Sau khi người đàn ông rời đi…
“Không còn cách nào khác. Chúng ta sẽ lập liên minh tạm thời chỉ một lần này thôi”
Sau khi Kim Jaehun rời đi, Song Ahrin ngẩng đầu lên, và hai người kia nhìn cô.
“Đột ngột vậy?”
“Chúng ta vốn đã cùng một đội rồi mà?”
“Cả hai làm ơn hãy hiểu ngữ cảnh chút hộ cái”
Song Ahrin gầm gừ nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon.
“Anh ta vừa bảo là sẽ đi gặp một ai khác”
“Việc đó…Chúng ta không có quyền nói gì cả”
“Đúng, đúng vậy…”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ ủ rũ, và Yu Daon cũng trở nên ủ rũ theo cô ấy.
“Lũ ngốc!”
Song Ahrin giật lấy chiếc khăn ướt trên mặt Yu Daon rồi ném đi và đánh vào gáy Jang Chaeyeon.
“Ah, cô Ahrin!”
“...Cô muốn chết à?”
Yu Daon mở to mắt, và Jang Chaeyeon lườm Song Ahrin trong khi xoa gáy mình.
“Anh ta có gì đó lạ lắm”
“...Hở?”
“Cái gì?”
Hai người họ ngơ ngác nhìn Song Ahrin trước lời của cô.
“Tôi chỉ vừa mới nhận ra từ cuộc trò chuyện khi nãy”
Song Ahrin vỗ tay một cái như cách người đàn ông sẽ làm khi muốn tập trung sự chú ý.
“Trước hết, gần đây anh ta đã đối xử với chúng ta quá thậm tệ”
“Cô Ahrin cuối cùng cũng phát điên rồi sao?”
“‘Cuối cùng’ không phải từ đúng đâu”
“...”
Yu Daon và Jang Chaeyeon bắt đầu thì thầm với nhau, và Song Ahrin nhướng một bên mày nhìn hai người khi nghe thấy những gì họ nói.
“Trật tự! Nếu đang ở trong một tình huống cấp bách, mấy người phải nghĩ cách để thoát ra trước. Sao chưa gì mà đã vội từ bỏ vậy hả?”
“Đó là lời mà anh Jaehun hay nói nhỉ”
“Ừm”
Hai người kia lặng lẽ nhìn lên Song Ahrin, và cô lại vỗ tay một lần nữa.
“Nghe cho kỹ đây. Chúng ta phải ngăn cản chuyện này”
“Chúng ta chỉ cần để cô Ahrin thôi miên người kia và thế là xong xuôi hết còn gì”
“Thế thì chỉ có mình tôi bị điên à”
Cô không thể chết một mình được.
Song Ahrin nhìn hai người kia với ánh mắt dữ dội trong khi tự nhủ điều đó trong lòng.
“Chúng ta phải ngăn chặn chuyện này thông qua cách thức hợp pháp”
“Tôi đồng ý”
Câu trả lời đó phát ra từ một nơi khác.
Khi cả ba quay đầu lại, Aileen bước vào trong phòng với mái tóc vàng tro xõa dài.
Phía sau cô ấy là Trưởng Chi nhánh.
“Ta đến vì thấy thú vị”
“Hôm nay cô cũng đổi mỹ phẩm của mình rồi à? Nhưng mà có vẻ là cô vẫn còn sử dụng dầu gội thảo dược nhỉ!”
Yu Daon vẫy tay rạng rỡ chào Trưởng Chi nhánh, và Trưởng Chi nhánh sững lại trong giây lát rồi mỉm cười nhìn Yu Daon.
“Chúng ta có nên xếp ngày đấu tập không nhỉ?”
“Ah, phải ha. Chúng ta cũng nên xếp ngày nhỉ!”
“Được rồi. Cô cứ xếp ngày rồi đến. Nhớ phải mặc quần áo gọn nhẹ, và màu đen đấy”
“Màu đen nhỉ, tôi hiểu rồi!”
“Ừm”
Song Ahrin nhìn Aileen, phớt lờ Trưởng Chi nhánh đang cười tươi ở sau.
“Cô nghe được ở đâu vậy?”
“Tôi có loáng thoáng nghe được thôi. Lên kế hoạch đi”
Aileen kéo lấy một cái ghế từ đâu đó rồi ngồi xuống vắt chéo chân, và Song Ahrin ngơ ngác nhìn cô ấy trước khi mở miệng.
“Được rồi. Tất cả những việc này rồi cũng sẽ xảy ra thôi”
“Cô không thể cứ phá hủy hình tượng của người phụ nữ bằng thôi miên được à?”
“Tôi sẽ không trả lời cái đó do đã vừa bác bỏ nó khi nãy”
Song Ahrin cất lời, phớt lờ lời nói của Aileen.
