Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

201-4XX - Chương 249: Quãng thời gian địa ngục

Điều gì tạo nên một con người?

Đã từng có những lúc tôi trầm ngâm điều này một mình.

Suy nghĩ này đã nảy lên trong đầu tôi sau khi tôi xem qua vô số những ghi chép mà bản thân để lại.

Kim Jaehun của Phòng Tài chính và Kim Jaehun của Phòng Nhân sự có phải là cùng một người không?

Tôi thì nghĩ là không.

Tôi có thể được coi là chính tôi bởi vì tôi có những ký ức hoàn chỉnh của riêng mình.

Theo nghĩa đó…

“...”

Tôi rời mắt khỏi Park Yeeun đang nhìn về đây với ánh mắt tha thiết và quay sang Aileen đang ngồi ở phía đối diện.

Khi Aileen nhìn Park Yeeun với ánh mắt thù địch, phản ứng của con bé trông như thể đã bị phản bội bởi người bạn thân thiết nhất vậy.

Từ góc nhìn của con bé, Aileen chắc hẳn phải như một người thầy.

Không giống tôi, người lớn tuổi hơn con bé nhiều, Aileen có thể được coi như là chị gái của Park Yeeun vậy.

Đó là lý do tôi hoàn toàn hiểu được tại sao Park Yeeun lại bị sốc đến vậy.

Tôi mở lời với một cảm giác trách nhiệm nặng nề trong lòng.

“Cơ thể cô thế nào rồi?”

“Tôi ổn mà. Dù cứ liên tục phải kiểm tra gì đó có hơi phiền phúc chút, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác”

Aileen bình thản trả lời câu hỏi của tôi như thể chuyện đó chẳng đáng bận tâm gì.

May mắn thay, Aileen vẫn giữ được ký ức về Cục Quản thúc.

Và không chỉ có mỗi ký ức về Cục, cô ấy vẫn giữ được những ký ức cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.

“...”

Nhìn cô ấy lướt tay trên bàn như thể thấy gì đó kỳ lạ, tôi tự hỏi liệu điều đó có phải là sự thật hay không nữa.

“Dù vậy, vẫn an toàn là may mắn rồi còn gì”

“Đó là bởi vì cô Aileen đã đưa ra quyết định mà”

“Không đâu. Đó là một quyết định đúng đắn”

Aileen nhìn tôi trong khi lướt tay trên mặt bàn.

“Nếu không làm vậy, có lẽ đầu của chúng ta đã bị làm cho nổ tung bởi thiên thần rồi”

“Haha”

Tôi nhìn Aileen với một nụ cười khô khan, và cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Dù vậy, may quá rồi”

“Ừm?”

“Vì anh vẫn còn sống”

Tôi thoáng im bặt trước lời của Aileen.

“Tôi đã lục lọi trong những ký ức còn sót lại của mình. Sau cùng, thời gian là tất cả những gì tôi có mà”

Aileen ngả người ra sau và nhìn lên trần.

Tay áo của bộ đồ bệnh nhân đung đưa.

“Nhưng mà tất cả những người tôi còn nhớ đều đã chết rồi”

“...”

“Bố mẹ tôi, rồi cả những người khác”

“Ra…vậy”

“Và mọi người đáng lẽ đều đã sống nếu tôi đã làm tốt hơn chút”

Cô ấy nhắm mắt lại.

Aileen bây giờ đang nhìn thấy khung cảnh nào?

“Nên là, dù kể ra thì có hơi buồn cười”

Aileen mở mắt và nhìn tôi.

“Tôi mong rằng anh sẽ không chết”

“...”

Đó là phản ứng mà tôi có thể phần nào đoán được.

Phần là do tôi đã nghe được từ Trưởng Chi nhánh, và cả hiện tại Aileen cũng đang ở trong tình trạng bất ổn. 

“Đừng lo”

Trước hết, tôi cần phải ưu tiên xua tan nỗi lo của cô ấy. 

“Tôi không phải là người sẽ chết dễ như vậy đâu. Còn có cả các thành viên trong phòng tôi nữa mà”

Thời cơ đây rồi. 

Tôi hơi quay đầu sang bên và ra hiệu bằng cằm cho Park Yeeun.

