Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

201-4XX - Chương 244: Bạn hạnh phúc

“Mẹ, bố”

Aileen lẩm bẩm với giọng cay đắng và nhìn tôi. 

“...”

Tôi cũng không biết nên nói gì với cô ấy. 

Tôi không thể nói rằng những người đang ở trước mặt Aileen giống với bố mẹ cô ấy mà chúng tôi đã nhìn thấy trước đấy, nhưng cũng rất khác.

“Cô Ahrin, cô có cảm nhận được gì khác không?”

“...”

“Tôi xin lỗi. Chỉ một lần này thô—”

“Đừng xin lỗi. Tôi chỉ làm việc mình có thể làm thôi mà”

Trước lời của tôi, Song Ahrin đổ mồ hôi lạnh và lại bắt đầu tập trung. 

“...Không có gì cả”

“Không có gì?”

“Họ chỉ có mỗi cảm xúc tích cực tưởng như vô tận mà tôi đã nhắc đến trước đó thôi”

Song Ahrin thở phào nhẹ nhõm. 

Thở phào nhẹ nhõm? 

“Thật lòng mà nói, tôi đã rất lo lắng đấy”

Như thế cảm nhận được ánh mắt của tôi, Song Ahrin tiếp tục phần giải thích của mình. 

“Tôi còn đang tự hỏi là không biết phải làm gì nếu cảm nhận được một thứ bản thân không cảm nhận được, hoặc là một thứ không nên được cảm nhận đấy”

“...Như một vị thần sao?”

“Thần không tồn tại, nhưng dù vậy, nếu nó gây ra một hiện tượng ở cấp độ này, nó là một đối tượng phải cảnh giác ngay cả trong Cục Quản thúc”

“Vậy thì sao không trấn áp nó chút đi…”

“Thiếu nhân lực”

Người đáp lại lời lẩm bẩm của tôi là Jang Chaeyeon.

“Cục Quản thúc có rất nhiều kẻ địch, vậy nên họ không thể dồn toàn bộ nhân lực để phá hủy Nhà thờ được”

“Họ có sức mạnh, nhưng lại có nhiều kẻ địch nhỉ”

“Ừm”

Mấy chuyện phức tạp như này có nghe mãi cũng chẳng hiểu gì.

Những người như Trưởng Chi nhánh chắc sẽ tự giải quyết được thôi.

“...”

Tôi lại nhìn về những con người đang nhảy múa. 

Họ đang mỉm cười như thế mọi thứ trên thế gian này đều hạnh phúc. 

Tôi có cảm giác mình đang nhìn thấy ảo giác rằng khuôn mặt của họ chồng lên khuôn mặt của những con người đang la hét trong khi bị cuốn trôi đi bởi sông Lethe.

“Trước tiên ta hãy cứ đi qua đã. Cô Daon”

“Vâng”

Yu Daon đáp lại lời gọi của tôi và đứng lên bên cạnh tôi. 

“Lỡ như có thứ gì đó tấn công—”

“Tôi sẽ ném bản thân đi để bảo vệ anh Jaehun”

“...Tôi ở ngay cạnh đây, nên là ta có thể chặn chúng ngay mà. Ta cũng có thể chặn cả những đòn tấn công tinh thần nữa. Cô chỉ cần nói với tôi thôi”

“Ah…Vâng!”

Yu Daon gật đầu. 

“Cô Aileen ở lại đây. Cùng với đó là cô Chaeyeon, cô Ahrin, và Yeeun nữa”

“...Như vậy có ổn không?”

“Ổn mà”

Chúng tôi không có cách thức tấn công, nhưng ngược lại, hai người chúng tôi là đủ để chạy đi hoặc chặn thứ gì đó. 

Tôi nháy mắt với Song Ahrin và Jang Chaeyeon.

Cử chỉ đó là để bảo họ hãy chăm sóc Aileen một chút.

Tôi không biết là họ có hiểu đúng ý tôi muốn nói hay không, nhưng gật đầu vậy thì chắc là hiểu rồi. 

“Cô Daon, ta đi thôi”

“Vâng!”

Yu Daon đứng lên cạnh tôi và chậm rãi bước đi. 

Tôi đến gần những con người đang đứng thành vòng tròn với khẩu súng trong tay. 

