Trong im lặng, ánh mắt của Song Ahrin đảo quanh đây đó.
Cô nói là bản thân sẽ thắng, cơ mà…
“...”
Không giống như là cô có thể nghĩ ra được cách chiến thắng.
Cô chỉ tự tin rằng mình sẽ không bị như kia thôi.
Thứ cô cần bây giờ cách để giành chiến thắng chứ không phải chỉ là cắm đầu vào cố cầm cự.
Nhưng không phải điều tương tự cũng đang xảy ra với người đối diện cô sao?
Trưởng Đoàn kịch, đang ôm thượng vị của mình, chau mày đau đớn và phẩy tay.
Một con rối đứng dậy.
Song Ahrin thở dài não nề rồi cũng giơ tay lên.
Con rối của người đàn ông, giờ đây đã nát bươm đến mức có thể coi là bị hỏng, loạng choạng đứng dậy.
Mặc dù con rối của người đàn ông đã hỏng, đối phương cũng đã ăn trọn một đòn dồn toàn bộ sức lực thẳng vào thượng vị bởi cô và người đàn ông.
Đầu cô bắt đầu quay nhanh.
Dù sao đi nữa, cô cũng không thể chiến thắng nếu đánh như này.
Mặc dù đã mang cả Phòng Nhân sự, không cả Trưởng Chi nhánh được gọi là quái vật đến, tất cả những gì họ làm được là một cú đánh vào thượng vị của cô ta.
Vậy mà cô phải tự mình hạ gục con quái vật đó ấy hả?
Làm sao có thể được chứ.
Chỉ có một thứ mà cô cần phải tập trung vào.
Ánh mắt của cô nhìn về người đàn ông mà Trưởng Đoàn kịch đang ôm trong lòng.
Khi nhìn cảnh tượng đó, một cảm giác ghê tởm kỳ lạ đột nhiên trào lên trong cô.
Giờ đây cô lại còn ghen tỵ với bản thân nữa à.
“Sao ngươi không bỏ anh ta ra đi nhỉ?”
Cô nói với giọng sắc lẹm một cách tự nhiên và nhìn Trưởng Đoàn kịch.
“...Ta không muốn”
Trước lời của cô, Trưởng Đoàn kịch giữ lấy người đàn ông bằng một tay.
“Nếu người này ở đây—”
“Ngươi nghĩ là mình sẽ hạnh phúc hơn sao?”
Môi cô cong lên thành một nụ cười mỉa.
“Không thể đâu”
Song Ahrin tự tin nói.
“...Đừng có mà nghĩ là ta và ngươi giống nha—”
“Không phải đâu”
Song Ahrin lắc đầu, phớt lờ lời nói của Trưởng Đoàn kịch.
“Nó không phải là ngươi có thể còn ta thì không thể”
Cô rất tự tin.
“Ngươi và ta, chúng ta không khác biệt đến vậy”
Thực tế, Song Ahrin cũng không nghĩ rằng bản thân hạnh phúc hiện tại đang hạnh phúc đến vậy.
Đương nhiên, cũng không phải là cô cảm thấy bất hạnh.
Nếu mà có thể hạnh phúc trong suốt cuộc đời của mình thì chắc hẳn đó không phải là người bình thường rồi.
Và cô cũng chắc chắn rằng đằng nào thì cô ta cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh người đàn ông.
“Ngươi sẽ trở nên tham lam”
Nếu chỉ cần nói chuyện với một người thôi đã thấy vui, vậy thì ta sẽ càng mong muốn nhiều hơn nữa từ họ.
Cứ như vậy, theo thời gian, sẽ có thêm kẻ địch xuất hiện.
Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu đó là những kẻ mà cô có thể công khai đối đấu, nhưng vấn đề ở đây là họ lại khá hiểu rõ nhau và cũng phối hợp ăn ý.
Nói cách khác, họ vừa là kẻ địch nhưng cũng vừa là đồng minh.
Vấn đề là đây.
“...Ngươi cũng sẽ thua ở đó thôi”
Những tình huống chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến cô mệt mỏi lướt qua tâm trí cô.
Những lời chỉ trích của Tóc Đen mà cô chẳng thể phân biệt được là có phải ác ý hay không, và sự kiềm chế trắng trợn từ Tóc Trắng.
Cô vẫn còn trụ được vì là cô.
Với cái tính cách đó ấy hả?
Cô ta kiểu gì cũng sẽ ngay lập tức đón nhận mấy lời chỉ trích điên rồ với vỏ bọc ngây thơ của Tóc Đen và chạy vào phòng mình khóc nức nở.
“...”
Trưởng Đoàn kịch nhìn cô.
-Soạt…
Cô ta cẩn thận đặt người đàn ông xuống, vẫn ôm thượng vị bằng một tay và giơ tay còn lại.
Một con rối đứng dậy với tiếng cót két.
Cô ta quá kiệt sức rồi à?
Thay vì chỉ huy vô vàn con rối, cô ta lại chỉ đối đầu với cô bằng một con rối duy nhất.
