Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

201-400 - Chương 264: Arirang

“Thôi nào, kết nối đi!”

“Đợi đã, cô cứ bình tĩnh lại đã!”

Song Ahrin đi theo tôi xung quanh trong khi la hét ầm ý, và khi không thể chịu nổi nữa, tôi liền lên giọng ngăn cô ấy lại.

Chỉ khi ấy thì Song Ahrin mới thôi hét toáng lên. 

“Để tôi hỏi cô câu này trước đã. Tại sao?”

Liệu cô ấy có thể giải thích đàng hoàng cho tôi không?

Tôi nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và chỉ khi ấy thì cô mới bắt đầu ngập ngừng.

“...”

Cô ấy chỉ cựa quậy ngón tay trong im lặng một hồi rồi mới từ từ bắt đầu nói.

Sau khi đến gặp Trưởng Đoàn kịch và nói chuyện với cô ta, cô ấy có cảm giác là nên kết nối bản thân với Yu Daon bằng Phương thức.

“...”

Mặc dù tôi đã nghe chuyện này từ Jang Chaeyeon, việc phải nghe nó lại lần nữa thực sự khiến tôi đau đầu.

Rốt cuộc thì tại sao cô ấy lại đưa ra một lựa chọn như này chứ?

“Cô Ahrin. Trưởng Đoàn kịch không phải là bạn của cô, và cô ta cũng không hề có thiện cảm với chúng ta”

Chính xác thì cũng khó mà biết được liệu cô ta có thiện cảm với chúng tôi hay không, nhưng thông thường, ai mà lại có thiện cảm với người đã nhốt mình vào buồng cách ly cơ chứ.

“...Đúng là vậy, nhưng”

Song Ahrin ấp úng đáp lại.

“Cô đã được những bên liên quan cho phép rồi nhỉ?”

“Rồi”

Nếu vậy thì cũng không đến nỗi, nhưng...

“Nhưng ít nhất thì cô cũng đã có thể thảo luận qua với tôi trước mà…”

Thực sự có chút thất vọng.

Song Ahrin giật mình trước lời của tôi rồi cúi gằm xuống với vẻ bồn chồn

Do là chuyện cũng đã qua rồi nên là cũng chẳng thể làm gì được.

Tôi nhìn Yu Daon.

Cô ấy có vẻ không nghĩ gì nhiều về chuyện kết nối với Song Ahrin.

Thay vào đó, cô ấy chỉ mỉm cười hiền dịu và nhìn Song Ahrin.

“Cô Ahrin”

“...Cái gì”

Yu Daon mỉm cười và đưa tay về phía Song Ahrin.

“Để tôi giúp cô nhé?”

“...”

Vẻ mặt của Song Ahrin méo xệch đi không thương tiếc trước lời của cô ấy.

Cảm giác là lại chuẩn bị cãi nhau nữa rồi.

Trong khi tôi đang đắn đo không biết có nên dùng Phương thức cho cô ấy hay không, một ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.

Khi tôi quay lại, Jang Chaeyeon đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Bây giờ tôi đi đây”

“Còn tận một ngày nữa cơ mà?”

Có lý do gì để rời đi sớm vậy sao?

Jang Chaeyeon lắc đầu.

“Từ đầu đã phải đi trước một ngày”

“Để chuẩn bị gì đó sao?”

“Ừm”

“...Vậy thì để tôi tiễn cô”

Tôi tự hỏi không biết có nên để hai người kia một mình hay không, nhưng trước mắt thì cứ tiễn Jang Chaeyeon đã.

“Chính xác thì cô phải làm gì vậy?”

“Chi Nhánh Gangdong sẽ phải đi đến một ‘hang động’”

Lần trước là khu rừng còn lần này là hang động.

Đúng là loạn thật đấy.

Do là tôi cũng đã lên mặt trăng một lần rồi, liệu có phải đi cả xuống dưới lòng đất luôn không nhỉ?

“Cô sẽ làm gì ở đó?”

“Nếu tôi nói ra thì thông tin sẽ bị rò rỉ…”

“...À”

Phải rồi.

Lỗi của tôi khi lại hỏi bừa bãi như vậy.

Tôi hơi cúi đầu xin lỗi rồi nhìn Jang Chaeyeon.

“Vậy thì, ừm, ở đó có thứ gì giống như nơi trú ẩn không?”

“Nơi trú ẩn…có đấy”

Một căn chòi hiện ra trong tâm trí của tôi.

