Sau sự kiện Nhà thờ, thành thật mà nói, chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả.
Chỉ toàn là những công việc hàng ngày vô nghĩa.
Trong chuỗi ngày dài đó, ngoài việc thỉnh thoảng nghe ngóng được tin tức về Aileen thì cũng không có gì đặc biệt cả.
“Nếu đã mất trí nhớ, liệu chị có quên cả em không ạ?”
Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Hai người có quan hệ tốt với nhau à?”
“Em, em nghĩ là…cũng không đến nỗi tệ ạ”
Giọng của Park Yeeun nhỏ dần đi.
Có vẻ chính bản thân con bé cũng không có đủ tự tin để khẳng định điều đó.
Sau cùng, ta khó có thể nói chắc rằng mình thân thiết với một ai đó trừ khi có đủ tự tin ở một mức độ nào đấy.
Nếu ngay lúc này được hỏi rằng liệu Yu Daon, Jang Chaeyeon, hay Song Ahrin nhất định vẫn sẽ giữ lại ký ức về tôi nếu họ bị mất ký ức hay không, tôi cũng khó có thể trả lời chắc chắn được.
Dù vậy, không nên nói ra những suy nghĩ như thế thì hơn.
“Đừng lo”
Park Yeeun vẫn còn nhỏ.
Không cần phải khiến con bé sợ hãi và căng thẳng làm gì.
“Kể cả khi Aileen quên mất em đi chăng nữa, cả hai chỉ cần cùng tạo ra những kỷ niệm mới là được mà”
“Đúng…đúng nhỉ?”
“Và cô ấy có thể không quên mà”
“...Em thực sự mong là vậy ạ. Chị ấy là một trong số ít chị gái thân thiết mà em có”
Do là con bé thường xuyên được Aileen chỉ dẫn, điều đó lại càng đúng hơn nữa.
Park Yeeun lén lút quan sát biểu cảm của tôi.
“Anh không sao chứ, anh trai?”
“Anh thì vẫn ổn thôi”
“Anh Jaehun, đừng lo lắng quá”
Yu Daon, người đã khẽ mỉm cười và lắng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi từ nãy đến giờ, quan sát tâm trạng của tôi.
“Cô Aileen là một người rất mạnh mẽ mà. Cô ấy sẽ chịu đựng được tốt thôi”
“Có lẽ là vậy nhỉ”
Vẻ mặt của tôi thực sự tồi tệ đến vậy à?
Tôi khẽ sờ vào khóe miệng của mình và nhìn Yu Daon cùng Jang Chaeyeon.
Jang Chaeyeon đang cặm cụi làm việc với máy tính.
“Cô không sao chứ, cô Chaeyeon?”
“Tôi…”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm về đây sau khi nghe tôi nói.
“Thành thật mà nói, tôi không tương tác nhiều với người đó cho lắm”
Phải rồi.
Số lần mà Jang Chaeyeon đã nói chuyện với Aileen còn có thể đếm được trên đầu ngón tay mà.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không lo lắng”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dù là ai đi chăng nữa, nếu người đó mất đi ký ức của mình, tôi có thể hiểu được nỗi buồn và sự bối rối mà họ phải trải qua”
“Sao cô lại nhìn tôi vậy?”
Jang Chaeyeon nhìn về phía Yu Daon, và Yu Daon nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Dù sao thì”
“Hở?”
Jang Chaeyeon lại quay về phía tôi.
“Không phải ai cũng có thể làm trưởng phòng đâu. Đừng lo lắng quá”
“Thế còn Trưởng phòng của chúng ta thì sao?”
“Ta nghe thấy hết đấy!”
Trưởng phòng vo tròn một quả bóng giấy và ném vào đầu tôi.
“Cơ mà cô Ahrin đâu rồi?”
“À, phải rồi”
Yu Daon đáp lại và nhìn xung quanh.
