Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 923

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 214: Tìm kiếm cơ thể

Khi Song Ahrin mở mắt, cô đã đang ngồi ở trước khán đài trong một sân khấu cũ kỹ.

“Đúng là chán ngán đến phát sợ mà, thực sự đấy”

Khi cô thở dài và đang chuẩn bị đứng dậy tại chỗ, tấm màn mở ra và vở diễn rối bắt đầu.

Một con rối tóc tím giống hệt Song Ahrin đang đứng ở giữa, và những con rồi khác bao quanh nó đang nhảy múa với những sợi chỉ gắn vào cơ thể.

Tiếng cười vang lên.

Bạn nữ đó là ai vậy? Mắt cậu ta kỳ lạ, và rồi còn trông như có tính cách tệ hại vậy

Một con rối nhìn bình thường mở miệng.

Song Ahrin vẫn nhớ những lời đó.

Đó là những lời đâu tiên mà cô được nghe.

Chính xác hơn thì đó là những lời cô nghe được sau khi vào Cục Quản thúc và bắt đầu sống tại cô nhi viện cùng với những đứa trẻ khác.

Nếu là Song Ahrin của bây giờ, cô đã không chút do dự giải quyết tình huống bằng cách lao thẳng vào đấm đứa con gái bên cạnh hoặc đánh thẳng vào đầu cô ta, nhưng vào thời điểm đó, Song Ahrin vì quá bận khóc lóc buồn bã mà chẳng còn tâm trí để làm gì.

Hức…

Con rối Song Ahrin trẻ con bật khóc.

Tại sao mình không được yêu thương?

Tại sao mình lại bị xa lánh bởi những người khác?

Nhìn con rối đang khóc nức nở, Song Ahrin, giờ đây đã trưởng thành, thở dài.

Việc đó cũng là điều hiển nhiên thôi.

Không ai có thể được yêu thương bởi tất cả mọi người.

Có những người đặc biệt tương thích với ta, và ngược lại, cũng có những người đặc biệt không hợp với ta.

Xong cô lại còn là một người chẳng biết từ đâu đến với tính cách chẳng tốt đẹp gì.

Nếu phải nói thì cô là kiểu người sẽ phải chịu sự ghét bỏ nhiều hơn, chứ không phải là người sẽ được yêu thương.

Đêm đến, và con rối nằm trên giường với đôi mắt nhắm lại.

Con cầu xin Thượng đế…

Phải.

Cô đã tha thiết cầu nguyện.

Ngày mai, xin hãy khiến những đứa trẻ khác thích con

Cô tha thiết cầu nguyện rằng cô sẽ được yêu thương.

Và rồi, sau một vài ngày…

Ahrin! Đến chơi với tớ đi!

Không! Ahrin sẽ chơi với tớ!

Là tớ chứ!

Ước muốn của cô đã trở thành sự thật.

Cô đã được yêu mến bởi tất cả mọi người, và tất cả mọi người đều đối xử tốt với cô.

Những con rối từng bao quanh và trêu chọc cô giờ đây đang cười tươi và nô đùa với cô.

Cho đến một ngày, một người đàn ông đeo kính râm xuất hiện và đưa cô đi.

Sân khấu thay đổi, và con rối đeo kính râm nhìn con rối Song Ahrin.

Nhóc có thể điều khiển tâm trí của người khác

Dạ…?

Phải. Nhóc có thể sẽ bị bất ngờ, nhưng—

Nếu, nếu là vậy

Sau khi ngắt lời người đàn ông, Song Ahrin đưa ra một câu hỏi.

Những đứa trẻ đó không phải là bị điều khiển bởi cháu đâu đúng không ạ?

“...”

Người đàn ông không trả lời.

Song Ahrin, người đang nhìn sân khấu với vẻ mặt cay đắng, đứng dậy.

Cô vẫn còn nhớ chính xác cảm xúc trào lên trong cô khi đó.

Tuyệt vọng.

Tình yêu mà cô đã hằng ao ước lại chỉ là một thứ xảy đến vì cô mong muốn nó.

Đó không phải là một câu chuyện kỳ diệu, mà thực chất, những đứa trẻ đó ghét cô, nhưng lại bị bắt phải giả vờ thích cô.

