Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

118 1161

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

56 7514

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

179 5048

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

38 50

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

(Đang ra)

Chàng rể của gia tộc danh giá muốn ly hôn.

_172

Nhưng vợ tôi, ngay cả khi đã qua đời, vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

42 1949

201-400 - Chương 263: Kết nối tôi

“Cô Ahrin đâu rồi?”

“Tôi cũng không rõ nữa?”

Sau khi tan làm, Yu Daon nghiêng đầu trả lời câu hỏi của tôi. 

Dạo gần đấy Song Ahrin có vẻ rất bận rộn. 

Không phải là cô ấy không làm việc công ty, nhưng cô ấy sẽ biến mất đi đâu đó ngay khi vừa tan làm và không đi ra nữa. 

Rốt cuộc thì cô ấy đã đi đâu được nhỉ?

Có vẻ là Jang Chaeyeon có biết gì đó, nhưng do cô ấy không chủ động nói chuyện với tôi, dường như cô ấy đang ngầm thể hiện là không muốn nói ra, vậy nên tôi cũng ngại hỏi. 

Cứ hỏi mãi về một chuyện cũng hơi khó xử nữa. 

“Nhưng tôi nghĩ là anh không cần phải lo đâu!”

Yu Daon mỉm cười dịu dàng và chạm nhẹ vào tay tôi. 

Kể từ sau sự kiện Sở thú Tình yêu, kỳ lạ là Yu Daon giờ đã không ngần ngại chạm vào cơ thể tôi. 

Cũng không phải là tôi cảm thấy khó chịu hay gì, nhưng là do trước đây cô ấy chưa từng cư xử như này, có thể nói là cảm giác có hơi kỳ lạ.

Chỉ có vậy thôi. 

“Có lẽ đó không phải là việc mà anh Jaehun cần phải lo lắng quá nhiều về đâu!”

“Sao cô có thể biết được, cô Daon?”

Cô ấy không phải Song Ahrin nên cũng khó mà có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn về chuyện đó. 

“Hừm, linh cảm chăng?”

Cô ấy mỉm cười. 

“...”

Phải ha.

Nếu là linh cảm thì tôi không thể làm gì được rồi. 

Dù sao đi nữa, cứ suy nghĩ mãi đến một chuyện mà mình không biết cũng sẽ chẳng được ích lợi gì. 

Tôi nhìn Jang Chaeyeon. 

Jang Chaeyeon cũng có chút kỳ lạ. 

Cô ấy hồi trước vẫn thường hay bắt chuyện với tôi, nhưng gần đây, dường như cô ấy đang dành nhiều thời gian ở một mình nhiều hơn. 

Tôi không biết là đang có chuyện gì xảy ra với mọi người, nhưng có vẻ là đã có một sự thay đổi nào đó. 

Chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra nội dung của bài kiểm tra rồi sao? 

Nếu vậy, cô ấy hẳn sẽ cảm thấy tự ti hoặc bất an. 

Ai cũng sẽ cảm thấy không vui khi nhìn thấy người khác được thăng chức trước mình mà. 

Vậy thì tôi nên an ủi cô ấy như nào đây?

Không, từ đầu thì để tôi an ủi cô ấy có đúng không? 

Người khác thì tôi không biết, nhưng để tôi đi an ủi cô ấy thì sao mà được. 

Vậy thì có khác nào đổ thêm dầu vào lửa. 

Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, một ai đó mở cửa đi vào. 

“Không đi về à?”

Là Aileen. 

Giờ đây thì cô ấy ra vào Phòng Nhân sự như thể đó là nhà mình luôn rồi. 

Tôi tự hỏi điều đó có ổn không, nhưng vẻ mặt của Aileen trong đã trở nên tươi tắn hơn trước nhiều, và nghe nói cô ấy cũng đang hòa nhập tốt với Phòng Ứng phó, nên là tôi cũng không có lý do gì để ngăn không cho cô ấy làm vậy. 

“Tôi cũng đang chuẩn bị đây”

“Có vẻ là anh đang lo lắng chuyện gì đó nhỉ”

Aileen nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi nhớ là mình không dễ bị đọc biểu cảm đến vậy khi mới vào làm, nhưng giờ đây cảm giác như là mọi người đều rất giỏi đọc biểu cảm của tôi vậy. 

