“...”
Park Yeeun nắm chặt lấy tay áo của tôi.
Aileen sẽ đáng tin cậy hơn tôi mà nhỉ.
Tôi bối rối nhìn Park Yeeun, nhưng con bé chẳng quan tâm gì mà chỉ nhìn xung quanh với vẻ mặt sợ sệt.
Giờ nghĩ lại, Park Yeeun thực sự rất yếu ở mảng thực chiến.
Tất nhiên, tôi cũng chẳng mạnh ở mảng thực chiến, nhưng Park Yeeun hẳn phải còn yếu hơn cả tôi.
Con bé mới chỉ tham gia vào mấy biến cố ba hay hai lần gì đó thôi đúng không nhỉ?
Tôi vỗ nhẹ vào vai Park Yeeun để bảo con bé không cần phải lo lắng, nhưng chỉ nhận lại được vẻ mặt như đang bảo tôi đừng có mà tạo ra tiếng động của con bé.
Anh hiểu rồi.
-Gaaaaah!
-Aaaaaah!
Những tiếng hét vang lên trước mặt chúng tôi, và rồi…
-Rầm!
Tôi có thể nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát vọng đến từ phía sau.
Hình như là nó phát ra từ phía nhà nguyện.
Chẳng lẽ là có thứ gì đó đang đuổi theo chúng tôi từ phía nhà nguyện sao?
Hay đó là âm thanh Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đang giao chiến…
“...”
Không thể nào có chuyện đó được.
Dù sao đi nữa, họ đều là nhân viên kỳ cựu hết mà, nên là họ chắc hẳn sẽ thực hiện đúng theo quy trình.
Làm sao có chuyện họ lại phá hủy mọi thứ trong tầm mắt được chứ.
-Rầm!
Ba chúng tôi quay đầu về hướng nhà nguyện.
“...”
Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nghĩ vậy, chúng tôi tiếp tục bước đi.
***
Suy nghĩ đi.
-Uỳnh!
Cơ thể của Yu Daon lăn tròn trên sàn.
Jang Chaeyeon và Song Ahrin vươn tay ra, nhưng cô nghiến chặt răng đứng dậy, vung cây dùi trong tay.
Họ trông như sẽ thắng, những lại không thể thắng.
Dù không biết chênh lệch về tốc độ là bao nhiêu, nhưng ngay từ đầu thì họ đã bị yếu thế về sức mạnh.
Nếu Yu Daon bị đánh trúng, cô hoặc sẽ bị đánh bay ra xa, hoặc sẽ bị gãy xương ở đâu đó.
Đương nhiên, Yu Daon cũng biết rõ.
Ngay từ đầu, thứ này không được tạo ra để có thể chiến thắng với cơ thể con người.
Nhưng họ có thể làm gì cơ chứ?
Mọi chuyện đều đã xảy ra do nó không nghe lời của Song Ahrin.
‘Đó không phải là con trai ngươi’
Song Ahrin đã nói vậy với người phụ nữ đang ngồi.
Dù có phải là vì cô ấy đã nói quá thẳng thắn hay không, người phụ nữ đã ngay lập tức đứng dậy sau khi nghe được lời đó.
Cô ấy không thể nói nhẹ nhàng hơn chút à?
‘Chẳng lẽ cứ nhìn thấy trẻ con là cô lại đều nhìn ra con của mình à?’
‘Nếu cô gặp khó khăn trong việc phân biệt con của mình, hay là để tôi giúp cô nhé?’
‘Sao cô không đi gặp bác sĩ tâm lý thay vì ở đây đi?’
Những lời đầy quan tâm như vậy.
Cô đã luôn cảm thấy rằng Song Ahrin rất thiếu chu đáo.
Nhưng dù cho cô có chỉ ra đi chăng nữa, không có vẻ gì là cô ấy sẽ cải thiện cả.
Thay vào đó, không phải là cô ấy sẽ nổi giận sao?
Yu Daon thầm thở dài thườn thượt trong lòng.
Không, không phải là lúc này.
Đó là những lời mà người đàn ông thỉnh thoảng cũng hay nói.
