“Cái Cục Quản thúc khốn nạn này! Chẳng được cái tích sự gì cả!”
Song Ahrin tức giận dùng chân đá cột điện thoại gần đó.
Đêm khuya, khi tôi gọi cho Song Ahrin và Yu Daon, hỏi xem liệu họ có thể giúp tôi nếu có thời gian hay không, may mắn là cả hai đều đến ngay lập tức.
“Ai mà tin được rằng cái tổ chức rác rưởi này đang bảo vệ thế giới cơ chứ! Nhân loại có thực sự ổn không vậy?”
Rồi Song Ahrin hét lên với giọng gay gắt và nhìn tôi.
“Mấy tên Chi nhánh Gangdong chết tiệt đó. Một ngày đẹp trời nào đó tôi phải xiên hết cái lũ đấy mới được”
“Giờ nghĩ lại, chỉ có mỗi Chi nhánh Gangdong là hay xảy ra nhiều biến cố thôi nhỉ?”
Yu Daon lẩm bẩm như cảm thấy lạ lùng và nhìn chúng tôi.
Mặt trăng đang tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, xung quanh không có dù chỉ một bóng người.
“Chi nhánh Gangdong…phải nói là hơi kỳ”
Song Ahrin lắc đầu lẩm bẩm.
Ý cô ấy khi nói ‘hơi kỳ’ là gì?
“Dù sao đi nữa, nơi đó chỉ toàn là mấy tên điên thôi”
Chi nhánh Gangbuk dơ bẩn, Chi nhánh Gangdong điên rồ, và Chi nhánh Gangnam vẫn chưa rõ.
“Thế còn Chi nhánh Gangseo thì như nào?”
“Nơi tụ tập của một lũ dở hơi”
Nghe cũng không sai.
“Thế, do đã gọi chúng tôi đến, anh hẳn là phải biết đường đến Chiến dịch cái chèn rồi nhỉ?”
“Không phải là cô Ahrin phụ trách cái đó à?”
Song Ahrin vỗ mạnh vào trán mình trước lời của tôi.
“Đây là lý do Chi nhánh Gangseo bị gọi là nơi tụ tập của một lũ dở hơi đấy”
“Cô có biết đường nhỉ?”
“Biết”
Song Ahrin điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi và nhìn về đây.
“Nhưng nếu cứ thích làm gì thì làm, chúng ta có thể sẽ bị kỷ luật đấy. Không, chúng ta chắc chắn sẽ bị kỷ luật”
“Tất nhiên rồi”
Can thiệp vào công việc của Chi nhánh khác xong lại còn là Chiến dịch cái chèn này, rồi thậm chí còn tự ý hành động trong khi không được cho phép nữa chứ.
“Anh ổn với điều đó chứ?”
“Cứ nói là tôi bảo hai người làm vậy là được”
Trước câu trả lời của tôi, Song Ahrin thở dài còn Yu Daon thì giật mình.
“Thế thì anh Jaehun sẽ bị kỷ luật mất!”
“Tôi đã gọi hai người đến đây nên tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ”
Trách nhiệm chính là như vậy.
“Chúng ta không có thời gian để lãng phí ở đây đâu”
Tôi nhìn hai người họ trong khi ngồi vào chiếc xe đã chuẩn bị từ trước.
“Đi thôi”
“...Được rồi. Nhưng mà chúng ta nên báo cho Trưởng phòng một tiếng”
Công nhận.
Sáng mai mà không có ai đến làm việc thì Trưởng phòng sẽ ngạc nhiên lắm đây.
Tôi vừa khởi động xe vừa để lại tin nhắn cho Trưởng phòng, và để đề phòng, tôi cũng để lại tin nhắn cho Aileen.
Ngay khi tôi vừa gửi tin nhắn, Aileen liền gọi đến.
“Vâng”
<Khi mới nhận được tin nhắn, tôi đã rất hào hứng, tự hỏi không biết đó là gì, nhưng hóa ra đó lại là một tin nhắn báo trước rằng anh sẽ lén lút đi cứu người mà không báo cho Cục Quản thúc sao?>
“Cô có thể giúp tôi không?”
