Ngày khi vừa nhận lấy cặp vé, vô vàn suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu tôi.
Tôi có nên chạy đi không?
Tôi có nên trả cặp vé lại cho Trưởng phòng không?
“Trưởng phòng, quả nhiên tấm vé này để anh—”
“Ta đã đổi bàn đặt trước sang tên cậu rồi. Ta không muốn sống mà phải mắc nợ một tên nhóc kém tuổi mình”
Trưởng phòng từ chối dứt khoát.
“...”
Tôi có nên đưa chúng cho những người khác trong Phòng Nhân sự không?
Tôi bắt chuyện với Park Yeeun đang ngồi đung đưa chân.
“Yeeun, em có bạn không?”
“Vâng ạ?”
Park Yeeun nghiêng đầu trả lời.
“Em có muốn đến đây không?”
“Ah, cho em xin kiếu ạ”
Con bé trả lời với cùng một biểu cảm và lời nói mà tôi đã nói với Trưởng Chi nhánh vài ngày trước.
“Anh đang định chuyền quả bom sang đâu đấy ạ?”
“Hoặc là, một người bạn mà em thấy hợp ý gần đây…”
“Đâu ra thời gian cho mấy thứ như vậy ạ? Ngày nào em cũng bận muốn chết đây”
“...”
“Anh nghĩ việc vác theo khẩu phần ăn cho 20 người là dễ ạ? Kể cả có là em thì cũng sẽ bị đau vai đấy ạ, ôi vai em”
“...”
Con bé đã làm gì khi tôi không ở quanh vậy?
Tôi quyết định trong lòng sẽ hẹn gặp và thảo luận nghiêm túc với Aileen về phương pháp thăng lên nhân viên chính thức, rồi nhìn Park Yeeun với cảm giác như đang giữ vào một sợi dây cứu sinh.
“Vậy thì em đi với anh chứ?”
“Hử!”
Người đáp lại câu hỏi của tôi không phải em ấy mà là Trưởng phòng đột nhiên hít một hơi sâu ở phía xa.
Trưởng phòng nhìn một sợi tóc rụng khỏi đầu mình, rồi vội vã đứng dậy khỏi chỗ và bước ra ngoài cửa.
“Ta, ta sẽ đi dạo một chút!”
-Cạch.
Cánh cửa đóng lại, và Park Yeeun lén lút đứng dậy.
“Em không có sở thích hẹn hò với người hơn tuổi ạ”
“Vậy là em có thích người kém tuổi hơn à?”
“Em đơn giản chỉ ghét con người thôi”
Park Yeeun không để lộ một chút sơ hở nào.
“Làm ơn tha cho em đi mà”
Con bé nhìn tôi với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Em sợ lắm, anh trai”
“Không, cứ cầm lấy tấm vé đi—”
Trước khi tôi có thể nói xong, con bé đã bước ra khỏi cửa.
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạnh.
Ừm. Thì ra là tôi không có lựa chọn nào cả.
“...”
Tôi quay sang nhìn ba người kia.
Hay là chúng tôi cứ cho hai người thắng kéo búa bao đi luôn nhỉ?
Khi tôi còn đang nghĩ như vậy, Jang Chaeyeon cất lời.
“Anh cứ làm theo ý mình đi”
“Đúng đấy”
Song Ahrin cũng thở dài não nề.
“Ta cũng không biết tại sao Trưởng phòng lại đưa nó cho chúng ta nữa”
‘Khả năng cao là sẽ có chuyện gì đó phiền phức xảy ra’, Song Ahrin lẩm bẩm.
“Mà, tôi cũng nghĩ vậy thật”
Trưởng phòng thực sự cho tôi thứ này vì thiện ý sao?
Không, nó chắc chắn là đến từ ý tốt.
Vấn đề ở đây chỉ là tấm vé đến từ thiện ý này sẽ gây ra hậu quả nào thôi.
Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau.
“Cô nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra, cô Chaeyeon”
“Một đầu bếp điên khùng ăn thịt người xuất hiện”
“Còn về tên thì, có lẽ hắn sẽ tự gọi bản thân là Nhà sành ăn”
“Hắn có thể tấn công tinh thần người khác không? Hay là sẽ sử dụng vũ lực áp đảo?”
