“Không được, dù sao thì tôi vẫn còn liêm sỉ mà”
“Làm gì phải ngại chứ, sau cùng thì đây cũng chỉ là một trò chơi thôi mà. Và thật lòng mà nói, nếu chỉ tính đến những gì anh Jaehun đã làm cho tôi, tặng anh luôn nhà của tôi còn không đủ chứ nói gì đến để anh sống ở đây”
Yu Daon lắc đầu như thể không hiểu được tại sao tôi lại từ chối.
“Và ít nhất là khi đôi mắt này vẫn còn nhìn được, tôi không thể chứng kiến cảnh tượng anh Jaehun ngủ ngoài đường mà không làm gì được”
“Cái đó…”
Khi mà cô ấy đã nói đầy quyết tâm như vậy, tôi không có đủ tự tin là mình có thể đáp lại.
“...”
Và hơn hết, tôi không biết cách quay trở lại.
Ngay khi vừa mới mở cửa rời khỏi nhà của Jang Chaeyeon, tôi đã ở trong phòng tập của Yu Daon.
Tôi có thể làm quái gì được chứ?
Tôi lấy điện thoại của mình ra xem, nhưng đúng như dự đoán, không có sóng điện thoại.
“...Tôi sẽ chỉ ở lại một ngày thôi”
“Tuyệt!”
Sau cùng, tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị của Yu Daon.
***
Tôi nhìn quanh phòng của Yu Daon và chìm vào suy nghĩ.
Đó là vì nhà của Yu Daon trong trí nhớ của tôi thực sự rất trơ trọi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Yu Daon, vừa mới tắm xong, đến bên cạnh tôi trong khi lau khô tóc mình bằng khăn tắm.
“Tôi đang nghĩ đến nhà của cô Daon”
“À, căn nhà này thực sự rất đẹp nhỉ?”
“Đúng vậy, cơ mà…”
Tôi gật đầu và nhìn xung quanh.
“Tôi đang tự hỏi là nếu nhà của cô Daon cũng được như này thì không biết sẽ như nào”
“À…”
Yu Daon nhỏ giọng dần.
“Nhà của tôi có hơi…trơ trọi thật”
“Không, đâu có chuyện đó”
“Đó là sự thật mà”
Yu Daon lảng mắt đi và nói tiếp.
“Tôi cũng đã đến nhà của những người khác rồi còn gì”
“...”
Thật lòng mà nói, lời của cô ấy đúng quá nên tôi cũng không có gì để nói lại cả.
“Nhưng nó sẽ khác vào lần tới anh đến!”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ như thể không có chuyện gì.
“Bởi vì vào lần tới anh Jaehun đến, tôi nghĩ là mình có thể trang trí căn nhà đẹp đến mức khiến cho anh Jaehun phải bất ngờ đấy!”
“Vậy thì tốt”
Dù gì đi chăng nữa, trái tim của tôi khó mà không nhói đau khi nhìn thấy một căn nhà trống rỗng.
Và nó lại càng đúng hơn nữa khi mà tôi đã nhìn thấy con đường mà Yu Daon đã đi qua.
“Cơ mà, cô Daon”
“Vâng?”
Tôi nhìn Yu Daon đang xếp khăn đội lên đầu sau khi đã làm khô tóc được kha khá.
“Là về vụ cãi nhau với cô Chaeyeon”
“...”
Yu Daon khựng lại.
“Về chuyện đó”
“Tôi, tôi xin lỗi”
Yu Daon đã ngay lập tức xin lỗi trước cả khi tôi có thể nói gì.
“Ừm?”
“Không. Tôi, tôi đáng lẽ ra không nên cãi nhau với cô Chaeyeon…trước mặt anh Jaehun như vậy”
Yu Daon nhìn tôi với vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Tôi, tôi đáng ra phải kiềm chế khi cô Chaeyeon nói vậy…”
“Không phải…”
“Nhưng, nhưng mà tôi thực sự chỉ quan tâm đến anh Jaehun thôi”
Yu Daon nhìn thẳng vào tôi, bàn tay nắm chặt để trước ngực.
