“Mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
-Két…
Người đàn ông trẻ kéo ghế ngồi xuống trong khi nhìn người phụ nữ trung niên.
“Tôi cũng không biết nữa”
“Sẽ ổn thôi”
Người đàn ông xăm trổ đầy mình đáp lại lời lẩm bẩm của người phụ nữ với giọng khàn khàn.
Những con người tụ tập ở đây hoàn toàn không có một điểm chung nào.
Người thì mang dáng vẻ hiền lành như mọt sách, và ngược lại, người thì trông như sẽ chẳng bao giờ làm điều gì hợp pháp.
Họ chỉ có một điểm chung duy nhất.
Phòng Ứng phó Chi nhánh Gangseo.
“Nghe bảo là cô ấy đã bị mất trí nhớ”
“Cô ấy thậm chí còn chẳng nhớ chúng ta, và chỉ còn lại ký ức về…những người bạn đã hy sinh khi làm nhiệm vụ”
Ánh mắt của Aileen khi nhìn họ.
Đó là một ánh mắt như thế mới nhìn thấy họ lần đầu.
Một ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa cảnh giác khi nghe được rằng họ ở trong cùng một phòng ban.
“Đây là lần đầu tiên tôi biết Trưởng phòng có thể nhìn người khác với ánh mắt như vậy đấy”
Khi người đàn ông trông như mọt sách lẩm bẩm, người đàn ông với vẻ ngoài bặm trợn liền tặc lưỡi.
“Đừng có quên. Dù Trưởng phòng có nhiều kinh nghiệm và khả năng phán đoán xuất sắc, nhưng cô ấy trẻ hơn chúng ta đấy”
“...Phải rồi”
“Dù cho tuổi tác không quan trọng đi chăng nữa, nếu không phải là kinh nghiệm làm việc mà là kinh nghiệm sống, thế thì đó lại là chuyện khác”
Sau một thoáng im lặng, người phụ nữ đứng dậy và vỗ vai hai người kia.
“Không sao đâu. Đừng lo lắng”
Hai người họ ngẩng lên nhìn người phụ nữ, và cô mỉm cười.
“Trưởng phòng dù có lạc lối đi nữa, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi vào con đường sai trái đâu”
“Đúng là như vậy nhỉ?”
“Đúng đấy. Nếu là Trưởng phòng của chúng ta thì cô ấy chắc chắn sẽ tìm thấy con đường đúng đắn”
“Cô ấy sẽ sớm quay lại với chúng ta và bảo rằng mọi thứ đều ổn thôi”
“Ừm. Khi ấy chúng ta chỉ cần chào đón Trưởng phòng với một vòng tay rộng mở thôi”
-Rầm!
Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, và Aileen bước vào.
Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt của ba người.
“Trưởng phòng!”
“Tôi vừa pha một cốc cà phê hòa tan rất tuyệt—”
Aileen chỉ khẽ gật đầu với ba người bọn họ và sải bước nhanh đi đâu đó.
“Trưởng phòng?”
Và rồi, cô ấy lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo của mình.
Đó là một khẩu súng bắn đạn cao su.
Cô ấy định sử dụng cái đó vào mục đích gì chứ?
Ba người họ nhìn Aileen với vẻ mặt khó hiểu, và rồi…
“...Nhìn kìa”
Người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn vỗ nhẹ vào vai người đàn ông trông như mọt sách.
Khuôn mặt của anh ta đã tái nhợt vì sợ hãi.
“Là Phòng Nhân sự…”
“Vâng? Phòng Nhân sự sao? Muốn đùa thì hãy…”
Người đàn ông đang mỉm cười nói bỗng cứng đờ lại.
Có năm người đang đứng ở sau cánh cửa.
“Phòng…Phòng Nhân sự…”
Giọng nói của người đàn ông trông như mọt sạch tràn đầy sợ hãi và cảnh giác.
Phòng Nhân sự.
Một phòng ban được biết đến là được Trưởng Chi nhánh ưu ái.
Nghe nói đó là một phòng ban toàn mấy cá nhân quái vật có thể xử lý công việc giấy tờ và công việc thực địa cùng một lúc.
Một huyền thoại sống trong giới văn phòng với những cá nhân tự hào sở hữu sức mạnh có thể sánh ngang với Phòng Cách ly.