“Vậy thì chúng ta nên đối phó như nào?”
“Nếu là vũ lực thì tôi sẽ đi, còn nếu là tinh thần thì cô ta sẽ đi”
“Phải đấy”
“...Hai người đang làm gì vậy?”
Jang Chaeyeon chỉ vào Song Ahrin, còn Song Ahrin thì ngơ ngác nhìn chúng tôi trong khi lắng nghe cuộc thảo luận giữa tôi và Jang Chaeyeon.
“Lên kế hoạch”
“Để đề phòng lỡ như, không, bởi vì kiểu gì cũng sẽ có mấy thứ kỳ quái xảy ra mà”
“...”
Song Ahrin chớp mắt nhìn chúng tôi.
“Cũng không phải là không có khả năng…! Nhưng mà…”
Song Ahrin thở dài não nề.
“Vậy thì tôi đi là đúng rồi”
“...Không đúng”
“...”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin nhìn nhau.
“...Nếu có giao chiến xảy ra thì tôi sẽ phù hợp hơn”
“Vậy nếu không có thì cô định làm gì? Nếu bị tấn công tinh thần, cô sẽ chỉ bóp nát đầu tên này với cái niệm động lực tuyệt vời của cô thôi”
“Còn cô thì chỉ có thể đứng nhìn mọi thứ xảy ra mà chẳng thể làm gì thôi”
“...”
Bọn họ đang nói như thể tôi là một người tuyệt đối cần phải được bảo vệ vậy.
Thực sự có chút uất ức mà.
Tôi có khả năng kháng tấn công tinh thần mạnh, và cũng có sức mạnh của riêng mình nữa.
Đấy là trong trường hợp tôi có Chí mạng.
Thay vào đó—
“Không phải là tôi nên đi sao?”
Yu Daon ngắt lời hai người kia và nhìn họ với vẻ mặt thực sự không hiểu gì.
“Dễ bị tấn công tinh thần”
“...”
Yu Daon chỉ vào Jang Chaeyeon.
“Đa tài vô dụng”
“Cô thực sự muốn chết à?”
Trước lời của Yu Daon, Song Ahrin trừng mắt lườm cô ấy với đôi mắt lóe sáng.
“Nếu có chuyện xảy ra, tôi có thể bảo vệ anh Jaehun—Hở?”
Yu Daon nói một cách tự tin, nhưng rồi lại đứng thẳng dậy và vào tư thế ngồi trên không.
Ngay sau đó, một vài quyển sách dày cộp bay đến và đáp xuống đùi cô ấy.
“Cô là người dễ bị tấn công tinh thần nhất đấy”
“Có nên thêm trọng lượng không?”
“Thêm đi”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời nói lạnh lẽo của Song Ahrin, và rồi một quyển sách dày cộp nữa lại được đặt lên đùi của Yu Daon.
“Đợi đã, đùi tôi sắp nổ tung rồi…! Đau cơ, đau cơ…!”
“Đang hồi phục rồi kìa”
“Anh Jaehun, cứu tôi với!”
“Tôi đi tìm Trưởng Chi nhánh bàn chút chuyện đây”
Cứ để bọn họ vui đùa thoải mái đi.
Bỏ lại ba người đang cãi vặt, tôi đi đến văn phòng của Trưởng Chi nhánh.
Nếu thực sự gặp phải dị thể quản thúc, phương án tốt nhất là đưa Trưởng Chi nhánh đi cùng.
Cô ấy có thể trấn áp dị thể chỉ với một đấm mà.
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong ánh nắng rực rỡ.
“Không phải chỉ là cậu phản ứng thái quá thôi à?”
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi với một nụ cười khó xử sau khi nghe những gì tôi nói.
“Tất nhiên, ta biết rõ là cậu Kim Jaehun đã bị cuốn vào rất nhiều biến cố, nhưng…”
“Nếu tôi bị cuốn vào một biến cố khác, không phải Trưởng Chi nhánh mới là người sẽ bị Trưởng Bộ phận khiển trách sao?”