Không một ai nhìn tôi hay Yu Daon. 

Họ chỉ nhìn nhau và cười vui vẻ. 

Chậm rãi, như thể ném đá dò đường, hai chúng tôi bước đi. 

Vết máu đỏ tươi vẽ thành một hình tròn trên thảm cỏ xanh. 

“Cô Daon, có tổng cộng bao nhiêu người ở đây vậy?”

“...Ừm…”

Yu Daon lẩm bẩm với vẻ lúng túng trước câu hỏi của tôi và nhìn về phía những người kia.

“Xem nào, có lẽ là một trăm chăng? Không, ba trăm…?”

Cô ấy nhìn lướt qua những người đó.

“Không nhiều như tôi nghĩ”

Ba trăm người. 

Vậy thì, ta có thể xem như có khoảng ba trăm người đã hiến dâng bản thân và quy phục tôn giáo này nhỉ? 

“...Đó là quá ít”

“Đúng thật nhỉ?”

Yu Daon gật đầu trước lời lẩm bẩm của tôi.

Nhà thờ là một tổ chức lớn. 

Với những nơi khác, ba trăm người có lẽ là một con số lớn, nhưng nếu xét đến số người và vị thế của Nhà thờ, không phải đó là một con số ít ỏi đến mức vô lý sao? 

Chúng tôi vẫn bước đi đều đặn trong khi nói chuyện như vậy.

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể của Yu Daon ở bên cạnh đang cứng lại vì căng thẳng khi chúng tôi dần đến gần với những người kia. 

Một cách tự nhiên, cô ấy bước lên trước, và những con người đang cười tươi hiện rõ trong tầm mắt của tôi. 

-Thụp…thụp…

Tiếng bước chân của những người đó vang lên đủ để nghe thấy được, và Yu Daon hít một hơi sâu.

-Thụp.

Khoảng cách giữa hai bên đã gần đến mức chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nhưng họ vẫn chỉ lặng lẽ đi vòng quanh, như thể còn chẳng nhận ra sự tồn tại của chúng tôi. 

Yu Daon nhắm chặt mắt lại và đi ngang qua bọn họ. 

“...”

Không có gì xảy ra cả.

Họ vẫn chỉ nhảy múa, hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của chúng tôi. 

“...May, may quá rồi…”

Yu Daon thở phào nhẹ nhõm. 

“Dù cho có là tôi đi chăng nữa, tôi vẫn lo không biết mình sẽ có thể bảo vệ anh Jaehun hay không nếu nhiều người đến vậy lao vào cùng một lúc”

“Tôi cũng sẽ chạy đi nếu trường hợp đó xảy ra mà”

“Trước ba trăm người sao?”

“Còn có cô Daon ở đây nữa mà, không phải sao?”

“Ehehe”

Yu Daon gãi má và mỉm cười trước lời của tôi, rồi nhìn những con người đang đi vòng quanh. 

“...Thật đáng tiếc”

“Ừm?”

Cô ấy nhìn về đây trước câu hỏi của tôi. 

“Anh Jaehun, tôi đang rất hạnh phúc”

Đó là lời Yu Daon thường nói với tôi. 

“Nhưng mà những người kia sẽ không thể hạnh phúc”

“...”

Yu Daon nhìn những con người đang cười khúc khích.

Trong ánh mắt của cô ấy, không có sự sợ hãi, tôn kính, hay cảnh giác, mà chỉ có một cảm xúc duy nhất.

“Thật đáng thương làm sao”

Chỉ có sự thương hại. 

“Tôi biết là bản thân hạnh phúc vì tôi đã có một cuộc sống mà mình có thể so sánh với cuộc sống hiện tại”

Một cuộc sống để so sánh. 

Tôi nhớ về Yu Daon trong bộ đồ bệnh nhân. 

Khi đó cô ấy chắc hẳn đã rất bất hạnh.

“Nếu tôi đã không gặp được anh Jaehun hoặc không thoát khỏi được Bệnh viện, tôi có lẽ đã không nghĩ rằng mình bất hạnh”

‘Bởi vì đó chính là cuộc sống hàng ngày mà’, cô ấy lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Những người đó cũng vậy”

Ánh mắt của Yu Daon hướng về thảm cỏ nhuốm máu. 

