Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

201-4XX - Chương 240: Trách nhiệm

“Ư, au…”

Park Yeeun đang run rẩy vì sợ hãi.

Trong khi cô đang đi cùng Yu Daon, mặt trời đã đột nhiên lặn xuống.

48 tiếng đã trôi qua.

Cô không biết chính xác là sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng người đàn ông đã nói rằng, theo sổ hướng dẫn, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm nếu họ ở đây đến giờ thứ 48.

Vậy nên Park Yeeun đã vội vã mở sổ hướng dẫn ra, nhưng Yu Daon đã hành động nhanh hơn cô.

“Đến rồi”

“Dạ?”

-Bộp!

Yu Daon đẩy Park Yeeun về sau và cúi gập người về trước.

Tầm nhìn của Park Yeeun bị đảo lộn, và ngay sau đó, một thứ gì đó đen ngòm lọt vào tầm mắt của cô.

“Nguy hiể—”

-Thụp!

Yu Daon nhảy lên và ôm chầm lấy thứ đó.

“Xách cặp lên và chạy mau! Chị sẽ đuổi theo em sau!”

“Vâng, vâng ạ…!”

Park Yeeun quay người lại và bật chạy.

-BÙM!!

Cùng với một tiếng nổ lớn, cô bị đẩy văng đi bởi áp lực không khí và ngã lăn quay trên đất.

“Ái…!”

Cơ thể của Park Yeeun lăn trên nền đá vài vòng trước khi mất đà và dừng lại.

Cô ngồi dậy trong khi cảm nhận cơn đau như thể xương sống của mình bị gãy.

“Gư…”

Chị Daon sao rồi?

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, và một ai đó bước ra từ trong ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy.

Người bước ra từ trong ngọn lửa cháy rực là…

“À, chị thực sự xin lỗi…”

Người đó nở một nụ cười ngượng ngùng trong khi dùng hai tay che đi cơ thể của mình.

“Em, em có thể…cho chị xin một bộ quần áo được không…Bộ đồ chị đang mặc cũng biến mất trong vụ nổ rồi…”

“Ah, vâng ạ…!”

Trước lời của Yu Daon, Park Yeeun ngẩn người ra trong thoáng chốc, rồi vội vã lục qua cặp để tìm một bộ quần áo.

Yu Daon, đã mặc vào bộ quần áo mà cô đưa cho, kiểm tra lại trang phục của mình trước khi quay sang Park Yeeun.

“Được rồi, vậy thì chúng ta đi chứ?”

“Ừm, đi đâu ạ?”

“Lối ra. Anh Jaehun sẽ đợi chúng ta ở đó”

“Ah, chị và anh trai đã hẹn gặp ở đó sao ạ?”

“Không hề, nhưng mà sẽ không có chuyện anh Jaehun không ra đó đâu”

Yu Daon mỉm cười và bắt đầu bước đi.

“Đi thôi, nhanh lên nào”

“...”

Park Yeeun đi theo sau Yu Daon.

Cảm giác khó chịu không ngừng khiến cô dựng tóc gáy.

“Nhưng, nhưng mà…”

“Có chuyện gì sao?”

“Thứ vừa rồi là gì vậy ạ…?”

“...”

Yu Daon thoáng nhìn về xa xăm trước câu hỏi của Park Yeeun.

“Nỗi sợ”

“Vâng…?”

“Trẻ con tốt nhất là không cần biết về những thứ như vậy”

Yu Daon mỉm cười rạng rỡ.

***

Có vô số cách hiểu về kiếp sau.

Người thì nói rằng ta sẽ lên Thiên đàng, người thì nói ta sẽ luân hồi chuyển kiếp, và ngược lại, người thì nói ta sẽ bị cuốn trôi bởi Dòng sông Quên lãng, quên đi tất cả mọi thứ và xuống cõi âm.

Nhưng khi nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt mình, tôi cảm giác như tất cả những gì mình vừa nói ở trên đều đã được hợp lại.

-Ào…!

Ở một đầu là một cột khói bay lên nghi ngút, và trước mặt tôi là một con sông đen ngòm đang chảy siết.

Ngoài ra còn cả cảm giác ghê rợn có thể cảm nhận được từ sau lưng chúng tôi nữa..

“Đi thôi!”

Chúng tôi bắt đầu di chuyển.