“Thật đấy. Tôi chưa bao giờ cư xử như thể sẽ dâng hiến mọi thứ của mình cho bất cứ ai cả. Thực sự đấy!”
“...Tôi tin cô mà”
Để mà nói thì cô ấy có thời gian để làm vậy à?
Mặc dù tôi chỉ mới đến Bệnh viện được hai lần, có một điều mà tôi đã nhận ra được khi đối đầu với chúng.
Rằng chúng không đối xử với con người như con người.
Bố của Yeeun đã như vậy như vậy, và Yu Daon cũng không khác gì.
Cô ấy có thời gian để mà nói chuyện với ai khác ở đó sao?
Cô ấy đơn giản đã luôn phải sống cô độc ở đó.
Có lẽ mỗi việc cô ấy không mất trí thôi đã là một phép màu rồi.
“Tôi tin cô”
Vẻ mặt của Yu Daon trở nên tươi tắn hơn một cách rõ rệt trước lời của tôi.
“Vậy, vậy thì tốt rồi”
“Ừm. Nhưng điều tôi muốn nói là không làm gì phải dồn ép cô Chaeyeon đến mức đó”
“...”
Yu Daon cúi đầu nhìn xuống sàn.
“Dù sao thì chúng ta cũng là đồng nghiệp mà. Chúng ta nên nương tựa vào nhau nhiều hơn nữa. Ừm…và cả được nương tựa bởi những người khác nữa. Làm vậy sẽ chỉ được lợi thôi mà”
“...”
Yu Daon vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt của cô ấy dán chặt xuống sàn.
Nếu cô ấy nói không thì tôi nên đáp lại như nào đây?
Hoặc nếu cô ấy trả lời tích cực, vậy thì sau đó tôi nên nói gì?
Trong khi tôi còn đang ngẫm nghĩ về phản ứng của Yu Daon, cô ấy liền ngẩng đầu lên và gật đầu lia lịa.
“Tôi sẽ làm vậy”
“...Vậy thì tốt”
“Tôi cũng có thể đi xin lỗi cô Chaeyeon luôn!”
“Việc đó là tùy vào mong muốn của cô Daon thôi”
Vào khoảnh khắc tôi yêu cầu hai người họ xin lỗi nhau, cấp bậc của tôi sẽ được thiết lập một cách vững chắc.
Khi ấy, chúng tôi sẽ không còn là đồng nghiệp nữa.
Tùy vào các tình huống, tôi có thể đưa ra mệnh lệnh hoặc đề xuất.
Những cái khác thì tôi không biết, nhưng trong một mối quan hệ, tôi không có quyền bảo ai đó xin lỗi hoặc không được làm gì.
Không nói đến hành động của người khác, khoảnh khắc tôi đưa ra lời khuyên cả về cảm xúc của họ, nó cũng đồng nghĩa với việc tôi đã hoàn toàn thiết lập một mối quan hệ trên dưới với đối phương.
Tôi không thể làm như vậy được.
“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh Jaehun bảo tôi làm mà”
Và rồi như thể đã nhìn thấu được suy nghĩ của tô, Yu Daon lẩm bẩm.
“...Như vậy là không được đâu. Cô Daon cũng cần phải bày tỏ ý kiến của mình nhiều hơn nữa chứ”
“Ví dụ như là?”
“Cô có thể nói rằng ý kiến của tôi dở tệ hay gì đấy…Hoặc cô có thể bày tỏ quan điểm của mình với ý kiến của những người khác một cách hợp lý…”
“Tôi có thể đưa ra quan điểm của mình với ý kiến của những người khác, nhưng tôi không nghĩ là mình có thể làm vậy với anh Jaehun đâu”
“Như vậy thì cô cũng đang làm ngược lại với ý kiến của tôi còn gì”
“Ah, ư…ưm…!”
Đôi mắt của Yu Daon mở to như thể cô ấy đã hiểu được ý của tôi.
“Ý tôi không phải là như vậy! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh Jaehun bảo tôi làm…”
“Vậy thì cô có thể nói rằng ý kiến của tôi dở tệ như tôi vừa nói…”
“Không được đâu, tôi vừa bảo là mình không thể làm vậy rồi mà?”
