Sứa Không Thể Bơi Trong Đêm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Record of Lodoss War

(Đang ra)

Record of Lodoss War

Ryo Mizuno

Cùng nhau, tổ đội huyền thoại này sẽ hợp lực để khám phá sự thật đằng sau một thế giới đang bị xé nát bởi những vị thần cổ đại, và nắm giữ sức mạnh cần thiết để đánh bại Mụ Phù Thủy Xám!

44 2

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

402 1480

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

603 3858

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

(Đang ra)

Tôi sẽ đỡ tất cả đòn tấn công bằng "Parry", Kẻ mạnh nhất thế giới vì hiểu lầm mà chỉ muốn trở thành một mạo hiểm giả

Nabeshiki

Cuối cùng, người đàn ông ấy, giờ đây đã có thể đỡ được cả ngàn nhát kiếm gỗ mà không cần phải vung kiếm, chợt nghĩ.Dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa, mình cũng không thể đạt được kết quả mà mình m

30 214

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

38 68

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

20 27

Volume 1 - Chương 3-2: Nhân Vật Chính Của Thế Giới

Đêm đó.

Tôi vừa hí hoáy vẽ vời trong phòng vừa gọi điện bàn việc với Kiwi. Vẽ vời là công việc có thể làm trong lúc trò chuyện, nên kiểu vừa làm vừa tám với ai đó như thế này hợp với tôi cực kỳ. Bên kia đầu dây, Kiwi có vẻ cũng đang vừa cắt ghép video vừa nói chuyện.

“À, bài hát cậu gửi, tớ nghe rồi.”

“A, cảm ơn cậu!?”

Tôi hồi hộp hỏi lại, “S-sao, cậu thấy thế nào...?”. Kiwi im lặng một thoáng, rồi cất lời.

“...Bài này, cũng được phết.”

“Đúng không!?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù chẳng phải bài hát do mình sáng tác, nhưng không hiểu sao tôi lại vui đến thế, chắc có lẽ vì tôi đã bắt đầu trút cả tâm hồn mình vào JELEE mất rồi.

“Video... làm được không?”

“Để xem nào... Phần hình minh họa, cậu vẽ thêm cho tớ vài tấm được không? Ừm, chỉ cần khác biểu cảm hay tư thế một chút là được.”

“Tất nhiên rồi! Cần khoảng bao nhiêu tấm?”

“Với thời lượng này, chắc tầm mười tấm là ổn.”

“Rõ.”

“Còn nền thì... chắc dùng ảnh chụp là được.”

“Để tớ vẽ cho!”

“Thật à? Vậy nhờ cậu nhé.”

Tôi vừa tinh chỉnh lại phần highlight trong đôi mắt của JELEE-chan trên máy tính bảng, vừa miên man suy nghĩ.

“...Mà lạ thật đấy. Kiwi-chan này, vừa lo việc hội học sinh vừa làm VTuber, phải bận lắm đúng không?”

“Ừm.”

“...Tớ chỉ thắc mắc, tại sao cậu lại nhận lời thôi.”

Thành thật mà nói, chuyện này chẳng giống Kiwi chút nào. Tôi đã đinh ninh rằng khi Kanon ngỏ lời, cậu ấy sẽ thẳng thừng từ chối với lý do bận rộn, hoặc tệ hơn là ra một điều kiện gì đó trên trời.

“Bài hát của cô bé đó, với tranh của Mahiru.”

“Ể?”

Kiwi nói, giọng thản nhiên.

“Tớ thấy chúng nó hợp nhau, và có vẻ vui. Cần lý do gì khác nữa à?”

“...Kiwi-chan.”

Dù nghe vẫn chẳng giống cậu ấy cho lắm, nhưng một khi Kiwi đã nói vậy, tôi cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ thêm.

『...Thôi, tớ phải chuẩn bị cho hội học sinh ngày mai đây. Tạm biệt nhé~』

“Ể, à, ừm. Tạm biệt.”

Và rồi bụp, cuộc gọi kết thúc.

“...Hừm.”

Quả thật chẳng giống Kiwi mọi khi. Cứ như cậu ấy đang che giấu điều gì đó, để lại trong tôi một cảm giác gợn gợn khó tả.

9f84e626-72ab-4747-86dc-6ca5a76bcdab.jpg

Sáu giờ rưỡi sáng.

Tôi vừa nghĩ lại cuộc nói chuyện với Mahiru tối qua, vừa khẽ thở dài.

『...Thôi, tớ phải chuẩn bị cho hội học sinh ngày mai đây. Tạm biệt nhé~』

Cứ đà này, mình sẽ còn phải nói dối đến bao giờ nữa đây.

“Nhưng, như thế này là được rồi... nhỉ.”

f1a4bf54-f2ba-417e-8b1c-33411a049fd8.jpg

Tôi vừa tự nhủ, vừa mở YouTube và khởi động OBS. Sau khi kiểm tra sơ qua âm lượng micro và độ trễ của capture, tôi bắt đầu livestream với tiêu đề 『Sáng thứ Hai dậy sớm』.

“Chào buổi sáng mấy người! Hôm nay dậy sớm quá nên stream một chút trước khi đến trường nè...”

