Yu Daon chui ra khỏi cái lỗ với một nụ cười tươi trên mặt.
Quả nhiên, hoàn toàn không có lấy vết thương trên cơ thể của cô ấy.
Trên mặt cô ấy có dính chút máu và quần áo thì cũng hơi rách, nhưng ngoài mấy cái đó ra thì không có vết thương bên ngoài nào.
Dù vậy, áo chống đạn của cô ấy đã hoàn toàn trở thành giẻ rách.
“Cô có bị thương ở đâu không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
Yu Daon mỉm cười như thể đang hỏi tôi đang hỏi gì vậy, giơ hai tay lên làm tư thế khoe cơ.
“May quá rồi”
“Ahaha!”
Yu Daon cười vui vẻ, và Trưởng Chi nhánh đang quan sát ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Cơ mà, ta có một điều thắc mắc, cô Yu Daon”
“Vâng, Trưởng Chi nhánh”
“Bộ quần áo đó, cô nhận được chúng từ Phòng Nghiên cứu nhỉ?”
“Vâng”
Yu Daon gật đầu, và Trưởng Chi nhánh đặt tay lên cằm ‘hừm’ một cái rồi mỉm cười.
“Có vẻ là cô chiến đấu rất giỏi nhỉ?”
“Vâng?”
“Theo như ta biết, dù chiếc áo đó quả thực được làm từ chất liệu tốt, nhưng nó vẫn có thể bị làm rách bởi những vật sắc nhọn”
Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào Yu Daon.
“Dường như cô vẫn có thể bảo vệ quần áo của mình trong khi chiến đấu nhỉ?”
“...Ahaha…”
Yu Daon vừa cười vừa gãi má, và Trưởng Chi nhánh không nói thêm gì nữa.
“...Trước mắt thì tôi đã tiêu diệt hết những thứ bên trong rồi!”
Và rồi, Yu Daon hét lên như không có chuyện gì và nhìn tôi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, chúng ta dọn dẹp đống đồ này một chút chứ?”
Tôi bắt đầu dọn dẹp đống đồ lặt vặt với Yu Daon, và không lâu sau, một cái lỗ vừa đủ cho một người chui qua đã được tạo ra.
Trưởng Chi nhánh vẫn chỉ đứng đó khoanh tay mà không giúp đỡ gì.
Dù biết đấy là vì bài kiểm tra, tôi vẫn phần nào đó cảm thấy bực bội.
Yu Daon chui vào cái lỗ, và tôi cũng theo sau cô ấy.
Trưởng Chi nhánh đi vào sau cùng, bắt đầu chất đống đồ lặt vặt lên lại.
“Cô định chất hết đống đấy lên lại sao?”
“Thì bởi có thể sẽ có đợt kiểm tra kế tiếp mà”
Trưởng Chi nhánh nói vậy rồi bắt đầu nhanh chóng chất đống đồ lặt vặt lên.
Con đường bị chặn lại, và bóng tối lập tức ập đến.
Trong khi đang tự hỏi là mình đã đi trong bóng tối được bao lâu, tôi nhìn xuống trước cảm giác nhớp nháp ở đế giày.
Một dòng máu đỏ tươi đang chảy ra, và ở cuối vũng máu, một cái xác trông như là sự kết hợp giữa con người và động vật đang nằm đó với cơ thể chi chít những cái lỗ.
Tôi có thể gián tiếp cảm nhận được trận chiến đó đã khốc liệt đến mức nào.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái xác, Yu Daon đã bịt mắt tôi lại từ phía sau.
“Anh Jaehun, cảnh tượng đó quá tàn khốc để anh nhìn!”
“Cô Daon biết là tôi lớn tuổi hơn cô mà phải không?”
“Dù vậy anh vẫn không được!”
Tôi có thể làm gì khi cô ấy bảo không chứ?
Tôi không muốn cãi nhau vì một việc như này, và tôi cũng chẳng muốn nhìn thứ đó đến thế.
Tôi nhún vai và tiếp tục bước đi.
Không lâu sau, thứ mùi hôi thối đó biến mất.