Dù gì thì việc cũng đã thành ra như vậy, không còn lựa chọn nào khác ngoài đối phó với nó.
Và do đó là lời mà người đàn ông đã nói, Yu Daon cũng cần phải hành động như vậy.
Cô cảm nhận được máu đang chảy ra từ môi của mình.
Nhưng cũng chẳng cần phải lau nó đi.
Đôi môi của cô trở về trạng thái ban đầu như thể máu chưa từng chảy ra, thậm chí còn chẳng để sót lại dù chỉ một vết máu.
Vậy thì nhiệm vụ của Yu Daon là làm cho cô ta ngồi xuống một lần nữa.
Bởi vì đó chính là vai trò mà cô đã đảm nhận.
“Hừm!”
Cô tin vào cơ thể của mình.
Cô nhảy từng bước cao, dẫm lên những gì còn sót lại của những cái ghế, một tay cầm cây dùi.
Cô rất linh hoạt, và cô cũng biết cách chiến đấu hiệu quả.
Chỉ có một lý do vì sao cô không thể thắng.
Đó là bởi cô là con người.
Khi bị một món vũ khí chĩa vào mặt hoặc khi có một thứ gì đó bị ném về phía mình, con người sẽ khó mà không nhắm mắt.
Nếu là như vậy, bây giờ cô chỉ cần phải chiến đấu theo cách không phải của con người.
Yu Daon nhắm mắt lại.
“Con điên kia, cô đang làm gì—”
-Bộp!
Cùng với tiếng hét của Song Ahrin, cánh tay của người phụ nữ vung đến và đánh thẳng vào đỉnh đầu cô, và cùng với cơn đau khủng khiếp, một cảm giác choáng váng ập đến đầu cô.
Cô có thể nghe được tiếng thứ gì đó vỡ vụn vang lên bên tai mình, nhưng cô chỉ nghiến chặt răng chịu đựng.
Cô không lui xuống, chỉ tiếp tục tiến lên trước.
Cô không có thời gian.
Có một thứ còn quan trọng hơn cả nỗi đau này.
Cô cần phải cứu người đàn ông.
Tầm nhìn sẽ sớm mang đến cho ta nỗi sợ.
Con người trở nên sợ hãi là vì họ nhìn thấy những thứ mình không nên nhìn.
Trong trường hợp đó, tất cả những gì cô cần làm và nhắm mắt lại đối mặt với thứ kia.
Cả nỗi đau này, cả cảm giác sợ hãi đều sẽ không còn quan trọng nữa.
-Rắc…!
Với âm thanh những khúc xương trong cơ thể liền lại mà cô đã nghe không biết bao nhiêu lần…
“Hừ…!”
Cô hít một hơi sâu và vung cây dùi đang giữ chặt trong tay.
-Phập!
Cùng với âm thanh thứ gì đó bị xuyên thủng, cô cảm nhận được một cảm giác ở bàn tay mình.
Nhưng cô không thể cứ vậy mà dừng lại.
Cô không dừng cơ thể đang lao lên của mình mà dồn toàn bộ lực cơ thể đang nhận được từ quán tính vào tay.
Cây dùi đâm vào sâu hơn, và với tay còn lại, Yu Daon nhấn vào cán dùi rồi dồn lực vào hông.
Với cảm giác sẽ xé toạc thứ đó.
Với niềm tin rằng cây dùi này sẽ để lại một vết sẹo lớn.
Cô xoay cơ thể ngược chiều kim đồng hồ và dồn lực vào cả hai tay.
Cô nghe thấy âm thanh thứ gì đó bị xé toạc ở tay của mình, và một cơn đau buốt ập đến, nhưng cô chẳng để tâm tới nó.
Cô biết rằng chúng chỉ là tạm thời.
Nỗi đau với cô chỉ giống như là một người bạn đồng hành.
Cô cảm nhận được thứ gì đó đang bị xé rách một cách thô bạo, và rồi…
-Roẹt!
Cùng với âm thanh thứ gì đó bị xé toạc…
-Thụp!
Âm thanh một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất vang lên.
“...Hà…hà…”
Yu Daon mở mắt.