“...Phải, ta hiểu rõ bản thân mình mà”
Cô không phải là kiểu người có thể giao tiếp.
Song Ahrin cũng giơ tay lên.
Con rối của người đàn ông chỉ vừa đủ đứng dậy được.
Con rối của người đàn ông, giờ đây đã tổn hại đến mức đứng lên còn khó, bằng cách nào đó đứng thẳng dậy và đối mặt với con rối vừa mới được tạo ra của Trưởng Đoàn kịch.
Nghĩ đi nào.
Như cách người đàn ông luôn lẩm bẩm khi bị dồn vào đường cùng, cô cũng bắt đầu suy nghĩ điên cuồng.
Cách để mang người đàn ông trở lại.
“...”
Việc cô có thể làm, chắc chắn Trưởng Đoàn kịch cũng có thể làm.
Điều đó có nghĩa là Trưởng Đoàn kịch cũng có những yếu điểm giống với cô.
“...”
Cô đã nhận ra.
Hai con rối va chạm.
Với một tiếng có két, hai con rối bắt đầu tấn công lẫn nhau.
Tất nhiên, kết quả đã có sớm hơn cô nghĩ.
“...”
Cái chân của con rối mà người đàn ông đã ở trong, con rối của Song Ahrin, rụng ra.
Con rối đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng đó không phải là vấn đề.
“...”
Khoảng cách to lớn trong khả năng điều khiển.
Lý do mà cô và người đàn ông đã trụ lại được trước Trưởng Đoàn kịch cho đến tận bây giờ là vì ý thức của người đàn ông ở trong con rối đó.
Ngay từ đầu thì cô đã không cần phải di chuyển nó.
Tất cả những gì cô cần làm chỉ là di chuyển những phần không thể cử động và kéo anh ấy lại khi nguy hiểm.
-Rầm!
Cái chân của con rối vỡ vụn, và con rối đổ xuống.
Song Ahrin buông tay.
Con rối của Trưởng Đoàn kịch đập vỡ con rối của Song Ahrin khiến mảnh gỗ bay tứ tung.
Cô cũng biết rõ điều đó.
Cô sẽ chẳng bao giờ có thể thắng được.
“...”
Trưởng Đoàn kịch nhìn chằm chằm vào Song Ahrin và cất lời.
“Ta đã nói rồi mà. Quả nhiên, ngươi—”
-Bộp!
Trưởng Đoàn kịch không thể nói xong.
Song Ahrin, người đã chạy đi trong khi bao phủ bản thân trong những mảnh vỡ, lao vào Trưởng Đoàn kịch, và cả hai ngã lăn ra đất.
“Khự…!”
“Gư…!”
Song Ahrin càng chắc chắn hơn khi nhìn thấy Trưởng Đoàn kịch đang lăn trên sàn.
Cô tin vào bản thân mình.
Chính xác hơn thì cô tin vào sự kém cỏi của bản thân.
Dù cho có được huấn luyện bài bản đến đâu với tư cách một nhân viên Cục Quản thúc, có lý do mà cô không tham gia vào cận chiến.
-Bộp!
“Ah!”
Song Ahrin chắc chắn vào điều đó trong khi nắm lấy cổ áo của Trưởng Đoàn kịch đang cố đứng dậy trong khi ôm ngực, trèo lên người và đấm liên tiếp vào mặt cô ta.
“Lớp dạy cận chiến ấy, ngươi đã không chăm chú nghe giảng đúng không?”
“Cái, cái gì…!”
“Không sao đâu. Ta cũng không lắng nghe mà”
-Bộp!
“Ah, gư…!”
Vào khoảnh khắc cả hai bám dính lấy nhau, nó đã trở thành một cuộc ẩu đả giữa hai người đứng cuối lớp dạy cận chiến do không chịu học tử tế.
Song Ahrin bắt đầu tập trung hơn trong khi liên tục đánh Trưởng Đoàn kịch để không cho cô ta khoảng trống để lấy lại tập trung.
Thứ cô cần nhìn là Trưởng Đoàn kịch, và thứ cô cần bám theo là năng lực của cô ta.
Nhưng bằng cách nào?
Đó chính là khởi nguồn của giả thuyết của cô.
Vẫn luôn như vậy.
Song Ahrin phải tập trung khi thôi miên hoặc điều khiển thứ gì đó.
Cô chưa bao giờ làm khác đi.
Tóc Trắng như vậy, nên là cô cũng như vậy.
Cô luôn phải tập trung để có thể làm gì đó.
Điều tương tự cũng áp dụng với Trưởng Đoàn kịch.
Bởi vì Trưởng Đoàn kịch cũng chính là cô.
-Bộp!
“Dừng, dừng lại…!”
-Thụp!
“Gư…!”
Song Ahrin tiếp tục vung nắm đấm, ép bản thân lờ đi cơn đau mơ hồ ở tay mình.
Đây là lần đầu tiên cô đánh người khác, và đó lại còn là chính bản thân cô.
“Gư…!”