Quả nhiên là ở những nơi như vậy luôn có căn chòi.

“Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được nằm lên giường đâu đấy”

“Ừm”

“Và nhất định phải gọi điện nếu như có chuyện gì xảy ra, hãy gọi chúng tôi đến đó”

“...Nếu có chuyện xảy ra với tôi, anh sẽ đến chứ?”

Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào tôi.

Đấy mà cũng gọi là câu hỏi à?

“Đương nhiên rồi. Tôi sẽ gác lại tất cả mọi việc và chạy đến”

“...Ừm, vậy thì tôi sẽ cố gắng cầm cự dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa”

Jang Chaeyeon gật đầu rồi đi ra khỏi cửa của Cục Quản thúc.

Tôi cứ vậy nhìn cô ấy bước đi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất vào trong ánh nắng chói chang.

***

Sau khi người đàn ông rời đi cùng Jang Chaeyeon, Song Ahrin nhìn Yu Daon.

“Cô muốn gì?”

“Tôi muốn gì sao?”

Yu Daon nghiêng đầu thắc mắc.

“Tôi đã nói là mình sẽ giúp cô Ahrin rồi mà?”

“...Tại sao?”

Cô nhìn Yu Daon với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu nổi, và Yu Daon mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

“Tôi đã nói rồi đúng chứ? Tôi rất hiểu cô Ahrin”

Một bên mày của Song Ahrin hơi giật giật trước lời nói như thể đâm xuyên vào cô, nhưng cô chỉ khoanh tay nhìn Yu Daon.

“Tôi sẽ giúp cô”

“Cô có biết là mình đang nói về chuyện gì không?”

“Tôi biết chứ”

Yu Daon nói tiếp mà không rời mắt khỏi Song Ahrin.

“Cô Ahrin, cô vừa nói rằng cô đã gặp Trưởng Đoàn kịch nhỉ?”

“...”

Song Ahrin chậm rãi gật đầu, và Yu Daon mỉm cười.

“Lý do cô Ahrin làm vậy là bởi vì cô thiếu năng lực đúng chứ?”

“...”

Cô phải nghe lời đó từ đứa nhóc đã vượt qua bài kiểm tra cùng với người đàn ông.

Cảm giác bất công và giận giữ sôi sục bên trong Song Ahrin.

“Và, việc cô muốn kết nối với tôi…”

Cùng với tiếng ‘hừm’, Yu Daon đặt tay lên cằm.

“Tôi đoán đó là do cô Ahrin đó đã bảo cô Ahrin làm một việc mà cô không thể làm được với tâm trí của mình”

“...Cô”

Song Ahrin ngẩng lên nhìn Yu Daon trước lời của cô ấy.

Chẳng lẽ người phụ nữ này…

“Cô, biết chuyện này sao?”

“Chuyện này? À, đó là vì tâm trí của tôi khác với cô Ahrin mà”

Yu Daon mỉm cười gật đầu.

“Nhưng chẳng phải cô Ahrin nghĩ rằng nếu kết nối tâm trí với tôi thì cô sẽ làm được sao?”

“...Đúng vậy”

Cô chậm rãi gật đầu.

“Vậy thì ta cứ làm thử đi!”

Yu Daon gật đầu như thể chuyện đó chẳng có gì đặc biệt.

“Vì ngay cả ký sinh trùng cũng có công dụng của chúng nếu thực sự cần, đúng chứ?”

“...”

Một cảm giác thỏa mãn đục ngầu trào lên trong Song Ahrin trước lời của Yu Daon.

Hóa ra những lời cô đã khiến cô ta bị tổn thương.

Cô đã luôn nghĩ rằng lúc nào cũng chỉ có một mình cô bị tổn thương, nhưng do là không phải vậy, cô liền cảm thấy có chút sảng khoái.

Và rồi, người đàn ông mở cửa đi vào.

***

“Hai người không cãi nhau đấy chứ?”

“Vâng!”

“...”

Yu Daon mỉm cười gật đầu, còn Song Ahrin thì chỉ nhìn tôi mà không nói gì.

“Thế nên, cô Daon—”

“Tôi ổn mà”

Yu Daon mỉm cười dịu dàng và bước đến chỗ tôi.

“Chẳng phải cô Ahrin đã đến đây vì không còn lựa chọn nào khác ngoài làm việc này sao?”

“...”