Dù người xem chưa vào đông, nhưng việc độc thoại liên tục chính là bí quyết để một streamer phát triển.

Sau một hồi chém gió, lượng người xem vào đông hơn tôi tưởng, dù đang là giờ này. Chỉ vài phút đã vượt qua con số ba trăm.

“Này này, giờ này mà mấy người vào xem đông thế!? Dậy sớm à?”

Bình luận lập tức nhảy lên những dòng như 『Không, chắc là thức trắng đêm thì đúng hơn』, 『Đừng coi thường hội thất nghiệp của dân V chứ』. Tôi bật cười gượng.

“Ha ha ha! Mấy người đúng là hết thuốc chữa mà. Vậy thì làm một cuộc thăm dò xem phe nào đông hơn nhé! Ừm, ‘Team Dậy sớm’ và ‘Team Thức xuyên đêm’... rồi.”

Tôi thành thạo mở chức năng thăm dò ý kiến.

“Rồi, hết giờ~... khoan, ‘Team Thức xuyên đêm’ 82%!? Hôm nay là thứ Hai đó? Tỷ lệ thất nghiệp cao thế này thì tôi cũng ạ các ông luôn!”

Nhưng cái không gian như một khu ổ chuột này lại khiến tôi thấy thoải mái đến lạ. Thật khác xa với thực tế.

Tôi đùa giỡn với khung chat thêm vài chục phút nữa.

“Thôi, tôi khác mấy người, còn phải đến trường nữa. Đi đây~”

Tôi vừa khúc khích cười, vừa cố tình nói giọng cà khịa.

“Vậy thì ── Goodbye Sekai!”

Sau khi nói câu chào quen thuộc, tôi hài lòng nhìn phản ứng của mọi người rồi tắt livestream. Xong xuôi, tôi xoay ghế một vòng điệu nghệ rồi nhảy xuống, và thở hắt ra một tiếng.

Tôi vò rối mái tóc nhuộm hồng từ hai năm trước, ra khỏi phòng rồi đi xuống phòng khách. Mẹ có vẻ không có nhà, nên chỉ có mình tôi. Giá sách bên cạnh phòng ăn – nơi đồng thời là một lớp dạy vẽ – bày la liệt các tác phẩm điêu khắc, tranh vẽ và họa cụ của học sinh, người lạ lần đầu đến chắc sẽ thấy ngột ngạt lắm. Trên bàn là một bữa sáng được bọc màng bọc thực phẩm và một tờ một nghìn yên. Tôi bất giác tặc lưỡi.

“Đã bảo là có thể mua bằng Super Chat rồi mà...”

Nhận ra sự thảm hại trong giọng nói của chính mình, tôi ngồi xuống ghế, chắp tay.

“Mời cả nhà ăn cơm.”

Ăn xong, tôi mang bát đĩa ra bồn rửa sạch, rồi ngồi phịch xuống sofa trong phòng khách và bật TV.

Cũng chẳng phải có chương trình gì muốn xem, chỉ là tôi không chịu nổi sự im lặng đến đáng sợ trong căn nhà vào buổi sáng. Tôi dùng tiếng TV làm nhạc nền, rồi mở tựa game di động đang nghiện ra cày cuốc.

Trên màn hình, một con robot đang chiến đấu với một con quái vật. Cái thế giới quan và lối chơi đơn giản, chỉ cần liên tục nâng cấp và tăng chỉ số tấn công là sẽ thắng, hợp gu tôi đến lạ. Dạo gần đây, tôi đã nướng không ít tiền Super Chat vào nó.

“──! Lơ là rồi.”

Thua thì chơi lại, hết lượt thì không chút do dự mà nạp tiền. Tôi lăn qua lộn lại đủ tư thế trên sofa. Áo xộc xệch hở cả rốn và eo, nhưng vì ở nhà một mình nên tôi cũng chẳng buồn để tâm. Vòng một phát triển quá khổ khiến vai tôi mỏi nhừ, nhưng cũng đành tập quen với nó thôi.

Vài giờ đã trôi qua.

Nhìn vào chiếc TV vẫn đang bật, một chương trình tin tức buổi trưa đã bắt đầu. Đồng hồ ở góc màn hình chỉ hơn mười hai giờ.

...Đói bụng quá.

Tôi đứng dậy mở tủ lạnh, bên trong chỉ toàn là rượu và gia vị, chẳng có gì ăn được. Thế là, tôi lục chiếc giỏ có nắp trong phòng, bên trong chỉ còn lại hai viên sô-cô-la Tirol.

“...Haizz.”

Tôi đành bỏ một viên sô cô la vào miệng, rồi đeo khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai. Tôi khoác một chiếc hoodie đen có họa tiết neon lên bộ đồ mặc ở nhà, rồi nhíu mày bước ra ngoài.

Đã bao nhiêu ngày rồi mình không ra khỏi nhà nhỉ.

Tại cửa hàng tiện lợi, tôi chất đầy giỏ hàng những loại bánh kẹo như Sakusaku Panda, Nerunerunerune, và Yan Yan Tsukebo. Nhìn thấy mấy loại bánh hot trend như Maritozzo, tôi bất giác tặc lưỡi.