Một phòng ban đã từng giải quyết những nhiệm vụ tối mật, và nghe nói rằng họ đã đối đầu với các đối tượng thù địch của Cục Quản thúc mà vẫn hoàn toàn lành lặn trở về.
Và hơn tất cả, đó là một phòng ban nổi tiếng vì tất cả các thành viên đều có tính cách tệ hại.
“Tại sao Phòng Nhân sự lại ở đây…”
“Không có chuyện họ đến để xử lý Trưởng phòng đâu nhỉ…? Vì họ nghĩ rằng Trưởng phòng đã bị mất trí nhớ, hoặc là…đã bị cuốn vào một hiện tượng dị thường nào đó…”
Không biết có phải là đã nghe thấy giọng của bọn họ hay không, người đàn ông đang đứng phía trước để thoát ra một tiếng thở dài não nề.
Bọn họ đã khiến những người đó cảm thấy khó chịu sao?
Chẳng lẽ mấy người đó nghe thấy rồi?
Bọn họ nhìn Phòng Nhân sự với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Trước ánh mắt của họ, người phụ nữ tóc đen mỉm cười và vẫy tay lại.
Khi người phụ nữ làm vậy, cô ấy trông cũng không xấu tính đến thế.
“Thực sự là rất xinh đẹp nhỉ, thật đấy”
“Suỵt, họ mà nghe thấy là anh chết đấy”
Người phụ nữ vươn tay ra để ngăn người đàn ông với vẻ ngoài dữ tợn đang lẩm bẩm lại rồi nhìn Aileen.
Sau khi chuẩn bị hai khẩu súng lục sử dụng đạn cao su, Aileen mặc vào áo chống đạn và đi ra khỏi cửa.
“Đi thôi”
“Cô thực sự không cần phải—”
“Nói là làm”
Cô ấy ngắt lời người đàn ông với giọng dứt khoát và đóng cửa lại.
-Két…Rầm!
Khi cánh cửa đóng lại, ba người họ nhìn nhau.
“Chuyện gì đang xảy ra đây?”
“Tôi không biết nữa”
“Trưởng phòng, cô ấy sẽ không sao đâu nhỉ…?”
Cảm giác bất an hiện rõ lên khuôn mặt của cả ba.
“Chúng, chúng ta có nên đi xem không?”
“Hay là tí nữa rồi đi…”
“Phải chuẩn bị tinh thần đã…”
Chẳng biết xui xẻo thế nào, một việc như này lại xảy ra vào đúng ngày mọi người đang nghỉ trực.
Họ bắt đầu chuẩn bị trang bị trong khi ôm đầu.
***
Tôi bí mật thở dài trong khi nhìn Aileen đang tự tin bước đi với khẩu súng lục dắt bên hông.
Khởi nguồn của sự việc là như này.
“Phòng Nhân sự thế này, Phòng Nhân sự thế nó, nhưng không phải mấy người cũng chỉ là nhân viên văn phòng thôi à”
Aileen nói vậy trong khi nhìn ba người kia.
Ba người kia nghiêng đầu.
“Chúng ta đúng là nhân viên văn phòng mà nhỉ?”
“Đúng vậy”
“Mấy cái đứa làm việc bằng cách gõ mổ cò mà lại dám nhận mình là nhân viên văn phòng à? Mấy người nên cảm thấy biết ơn là tôi chưa giết cả hai đấy”
Trước lời của Yu Daon và Jang Chaeyeon, Song Ahrin trừng mắt nhìn hai người họ.
“...Tôi đã làm tốt hơn dạo gần đây rồi”
“Đừng có mà nói chuyện nực cười. Cô còn dùng máy tính kém hơn cả Tóc Đen đấy”
“...”
Jang Chaeyeon mím chặt môi như thể đang ấm ức.
Thực chất, Jang Chaeyeon không sử dụng máy tính thạo bằng Yu Daon.
Cũng không rõ là vì Yu Daon học hỏi nhanh hay là vì Jang Chaeyeon tiếp thu chậm nữa.
“Dù sao thì…”
Aileen nói lấp lửng rồi nhìn chúng tôi.
