Vậy nên tôi mới cố tình bảo họ đi trước rồi mà.
Tôi nhìn ba người họ với cảm giác bất lực.
Dù thế nào đi chăng nữa, sẽ ghê tởm đến mức nào khi một người đàn ông bản thân nghĩ là đồng nghiệp lại tiễn đồng nghiệp cùng làm đi rồi sắp xếp đi xem mắt với bạn bè chứ?
Không, tất nhiên là đi xem mắt không phải việc xấu, nhưng cũng chẳng có lý do gì để làm công khai như vậy cả, đúng là sai lầm mà.
Xong lý do lại còn là ‘kiểm tra Chí mạng’ nữa chứ.
Đương nhiên, tôi có hơi cô đơn trong lòng thật, nhưng cái đó không liên quan.
Suy nghĩ của tôi bắt đầu bị lan man rồi.
Tôi nhắm mắt lại và cắt đứt dòng suy nghĩ của mình rồi nhìn ba người họ.
Phải rồi
Xét cho cùng thì tôi cũng đâu có phạm tội gì, đúng chứ?
Hãy nói chuyện rõ ràng nào.
Nhưng trước khi tôi có thể nói gì…
“Đồ tồi…”
Song Ahrin bắt đầu nức nở, và Jang Chaeyeon cũng cúi đầu xuống.
Yu Daon thì đang không ngừng lau đi những giọt nước mắt đang trào ra.
“Tôi sai rồi, nên là làm ơn, chúng ta hãy nói chuyện ở chỗ khác đi. Làm ơn. Tôi xin mọi người”
Tôi thua rồi.
***
Cũng không mất nhiều thời gian để ba người họ bình tĩnh lại.
Jang Chaeyeon đang ngoảnh mặt đi, Song Ahrin đang vùi đầu xuống bàn với vẻ xấu hổ, còn Yu Daon thì đang đắp một chiếc khăn lạnh lên mắt.
Bầu không khí thực sự tồi tệ.
“Trước hết…ừm”
Tôi nghĩ xem nên nói gì với ba người họ, rồi nhún vai và quyết định cứ nói thẳng ra.
“Tôi làm vậy vì việc đó cần thiết. Tôi, ừm, có lý do không thể nói được”
“...Vì cần thiết, và có lý do không thể nói được?”
Jang Chaeyeon quay sang nhìn tôi.
“Đúng vậy”
Tôi cần phải làm gì đấy để tăng Chí mạng hoặc gì đó tương tự, nhưng tôi cũng không thể đến gặp Trưởng phòng hay Ahn Sanghyun và bảo họ tăng Chí mạng cho tôi được.
Tất nhiên, việc đó cũng có thể xảy ra, nhưng nó khả năng cao sẽ có liên quan đến bản năng sinh tồn hoặc lăn.
Về căn bản thì nó có hơi khác so với suy nghĩ của tôi.
Nhưng vấn đề là điều này quá khó nói ra.
Những người khác không hiểu rõ về khái niệm kỹ năng kết hợp.
Trong những lúc như này, phương án tốt nhất là cứ lấp liếm cho qua.
Không, thật lòng nào.
Tôi chỉ muốn đi xem mắt để nghiên cứu về Chí mạng thôi.
Nói vậy thì tôi khác nào rác rưởi.
Dù tôi không quá quan tâm đến hình tượng của mình đi chăng nữa, tôi cũng không muốn trông như vậy trong mắt ba người họ.
Nghĩ vậy, tôi nhìn ba cô gái.
Song Ahrin đập đầu xuống bàn bộp một cái, Yu Daon vẫn lặng lẽ đắp khăn lên mắt, và Jang Chaeyeon nhắm chặt mắt lại.
“...Ừm. Đi đi”
Và rồi, Jang Chaeyeon nhìn tôi và nói với giọng yếu ớt.
“Nếu cần thiết…ừm, anh nên làm vậy”
“Cảm ơn vì đã hiểu cho tôi”
Mặc dù họ trông không giống như là đã dễ dàng chấp nhận điều đó.
“...Này, ừm”
“Ừm”
“...Tôi đi đây”
“...Ừm”
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã đang lặn xuống.
Ngày mai là cuối tuần.
“...Cuối tuần vui vẻ”
“...Ừm”
Jang Chaeyeon đáp lại ngắn gọn.