Sau cùng, cô không thực sự được yêu thương.

“...”

Cô đứng dậy khỏi cái ghế cũ nát.

-Két…két...

Tiếng lò xo cũ chuyển động vang vào tai cô.

Cô bắt buộc phải đi.

Khi cô vẫy tay, một vài sợi chỉ bắn ra và đóng tấm màn lại.

“...Đó không phải là việc quan trọng bây giờ”

Lúc này, ưu tiên của cô là giải cứu người đàn ông.

Cô bước đi, phớt lờ vở diễn rối vẫn đang tiếp tục.

Vì đó không phải là việc cô cần làm lúc này.

-Lật phật!

Ngay khi vừa chuẩn bị bước đi, cô liền quay lại trước âm thanh lật trang giấy quen thuộc.

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

Đó là sổ hướng dẫn.

Tại sao nó lại ở đây?

Cô ấy nhìn xung quanh với vẻ mặt bối rối và nhặt sổ hướng dẫn lên.

“...Gư”

Như mọi khi, một cơn đau nhói chạy qua thái dương của cô.

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[PLK - Khi tiến vào trong bóng tối]

1. Nếu nhìn thấy mục này, bạn hiện đang chỉ có một mình trong một tình thế cực kỳ nguy hiểm. Dù vậy, bạn đang hành động để cứu người khác.

2. Hãy mở sổ hướng dẫn và giữ tập trung. Nó sẽ khiến bạn cảm thấy buồn nôn. Đó là bởi sổ hướng dẫn của Cục Quản thúc là như vậy.

3. Nhưng hãy chịu đựng. Đây là thứ bạn cần phải chịu đựng để tìm ra điều mình muốn, tìm thấy người đó.

4. Hãy tiến về trước.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Lật phật!

Ngay khi sổ hướng dẫn vừa lật mở, một ánh sáng chói lóa liền rọi về trước.

“...Thực sự thì sổ hướng dẫn của tên đó là thứ gì vậy chứ?”

Song Ahrin chau mày trước cơn đau đầu mạnh hơn mọi khi và nhặt sổ hướng dẫn lên.

Tia sáng chói lóa xua tan bóng tối đen kịt bao phủ xung quanh và rọi sáng con đường phía trước.

“...Được rồi. Ta sẽ sử dụng ngươi”

Song Ahrin lẩm bẩm và bước đi.

“Vậy nên ngươi cũng phải làm việc cho tốt vào đấy”

Đương nhiên, không có câu trả lời nào do sổ hướng dẫn chỉ là một quyển sách, nhưng cô cảm giác như thể mình đã nghe được một lời đáp.

Cô lo mà làm tốt công việc của mình đi

Hình bóng của Song Ahrin biến mất vào trong bóng tôi.

 

***

Tôi nhìn xung quanh khu vực hậu trường tối đen.

Cứ tưởng ra khỏi được căn nhà là sẽ kiếm được gì chứ.

Tất cả những gì trước mặt tôi chỉ có một sân khấu trống rỗng chẳng có gì đặc biệt, chứ đừng nói là thu thập được gì.

Nếu con rối đã liên tục được điều khiển phía sau sân khấu, vậy thì điều gì đã khiến nó không còn ở đây nữa?

Tôi dành thời gian nhìn xung quanh để tìm đường ra.

Một bối cảnh sân khấu sơ sài.

Nhưng nếu là bối cảnh sân khấu...

“Vào được thì cũng phải ra được”

Nếu có lối vào thì cũng phải tồn tại lối ra.

Nếu không, sẽ chẳng ai có thể vào được.

Vậy nên lối vào thường luôn đi đôi với lối ra.

Tôi tìm kiếm xung quanh dựa trên lập luận đó.

Dù vậy, kể cả khi đã tìm kiếm như thế…

“...Chết tiệt”

Tôi không thấy được gì cả.

Chưa nói đến lối ra, tôi còn chẳng tìm được cánh cửa nào dẫn sang phòng khác.

Tôi đã lảng vảng ở đây bao lâu rồi?

“...”

Một cánh cửa rõ ràng là không tồn tại trước đó bây giờ lại đang chễm chệ ở ngay chính giữa.