Khi Song Ahrin vươn tay, những sợi chỉ phóng ra, tạo thành một cây cầu nối giữa các mái nhà, và khi Jang Chaeyeon vung tay, cơ thể của tôi trở nên nhẹ hơn trước.

“Anh có thể nhảy cao hơn rồi”

“Cảm ơn”

“...”

Tôi nhìn Aileen đang khóc nức nở.

Như thể chưa từng cảm nhận được nỗi buồn trước đây, cơ thể của cô ấy loạng choạng trong khi những giọt nước mắt đang không ngừng chảy ra.

Chúng tôi còn chẳng có thời gian để hỏi xem cô ấy có ổn hay không.

“Nếu muốn sống, cô phải đi”

“...”

“Cô Aileen”

Aileen cố kìm lại tiếng khóc nức nở.

Kể cả khi không thể hiểu hoàn toàn cảm xúc của cô ấy, tôi cũng có thể tưởng tượng là cô ấy đang nghĩ gì.

Liệu tôi có thể thuyết phục được cô ấy không?

Khoảnh khắc suy nghĩ đó vừa hiện lên trong tâm trí tôi, Aileen loạng choạng đứng dậy.

“...”

Cô ấy chỉnh lại khẩu súng trường của mình.

Không nói một lời, cô ấy đứng thẳng dậy trên đôi chân run rẩy.

Với đôi chân loạng choạng, cô ấy nhìn về phía bên kia.

Trong ánh mắt của cô ấy, hoàn toàn không có chút hy vọng nào.

Nếu phải diễn tả, trong đôi mắt đó chỉ có một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm.

Nhưng vẫn còn một thứ to lớn hơn.

Tinh thần trách nhiệm.

Giống như tại Công viên giải trí, Aileen đã luôn nhấn mạnh hai từ ‘Trách nhiệm’.

Trách nhiệm bản thân phải gánh vác, và những gì bản thân phải chịu đựng.

Rốt cuộc thì trách nhiệm có thể là gì đối với cô ấy để khiến cô vẫn có thể đứng dậy được ngay cả khi vừa đánh mất bố mẹ mình ngay trước mắt?

Theo một cách nào đó, lý trí, hoặc là ý chí của cô ấy có thể nói là không phải của con người.

Nếu cần phải sở hữu một tinh thần mạnh mẽ đến vậy để trở thành trưởng phòng, vậy thì tôi không muốn trở thành trưởng phòng chút nào.

“...Đi thôi”

Tôi cũng không mong cô ấy phải nói gì cả.

Chúng tôi tiếp tục chạy đi trên các mái nhà, băng qua những mái nhà màu vàng, màu xanh, rồi màu đen.

“Hà…hà…”

Qua thời gian, cảm giác khó chịu khiến tôi dựng tóc gáy hết cả lên đang ngày càng đến gần hơn.

Chúng tôi đã băng qua bao nhiêu mái nhà rồi?

“...Nhìn thấy được rồi”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm ở bên cạnh tôi.

Tôi ngẩng đầu lên trước lời của cô ấy.

“...”

Một ngọn núi cao hiện ra trước mắt tôi.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Khu vườn của niềm vui] 

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Họ tin rằng khởi nguồn của mọi sinh mệnh là ở đây]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi đã có thể nhìn thấy khu vườn, điều đó có nghĩa là…

“Lối ra ở gần rồi!”

“Chạy đi!”

Nghe tôi nói, Song Ahrin hét lên trong khi đan những sợi chỉ lại thành một cây cầu.

“Tôi thực sự đang có một linh cảm rất chẳng lành đấy!”

“Không cần cô nói tôi cũng biết rồi!”

Chúng tôi vội vã chạy đi, vượt qua các mái nhà.

Ngọn núi đang càng lúc càng gần hơn.

Và rồi, điểm cuối của những ngôi nhà xếp dài xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.

Chúng tôi cần phải nhảy xuống.

“Lối ra kìa!”

Song Ahrin hét lên và chỉ xuống dưới.

Đúng như cô ấy nói.

Ở đó là một cánh cửa gỗ chỉ đủ cho một người đi qua.

“Cô Chaeyeon!”

“Ừm!”

Không chút do dự.

Chúng tôi đều cứ vậy mà nhảy xuống.

Jang Chaeyeon vươn tay ra trong khi nhảy xuống từ mái nhà, và tốc độ rơi của chúng tôi chậm lại.

