Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47799

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 261

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10597

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 33

201-4XX - Chương 231: Dải băng đỏ

“...”

“...”

Aileen và Park Yeeun đang nhìn vào bên kia cánh cửa. 

“Đã bao lâu trôi qua kể từ khi chúng ta đi vào rồi?”

“Chính xác một tiếng đồng hồ kể từ lúc đó ạ”

Park Yeeun trả lời câu hỏi của Aileen trong khi nhìn đồng hồ của mình, và Aileen khẽ thở dài. 

Một tiếng. 

Vậy là đã đến lúc đội hai bắt đầu tiến vào. 

Nếu cấu trúc phòng thay đổi và họ đã đi sang phòng khác trong một tiếng đó thì không sao, nhưng nếu đội sau cũng đến đây thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn rất nhiều.

Đương nhiên là nó cũng không đến mức không giải quyết được, nhưng trước mắt thì nó sẽ trở nên rất phiền toái. 

Dù vậy, nếu để lâu hơn nữa, đội sau có thể sẽ gặp nguy hiểm. 

“Yeeun à”

“Vâng thưa chị”

“Hãy làm như chị nói”

Aileen nắm lấy vai của Park Yeeun và bắt đầu giải thích. 

“Vâng ạ”

Sau khi nghe phần giải thích của Aileen, Park Yeeun bắt đầu từ từ lục qua cặp của mình. 

***

Tôi đã ở trong này được bao lâu rồi? 

Con không cảm thấy đôi vai của mình quá nặng nề sao?

“...”

Ý ta muốn nói là, liệu con có thể gánh vác kỳ vọng của nhiều người đến vậy không, và liệu con có thể vượt qua cả tương lai của bản thân để gánh vác tương lai của những người khác hay không?

Tôi rời mắt khỏi phòng xưng tội đang ngày càng phát ra nhiều hơn những tiếng lảm nhảm khó hiểu và bắt đầu nhìn xung quanh. 

Thứ mùi kinh khủng đó đang trở nên tệ hơn. 

Nó giống như mùi đậu nành lên men bị hỏng vậy.

-Lật phật! 

Khi tôi đang nghĩ như vậy, số hướng dẫn từ từ mở ra. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]

[4-A. Cầu thang trái]

3. Trong trường hợp chưa được ra khỏi phòng xưng tội nhưng bạn lại ngửi thấy mùi xác thối, hãy rời khỏi đó ngay lập tức. 

4. Hãy đứng dậy khỏi chỗ mà không phát ra tiếng động, rồi gõ vào mặt tường đối diện và nói, ‘Thưa Cha, đã đến giờ Thánh Lễ rồi ạ’.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy ra đây là mùi xác thối à?

Dù cho có tò mò đi chăng nữa, tôi có lẽ cũng đã không còn thời gian để truy tìm nguồn gốc của thứ mùi này. 

Ngay khi tôi đang chuẩn bị từ từ đứng dậy tại chỗ và gõ vào tường…

-Cốc cốc.

Ai đó đã gõ vào tường ở phía đối diện.

Cơ thể của tôi đông cứng trước tiếng gõ cửa trong trẻo, và một giọng nói hét lên ở phía bên kia cũng với âm thanh kim loại sắc bén.

Kẻ nào dám phá đám giờ xưng tội thiêng liêng—

“Bất cứ điều gì các ngươi buộc dưới đất sẽ được buộc trên trời, và bất cứ điều gì các ngươi buông dưới đất sẽ được buông trên trời”

Đó là giọng của Park Yeeun.

-Rầm!

Từ phía bên kia, tiếng ghế bị lật đổ và âm thanh thứ gì đó lao ra vang lên.

-Rầm!

Cả phòng xưng tội rung chuyển cùng với âm thanh thứ gì đó khổng lồ đâm sầm vào cánh cửa.

-Cạch!

Cùng lúc đó, cánh cửa ở bên của tôi mở ra, và Park Yeeun nắm lấy cổ tay của tôi.

“Anh trai, phía này à!”

“À, ừm…”

Tôi nhanh chóng đi theo Park Yeeun ra ngoài, rồi nhìn thấy cảnh tượng Aileen đang đóng một thứ gì đó giống một thanh sắt vào cánh cửa ở phía đối diện.

“Bị vướng vào cái này cũng chỉ thể đổ cho xui xẻo thôi”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Anh đã ngửi thấy mùi đó, đúng chứ?”

