Tôi nhìn người đàn ông đang quỳ gối.
Kim Wanwoo.
Hắn khiến tôi phải mệt mỏi ngay cả trước khi tôi đánh bại hắn, nhưng bằng một cách nào đó, dù cho đã trở thành một bộ não trong bình, cảm giác như hắn vẫn cứ tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của tôi vậy.
Tôi thực sự phải tự hỏi rằng hắn có nhất thiết cần phải dính líu vào cuộc sống của tôi đến mức này không.
Bỏ chuyện đấy qua một bên đã, Kim Wanwoo đang làm gì ở đó vậy?
Cảm giác tò mò nổi lên trước tiên.
Hắn ta nhắm mắt lại trong khi đang quỳ gối.
“Dù có đến đây kiểu gì đi chăng nữa, mình cũng xong đời rồi”
Hắn lẩm bẩm rồi nhìn về sau.
Trước cảnh tượng đó, Trưởng Chi nhánh hít một hơi sâu bên cạnh tôi, và người đàn ông lẩm bẩm với giọng cay đắng.
“Địa ngục”
Đúng như hắn nói.
Đó chính là địa ngục.
Thành phố ở dưới ánh hoàng hôn đỏ chót cho ta cảm tưởng như là nó đang chảy máu, và thực chất, những con người đang sinh sống ở đó cũng chẳng khác là bao.
Những người đang đi lại dưới ánh hoàng hôn đỏ chót.
Những người đang đứng hoặc bò trên vô vàn những núi xác với biểu cảm đau đớn.
Hầu hết đều đã chết, nhưng ngay cả những người còn sống cũng không mang dáng vẻ của người sống.
Tôi quan sát dáng vẻ của những người đó.
Người thì đã mất đi một phần cơ thể của mình, người thì đang đi lại trong khi cười vang như thể đã mất trí.
“Cái gì đây…”
Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm bên cạnh tôi với giọng kinh hãi, và như thể nghe được lời đó, hồi quy giả ở bên kia tấm gương cũng mở miệng.
“Nó thực sự kinh khủng đến tột cùng dù cho mình có nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa”
Hắn ta tặc lưỡi rồi thở dài não nề.
“Xét đến việc dù mình có làm gì đi nữa cũng chẳng được, có vẻ đây thực sự là kết thúc rồi”
Ánh hoàng hôn đỏ chót vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, không có vẻ gì là sẽ lặn xuống.
“Mọi thứ đều vô nghĩa cả”
Hắn thở dài.
“Đến lúc từ bỏ rồi. Hiện tại mình quá mệt mỏi rồi”
Ngay khi hắn vừa nói xong, hình ảnh phản chiếu trên mặt gương liền biến mất.
“...”
“...”
Trưởng Chi nhánh và tôi nhìn nhau.
“Cậu Kim Jaehun có thấy thứ ta vừa thấy không?”
“...Vâng, tôi có thấy”
Tôi gật đầu đáp lại Trưởng Chi nhánh, và cô ấy nhìn tấm gương với vẻ mặt bối rối.
“Bờ sông…”
“Là thứ ở dưới dòng sông sao?”
“Làm sao mà cậu Kim Jaehun biết được cái đó, không, bỏ đi. Cậu mà không biết mới là lạ đấy”
Trưởng Chi nhánh mở to mắt trước câu hỏi của tôi, thở dài, rồi gật đầu.
“Thực ra thì chúng ta cũng không biết rõ về thứ ở dưới dòng sông”
“Không biết sao?”
Chẳng lẽ nó lại là dị thể quản thúc nguy hiểm nhất thế giới hay là thứ gì đó tương tự?
Hoặc là thủ phạm đã tạo ra tất cả dị thể quản thúc—
“Tất nhiên là vẫn còn rất nhiều thứ nguy hiểm khác trên đời này”
Trưởng Chi nhánh giơ ngón tay lên.
Như thể muốn nói rằng suy nghĩ của tôi là sai, cô ấy nói tiếp trong khi vẫn đang giơ ngón tay lên.