“Cô chưa đi về à?”
“...Một lúc nữa…”
Jang Chaeyeon đáp lại ngắn gọn một lần nữa, và sau cùng, tôi chỉ có thể chậm rãi rời khỏi văn phòng trong khi nhìn ba người họ.
Trước khi rời đi…
“Này…”
“...Ừm?”
“...Không có gì”
Tôi tự hỏi là mình có nên nói gì không, nhưng lại có cảm giác là dù có nói gì thì cũng chẳng được kết quả tốt đẹp.
Hãy cứ làm xong nhanh rồi về thôi.
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai biết đâu.
Chỉ cần làm xong nhanh rồi về thì mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó ngay thôi ấy mà.
Làm sao có chuyện nó lại thành tin đồn được.
***
“À, đi xem mắt sao”
“Vâng ạ”
“Mà, đi xem mắt cũng đâu có vấn đề gì. Đằng nào thì đâu phải là sẽ thành đôi thành cặp luôn. Nhưng mà tại sao mấy người Phòng Nhân sự lại ồn ào vậy chứ?”
“Chị à, tay chị đang run đến mức cà phê trào ra ngoài hết rồi kìa”
“Thì tại chị bị run tay mà”
“Vậy ạ…”
“Em đi đâu đấy?”
“Phòng Nhân sự ạ”
“Chị đi cùng em!”
***
“Ồ, thật sao?”
“Vâng”
“Ôi ôi, đúng là một khoảng thời gian tươi đẹp mà…”
“Cô cũng có khoảng thời gian kiểu vậy mà nhỉ, Trưởng Chi nhánh?”
“Thời của ta là thời người ta được rước đi bằng kiệu hoa đấy. Ahaha! Tất nhiên là ta chưa bao giờ được đi rồi!”
-Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên trong văn phòng Trưởng Chi nhánh.
***
Cũng lâu rồi tôi mới diện đồ như này.
Lần cuối tôi diện đồ là…khi tôi đến tham gia một bữa tiệc tân gia của ai đó thì phải.
Nếu không phải khi đó, nếu không tính những lúc đến nhà của những thành viên khác, tôi cũng chỉ về thẳng nhà sau khi tan làm ở Cục Quản thúc.
Khi tôi nhớ lại những ký ức gần đây của mình, phần lớn trong số đó đều là ở Cục Quản thúc.
Không, tất cả đều là với mọi người ở Cục Quản thúc.
Mỗi ngày luôn là Trưởng phòng hay đùa giỡn, Yu Daon mỉm cười trong khi uống cà phê cùng tôi, Jang Chaeyeon chia sẻ những chiếc bánh sandwich vì đã lỡ tay làm nhiều quá, Song Ahrin cười khúc khích và cho tôi xem những video vui nhộn, Park Yeeun mỉm cười trước tất cả những điều đó, và gần đây là cả Aileen đã ghé qua thường xuyên hơn.
Tự dưng cảm thấy kỳ lạ thật đấy.
Có lẽ đây là lý do tôi cần điều này.
Con người không thể sống mãi ở trong một môi trường được.
Đúng vậy, không thể sai được.
Tôi tự nhủ điều đó với bản thân và buộc chặt lại dây giày.
Đã đến lúc ra ngoài sau một khoảng thời gian dài rồi.
***
Địa điểm gặp mặt cách xa nhà tôi.
Không, ngày từ đầu thì tôi đã cố tình chọn một địa điểm ở xa.
Tôi không muốn làm việc này ở gần Cục Quản thúc.
Đây là buổi xem mắt đầu tiên của tôi sau một thời gian dài mà.
Tôi khẽ thở ra một hơi có chút lo lắng và đứng chờ đối phương ở trước nhà hàng mà mình đã đặt trước.
Xem mắt à…
Như mọi khi, tôi theo thói quen mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[BN - Cách để tạo thiện cảm khi đi xem mắt]
1. Khi ăn, hãy ăn thật lớn tiếng với một cái bụng đói. Đối phương rất thích vậy vì điều này cho thấy bạn tràn đầy sức sống.
