Con người luôn sợ hãi khi phải đối mặt với những điều không biết.
Ngay cả khi không sợ hãi đi chăng nữa, họ kiểu gì cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.
Nhưng lần này thì có hơi khác chút.
“Đi vào thôi”
Trước lời của Trưởng Chi nhánh, cả bốn người chúng tôi tiến vào trong, và ngay lập tức, không khí ẩm thấp khó chịu liền bao bọc lấy chúng tôi.
Tôi nhìn về trước và thấy được một con đường chia làm ba ngả.
Trái, giữa, phải.
Chẳng bao giờ là một đường thẳng cả.
Tôi tặc lưỡi và nhìn lên trên.
Ở đó là vô số những cây dây leo rủ xuống.
Đây không phải là một sở thú mà là một khu rừng rậm rồi.
Trước khi tôi có thể nhìn xung quanh, Trưởng Chi nhánh đã quay sang Ahn Sanghyun.
“Có một con đường ở phía bên phải. Có vẻ là không có nhiều chướng ngại vật ở bên đó cho lắm, nên là lăn đi”
Ahn Sanghyun không di chuyển trước lời của Trưởng Chi nhánh.
Anh ta chỉ quay sang nhìn tôi.
“Lăn chứ?”
“...Tôi?”
“Ừm”
Tại sao anh lại nhìn tôi?
Tôi đảo mắt xung quanh để tránh ánh mắt của Ahn Sanghyun, nhưng trước vẻ mặt giống như một con chó dữ đang chờ được cho phép của anh ta, tôi chỉ có thể gật đầu.
“Lăn đi”
“Do là cậu Kim Jaehun muốn tôi lăn, tôi sẽ lăn. Tôi hoàn toàn không có tiếng nói nào trong việc này cả”
“Thế còn ý kiến của ta thì sao?”
“Haha! Hahahaha!”
Phớt lờ lời lẩm bẩm ngơ ngác của Trưởng Chi nhánh, Ahn Sanghyun bắt đầu lăn đi với tiếng cười lớn.
“...”
Tôi dõi theo Ahn Sanghyun đang lăn đi xa dần rồi quay sang Trưởng Chi nhánh.
Trưởng Chi nhánh nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt buồn bã rồi nhìn tôi.
“Hai người thân phết nhỉ?”
“Dù theo tôi thấy thì anh ta chỉ đang bán đứng tôi để lăn thôi”
Rốt cuộc là anh ta đã bị Trưởng Chi nhánh rầy la đến mức nào mỗi khi lăn để mà phải bán đứng tôi như này vậy?
“Cô không có đánh anh ta hay gì đó tương tự đâu nhỉ, Trưởng Chi nhánh?”
“Không phải anh ta sẽ chết nếu bị Trưởng Chi nhánh đánh sao?”
Yu Daon nghiêng đầu bên cạnh tôi, và Trưởng Chi nhánh mỉm cười nhìn cô ấy.
“Nhưng dù tôi có đánh cô Daon đi chăng nữa, cô cũng sẽ không chết đâu nhỉ?”
“Dù có bị ai đánh thì tôi cũng sẽ không chết đâu mà?”
Có phải là đã từng có ai đó nói rằng sự ngây thơ có thể đánh bại cả thiện ý và ác ý của con người không nhỉ?
Lần này cũng vậy, Trưởng Chi nhánh khép miệng lại như thể chẳng biết nói gì trước lời nói hoàn toàn không ẩn chứa ý đồ gì của Yu Daon rồi thở dài và nở một nụ cười dịu dàng.
“Phải, có thể như vậy nhỉ”
Có vẻ là cô ấy đã hoàn toàn chuyển sang dáng vẻ của một người bà đang nhìn đứa cháu gái của mình.
“Ừm, Trưởng Chi nhánh, cô trông hơi…kỳ lạ…”
“Thật là, cô đang nói gì vậy. Có thể như vậy mà. Ừm”
Tôi chìm vào suy nghĩ trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
Rõ ràng là ngày xưa cô ấy đâu có như thế, vậy mà tại sao bây giờ lại thành ra như này nhỉ?