Tôi không thể cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn.

Đó là lời Song Ahrin nên nói chứ không phải tôi.

Tôi nhìn Song Ahrin, và cô ấy nhắm chặt mắt rồi gật đầu.

“...Đúng vậy”

“...Cô ấy nói vậy đấy. Cô Daon ổn với việc này chứ?”

“Tôi ổn mà!”

Yu Daon mỉm cười nhìn tôi.

“Tôi sẵn sàng rồi!”

“Tôi hiểu rồi”

[Phương thức: 1->0]

Một sợi chỉ màu tím nhô ra từ trên đầu của Song Ahrin, và tôi kết nối sợi chỉ với Yu Daon. 

Yu Daon run lên như thể bị đổ nước lạnh vào người, và Song Ahrin theo đó cũng nhắm tịt mắt lại. 

“Ự…”

Rồi cô ấy lại che miệng nôn khan.

Sau một hồi như vậy, cô ấy đờ đẫn nhìn vào bức tường của văn phòng. 

“...”

Cô ấy không nói gì, nhìn vào bức tường và vươn tay ra. 

Và rồi…

“...Uầy!”

Yu Daon tròn mắt nhìn, và tôi cũng không khỏi thán phúc trước hiện tượng đang xảy ra trước mắt mình. 

Bức tường đang bị uốn cong. 

Hoàn toàn bỏ qua các định luật vật lý, bức tượng đang uốn cong như một sân khấu kịch.

Ngay sau đó, Song Ahrin thở hắt ra và buông tay, đồng thời, sợi chỉ ở trên đầu Yu Daon đứt đoạn. 

“Ự, ọe…”

Như thể đang cảm thấy khó chịu, cô ấy xoa xoa cánh tay của mình trong khi nổi da ga khắp người.

“..Vậy là được rồi chứ?”

“Được rồi. Nhưng mà…”

Song Ahrin nhìn về phía Yu Daon và lẩm bẩm. 

“Khó chịu thật đấy”

“Ahaha…”

Yu Daon nở một nụ cười gượng gạo. 

“...Tạm thời thì tôi đã nắm được cách thức rồi”

Cô ấy gật đầu. 

“Cô cũng vất vả rồi, cô Daon”

“Tôi có làm gì đâu. Chỉ là cho mượn cơ thể và tâm trí của mình thôi mà”

“Thế là đã làm hết rồi còn gì”

“Dù vậy, tôi rất vui vì anh Jaehun đã quan tâm đến tôi!”

Yu Daon mỉm cười và nắm lấy cánh tay của tôi, và Song Ahrin, đang nhìn cảnh tượng đó, khoanh tay nhìn chúng tôi. 

“Sao gần đây hai người cử chỉ thân mật nhiều vậy hả?”

“Chuyện đó—”

“Có thể là vì chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều thử thách chăng”

Trước khi tôi kịp nói gì, Yu Daon đã nhìn Song Ahrin với một nụ cười ngượng ngùng. 

“Sở thú này, rồi là cái chén. Có rất nhiều tình huống mà chỉ có mình anh Jaehun và tôi bị mắc kẹt mà”

“...”

Song Ahrin nhìn hai người chúng tôi rồi chậm rãi quay người đi ra khỏi cửa. 

“Cô đi đâu đấy?”

“Tầng hầm”

“Đừng ở dưới đấy lâu quá, và nhớ phải luôn cẩn thận đấy*

“..Biết rồi”

Nói vậy, cô ấy đóng cửa một cái rầm.

“Chúng ta tan làm thôi nhỉ?”

“Vâng!”

Đằng nào thì tôi cũng đâu thể đi theo cô ấy. 

Tôi đâu có đăng ký gặp Trưởng Đoàn kịch.

Tôi vừa trò chuyện với Yu Daon vừa thu dọn đồ đạc của mình. 

***

“Khụ…khụ…”

Jang Chaeyeon đặt tay lên tường, người cô ướt sũng nước. 

Máu đang không ngừng rỉ ra từ mạn sườn của cô. 

Bị tiêu diệt toàn bộ. 

Ít nhất thì tiểu đội của cô đã bị tiêu diệt hoàn toàn, dù tiểu đội chỉ có hai người khác ngoài cô. 

Đôi chân của cô nặng trĩu. 

Cơ thể của cô thì không chịu nghe lời tựa như một miếng bông thấm nước. 

Cô có nên cứ vậy mà gục xuống không?