“Mới lúc nãy tôi nhìn thấy có ai đó gọi cô ấy nên là cô ấy ra ngoài một lát rồi”
“Cô nhìn thấy?”
“Cô ấy đi rồi”
“...”
Tôi suy ngẫm trong giây lát xong cũng chẳng quan tâm nữa.
Song Ahrin không phải kiểu người sẽ đi gây rắc rối ở đâu đó mà.
Đã có những lúc tôi nghĩ như vậy.
***
“Một chiếc vòng cổ khiến ta trở nên thành thật hơn sao?”
“Ừm”
“Có nhất thiết phải sử dụng đến một chiếc vòng cổ để thành thật không vậy?”
“Công nhận”
Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn Song Ahrin với ánh mắt khó hiểu, và Song Ahrin giơ nắm đấm lên trước ánh mắt đó.
“Nhìn cái gì hả? Còn không mau cụp cái mặt xuống là tôi cho mặt mấy người ăn vài đấm đấy?”
“Có gì thay đổi đâu?”
“Cô ta chắc hẳn đã luôn thật lòng với chúng ta”
Thực sự chẳng có gì thay đổi cả.
Không phải đây là lừa đảo à?
Khi tôi với tay ra, Song Ahrin liền ngả người về sau trong khi đang ngồi vắt chân trên bàn.
“Tôi đã bảo là bỏ tay ra rồi cơ mà!”
Song Ahrin lườm tôi trong khi giữ lấy cổ mình.
“Rồi rồi. Tôi sẽ không làm vậy đâu”
“...Anh thực sự sẽ không làm chứ?”
“Ừm, tôi không làm đâu”
Khi tôi gật đầu, cô ấy chầm chậm hạ tay xuống.
“Chúng ta có nên tấn công ngay bây giờ không?”
“Đợi đã”
Sau khi tôi ngăn Yu Daon lại, Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi và mở miệng với một tiếng ‘hừ’.
“Tôi có điều muốn nói”
Khi cô ấy cất lời, Yu Daon liền lén lút đi đến chỗ Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon cũng gật đầu khi đứng cạnh Yu Daon.
Rốt cuộc là cô ấy đang định nói gì vậy?
“Anh đấy. Tại sao gần đây anh lại lạnh nhạt với tôi vậy hả?”
“Ồ…”
Tôi đã đối xử lạnh nhạt với Song Ahrin à?
Tôi nhắm mắt và cố nhớ lại, nhưng sau cùng vẫn không nhớ là đã đối xử lạnh nhạt với cô ấy khi nào.
Tôi vẫn chỉ cư xử như mọi khi thôi.
“Bây giờ anh đang không nhớ ra nhỉ?”
“Ừm”
Song Ahrin liền trừng mắt lườm tôi trước lời đó, và đầu tôi ngay lập tức hơi nhói đau.
“Tôi đã bảo là đừng có dùng thôi miên rồi mà!”
“Đằng nào nó cũng có tác dụng gì đâu!”
Không phải đây chỉ là bị say rượu thôi thay vì là trở nên thành thật à?
“Anh đã đối xử lạnh nhạt với tôi quá đấy!”
“...À, ừm”
Song Ahrin lại chỉ vào tôi, và khi tôi nhún vai, cô ấy liền quay sang Jang Chaeyeon.
“Khi ở với Tóc Trắng thì anh cư xử như thể cả hai là người yêu vậy!”
“Tôi ấy hả?”
“Người yêu đâu có cư xử lạnh nhạt như vậy”
Khi tôi lẩm bẩm với vẻ khó tin, Jang Chaeyeon chau mày đáp lại.
Phớt lờ Jang Chaeyeon, lần này thì Song Ahrin chỉ vào Yu Daon.
“Và với Tóc Đen, anh lúc nào cũng dính với cô ta như thể không thể sống thiếu nhau được ấy!”
“Tôi ấy hả?”
“Tôi có nên đánh ngất cô ấy không?”