Park Yeeun, nhận được tín hiệu của tôi, nở một nụ cười gượng gạo. 

“Haha, xin chào, ạ…”

“...Người này là thành viên phòng anh à?”

Aileen nhìn Park Yeeun với ánh mắt vô cảm rồi quay sang tôi, và nụ cười gượng gạo của Park Yeeun liền méo xệch đi trước cảnh tượng đó. 

“...Ừm. Con bé là thành viên phòng tôi”

“Đây là người duy nhất sao?”

“...”

Sao cô ấy lại hỏi cái đó vậy?

Tôi suy ngẫm trong giây lát, nhưng do là cũng không thể nói dối ở đây, tôi chậm rãi lắc đầu. 

“Không đâu. Vẫn còn những người khác nữa”

“Là ai? Phụ nữ?”

Việc họ là phụ nữ quan trọng đến vậy à?

“Ừm…”

Tôi bắt đầu chậm rãi giải thích đủ để Aileen có thể hiểu được.

Theo lời Trưởng Chi nhánh thì ký ức có thể quay trở lại, nên là tôi cố giải thích đầy đủ nhất có thể. 

“Cô Daon, ừm, có năng lực hồi phục. Cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều…Nếu không có cô ấy ở đó, tôi có lẽ đã chết không chỉ một hai lần”

“...Ừm”

“...Cô Chaeyeon…có thể trông lạnh lùng ở bên ngoài, nhưng cô ấy thực ra lại là một người rất ấm áp. Cô ấy rất quan tâm đến những người mà cô ấy đã phần nào công nhận…hoặc là những người mà cô ấy mở lòng”

“......Ừm”

“Cô Ahrin thì cực kỳ khó tính, nhưng cô ấy cũng có thể gọi là kiểu người mà khi ta vừa mới quay lưng lại là cô ấy đã hoàn thành xong xuôi tất cả công việc của mình rồi. Nên là làm việc cùng với cô ấy rất thoải mái”

“.....”

Aileen nhìn chằm chằm vào tôi. 

“Không có người nào là đàn ông à?”

“Tôi đã nói về Trưởng phòng rồi còn gì. Dạo gần đây ông ấy đang bị rụng tóc khá nhiều—”

“Không phải. Phòng của anh chỉ có mỗi vậy thôi à?”

Ánh mắt của Aileen dán chặt vào tôi. 

“Đâu, còn có cả thực tập sinh Yeeun nữa này”

Khi tôi giơ ngón cái chỉ vào Park Yeeun, con bé lại cười gượng gạo lần nữa.

“Chị, chị…em đã lo lắng cho chị lắm ạ…”

Park Yeeun lắp bắp mở lời, và Aileen nhìn chằm chằm vào con bé trước khi mở miệng. 

“Chúng ta…đã từng thân thiết à?”

“...Ưm…”

Park Yeeun làm vẻ mặt bối rối như thế không biết phải nói gì trước câu hỏi của Aileen.

“Cái đó, ah, ưm”

“Chúng ta đã từng thân thiết à?”

Sự bối rối trào lên khuôn mặt của Park Yeeun. 

Thân thiết.

Đó không phải là một từ ta có thể dễ dàng tự tin khẳng định. 

Đặc biệt khi người hỏi lại chính là đối phương, ta khó có thể nói rằng cả hai thân thiết trừ khi phải cực kỳ tự tin. 

Đó cũng là một phần của mối quan hệ giữa người với người mà. 

“Em, em…nghĩ vậy ạ”

Aileen thoáng nhắm mắt lại trước lời của Park Yeeun. 

“Ra vậy”

“...”

Tôi có nên can thiệp vào ở đây không?

Trong khi tôi đang nghĩ vậy, điện thoại của tôi rung lên. 

Là Trưởng Chi nhánh. 

“...À, tôi ra ngoài nghe máy chút nhé”

Tôi từ từ đi ra khỏi cửa và trả lời cuộc gọi của Trưởng Chi nhánh. 

“Vâng, Trưởng Chi nhánh”

<Cô Aileen thế nào rồi?>

“Ừm…”

<Thực ra, ta đã muốn theo dõi tình trạng của cô ấy thêm một thời gian nữa, nhưng do là cô ấy đã quá kiên quyết nên ta cũng chẳng còn cách nào khác>

“Kiên quyết sao?”

