Bầu không khí thực sự không tốt chút nào.
Tất nhiên, bầu không khí mà vẫn còn tốt được sau khi nghe những lời như vậy thì mới là lạ đấy.
“...”
Park Yeeun quan sát tâm trạng của tôi, còn Aileen thì đứng im tại chỗ như thể không biết nói gì rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi.
“Tôi không biết gì hết”
Cô ấy lẩm bẩm, và Song Ahrin cũng nhắm mắt, thở dài não nề, rồi bật máy tính lên trong khi vắt chéo chân.
Yu Daon thì đang cứng đờ trong tư thế giơ tay, và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“...”
“...”
“...”
“...Điều đó không sai”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của Yu Daon, rồi quay về phía tôi.
“Dù sao đi nữa, nhà tôi không có người. Anh có muốn ghé chơi không?”
“Cô ta có tâm lý tốt thật đấy”
Song Ahrin lẩm bẩm bên cạnh tôi, và Aileen gật đầu.
“Tôi thì cũng không có vấn đề gì, nhưng có chuyện gì sao?”
“Chẳng lẽ phải có chuyện thì tôi mới được gọi anh à?”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi, và tôi chẳng thể nói gì trước hành động của cô ấy.
“...Tất nhiên là không rồi”
“Ừm, vậy thì ghé qua đi”
Jang Chaeyeon nói vậy, rồi Yu Daon bồn chồn nhìn tôi.
“Ừm…”
Việc đến nhà Jang Chaeyeon thì cứ để đấy đã.
“Cô Daon, chúng ta cần nói chuyện một chút”
“Ư, anh Jaehun?”
“Ngay bây giờ”
Khi tôi nói vậy với giọng kiên quyết, Yu Daon liền lẽo đẽo đi theo sau tôi như một đứa trẻ bị thầy cô mắng.
“Làm nhanh rồi về”
“Tôi sẽ tự lo liệu việc này”
Sau khi đáp lại Song Ahrin, tôi đi ra khỏi cửa, rồi Yu Daon cũng đi theo sau tôi.
Tôi mở lời trước khi Yu Daon có thể nói gì.
“Hãy xin lỗi cô Chaeyeon”
“Vâng”
Yu Daon gật đầu trước lời của tôi.
“...Cô sẽ làm vậy chứ?”
“Vâng, tôi có thể làm được”
Cô ấy ngước nhìn tôi.
“Anh Jaehun phải gọi tôi ra như này nghĩa là tâm trạng của cô Chaeyeon không tốt nhỉ?”
“...Đúng vậy. Xin hãy chú ý hơn chút từ bây giờ”
“...Tôi xin lỗi”
Yu Daon nhìn biểu cảm của tôi, cúi xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn tôi lần nữa.
“Tôi, tôi nhất định sẽ sửa sai!”
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy quyết tâm.
“Trông cậy vào cô đấy”
Trước lời của tôi, cô ấy gật đầu và đi vào phòng.
Ngay sau đó, giọng của Yu Daon vang ra từ bên trong.
“Cô Chaeyeon! Tôi thực sự xin lỗi!”
“...Ra đây”
“Vâng?”
“Cúi đầu xuống”
Và rồi, một tiếng ‘CỐC!’ lớn vang lên, cùng với đó là tiếng hét của Yu Daon ở phía bên kia cánh cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa mở ra và Aileen xuất hiện cùng với một cốc cà phê trong tay.
“Không phải anh có hơi quá dễ dãi với cô ta à?”
“...”
Tôi nhận lấy cốc cà phê từ Aileen và chìm vào suy nghĩ.
Tôi dễ dãi với Yu Daon sao?
“Ừm. Tôi đúng là có hơi dễ dãi với cô Daon thật”
“Tại sao?”
“Tôi có một món nợ lớn đối với cô ấy”
“Gì vậy, cô ta đã cứu mạng anh à?”
“Đúng là có chuyện đó thật”
“...”
Aileen nhìn chằm chằm vào tôi một lúc rồi mở miệng.
“Anh đấy, anh đang mang một vẻ mặt mà tôi chưa từng được thấy trước đây”
“Ừm?”
“Anh có biết là mình đang mang một biểu cảm nhớ nhung rất…mơ hồ không?”
