“Ông thực sự không ăn nó sao?”
“Từ đầu thì làm sao mà ta có thể ăn được một thứ trừu tượng như vậy chứ?”
Trưởng Chi nhánh Gangbuk ngơ ngác nhìn tôi và đáp lại trước lời của tôi.
“Vậy thì lão đã ăn cái gì?”
Trưởng Chi nhánh lại nhìn chằm chằm vào Trưởng Chi nhánh Gangbuk.
“Lão biết rằng nếu lão trở thành một mối đe dọa lớn tới Cục Quản thúc, lão sẽ bị xử lý ngay tức khắc nhỉ?”
“Cô nghĩ rằng ta sẽ chết dễ vậy à?”
Ông lão cười khẩy, và Trưởng Chi nhánh nheo một bên mắt.
“Lão nghĩ rằng ta đang nói đùa à?”
Cô ấy siết chặt tay lại, và nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của ông lão.
Một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ bao trùm, và Trưởng Chi nhánh Gangbuk giơ cả hai tay lên.
“Hiểu rồi, ta nói ra là được chứ gì. Dù đã ở tuổi đó rồi mà cô vẫn chính trực thật đấy”
“Là do thằng nít ranh nào đó sai hết mức có thể đấy”
Trưởng Chi nhánh thả lỏng nắm đấm của mình.
“Xin hãy hiểu cho rằng nó rất khó để nói rõ ràng được. Ta đã nuốt hết rồi mà”
“...Lão đã ăn vội vã vậy sao. Đó là chỉ thị từ cấp trên à?”
“Là tự ý”
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào ông lão, và ông lão nhìn tôi rồi mở miệng.
“Một thứ như vậy”
“Vâng?”
“Cậu đã bao giờ nghĩ đến nó chưa?”
“...”
“Cảm giác trống rỗng và tức giận mãnh liệt”
“Cảm giác trống rỗng và tức giận…”
“Đó là những thứ cặn bã mà ta còn nắm giữ”
Một thứ như vậy?
Cảm giác trống rỗng và tức giận?
Ông lão mỉm cười sau khi nói những lời chẳng thể nào hiểu được.
“Vậy thì còn việc ăn ký ức của cô Daon, cô Ahrin, ký ức về chị gái của cô Chaeyeon…”
“Ta không nhớ”
Ông lão mỉm cười, đồng thời, Trưởng Chi nhánh siết chặt tay lại và đánh nhẹ vào mặt của ông lão.
-BỊCH!
Nhưng âm thanh phát ra chắc chắn không hề nhẹ chút nào.
Ông lão bị đánh văng vào tường với âm thanh túi da nổ tung.
Bụi và mảnh vụn đồ đạc bay tứ tung, và Trưởng Chi nhánh sải bước đến chỗ ông lão, nắm lấy cổ áo ông ta rồi nhấc lên.
“Không phải ta đã bảo là sẽ không có lần hai rồi sao?”
Trưởng Chi nhánh nhìn ông lão, và ông ta ngẩng đầu lên.
Bất ngờ là không có lấy một vết thương nào.
“Đúng là chó điên của Cục Quản thúc có khác, kiểu gì cũng phải động tay động chân trước”
-BỊCH!
Trưởng Chi nhánh vung tay một lần nữa, và đầu của ông lão quay ngoắt đi với một âm thanh kinh khủng.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Sao tôi có cảm giác vừa có thứ gì đó bay ra nhỉ?
Có phải là vừa có thứ gì đó màu trắng nhạt bay lên không?
Là tôi nhìn nhầm sao?
Trong khi tôi còn đang nghĩ vậy, giọng nói của ông lão vang lên.
“Đây là một giao dịch. Ta không thể nói ra nên là mong cô hãy hiểu—”
“Ta có thể tạm chấp nhận việc ông phải làm trong vị trí của mình, nhưng ta đã bảo là đừng có chạm vào nhân viên của chi nhánh của bọn ta rồi mà nhỉ”
“Có vẻ đó là người cô vừa ý lắm nhỉ”
Ông lão thở dài.
“Nó có đau đớn không? Phải chứng kiến người mà bản thân dành tình cảm cho đôi khi phản bội mình, và dù không phản bội thì cũng sẽ lúc nào đó chết đi rồi rời bỏ mình?”
“...”
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm xuống ông lão.
“Ta xin lỗi vì phải nói như này, nhưng không chỉ có một hai người từng nói điều đó đâu”
Cô ấy cất lời.