<Cô ấy muốn gặp cậu Kim Jaehun cho bằng được>

Giọng của Trưởng Chi nhánh vang đến từ đầu dây bên kia.

<Nhưng điều đó cũng dễ hiểu mà. Đặc biệt là khi bị mất trí nhớ, ta khó mà không cảm thấy gần bó hơn với những người mà bản thân vẫn còn nhớ>

“...”

<Tất cả mọi người còn sót lại trong ký ức của mình đều đã chết do bị cuốn vào các biến cố, và nếu vẫn còn một người đang sống, bất cứ ai cũng sẽ như vậy cả>

“...Đúng vậy”

<Nhưng ta phản đối việc điều chuyển cô ấy sang Phòng Nhân sự>

“...”

<Không nói gì sao? Cậu muốn cô ấy chuyển sang Phòng Nhân sự thật đấy à?>

“Không phải đâu. Tôi cũng nghĩ rằng cô Aileen nên ở lại Phòng Ứng phó”

<Thế thì tại sao cậu lại không nói gì?>

“Tôi phải chịu trách nhiệm mà”

Trách nhiệm của người duy nhất còn sống sót trong ký ức của cô ấy. 

Trách nhiệm khi đã lựa chọn bị cuốn trôi bởi dòng sông dù biết rằng cô ấy sẽ mất đi ký ức của mình. 

“Vậy nên tôi không thể nói gì cả”

<Cậu thực sự ngay thẳng đến mức kinh tởm mà>

Một tiếng cười vang lên ở đầu dây bên kia rồi dừng lại. 

<Đừng quên cảm xúc đó. Đó là cảm xúc mà một nhân viên của Cục Quản thúc phải có>

“...”

<Nếu chúng ta nói chuyện lâu thêm nữa, cậu sẽ hết thời gian thăm bệnh mất. Vậy thì ta ngắt máy nhé?>

Và trước khi tôi có thể nói gì, cuộc gọi đã kết thúc. 

Tôi chậm rãi nhìn về phía sau cánh cửa. 

Cảm giác như một gánh nặng lớn vừa được gỡ bỏ khỏi vai tôi vậy. 

***

Aileen và Park Yeeun nhìn người đàn ông đi ra khỏi cửa. 

Bây giờ chính là cơ hội. 

Người đàn ông chắc hẳn đã ra ngoài để cho cô thời gian nói chuyện với Aileen.

Park Yeeun nghĩ vậy và nhìn Aileen.

“Ah, chị, em thực sự đã lo lắng cho chị lắm đấy ạ. Em còn nghe được là chị đã bị mất trí nhớ nữa…”

“...”

“Và ngay cả khi chỉ còn lại chị và anh trai, em cũng đã rất lo lắng cho chị—”

“Thành thật mà nói”

Aileen ngắt lời Park Yeeun. 

“Vâng, vâng?”

“Tôi không nhớ cô là ai”

Park Yeeun cũng biết điều đó. 

Nhưng khi nghe được chính điều đó trực tiếp từ Aileen, cô có cảm giác như trái tim của mình vừa trở nên nặng trĩu. 

‘Chị thích em’

Đó là lời mà Aileen đã nói khi mới gặp Park Yeeun. 

‘À, đừng hiểu nhầm nhé. Không phải là chị thích hoàn cảnh của em hay gì đâu. Thay vào đó, chị chỉ có chút đồng cảm với em vì là một người đã trải qua hoàn cảnh tương tự thôi’

‘...’

‘Dù sao đi nữa, nếu đã bước vào thế giới điên rồ này, em hẳn là cũng phải có một ý chí to lớn lắm, đúng chứ?’

Aileen trong ký ức của cô nở một nụ cười sảng khoái và nhìn Park Yeeun. 

‘Hãy cùng cố gắng nhé’

“Những người còn sót lại trong ký ức của tôi không nhiều đến vậy”

Aileen nhắm mắt lại. 

Một biểu cảm đau đớn hiện ra trên khuôn mặt của cô ấy.

“Bố mẹ đã qua đời của tôi, và những người đồng nghiệp đã làm việc cùng tôi”

“...”