-Thụp!

Dù vậy, tôi vẫn cố phớt lờ đi cơn đau ở đầu gối, ép đôi chân của mình di chuyển.

Khi chúng tôi tới được cánh cửa, Song Ahrin liền hét lên một cách ngờ vực.

“Cái, cái quái gì đây!?”

Cô ấy hét lớn trong khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Cánh cửa không có tay nắm mà chỉ có duy nhất một rãnh nhỏ.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái rãnh có vẻ là để nhét một thứ gì đó vào, một dòng chữ liền xuất hiện.

[Những cám dỗ đến với anh chị em, chẳng có điều nào quá sức loài người. Đức Chúa Trời là Đấng thành tín, Ngài không để anh chị em bị thử thách quá sức mình đâu, nhưng trong sự cám dỗ, Ngài cũng sẽ mở lối thoát để anh chị em có thể chịu được.]

“Cái, cái thứ quái quỷ gì đây…!”

Song Ahrin dường như đã hoảng loạn, cố gắng kéo đẩy cánh cửa đủ mọi hướng, nhưng nó vẫn chẳng hề nhúc nhích.

“Cô Ahrin, nhanh lên chút…!”

“Thôi nào, tôi cũng muốn mở nó mà…!”

Khi cánh cửa vẫn không chịu mở, Song Ahrin bắt đầu dùng chỉ để kéo nó qua lại.

Dù vậy, cách cửa vẫn không chịu xê dịch.

“Tránh ra”

Jang Chaeyeon nói, đẩy Song Ahrin sang bên cạnh.

Và vào chính khoảnh khắc đó…

-Ùuuu…!

Một cảm giác sởn gai ốc bao trùm lấy cơ thể của tôi.

Tôi vội vã quay lại nhìn phía sau.

Ở đó là một người với đôi cánh trắng tinh.

Hắn ta đang đeo bịt mắt và đang cầm một cán cân ở một bên tay.

“...Thiên thần?”

Song Ahrin lẩm bẩm khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Phải.

Đó là một thiên thần.

Một thiên thần mà ta đã nhìn thấy trong tranh và các video đến mức phát ngán.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Thiên thần]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Mỗi sinh vật đều có bốn mặt: mặt thứ nhất là mặt Chê-rúp; mặt thứ nhì là mặt người; mặt thứ ba là mặt sư tử; mặt thứ tư là mặt chim ưng]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó thực sự là thiên thần sao?

Mắt của tôi và phần thông tin hiển thị đều nói với tôi rằng đó là một thiên thần, nhưng cơ thể của tôi thì không nghĩ vậy.

Nếu không thì nỗi sợ bản năng đang vang lên điên cuồng trong đầu tôi là gì chứ?

Cả cơ thể tôi đang hét lên rằng tôi cần phải chạy đi ngay lập tức.

[Chí mạng: 3->2]

Trong vô thức, tôi đã lấy ra khẩu súng lục của mình.

Thế giới trở thành một màu trắng đen, và một chấm đỏ xuất hiện.

Tôi vội vã giương súng lên rồi bóp cò, và viên đạn xuyên thủng trán của nó.

Thứ đó rơi xuống đất với một tiếng động lớ—

Nó không rơi.

“...”

Như thể đó là một điều hiển nhiên, nó bay về phía chúng tôi.

Thiên thần đó đang bay về phía chúng tôi.

“...!”

Jang Chaeyeon vội vã giơ tay lên định chặn nó lại, nhưng rồi cô ấy ngay lập tức lùi về sau trong khi chảy máu mũi.

“Không, được…!”

Khi Jang Chaeyeon lùi về sau, Song Ahrin hét lớn.

“Chúng ta phải làm gì với thứ này cơ chứ?!”

“Anh Jaehun!”

Cùng lúc đó, một giọng nói vang đến từ bên kia cánh cửa.

Đó là giọng nói của Yu Daon.

“Cô Daon!”

Yu Daon vươn tay ra với tôi, và trong ngay lập tức, một tia sáng loé lên trong đầu tôi.

Nếu đã không thể ngăn cản nó, tôi chỉ còn cách dừng nó lại.

[Sử dụng Nhồi xác]

[Chí mạng: 2->0]

Thế giới dừng lại.

Yu Daon nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đờ đẫn.

“Hở, hở?”