Tiếng thở dài thườn thượt của Aileen vang đến từ đầu dây bên kia.
<Được thôi. Tôi là người mang món nợ cuộc đời chứ đâu phải anh, nhỉ?>
“Tôi xin lỗi”
<Không sao. Lần sau anh mời tôi một bữa là được. À còn phải có cả rượu nữa. Nếu đằng nào cũng định uống rồi thì nên uống hẳn loại nào đó mạnh chút>
“Cô có tửu lượng tốt không, cô Aileen?”
<Không>
Vậy thì tại sao cô lại đòi uống rượu mạnh chứ?
“Dù sao thì tôi hiểu rồi”
<Anh đã nói là hiểu rồi đấy nhé? Vậy thì tôi cúp máy đây?>
Và rồi Aileen cúp máy.
Khi tôi bắt đầu lái xe và quay sang Song Ahrin để hỏi đường đi, cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt cau có.
“Rượu mạnh”
“Cái đấy thì sao?”
“Hà, thôi đừng nói nữa”
Song Ahrin thở dài và ngoảnh mặt đi.
“Cứ đi đi. Đằng nào cũng phải lên cao tốc mà”
“Hiểu rồi”
Tôi đạp chân ga và tăng tốc.
Chiếc xe lao đi trên đường cao tốc với một tốc độ kinh khủng, và sau khi đi qua khu vực thủ đô hướng về bờ biển phía đông, Ahrin lên tiếng.
“Ra khỏi quốc lộ ở đây”
“Ừm”
Tôi hơi quay lại nhìn Yu Daon.
Cô ấy đang ngủ ngon lành.
Đúng rồi, phải ngủ một chút.
Tôi rẽ ra khỏi quốc lộ và sớm đến được một con đường không có lấy dù chỉ một cái đèn đường.
“...Từ đây đi lên thêm chút nữa rồi xuống”
“Chút nữa là bao nhiêu?”
“Chút nữa là chút nữa. Cái đấy mà cũng hỏi à?”
Thật sự hết nói nổi.
Sau khi tôi đã lái xe không biết được bao lâu, Song Ahrin lên tiếng.
“Dừng lại”
Tôi từ từ dừng xe lại.
Trong bóng tối mịt mờ, chỉ có ánh đèn pha ô tô là đang sáng lên, và Song Ahrin từ từ bước xuống xe.
“Cô Daon, dậy nào”
“Ưm…”
Yu Daon ngáp dài mở mắt, rồi lại tròn mắt khi nhìn thấy tôi.
“Ah, tôi xin lỗi! Tôi đã ngủ quên mất!”
“Có ít nhất một người ngủ ngon cũng tốt mà”
Đặc biệt là Yu Daon thì lại càng nên như vậy.
Bởi vì kể từ giờ sẽ chỉ có nhiều việc khổ sở hơn thôi.
Khi Yu Daon và tôi xuống xe, Song Ahrin, đang đặt tay lên cằm nhìn xuống đất, ngẩng lên nhìn chúng tôi.
“Trước hết, đây không phải là lối đi chính thức”
“Vậy thì nó là gì?”
“Giờ thì nó là một lối đi đã bị phong tỏa rồi. Lý do là vì đã có một đội bị tiêu diệt toàn bộ khi đi con đường này trước kia”
“Cô không biết lối đi chính thức sao?”
“Anh có hiểu không hả? Tôi cũng chỉ đang lờ mờ nhớ lại ký ức từ ngày xưa thôi”
Song Ahrin trừng mắt nhìn tôi.
“Này. Dẫn đầu đi”
“Tôi sao?”
“Thế ở đây còn ai khác dẫn đầu được ngoài cô à?”
Song Ahrin nhìn Yu Daon, và Yu Daon tròn mắt rồi gật đầu.
“Tôi hiểu rồi!”
“Như vậy có ổn không?”
“Dù sao thì cũng đâu có ai dẫn đầu được ngoài tôi, đúng chứ?”
“...”
Yu Daon nói đúng, nhưng tôi cũng cảm thấy áy náy khi nghe trực tiếp từ cô ấy như này.