“Và ta thì đã có câu trả lời cho câu hỏi đó rồi”
Ông lão cười với vẻ bất lực trước lời của cô ấy.
“Phải. Ta đã nói linh tinh rồi”
Khi Trưởng Chi nhánh từ từ buông tay ra, ông lão đứng dậy, phủi bụi dính trên quần áo mình.
“Hà. Đó là lỗi của ta vì đã hỏi”
Rồi ông ta nhìn tôi.
“Ta đã có giao dịch với mỗi người”
Giao dịch?
Chủ Nghĩa Duy Mỹ, Đoàn kịch, và Bệnh viện sao?
Nghĩ lại, khi tôi nhìn vào Viện trưởng Bệnh viện Gangbuk, mắt tôi đã cho tôi thấy một thứ.
Nó là cái gì ấy nhỉ?
À phải rồi.
Tôi đã nhìn thấy lòng tham tại Bệnh viện.
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Ừm. Ta hiểu rồi”
“Cô thực sự hiểu rồi à?”
“Không”
Trưởng Chi nhánh nói vậy và nhìn ông ta.
“Ta sẽ báo cáo việc này với Trưởng Bộ phận”
“...Cứ làm đi”
Trưởng Chi nhánh Gangbuk gật đầu, và Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Cậu không sao chứ, cậu Jaehun?”
“...À, vâng, tôi không sao”
Do đã nhận được câu trả lời, Trưởng Chi nhánh gật đầu với vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Được rồi, ta truyền đạt lại như vậy với những người khác”
“Được thôi”
Ông lão gật đầu, và Trưởng Chi nhánh lặng lẽ nhìn ông ta rồi nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
“Đi thôi”
“Hôm nay cô đúng là tràn đầy năng lượng thật đấy”
“Ta có thể sẽ bẻ gãy cổ tay cậu đấy?”
“Tôi xin lỗi”
“Cậu nữa đấy”
Khi Trưởng Chi nhánh đang chuẩn bị kéo cổ tay tôi đi, Trưởng Chi nhánh Gangbuk nhìn tôi.
“Đừng dành tình cảm cho những thứ sẽ rời đi, hay là đừng đặt trái tim vào những điều cậu không thể đạt được”
Tôi nhìn khuôn mặt của ông ta.
Bàn tay đầy những nếp nhăn, và khuôn mặt đáng lẽ ra phải đầy cố chấp lại bị bao trùm trong sự hối hận.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện ở trên đầu ông ta.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Pilsoo]
[Tuổi: 73]
[Đặc trưng: Lòng tham]
[Khả năng: Lòng tham]
[Tiểu sử: Ông ấy đang nghĩ gì khi lại cho ta thấy những thứ không cần phải thấy?]
[Điểm yếu: Lòng tham chính là sự thiếu thốn]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Tôi vẫn đang làm khá tốt theo cách của mình mà, nên là không cần phải lo lắng quá đâu”
“Cũng đúng”
Ông ta vẫy tay, và Trưởng Chi nhánh đưa tôi đi.
Lần này không phải là qua căn hầm mà là qua cửa chính của văn phòng Trưởng Chi nhánh.
“Đi cẩn thận”
“Ông tự lo cho bản thân trước đi”
Trưởng Chi nhánh bước đi sau khi đáp lại lời chào từ Trưởng Chi nhánh Gangbuk một cách qua loa.
Ánh nắng ấm áp rọi vào trong dãy hành lang.
Sau khi đi được một lúc, Trưởng Chi nhánh quay người lại nhìn tôi.
“Cậu Kim Jaehun”
“Vâng”
“Đi theo ta”
“Từ đầu thì cô đã đang nắm lấy cổ tay tôi rồi còn gì”
“Sao cậu cứ phải bắt bẻ từng lời vậy hả? Nhanh lên nào”
Cô ấy tặc lười và bước đi.
Trưởng Chi nhánh bắt đầu đi lên cầu thang.
À phải rồi.
Chi nhánh Gangbuk không có thang máy.
“Chúng ta đang đi đâu đây, Trưởng Chi nhánh?”
“Ta nghĩ là…”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm rồi nhìn tôi.
“Có lẽ chúng ta nên nhìn vào tấm gương một lần”
“...Tấm gương?”
Tấm gương mà tôi đã nhìn thấy khi đến Chi nhánh Gangbuk.
Sao Trưởng Chi nhánh lại biết về tấm gương đó?
Từ đầu thì tại sao lại phải làm vậy?
“Tại sao vậy?”