“Cô Daon, chúng ta cần phải dừng thứ đó lại!”

“Đột, đột nhiên?”

Yu Daon tròn mắt trước lời của tôi, nhưng rồi sớm gật đầu.

“Là, là thiên thần đó phải không?”

“Đúng vậy!”

“...Tôi hiểu rồi”

Ngay sau đó, biểu cảm của Yu Daon dần trầm đi, và cô ấy nhắm mắt tập trung.

-Choang!

Đồng thời, những sợi xích bắn ra và trói lấy thiên thần.

“Xong, xong rồi…!”

“Tốt”

Yu Daon thở phào nhẹ nhõm, và cùng lúc đó, thời gian đã bị ngưng đọng trở về bình thường.

“...”

“...”

Tôi đã dùng toàn bộ ba điểm Chí mạng, và chúng tôi chỉ mới đi qua được ngôi làng.

Im lặng.

Jang Chaeyeon và Song Ahrin, đang chuẩn bị vào tư thế, nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Cái, cái quái…”

“Nó không thể giữ được lâu đâu”

Hai người họ thoáng thể hiện ra vẻ mặt khó hiểu trước lời của tôi, nhưng rồi gật đầu và nhìn về phía cánh cửa.

“Chúng ta mở nó ra kiểu gì đây?”

“Vũ lực không có tác dụng”

“Vậy giờ sao, phải nhét thứ gì vào đó à?”

“Chúng ta có mang theo thứ gì trên đường đến đây không?”

“Không có đâu”

Song Ahrin và Jang Chaeyeon đang nói chuyện như thể cãi nhau, và tôi cũng đang vắt óc ra suy nghĩ.

Thử thách và khiếm khuyết, thử thách và khiếm khuyết…

“...”

Aileen, người đã giữ im lặng từ nãy đến giờ, chậm rãi bước về trước.

“...Cô Aileen?”

“Nhà thờ đã luôn như vậy”

Aileen lẩm bẩm.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, trọng lượng của trách nhiệm đã lại đang hiện rõ trong đôi mắt của cô ấy.

Aileen tháo cây trâm cài cô ấy đang đeo trên cổ ra.

Cây trâm cài của Trầm hương tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối.

“Để có thể tiến vào, một ai đó phải sẵn sàng ở lại đây sau khi mọi thứ kết thúc”

Aileen lẩm bẩm và đưa cây trâm cái ra trước cánh cửa, rồi cây trâm cài được gắn vào cái rãnh và cánh cửa mở ra.

-Két…

Bốn người chúng tôi nhanh chóng đi qua cánh cửa, và Yu Daon chạm vào cơ thể của tôi đây đó.

“Anh Jaehun, anh không sao chứ? Anh có bị đau ở đâu không…!”

“...Tôi ổn mà”

Tôi đẩy Yu Daon đang chạm vào cơ thể của tôi đi và nhìn Aileen.

“Cô Aileen”

Aileen ngẩng đầu lên.

“...Xong rồi mà”

Cô ấy ngắt lời tôi như thể đã biết tôi sẽ nói gì.

“Dù sao đi nữa…nó vô nghĩa thôi”

Cô ấy định nói gì đó, nhưng chỉ nói câu cuối đó rồi nhắm mắt lại.

Những cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời thoáng lướt qua khuôn mặt của cô ấy.

Hối tiếc, buồn bã, buông xuôi, hoặc là hy vọng.

“...Đi thôi”

Aileen nhìn về trước.

Một ngọn núi cao hiện ra trước mắt tôi.

Khu vườn của Niềm vui.

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Khu vườn của Niềm vui - Ghi chép chỉnh sửa của Kim Jaehun Phòng Hiện tượng Dị thường]

1.Đừng đưa ra lựa chọn khiến bản thân phải hối hận.

2.Đừng bỏ cuộc.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đó là tất cả những gì được ghi trong sổ hướng dẫn.

I Cô-rinh-tô 10:13 (I Corinthians 10:13): No temptation has overtaken you except such as is common to man; but God is faithful, who will not allow you to be tempted beyond what you are able, but with the temptation will also make the way of escape, that you may be able to bear it. Ê-xê-chi-ên 10:14 (Ezekiel 10:14): Each of the cherubim had four faces: the first face was that of a cherub, the second that of a man, the third that of a lion, and the fourth that of an eagle.