“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ lên kế hoạch”
***
Vậy rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra đây?
Tôi nhìn Yu Daon và Jang Chaeyeon đang ngồi ở phía đối diện.
Thực tế thì hai người họ chỉ nhìn tôi trong khi nhấp đồ uống của mình mà không nói gì.
Nhưng nếu Yu Daon uống như vậy, cô ấy hẳn đã say rượu rồi.
Thực sự có ổn khi để cô ấy uống như vậy không thế?
Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy trong khi nghĩ vậy, Hwang Jihye huých vào bên sườn tôi.
“Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào họ vậy? Người quen của anh à?”
“À, không. Tôi chỉ nghĩ là họ trông giống người quen của tôi thôi”
“Aha, tôi cứ tưởng là anh thích họ rồi chứ”
Cô ấy mỉm cười, và tôi cố rời mắt khỏi hai người kia.
Cả hai lặng lẽ nhấp đồ uống của mình.
Sự im lặng chỉ làm cho điều đó trở nên đáng sợ hơn nữa.
Có lẽ do đã để ý rằng ánh mắt của tôi cứ nhìn về hướng đó, Hwang Jihye tỏ vẻ bất mãn và huých vào tay tôi lần nữa.
“Anh muốn uống gì?”
“À, cái đó, xin hãy đề xuất cho tôi”
“Được thôi”
Cô ấy gật đầu trước lời của tôi và gọi người để gọi đồ.
Trong lúc đó, tôi lại nhìn Jang Chaeyeon và Yu Daon.
Khi tôi đang nghĩ xem mình có nên vẫy tay bảo hai người họ đi chỗ khác hay không, Yu Daon bắt đầu loạng choạng, và Jang Chaeyeon nhìn cô ấy với vẻ mặt khó chịu.
Không, rốt cuộc là cô định làm gì khi dẫn theo một người còn chẳng thể uống rượu đến đây chứ?
Jang Chaeyeon cũng thật là.
Không phải là cô ấy nên làm gì đó sao?
Từ đầu thì tại sao hai người họ lại đến đây cơ chứ?
Tôi có nên đứng dậy và tiễn họ về không?
Nhưng nếu vậy thì cô ấy sẽ biết mất.
Nỗi trăn trở của tôi chỉ ngày càng lớn hơn.
***
“Nghe kỹ đây. Tuyệt đối không được phá đám quá lộ liễu”
“Vậy thì cô Ahrin chỉ cần dùng thôi miên—”
“Này, tôi đã bảo là tôi sẽ không làm vậy rồi cơ mà”
Sau khi lườm Yu Daon, Song Ahrin nói tiếp.
“Điều quan trọng là phải khiến anh ta nhận ra rằng chúng ta đã ở trong cuộc sống của anh ta nhiều hơn anh ta nghĩ”
Song Ahrin nhớ lại những hành động gần đây của người đàn ông.
Như mọi khi, anh ta rõ ràng là đã luôn cố tình tránh né họ.
Nếu cảm thấy tình hình có gì đó bất thường dù chỉ một chút, anh ta sẽ ngay lập tức gạt bỏ họ với ý chí sắt đá .
Đặc biệt là anh ta lại càng như vậy khi Tóc Trắng tiến tới.
Song Ahrin nghiến răng.
Việc này giống như thôi miên vậy.
Đây không phải là một ý nghĩ kiêu căng như là muốn người đàn ông nhận ra khoảng trống của họ mà là một lời thỉnh cầu chân thành.
Xin hãy nhìn vào những người đang ở bên trong.
Đó chính là một thông điệp kiểu vậy.
Và để truyền tải thông điệp đó—
“Cô sẽ dẫn đầu”
“Tôi sao?”
Song Ahrin chỉ vào Yu Daon, và Yu Daon tròn mắt chỉ vào bản thân.
“Phải, cô đấy”
“Tôi phải làm gì…?”
“Uống say”
“Vâng…?”
Khi một dấu hỏi lớn hiện lên khuôn mặt của Tóc Đen không giống mọi khi, suy nghĩ muốn đánh cô ta trào lên trong cô, nhưng Song Ahrin quyết định nhẫn nhịn vì lợi ích trước mắt và gật đầu.
“Cô chỉ cần uống thôi. Say rượu đi”
“Thực sự chỉ cần làm vậy thôi sao?”
“Ừm”
Yu Daon nhìn Song Ahrin với vẻ mặt hoài nghi, và Song Ahrin đáp lại với vẻ mặt vô liêm sỉ.
Song Ahrin ghét Yu Daon.
Chính xác hơn, cô ghét cách người đàn ông nhìn Yu Daon.
Không phải đây chính là cảm giác khi nhìn một người được ưu ái sao?
