Tôi nhớ đến Trưởng Chi nhánh Gangbuk.
Lòng tham.
Tôi vẫn còn nhớ bàn tay dai dẳng và gương mặt khó chịu kỳ lạ đó.
“Làm sao cô biết được?”
Không quan tâm đến việc thức ăn đang nguội đi, tôi nhìn Jang Chaeyeon.
“...Tôi sẽ hỏi anh về ký ức của anh”
Jang Chaeyeon nhìn tôi trong khi đáp lại câu hỏi của tôi với một câu hỏi khác.
“Anh còn nhớ được đến đâu?”
“‘Đến đâu’ nghĩa là sao?”
“Anh chưa bao giờ thấy lạ sao?”
“Cô Chaeyeon, nếu cô cứ nói mơ hồ như vậy thì tôi cũng khó mà hiểu được”
Jang Chaeyeon làm một biểu cảm bối rối và nhắm mắt lại trước lời của tôi.
“Tôi cảm thấy có gì đó lạ lẫm khi nghĩ về chị”
“Lạ lẫm sao?”
“Thử nghĩ kỹ về khuôn mặt của người khác xem”
Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Nếu tôi bảo anh nhớ lại khuôn mặt của tôi, anh có nhớ ra được không?”
“...Được”
“...Nếu tôi bảo anh nhớ lại khuôn mặt của Song Ahrin, của Yu Daon?”
“...Được”
Chúng tôi còn vừa mới làm việc cùng nhau cho đến khi nãy mà.
“Không có chuyện cô không nhớ mặt bọn họ đâu nhỉ, cô Chaeyeon?”
“Không”
Jang Chaeyeon chậm rãi lắc đầu.
“Năng lực của chị, tôi đã từng nói cho anh về nó rồi nhỉ?”
Năng lực của chị gái của Jang Chaeyeon.
“Là thay đổi khuôn mặt nhỉ?”
“Nếu đào sâu hơn thì khác, nhưng nghĩ như vậy cũng được”
Jang Chaeyeon chậm rãi gật đầu.
“Nhưng điểm tôi cảm thấy kỳ lạ là ở đó”
“Cái gì lạ?”
“...”
Jang Chaeyeon mấp máy môi một hồi rồi mới mở miệng.
“Chị trong ký ức của tôi lúc nào cũng khác cả”
“Ý cô là sao?”
Jang Chaeyeon cúi đầu rồi nói tiếp với vẻ mặt cay đắng.
“Có ngày, chị ấy xuất hiện với dáng vẻ của một bà lão, xong lại có ngày, chị ấy xuất hiện dưới hình dạng một đứa trẻ năm tuổi, khiến chúng tôi giật mình. Đó không phải là chị ấy có ý định trêu đùa, mà chỉ là vì chị ấy không muốn bản thân được nhớ tới theo một cách cụ thể”
“Tại sao?”
“Bởi vì khi ấy ta sẽ trở nên gắn bó”
Jang Chaeyeon nói vậy như thể đó là một điều hiển nhiên.
“Khi trở nên gắn bó, con người sẽ đưa ra những phán đoán sai lầm. Nó có thể đặt ta vào nguy hiểm, và cũng có thể kéo theo cả những người khác vào nguy hiểm”
“...”
Đó là một câu chuyện cay đắng.
Đối với nhân viên thực địa tại Cục Quản thúc, trở nên gắn bó đồng nghĩa với việc đến gần hơn với cái chết.
Vậy mà, thật trớ trêu thay khi ta phải làm việc với cùng một người trong một thời gian dài để có thể làm việc nhóm hoặc sinh tồn.
“Chẳng lẽ cô Chaeyeon cư xử lạnh lùng như vậy là bởi vì cô không muốn trở nên gắn bó sao?”
Tôi nhìn cô ấy và nói vậy với chút đùa giỡn để thay đổi bầu không khi, và Jang Chaeyeon gật đầu.
“...Thật sao?”
“Ừm”
Thật đấy à?
Cách cư xử này chỉ là để trách trở nên gắn bó thôi sao?
Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt ngỡ ngàng, Jang Chaeyeon lảng tránh ánh mắt của tôi và lẩm bẩm.