Tôi ngăn Yu Daon lại khi cô ấy đang chuẩn bị lấy cây dùi ra rồi nhìn Song Ahrin.
“Đúng rồi đấy!”
“Nhưng mà cô Ahrin đúng là có hơi ti tiện đấy”
Yu Daon im lặng lắng nghe những gì Song Ahrin nói, rồi nghiêng đầu đáp lại.
“Người mà anh Jaehun đùa giỡn với chỉ có duy nhất mình cô Ahrin thôi”
“Cái đó…”
“Đúng là vậy còn gì. Hồi trước anh vẫn có đùa giỡn với tôi nhưng gần đây thì không còn nữa rồi”
Đó là vì Yu Daon luôn hiểu mấy câu đùa của tôi theo cách nghiêm túc mà.
Nhưng tôi cũng không dám nói ra điều này vì có vẻ là cô ấy cũng sẽ đáp lại nó một cách nghiêm túc.
“...Tôi sẽ cố nói đùa nhiều hơn chút kể từ bây giờ”
“Tôi cảm ơn!”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ, và Jang Chaeyeon giật giật tay áo của tôi.
“Tôi nữa”
“...Tôi hiểu rồi”
Bây giờ tôi lại phải tập nói đùa nữa à.
Nghe nói con gái có thể nhận ra ngay nếu có sự khác biệt trong cách đối xử với bạn bè, trường hợp này có phải là vậy không nhỉ?
Ước gì có ai đó có thể cho tôi lời khuyên về mấy chuyện như này.
À đấy.
Khi tôi quay sang nhìn Park Yeeun, con bé liền lắc đầu.
“Đừng nhìn em”
“...”
“Trưởng phòng, mua cà phê cho cháu đi!”
“Ta không mua cà phê cho trẻ con vì bọn trẻ sẽ không ngủ được”
“Vậy thì mua cho cháu nước ép nho xanh đi!”
“Được. Đi thôi”
Ngay sau đó, Trưởng phòng dẫn Park Yeeun rời khỏi văn phòng.
Làm sao con bé có thể chuồn nhanh như sóc vậy chứ?
Được rồi.
Tôi chỉ cần phải đùa giỡn đồng đều chút là được rồi còn gì.
Nhưng mà tôi thực sự đang sốt ruột khi không thể cư xử như người yêu với Jang Chaeyeon hay là ở cùng với Yu Daon sao?
Tôi thực sự trông như vậy trong mắt những người khác à?
Thế thì nó có hơi sốc đấy.
“Không phải đâu”
“Hả?”
“Không phải đâu”
Jang Chaeyeon lắc đầu như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi.
“Cô ta chỉ phản ứng thái quá thôi”
“À, ừm”
“Đúng rồi đấy. Thay vào đó, tôi mong rằng anh Jaehun sẽ tin tưởng và dựa dẫm vào tôi hơn nữa cơ”
“Tôi đã rất tin tưởng cô Daon rồi mà?”
“Tôi cũng thấy vui khi anh nói vậy, nhưng mà…”
Yu Daon khẽ mỉm cười.
-Tinh.
Cơn đau đầu lại ập đến một lần nữa.
Tôi quay sang nhìn Song Ahrin, và cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt cực kỳ hờn dỗi.
“Nói chuyện với tôi đi, với tôi này”
“À, ừm. Vậy thì tôi phải làm gì đây?”
“...”
Song Ahrin khép miệng lại.
“...Tôi hiện đang cảm thấy khó khăn lắm”
Ngay sau đó, cô ấy chậm rãi mở miệng.
“Tôi không biết mình là thứ gì nữa”
Bầu không khí thoáng rơi vào im lặng sau lời của Song Ahrin.
Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn cô ấy, và Song Ahrin hạ ánh mắt xuống.
“Nó đáng sợ lắm. Tôi không biết là liệu mình sẽ phát điên trước, hay là…sẽ trở thành thứ đó nữa”
Thứ đó?
“Trưởng Đoàn kịch sao?”