“Cô lại vừa phớt lờ ý kiến của tôi lần nữa rồi đấy?”
“Anh Jaehun…!”
Giờ đây, tôi không kìm được mà bật cười khi nhìn vẻ mặt giận dỗi của Yu Daon.
<Hiệu ứng của ‘Đã yêu thì phải trả tiền’ đã được kích hoạt!>
Đương nhiên, tiếng cười của tôi ngay lập tức tắt lịm cùng với ô cửa sổ vừa mới xuất hiện.
Cảm giác như tôi không phải là chỉ đang nói chuyện mà còn đang cố tán tỉnh Yu Daon để kiếm điểm vậy.
“Có chuyện gì sao?”
Yu Daon nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Anh cảm thấy không khỏe ở đâu sao? Vẻ mặt của anh đột nhiên không được tốt cho lắm”
“Không, không phải như vậy…”
“Nếu anh bị đau thì hãy nói nhanh đi! Tôi nhất định sẽ đưa anh ra khỏi đây bằng mọi cách”
Yu Daon đang vui vẻ tận hưởng căn nhà của mình đã đi đâu mất rồi?
Giờ đây chỉ còn lại Yu Daon của Phòng Nhân sự với ý định đưa tôi ra khỏi đây rõ mồn một.
“Không sao đâu, thực sự là không có chuyện gì mà”
“Làm sao mà không có chuyện gì được chứ!”
Mắt của Yu Daon mở to.
“Thật mà”
“Tôi dám nhận là biết hết mọi thứ về anh Jaehun, nhưng tôi biết rõ là anh đang nghĩ gì khi anh làm một vài vẻ mặt cụ thể đấy”
Yu Daon nhìn tôi với biểu cảm nghiêm túc.
“Hiện tại anh đang cực kỳ trăn trở nhỉ?”
Mọi người dường như đều đang dần tinh ý nhận ra mấy thứ liên quan đến tôi nhiều hơn rồi thì phải.
“...Được rồi, vậy thì tôi sẽ giải thích”
Sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài giải thích về kỹ năng của Gã đào hoa cho Yu Daon.
Sau khi nghe phần giải thích của tôi, Yu Daon chớp mắt và nhìn tôi đầy bối rối.
“Vậy thì sao?”
“Ừm?”
“Nó có vấn đề gì đâu?”
Yu Daon nhìn tôi như thể thực sự không hiểu gì.
“Tôi đang cướp điểm của cô Daon, đúng chứ?”
“Vâng”
“Không phải cô Daon cũng đã được cho biết về nó sao?”
“Cái gì cơ?”
“Phần thưởng chiến thắng ấy”
“À…”
Yu Daon gật đầu như thể cuối cùng cũng đã hiểu ra.
“Cách để thoát khỏi Bệnh viện một lần và mãi mãi sao?”
“...Của tôi thì hơi khác chút”
“Của tôi thì là như vậy”
Yu Daon mỉm cười nói.
“Anh Jaehun không cần phải nói gì cả. Mọi người đều có những thứ họ không muốn nhắc đến mà”
Yu Daon nhìn tôi.
“Nhưng thứ đó không có giá trị gì với tôi cả”
“Hả?”
Không phải Yu Daon sợ Bệnh viện sao?
“Thật lòng mà nói, dù cho có bị đưa đến Bệnh viện ngay lúc này đi chăng nữa, tôi vẫn có thể mỉm cười và chờ đợi”
Yu Daon nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Bởi vì tôi tin rằng anh Jaehun sẽ đến cứu tôi”
“...”
“Và ngay cả khi anh không làm vậy đi chăng nữa, chỉ cần anh Jaehun còn sống, vậy là tôi hạnh phúc lắm rồi”
Cô ấy nhắm mắt lại.
“Vậy nên nó không có ý nghĩa gì đối với tôi cả”
“...”
“Nhưng anh Jaehun mà tôi biết sẽ không bao giờ bám víu lấy tôi với những điều kiện đó. Anh sẽ thà chịu thua còn hơn”
Cô ấy mở đôi mắt của mình và nhìn thẳng vào tôi.
“Anh có lý do để phải giành chiến thắng, đúng chứ?”