2. Hãy hỏi thật cặn kẽ về gia cảnh của họ. Đối phương sẽ thích điều này vì nghĩ rằng bạn quan tâm đến họ.
3. Hãy có những cử chỉ tiếp xúc cơ thể bất ngờ. Đối phương sẽ thích vậy vì nó cho thấy bạn có thiện cảm với họ.
4. Ngay từ đầu thì đây đã là một hành động phản bội rồi. Sao lại có thể tồn tại loại người vô liêm sỉ như này chứ, hưm.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi cạn lời rồi.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang vội vã chạy về phía này, và tôi từ từ đóng sổ hướng dẫn lại.
Tôi hơi ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người phụ nữ đang vội vã bước đến chỗ tôi.
Cô ấy có vẻ là đã trang điểm rất nhiều, những cũng không xinh bằng mọi người ở Phòng Nhân sự.
Không, tôi đang nghĩ gì vậy?
Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra, gạt suy nghĩ đó sang một bên.
Người phụ nữ tiến đến chỗ tôi.
“Ừm, anh Kim Jaehun…?”
“Vâng. Đúng là tôi”
“Tôi rất xin lỗi vì đã đến muộn!”
“Không sao đâu”
“Tôi là Hwang Jihye”
“Tôi là Kim Jaehun”
Tôi khẽ gật đầu chào rồi nhìn người phụ nữ.
“Vậy thì chúng ta vào nhé?”
“À, vâng!”
Tôi đi trước vào nhà hàng.
Sau khi cả hai ngồi vào bàn, người phụ nữ nhìn tôi một cách kỳ lạ.
“Tôi có nghe qua được từ bạn anh, nhưng tôi nghĩ là bây giờ thì mình hiểu được ý của anh ấy rồi”
“Tên đó đã nói gì về tôi vậy?”
“À, anh ấy bảo là…anh một ấn tượng rất sắc bén”
“Chắc hẳn tên đó đã bảo là đôi mắt của tôi trông khó ưa đây mà”
“Ahaha”
Người phụ nữ che miệng cười.
Tôi liếc nhìn lên đầu người phụ nữ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Hwang Jihye]
[Tuổi: 26]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Cô nghĩ ‘Cũng không tệ chút nào, hình như công việc của anh ta kiếm được rất nhiều tiền thì phải?’]
[Điểm yếu: Cô ấy là một người bình thường. Nếu bị tấn công vào điểm yếu, cô ấy sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước mắt, có vẻ cô ấy không phải là hiện tượng dị thường hay dị thể quản thúc nguy trang thành.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“À, thế còn công việc của anh…”
“Tôi hiện đang làm việc tại một công ty lớn. Tôi thuộc Phòng Nhân sự ở đó”
“Aha, Phòng Nhân sự của một công ty lớn…”
Nhân viên của Cục Quản thúc luôn được chỉ thị là phải trả lời là ‘một công ty lớn’ khi được hỏi về nơi làm việc.
Từ đầu thì cũng sẽ chẳng có ai tin nếu tôi bảo rằng mình đang làm việc tại Cục Quản thúc đâu, và cuộc đời của tôi sẽ chỉ trở nên khổ sở hơn trong tương lai mà thôi.
“Anh hẳn là phải bận rộn lắm nhỉ”
Người phụ nữ nhìn tôi.
“Bận rộn…đúng là có thật”
“Anh thường bận với việc gì vậy?”
“Hừm”
Đối đầu với những con quái vật đe dọa đến thế giới này, hoặc là chiến đấu với các tổ chức, hoặc là bị cuốn vào các biến cố.
“Sau cùng thì có rất nhiều người mà, nên là cũng có nhiều thứ phải quản lý”
“Phải ha, dù sao thì đó cũng là một công ty lớn mà”
Người phụ nữ gật đầu.
Cuộc trò chuyện cứ tiếp tục như vậy.
“Có nhiều phụ nữ trong phòng ban của anh không?”
“Có đấy. Đó gần như là một nơi làm việc toàn nữ giới luôn mà”
“Gì chứ, vậy mà không có chuyện hẹn hò nơi công sở sao?”
“Giữa các thành viên cùng phòng ấy hả? Tôi khá chắc là họ sẽ nói ghét tôi cho mà xem”
Ngay tức khắc, thái dương của tôi thoáng nhói lên.
“Ừm, anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì”
Tôi vội vã nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy ai đặc biệt cả.
Là do tâm trạng của tôi sao?
