tôi tuyệt đối không hề thay đổi.

Chơi đùa không phân biệt nam nữ, và nói về những giấc mơ vĩ đại. Khi kẻ thù xuất hiện, tôi sẽ dẫn dắt mọi người chiến đấu, bảo vệ nơi thuộc về mình. Vừa ăn mừng chiến thắng, vừa tự hào về những vết sẹo do liều lĩnh mà có.

Cùng nhau mua những que kem rẻ tiền, vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn, tiếc nuối vì một ngày sắp kết thúc.

Điều đó có gì là kỳ lạ?

Điều đó ở đâu, là lập dị?

Kẻ đang nói dối bản thân, tuyệt đối không phải là tôi.

Trên thế giới này chỉ có mình tôi là trong sáng, còn tất cả chúng mày đều lập dị cả.

Tôi đã liên tục nói dối thế giới──

Nhưng chỉ với bản thân mình, tôi tuyệt đối không nói dối.

“Lũ sai lầm…! Là chúng mày mới đúng!!”

Tiếng hét tan vào bầu trời đêm. Cơ thể đã quen với việc ru rú trong nhà nhanh chóng rã rời. Từ cổ họng bị không khí khô khốc siết chặt, vang lên những tiếng rít hen suyễn. Đã vậy còn gào lên, cơ thể tôi thảm hại thiếu cả dưỡng khí, tôi chỉ còn cách tựa vào một bức tường gần đó.

Thứ lọt vào góc mắt khi tôi ngước lên, là một bức tranh tường hình sứa đầy màu sắc.

“...Ha ha.”

Ra vậy. Thì ra, tôi cũng đã tìm đến đây.

Bức tranh tường kỷ niệm, nơi lần đầu tiên tôi thua kém ai đó về hội họa.

Dù vậy, ký ức cùng Mahiru tô màu cho nó, vẫn còn sống động và rực rỡ đến lạ.

“Con bé đó, cứ như một con sam ấy.”

Một nụ cười, bất giác nở trên môi.

Luôn lẽo đẽo theo sau, tin tôi là siêu anh hùng từ tận đáy lòng, và ca ngợi tôi là người mạnh nhất, hết lần này đến lần khác.

Ở bên cạnh cậu ấy, luôn thật dễ chịu.

Tôi đã nói dối cậu ấy rất nhiều.

Nhưng khi tôi nghĩ rằng, hình ảnh của tôi trong mắt cậu ấy mới chính là con người mà tôi thực sự muốn trở thành──

Thì có lẽ chỉ với Mahiru, tôi mới có thể là một con người thật thà hơn bất kỳ ai.

Tựa lưng vào con sứa, tôi ngồi bệt xuống đất, từ từ ngước nhìn lên trời.

Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời, đã khuyết đi một chút so với hình tròn hoàn hảo.

Không hiểu sao tôi lại nghĩ, nó giống như tôi, một kẻ đang ngột ngạt trong thế giới này.

──“Nơi ẩn náu cuối cùng của mình, cũng mất rồi...”