Người được ưu ái có thể không biết, nhưng Song Ahrin đã luôn nghĩ rằng người đàn ông đang ưu ái cô ta.
Cũng vì lý do đó, giọng nói của cô có chút gay gắt, nhưng Song Ahrin cũng không buồn sửa lại.
“Sao hả? Nếu cô có gì bất mãn thì tự nghĩ cách khác đi”
“Còn tôi?”
Ngay sau đó, Jang Chaeyeon giơ tay lên và nhìn Song Ahrin.
“Cô ở sát bên cạnh cô ta, và đừng quan tâm gì cả”
“...Chỉ có vậy thôi sao?”
“Ừm”
Jang Chaeyeon.
Cô ta không biết đẩy và kéo.
Cô ta chỉ biết cắm đầu vào kéo mà không biết cách đẩy.
“Tuyệt đối, dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, không được chào hỏi, đừng giả vờ quen biết”
“Rồi, rồi sao…?”
Jang Chaeyeon mang vẻ mặt hoang mang không thường thấy.
“Cứ ở yên đấy”
“...Thực sự không sao chứ?”
Vẻ mặt của Jang Chaeyeon tràn đầy lo lắng.
Giá mà cô đã thấy được khuôn mặt này của cô ta.
Song Ahrin gật đầu trong khi cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm.
“Phải. Cứ làm vậy đi. Điều đó là đúng”
Nhận thức về tình hình luôn đến từ cảm giác xa lạ.
Khi một điều bình thường trở nên bất thường, khi một người luôn hiền lành lại cư xử tồi tệ, khi một người luôn mỉm cười lại đang khóc.
Con người sẽ cảm thấy không thoải mái vào những lúc như vậy.
“Thế còn cô?”
Jang Chaeyeon nhìn Song Ahrin, và cô gật đầu.
“Tôi sẽ không xuất hiện”
“Thật sao?”
“Thật đấy”
Song Ahrin trả lời như vậy và nhắm mắt lại.
Bởi vì như vậy là không giống cô nhất.
“Thế còn tôi?”
“Tại sao tôi phải bận tâm đến Tóc Vàng của phòng khác? Tự lo đi”
***
Yu Daon đã say rượu, và Jang Chaeyeon quay đi không nhìn tôi nữa.
Bọn họ thực sự dỗi rồi sao?
Câu ‘Ngồi trên đống lửa’ chính là nói về những lúc như này sao?
Tôi nên làm gì về việc này—
“Đồ uống đã được chuẩn bị xong rồi thưa ngài”
Ly đồ uống được đặt lên trước mặt tôi như muốn gián đoạn suy nghĩ của tôi.
“Từ nãy đến giờ tâm trí của anh có vẻ là đã hoàn toàn lạc sang nơi khác rồi nhỉ”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào tôi.
“À, vâng”
“Bị lạc rồi à?”
“Không, không phải vậy. Làm gì có chuyện đó”
“...”
Người phụ nữ giờ đây đang mang vẻ mặt hoàn toàn bất mãn.
“Chúng ta đi ra ngoài chứ?”
Đồ uống chỉ vừa mới được mang ra, nhưng có vẻ là cô ấy đã hoàn toàn mất hứng.
“...Được thôi”
Nhưng do không khỏi cảm thấy bận tâm, tôi quyết định tạm thời đứng dậy.
Khi tôi vừa đi ra khỏi cửa, làn gió mát lạnh liền lướt qua má tôi.
“Hai người ngồi ở bàn khi nãy. Họ là người quen của anh nhỉ?”
Người phụ nữ nhìn tôi ngày khi vừa đi ra ngoài.
“...Vâng”
“Thảo nào anh lại không sao rời mắt khỏi họ mà trong ánh mắt thì lại tràn đầy lo lắng”
“...Tôi xin lỗi”
Tôi cúi đầu, và người phụ nữ thở dài.
“Thôi kệ đi. Dù sao thì cũng sẽ chỉ có mỗi tôi trở nên thảm hại khi bị so sánh với những người như vậy”
“...”
“Tôi không biết là tại sao anh lại muốn đi xem mắt với tôi nữa…”
Cô ấy rên rỉ.
“Tôi không nghĩ đó là để khiến họ ghen tuông, không biết nữa”
“...”
Là để kiếm Chí mạng.
Ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy thực sự ghê tởm nếu nói ra điều đó.
“Tôi xin lỗi”
Sau cùng, tôi chỉ có thể cúi đầu.
“Hà, không sao. Ta chỉ mới gặp nhau lần đầu trong hôm nay thôi mà”
Cô ấy vẫy tay và quay người bước đi.
“Dù sao đi nữa, cảm ơn vì bữa ăn”
Và rồi, không hề ngoảnh lại, cô ấy biến mất vào con phố đêm.
“...”