Nhưng nếu tôi có trách mắng thì cô ấy sẽ lại khóc oà lên, nên là tôi cũng chẳng biết phải nói gì.
Từ đầu thì chúng tôi cũng đều đã lớn cả rồi, và tôi cũng không ở vị trí để có thể trách mắng cô ấy như vậy.
Nếu Trưởng Chi nhánh có thể trách mắng cô ấy một chút thì tốt biết mấy…
Tôi quay sang Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng.
“Chúng ta nên đi đâu đây?”
Do không thể cứ đứng mãi một chỗ như này, tôi nhìn Trưởng Chi nhánh rồi hỏi, và cô ấy ‘À’ một tiếng rồi nhìn về trước.
“Cứ thẳng mà đi”
“Còn con đường bên trái thì sao?”
“Có lẽ là sẽ có người khác có thể đi đường đó”
“...”
Không đi được.
Ta không biết.
Không phải sẽ đi, mà là sẽ có người khác đi sao.
Trưởng Chi nhánh bước về trước, hoặc là không để ý đến ánh mắt của tôi, hoặc là quyết định phớt lờ nó.
“Đi nhanh nào! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!”
“...Đi thôi”
“Vâng!”
Yu Daon đi theo tôi với một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng mà Song Ahrin và Jang Chaeyeon đã đi đâu rồi nhỉ?
***
“Anh bảo là đang đưa chúng tôi đi đâu cơ?”
“Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa là chúng ta đang đi đến sở thú rồi?”
Song Ahrin nhìn người đàn ông đeo kính râm với giọng bực bội, và người đàn ông thản nhiên đáp lại rồi nhìn cô.
Bây giờ không có thời gian cho việc này.
Jang Chaeyeon đang ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài với vẻ mặt lo lắng.
Cô đã nghĩ rằng mình sẽ đi chung với người đàn ông, nhưng chiếc xe đã xuất phát trước chỉ với Yu Daon và người đàn ông.
Và người đến đón bọn cô lại là người đàn ông đeo kính râm.
“...”
Jang Chaeyeon không thân thiết với người này cho lắm.
Không, thay vì nói là thân thiết, sẽ chính xác hơn khi nói rằng đó là một mối quan hệ gượng gạo.
Sau cùng thì lần đầu tiên cô gặp anh ta là khi cô bị áp giải đi sau sự kiện Khối lập phương mà.
Dù không biết là anh ta có biết cảm xúc của cô hay không, người đàn ông dừng xe lại.
Chiếc sedan hạng sang trượt nhẹ rồi dừng hẳn, cửa xe mở ra, rồi Song Ahrin và Jang Chaeyeon đi xuống như thể đang lao ra.
Jang Chaeyeon ngẩng lên nhìn về trước.
Cánh cổng sắt đã mở toang ra như thể đã bị xé toạc bởi một lực mạnh mẽ, và ở bên trong là dấu chân con người.
“Vào thôi”
Người đàn ông sải bước về trước, và Song Ahrin trao đổi qua mắt với Jang Chaeyeon rồi đi theo người đàn ông.
Ngay khi họ vừa đi qua cánh cổng, Jang Chaeyeon liền chau mày trước mùi ẩm ướt xộc lên, nhưng người đàn ông chẳng hề để tâm và hướng đến con đường bên trái.
“...Sẽ ổn thôi nhỉ?”
Trước lời lẩm bẩm của Song Ahrin, một khuôn mặt hiện lên trong đầu của Jang Chaeyeon.
Đó không phải là người đàn ông, mà là người phụ nữ hiện đang đi cùng với anh ấy.
Yu Daon.
Đôi khi cô lại nghĩ, nếu ký ức của cô là đúng, ban đầu cô ta không như này.
Khi Yu Daon nói chuyện, lúc thì ta có thể thấy được sự ngây thơ hiện rõ trong lời của cô ta, nhưng cũng có lúc cô ta lại bộc lộ những phần dơ bẩn đục ngầu như thể đã bị nhuộm đen hoàn toàn.