Nụ cười của Trưởng Chi nhánh rạn nứt trước lời của tôi.
“...Điều đó không sai, nhưng…”
“Vậy thì chúng ta sẽ đi cùng nhau chứ?”
“Không, kể cả vậy, chưa từng có tin tức nào về mấy biến cố kiểu đấy xảy ra tại Khách sạn Gangseo hết…”
“Có dị thể quản thúc nào tên là Nhà sành ăn hay mấy hiện tượng dị thường kiểu đấy không?”
“Không có thứ như vậy đâu…”
Trưởng Chi nhánh trả lời với vẻ mặt khó xử.
“Thật lòng mà nói, ta muốn đi với cậu, nhưng ta cũng bận lắm chứ. Ta còn sắp phải đi công tác ở Chi nhánh Úc vào chiều nay đây”
“Úc ấy hả?”
“Cậu Jaehun đừng bao giờ làm mấy việc như Trưởng Chi nhánh nhé”
Trưởng Chi nhánh thở dài nào nề và nhìn tôi.
“Cậu đã nhận được vé ăn tại nhà hàng Khách sạn Gangseo đúng chứ?”
“Vâng”
“...Vậy thì, để đề phòng có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cho một người thâm nhập vào đấy. Và ta cũng sẽ nói rằng ở trong đó có thứ tương tự dị thể quản thúc”
“Tôi cảm ơn”
“Việc này thông thường hoàn toàn bị nghiêm cấm, nhưng ta làm vậy bởi vì cậu Kim Jaehun như thể sẽ tạo ra dị thể quản thúc không tồn tại đấy”
Trưởng Chi nhánh thở dài.
“Dù sao thì, ta không đi được. Thế cậu định đưa ai đi cùng?”
“...”
Tôi sẽ đưa ai đi cùng à.
Một vài khuôn mặt hiện lên trong đầu tôi.
Không mất quá nhiều thời gian để tôi đưa ra quyết định của mình.
***
Dù vậy, do nghĩ rằng vẫn nên diện đồ một tí, tôi đã lục qua tủ quần áo của mình, nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại bao lần đi nữa, bộ đồ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ tới chỉ có mỗi bộ com-lê mà thôi.
Nói cách khác, đó là cùng một bộ đồ tôi mặc đi làm hàng ngày.
Sau khi tôi cuối cùng cũng mặc xong bộ com-lê và bước ra, người đang đứng chờ tôi liền thở dài não nề sau khi thấy tôi.
“Anh đến đây để làm việc đấy à?”
“Khi có chuyện gì xảy ra thì là công việc bắt đầu luôn còn gì”
“Lần sau muốn mặc gì thì anh phải được tôi duyệt qua trước đấy”
Song Ahrin thở dài nhìn tôi.
“Cô Ahrin đã diện đồ kha khá nhỉ”
“Tôi chỉ mặc đúng theo dress code thôi”
Mặc dù nó trông như thể cô ấy còn dồn nhiều công sức vào chiếc váy một mảnh này hơn cả bộ com-lê thường ngày vậy.
“...Cơ mà”
“Ừm”
“Anh thực sự thấy ổn với tôi sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm, quay khỏi tôi.
“Lúc đó tôi có hơi hăng máu chút nên là đã cãi nhau đúng sai các thứ. Nhưng khi nghĩ theo hướng ngược lại, đâu cần phải là tôi, Tóc Trắng…hoặc không hẳn là Tóc Đen đi cùng anh cũng được mà”
Tôi nhìn Song Ahrin đang lẩm bẩm và chìm vào suy nghĩ.
Khi tôi nói rằng sẽ đi cùng với Song Ahrin, mỗi người đều có một phản ứng khác nhau.
‘...Ừm’
Jang Chaeyeon chau mày.
‘...Sau cùng thì đa tài cũng có nghĩa là giỏi nhiều thứ mà…’
Yu Daon lẩm bẩm như thể đã hiểu.