“Nhưng ở khu vực này…nói cách khác, ít nhất là trong khu vực xung quanh cậu Kim Jaehun, tất cả đều nhận định rằng nó là thứ nguy hiểm nhất”
“...Rốt cuộc thì nó là thứ gì vậy?”
Tôi hoàn toàn hiểu rõ là nó nguy hiểm.
Nhưng mà nó rốt cuộc là nguy hiểm đến mức nào?
Nó có thể làm được gì để mà ngay cả hồi quy giả cũng không thể ngăn chặn được và khiến Trưởng Chi nhánh phải căng thẳng đến vậy?
“Ta không biết”
“Hả?”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Khi tôi ngơ ngác nhìn Trưởng Chi nhánh, cô ấy gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Nhưng ta thực sự không biết mà”
“Tại sao cô lại không biết?”
“Thứ ở dưới dòng sông chỉ là một câu chuyện truyền miệng từ các tiền bối của ta thôi mà”
“...”
Tận hai trăm năm trước?
“Nó thực sự có tồn tại nhỉ?”
Nếu đã không xuất hiện trong hai trăm năm thì không phải cứ coi như là nó không tồn tại luôn cũng được à?
“Đừng có nghĩ linh tinh”
Trưởng Chi nhánh lườm tôi.
“Dù chưa thực sự nhìn thấy nó đi chăng nữa, ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều thứ nó gây ra. Cậu Kim Jaehun cũng đã nhìn thấy rồi đấy”
“Tôi sao?”
“Chung cư Ngày mai”
“À”
Là biến cố khi đó.
Cảnh tượng những con người ở toà chung cư đột nhiên lên lên cơn co giật và dáng vẻ của Song Ahrin dường như chồng lên nhau.
“Đó là cách nó tạo ra hiện tượng dị thường”
“Thế nó không tạo ra dị thể quản thúc sao?”
“Không phải vậy. Thứ đó đúng nghĩa đen là một dị thể quản thúc gây ra hiện tượng dị thường”
“À, nó không tạo ra dị thể quản thúc nhỉ”
“Đó là theo những gì ta biết”
Đó là những gì Trưởng Chi nhánh biết, nghĩa là đó cũng là những gì Cục Quản thúc biết.
“Dù sao đi nữa, nó chỉ gây ra những vấn đề gián đoạn như vậy chứ chưa từng gây ra một vấn đề lớn nào cả”
Trường Chi nhánh lẩm bẩm, khẽ nhíu mày.
“Ta cũng sẽ báo cáo cái này lên cấp trên”
“Nếu có biện pháp riêng cần phải được thực hiện hoặc là nếu có vẻ là tôi sẽ lại bị gọi đi lần nữa, Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô có thể cho tôi biết trước”
“Việc đó sẽ không xảy ra đâu. Dù sao thì bọn ta còn chẳng thể biết được là thứ gì đang ở dưới đó mà”
“Mọi người chưa từng thử xuống đó bao giờ sao?”
Nếu là dưới con sông thì đúng nghĩa đen là chỉ cần sử dụng một con robot thăm dò, hoặc nếu cách đó không được, cùng lắm cũng chỉ cần hạ một cái camera xuống đó thôi mà.
“...”
Trưởng Chi nhánh chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không trả lời câu hỏi của tôi.
“Trong ngần ấy thời gian, cậu nghĩ là chúng ta chưa từng thử à?”
“...”
“Có lý do cho việc Cục Quản thúc vẫn không thể biết được thứ ở dưới dòng sông là gì ngay cả sau ngần ấy thời gian và dù công nghệ đã phát triển”
“Tôi hiểu chính xác ý của cô rồi”
Tôi gật đầu trước lời của Trưởng Chi nhánh, và cô ấy cũng gật đầu đáp lại.
“Được rồi, vậy thì chúng ta đi chứ? Nếu chúng ta còn ở đây lâu hơn nữa thì Trưởng Chi nhánh Gangbuk sẽ nhận ra mất”
Dù tôi nghĩ là dường như ông ta đã để ý rồi, nhưng tôi cũng không cần phải nói thêm gì vào lời của Trưởng Chi nhánh.