“Một vạn tám trăm ba mươi lăm yên ạ.”

“Quẹt SumaPay.”

Tôi mở ứng dụng và thanh toán. Số dư hiện trên màn hình điện thoại, vẫn còn hơn hai mươi vạn yên.

“Cảm ơn quý khách~”

Xách một túi toàn đồ ăn vặt ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn về phía trước và giật bắn mình.

Từ phía con đường dẫn về nhà, một nhóm học sinh mặc đồng phục trường tôi đang đi tới.

“Ể...?”

Tôi cuống cuồng nấp sau một chiếc xe trong bãi đỗ, vội xem giờ trên điện thoại, mới mười hai rưỡi. Tại sao giờ này học sinh lại ở đây? Hôm nay chỉ học buổi sáng à? Tôi không biết. Nhưng lỡ là người cùng lớp thì sao? Tuyệt đối không thể để bị phát hiện.

“Tại sao...”

Tôi kéo sụp mũ lưỡi trai, cắm mặt xuống đất mà đi.

Khoảng cách ngày một gần, và rồi chúng tôi lướt qua nhau. Khoảnh khắc ấy, trán và chóp mũi tôi đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.

“...Phù.”

An toàn trở về phòng, tôi lại ngồi vào chiếc ghế gaming, kiểm tra các tài liệu mà Mahiru đã gửi. Minh họa, bài hát, bản đệm piano và lời ca. Vừa kiểm tra bitrate của chúng, tôi vừa bắt đầu làm video.

Chiều tối. Vừa nhai bánh Kabayaki-san Taro vừa mở giao diện livestream, tôi lại lên sóng.

“Chào mừng mọi người trở lại! Nghe này! Hôm nay ở trường có chuyện vui lắm...”

Cứ thế, tôi lại tiếp tục dệt nên những lời nói dối trên livestream.

Chuyện này, ngay cả Mahiru cũng không hề hay biết.

84a11cd8-84d6-4489-a941-6c65ae57f2e5.jpg

“Như mọi khi nhé.”

Tại quán bar nơi tôi và Kanon đang làm việc, Mei gọi đồ một cách thanh lịch.

“Nè, người ta mới tới đây lần thứ hai thôi đó?”

Tôi trêu lại, nhưng Kanon lại đưa đồ uống cho Mei như một điều hiển nhiên.

“Đây, nước ép cà chua của cậu.”

“~~! Quả là Nonotan, chuyên gia fanservice...!”

Thôi, hai người cứ tự nhiên đi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa bắt chuyện.

“Kiwi-chan, không biết có đến lễ hội văn hóa không nhỉ.”

“Ể, không đến à? Hai cậu là bạn thuở nhỏ mà?”

“Đúng là vậy, nhưng... từ khi vào cấp ba thì bọn tớ chưa gặp lại lần nào.”

“Ể, vậy là hai năm rồi ạ?”

Mei ngạc nhiên.

“Ừm. Tớ thì muốn gặp, nhưng Kiwi-chan có vẻ bận lắm... Năm ngoái, cuối cùng cả hai đứa đều không đi lễ hội văn hóa được.”

“Hừm. Tớ thì muốn cậu ấy xem Yoru nhảy lắm đấy.”

“Này.”

Tôi huých nhẹ vào Kanon đang nói giọng trêu chọc.

“Vở kịch diễn vào ngày thứ hai đúng không?”

“Ừm.”

Tôi gật đầu trước câu hỏi của Kanon. Cô ấy lại hỏi thêm như vừa nhớ ra.

“Mà này, vở kịch Thiên Cung Nham Hộ... là về cái gì thế? Tại sao lại phải nhảy?”

“Ừm... thì, nữ thần mặt trời... gì đó.”

Thấy tôi giải thích một cách mơ hồ, Mei liền nhỏ nhẹ lên tiếng.

“...Nữ thần mặt trời Amaterasu, vì một lý do nào đó, đã tự nhốt mình trong hang đá.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Mei.

“Cậu rành ghê?”

“Ngày xưa tớ có đọc qua... Chuyện là thế này.”

Mei vừa cho chúng tôi xem hình ảnh tìm kiếm trên điện thoại, vừa giải thích như đang kể chuyện.

“Khi nữ thần mặt trời tự nhốt mình, thế giới sẽ mất đi ánh sáng, nên các vị thần khác rất phiền lòng. Vì vậy, họ đã cùng nhau đàn hát vui vẻ và nhảy những điệu nhảy kỳ quặc trước cửa hang, để dụ Amaterasu-sama ra ngoài.”

“A, đúng rồi. Thầy giáo cũng đã say sưa kể một câu chuyện y hệt.”

“Và vai Ame-no-Uzume mà Mahiru-san đóng ──”

Vừa nói, Mei vừa chìa cho tôi xem một bức minh họa vẽ một nhân vật nữ ba đầu sáu tay trông rất tức cười.

“Là phải... cởi trần khoe ngực mà nhảy đấy.”

“VAI CỦA TỚ NHƯ VẬY Á!?”