Dù sao thì, cả hai người họ đều đã được hiểu.
“Tôi cũng không chọn ai đi cùng vì lý do đặc biệt nào đâu”
“...Vậy thì tại sao?”
Song Ahrin nhìn tôi.
Vẻ mặt của cô ấy ở trên mặt trăng hiện lên trong tâm trí tôi.
“Chỉ là…ừm. Tôi muốn cảm ơn cô”
“Cảm ơn? Không phải anh cũng nên cảm ơn cả những người khác ngoài tôi à?”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ bày tỏ sự biết ơn với những người khác”
Với Jang Chaeyeon, và với Yu Daon.
“Nhưng tôi nghĩ là mình nên đến đây với cô Ahrin”
“...”
Song Ahrin thoáng im bặt trước lời của tôi.
“Ta đi thôi”
Cô ấy nắm lấy tay áo của tôi.
“Nhanh lên nào, tôi đói rồi”
“Mấy nhà ăn hạnh sang đâu phải chỗ để làm đầy bụng”
“Tôi bảo đi theo thì cứ đi theo đi. Mau đi thôi”
Cô ấy kéo tôi đi trong khi nói vậy.
“Nhanh lên nào!”
Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt của cô.
***
“...Ồ”
Không phải đây chính là cảm giác khi bị choáng ngợp sao?
Những chùm đèn lấp lánh ở trên trần nhà, và tất cả người đang đi vào đều diện trên mình những bộ quần áo chỉnh tề.
Một vài người trông có vẻ giàu có, trong khi một vài người trông lo lắng, như thể họ đang chuẩn bị đưa ra quyết định lớn nhất trong đời.
Dù là trường hợp nào đi nữa, họ chắc hẳn đều biết rằng để đến được đây thì không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng chúng tôi khó có thể tận hưởng như vậy.
“...”
“...”
Trong khi những cặp đôi đang thì thầm tình yêu của mình với đối phương tại bàn riêng trong ánh nến chập chờn đầy lãng mạn, hai người chúng tôi không thể làm như vậy.
Song Ahrin và tôi nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc.
“Được rồi, chúng ta lên kế hoạch nào”
“Ừm”
“Trước hết, ta sẽ quan sát thật kỹ món khai vị đang chuẩn bị được mang ra”
“...Nhưng làm sao để biết nó có lạ hay không nếu không ăn nó?”
“...Dựa vào kết cấu ấy?”
“Bỏ vào miệng là đã quá muộn rồi còn gì…!”
Song Ahrin làm vẻ mặt sốc nặng, và cùng lúc đó, người phục vụ bước đến chỗ chúng tôi.
Song Ahrin ngay lập tức trở nên căng thẳng, và tôi kiểm tra trên đầu anh ta.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Han Sangbeom]
[Tuổi: 23]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Anh ấy dự định sau khi kết thúc công việc bán thời gian này thì sẽ đi du lịch cùng với bạn gái]
[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, anh ấy sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chỉ là một người bình thường.
“Món khai vị, salad phủ bạch tuộc”
Bạch tuộc sao?
Ánh mắt của Song Ahrin và tôi chạm nhau.
“...Nói mau”
Ngay sau đó, Song Ahrin nhìn chằm chằm vào người đàn ông, và biểu cảm trên khuôn mặt của anh ta biến mất.
“...Vâng”
“Thứ bạch tuộc này, nó là gì?”
“Là bạch tuộc tươi từ chợ hải sản…”
“Nói cho ta biết sự thật”
“Thực ra…”
Đôi mắt của Song Ahrin sáng lên, và tôi đút tay vào túi áo trong của mình.
Thực ra?
“Đó là bạch tuộc được mua từ chợ hải sản ngày hôm qua…”
“...”
“...”
“...Tiếp tục công việc của mình đi”
Khi Song Ahrin lặng lẽ búng tay, ánh sáng liền trở lại đôi đồng tử của người đàn ông, và anh ta chớp mắt, chạm vào thái dương của mình, rồi bước đi.
“...Chúng ta ăn chứ?”
“...Ừm”
Món salad rất ngon.