***
Ngay khi chúng tôi vừa trở về Chi nhánh Gangseo, các thành viên Phòng Nhân sự đã đang đợi chúng tôi.
“Lão già đó có làm gì kỳ lạ không?”
Song Ahrin đi xung quanh kiểm tra cơ thể của tôi, rồi đặt ngón trỏ lên trán tôi.
“...Chết tiệt, có gì đó không ổn thì phải”
“Cậu Kim Jaehun đã bị Trưởng Chi nhánh Gangbuk ăn mất thứ gì đó”
Trưởng Chi nhánh trả lời thay tôi.
“Anh ta đã bị ăn sao?”
Ngón trỏ đang chạm vào trán tôi đây đó dừng lại, và biểu cảm của Jang Chaeyeon và Yu Daon trở nên đáng sợ.
“Ông ta đã ăn cái gì vậy hả? Là ký ức sao? Này, anh có biết tôi là ai không? ”
“Là, là tôi đây, anh Jaehun! Yu Daon, người đầu tiên anh Jaehun gặp!”
“...Jang Chaeyeon. Người thứ hai anh gặp”
“Đừng có mà uỷ mị vậy nữa!”
Song Ahrin hét lên với Yu Daon và Jang Chaeyeon trong khi chạm vào trán của tôi đây đó.
“Không phải vậy”
Tôi gạt ngón tay của Song Ahrin ra khỏi trán mình và nhìn Trưởng Chi nhánh.
“Cô có biết là tôi đã bị ăn mất thứ gì không, Trưởng Chi nhánh?”
“Ta cũng không biết chính xác đâu. Ta chỉ giỏi phá hủy thôi”
Trưởng Chi nhánh lắc đầu.
“Nhưng nó chắc chắn có liên quan tới thứ được phản chiếu trong tấm gương.
Hoàng hôn đang lặn, những con người đã chết, và dòng sông.
Ký ức của tôi có liên quan đến những thứ đó sao?
“...”
“Tạm thời thì có vẻ đó không phải là vấn đề cấp bách. Ta thì không biết và Trưởng Chi nhánh Gangbuk cũng đơn giản là đã nuốt nó rồi”
“Có khả năng Trưởng Chi nhánh làm nội gián—”
“...Ta mong là không có chuyện đó. Nếu lão ta thực sự là nội gián, Trưởng Bộ phận sẽ còn chạy đến nhanh hơn cả ta và cắt cổ lão rồi”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Trước mắt, hãy cứ suy nghĩ về nó, thử bàn bạc qua, và…thử nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra trong khi thay đổi không khí”
“...”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con sông tràn ra?
Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi mà tôi đã bắt đầu thấy hơi sợ rồi.
Trưởng Chi nhánh mỉm cười và vỗ vỗ vào vai tôi.
“Đừng lo lắng quá. Dù sao thì cậu cũng đã liên tục bị cuốn vào mấy biến cố lâu quá rồi mà, nên là cũng phải dành ra chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình chứ”
“...À, vâng”
Thông thường nếu nói như vậy thì sẽ bị cuốn vào rắc rối ngay sau đó mà?
Những người khác có vẻ cũng có cùng suy nghĩ đó, chỉ có thể nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt bất an.
“Dù sao đi nữa, bây giờ chúng ta cũng chẳng thể làm được gì. Đừng lo lắng quá. Vậy thì ta đi đây”
Cứ như vậy, Trưởng Chi nhánh bước nhanh như bão và hướng đến đâu đó.
Mặc dù chính bản thân nói vậy, cô ấy chắc hẳn cũng vô cùng lo lắng, xét đến cách cô ấy đi nhanh hơn bình thường.
“Anh thực sự không sao chứ?”
Jang Chaeyeon kiểm tra mặt của tôi, và Yu Daon cũng đang chọc chọc vào lưng của tôi.
“Vẫn là mùi của anh Jaehun nhưng mà…”
“Đúng là tôi mà. Và tôi cũng không quên ai cả”
Tôi trấn an ba người kia và chìm vào suy nghĩ.
Phải rồi.
Lo lắng về nó bây giờ cũng chẳng được gì.
Vậy thì tôi cũng nên làm một thử nghiệm.