Mỗi khi thấy Yu Daon như vậy, Jang Chaeyeon lại có một cảm giác deja vu mạnh mẽ.
Có lẽ cô ta không thực sự ngây thơ như cô và người đàn ông nghĩ—
“Đến nơi rồi”
Trong khi đang nghĩ vậy, cô dừng lại trước lời của đàn ông rồi nhìn về trước.
“...Cái gì đây?”
Song Ahrin đã nói ra hộ suy nghĩ của Jang Chaeyeon.
Ở đó là vô số những camera giám sát.
Người đàn ông đứng trước màn hình giám sát và nhìn vào đó.
“Sở thú Tình yêu”
“...Anh biết nơi này sao?”
“Nhiều cái phải giải thích lắm, nhưng có thể coi nó như là một nơi để làm những việc cần thiết”
Người đàn ông nói vậy và bắt đầu thao tác với hệ thống camera giám sát.
Ngay sau đó, màn hình bắt đầu hiển thị khu vực xung quanh.
Một thứ gì đó đã trở thành một quả cầu lửa và đang lăn đi, phá hủy con đường.
“Trước hết là đã dọn xong một đường”
Và ba người đang bước đi chậm rãi.
Trưởng Chi nhánh, Yu Daon, và người đàn ông.
“...Tại sao anh không đưa chúng tôi đi cùng bọn họ?”
Jang Chaeyeon lên tiếng trong khi nhìn người đàn ông, và người đàn ông đeo kính râm nhìn cô.
“Bởi vì hai người không đủ năng lực”
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin sững lại.
***
“Trưởng Chi nhánh, đây thực sự là lần đầu tiên cô đến đây sao?”
Với một người đến đây lần đầu, phải nói là cô ấy di chuyển quá tốt.
Có thể nói rằng cô ấy đang bước đi như thể đã từng ghé qua nơi này trước đây và mới đến lại lần đầu tiên trong một thời gian dài vậy.
Tôi có thể thấy được một chút cảm giác không tự nhiên trong từng cử động của Trưởng Chi nhánh.
“Lần đầu à…”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm rồi nhìn đi chỗ khác.
Một chuồng thú méo mó lọt vào tầm mắt của chúng tôi.
<Cá sấu thân thiện, Croaker>
“Đây là lần đầu tiên ta đến sở thú này”
Cô ấy nói vậy, và Yu Daon nhìn chằm chằm vào Trưởng Chi nhánh.
Khi tôi còn đang bất ngờ trước ánh mắt hoàn toàn không có chút cảm xúc nào khác với thường ngày của cô ấy, Yu Daon liền ngoảnh đi, bước đến bên cạnh tôi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
“Anh Jaehun”
“Hả?”
Cô ấy khẽ thì thầm vào tai tôi.
“Xin hãy cẩn thận. Tôi có một dự cảm chẳng lành”
Không như cách cô ấy thường luôn cười nói, Yu Daon thì thầm vào tai tôi với giọng đầy cảnh giác và nhìn xung quanh.
Cô ấy nắm lấy tay tôi và dẫn đi với vẻ mặt sắc bén.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến Yu Daon căng thẳng đến vậy chứ?
Tôi nhìn lên đầu Trưởng Chi nhánh, nhưng ô cửa sổ vẫn không hiển thị gì.
Tôi không nghĩ là Trưởng Chi nhánh đã bị thay thế.
Cô ấy không phải kiểu người dễ bị thay thế hay bắt chước đến vậy.
“Trưởng Chi nhánh”
Trưởng Chi nhánh nhìn về đây trước lời của tôi.
“Không phải nơi này có hơi khác sao?”
“...”
Cô ấy nhìn tôi rồi thở dài.
“Dù ta đã định để đi rồi nói sau, nhưng cậu nhất quyết không chịu nghe lời gì nhỉ”
Khi cô ấy nói vậy, Yu Daon liền đứng lên trước tôi như để chặn Trưởng Chi nhánh và nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Cô còn có thể làm một vẻ mặt như vậy sao?”