Tôi đi lại vào trong quán bar.
Yu Daon say rượu đang dựa vào người Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon đang dùng vai đỡ cô ấy liền vội vã đẩy Yu Daon ra khi thấy tôi bước đến.
-Cốc!
“Ưuuuuu…”
Yu Daon đập đầu vào bàn và nhăn mặt rên rỉ.
“...”
“...”
“...”
“...”
Tôi chạm mắt với Jang Chaeyeon, và người ngoảnh đi trước là cô ấy.
Tôi nên nói gì đây?
Tại sao hai người lại đến đây?
Hai người đến đây làm gì?
Không, không phải vậy.
Tôi thở dài thườn thượt.
Jang Chaeyeon liếc nhìn về đây như muốn dò xét tâm trạng của tôi, còn Yu Daon thì vẫn đang bất tỉnh.
“Cô đang làm gì vậy?”
Tôi giữ lấy vai của Yu Daon ở phía đối diện và nhìn Jang Chaeyeon.
“Giúp tôi với”
“...À, ừm”
Jang Chaeyeon gật đầu rồi cùng tôi đỡ lấy Yu Daon.
Do là đang ở ngoài nên cô ấy không thể sử dụng niệm động lực.
Sau khi thanh toán xong, tôi dìu Yu Daon rời khỏi quán bar.
Người phụ nữ đó, sau cùng thì cô ta vẫn không trả tiền.
“...Anh không giận sao?”
Jang Chaeyeon quan sát vẻ mặt của tôi trong khi đang dìu Yu Daon đi, và tôi quay sang nhìn cô ấy.
Cô ấy vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
“Tôi không giận đâu”
“...”
Có những việc không thể chỉ nói bằng lời.
Con người thực sự rất đơn giản, dù ta có nói là tha thứ thì cũng sẽ không dễ gì tin vào lời đó.
Những lúc như này, ta cần phải nhận lấy một thứ gì đó để truyền đạt thông điệp rằng mọi chuyện đều ổn.
“...Nếu cô Chaeyeon làm cho tôi một hộp cơm cho trưa mai, có lẽ tôi sẽ không để tâm”
“...!”
Vẻ mặt của Jang Chaeyeon trở nên rạng rỡ hơn hẳn.
“Ừm, ừm. Tôi sẽ làm cho anh”
Cô ấy gật đầu lia lịa.
Lương tâm của tôi càng cắn rứt hơn khi thấy vẻ mặt của cô ấy.
Tôi nhất định sẽ không bao giờ làm việc này một lần nào nữa.
“Đi thôi”
Chúng tôi bước đi, dìu theo Yu Daon vào màn đêm.
Được rồi. Tôi sai rồi
Những thứ ở trước mặt mình mà thay đổi đã đủ để khiến tôi lo lắng đến phát điên như này, đúng là vô lý mà.
Tôi nén lại nụ cười cay đắng và hướng đến nơi chúng tôi cần đến.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Cứ bỏ cô ta lại ở phòng trực của Cục Quản thúc là được”
Thực sự chỉ cần làm vậy thôi sao?
***
Song Ahrin thở dài trong khi dõi theo bóng người đàn ông đang khuất dần.
Aileen đang đứng cạnh cô trong khi đội mũ xuống thấp.
“Như này thực sự ổn chứ?”
“Ổn mà”
“Không phải, ý tôi là cô có thực sự ổn với điều này không?”
Aileen nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, và cô kéo mũ thấp xuống hơn nữa.
“Như này là ổn rồi còn gì”
Liệu người đàn ông có nghĩ đến cô dù chỉ một chút không?
Chẳng biết nữa…
Nhưng dù sao thì cô cũng đã đạt được kết quả lý tưởng thông qua cách thức hiệu quả nhất.
“Vậy là đủ rồi”
Song Ahrin lẩm bẩm và đi về hướng ngược lại với người đàn ông.
Vậy mà, tại sao một góc trái tim cô lại đau nhói đến vậy, cô hoàn toàn không có thời gian để lý giải điều đó.
***
“Làm ơn giúp ta với”
Vài ngày sau khi vụ xem mắt đã kết thúc, Trưởng Chi nhánh xuất hiện trước mặt tôi.
“...Cô đang nói về chuyện gì vậy?”
“Phòng Cách ly cần phải được phái đi, nhưng chúng ta lại không có đủ người”
“...Thế thì tại sao tôi lại phải đi…”
“Còn có cả tiền công tác và phụ cấp nữa đấy”
Tiền phụ cấp đúng là lớn thật, nhưng mà…
Phòng Cách ly được phái đi cơ mà, vậy thì tại sao tôi phải đi?
“Thay vào đó ta sẽ cử cậu Ahn Sanghyun đi theo”
“Hà…Chỉ lần này thôi đấy”