“Mùi xác thối ấy hả?”

“Đúng rồi”

Aileen tặc lưỡi trong khi đẩy thanh sắt vào sâu hết cỡ.

“Vậy thì ở trong đó lâu hơn nữa thì sẽ không chịu nổi đâu. Thế nên tôi đã sử dụng một phương thức khác thông qua Yeeun”

“...Cái đó là gì vậy?”

Trong khi Aileen đang chật vật lắp thanh ngang vào cánh cửa, tiếng đập rầm rầm ngày càng trở nên dữ dội hơn.

“Một thiết bị khóa có thể tháo lắp được Phòng Nghiên cứu chế tạo ra”

“...”

“Nó là một thiết bị dùng để khóa bên trong từ bên ngoài, nên là dù có gì xảy ra đi chăng nữa, nó cũng sẽ không thể mở được ra ngoài từ bên trong đâu”

-Rầm!

“...Đấy là nếu thứ ở trong đó vẫn thuộc lẽ thường thôi”

Cánh cửa nứt vỡ và vụn gỗ bay tứ tung, và Aileen nói thêm.

“Dù sao đi nữa, đi thôi”

“...Như vậy có ổn không?”

“Thành thật mà nói, đây không phải là vấn đề gì lớn đối với chúng ta”

“Đối với chúng ta?”

“Đây là vấn đề cho mấy người đến sau”

Aileen nhìn lại với vẻ mặt lo lắng.

“Tôi không biết là liệu họ có thể thắng khi đấu với một thứ như này hay không nữa”

“...”

Nếu mà là chiến đấu ngay từ đầu thì có khi phải gọi là may mắn đấy chứ?

Đó là vì các thành viên Phòng Nhân sự bất ngờ thay lại rất giỏi chiến đấu.

Dù nói như vậy có cảm giác không đúng cho lắm, nhưng đó là sự thật.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Aileen nhìn tôi. 

“Thứ đó có nói gì với anh trong phòng xưng tội không?”

Đúng là nó có nói nhiều thật. 

Nhưng khi thấy tôi không nói gì, Aileen chỉ gật đầu. 

“Tôi không định hỏi anh gì đâu. Nó đã luôn nói những lời nhạy cảm và không thoải mái mà”

Aileen nói vậy như thế đã quen với điều đó. 

Giờ nghĩ lại, tôi nhớ là cô ấy đã bảo rằng bản thân đã ra vào nơi này nhiều lần. 

“Cô đã đến đây bao nhiêu lần rồi, cô Aileen?”

“Mười bảy lần”

Aileen nhún vai đáp lại câu hỏi của tôi. 

“Đã có bao nhiêu cuộc thăm dò được thực hiện ở đây rồi?”

“Mười sáu”

“...”

Tôi nhìn Aileen. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Aileen] 

[Tuổi: 21]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Kể từ khi cô mất đi gia đình mình ở Nhà thờ cho đến khoảnh khắc cô đứng tại đây lúc này, cô vẫn chưa từng đánh mất hy vọng] 

[Điểm yếu: Hy vọng có thể là động lực thúc đẩy một con người, nhưng ngược lại, nó cũng có thể trở thành cơ hội duy nhất để đẩy họ xuống vực sâu]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cô ấy là người sống sót ở đây, và cũng là người đã thăm dò nơi này.

Bởi vậy cô ấy mới có thể hành xử tự nhiên đến thế. 

“Dù sao thì tôi cũng có cảm thấy hơi có lỗi với những người đến sau thật, nhưng chẳng còn cách nào khác”

“Vô trách nhiệm như thế có ổn không vậy?”

“Nếu đằng nào mọi chuyện cũng đã đi sai hướng rồi thì gặp trục trặc ở đây là tốt nhất. Đó là bởi vì ta có thể để lại dấu hiệu bảo họ quay về mà”

Aileen trả lời, lấy ra một dải băng đỏ từ trong túi áo và ném nó ra sàn.

“Đó là gì vậy?”

“Một dấu hiệu mà Phòng Cách ly sẽ hiểu ra khi họ nhìn thấy nó”

Cô ấy chỉ nói vậy và nhìn cánh cửa. 

-Rầm! Rầm! 

Nó vẫn đang không ngừng phát ra những âm thanh kinh khủng. 

Aileen nhìn tôi và Park Yeeun. 