Tôi chắc chắn là chưa từng nhìn thấy cái nào như vậy.

Đó là một cánh cửa với chữ <EXIT> được viết trên đó.

Cánh cửa gỗ đang ở ngay trước mặt tôi.

“...”

Tôi nhanh chóng với ra để nắm lấy cánh cửa nhưng rồi dừng lại.

Cánh cửa rõ ràng là đã không có ở đây khi tôi tìm kiếm xung quanh vừa nãy.

Việc cánh cửa đột nhiên xuất hiện có nghĩa là—

Tôi vội vã chạy ra góc rồi nhảy thẳng vào khán đài.

-Két…

Cánh cửa mở ra, và âm thanh ai đó tiến vào vang lên.

“...”

Mặc dù không thể thở, tôi vẫn vô thức dùng một tay che miệng và ngó đầu ra để nhìn.

Song Ahrin đang ở đó.

Không, đó không phải là Song Ahrin.

Trưởng Đoàn kịch đang ở đó.

Cô ta nhìn về trước, dựng thẳng cái mũ chóp nhọn đang trượt xuống như thể cảm thấy phiền phức.

...Quả nhiên

Cô ta lẩm bẩm trong khi nhìn vào màn hình vỡ nát.

Có vẻ là hắn ta sẽ thực sự trốn thoát nếu mình rời đi một lúc

-Vút!

Khi cô ta vẫy tay, con rối dẫn chương trình đang nằm im từ nãy đến giờ đột nhiên đứng dậy.

“...”

Cô ta nhìn chằm chằm vào con rối dẫn chương trình.

“...”

Nói đi

“...”

Ta cho ngươi quyền tự do nói chuyện

“Cứu, cứu tôi với!”

Ngay khi Trưởng Đoàn kịch vừa nói xong, tên dẫn chương trình liền nhìn cô ta và hét lên với giọng nói đầy khiếp sợ.

Ngươi đã nhìn thấy gì?

“Vâng, vâng ạ?”

Trong suốt thời gian ở đây, ngươi đã nhìn thấy gì?

“Không, không gì cả…”

Không gì cả?

Trưởng Đoàn kịch nghiêng đầu nhìn con rối.

Ta đã bảo ngươi quan sát cho cẩn thận rồi cơ mà

“...Hí…”

“Ngươi, ngươi đã không quan sát cẩn thận

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm với giọng lạnh lẽo, và tên dẫn chương trình lại kêu lên một tiếng kinh hãi nữa.

“Cứu, cứu tôi với! Nó quá đau đớn, tôi không thể chịu được nữa…!”

-Rắc!

Trước khi con rối có thể nói xong, Trưởng Đoàn kịch giơ tay lên. 

Đồng thời, những sợi chỉ bắn ra và bẻ gãy cổ con rối, khiến nó đổ xuống vô lực.

Vô dụng

Trưởng Đoàn kịch lẩm bẩm rồi bước đi, và với một tiếng rầm, con rối đổ xuống.

Trưởng Đoàn kịch nhìn xung quanh.

...Có gì đó đến rồi

Cô ta vừa bước đi vừa lẩm bẩm.

Vạt áo của cô ta phấp phới, và cánh cửa mở ra, rồi cô ta biến mất.

Trước khi cánh cửa đóng lại, tôi nhanh chóng chạy ra và đặt tay vào kẽ hở của cánh cửa đang đóng.

-Rắc!

Những ngón tay bằng gỗ rạn nứt cùng với một tiếng động nhỏ, nhưng nó đã thành công giữ không cho cánh cửa đóng lại.

“...”

Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhìn sang bên cạnh.

Tên dẫn chương trình giờ đây đã thực sự trở thành một con rối bị cắt dây.

Hắn ta có còn sống không?

Và nỗi đau đó là sao?

Có vô số chuyện không thể nào hiểu được, nhưng trước hết, tôi vẫn cần phải đi.

-Két…

Tôi chậm rãi mở cửa.

Thứ hiện ra phía sau cánh cửa là hành lang của một nhà hát kịch tối đen.

Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn từ đèn báo lối thoát hiểm đôi khi lại sáng lên.