Suy nghĩ đó thoáng lướt qua tâm trí cô. 

Chỉ cần gục xuống bây giờ là cô có thể nghỉ ngơi thật thoải mái rồi. 

Cô đã quá mệt mỏi. 

‘Đương nhiên rồi. Tôi sẽ gác lại tất cả mọi việc và chạy đến’

Giọng nói của người đàn ông vang lên trong đầu cô. 

“...”

Jang Chaeyeon kéo lê đôi chân cứng như đá của mình đi từng bước. 

Cô đã đi được bao xa rồi? 

Ánh sáng trong hang động đang dần phai đi và nước đang dâng lên.

-Bõm…bõm…

“...Tìm thấy rồi”

Jang Chaeyeon ngẩng lên và nhìn thấy một căn chòi với những bậc thang dẫn lên đó. 

Cô đã từng nhìn thấy căn chòi trên núi và cả ở trên mặt trăng. 

Cô kéo lê đôi chân nặng nề lên cầu thang và sớm vào được bên trong căn chòi. 

-Rầm.

Khi sự căng thẳng tan biến, đầu gối cô tự động khuỵu xuống sàn và cơn buồn ngủ ập đến.

Cô đã mất quá nhiều máu.

Cần phải tìm thứ gì đó để cầm máu. 

May mắn thay, cấu trúc bên trong căn chòi vẫn như trong ký ức của cô. 

Giường, gối, cùng với ghế và bàn. 

Jang Chaeyeon từ từ ôm lấy cái gối và đặt nó vào mạn sườn của mình. 

“Gư…”

Cô vô thức mím chặt môi trước cơn đau buốt nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo và cầm điện thoại lên. 

Đương nhiên ở đây không có sóng.

“...”

Chẳng lẽ cô sẽ kết thúc như này sao? 

Cô dựa vào tường trong khi thở hổn hển. 

Bề mặt lạnh lẽo ấy giống như là chút ý chí cuối cùng của cô. 

Dù anh ấy không đến thì cũng không sao cả, nơi này qua nguy hiểm. 

Nhưng nếu anh thực sự đến—

Cô mong rằng anh sẽ đến nơi an toàn.

***

“...”

Thiếp giấc trong khi đọc sổ hướng dẫn trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi dạo gần đây.

Lần này cũng vậy. 

Chỉ là, nếu phải kể ra một điểm khác biệt so với những lần trước... 

“...”

Đứa trẻ đáng nhìn tôi.

“Lâu rồi không gặp”

“Đã có chuyện xảy ra”

Đứa trẻ thở dài trước lời của tôi và búng tay. 

Ngay sau đó, chúng tôi đã đang ở trong một căn chòi. 

Jang Chaeyeon đang thở dốc đầy đau đớn bên cạnh tôi, mạn sườn của cô ấy được kẹp chặt với một cái gối. 

“Dẫn tớ đến đó”

“...Nguy hiểm lắm”

Cô ấy nhìn tôi, và tôi cũng nhìn lại cô ấy. 

“Cậu có thể sẽ chết đấy”

“Đã có lúc nào không như vậy chưa?”

“Cũng đúng, nhưng mà—”

“Không có thời gian đâu”

Tôi bắt đầu bước đi, và cô ấy lại thở dài. 

“Nếu như tớ cũng rơi vào tình hình nguy hiểm như này—”

“Tất nhiên là tớ sẽ đến rồi, nên là chuẩn bị đi”

“...À, ừm”

Mắt tôi đột ngột mở to. 

Từ lúc nào, tôi đã đang giữ cái kẹp sách trong tay. 

Tôi cho sổ hướng dẫn vào túi áo và gọi điện thoại. 

“Ừm, cô Ahrin. Là tôi đây. Ừm. Ra ngoài đi. Nhờ cô liên lạc với cô Daon luôn nhé”

Tôi cúp máy. 

Đi thôi. 

Ánh trăng rọi xuống rực rỡ như thể đang soi đường cho tôi.

Arirang là một điệu dân ca của Hàn Quốc. Có hơn 3.600 biến thể của 60 phiên bản khác nhau của bài dân ca Arirang nổi tiếng này. Từ 'Arirang' mang nhiều ý nghĩa khác nhau, nhưng chung quy lại, Arirang thể hiện tinh thần lạc quan, sự vượt qua khó khăn và khát vọng hòa bình, đoàn tụ.