“À, tôi có một chuyện muốn hỏi”

“Gì vậy?”

“Cô Aileen…”

“Ừm”

“...À, không có gì đâu”

Giờ nghĩ lại, tôi không nên hỏi Aileen rằng cô ấy đã làm bài kiểm tra như nào khi được thăng chức và đã được công nhận vì điều gì. 

Đặc biệt là khi cô ấy đã mất trí nhớ.

“Gì vậy chứ?”

Cô ấy khẽ cười rồi nhìn Yu Daon.

“Này”

“Vâng?”

“Đi học một kỹ thuật trước khi rời làm đi”

“Hừm…”

Yu Daon chìm vào suy nghĩ trước lời của Aileen.

Kể từ sau trận đấu hôm đó, Aileen thi thoảng lại đến tìm Yu Daon để học cách chiến đấu. 

Tất nhiên là về mặt chiến đấu thì Aileen giỏi hơn, nhưng cô ấy bảo rằng mình vẫn còn nhiều cái để học.

Tôi nhớ là cô ấy đã nói với tôi rằng, ‘Có thể sẽ có những lúc tôi phải chiến đấu với thứ không phải người mà’.

“Có chuyện gì sao?”

“...Không. Tôi về trước đây”

Tôi lắc đầu với Yu Daon đang nhìn về đây rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, và ngay sau đó, Jang Chaeyeon cũng đến cạnh tôi với túi đồ của mình. 

“Cô cũng về luôn à?”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu, và tôi rời văn phòng cùng cô ấy. 

“...”

“...”

Cô ấy không nói gì suốt từ lúc chúng tôi rời văn phòng, lên thang máy, và đi ra ngoài. 

Thay vào đó, cô ấy chỉ lặng lẽ bước đi. 

“Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang Chaeyeon, đang bước đi trong khi cúi đầu, ngẩng lên nhìn tôi. 

“Cô ổn chứ?”

“Ừm, tôi ổn”

Jang Chaeyeon gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

Vấn đề là cô ấy luôn nói rằng mình ổn. 

Nếu là như mọi khi, có lẽ tôi đã chỉ nói ‘Vậy à’ xong thôi, nhưng hôm nay thì khác. 

“Không phải”

“...Hở?”

Jang Chaeyeon chớp mắt ngạc nhiên trước lời của tôi. 

“Cô không ổn chút nào”

“...Tôi…”

“Tôi có thể biết được vì cũng nhìn cô Chaeyeon rất nhiều, nhưng cô đang có điều gì bận tâm sao?”

“...”

Jang Chaeyeon liên tục nhìn xuống sàn rồi lại nhìn tôi một hồi rồi mới gật đầu. 

“Ừm”

“Chuyện gì vậy?”

“...”

Jang Chaeyeon nhắm mắt lại rồi mở ra. 

“Tôi quá yếu”

“Hả?”

Jang Chaeyeon mà yếu sao? 

Nghe lời đó từ một người có thể bẻ cổ của cả ba người chúng tôi dễ như bẻ cành khô thực sự không có cảm giác thuyết phục chút nào. 

Ngay sau đó, Jang Chaeyeon thở dài và bắt đầu giải thích. 

Cô ấy đã xem mọi thứ qua hệ thống camera giám sát và đã bị người đàn ông đeo kính râm bảo là không đủ năng lực.

“...”

Tôi không nói một lời nào cho đến khi Jang Chaeyeon kể xong.

Cô ấy chắc hẳn cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra chuyện này với tôi. 

“...Cô đã vất vả nhiều rồi”

“...Không”

Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu trước lời của tôi. 

“Nhưng mà, ừm, tôi không nghĩ vậy đâu”

Cái thời đại đánh giá một người thông qua năng lực của họ đã qua rồi mà. 

Tất nhiên, năng lực giữa các cá nhân vẫn có thể khác nhau.

“Ngay cả tôi cũng sẽ trở nên vô dụng nếu chỉ có một mình”

Tôi không có niệm động lực, có thể chết ngay chỉ với một cái chạm, và cũng không thể đọc suy nghĩ của người khác. 

Theo đúng nghĩa đen, tôi khi ở một mình sẽ chỉ đơn giản là một người có đôi mắt tốt. 

“...”

Tôi nên nói gì đây? 

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi mở miệng. 

“Tôi thích cô Chaeyeon của hiện tại”

“...”