“...Tôi thực sự là không thể giấu cô Daon được mà”
Có lẽ bởi vì cô ấy là người đã ở cùng tôi lâu nhất, nhưng khả năng thấu hiểu tôi của Yu Daon luôn hơn những người khác một bậc.
“Vậy thì tôi lại càng phải giúp anh hơn nữa!”
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ.
<Bạn đã nhận được 50% thu nhập của Yu Daon>
Lương tâm của tôi thực sự đau nhói đến mức làm cho tôi cảm giác như nó đang chảy máu vậy.
“Và lúc đầu anh đã ở nhà cô Chaeyeon nhỉ”
“Sao cô lại biết được cái đó?”
“Mùi hương”
Yu Daon chỉ vào mũi mình.
“Thực ra tôi đã biết ngay từ đầu vì ngửi được mùi dầu gội của cô Chaeyeon khi nhìn thấy anh Jaehun, nhưng do là anh không nói gì, tôi đoán là phải có lý do nào đó nên tôi cũng đã không nhắc đến chuyện đấy”
Nói dối trước một người đã biết hết mọi chuyện sao?
Đó là việc tệ nhất mà tôi đã từng làm.
“Tôi xin lỗi”
“Không sao đâu. Tôi hoàn toàn hiểu mà”
Cô ấy lắc đầu như là không có chuyện gì.
“Vậy thì tiếp theo anh sẽ đến nhà của cô Ahrin nhỉ?”
“À, tôi vẫn chưa quyết định việc đó”
“Vậy thì anh phải đi thôi!”
Tôi đã phải tròn mắt như muốn hỏi cô ấy đang nói gì vậy.
“Anh phải đi nếu muốn thắng chứ!”
“Không, nhưng mà tôi cảm thấy có lỗi với cô Ahrin…”
“Vậy là anh không cảm thấy có lỗi với tôi sao?”
“...”
Khi tôi đang cứ mấp máy môi tìm lời để đáp lại Yu Daon, cô ấy liền nhẹ nhàng đẩy vào lưng tôi.
“Ban đầu tôi đã định để anh ngủ lại rồi đi, nhưng nếu đã như này thì tôi phải đưa anh Jaehun đi ngay thôi”
“Đợi đã, cô Daon-”
Yu Daon vẫn hăng hái đẩy vào lưng tôi mà không chịu nghe tôi nói.
“Mau đi nhanh nhanh và lấy điểm của cô Ahrin nữa nào! Tôi cũng sẽ cố gắng kiếm điểm, thậm chí còn nhắm đến giải đấu vô địch thế giới luôn!”
“Cô Daon…!”
“Thay vào đó”
Cô ấy ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi đang đẩy vào lưng tôi.
“Anh tuyệt đối không được ngủ lại nhà của cô Ahrin đâu đấy”
“...Tôi hiểu rồi”
Cô ấy đang nói với tôi bằng giọng vô cảm lại mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của tôi.
“Vậy thì anh đi cẩn thận nhé!”
Cô ấy đẩy vào lưng tôi.
“Oái”
Tôi giờ đây đã đang ở trong căn phòng sáng đèn của một giáo sư giữa đêm tối.
“...Chuyện gì đây?”
Còn Song Ahrin thì đang ngơ ngác nhìn tôi.
***
Yu Daon mỉm cười hài lòng trong khi nhìn cánh cửa nơi người đàn ông đã biến mất.
Nếu cô có thể giúp anh đạt được thứ mình muốn, vậy thì còn gì có thể hạnh phúc hơn nữa chứ?
Cô ngâm nga và ngồi xuống sàn.
Hôm nay thực sự là một ngày vui.
Giờ thì việc cô cần làm là…
“...Một cái tủ đựng giày ở đây. Một cái ghế sofa ở kia”
Người đàn ông đã nói rằng anh ấy thích căn nhà này.
Bởi vì bản thân cô không có khả năng thiết kế.
“Mình phải nhớ nó mới được”
Sau khi ghi nhớ căn nhà này một cách hoàn hảo, cô có thể quay trở lại và trang trí căn nhà của mình đúng như vậy.
Một nụ cười tươi tắn nở rộ trên gương mặt của Yu Daon