“Đi thôi”

“Được rồi”

Lờ đi cánh cửa đang rung lên mạnh bạo, chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào trong. 

Chúng tôi đi dọc theo dãy hành lang tối đen. 

“Em đã luôn thắc mắc điều này rồi, những mà tại sao những nơi như này lại luôn tối vậy ạ?”

“Làm như vậy thì bầu không khí mới sống động hơn chứ”

“Hà”

Ngay khi tôi vừa trả lời câu hỏi của Park Yeeun, Aileen liền thở dài thườn thượt.

“Đó là vì bọn chúng coi con người như con mồi”

“Ý cô là sao?”

“Nỗi sợ thường sẽ chủ yếu lấy đi khả năng phán đoán bình thường của con người”

Aileen chỉ vào tường. 

“Nói cách khác, thứ gọi là tự động săn mồi là khả thi”

“Tự động săn mồi sao”

“Phải. Con người bị che mắt bởi nỗi sợ sẽ lao thẳng vào nguy hiểm như thiêu thân trước lửa. Họ đã mất đi khả năng phán đoán đàng hoàng mà”

“...”

“Sau cùng, nghiên cứu về con mồi là việc mà mọi kẻ săn mồi đều phải làm mà”

Điều đó có vẻ hợp lý. 

Khi tôi gật đầu, Aileen liền chỉ về trước. 

“Đây là chỗ tiếp theo”

Những tấm kính màu phản chiếu lại ánh sáng một cách tuyệt đẹp. 

Mặc dù rõ ràng là bầu trời đã rất u tối và trông như thể sắp mưa khi chúng tôi đi vào, vậy mà những tấm kính màu đang tỏa sáng lấp lánh như thế nó đang được đón nhận ánh nắng mặt trời rực rỡ.

-Lật phật! 

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng] 

[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]

[5. Nhà nguyện]

1. Nhà nguyện được cấu thành từ những tấm kính màu khổng lồ.

2. Hãy xác nhận xem ai là người đang hành lễ trong nhà nguyện. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi ngẩng đầu và nhìn vào bên trong nhà nguyện. 

Có ba người đang hành lễ. 

Một cặp mẹ con và một cụ già.

Tôi tiếp tục đọc số hướng dẫn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

3. Nếu là một cụ già, Vàng sẽ phải đi đến đó và nói, ‘Thưa cụ, lối ra ở phía bên phải ạ’.

4. Nếu cụ già đi về phía bên phải, đừng ngăn cản ông ấy. Nếu ông ấy đi về phía bên trái, hãy nói lại, ‘Bên trái là con đường của Satan, và bên phải là con đường đến Thiên đường’.

5. Nếu cụ già vẫn tiếp tục đi về phía bên trái, hãy dùng mọi món vũ khí bạn đang có để đánh gục cụ già bằng mọi giá. Việc này phải được thực hiện bởi Trầm hương, và không ai khác được phép can thiệp vào quá trình này. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi quay lại nhìn Aileen, và cô ấy gật đầu. 

Nó có nghĩa là bảo tôi đi. 

Tôi chậm rãi đi đến chỗ cụ già rồi nói.

“Thưa cụ, lối ra ở phía bên phải ạ”

Cụ già quay đầu nhìn về đây, và tôi đã phải vô thức nín thở. 

Chỉ có hai hốc mắt trống rỗng tại nơi đáng lẽ phải có đôi mắt của ông ấy. 

Ông ấy chậm rãi đứng dậy tại chỗ, rồi đi về phía bên trái. 

Mọi chuyện chẳng bao giờ thuận lợi cả.

“Bên trái là con đường của Satan, và bên phải là con đường đến Thiên đường”

Cụ già thoáng khựng lại trước lời của tôi. 

Rồi ông ấy lại tiếp tục đi về phía bên trái. 

-Cạch! 

Aileen thuần thục lấy ra khẩu súng trường từ sau lưng. 

***

Một tiếng sau, Yu Daon quay lại nhìn hai người kia. 

“Chúng ta vào chứ?”

“Đã một tiếng rồi à?”

“Vâng”

“...”

“...”

“...”

Cả ba nhìn nhau đầy khó xử, rồi Jang Chaeyeon đi lên đầu. 

“...Đi thôi”

“...”

“...”

Hai người kia cũng không nói gì. 