“Cậu Kim Jaehun đã từng thấy nó rồi mà”
“Vâng”
“Ta nghĩ là lão già đó đang giấu giếm thứ gì đó”
“...Giấu giếm sao?”
Tôi không thực sự cảm thấy có gì đặc biệt đã xảy ra cả.
“Cậu Jaehun có thể không biết. Hiện tại thì là vậy”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm và bước đi.
“Nhưng mà cô biết tấm gương đó là gì sao?”
“Trước hết, ta cũng là một Trưởng Chi nhánh. Và vì nếu ta không nhớ hết tất cả dị thể quản thúc trong đầu mình, Trưởng Bộ phận sẽ không cho ta ngủ…”
Trưởng Chi nhánh làm một vẻ mặt kinh hãi như thể điều đó thực sự khủng khiếp lắm.
Cái đấy cũng đâu đến mức như sự bất công trong quân đội.
“Cô và Trưởng Bộ phận cũng tầm tuổi nhau à?”
“Cậu đang bảo là ta già đấy à?”
“Tôi không nói gì hết”
Trưởng Chi nhánh lườm tôi, và khi tôi vội vàng giơ tay lên, cô ấy lại ngoảnh đi.
“Nhưng mà sao cô cứ nắm cổ tay của tôi vậy?”
Là bởi vì cô ấy không được cảm nhận hơi ấm của con người trong một thời gian dài sao?
Nếu vậy, tôi có nên chia sẻ sức sống tuổi trẻ của mình không nhỉ?
“Đừng có nghĩ linh tinh. Cuộc sống của ta quá bận rộn để ta có thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu Kim Jaehun. Khi cuộc sống của ta trở nên thoải mái hơn chút, thỉnh thoảng ta sẽ nhớ về nó sau”
“Đâu có, chênh lệch tuổi tác nhiều thế này thì tôi cũng—aahhhhh!”
Trưởng Chi nhánh dùng sức nắm lấy cổ tay tôi khiến tôi theo đó phải hét lên vì cơn đau khủng khiếp.
“Im lặng theo ta”
Hy vọng là cổ tay của tôi chưa nát.
***
Sau khi đến được tầng cách ly, Trưởng Chi nhánh bắt đầu bước đi qua con đường chẳng khác gì mê cung như thế đó là nhà của cô ấy.
“Cô còn biết cả đường sao?”
“Đương nhiên rồi”
“Trưởng Bộ phận cũng bắt cô nhớ cái đấy à?”
“Đương nhiên rồi?”
Trưởng Chi nhánh đáp lại như thế muốn nói là sao tôi lại hỏi cái điều hiển nhiên đó làm gì và tiếp tục bước đi.
Có lẽ vì khóa huấn luyện của Trưởng Bộ phận thực sự có hiệu quả, khi tôi đi theo Trưởng Chi nhánh, một nơi quen thuộc dần hiện ra trong tầm mắt của tôi.
Tấm gương.
Thứ tôi nhìn thấy lần trước không tốt đẹp gì cho lắm.
Tất nhiên, cũng nhờ vào ảo ảnh đó, tôi đã có thể nâng cao cảnh giác trước tên hồi quy giả.
Một cửa sổ trong suốt lâu rồi mới thấy lại xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Gương]
[Tuổi: Được tạo ra 49 năm trước]
[Đặc trưng: Phản chiếu điều ước]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Mình có thể khiến mọi người hạnh phúc bằng cách nào nhỉ? Anh ngày nào cũng suy nghĩ về điều này. Và rồi anh sớm đi đến một kết luận. Mình nên làm một chiếc gương mà qua đó mọi người có thể nhìn thấy thứ họ muốn]
[Điểm yếu: Nó không thể bị phá vỡ bằng tác động vật lý. Chiếc gương sẽ chỉ cho bạn biết về sự thật và tương lai khi bạn phủ định thứ ở trong đó]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trưởng Chi nhánh đứng trước tấm gương.
“...”
Cô ấy nhíu mày và kéo cổ tay tôi để đưa tôi ra bên cạnh.
Đúng như Yu Daon đã nói, không có mùi mỹ phẩm của các bà.
Trong khi tôi đang suy nghĩ mấy thứ vô dụng đó trong giây lát, một thứ gì đó bắt đầu được phản chiếu trên mặt gương.
Thứ được phản chiếu trên mặt gương không phải là tôi hay Trường Chi nhánh.
Mà là Song Ahrin.
“...Cô Ahrin?”
“...”
Tại sao lại là Song Ahrin ở đó?