“Kim Jaehun là một nhân tài không nên ở đây. Anh ta có thể làm tốt hơn nếu đến Phòng Ứng phó”
Cả ba người kia nhìn chằm chằm vào Aileen trước lời của cô ấy.
“Chúng tôi cũng không chịu thua đâu”
Và rồi, Jang Chaeyeon bước lên trước đại diện cho cả ba và nhìn Aileen.
“Không”
Aileen ngẩng lên nhìn ba người kia.
“Nếu mấy người không tin, vậy thì tôi sẽ chứng minh”
Và rồi mọi chuyện cứ vậy tiếp tục cho đến lúc này.
Điều kiện mà Aileen đưa ra rất đơn giản.
Họ sẽ giao đấu và người chiến thắng sẽ được lấy người.
Đấu tổng cộng ba trận, và bên thắng hai trận sẽ được mang tôi đi.
Dù không có tiếng nói gì trong việc này, tôi cũng không hề có ý định tham gia.
“Chị…Em thực sự không nghĩ là việc này đúng đâu ạ…”
“...Tôi bảo là không sao rồi mà”
Con bé đang nhìn Aileen với ánh mắt đầy lo lắng bên cạnh đó, đôi chân chỉ giậm tại chỗ.
Ánh mắt của Aileen khẽ nhìn sang Park Yeeun rồi lại quay đi.
“...”
Tôi nhìn Park Yeeun.
Vẻ mặt của con bé đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Sau khi thăm bệnh Aileen, tôi đã nói chuyện với Park Yeeun.
Sau cùng thì vẻ mặt của con bé khi ấy không được tốt lắm mà.
Khi ấy, tôi đã nói với con bé…
‘Đừng lo’
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là một lời hứa.
Tôi đặt tay lên vai Park Yeeun, hơi khuỵu gối xuống, và nhìn thẳng vào mắt con bé.
‘Ký ức có thể được tạo ra một lần nữa, và ấn tượng cũng có thể được gây dựng lại từ đầu’
Aileen của hiện tại có thể là con người thật của cô ấy, hoặc có thể là một người đã buông xuôi sau khi mất đi tất cả.
Gia đình của cô ấy đã mất, và cô cũng không còn đồng nghiệp nào.
'Em hãy trở thành gia đình của cô ấy. Anh cũng sẽ giúp em'
Điều đó có thể sẽ tốt cho cả Park Yeeun và Aileen.
Sau khi nghe tôi nói, Park Yeeun im lặng một lúc rồi khẽ cười.
‘Gì chứ, anh định làm bố em đấy à?’
‘Ở tuổi này thì anh dù có phạm tội cũng không thể có một cô con gái bằng tuổi em đâu. Đi mà gọi Trưởng phòng là bố ấy’
‘Có nhất thiết phải phá hủy hạnh phúc gia đình người không ạ? Như vậy thì có khác nào bảo ông ấy đang ngoại tình’
Park Yeeun, đã trông tốt hơn trước, nở một nụ cười.
Và bây giờ…
“Chị thực sự sẽ chết mất…”
“...Sao cô cứ phải chạm vào lòng tự trọng của tôi từ nãy đến giờ vậy?”
“Không phải ạ, em đâu có muốn làm vậy…Thật là…”
Lời cầu xin tuyệt vọng của Park Yeeun không có tác dụng, và sau cùng, tất cả chúng tôi đều đã ở sân tập.
“Ai muốn đánh trước thì tiến lên đi”
Aileen bình thản nói vậy trong khi kiểm tra dây đeo của áo chống đạn, và Jang Chaeyeon bước lên trước.
Aileen rút súng ra.
“Điều kiện là gì?”
“...Để trọng tài quyết định”
Jang Chaeyeon nhìn tôi trong khi nói vậy, và Aileen cũng nhìn về đây.
“Được thôi. Trọng tại sẽ quyết định thắng thua nếu cảm thấy một bên không còn có thể chiến đấu nữa”
“Vâng, tôi sẽ làm trọng tài”
Có một điều tôi đã học được trong thời gian làm việc tại Phòng Nhân sự.
Cứ thuận theo mọi việc là được.
Đằng nào thì đây cũng chỉ là một sự việc gì đó thôi mà.
Vì không muốn làm việc nên họ mới ra đây để biển thủ tiền lương.