Jang Chaeyeon im lặng. 

“Nên là đừng lo lắng quá, cô Chaeyeon. Với tôi, chỉ cần có cô ở bên cạnh là đủ rồi”

Trước lời của tôi, Jang Chaeyeon không nói gì rồi thở dài lần nữa và cất lời. 

“Tôi biết rồi”

“...Cô thực sự biết rồi nhỉ?”

“Ừm”

Dù cô ấy trông như là không biết hơn. 

“Tôi—”

Trong khi tôi đang nhìn cô ấy đầy ngờ vực, Jang Chaeyeon cất lời. 

“Chi nhánh Gangdong đang cần giúp một việc, nên có lẽ tôi sẽ phải đến đó một chút”

“Việc cần giúp đỡ sao?”

“Chiến dịch Cái chén”

“...À”

Yu Daon con trưởng thành hiện lên trong tâm trí tôi.

“Chúng ta có nên đi cùng nhau không?”

“Tôi cũng muốn vậy, nhưng mà…”

Jang Chaeyeon nhìn tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối. 

“Chiến dịch Cái chèn tại Chi nhánh Gangdong yêu cầu đăng ký và xác nhận trước”

“Như kiểu thủ tục sao?”

“...Cũng giống vậy. Để làm nhanh thì rất khó”

Rốt cuộc thì thủ tục đó là gì chứ? 

Jang Chaeyeon có vẻ cũng không muốn nói chi tiết về nó. 

“...Tôi hiểu rồi. Khi nào thì cô đi?”

“Ngày kia”

“Cô đã nói với Trưởng phòng rồi chứ?”

“Ừm”

“Được rồi”

Tôi gật đầu, suy nghĩ trong giây lát rồi nhìn Jang Chaeyeon.

“Nếu có chuyện gì thì cô nhất định phải gọi cho tôi đây”

“Ừm, đừng lo”

“Nhớ là không được sĩ diện đâu đấy. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được như vậy. Hiểu rồi chứ?”

“...Hehe”

Jang Chaeyeon bật cười trong khi đang nghe tôi dặn dò. 

“Sao vậy?”

“Tôi chỉ đơn giản là muốn làm vậy vì có vẻ là anh đang lo lắng cho tôi thôi”

“...Dù sao đi nữa, nhớ phải nói cho tôi đấy nhé. Hứa”

“Ừm, hứa”

Jang Chaeyeon giơ ngón út lên với tôi, và sau khi suy nghĩ trong giây lát, tôi cũng ngoắc ngón út của mình với cô ấy. 

Cô ấy mỉm cười dịu dàng rồi ‘À’ một tiếng. 

“Sao vậy, cô định nói gì nữa à?”

“Song Ahrin đang tập luyện với Trưởng Đoàn kịch đấy”

“Cái gì cơ?”

***

-Tách.

Máu chảy ra từ mũi của Song Ahrin. 

“Không phải làm như vậy”

Trưởng Đoàn kịch nhìn cô và lắc đầu. 

“Đừng có mà phóng chỉ bừa bãi như vậy”

“...Tôi vẫn đang làm đây…”

“Vậy thì làm hơn nữa đi”

“Tôi sẽ làm hơn nữa”

Song Ahrin đáp lại, thô bạo lau đi máu mũi bằng mu bàn tay.

Cô đã mất tận bốn ngày chỉ để thuyết phục cô ta. 

Cô đã thử hăm dọa, van xin, và thậm chí là đã thử thuyết phục bằng cảm xúc, nhưng Trưởng Đoàn kịch vẫn không hề lay chuyển.

Nếu không phải vì Trưởng Đoàn kịch là một dị thể rất thân thiện, không, phải nói là thân thiện với Cục Quản thúc đến hiếm thấy, cô có khi đã mất quyền được gặp cô ta rồi. 

Sau cùng, Trưởng Đoàn kịch vẫn không chịu lay chuyển trước lời thuyết phục của Song Ahrin, và chỉ sau khi Song Ahrin thốt ra những lời bằng tất cả những cảm xúc trong mình thì cô ta mới quyết định giúp đỡ cô.

Cô đã nói gì ấy hả? 

Đó là những lời đáng xấu hổ đến mức chỉ nghĩ lại thôi đã khiến cô muốn đập đầu vào tường để chết ngay, và cô không muốn nghĩ lại về nó một lần nào nữa. 