“Làm sao mà Cục lại tìm được nơi này vậy?”
“Không phải là ‘làm sao mà tìm được’ đâu”
Trưởng Chi nhánh chậm rãi đáp lại câu hỏi của tôi.
“Nơi này giống như một cái chèn vậy”
“Một cái chèn?”
Đây là một nút bấm hủy diệt cục bộ chắc?
“Đây là nơi mà Cục Quản thúc phải quản lý liên tục mà. Ban đầu còn có nhân sự túc trực ở đây, còn hiện tại thì Cục đang sử dụng nó vừa như một điểm thi và vừa để quản lý”
Trưởng Chi nhánh nhún vai.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì?”
“May là công việc cũng không khó đến vậy”
“Không phải là không khó theo tiêu chuẩn của cô đâu nhỉ?”
“À, không phải đâu”
Trưởng Chi nhánh khẽ mỉm cười.
“Chúng ta chỉ cần đi xem hết sở thú thôi”
“Chỉ cần đi xem hết thôi sao?”
“Vậy thì làm sao sở thú tạo lợi nhuận được?”
“Cái đó…Chắc đơn giản chỉ là cho xem mấy con động vật và tạo lợi nhuận thôi”
“Đúng thế, và để làm vậy thì cần phải có khách tham quan”
“Điều đó nghĩa là chúng ta là khách tham quan sao?”
“Chính xác”
Tôi hiểu ý của Trưởng Chi nhánh rồi.
Dù vậy, vẫn còn một điều khiến tôi băn khoăn.
“Nhưng mà chúng ta đã không trả phí gì cả”
“Chúng ta đã trả phí ngay khi vừa vào đây rồi”
“...”
Ngược lại thì tôi chỉ cảm thấy bất an thôi.
Nhưng mà nếu Trưởng Chi nhánh không nói gì, chắc là không sao đâu.
Sau khi đi qua một nơi tràn đầy không khí ẩm mốc, chúng tôi lại đến được một không gian mở khác.
“Nếu là bài kiểm tra kiểu này thì có khi lại dễ nhỉ!”
“Đừng có mà tùy tiện nói mấy lời như vậy”
Tôi vội vã bịt miệng Yu Daon lại và nhìn xung quanh.
Bất cứ khi nào Yu Daon nói mấy lời như này, kiểu gì cũng sẽ có rắc rối xảy ra ngay sau đó.
Lần này là chỗ nào đây?
Một nơi bị bao phủ trong sương mù dày đặc.
Một thứ gì đó giống như hồ nước hiện ra trước mắt tôi, và ở giữa đó chỉ có duy nhất một cây cầu lắc lư.
Dù có nhìn thế nào đi nữa, có vẻ là chúng tôi sẽ phải đi qua cây cầu này.
Tôi quay lại nhìn Trưởng Chi nhánh, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi với mọi nụ cười dịu dàng.
Hiểu rồi, tôi phải tự mình giải quyết nó nhỉ.
Khẽ tặc lưỡi, tôi tiếp tục bước đi với Yu Daon.
***
“Họ đang làm gì vậy?”
Jang Chaeyeon đang nhìn màn hình giám sát liền nhíu mày khó hiểu, và Song Ahrin đang thẫn thờ nhìn đi đâu khác cũng ngẩng lên nhìn màn hình.
“...”
Người đàn ông đang kéo Yu Daon đi trên một hồ nước toả sáng dưới ánh mặt trời.
Điều kỳ lạ là anh ấy đang bước đi hết sức cẩn trọng ngay cả khi hồ nước sáng rõ đến vậy.
“Họ nhìn thấy khung cảnh khác sao?”
“Nhưng anh ta có rào chắn tinh thần mà”
Song Ahrin cũng nhìn vào màn hình giám sát trước lời lẩm bẩm của Jang Chaeyeon.
“Vậy thì vấn đề là ở người khác sao?”
“Tóc Đen?”
Ánh mắt của Song Ahrin hướng về Yu Daon.
Thành thật mà nói, cảnh tượng cô ta đang giữ chặt lấy cánh tay của người đàn ông với vẻ mặt như đang bị thứ gì đó mê hoặc thực sự kinh tởm đến mức khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không thể nói ra điều đó.