“Tất cả đều đã chết. Người thì chết do tôi vẫn còn thiếu sót, người thì chết bởi vì họ đã ở quá xa để tôi có thể làm được gì, và cũng có những người chỉ đơn giản là rời đi chẳng vì lý do gì”

“Chị…”

“Có lẽ tôi là một người cô đơn chăng”

“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu ạ!”

Park Yeeun hét lớn, và Aileen nhìn cô rồi đặt ngón trỏ lên môi. 

“Suỵt. Kim Jaehun đang trả lời điện thoại mà. Chúng ta không nên làm phiền anh ta”

“...”

“Dù sao đi nữa, việc là một người cô đơn cũng chẳng có gì đặc biệt cả”

Aileen nhìn Park Yeeun. 

“Trong ký ức của tôi, tất cả đều đã chết, chỉ ngoại trừ một người”

“Chị…”

“Điều đó có nghĩa là những người khác có thể chẳng là gì đối với tôi, và Kim Jaehun có thể là một người đặc biệt đối với tôi”

‘Không, thực sự là một người đặc biệt chứ’, Aileen lẩm bẩm, ánh mắt của cô ấy nhìn về xa xăm, xong lại quay về Park Yeeun. 

“Nhưng tôi không nhớ cô”

“...”

‘Điều đó có nghĩa là…’

Aileen không nói thêm gì nữa. 

Dù vậy, Park Yeeun biết chính xác điều cô ấy muốn nói. 

Cô từ từ trượt mình ngồi xuống ghế. 

Và rồi, cánh cửa mở ra và người đàn ông đi vào. 

“Anh về rồi à? Sao anh lại nghe điện thoại lâu vậy chứ?”

“Tôi đâu có ra ngoài lâu đến vậy?”

“Có thể là anh chỉ trả lời điện thoại trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng khoảng thời gian đó là đủ dài đối với tôi rồi. Tương đối thôi”

“Nếu cô đã bảo vậy thì tôi cũng chẳng thể nói gì được rồi”

Khi nào thì khoảng thời gian như địa ngục này mới kết thúc đây?

Park Yeeun cúi đầu xuống trong khi nhìn người đàn ông nói chuyện với Aileen.

Một nỗi cô đơn tột cùng trào lên trong cô. 

***

Vài ngày sau. 

“...Đến nơi rồi”

“Aha. Vậy ra đây là Phòng Nhân sự”

Aileen liếc nhìn cửa chính của Phòng Nhân sự.

Sau khi nói chuyện với Trưởng Chi nhánh, Aileen đã quyết định sẽ tạm thời ở lại Phòng Ứng phó.

Cô ấy sẽ xuống khỏi vị trí Trưởng phòng, nhưng vẫn sẽ ở lại Phòng Ứng phó. 

Cô ấy cũng sẽ thi thoảng hỗ trợ Phòng Nhân sự nếu cần thiết. 

Aileen hít một hơi sâu rồi mở cửa. 

-Két…

Ánh mắt của mọi người trong Phòng Nhân sự đổ dồn về phía Aileen.

“Gì vậy? Đến sớm hơn tôi nghĩ”

“Xin chào!”

“...”

Song Ahrin, Yu Daon, và Jang Chaeyeon nhìn Aileen, và Trưởng phòng cũng nở một nụ cười hài lòng. 

Chỉ có mình Park Yeeun là đang ngoảnh đi như thể đã làm gì đó có tội.

Aileen hắng giọng. 

“Khụ khụ”

Rồi cô ấy mở miệng. 

“Tôi muốn đưa Kim Jaehun đến Phòng Ứng phó”

“Chẳng lẽ cô mất khả năng suy nghĩ bình thường thay vì ký ức à?”

“Tính cách của cô thay đổi khi bị cuốn trôi bởi con sông đó rồi à? Giống mấy người chẳng khác gì xác chết đó?”

“...Hà”

Ba người kia nhìn Aileen, và Trưởng phòng vội vàng đứng dậy khỏi chỗ.

“Ta, ta đi mua cà phê đây”

Trưởng phòng nhanh chóng đi ra khỏi cửa. 

“Không được sao?”

Aileen nhìn tôi, vẻ mặt của cô ấy đầy thắc mắc.