Tôi dùng ngón tay xoa thái dương và nhìn người phụ nữ.
“Nhưng mà anh hẳn đã có một cuộc sống rất bận rộn nhỉ”
“Tôi sao?”
“Vâng”
Người phụ nữ gật đầu.
“Tôi cứ nghĩ một người như anh Kim Jaehun đã phải có người kia rồi, nhưng nếu anh vẫn còn độc thân như này, anh hẳn đã làm việc rất chăm chỉ nhỉ”
“Dù theo tôi thấy thì mọi người đều đã được đưa đi hết cả rồi, nên có là chưa đến lượt của tôi thôi”
“Ahaha! Anh nói gì vậy chứ!”
Người phụ nữ che miệng cười và vỗ nhẹ vào vai tôi.
Sao tự nhiên lại tiếp xúc cơ thể kỳ lạ vậy nhỉ.
“Không, anh Jaehun thực sự có vẻ là một người rất thú vị mà”
Người phụ nữ ngả người về trước nhìn tôi.
“Tối nay tôi rảnh đấy. Anh có muốn đi uống một ly không?”
“Đi uống sao?”
Đi uống à…
Trong khi tôi đang thoáng do dự, người phụ nữ nắm lấy tay tôi.
“Thôi nào! Tôi muốn uống một ly”
“...À, ừm. Được thôi”
“Lần này tôi sẽ đãi!”
Người phụ nữ đi ra ngoài trong khi mỉm cười, và tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy rồi lấy thẻ của mình ra.
Cảm giác như thể tôi đang bị điều khiển vậy.
Sau khi thanh toán xong, tôi đi ra khỏi cửa và thấy người phụ nữ đang nhìn tôi.
“Tôi tìm được một nơi tốt rồi, ta đi nhanh thôi!”
Tôi nhìn lên đầu người phụ nữ một lần nữa để đề phòng.
Cô ấy cư xử quá tốt với tôi.
Cô ấy thực sự không phải là một dị thể quản thúc sao?
Hoặc có lẽ là chị gái của Jang Chaeyeon đang cải trang, hoặc là Chủ Nghĩa Duy Mỹ, hoặc là một điệp viên được phái đến bởi Cục Quản thúc…
-Chát!
“Có, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu. Tôi chỉ là đã suy nghĩ linh tinh trong giây lát thôi ấy mà”
Tôi vỗ tay để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cứ như này thì tôi sẽ bị hoang tưởng mất.
Tôi đi theo sau người phụ nữ.
“Nhưng mà anh Jaehun có hơi kỳ lạ nhỉ”
Người phụ nữ quay lại nhìn tôi.
“Hả?”
“Anh luôn dẫn trước hoặc đứng về phía sau mà không bước đi bên cạnh tôi. Cảm giác như là anh luôn giữ khoảng cách của mình nhỉ? Anh cũng làm như vậy với những người khác à?”
Tôi có làm vậy sao?
Trước khi tôi có thể nghĩ về điều đó, người phụ nữ đã bước đến cạnh tôi.
“Chúng ta đi cạnh nhau như này đi”
“À, vâng”
Tôi bước đi với người phụ nữ ở bên cạnh mình.
May mắn thay, quán bar cũng không xa đến vậy.
Người phụ nữ mở cửa đi vào, và tôi cũng đi vào theo cô ấy.
Đó là một quán bar yên tĩnh.
Tiếng trò chuyện rì rầm và tiếng nhạc vang lên trong không gian.
Nơi này có một bầu không khí tốt.
“Chúng ta ngồi đây—”
Người phụ nữ dừng lại giữa chừng.
Ánh mắt của cô ấy đang tập trung về một nơi khác.
“Uầy, nhìn những người đó kìa. Họ là người nổi tiếng sao?”
“Hả?”
Tôi quay đầu về phía đó trước lời của cô ấy
Một mái tóc trắng tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo, và mái tóc đen lại càng đen thẳm hơn.
Tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán trong khi liếc nhìn hai người đó.
Họ sở hữu những nét nổi bật đủ để thu hút mọi ánh nhìn nếu đứng giữa một đám đông.
Và hai người đó…
“…”
“…”
Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi trong khi nhấp đồ uống của mình.
Ánh mắt của Jang Chaeyeon và Yu Daon đang nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thủng một lỗ.