“Công nhận”
Sớm sau đó, Song Ahrin gật đầu.
Ngay cả với cô, tình trạng của Tóc Đen thực sự kỳ lạ.
Thông thường, khi cô ta bám vào tay của người đàn ông như kia, cô ta hoặc là đang cảnh giác thứ gì đó, hoặc là đang vui vẻ đùa giỡn.
Nhưng thay vì là hai trường hợp vừa kể trên, cô ta lại đang mang vẻ mặt đờ đẫn.
Nếu cô ở đó, mọi chuyện hẳn đã khác đi chút.
Nếu là cô, cô hẳn đã phân tích tình huống này và…
“...Cô đang làm gì vậy?”
“Đừng bận tâm”
Khi Song Ahrin lắc đầu lia lịa, Jang Chaeyeon liền nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“...”
Ánh mắt của cô nhìn vào người đàn ông và người phụ nữ.
Ừm, hỏi thôi.
“Ông chú”
“Sao?”
Song Ahrin nhìn người đàn ông đeo kính râm, và anh ta cũng quay sang nhìn cô.
“Tôi có thể nói chuyện một chút với một dị thể quản thúc không?”
“...Dị thể quản thúc nào?”
“Trưởng Đoàn kịch”
“...”
Người đàn ông đeo kính râm thở dài não nề, và Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Song Ahrin.
“Cô điên rồi à?”
“Tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo”
Cô bình thản đáp lại và nhìn vào màn hình.
Người phụ nữ vẫn đang bước đi với người đàn ông.
***
Một giọng hát vang lên.
Một giọng hát như bọc lấy đôi tai của tôi.
Và khi nghe giọng hát đó, chẳng cần nhìn tôi cũng biết được rằng đầu mình đang đau như búa bổ.
Tôi giữ lấy hai tay của Yu Daon.
“Cô Daon, đứng yên”
“Tôi, tôi vẫn đang đứng yên mà?”
“Đứng yên thêm nữa”
“Thêm chút nữa…?”
Yu Daon thoáng do dự trước lời của tôi rồi hoàn toàn dựa hẳn vào người tôi.
“Như, như này sao?”
“...Được rồi. Như này có khi lại tốt hơn”
Rồi tôi bắt đầu bước đi trong khi kéo theo Yu Daon.
Ngay sau đó, Yu Daon ngẩng đầu lên.
“Một giọng hát. Tôi có thể nghe thấy một giọng hát?”
“Ừm, phớt lờ nó đi”
“Nhưng giọng hát này tuyệt đẹp đến vậy cơ mà…”
“Phớt lờ nó đi”
“Nếu anh Jaehun đã bảo vậy, tôi sẽ lờ đi, nhưng mà…”
Yu Daon đảo mắt nhìn quanh rồi nhắm chặt lại.
“Chuyện, chuyện là…”
“Ừm”
“Tôi, có gì đó bất thường phải không…?”
Yu Daon nhìn tôi, cựa quậy cơ thể của mình qua lại.
“Bây giờ, tôi rất, rất muốn đi…”
“Cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi”
Tôi tiếp tục bước đi trong khi giữ chặt lấy hai tay của Yu Daon.
Yu Daon nhắm chặt mắt rồi cắn vào môi, và máu sớm chảy ra từ khóe miệng của cô.
“Gư…”
Cơn đau đầu càng lúc càng trở nên dữ dội hơn, còn Yu Daon thì thi thoảng lại giãy giụa để thoát ra khỏi tay của tôi rồi lại ngừng như thể bị mất ý thức, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Khi tôi nhìn Trưởng Chi nhánh, cô ấy chỉ mỉm cười.
Cô ấy có thực sự là con người không vậy?
Có vẻ là không.
Trong lúc tôi đang có suy nghĩ đó, Yu Daon đột nhiên khuỵu gối xuống.
“Ah…tôi phải đi…phải đi…”
“Cô Daon, cố gắng thêm một chút nữa thôi…!”
Yu Daon đã luôn yếu thế trước những đòn tấn công tinh thần.