Có một cái máy làm bỏng ngô đã tắt đèn ở bên cạnh đó, và thùng bỏng ngô bên trong đã được phủ lên một lớp bụi dày, cho thấy nơi này đã không được sử dụng trong một thời gian dài.

Dù vậy, nó cũng không quá bẩn.

Nó gần giống như là có ai đó liên tục quét dọn nơi này vậy.

Có một tấm áp phích ở bên cạnh tôi.

Đó là một tấm áp phích cho một vở diễn rối.

Tiêu đề của nó là <Một cuộc đời hạnh phúc> và <Cách để vượt qua nỗi buồn>.

“...Chết tiệt…”

Cơ thể tôi đang bắt đầu hỏng hóc rồi à?

Cánh tay của tôi đã gần như đã không còn có thể cử động được nữa.

May mắn là tôi chưa dùng đến chân mình vì đoán rằng việc này sẽ xảy ra.

Tôi bước đi với hai cánh tay rủ xuống không chút sức sống.

Đi men theo dãy hành lang nhà hát kịch tối đen, tôi nhìn ra ngoài.

Những cái cửa sổ trông như thể bị chặn lại bởi một thứ gì đó, còn phía trước chỉ có một khung cảnh đen kịt chẳng thể nào nhìn được gì.

Khi tôi đang bước đi chậm rãi, một ánh sáng chói lóa dần xuất hiện ở đầu bên kia.

“...”

-Lật phật!

Âm thanh lật trang giấy quen thuộc.

“Đừng có lật sang trang nữa, đầu ta đau lắm rồi”

Và rồi là một giọng nói cáu kỉnh.

Ngay cả khi đó là cùng một giọng nói, tôi vẫn có thể nhận ra rằng đó là một người khác.

Tôi vội vã chạy về phía đó.

Song Ahrin đang giữ sổ hướng dẫn, và sổ hướng dẫn đang phát ra ánh sáng trắng giống như một cái đèn pin.

“Cô Ahrin!”

Trước khi tôi có thể làm gì, ánh sáng chói lóa đột nhiên chuyển sang màu đỏ và rọi vào cơ thể tôi.

Đồng thời, cơ thể của tôi mất hết sức lực, và tôi ngã xuống tại chỗ mà chẳng thể làm gì.

“Đợi—”

“Này! Là anh ta đấy!”

Song Ahrin, người đã đông cứng sau khi thấy tôi, ném sổ hướng dẫn đi và chạy đến đây.

“Này, anh. Cái quái, sao anh lại ra nông nỗi này?”

“Cô Ahrin”

“Gì đây, một con rối…? Đợi chút…”

Song Ahrin lẩm bẩm và đỡ tôi dậy.

“Nhẹ quá”

“Thì là gỗ mà”

“Không phải gỗ nặng à?”

Tôi nhìn sổ hướng dẫn đang ở dưới sàn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[SRY - Khuyến nghị]

1. Sổ hướng dẫn không có mắt.

2. Nó không có mũi.

3. Nó chỉ có thể đánh giá tình hình theo cảm tính.

4. Nó hoàn toàn không có ý định làm hại bạn mà chỉ hành động theo bản năng.

5. Thật lòng xin lỗi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Cô Ahrin. Xin hãy nhặt sổ hướng dẫn lên. Tay của tôi đã hoàn toàn hỏng rồi”

“Ừm”

Song Ahrin nhặt sổ hướng dẫn lên và nhìn tôi.

“Dù sao thì vẫn may quá rồi…Tôi cứ tưởng là anh đã hoàn toàn biến mất rồi chứ”

“Tôi cũng vậy”

“...Vậy thì, bây giờ chúng ta làm gì đây?”

“...Trước hết, chúng ta cần tìm cơ thể chính của tôi”

Kể cả khi chạy đi bây giờ, cơ thể của tôi vẫn sẽ là của một con rối.

“Cái đó là đương nhiên rồi, nhưng có cách nào không?”

Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt thắc mắc.

Tôi nhớ lại lời của trên dẫn chương trình.

Nỗi đau, và chuyển động.

“...Ừm. Tôi nghĩ là tôi hiểu rồi”

Tôi có một cảm giác.