“Những người đó không hề hạnh phúc”

“...”

“Làm sao một người chỉ biết đến hạnh phúc có thể hạnh phúc được chứ? Hạnh phúc chỉ có thể tồn tại khi có bất hạnh thôi”

Lời nói của Yu Daon dường như đã khiến tôi bừng tỉnh.

Hai con người giống nhau nhưng cũng khác nhau. 

Một bên chỉ có bất hạnh, và một bên chỉ có hạnh phúc. 

Tôi có cảm giác như có thứ gì đó sắp nảy ra trong đầu mình, nhưng lại không được. 

“...Cô Daon nói đúng”

Yu Daon nói đúng. 

“Họ không thể được coi là con người”

Họ là dị thể quản thúc, hiện tượng dị thường, và hơn tất cả, họ thiếu mất một thứ to lớn để được coi là con người. 

Tôi bước đi với Yu Daon, vượt qua những con người đó. 

Không một ai chạm vào chúng tôi. 

Đi qua những con người, tôi nhìn về phía xa.

Mặt trời vẫn đang rọi xuống ấm áp, và những con người vẫn đang nhìn nhau, không ngừng nhảy vòng quanh. 

Nếu không phải vì cảnh tượng đó, đây đã có thể được coi là một khung cảnh mộc mạc.

“Có vẻ là không có điểm cuối nhỉ?”

“Phải rồi”

Tôi gật đầu đồng tình với lời của Yu Daon. 

Dù có đi bao xa đi chăng nữa, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi trên Thiên đàng. 

Có lẽ đó là do Thiên đàng không được định nghĩa như một địa điểm. 

“Chúng ta quay lại thôi”

“Anh Jaehun”

“Ừm”

“Có vẻ là anh đang có cùng suy nghĩ với tôi”

Yu Daon mỉm cười trước lời của tôi và nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng.

“Tôi có thể giúp anh chứ?”

“...”

“Bởi vì tôi có thể nhận lấy những lời mà anh Jaehun không thể nói, những lời mà anh sợ phải nói ra, và cả sự thù ghét mà anh không muốn phải đón nhận”

Cô ấy vừa đi vào tâm trí tôi sao?

Yu Daon nói tiếp như thể đã nhìn thấu nỗi trăn trở của tôi.

Cô ấy bước đi với hai tay để sau lưng.

“Nếu anh Jaehun cảm thấy khó khăn quá, không, ngay cả khi anh không cảm thấy khó khăn, tôi vẫn có thể làm điều đó”

Bóng của cô ấy đổ dài dưới ánh mặt trời.

Yu Daon hơi cúi người về trước và ngước nhìn tôi.

“Như vậy được chứ?”

“...”

Lời thì thầm của cô ấy tựa như sự cám dỗ của ác ma vậy.

Bởi vì tôi đã luôn phải là người nói ra những lời khó nghe.

Những lời mà tôi không muốn nghe và những những quyết định đã luôn là trách nhiệm của tôi, và điều đó bất ngờ lại tạo áp lực lên tôi rất nhiều.

Đặc biệt là những lời tôi chuẩn bị phải nói bây giờ lại còn càng nặng nề hơn nữa.

Nếu là Yu Daon, cô ấy sẽ sẵn lòng gánh vác trách nhiệm đó cho tôi.

Thế nhưng.

“Không sao đâu”

Việc đó không nên xảy ra.

Đặc biệt là với Yu Daon.

Cô ấy sẽ không ngần ngại để bị căm ghét vì những người khác.

Khi tôi lắc đầu, Yu Daon liền mỉm cười tiếc nuối.

“Tôi đã nghĩ là anh Jaehun sẽ nói vậy mà”

“...”

“Nhưng mà đừng quên nhé”

Yu Daon lại đứng thẳng dậy.

“Tôi sẽ luôn! Dù cho có bất cứ điều gì xảy ra! Đứng về phía anh Jaehun!”

Khi tôi nhìn Yu Daon, cô ấy đang mỉm cười rạng rỡ.

Tôi nhìn gương mặt mỉm cười của cô ấy và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Được rồi, hãy đi và nói những gì cần nói nào.

***

Sau khi quay trở lại, những người khác đang nhìn tôi.