“Làm lại”

Khi Song Ahrin vươn tay, những sợi chỉ phóng ra và cắm vào tường.

“Kéo”

Rồi cô kéo những sợi chỉ, và bức tường mềm nhũn ra rồi dừng lại. 

“Làm lại”

“...Thực sự thì bảo phải làm như này là làm như nào chứ”

Trưởng Đoàn kịch chỉ nói một điều. 

Hãy nhìn nhận thế giới như một vở kịch. 

Hãy làm sao để có thể nhìn thấy ranh giới giữa hiện thực và vở kịch mỏng nhất có thể. 

Nói thì dễ đấy, nhưng suy cho cùng, đó chỉ là bao cô phải bị điên thôi. 

Không, nếu là ai khác thì họ chắc hẳn đã thực sự phát điên rồi.

Song Ahrin may mắn là có thể đặt gợi ý lên bản thân nên mới có thể giữ tỉnh táo. 

“...Vẫn còn thiếu cái gì đó”

Trưởng Đoàn kịch, người đã không ngừng huấn luyện Song Ahrin, ‘Hừm’ một tiếng và nhắm mắt lại. 

Nói vậy thôi chứ cô ta cũng không cần phải cử động gì do tay chân đang bị cố định trong áo bó. 

“Còn thiếu cái gì chứ?”

“Cuộc đời của cô là một sai lầm”

“...”

Cô không ngờ là cuộc đời của mình sẽ đột nhiên bị phủ nhận như này luôn đấy. 

Song Ahrin ngỡ ngàng nhìn Trưởng Đoàn kịch, nhưng cô ta chỉ nhìn cô với ánh mắt như thể muốn nói rằng nhìn cái gì. 

“Là thật còn gì”

“...Được rồi. Cứ coi như cuộc đời của tôi là một sai lầm đi”

Đừng bị kích động. 

Cô là người hỏi xin sự giúp đỡ từ cô ta mà. 

Song Ahrin cố gắng giữ bình tĩnh và nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“Vậy thì nó đã sai ở đâu?”

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“...21”

“Ta thì 26”

Trưởng Đoàn kịch gật đầu. 

“Ta từng có bạn nhưng tất cả đều đã chết. Còn cô thì sao?”

“Tôi không có bạ—”

Song Ahrin ngậm miệng lại khi đang nói dở.

Cũng không phải là không có. 

Nếu những người thuộc Phòng Nhân sự có thể được gọi là bạn, cô nghĩ là mình cũng có thể gọi họ như vậy. 

“Cô đã sống quá hạnh phúc”

Trưởng Chi nhánh nói với Song Ahrin bằng giọng điềm đạm.

“Vậy nên ranh giới giữa hiện thực và vở kịch trong mắt cô mới rõ đến vậy”

“...Thế thì cô muốn tôi phải làm gì?”

Song Ahrin như mất hết tinh thần. 

Nếu cuộc đời mà cô đã sống đã sai ngay từ đầu nên cô mới không thể theo kịp Trưởng Đoàn kịch, vậy thì chẳng phải cô đã sống sai từ trước đến giờ sao? 

Cô thực sự phải từ bỏ sao?

Khi cảm giác thất bại nặng nề đang bao trùm tâm trí cô, Trưởng Đoàn kịch lại lên tiếng.

“Nhưng chắc chắn vẫn còn cách. Ta luôn có thể làm vậy mà”

“...Luôn có thể làm vậy?”

Là ý gì đây?

Trừ khi hoàn toàn biến đổi Song Ahrin thành một người khác—

“...”

“Hiểu rồi chứ?”

Trưởng Đoàn kịch nhìn Song Ahrin, và cô đứng bật dậy tại chỗ.

“Đi đâu đấy?”

“Mai tôi sẽ quay lại”

“Được thôi”

Song Ahrin đóng cửa lại và quan sát vẻ mặt của Trưởng Đoàn kịch. 

Cô ta chỉ đang nhìn cô với vẻ mặt vô cảm.

***

“Này, kết nối lại cho tôi đi”

“Hả?”

Ngay khi tôi vừa đến chỗ làm, Song Ahrin đã gọi tôi. 

Cô ấy chỉ vào Yu Daon, và Yu Daon mở to mắt. 

“Tôi?”

“Kết nối đi”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.