Trong khi tôi đang kéo cô ấy đi như vậy, một tiếng bắn nước vang lên từ đâu đó.
Và rồi, cơ thể của Yu Daon đột nhiên trở nên nặng trĩu.
Nặng trĩu?
Tôi nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống và thấy một bàn tay có màng đang nắm lấy chân của Yu Daon.
Do Yu Daon đang trong trạng thái không thể giữ vững cơ thể vì đang nhắm chặt mắt và cắn môi, tôi bắt buộc phải hành động.
Tôi nhanh chóng rút lấy khẩu súng lục từ trong túi áo bằng một tay, đồng thời, một cửa sổ trong suốt xuất hiện phía trên bàn tay có màng.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Sammy hát hay]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Hát]
[Khả năng: Hát]
[Tiểu sử: Sammy hát hay luôn thích thu hút sự chú ý của mọi người bằng giọng hát của cô ấy]
[Điểm yếu: Chỉ cần khiến cô ấy không hát được nữa là xong]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Giờ không phải là lúc để nghĩ đến cái đó.
Tôi nhắm chính xác vào bàn tay có màng rồi bóp cò, và ngay lập tức, máu bắn ra tung tóe và bàn tay biến mất vào trong hồ nước cùng với một tiếng hét.
Giọng hát dừng lại trong chốc lát.
“Ư…”
Yu Daon cẩn thận mở mắt nhìn tôi.
“Anh Jaehun…”
“Cô chạy được chứ?”
“...Vâng”
Yu Daon rời khỏi tay tôi.
“Không còn thời gian nữa. Chúng ta cần phải chạy ngay”
“Ah, tôi hiểu rồi”
“Cô Daon, xin hãy dẫn đầu”
“...Vâng”
Yu Daon đi lên phía trước và tôi đi theo sau cô ấy.
Với khẩu súng trong tay, tôi nhìn thẳng về trước, tự hỏi là bản thân đã chạy trên cây cầu lắc lư được bao lâu.
Giọng hát lại bắt đầu vang lên lần nữa.
Nhanh hơn tôi nghĩ.
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, chân của Yu Daon bị vướng vào nhau.
Cô ấy rút ra cây dùi rồi đâm vào đùi mình khiến máu phun ra.
Nguồn gốc của giọng hát ở đâu?
Tôi nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì.
“Gân Achilles!”
Trong khi tôi đang nhìn quanh, Yu Daon hét lên.
“Bắn đi, anh Jaehun!”
Cô ấy nghiến răng trong khi tiến đến lan can.
“...Nhanh lên!”
-Bằng!
Tôi không hề do dự.
Tôi ngay lập tức bắn vào gân Achilles của Yu Daon khiến cô ấy ngã xuống tại chỗ.
“Trưởng Chi nhánh”
“Ừm?”
“Xin hãy giữ lấy cô Daon một chút”
“Ta có thể làm cái đó”
Trưởng Chi nhánh ngồi lên Yu Daon khiến cô ấy ‘hự’ một tiếng.
“Nặng quá…!”
“Suỵt”
Sau khi xác nhận rằng Trưởng Chi nhánh đã trấn áp Yu Daon, tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cây cầu thì dài, Trưởng Chi nhánh thì không giúp đỡ, còn Yu Daon thì sẽ rơi xuống nước nếu cứ tiếp tục như này.
Việc tôi phải làm trong bài kiểm tra này…
Vai trò của tôi trong đội chưa bao giờ thay đổi.
Phá vỡ tình thế bằng cách nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tôi nhảy qua lan can không chút do dự.
Cùng với tiếng bắn nước, tầm nhìn của tôi trở nên mờ nhòe, và tôi có cảm giác đã nghe thấy tiếng hét của Yu Daon bằng đôi tai đang bị ù đi bởi nước.
Súng có thể bắn được dưới nước không ấy nhỉ?
Tôi suy ngẫm trong giây lát trong khi giữ lấy khẩu súng, và ngay lúc đó, giọng hát đã trở nên rõ ràng hơn trước vang lên.
Ở bên phải.
Tôi cần phải đi thật nhanh.