“Thế nào rồi?”

Song Ahrin hỏi tôi với giọng bất an.

“...Cô Aileen”

Aileen nhìn về đây trước lời của tôi.

“...”

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Cô sẽ tin tôi nếu tôi nói rằng con đường sẽ hiện ra nếu tất cả những người đang ở đây biến mất chứ?”

“...”

Cô ấy nhắm chặt mắt lại.

Song Ahrin hít một hơi, và Jang Chaeyeon ngoảnh mặt đi.

“Có lẽ, có lẽ thôi, bố mẹ mà cô Aileen đang tìm—”

“Không còn nữa rồi”

Aileen đáp lại, cắt ngang lời tôi.

“Không thể nào có chuyện tồn tại hai người giống hệt nhau trên thế giới này được. Theo lẽ thường là như vậy”

Cô ấy nhìn tôi.

“Con đường này không có điểm kết”

“...”

Tôi gật đầu, và Aileen thoáng dùng một tay che mắt mình, rồi lại hạ xuống.

“...Được rồi”

Cô ấy lẩm bẩm với giọng đau đớn, rồi lấy khẩu súng ở sau lưng ra.

“Để tôi làm”

“Tôi…”

“Không”

Aileen nói một bằng giọng dứt khoát, cắt ngang lời tôi.

“Tôi muốn tự mình làm. Không phải ai khác, mà chỉ một mình tôi”

“...Tôi sẽ làm cùng cô”

“...”

Aileen nhìn tôi trong giây lát, rồi quay người đi.

“Được thôi. Vì tôi đã quyết định chia sẻ trách nhiệm cùng anh, nên việc anh chia sẻ trách nhiệm này với tôi cũng đúng mà”

Tôi từ từ lùi về sau, và Aileen nhắm nòng súng của mình.

Tôi cũng lấy ra khẩu súng lục từ trong túi áo.

-Bằng! Bằng! Bằng!

Tiếng súng vang lên, và tia lửa bắn ra từ nòng súng của Aileen.

-Bằng! Bằng! Bằng!

Giống như cô ấy, tôi nổ súng trong khi tựa lưng vào Aileen, và những con người đang đi vòng quanh ngã xuống.

Không một ai phản kháng, và cũng không một ai la hét bỏ chạy.

Họ là những con người đã bị tước đi nỗi sợ hãi.

Không, ngay từ đầu, do họ còn chẳng hề xao động khi những người khác ngã xuống, thậm chí cảm giác gắn kết với người khác cũng đã bị tước đi khỏi họ.

Họ đã không còn có thể được coi là con người nữa.

Đó chỉ là những thứ tạo ra một cách thô kệch mang hình dáng của con người mà thôi.

Nòng súng của Aileen chĩa sang một hướng khác.

“...”

Đó là bố mẹ của cô ấy, những người đang nắm tay nhau xoay vòng quanh.

“...Con yêu hai người”

Cô ấy nói vậy.

-Bằng!

Aileen bóp cò súng.

Hai người họ ngừng chơi đùa và ngã xuống như những con búp bê bỏ đi, và không còn lại một ai ở nơi đó nữa.

Chỉ còn lại sáu người đang đứng đó.

Thứ gì định nghĩa một người chăn cừu?

Đất đai? Thảm cỏ? Nhà cửa? Nghề nghiệp?

Không cái nào trong số đó cả.

Những con cừu.

Một người chăn cừu chỉ có thể chứng minh bản thân là một người chăn cừu khi hắn sở hữu những con cừu.

Nghịch lý thay, một người chăn cừu sẽ chẳng là gì nếu không có những con cừu.

Vậy thì, điều gì sẽ xảy ra một người đã mất đi tất cả những con cừu của mình để rồi mất đi tư cách làm người chăn cừu?

Bên dưới mặt trời đang tỏa sáng chói chang, thảm cỏ đang chết dần.

Những ngọn cỏ chết dần chuyển sang một màu đen kịt, và mặt trời bắt đầu lặn xuống.

-Ào…

Cơn mưa lại đổ xuống, làm ướt đẫm đầu chúng tôi lần nữa.

Chỉ còn lại một cây thánh giá khổng lồ trước mắt chúng tôi.

<Minh chứng>

Để lại một từ duy nhất.