Tiếng súng vang lên.
Ánh lửa bắn ra từ nòng súng rọi sáng những tấm kính màu.
-Keng!
Với một tiếng động lớn, những bánh răng rơi xuống.
Cả nhà thờ rung chuyển như thể đang có động đất.
Những bánh răng nhỏ bắt đầu rơi xuống, và kéo theo đó, những bánh răng lớn cũng bắt đầu rơi xuống.
Chấm sáng đỏ biến mất, và thế giới trở lại bình thường.
Aileen đông cứng tại chỗ với khẩu súng trong tay.
“Cái, cái gì vậy?”
Cô ấy nói lắp bắp và nhìn tôi.
“Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?”
“Ừm?”
“Kiểu, kiểu như thế giới đột nhiên tối sầm đi, và rồi có một chấm sáng đỏ…”
“Cô đã bắn vào chấm sáng đó?”
“Ừm. Không phải?”
“Ừm, không phải thì là khẳng định hay phủ định đây?”
“Tôi đã nhìn thấy đạn bắn, nhưng tôi không làm điều đó”
Aileen trả lời, lắc đầu với vẻ mặt bối rối.
“Tôi đã nhìn thấy ánh mắt của anh”
“Vậy nghĩa là sao?”
“Thì là…”
Aileen nhắm mắt lại và phát ra tiếng ‘Hừm’.
-Rầm!
Một âm thanh vang lên trong đầu tôi, đồng thời, một bánh răng khổng lồ rơi xuống.
<Loại bỏ mối đe dọa>
Như thể đã nhất chí từ trước, Aileen và tôi lăn xuống sàn, né tránh bánh răng đang rơi xuống.
“Chúng ta thoát ra kiểu gì đây!?”
“Đợi chút!”
Chúng tôi thoát ra kiểu gì đây?
Chắc chắn là trong đoạn video khi nãy, Nhà thờ đã trục xuất những người đó xuống ngôi làng—
“Nguy hiểm!”
Aileen hét lên và lao về phía tôi.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy đè lên tôi và cả hai lăn trên sàn.
Sau khi lăn trên sàn đủ để tạo ra cả một đám mây bụi, cả hai chúng tôi nhìn lên trên trần.
Một bánh răng khổng lồ đang rơi thẳng xuống đầu chúng tôi.
Aileen nắm chặt lấy tay của tôi.
“Không tránh được…!”
Cô ấy hét lên tuyệt vọng, và tôi cũng vội vàng ôm lấy Aileen và phát động Chí mạng.
[Chí mạng: 2->1]
Thế giới chậm lại, và bánh răng khổng lồ đã ở ngay trước mắt tôi.
Tôi lấy khẩu súng lục của mình ra.
Và rồi, một ai đó ở bên cạnh tôi cũng lấy ra khẩu súng lục của mình từ trong bao đựng như thể bị thôi miên.
Đó là Aileen.
Cô ấy đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm hơi lệch với nơi ánh mắt của tôi đang nhìn vào.
Tôi hướng ánh mắt của mình về điểm cô ấy đang nhìn.
Một chấm sáng đỏ đang phát ra từ trên trần.
Chính xác hơn là có hai chấm đỏ.
Tôi bóp cò, và Aileen cũng làm tương tự, nhắm vào chấm đỏ ở phía đối diện.
Hai viên đạn xuyên vào trần của nhà thờ, và rồi—
-Ầm!
Quá muộn rồi.
Trước khi tôi có thể kịp giơ tay lên, bánh răng khổng lồ đã rơi xuống đầu tôi…
“Hự!”
Tôi mở mắt bên trong một căn nhà nhỏ.
“Hở? Hở?”
Aileen thì đang lẩm bẩm với giọng ngơ ngác.
Chúng tôi đang ở trong một căn nhà tối om.
Chúng tôi biết căn nhà này.
“...Là ngôi làng”
Aileen lẩm bẩm với vẻ khó tin.
“Chúng ta thực sự đã bị trục xuất rồi sao?”
“Đó có khi lại là một điều tốt đấy chứ”
Tôi nhớ lại nhà thờ với những bánh răng đang quay.
Tôi còn chẳng biết cách để thoát khỏi nơi đó, nên nếu nó tốt rồi thì cứ coi là như vậy đi.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng tối dày đặc bao trùm không gian.
“...Về việc khi nãy”
“Hở?”
“Bắn súng ấy”
“À, ừm”
Aileen gật đầu trước lời của tôi.
“Cô có nhớ chính xác là mình đã làm nó như nào không?”
“Cũng không nhớ rõ lắm. Tôi chỉ nhìn thấy những gì anh nhìn thấy thôi”
“Và rồi?”