“...”
Rốt cuộc thì vẻ mặt như vậy là như nào?
Yu Daon chỉ nhìn cô ấy mà không đáp lại lời của Trưởng Chi nhánh, và Trưởng Chi nhánh nhìn thẳng vào mắt Yu Daon, thở dài một lần nữa, rồi quay sang tôi.
“Thông thường, khi một người gia nhập Cục Quản thúc, họ sẽ chỉ sống mà không được thăng chức hay bất cứ gì và sẽ chết hoặc nghỉ việc”
“...”
Ánh mắt của cô ấy nhìn về tôi và Yu Daon.
“Đôi khi, trong một số trường hợp rất hiếm, một vài người sẽ có được cơ hội thăng chức”
“...Trưởng phòng sao?”
“Nếu cậu đang nói về Trưởng phòng Heo Chan, ta chỉ có thể nói là ông ấy có thừa những phẩm chất cần có của một Trưởng phòng. Ta không thích nói về quá khứ của người khác”
Trưởng Chi nhánh nói vậy, nhìn qua lại giữa tôi và Yu Daon.
“Từ những gì Cục Quản thúc nhìn thấy, cậu Kim Jaehun và cô Yu Daon đã vượt qua điểm kỳ dị”
Điểm kỳ dị?
“...Chỉ có hai người chúng tôi thôi sao?”
“Đúng vậy”
“Còn cô Ahrin và cô Chaeyeon thì sao?”
Trưởng Chi nhánh lảng mắt đi trước câu hỏi của tôi.
“Không phải bất cứ ai cũng có thể vượt qua điểm kỳ dị. Chỉ một phần nhỏ trong thiểu số là có thể. Hai người là những trường hợp rất hiếm”
Cô ấy bước tiếp.
“Tất nhiên”
Từ lúc nào, hai người chúng tôi đã đứng lại, và Trưởng Chi nhánh đang nhìn chúng tôi.
“Đây không phải là một bài kiểm tra dễ dàng. Vốn dĩ nơi này là một địa điểm được cách ly nghiêm ngặt bởi Phòng Cách ly mà”
“...”
“Tất nhiên cũng sẽ có những người chết, và những thứ giống như sinh vật ta đấm bay ban đầu cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện”
Cô ấy lẩm bẩm rồi nhìn tôi và Yu Daon.
“Nhưng bù lại, sẽ có những thứ hai người có thể nhìn thấy, hoặc những thứ hai người cần tìm”
“...”
“Chẳng hạn như trong trường hợp của cô Yu Daon thì sẽ là tung tích của bố mẹ cô hoặc Bệnh viện”
Yu Daon chỉ nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ không chút hứng thú trước lời của cô ấy.
“...Cô không hứng thú với thông tin đó sao?”
“Không hề”
Yu Daon nói vậy rồi nhìn tôi.
“Anh muốn làm gì, anh Jaehun?”
“...”
Khi tôi vẫn giữ im lặng, Trưởng Chi nhánh cất lời.
“Trong trường hợp của cậu Kim Jaehun, đó sẽ là điều mà cậu tò mò nhất, hoặc là…”
“...”
“Một người bạn thuở nhỏ”
Tay của tôi khẽ run lên.
“...”
Tôi từ từ đưa tay vào trong túi áo ngực và lấy ra sổ hướng dẫn.
Sổ hướng dẫn chỉ nằm im trong tay tôi mà không tự mở ra hay làm gì.
Có những người sống trong vĩnh hằng với những ký ức gói gọn trong khoảnh khắc.
Tôi cần phải làm gì cho những người như vậy đây?
“...Làm thôi”
Tôi gật đầu, và Yu Daon cũng gật đầu theo.
“Thế thì tôi cũng sẽ làm”
“Như vậy không sao chứ?”
“Vâng”
Yu Daon gật đầu.
“Bởi vì con đường của tôi đã được định sẵn rồi mà”