“...Tất nhiên, do là đã sống như này quá lâu nên tôi cũng đã quen với nó rồi”
“Chẳng lẽ việc cô Ahrin đôi khi lại nói rằng mình đã thay đổi cũng là…”
“...”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Hồi ấy cô ta lại ít nói hơn nhiều”
“...”
Một Song Ahrin trầm tính và một Jang Chaeyeon năng động sao?
Ít nhất thì tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi chuyện đó.
“Dù sao đi nữa”
Jang Chaeyeon nói tiếp, gạt bỏ lời của tôi.
Có lẽ do đang cảm thấy xấu hổ, cô ấy nói nhanh hơn bình thường.
“Tôi không nhớ được những dáng vẻ khác của chị ấy”
“...Chỉ vì lý do đó thôi sao?”
“Tôi cũng đã nói chuyện với mấy người kia”
Cô ấy đã trao đổi với những người khác mà tôi chẳng hề hay biết kìa.
Tôi khoanh tay lại lắng nghe Jang Chaeyeon nói.
“Song Ahrin cũng nói rằng cô ta không nhớ ký ức lúc đó. Cô ta cũng đã thử kiểm tra xem có bị thôi miên hay không, nhưng cô ta bảo là phần ký ức đó không bị chạm đến”
“Còn cô Daon thì sao?”
“Cô ta không nhớ rõ những người đã từng ở Bệnh viện”
Lạ là chỉ có những phần ký ức mơ hồ là bị lấy đi.
Khi tôi đang chau mày, Jang Chaeyeon nhìn tôi.
“Gần đây anh có điều gì mà mình không nhớ ra được không?”
“...Điều không nhớ ra được…”
Tôi có bị mất ký ức không nhỉ?
Và dù là có đi chăng nữa, làm sao mà tôi có thể nhớ ra được?
Nó là một phần ký ức bị ‘mất’ theo đúng nghĩa đen mà.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy…
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn rơi ra từ trong túi áo của tôi và mở ra một cách ồn ào.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[KO - Trường hợp nhận định rằng bản thân đã đánh mất ký ức]
1. Nếu không chắc chắn về ký ức của mình, hãy thử tìm những ghi chú.
2. Nếu không có ghi chú nào, hãy tìm kiếm cảm giác bất thường. Tổ tiên của bạn đã phát triển cảm giác bất thường là để dành cho những lúc như này.
3. Nếu bạn không cảm thấy bất thường ở đâu, hãy thử lục lọi kỹ qua ký ức của mình. Gần đây có người nào hay vật nào đã biết mất khỏi bên cạnh bạn không? Và bạn có quên về nó không?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi đọc sổ hướng dẫn và chìm vào suy nghĩ.
Ghi chú.
Không có.
Cảm giác bất thường…
Tôi nhắm mắt lại và thử tập trung, nhưng không thực sự cảm nhận được gì đặc biệt.
Vật thể hoặc người nào đó đã biến mất…
Vật thể hoặc người…
“Không có gì cả?”
Nếu phải nói thì em gái tôi đã biến mất, nhưng điều này vẫn còn đọng lại rõ trong ký ức của tôi thay vì là mơ hồ.
“...Lạ thật đấy”
Jang Chaeyeon nhíu mày lẩm bẩm.
“Được rồi. Dù sao thì anh cứ thử nghĩ kỹ xem phòng chẳng may có gì”
“Tôi sẽ làm vậy”
Tôi nên bàn bạc chuyện này với Trưởng Chi nhánh.
Dường như mối quan hệ giữa hai người đó không được tốt cho lắm.
“Được rồi, vậy thì tôi đi—”
“Đi đâu?”
Jang Chaeyeon giữ chặt lấy tay tôi khi tôi đang chuẩn bị đứng dậy.
Cảm giác mát lạnh từ bàn tay của cô ấy như khiến tôi bừng tỉnh.
“...Sao vậy?”
Tại sao cô ấy lại giữ tôi lại?
Tôi nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt khó hiểu, và cô ấy nghiêng đầu rồi chỉ xuống bàn.
“Anh phải ăn chứ”
“À, không phải là cô gọi tôi đến để nói về chuyện vừa rồi sao?”
“Tôi gọi anh đến để nấu cơm cho anh mà. Vừa rồi là tiện thể nói luôn thôi”
Vậy ra ưu tiên là đồ ăn à.
Tôi ngồi xuống bàn trước lời của Jang Chaeyeon, vừa ăn vừa chìm vào suy nghĩ.