“Tôi chỉ…ừm, kiểu là tôi đã bóp cò súng, và rồi tôi có cảm giác như là viên đạn đang bị hút vào? Chắc là như vậy nhỉ”
Đó là Chí mạng.
Aileen vừa sử dụng Chí mạng với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một trường hợp như này.
Tôi nhắm mắt lại một lúc và suy ngẫm về những gì Aileen vừa nói.
Từ trước đến nay, kỹ năng kết hợp đã luôn là một sự kết hợp giữa năng lực của tôi và những người khác.
Phương thức và Xé tọa độ đều như vậy cả.
Trường hợp của Yu Daon thì có hơi lạ chút.
Tôi thực sự không hiểu mối liên hệ giữa hồi phục và cố định trục thời gian là gì cả.
Ngược lại, hãy nghĩ về trường hợp của Aileen nào.
Cô ấy vô năng.
Nói cách khác, cô ấy không có năng lực đặc biệt nào cả.
Nếu nghĩ theo cách đó, do năng lực của Aileen và tôi không thể kết hợp với nhau, chỉ còn lại năng lực của tôi, và chúng tôi đã chia sẻ nó.
Vậy là Aileen có thể sử dụng Chí mạng với tôi à?
“...”
Thực sự là vậy sao?
Vậy nếu tôi đi tăng mức độ hiểu biết của mình với những người bình thường, tôi sẽ có thể tạo ra một đội quân Chí mạng à?
Thực sự có chuyện đó sao?
Sau này phải thử mới được.
Tôi sẽ đi đâu đó và…thử tìm một người hợp ý.
Sau khi kết thúc suy nghĩ của mình, tôi nhìn Aileen.
“Cô Ailee—”
-Bằng!
Trước khi tôi có thể nói xong, Aileen đã lấy ra khẩu súng trường của mình, chĩa vào cánh cửa, và bóp cò.
Cánh cửa bật mở với một tiếng động lớn, và Aileen đẩy nó ra rồi nhìn tôi.
“Nó bị khóa”
“À, ừm. Vậy thì—”
Trước khi tôi có thể nói xong, một tiếng xé toạc vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Rời khỏi đây thôi”
“Ừm”
Tôi bắt đầu chạy đi cùng Aileen.
Trên bầu trời, những âm thanh nhiễu loạn đang vang vọng không ngừng.
***
Chúng tôi chạy qua con đường tối đen của ngôi làng.
Nếu tôi nhớ đúng thì theo những gì được cho xem, những người bị trục xuất xuống đây từ nhà thờ đã bị cuốn trôi đi bởi con sông không lâu sau đó.
Nếu bây giờ cứ ở yên tại đây, chúng tôi có lẽ sẽ bị cuốn trôi bởi dòng sông rồi chết.
Đang chạy bên cạnh tôi, Aileen liên tục ngoảnh lại về sau.
“...”
Cô ấy cứ ngoảnh lại hết lần này đến lần khác, xong rồi lại nhìn về trước ngay sau đó.
“Có chuyện gì sao?”
“...Không có gì”
Sau khi cô ấy trả lời với giọng lưỡng lự…
-Ào…!
Âm thanh thứ gì đó đổ xuống vang lên.
Aileen hít một hơi.
“Lối này!”
Tôi hét lớn và kéo Aileen đi.
Không lâu sau, ngay cả tóc gáy tôi cũng bắt đầu dựng đứng lên.
Bất chợt, tôi nhớ lại thiên thần mà mình đã suýt soát chặn lại được cùng với Yu Daon.
Nếu cả thứ đó cũng tới, tôi hoàn toàn không có chút tự tin nào là mình có thể chặn nó lại.
Tôi cố gắng lục lọi ký ức của mình và chạy qua các con đường, nhưng sau cùng vẫn chẳng thể nào chống lại được dòng nước đang dâng cao chỉ với đôi chân của con người.
Dù cho có đi vào một ngôi nhà ở đây để tránh dòng nước đi chăng nữa, chúng tôi có lẽ đã bị tàn sát theo đúng nghĩa đen bởi thiên thần trước cả khi dòng nước trôi qua rồi.
Cách duy nhất để tăng tốc và trốn thoát được…chỉ có một
Nhưng đó là một canh bạc quá lớn.
Đặc biệt là nó có thể rất nguy hiểm với Aileen.
Trong khi tôi đang cố vắt óc ra suy nghĩ, Aileen nắm lấy tay tôi.
“Đợi đã”
“Ừm?”