Tôi sờ lên mặt mình trước lời của Aileen, nhưng tất nhiên là làm vậy cũng chẳng giúp tôi biết được là bản thân đang làm vẻ mặt như nào.
“Anh sẽ không làm vẻ mặt như vậy chỉ vì cô ta chết vì anh đâu”
“Không, nếu cô ấy chết vì tôi thì chẳng phải biểu cảm này là bình thường sao?”
Việc hy sinh mạng sống của bản thân thực sự dễ đến vậy sao?
“Không phải là cái đó”
Aileen vươn ra và dùng ngón tay chọc vào má tôi với vẻ mặt hờn dỗi.
“Người phụ nữ đó đã làm một điều gì đó còn to lớn cho anh, vậy nên anh mới làm vẻ mặt như vậy”
Một điều gì đó to lớn.
Khuôn mặt của Yu Daon hiện lên trong tâm trí tôi.
“...Đúng vậy, cô ấy đã làm một điều to lớn cho tôi”
“Cô ta đã làm gì?”
“Một việc mà không ai biết”
“Và chỉ có mình anh biết chuyện đó?”
“Mọi chuyện chỉ tình cờ xảy ra như vậy thôi”
“Anh có ý định kể về chuyện đó không?”
“...”
Khi tôi im lặng, Aileen nhìn tôi rồi khoanh tay đứng tựa vào bên cạnh tôi.
“Ghen tị thật đấy”
“Cái gì cơ?”
“Tôi thực sự tò mò và ghen tị không biết cô ta đã làm gì để khiến anh làm biểu cảm đó. Và vì tôi vẫn chưa thể làm được như vậy”
Aileen lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Nhưng anh biết điều gì còn buồn hơn nữa không?”
“...Điều gì vậy?”
“Vào thời điểm mà anh nghĩ đến tôi và làm vẻ mặt đó, tôi có lẽ đã không còn ở đấy nữa rồi”
Aileen nở một nụ cười gượng gạo và đứng thẳng dậy.
“Nhớ phải nghĩ kỹ xem ngày mai muốn uống loại cà phê gì đấy. Tôi đi trước đây”
Và rồi, cô ấy nhanh chóng đi mất trước khi tôi kịp nói gì.
“...”
Tôi dõi theo bóng lưng của cô ấy đang rời đi rồi vào văn phòng.
Trước mặt tôi là Yu Daon đang khuỵu xuống ôm đầu, Song Ahrin cười phá lên trước cảnh tượng đó, và Park Yeeun cũng đang ôm bụng cười lớn, và cả Jang Chaeyeon đang mân mê nắm đấm của mình với vẻ thỏa mãn.
“Hôm nay cũng làm việc nào!”
“Này, thật đấy, hành hạ chúng tôi như này xong còn bắt chúng tôi làm việc nữa thì không phải có hơi quá đáng à?”
“Mau làm việc đi, làm việc”
Song Ahrin cằu nhằu trước lời của tôi, nhưng khi tôi phớt lờ cô ấy và hô lớn, mọi người sau cùng cũng đều bật máy tính lên và bắt đầu làm việc.
***
Gọi là làm việc thôi chứ công việc của Phòng Nhân sự không phải lúc nào cũng nhiều đến vậy.
Thông thường là đánh giá nhân sự và…
“Danh sách nhân viên mới đợt này đã có rồi sao?”
“À, cái đấy thì cậu hãy sắp xếp cẩn thận rồi nộp lên cấp trên”
“Lại nhân viên mới nữa à?”
Song Ahrin lắc đầu ngán ngẩm sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Trưởng phòng.
“Cái công ty điên rồ này thì có gì tốt mà ai ai cũng lao đầu vào xin việc ở đây vậy?”
“Tất nhiên là vì tiền rồi”
“Nếu là vì tiền mà đi làm thì đã đỡ”
Cô ấy lẩm bẩm và bắt đầu thuần thục gõ phím máy tính.
“Không phải là tinh thần trách nhiệm sao? Những người với tinh thần trách nhiệm cao sẽ chăm chỉ làm việc hơn mà”
“Tinh thần trách nhiệm không tốt lắm đâu”
Người trả lời câu hỏi của tôi bất ngờ lại là Trưởng phòng.