-Két…

Cánh cửa mở ra, và cả ba bước vào trong.

Chỉ có lối cầu thang bên trái là không được giăng dây.

Chậc, Song Ahrin tặc lưỡi sau khi đọc qua sổ hướng dẫn. 

“Đúng là đã xui xẻo thì kiểu gì cũng sẽ xui xẻo cho đến cùng luôn mà”

“Tạm thời cứ đi trước đã”

Jang Chaeyeon đáp lại lời lẩm bẩm của cô và đi lên cầu thang. 

Khoảnh khắc Song Ahrin và Yu Daon đang đi theo sau Jang Chaeyeon và nhìn mái tóc trắng khẽ đung đưa của cô…

“...!”

Cơ thể của Jang Chaeyeon khựng lại. 

“Cô Chaeyeon?”

“Gì đấy, có cái gì à?”

Yu Daon và Song Ahrin lẩm bẩm đằng sau cô với vẻ thắc mắc.

“...”

Jang Chaeyeon chậm rãi cúi xuống và nhặt lên thứ gì đó. 

Đó là một dải băng đỏ tươi. 

“Một dải băng đỏ?”

“...Vô lý”

Yu Daon nghiêng đầu thắc mắc, còn Song Ahrin thì mở to mắt như thế không tin được vào mắt mình. 

“...Là thật sao?”

“...Thật đấy”

Song Ahrin và Jang Chaeyeon nhìn dải băng. 

Bàn tay của Jang Chaeyeon đang giữ lấy dải băng run rẩy, và gương mặt của Song Ahrin trở nên tái nhợt.

“Chúng, chúng ta cần phải đi nhanh lên”

“Chúng ta cần phải đi ngay”

Hai người họ vội vã đi lên cầu thang.

“Có, có chuyện gì vậy…?”

Và Yu Daon đang nhìn hai người với ánh mắt lo lắng.

“...”

“...Tóc Đen”

Jang Chaeyeon đứng lại, và Song Ahrin nhìn Yu Daon với vẻ mặt đanh lại.

“Vâng”

“Cố đừng hoảng sợ và nghe kỹ đây”

“...”

Song Ahrin đặt tay lên trước ngực và hít một hơi sâu.

“Thứ này có nghĩa là, phía trước đã xảy ra một biến cố không thể cứu vãn, nên là hãy quay trở lại.”

Ngay khi cô ấy vừa mới dứt lời, Yu Daon đã ngay lập tức chạy về trước như tên bắn.

Một biến cố không thể cứu vãn?

Quay trở lại?

Vô vàn cảm xúc đang xoay tròn trong đầu cô.

Và, những từ đó mang đến nỗi sợ tồi tệ nhất của cô.

“Anh Jaehun!”

Ba người họ đi nhanh lên cầu thang.

Và rồi, ở trước dãy hành lang tối đen, họ bắt gặp một thứ gì đó đang chảy máu từ miệng.

Nó đang nhai thứ gì đó với tiếng lạo xạo.

Mặc dù hình dáng của nó trông giống một con người, vẻ ngoài của nó lại cho ta cảm tưởng về một bà lão thường thấy trong truyện cổ tích.

-Rộp…rộp…

-Thụp…!

Một mảnh xương rơi ra từ trong miệng nó.

Thật đáng thương—

Thứ đó mở miệng.

Jang Chaeyeon vươn ra, ngay lập tức bẻ gãy cổ nó, rồi Song Ahrin vươn cả hai tay và trói chân nó lại.

Và giữa lúc đó, Yu Daon lao qua hai người họ như một con thú và trèo lên người con quái vật đã ngã xuống.

-Rắc!

Yu Daon thọc cả cánh tay của mình vào sâu trong cổ họng của nó.

-Khặc…!

Thứ đó cắn vào tay của Yu Daon, và một lượng máu bất thường tuôn ra từ cánh tay của cô ấy, cùng với đó là một âm thanh kinh khủng phát ra từ cánh tay của cô.

Dù vậy, với vẻ mặt không chút dao động, cô ấy nhìn xuống bà lão với ánh mắt vô cảm.

“Nhổ ra”

Cô nói với giọng vô cảm trong khi nhìn bà lão.

“Ngay lập tức”

Ma-thi-ơ 18:18 (Matthew 18:18): “Truly I tell you, whatever you bind on earth will be bound in heaven, and whatever you loose on earth will be loosed in heaven.