“...Nếu cứ như này, chúng ta sẽ chết”
“...Đúng vậy”
Cô ấy nói đúng.
Nếu cứ tiếp tục như này, chúng tôi sẽ chết.
Chạy đi cũng chết, và chiến đấu cũng chết.
“Anh có muốn nghe kế hoạch của tôi không?”
“Tôi có hơi lo lắng chút, nhưng mà cứ nói đi”
“Chúng ta sẽ di chuyển bằng con sông”
“...”
Cô ấy nói ra kế hoạch giống hệt cái tôi đang nghĩ trong đầu.
“Chúng ta sẽ di chuyển bằng con sông và nhanh chóng đến được lối ra”
“...Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị cuốn đi bởi con sông mà”
Dù không rõ nó là tước đi ký ức hay lấy mất trí tuệ đi chăng nữa, tôi có thể chắc chắn rằng sẽ có thứ gì đó bị lấy đi.
-Lật phật!
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[KLQ - Sự hy sinh cần thiết]
1. Để có thể sống sót, đôi lúc bạn có thể sẽ cần đến những sự hy sinh cần thiết.
2. Nếu bạn vẫn còn khỏe mạnh và một ai khác phải hy sinh, bạn phải xét đến sự hữu dụng của cá nhân đó.
3. Và, không có một ai quý giá hơn bạn cả.
4. Đừng quên. Bạn là người quý giá nhất—
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Bộp!
Tôi đóng sổ hướng dẫn lại rồi nhìn Aileen, và cô ấy nở một nụ cười cay đắng.
“Đúng vậy. Nhưng mà anh sẽ ổn thôi, đúng chứ?”
“...Cái đó thì tôi cũng đâu thể biết được”
“Mà, cũng phải ha”
Cô ấy khẽ mỉm cười.
“Tôi sẽ cố gắng”
“Ừm?”
“Tôi không có nhiều ký ức không thể quên đến vậy”
-Ào!
Dòng nước ập tới, và trước khi tôi có thể ngoảnh lại, Aileen đã nắm lấy tay tôi.
“Tôi sẽ không quên tuổi thơ hạnh phúc ngắn ngủi của mình”
“Cô Ailee—”
“Tôi sẽ không quên những cái tên và sự hy sinh của những thành viên trong phòng đã ngã xuống”
“Đợi đã!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng con sông đã chảy đến gần sát.
“Và, tôi sẽ không quên anh”
Aileen nắm lấy tay tôi.
Cứ như vậy, chúng tôi bị con sông dữ dội cuốn đi.
Cơ thể của tôi bắt đầu bị cuốn trôi đi theo dòng nước, và một cơn đau đầu như búa bổ ập đến.
“Ah, gừ…!”
Giữa cơn đau kinh khủng đến mức không thở được, một ai đó nắm lấy tay của tôi.
Là Aileen.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt mơ hồ nhưng lại tràn đầy quyết tâm, miệng cô không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Đó là những cái tên.
Kim Deokpil, Lee Eunju, Kang Seonghwan, và vô số những cái tên khác.
Và cả…
‘Kim Jaehun’
Đôi môi của cô ấy nhẩm lại cái tên của tôi, và tôi cũng siết chặt lấy bàn tay của cô.
Ký ức của tôi vẫn chưa phai mờ.
Đó là lý do tôi lại càng muốn ghi nhớ cô ấy hơn nữa.
Để ghi nhớ thật kỹ cô gái ấy, người đã không quên tôi.
Cùng lúc đó, một mảnh giấy rơi ra từ trong túi áo ngực của tôi.
Đó là một tấm danh thiếp.
Đó là tấm danh thiếp mà Trưởng Bộ phận đã đưa cho tôi khi tôi gặp ông ấy.
Và rồi, đầu tôi va đập vào thứ gì đó, và ký ức của tôi dừng lại tại đấy.
Tất cả những gì tôi còn có thể cảm nhận được chỉ có sự ấm áp ở đôi bàn tay.
***
-Thụp!
“Khụ! Khụ, khà…!”
Giữa cơn đau đầu kinh khủng, với cảm giác đang có một ai đó đánh vào ngực mình, tôi mở mắt và nôn ra nước.
“Cậu tỉnh lại rồi chứ?”
Tôi quay đầu về phía giọng nói quen thuộc.
Trưởng Chi nhánh đang nhìn tôi, mái tóc nâu của cô ấy bay phấp phới.
“Trưởng Bộ phận đã đích thân cứu cậu đấy”
“Vâng, ra là…vậy”
“Cậu còn nhớ rõ chứ? Ông ấy nói rằng cậu đã di chuyển bằng Dòng sông Quên lãng. Cậu biết ta là ai chứ?”