Song Ahrin mở cửa và hướng đến đâu đó.
Với một vẻ mệt mỏi nhưng cũng quen thuộc, cô ấy nhập mật khẩu rồi tiến vào trong.
“...Kim Wanwoo?”
Ở trong đó là bộ não của hồi quy giả đang trôi nổi.
“Ôi trời…”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi gãi má.
“Quá trình trích xuất thực sự chậm một cách kỳ lạ. Hay là mình đã mắc lỗi ở đâu rồi? Phải báo cáo cái này lên thôi”
Cô ấy tặc lưỡi và lại đi ra khỏi cửa.
Ngay sau đó, điện thoại của Trưởng Chi nhánh bắt đầu đổ chuông.
Tôi nhìn vào điện thoại của cô ấy, và ở đó là dòng chữ <Chi nhánh Gangseo, Nhân viên Song Ahrin>.
“Ừm, cô Song Ahrin”
Trưởng Chi nhánh chậm rãi trả lời điện thoại.
“Vậy sao? Ta hiểu rồi”
Rồi cô ấy cúp máy.
“Cậu Kim Jaehun”
“Vâng”
“Cậu đã bao giờ nghĩ rằng có gì đó kỳ lạ chưa?”
“...Điều gì cơ?”
“Giữa những cảm xúc mà cậu Kim Jaehun cảm thấy khi gặp Kim Wanwoo…ừm, trong đó có cảm giác trống rỗng và tức giận không?”
Cảm giác trống rỗng và tức giận à.
Về cơ bản, cảm xúc mà tôi hướng đến tên hồi quy giả là lo lắng và cảnh giác hơn là trống rỗng và tức giận.
Tôi đã cảm thấy trống rỗng và tức giận khi nào—
“À”
Chỉ một lần.
“Trưởng Chi nhánh”
“Ừm?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Nếu Trưởng Chi nhánh hồi quy—”
“...”
“...Tôi xin lỗi”
“Không sao đâu”
Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười gượng gạo.
Cô ấy đã quay trở lại, dù không đến mức độ hồi quy.
“...Dù sao đi nữa, nếu cô hồi quy, tại sao cô lại làm vậy?”
“Ta…”
Cô ấy nhắm mắt lại và chìm vào suy nghĩ.
“Ta đã luôn có cùng một suy nghĩ”
“Suy nghĩ như nào…?”
“Cậu đã bao giờ sống một mình trong một thế giới đã bị sụp đổ chưa?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Dù có gặp được ai đi nữa, họ đều đã là những con người đã bị hỏng”
Tại sao trong thoáng chốc khuôn mặt của Yu Daon lại hiện lên trong tâm trí tôi?
“Ta đã nhận ra một điều khi nhìn thấy cảnh tượng đó. À, mình không thể sống thiếu con người”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi trong khi nói vậy.
“Đó là lý do ta đã trở lại. Để không phải cô đơn”
Để không phải cô đơn.
“...Còn cậu Jaehun thì sao?”
“Tôi…”
Tôi không có khả năng hồi quy.
Tôi chỉ đơn giản là cứ vậy mà chạy sau khi nhận lấy cây gậy tiếp sức mang tên sổ hướng dẫn từ những tôi của quá khứ.
Vậy nên đôi khi tôi lại nghĩ.
Tại sao tôi lại cứ truyền gậy cho chính mình như vậy?
Sổ hướng dẫn cũng đã nói.
Vì nó muốn tôi được hạnh phúc.
Nhưng liệu tôi có đang truyền gậy vì muốn bản thân được hạnh phúc không?
“...Tôi cũng không biết nữa”
Sau cùng, đó là tất cả những gì tôi có thể trả lời.
Vì vậy, tôi lại càng nhận ra được rõ hơn.
‘Tao sẽ sống cho bản thân mình’
Dấu vết cuộc đời của tên hồi quy giả, đúng theo nghĩa đen, đã còn sót lại ở khắp mọi nơi.
Ngay cả việc tôi đã đối mặt và chiến đấu với hắn.
Có thực sự là vì tôi mà hắn đã chạy đến tất cả những quá khứ này và hành động như vậy?
Liệu nó thực sự là vì một lý do tầm thường như vậy sao?
-Choang!
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, tấm gương liền thay đổi.
Trưởng Chi nhánh mở to mắt, còn tôi thì điềm tĩnh nhìn vào tấm gương.
Mặt gương đang phản chiếu một con sông.
Ở trước con sông đó, một người đàn ông đang mang một vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Đó là Kim Wanwoo.