Trước mặt cô là cái xác của người phụ nữ, hay đúng hơn là con quái vật, với cái cổ đã bị xé toạc đến mức hoàn toàn rời ra.
“...”
“...”
“...”
Ba người họ im lặng.
“...Làm tốt lắm”
Yu Daon khẽ mỉm cười trước lời của Song Ahrin.
“Đương nhiên rồi. Nếu là cô Ahrin thì cô chắc hẳn đã không thể làm được, đúng chứ?”
“Nếu là tôi thì đã không cần phải chiến đấu như vậy mà vẫn dành chiến thắng rồi”
“Đi thôi”
Jang Chaeyeon, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cả hai từ này đến giờ, phớt lờ hai người họ và tiến vào trong bóng tối, tay cầm sổ hướng dẫn đang mở.
“Tiếp theo là gì vậy, cô Chaeyeon?”
“Này, đang nói chuyện mà đi đâu đấy!”
“Im lặng”
“Hở? Tại sao?”
“Đã bảo là im lặng rồi mà”
“Dù cô có đột nhiên bảo chúng tôi im lặng thì…”
“Nó bảo là phải giữ im lặng thì mới có thể đi qua”
“Ưm!”
Jang Chaeyeon chụm ngón tay lại như thể đang kép thứ gì đó, và miệng của Yu Daon liền bị chặn lại như thể đang bị kẹp bởi thứ gì đó.
Cô chỉ cần phải giải thích đàng hoàng thôi mà.
Cô ấy nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt bất mãn, nhưng Jang Chaeyeon phớt lờ cô và bước đi.
Yu Daon quay sang nhìn những bức tượng mỹ thuật.
‘Ngài có thể giúp đỡ…’
‘Ngài có thể vẽ ra tương lai mà ngươi muốn…’
Những bức tượng đang lải nhải với giọng nói và giọng điệu của Yu Daon.
Những bức tượng thiên thần đang bay lượn và ca hát về tương lai, và những con dê núi đang chạy trên trời và nhìn xuống Yu Daon.
Chúng đang hát vang về một tương lai dường như sẽ mê hoặc bất cứ ai.
“...Hừm”
Và không chỉ có mình Yu Daon đang nhìn cảnh tượng đó.
Jang Chaeyeon cười khẩy như thể cảm thấy cảnh tượng đó nực cười và bước đi.
“...”
Song Ahrin cũng lắc đầu như muốn nói rằng đó chỉ là phí công vô ích và phớt lờ âm thanh đó.
Yu Daon cũng không quan tâm tới âm thanh đó.
Như mọi khi, chúng không thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Cô hiện tại đang thực sự rất hạnh phúc rồi, vậy thì làm sao mà cô có thể mong muốn một niềm hạnh phúc lớn hơn chứ?
Như mọi khi, cô phớt lờ những lời đó và bước tiếp.
Ngay từ đầu, cô đã không có thời gian để lắng nghe mấy thứ như này.
Tiếng bước chân đều đặn của ba người họ vang lên trong dãy hành lang tĩnh lặng.
***
Chỉ cần giữ im lặng.
Thành thật mà nói, nó không khó đến vậy.
Vậy nên tôi lại càng không hiểu hơn nữa.
Aileen nói rằng bố mẹ của cô ấy đã bị cảm hóa rồi đi vào Nhà thờ.
Thành thật mà nói, cho đến tận bây giờ, mấy cái gây nguy hiểm đến tính mạng thì không nói, nhưng nơi này chẳng có thứ gì đủ để ‘cảm hóa’ ai đó cả.
Kể cả những gì tôi đã nhìn thấy tại Chi nhánh Gangdong, kể cả những gì tôi đang nhìn thấy ngay lúc này.
Dù phải công nhận là đáng sợ thật, nhưng tôi có cảm giác là mình vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của nó.
Tôi nhìn về trước trong khi nghĩ vậy, và trước khi nhận ra, chúng tôi đã đang đứng giữa một khu sảnh sáng trưng.
“...Chúng ta đến nơi rồi”
Aileen lẩm bẩm và nhìn về trước.
“Cái gì, vậy là đã xong dãy hành lang đó rồi à?”