Đúng vậy, đó chính là cách suy nghĩ đúng.
Jang Chaeyeon duỗi người, và Aileen rút súng ra.
“Tôi bắt đầu đếm đây”
Hai người họ đứng đối mặt nhau.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Một”
Aileen nắm lấy báng súng như thể chuẩn bị bắn nhanh, còn Jang Chaeyeon thì vươn một tay về trước.
“Hai”
Cả hai bên đều vô cùng căng thẳng.
“Ba!”
Ngay khi tôi vừa hô ba, Aileen liền rút súng ra và bắn.
-Bằng!
Viên đạn được bắn ra với một tiếng nổ lớn khó mà tin được là đến từ một viên đạn cao su.
Và rồi, nó cứ vậy dừng lại giữa không trung.
Jang Chaeyeon nhìn Aileen trong khi đang vươn tay ra.
-Tách…!
Khi cô ấy vung tay, viên đạn cao su rơi xuống đất.
Aileen lại nắm lấy khẩu súng, nhưng Jang Chaeyeon chỉ khẽ thở dài rồi xua tay như thể đang đuổi muỗi.
“Ahh…!”
Ngay lập tức, cơ thể của Aileen nổi lên không trung rồi bay ra xa.
-Rầm!
Aileen lăn tròn trên mặt đất.
Jang Chaeyeon nhìn cô ấy với ánh mắt vô cảm rồi quay sang tôi.
Trước ánh mắt như thế đang hỏi tôi sẽ làm gì của cô ấy, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài giơ tay lên và nói.
“...Cô Chaeyeon thắng”
“...Xin lỗi”
Jang Chaeyeon nói với vẻ hối lỗi trong khi nhìn tôi.
“Đột nhiên lại kéo anh ra đây vì một chuyện vô ích”
“....Không, mà, cũng không sao đâu”
Được rồi, tôi cũng nên tiện thể biển thủ chút lương chứ.
“...”
Aileen nghiến răng đứng dậy tại chỗ.
“...Tiếp theo”
Ánh mắt của cô ấy nhìn về Song Ahrin và Yu Daon.
Trước ánh mắt đó, Song Ahrin thở dài thườn thượt và phủi tay.
“Vậy thì tôi—”
“Để tôi lên cho. Nếu cô Ahrin đứng ra thì lại dễ quá còn gì”
Và rồi, Yu Daon bước lên trước cản Song Ahrin lại.
“...Cứ làm vậy đi”
“...Không dễ đến vậy đâu đấy?”
Aileen nghiến răng nhìn Yu Daon, còn Yu Daon thì chỉ mỉm cười.
“Cô chỉ cần đánh ngất tôi là được rồi! Hay là, ừm, cô có muốn dùng đạn thật không?”
“Đạn thật bị cấm”
“Ah, tôi xin lỗi…!”
Yu Daon luống cuống nhìn tôi, và Aileen nhìn cô ấy với vẻ mặt khó chịu.
Và rồi, Song Ahrin nhún vai rồi đi đến bên cạnh tôi.
“Như này có khi lại tốt hơn”
“Ừm?”
“Kể cả khi tôi thắng đi chăng nữa, đó cũng sẽ chỉ là một chiến thắng gian lận thôi. Vốn dĩ những người sở hữu năng lực hệ tinh thần đều như vậy cả. Bị bảo là đã giành chiến thắng một cách hèn hạ bằng cách sử dụng thao túng tâm trí gì đấy”
Cô ấy thở dài và tựa lưng vào tường của sân tập.
“Nếu muốn thắng bằng cách đánh cận chiến thì kiểu gì tôi cũng sẽ thua. Ngay cả Tóc Đen cũng biết điều đó”
“...”
“Gì hả?”
“Hai người bất ngờ là hợp nhau thật đấy nhỉ?”
“Im đi”
Tôi phớt lờ lời chửi thề của Song Ahrin và nhìn hai người kia.
“Vũ khí của cô thì sao?”
“Không có đâu?”
“Cô không cần đến vũ khí?”
“Vâng”
Yu Daon tự tin đáp lại câu hỏi của Aileen, và Aileen rút súng ra.
Bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng.
-Bằng!
Một tiếng súng vang lên.