Yu Daon mỉm cười và đừng lên trước.
“Chúng ta đi thế nào đây?”
“...Trước mắt thì cứ đi thẳng đã”
Yu Daon tiến về trước không chút do dự sau khi nghe Song Ahrin nói.
“Chính xác thì đã có chuyện gì xảy ra?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là đội đã đến sau chúng tôi”
Sau khi chúng tôi rời khỏi quốc lộ, một cánh đồng tối đen đến mức chẳng thể nhìn thấy phía trước dù chỉ một chút hiện ra.
Chúng tôi bắt đầu bước đi chậm rãi với ánh đèn điện thoại.
“Nhưng rồi liên lạc đột nhiên bị cắt đứt, và vào khoảnh khắc cuối, họ đã nói một câu”
“Họ đã nói gì?”
“Gì ấy nhỉ? Hình như là ‘Nước đang dâng lên’ thì phải?”
“Nước đang dâng lên sao?”
Tôi thực sự chẳng bao tránh xa được khỏi nước cả.
Thầm tặc lưỡi trong lòng, tôi tiếp tục bước đi.
“Thế chỉ cần cứ tiếp tục đi như này là xong à?”
“Không”
Song Ahrin lắc đầu và nhìn xung quanh.
“À, hình như là chỗ này”
Và rồi, cô ấy dậm mạnh chân xuống.
-Cạch!
Với một âm thanh như thể dẫm lên một tấm sắt, một luồng gió liền thổi đến từ phía sau.
Tôi ngẩng đầu lên.
“...Ồ”
Trước khi nhận ra, một hang động đã ở ngay trước mắt chúng tôi.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Cục Quản thúc đã lắp đặt một thiết bị cản trở nhận thức để ngăn không cho dân thường đi vào”
“Giống như một hình chiếu ba chiều ấy hả?”
“Tôi cũng không biết rõ lắm đâu. Đừng có mà cái gì cũng hỏi tôi chứ”
Nói vậy, Song Ahrin tiến vào trong hang.
“...Chậc”
Cô ấy tặc lưỡi như thể đang khó chịu.
“Thất bại rồi”
“...”
-Bõm!
Khi tôi đi vào theo sau Song Ahrin, tiếng dẫm chân vào vũng nước vang lên.
“Cẩn thận đấy”
Song Ahrin nắm lấy vai tôi.
“Đừng nhìn xuống đất, cứ vậy mà bước đi thôi”
“Là tấn công tinh thần sao?”
“Không, là vì sức khỏe tinh thần của anh thôi”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Tôi bối rối nhìn Song Ahrin, nhưng cô ấy chỉ chậm rãi đi về trước.
Ngay sau đó, khi Yu Daon đi vào trong hang cuối cùng, cô ấy liền thốt lên đầy ngạc nhiên.
“Uầy! Có nhiều người ở dưới nước quá nhỉ?”
“Hà, con mắm kia bán mất sự nhạy bén của mình đi đâu rồi không biết”
Song Ahrin lẩm bẩm đầy bực bội, và tôi cũng nhìn xuống dưới đất trước lời của Yu Daon.
Mấy thứ này đâu thể gọi là người.
Nếu là người thì phải gọi những thứ đã ở dưới nước trong sự kiện lụt lớn đó mới đúng.
Đây là…
“...Cái quái gì đây?”
Tôi chẳng thể nào hiểu được.
Đôi lúc chúng trông như con người, nhưng cũng có lúc chúng trông như một khối chất không rõ.
Tại sao Yu Daon lại có thể nhìn những thứ này và gọi chúng là người được vậy?
“Đó hoàn toàn là con người mà nhỉ…?”
‘Không phải người sao?’, Yu Daon lẩm bẩm nhìn tôi.
Tôi không biết nữa.
“Hai cái người kia, đừng có nhìn nữa và đi theo tôi nhanh”
Và rồi, Song Ahrin, đã đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, nắm lấy vai của cả hai và bắt đầu kéo đi.
“Sao vậy, cô Ahrin?”
“Nếu tôi đã bảo không nhìn, anh không thể ngoan ngoãn không nhìn được à?”