“Tinh thần trách nhiệm tốt thì vẫn tốt, nhưng ta đâu thể sống chỉ với tinh thần trách nhiệm?”
“Em đang nói về hiệu suất ạ, hiệu suất”
“Những người vì mất đi bố mẹ, người yêu, gia đình mà gia nhập Cục Quản thúc thường chết trong vòng năm năm”
Trưởng phòng trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình máy tính.
“Cảm xúc che mắt con người. Nó sẽ chỉ là một cái chết vô ích, vậy thôi”
“...”
“Đừng đặt mục tiêu vào cuộc sống, mà hãy đặt ý nghĩa vào quá trình. Như vậy thì khi sống cũng sẽ đỡ căng thẳng hơn”
“Cái đó—”
“Đừng quên, Jaehun”
Trưởng phòng khẽ liếc mắt nhìn tôi.
“Nếu quay lại nhìn khi đang bước đi, cậu sẽ thấy được vô số con đường để dừng lại trên thế gian này. Không có mấy chuyện như là nếu không đi con đường này thì sẽ chết. Ta không phải đang bảo cậu cứ sống thuận theo dòng chảy, mà là đang bảo cậu đừng mù quáng bám víu vào một điều gì đó”
“Trưởng phòng nói như thể anh đã từng sống một cuộc đời như vậy rồi ấy nhỉ”
“Nhìn cái cách nói chuyện của tên nhóc này kìa”
Trưởng phòng tặc lưỡi và lắc đầu.
“Ta cũng từng có chút tiếng tăm khi còn trẻ đấy. Ta trở nên như này là vì đã chứng kiến và học hỏi được nhiều điều trong quá trình đó”
“...Anh từng ở trong Phòng Cách ly sao ạ?”
“Làm gì có chuyện đó. Chỉ là ta đã ở Cục Quản thúc lâu năm nên cũng đã thấy đủ mọi loại chuyện tốt xấu có cả thôi”
Trưởng phòng chỉ đáp lại như vậy rồi tiếp tục gõ phím với tốc độ ánh sáng.
Tôi khẽ liếc nhìn Trưởng phòng.
Ông ấy đang đánh máy như thể một người đã giác ngộ.
Tôi cũng không cần phải nhìn lên đầu ông ấy làm gì.
***
Sau khi ngày làm việc chẳng có gì đặc biệt kết thúc, Jang Chaeyeon đang nhìn tôi thu dọn đồ đạc.
Những người khác, ngoại trừ Jang Chaeyeon, đều đã về trước.
“Lần này cô cũng sẽ nấu đồ ăn cho tôi chứ?”
“Tôi nấu nhé?”
“Không sao đâu”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi, và tôi lắc đầu đáp lại.
Mặc dù đồ ăn Jang Chaeyeon làm thực sự rất ngon, nhưng cứ ăn trực thế này thì cũng ngại.
“Thật ra tôi đã mua nguyên liệu hết rồi, nên là anh chỉ cần mang thân đến thôi”
“Thế thì cô còn hỏi làm gì chứ?”
Đúng là cạn lời mà.
Jang Chaeyeon khẽ cười sau khi nghe tôi nói rồi đứng cạnh tôi sau khi tôi thu dọn đồ đạc xong.
“Đi thôi”
“...”
Đường đến nhà Jang Chaeyeon không xa đến vậy.
Có lẽ là vì tôi đã biết đường đến đó chăng?
Con người thường lầm tưởng rằng sẽ tốn ít thời gian hơn khi đi trên một con đường quen thuộc.
Chúng tôi không nói gì trên đường đến nhà Jang Chaeyeon.
Tôi nhìn lên bầu trời hoàng hôn trong khi siết lại cổ áo khoác của mình.
“Lạnh thật đấy”
“Ừm”
Tôi không cố gắng tìm kiếm một chủ đề để nói, và Jang Chaeyeon cũng không hề cảm thấy lo lắng khi tôi bắt chuyện.
Khi chúng tôi bước vào căn nhà tối đen, Jang Chaeyeon thuần thục bật đèn lên.
“Anh có thường tự nấu cơm không?”
“Nếu có hứng thì tôi sẽ nấu, còn không thì sẽ mua ngoài”
Sống một mình chính là như vậy mà.