“...Vâng, Trưởng Chi nhánh. Còn những người khác thì sao?”
“Mọi người liên lạc về thì ta mới đến đây đấy. Họ hẳn là đang trên đường đến đây rồi”
“May quá rồ—”
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Aileen hiện lên trong tâm trí tôi.
“Còn cô Aileen thì sao?”
“Cô Aileen ấy hả?”
Khi Trưởng Chi nhánh nhẹ nhàng đứng dịch sang một bên, Aileen đang nằm ở đó với đôi mắt nhắm lại.
“Cô Aileen!”
Tôi vội và bò đến chỗ cô ấy.
Có lẽ là do đã nghe thấy tôi, cô ấy rên rỉ và mở mắt.
Ngay sau đó, cô ấy nhìn tôi và mỉm cười.
“...Cô, có còn nhớ tôi không?”
Aileen chớp mắt nhìn tôi.
Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, cô ấy mở miệng.
“Tôi đã nói là tôi sẽ nhớ anh rồi mà, Kim Jaehun”
“...”
Tôi cảm giác như mọi lo lắng đang đè lên cơ thể mình đều đã biến mất.
Cô ấy vẫn nhớ.
“Ôi ôi. Cô vẫn có thể giữ được ký ức của mình ngay cả khi bị cuốn đi bởi Dòng sông Quên lãng thì cũng không tệ chút nào đâu. Giỏi lắm!”
Trưởng Chi nhánh mỉm cười nhìn chúng tôi.
“...Cô là ai?”
“...Ôi trời”
Aileen nhìn Trưởng chi nhánh với ánh mắt lo lắng, còn Trưởng Chi nhánh thì sững lại.
***
“Cô ấy hiện đang nghỉ ngơi tốt”
Vài ngày sau, Trưởng Chi nhánh tìm đến tôi.
“Cô ấy vẫn đang phục hồi lại ký ức của mình, nhưng ngoài những ký ức về thời thơ ấu, về những nạn nhân, và cuối cùng là cậu Kim Jaehun, cô ấy không còn nhớ bất cứ điều gì khác”
“...”
Tóm lại, Aileen đã sống sót, và những người khác cũng bình an vô sự.
Vấn đề duy nhất là cô ấy đã mất đi rất nhiều ký ức của mình.
“Thành thật mà nói, người còn sống mà cô ấy vẫn còn nhớ chỉ có duy nhất cậu Kim Jaehun”
“...”
Phải rồi.
Cô ấy đã quyết định giữ lại trách nhiệm cho những người đã chết mà.
“...Sau khi nghỉ ngơi, xin được nhờ cậu chăm sóc cô ấy. Cậu có thể nghỉ ngơi lâu thêm chút, hoặc là có thể đi thăm ngay. Khi cô ấy ổn định hơn chút, ta sẽ gửi cậu đến thăm đầu tiên”
“...Tôi cảm ơn”
“...Việc cô ấy còn sống thôi đã là một phép màu rồi mà”
Trưởng Chi nhánh xoa nhẹ vai tôi như để an ủi.
“Đừng cảm thấy có trách nhiệm”
“...Vâng”
Cứ như vậy, sự kiện Nhà thờ kết thúc.
***
Vài ngày nữa trôi qua.
Tôi vẫn chưa thể gặp Aileen.
May mắn thay, có vẻ là tình trạng của cô ấy vẫn đang cải thiện từng ngày.
Tôi được bảo rằng chỉ cần tiếp tục như này, tôi có thể được gặp cô ấy sớm.
Nhưng mà vị thần đó…
Thứ đó đã khiến tôi bận tâm suốt.
Ngay cả khi tôi nói chuyện đó với Trưởng Chi nhánh, cô ấy cũng chỉ đáp lại rằng ‘Tạm thời đừng lo về chuyện đó’.
Trong khi đang trải qua một ngày bình yên như vậy…
“Sao, sao hả, nói gì đi chứ”
Song Ahrin đang nhìn tôi, chân của cô ấy bắt chéo.
Tôi nhìn cái choker rõ ràng là khi trước không có ở trên cổ cô ấy.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Vòng cổ của Sự thật]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Nói thật]
[Khả năng: Nói thật]
[Tiểu sử: Người luôn không thể thật lòng đã tự mình đeo chiếc vòng cổ này vào và quyết tâm rằng, hôm nay, mình nhất định sẽ truyền tải cảm xúc chân thành của bản thân]
[Điểm yếu: Tháo chiếc vòng cổ ra]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi có nên tháo nó ra không?
“Đừng có mà với tay ra!”
“À, ừm”