Song Ahrin thở dài thườn thượt lần nữa.
Tôi cúi xuống nhìn vào phía dưới mặt nước.
Từng chút một, nước đang chuyển sang màu đỏ.
***
Sau đó, chẳng có gì đặc biệt xảy ra ngoài việc chúng tôi bị kéo đi xung quanh bởi Song Ahrin.
Cô ấy vội vàng đi đi lại lại khắp hang động như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Không tìm căn chòi sao?”
“Xin lỗi nhưng bây giờ không phải là lúc để tìm căn chòi”
Song Ahrin lẩm bẩm và bắt đầu chạm vào tường.
“Không, nếu cô nói ra thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ mà”
“...”
Chỉ khi ấy thì Song Ahrin mới quay lại nhìn tôi.
“Được rồi. Anh đi đi, và mang theo cô ta bên cạnh”
“Tôi?”
Yu Daon chỉ vào bản thân.
“Ừm. Anh thì không sao nhưng Tóc Đen không thể làm một mình được”
“...Được rồi. Tôi phải làm gì đây?”
Song Ahrin đáp lại trong khi vẫn tiếp tục táy máy với bức tường.
“Nếu sờ vào tường, anh có thể sẽ nắm được thứ gì đó giống một cái tay nắm tròn”
“Ừm”
“Kéo nó xong rồi gọi tôi”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Không”
Song Ahrin dừng sờ vào tường và nhìn tôi rồi quay sang Yu Daon.
“Tóc Đen”
“Vâng”
Vẻ mặt của Yu Daon liền trở nên nghiêm túc khi cô ấy nhìn thấy biểu cảm của Song Ahrin.
“Khi nước dâng cao đến ngực, cô sẽ phải cõng tên này”
“Tôi hiểu rồi”
“Không được quên đâu đấy. Cô tuyệt đối không được để nước chạm vào ngực anh ta”
“Vâng”
Yu Daon gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc rồi nhìn tôi.
“Ta đi thôi, anh Jaehun”
“...Gặp lại sau”
Song Ahrin gật đầu rồi lại tiếp tục táy máy bức tường.
Bỏ Song Ahrin lại phía sau, tôi và Yu Daon bắt đầu bước đi trong khi sờ tường.
“Hừm…”
Yu Daon nhìn tôi sau khi sờ tường được một lúc.
“Anh có ngửi thấy mùi gì không?”
“Mùi gì cơ?”
Tôi hỏi lại Yu Daon trong khi vẫn sờ tường, và cô ấy nói tiếp.
“Mùi tanh máu…?”
Mùi tanh?
Tôi thử ngửi mùi nhưng không cảm nhận được gì.
Tôi có nên xem qua sổ hướng dẫn không nhỉ?
Tôi từ từ mở sổ hướng dẫn ra, nhưng không có gì hiện lên cả.
Gì vậy?
“Trước hết hãy cứ mò tìm trên tường đã”
“Vâng!”
Chúng tôi đã mò mẫm bức tường được bao lâu rồi?
Ngay khi tay tôi đang bắt đầu đau, ngón tay của tôi liền vướng vào một thứ gì đó tròn tròn.
“...”
Là cái này sao?
“Cô Daon, tôi tìm thấy rồi”
“Thật sao?”
Yu Daon đi bước nhỏ đến chỗ tôi và từ từ kéo tay nắm.
Song Ahrin có bảo là chúng tôi gọi cô ấy nếu kéo tay nắm.
“Cô Ahrin! Chúng tôi kéo tay nắm rồi!”
Tôi có cảm giác đã nghe được Song Ahrin hét gì đó từ phía xa.
-Ào…
Tôi không thể nghe thấy rõ giọng của cô ấy do âm thanh thứ gì đó đang đổ xuống.
“Cô Ahrin! Tôi không nghe được rõ—”
Trước khi tôi kịp nói xong, Yu Daon đã vội vã ôm lấy tôi.
“Anh Jaehun!”
Gì vậy, đột nhiên cô ấy làm gì thế?
Cùng lúc đó,
-ÀO!
Nước bắt đầu phun ra từ bức tường.