“Như vậy không đủ dinh dưỡng đâu”
Jang Chaeyeon nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm khắc khi nghe tôi nói vậy, và tôi chỉ nhún vai.
“Tôi sẽ cố gắng xem sao”
“Hay là để tôi làm cơm hộp cho anh?”
“Không cần đâu. Cục Quản thúc cung cấp đủ cho bữa ăn rồi mà”
Đúng với mong đợi từ một công ty nhiều tiền, văn hóa ăn trưa ở đây thực sự rất tuyệt với.
Ta có thể ăn bất cứ món nào mình muốn, từ món Hàn đến món Trung, xong rồi cả món Âu.
Nghe đồn rằng có một dị thể quản thúc làm đồ ăn, nhưng tôi quyết định không đào sâu vào sự thật về chuyện đó.
Trước lời từ chối dứt khoát của tôi, Jang Chaeyeon liếc nhìn tôi và đi vào trong bếp.
“Tôi sẽ nấu cơm cho”
“Ừm”
Sau khi Jang Chaeyeon đi vào trong, tôi tự tiện ngồi phịch xuống ghế sofa của cô ấy và chìm vào suy nghĩ.
Tại sao cô ấy lại gọi tôi đến?
Chỉ để cho tôi ăn thôi sao?
Đột ngột vậy?
Hay là như lần trước, cô ấy lại định giáng một đòn mạnh vào tinh thần của tôi để khiến tôi câm nín lần nữa?
Ước gì sổ hướng dẫn có thể cho tôi lời khuyên vào những lúc như này.
Như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi, sổ hướng dẫn rơi ra từ trong túi áo của tôi.
-Lật phật!
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[IJ - Khi tiến vào lãnh địa của kẻ thù]
1. Nếu tiến vào lãnh địa của kẻ thù, bạn cần phải giữ vững tinh thần. Dù cho có là đồng nghiệp đi chăng nữa, đó sẽ là một câu chuyện khác nếu mục tiêu của chúng chính là bạn.
2. Bạn sẽ không biết được kẻ thù sẽ nhắm đến thứ quý giá của bạn khi nào và bằng thủ đoạn gì. Không bao giờ được ở lại khi được bảo ngủ lại.
3. Nếu ngủ lại, hãy sử dụng một phòng khác.
4. Ngay từ đầu, việc bạn vui vẻ đi vào đó vì được mời cơm đã là vấn đề rồi. Mau rời khỏi đó ngay—
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Thụp!
Thực sự chẳng được tích sự gì cả.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Xem sổ hướng dẫn”
Jang Chaeyeon ngó đầu ra nhìn tôi, và tôi điềm tĩnh đáp lại trong khi cất sổ hướng dẫn vào trong túi áo.
Đừng có mà nghĩ đến chuyện ra ngoài hôm nay.
***
Không lâu sau, Jang Chaeyeon bày ra bàn đầy đủ các món ăn cho một bữa cơm truyền thống và đang khoanh tay với vẻ mặt tự hào.
“Thế nào?”
“Cô đã tiến bộ hơn so với lần trước rồi nhỉ?”
“Ừm”
Cô ấy cởi tạp dề ra và ngồi đối diện tôi.
“Thực ra, tôi gọi anh đến đây là vì có chuyện muốn nói”
“...”
Chuyện muốn nói.
Rốt cuộc là cô ấy muốn nói chuyện gì vậy?
Dù tôi có biết rõ vị trí của mình đi chăng nữa, tôi cũng không tránh khỏi việc cảm thấy hồi hộp.
Tôi hắng giọng và nhìn Jang Chaeyeon, và cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào tôi một hồi trước khi cúi xuống.
Sau một thoáng im lặng, cô ấy cất lời.
“Chi nhánh Gangbuk đã triệu tập tôi”
“...Ừm?”
Lòng tham.
Khuôn mặt của một người đàn ông lớn tuổi đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.
“...Anh cũng không nhớ ra sao”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng và hạ tay xuống.
-Xoạt!
Những tấm rèm hạ xuống che kín tất cả cửa sổ.
Ánh đèn phụt tắt, chỉ còn lại bóng tối.
“Nghe kỹ đây”
Cô ấy thì thầm.
“Chúng ta cần phải tìm ra thứ đã bị ăn mất”