Trưởng Chi nhánh Gangbuk.
Rốt cuộc là một người ở vị trí Trưởng Chi nhánh như vậy muốn làm gì chứ?
“Khi ăn thì tập trung vào việc thưởng thức”
“Vâng”
Ngon thật.
***
Sau khi dùng xong bữa với Jang Chaeyeon và kiên quyết từ chối lời mời ngủ lại của cô ấy, tôi đi đến văn phòng Trưởng Chi nhánh vào ngày hôm sau.
Trưởng Chi nhánh đang sắp xếp tài liệu.
“Cậu Kim Jaehun”
Cô ấy hơi mở mắt nhìn tôi.
“Cậu không thể cứ tùy tiện đến gặp Trưởng Chi nhánh như này đâu. Ta ít nhiều gì cũng là người có chức vụ Trưởng Chi nhá—”
“Hình như là Trưởng Chi nhánh Gangbuk đã ăn mất thứ gì đó của chúng tôi rồi?”
“Ta sẽ xé toạc mõm của thằng già điên đó. Theo ta”
Trưởng Chi nhánh đứng bật dậy và bắt đầu bước đi.
“Không, cô thực sự định đi sao?”
“Ta đã cảnh cáo lão già đó rồi mà nhỉ? Rằng ta sẽ xé toạc mồm lão ra nếu lão dám tham ăn đấy? Vậy mà hắn lại dám động vào nhân viên của chi nhánh chúng ta? Đó là một lời tuyên chiến, một lời tuyên chiến”
Trưởng Chi nhánh nghiến răng thành tiếng và bắt đầu bước đi.
Xét đến cách cô ấy đang mở to cả hai mắt thể kia, có vẻ là cô ấy đang rất tức giận.
“Đợi đã, vậy thì chúng ta phải cùng đi máy ba—”
“Không có thời gian cho cái đó đâu”
Trưởng Chi nhánh đập xuống bàn “Rầm!” một cái, nhấn vào nút, và cái bàn tách ra.
“Chúng ta sẽ đi đường này”
“Còn những người khác—”
“Ta sẽ bảo thư ký gửi email cho họ”
Hóa ra Trưởng Chi nhánh cũng có thư ký à.
Tôi chậm rãi đi theo sau Trưởng Chi nhánh.
Trưởng Chi nhánh sải bước nhanh.
Khung cảnh của căn hầm dưới lòng đất mà tôi lâu rồi mới được nhìn thấy phản chiếu trong mắt của tôi.
Tôi đã chiến đấu với hồi quy giả tại đây với quyết tâm để chết.
Mặc dù lý do có hơi nực cười, nhưng đó là điều duy nhất mà tôi nghĩ ra được sau khi trở thành một hồi quy giả.
“À, nói mới nhớ, tình trạng của Kim Wanwoo như nào rồi?”
“Cậu Kim Wanwoo ầy à”
Trưởng Chi nhánh thoáng đứng lại trước lời của tôi.
“À, chúng ta không nên nói về nó bây giờ. Có thể sẽ bị ăn mất đấy”
“Bị ăn mất?”
“Cậu nhìn thì sẽ biết thôi”
Cô ấy nói vậy rồi lại tiếp tục bước đi
Tôi đi theo sau Trưởng Chi nhánh.
Không lâu sau, cô ấy đứng trước một cánh cửa sắt khổng lồ.
Lần này cũng là một cánh cửa không có tay cầm hay nút bấm.
Trưởng Chi nhánh có chìa khóa riêng để mở nó sao?
“Hừm…!”
Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy, Trưởng Chi nhánh nắm lấy cánh cửa sắt khổng lồ bằng cả hai tay và bắt đầu mở banh nó ra.
-Két…két…!
Cùng với một âm thanh kinh khủng, cánh cửa sắt bắt đầu mở ra.
“Nào, mau đi nhanh thôi”
Rồi cô ấy nhìn tôi sau khi thấy cánh cửa đã được mở ra vừa bằng một cánh tay của mình.
“À…vâng…”
“Nhanh lên, nhanh lên. Nếu bị bắt quả tang thì ta sẽ bị mắng mất”
Cô ấy muốn đi nhanh không phải là vì bị tay đau mà là vì không muốn bị mắng nếu bị bắt quả tang à.