Khuôn mặt của Aileen hiện lên trong tâm trí tôi.
Phải chăng là bởi vì cô ấy không có năng lực, tôi đã có thể chia sẻ năng lực của mình với Aileen.
Vậy nếu một người không có năng lực cảm thấy gắn kết với tôi thì sao?
Không có gì phải do dự cả.
Ba người kia quay người đi về văn phòng.
“Tôi có chút việc, mấy người cứ đi trước đi”
“Anh cứ thoải mái thời gian nhé!”
Yu Daon vẫy tay, và sau khi thấy ba người họ đã khuất bóng, tôi lấy điện thoại của mình ra và gọi điện.
Người mà tôi gọi sau một thời gian dài là một người bạn cũ ở đại học.
Tiếng chuông vang lên một hồi ngắn, rồi giọng nói khàn khàn mà tôi lâu rồi không nghe vang lên.
<Này, đột nhiên mày gọi cho tao làm gì đấy? Có chuyện gì à?>
“À, cũng được một thời gian rồi nhỉ. Tao muốn nhờ mày một việc ấy mà”
<Cái thằng này, sau một thời gian dài mày mới gọi điện cho bạn mà lời đầu tiên nói ra lại là muốn nhờ vả à? Hửm>
Một tiếng cười vang lên.
<Việc gì nói thử xem nào>
“Cái đó, mày có nhớ cái buổi xem mắt mà mày định sắp xếp cho tao trước đây không?”
<À, cái lần mà mày đã từ chối vì bận việc ấy hả?>
Vào khoảng thời gian đó, Cục Quản thúc thực sự rất bận rộn.
“Ừ, cái buổi xem mắt đó đấy”
<Vẫn nhớ. Cái đó thì sao?>
“Không biết là tao có thể nhận lại buổi xem mắt đó không vậy?”
<Đột ngột thế? Gần đây thấy cô đơn quá à?>
“À, ừm…Cứ cho là vậy đi”
Khi tôi nói ấp úng, thằng bạn của tôi lại bật cười lần nữa.
<Đợi chút, để tao hỏi thử xem>
“Được rồi, cảm ơn nhiều”
<Ừ>
Rồi cuộc gọi kết thúc.
Cũng không mất quá nhiều thời gian chờ đợi.
Trong lúc tôi đang nghịch điện thoại để giết thời gian, điện thoại đổ chuông không lâu sau đó.
“Ừ”
<Ừ, tao đây. Đối phương bảo là rất sẵn lòng? Cô ấy hỏi là liệu cuối tuần này có được không>
Dù là lời đề nghị xem mắt cũng đã được đưa ra khá lâu rồi, vậy mà lại có chỗ trống nhanh như vậy sao?
Chắc là sẽ không có vấn đề gì với người đó đâu nhỉ.
Dù có hơi lo lắng chút, tôi cũng không thể tự nhiên nói không ở đây được.
“Ừm, được thôi”
<Này, kiếm tiền cũng tốt, nhưng nếu cơ thể tàn tạ hết cả thì cũng sẽ chẳng còn lại gì đâu. Sống cẩn thận vào đấy>
“Ừ ừ, được rồi, cảm ơn. Vậy thì tao cúp máy đây. Lần sau tao sẽ đãi mày một bữa”
“...”
Trước mắt, nếu có thể, đây sẽ là cơ hội để tìm hiểu rõ về Chí mạng và mắt của tôi hơn.
Tiện thể, nếu cả hai hợp ý nhau hay gì đó, chúng tôi có thể bắt đầu hẹn hò luôn cũng được mà.
Nghĩ vậy, tôi quay lại.
“...”
“...”
“...”
Ở đó là ba người đang trợn tròn mắt nhìn tôi.
Jang Chaeyeon với vẻ mặt sốc nặng, Song Ahrin với đôi mắt ngơ ngác, và cả…
“Cô, cô Daon, cô đang khóc sao?”
“Ah, không, tôi không có khóc…!”
Yu Daon đang khóc.
Tôi cảm giác như là mình vừa phạm phải một lỗi lầm rất lớn vậy.