-Thụp!
“Gah…!”
Cô tiếp tục vung nắm đấm, hét lên trong đầu, ‘Mau ngất đi nào’.
Như thể lời cầu nguyện của cô đã có hiệu nghiệm, mắt của Trưởng Đoàn kịch bắt đầu nhắm lại.
“...Hừm!”
Sau khi nâng cổ áo của Trưởng Đoàn kịch lên, Song Ahrin ngửa đầu ra sau nhất có thể.
Cô nhớ lại lần cô đấu với Tóc Trắng.
Khi ấy, cô đã ngay lập tức mất ý thức từ lực tác động khổng lồ đánh vào đầu mình.
Vậy thì theo logic đó…
Sau khi ngửa đầu ra sau, Song Ahrin nhắm chặt mắt lại và cụng trán mình với Trưởng Đoàn kịch.
-Bộp!
Một tiếng động lớn vang lên.
“...”
Cứ như vậy, Trưởng Đoàn kịch ngã ra đất với đôi mắt trợn ngược về sau.
“...Khư…”
Song Ahrin cũng lăn qua lại trên mặt đất trong khi giữ lấy trán của mình.
“...”
Kể cả khi đang ôm trán lăn qua lăn lại như vậy, ánh mắt của cô vẫn hướng về người đàn ông.
Anh phải thức dậy đấy.
***
Tôi đã từng mơ về việc bản thân rơi xuống trong vô tận.
Bất ngờ là ác mộng kiểu đó lại xảy ra khá nhiều.
Dù vậy, tôi không ngờ là mình có thể trải nghiệm nó một cách chân thực như này đấy.
“...”
Sợ hãi, rùng mình, vân vân.
Mấy cảm xúc mãnh liệt như vậy thường không kéo dài lâu.
Do con người là sinh vật thích nghi, chỉ cần ta được tiếp xúc với nỗi sợ đó đủ lâu, ta hoặc sẽ phát điên hoặc sẽ trở nên quen với nó.
May mắn là chỉ rơi xuống thôi là không đủ để tôi sợ đến phát điên.
“...”
Suy nghĩ nào.
Do Trưởng Đoàn kịch đã biến mất, việc suy nghĩ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Bây giờ thì tôi có thể suy nghĩ thấu suốt hơn rồi.
Tôi đặt tay lên cằm và suy ngh—
Đợi đã.
Tôi vội vã nhìn cơ thể của mình.
Nó không phải là cơ thể của một con rối gỗ.
Điều đó có nghĩa là…
-Lật phật!
Từ lúc nào, sổ hướng dẫn trong tay tôi đã bắt đầu lật mở.
Như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc Trưởng Đoàn kịch biến mất, sổ hướng dẫn lật ra những trang giấy và bắt đầu để lộ nội dung trong đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[RL - Kiểm tra hiện thực - Ghi chép bởi Choi Soocheol Chi nhánh Gangdong]
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nếu là Choi Soocheol Chi nhánh Gangdong thì…
Cảm giác như tôi đang có ảo giác nghe thấy tiếng nhấn bút vậy.
Tôi bắt đầu vội vã đọc ghi chép.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
1. Điều cơ bản của kiểm tra hiện thực là phân biệt giữa mơ và thực.
2. Mơ ở đây là nói đến hiện thực và ảo ảnh, không phải là mấy giấc mơ ta có khi đi ngủ.
3. Nếu không biết rằng bản thân đang ở trong hiện thực hay trong ảo ảnh, việc đầu tiên bạn cần làm là tự làm đau bản thân. Mức độ đau đớn chính là công cụ phân biệt giữa thực và ảo đơn giản nhất.
4. Nếu không thể thức dậy, vậy thì bạn cần tìm lối ra.
5. Mọi ảo ảnh đều có một lối ra của riêng nó, và lối ra thường là thứ bạn ít mong muốn nhất.
6. Hãy chắc chắn rằng bạn mong muốn cái kết đó.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Bộp!
Tôi đóng cuốn sổ lại.
Thứ mà tôi không muốn.
Thứ mà những người đang rơi sợ hãi nhất.
Ngã chết.
“...”
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Phải, không còn cách nào khác cả.
“...Hãy ngã chết đi…Hãy ngã chết đi…”
Tôi lẩm bẩm, nhắm chặt mắt lại.
Sổ hướng dẫn trong tay lặng lẽ chui lại vào túi áo của tôi.
-Rắc!
Cùng với cơn đau khi mắt cá chân của tôi rơi xuống và vỡ vụn…
“Hà!”
Tôi tỉnh dậy.
“...!”
Tôi nhanh chóng kiểm tra cơ thể của mình đây đó.
Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ và xúc giác.
Tôi đã trở về cơ thể con người của mình.
Đợi đã.
Những người khác—
Tôi vội vã nhìn quanh.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt của tôi là cảnh tượng Song Ahrin nằm xuống với một cục sưng to trên đầu và Trưởng Đoàn kịch đang bất tỉnh nhân sự với cái miệng há hốc.