Khi tôi cúi người và đi qua bên dưới cô ấy, Trưởng Chi nhánh cũng từ từ rời khỏi cánh cửa.
-Rầm!
Cánh cửa đóng lại lần nữa.
“Theo ta”
Cô ấy lại bắt đầu bước đi như một cơn bão.
Trưởng Chi nhánh sải bước nhanh lên lối cầu thang giống hệt cái trong phòng Trưởng Chi nhánh.
-Rầm!
Cô ấy mở cửa bằng vũ lực và đi lên.
Khi tôi thò đầu ra nhìn vào phòng, ở đó là một căn phòng với thiết kế giống hệt phòng của Trưởng Chi nhánh.
Hóa ra phòng của các Trưởng Chi nhánh đều giống nhau hết cả.
“...Chà”
Khi tôi quay đầu lại trước giọng nói già nua, ở đó là một ông lão đang tặc lưỡi nhìn tôi và Trưởng Chi nhánh.
“Mấy người thực sự phải rêu rao là mình đang đến mà”
“Này, Kim Pilsoo”
Trưởng Chi nhánh sải bước đến chỗ ông lão và nắm lấy cằm ông ta.
“Ta nhớ là đã nói rằng nếu lão dám động vào người của chi nhánh ta, ta sẽ nhổ cái mõm chó của lão ra rồi mà nhỉ?”
“Thật là, già đầu vậy rồi mà vẫn nóng tính thế—”
“Ta thực sự sẽ nhổ nó ra đấy?”
Trưởng Chi nhánh kéo mạnh lấy cằm của ông lão, và ông lão vỗ nhẹ vào tay của Trưởng Chi nhánh.
“Được rồi, ta hiểu rồi mà. Bỏ tay ra đi”
Trưởng Chi nhánh lườm ông lão rồi buông tay ra, và ông lão sờ nắn cằm của mình trước khi nhìn tôi.
“Cậu đã nhận ra à?”
“Không phải”
“Ta đã nghĩ cậu là người cần phải để ý nhất trong Phòng Nhân sự, nhưng có vẻ là ta đã già rồi.
Kim Pilsoo, Trưởng Chi nhánh Gangbuk, thở dài rồi nhìn tôi.
“Ta đã ăn vì cần đến chúng”
“...Vì cần đến chúng?”
“Đúng vậy”
“Không phải vì tư lợi cá nhân?”
“Cũng có một phần của giao dịch, nhưng nó sẽ không gây hại đến Cục Quản thúc”
“Nó có thể gây hại đến những người này”
Hai người họ bắt đầu lời qua tiếng lại trong khi chỉ trỏ nhau.
“...Cái việc ăn đó, ông thực sự đã ăn rồi sao?”
Khi cuộc trò chuyện dần trở nên căng thẳng hơn, tôi giơ tay ra để ngăn hai người họ lại và nhìn Trưởng Chi nhánh Gangbuk.
“Ta ăn rồi”
“...”
Ông ta ăn rồi.
Theo những gì Jang Chaeyeon nói, nó là một khái niệm, hoặc là một ký ức.
Lòng tham nghĩa là ăn thứ gì đó sao?
“Ông đã ăn cái gì?”
“Biết rồi thì cũng chẳng có gì tốt đâu. Và nếu suy nghĩ kỹ về nó, cô cũng sẽ biết thôi”
“...Ta biết sao?”
Trưởng Chi nhánh nhíu mày, và trong khi nhìn cô ấy như vậy, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Không có thay đổi lớn nào cả.
“...”
À không.
Có một cái đấy.
Dạo gần đây, chúng tôi, chính xác hơn là Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đã bắt đầu cãi nhau nhiều hơn.
Có phải là từ lúc chúng tôi đến đây không nhỉ?
“...Tôi hiểu rồi”
Hai người kia nhìn về đây trước lời của tôi.
“...Cậu hiểu rồi sao?”
“Suy luận cũng nhanh nhạy đấy”
Trưởng Chi nhánh mở to mắt, và Trưởng Chi nhánh Gangbuk nhìn tôi với một nụ cười.
“Thứ ông đã ăn…”
Tranh cãi, bất hòa, và ghen tị
“Là sự gắn kết của chúng tôi”
“Ta không có ăn cái đó”
Trưởng Chi nhánh Gangbuk trả lời dứt khoát.