“Đúng vậy. Chỉ cần giữ im lặng và không nhìn vào mấy tác phẩm nghệ thuật bên cạnh, vậy thì sẽ không có vấn đề gì cả”
“Dễ thế?”
“Thì dễ thật mà. Làm gì có ai lại nghĩ tới việc vừa chạy vừa la hét ở đó chứ?”
“Phải đấy. Hahaha”
Park Yeeun, đang lắng nghe cuộc trò chuyện của tôi và Aileen từ nãy đến giờ, liền quay lại nhìn như thể hơi lo lắng, nhưng rồi cũng sớm lấy lại tập trung và nhìn về trước.
“...Tại đây thì mọi thứ mới trở nên khó khăn hơn”
“Khó khăn hơn sao?”
“...Tôi đã đánh mất bố mẹ mình ở đây”
Aileen lẩm bẩm trong khi nhìn về khu sảnh rộng lớn.
Bên trong khu sảnh rộng lớn, ở lối vào là những chiếc ghế xếp thành hàng, và ở phía sau đó là một thứ giống như một bục cao.
Bên cạnh đó còn có cả thứ có vẻ là khán đài nữa.
Cách sắp xếp này giống như là…
“Một tòa án sao…?”
Park Yeeun đã nói ra suy nghĩ của tôi.
Đúng như con bé nói.
Đây là một tòa án nơi việc xét xử diễn ra.
Tôi nhìn nơi mà bản thân cùng Park Yeeun và Aileen đang đứng.
Đây là nơi đứng dành cho bị cáo.
Chúng tôi chưa gì đã đứng ở chỗ dành cho tội nhân rồi.
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.
-Lật phật!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]
[8. Phán quyết cuối cùng]
1. Đây là nơi phán quyết cuối cùng được đưa ra.
2. Kể từ lúc này, những nhân viên thăm dò không thể chủ động làm gì.
3. Ở đây, bạn sẽ đứng ở vị trí của tội nhân và bị xét xử.
4. Kết quả sẽ không thay đổi, và những ai tham gia vào phiên xét xử mười lần cũng sẽ chỉ nhận được cùng một kết quả cả mười lần đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Im lặng”
Trong khi tôi đang cần mẫn đọc sổ hướng dẫn, một giọng nói vang lên.
“Chúng ta đã nói gì đâu đúng không ạ?”
“Phải đấy”
“Im lặng!”
Khi tôi và Park Yeeun đang nói chuyện, giọng nói đó lại vang lên lần nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước, và không biết từ lúc nào, một thứ gì đó đã đang đứng trước mặt chúng tôi.
Đó là một thứ gì đó được bao phủ trong ánh sáng trắng.
Nó trông giống một con người, nhưng lại cho ta cảm giác như một con ngài khổng lồ.
Khi tôi đang rùng mình trước cảm giác khó chịu bất thường…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Chánh án Tối cao]
[Tuổi: Được tạo ra 300 năm trước]
[Đặc trưng: Người gác cổng]
[Khả năng: Người gác cổng]
[Tiểu sử: Mặc dù nó mang danh luật pháp, mọi phán quyết đều được ban xuống bởi Đấng Toàn năng]
[Điểm yếu: Phán quyết sau cùng chỉ là được ai đó đưa ra trừ khi nó được văn bản hóa]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
-Cộp! Cộp!
Tôi ngẩng đầu lên trước tiếng búa gỗ chỉ nghe thấy trên các phương tiện truyền thông, và trước khi nhận ra, vô số người dự khán đã đang nhìn về phía chúng tôi.
“Phiên xét xử sẽ bắt đầu”
Thứ đó nói với giọng trang nghiêm.
-Rạt!
Vô số người ‘xuất hiện’.
Tất cả đều là người.
Những con người mặc những bộ quần áo đủ màu sắc, không phân biệt già, trẻ, gái, trai, đang nhìn chúng tôi với ánh mắt vô cảm.
“Liệu các ngươi có đủ tư cách để lên Thiên đàng hay không?”
Nó hít một hơi sâu.
“Phiên xét xử sẽ bắt đầu”