“...Ừm”
Song Ahrin chậm rãi gật đầu.
Việc nhìn thấy bản thân mình thực sự là một cú sốc nặng với cô ấy đến vậy sao?
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”
“...”
Chúng tôi đã bắt được Trưởng Đoàn kịch.
Tôi nghe được rằng cô ta hiện tại đang bị cách ly dưới tầng hầm, và do bản thân cô ta hoàn toàn không có ý định phản kháng hay chiến đấu, cô ta rất im lặng.
Nếu phải mượn lời của Trưởng Chi nhánh thì cô ta là một tù nhân mẫu mực.
“...”
Song Ahrin nhìn tôi.
“Anh không được bỏ rời tôi đâu đấy”
“Ừm?”
Đột nhiên lại nói gì vậy?
Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, Song Ahrin liền đứng xuống từ trên bàn và ngước nhìn tôi.
“Anh tuyệt đối, không bao giờ được bỏ rơi tôi đâu đấy”
“Đương nhiên là tôi sẽ không bỏ rơi cô khi chúng ta vẫn còn trong cùng một phòng ban rồi”
“...Không phải là như vậy”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi.
“Đừng rời bỏ tôi. Ít nhất thì đừng để tôi trở thành một con quái vật”
“...”
“Và nếu tôi trở thành một con quái vật, anh nhất định phải giết tôi”
Cảm giác khi có bản thân trong tương lai trở thành một con quái vật sẽ thế nào?
Tôi quay sang nhìn Yu Daon.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại và mỉm cười.
“Tôi ổn mà”
“...”
“Tôi tin rằng”
Cô ấy đặt tay lên trước ngực.
“Tôi tin rằng chỉ cần ở bên anh Jaehun, tương lai đó sẽ không xảy đến”
Cô ấy mở mắt.
Ánh mắt kiên định của cô ấy nhìn tôi.
“Và nếu anh Jaehun không muốn tương lai đó đến, tôi sẽ không bao giờ để nó trở thành hiện thực. Bằng bất cứ giá nào”
“...Tôi thì có hơi khác chút”
Jang Chaeyeon ngắt lời cô ấy và nhìn tôi.
“Tôi…”
Jang Chaeyeon vẫn chưa biết gì về tương lai của cô ấy.
Và không chỉ có mình Jang Chaeyeon, tôi cũng không biết gì về tương lai ấy.
Tôi không biết Quan sát giả là gì, và cũng không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra.
“...Tôi, chỉ đơn giản là tin thôi”
Cô ấy nhìn tôi.
“Tôi tin rằng chỉ cần có anh ở bên cạnh vào lúc đó, tuyệt đối sẽ không có điều tồi tệ nào xảy ra cả”
“...Cảm ơn cô”
Tôi nhìn Song Ahrin.
Cô ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt lo âu.
“...Nắm tay tôi đi”
Song Ahrin đưa tay ra cho tôi.
“Ừm?”
“Anh cũng đã nắm tay với mấy người khác rồi mà”
“...Tôi ấy hả?”
“Tôi đâu nhớ là có chuyện đó?”
“Tương tự”
“Tôi có nắm tay họ sao?”
Song Ahrin cau mày trước lời của hai người họ và đáp lại.
“Nhanh lên”
“...Dù tôi có nhìn lại bao lần đi nữa, quả nhiên là cái vòng cổ này khiến ta bị say rượu chứ đâu có khiến ta thành thật hơn…”
Sau cùng, tôi nắm lấy tay của Song Ahrin trong khi nói ra giả thuyết của mình.
“...”
“...”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi, và khi tôi đang bắt đầu cảm thấy áp lực trước ánh mắt của cô ấy…
-Cạch!
Cùng với âm thanh tháo vòng cổ, vẻ mặt của Song Ahrin trở nên ngơ ngác.
“Phù”
“Giỏi lắm”
Jang Chaeyeon và Yu Daon nhìn nhau rồi đập tay.
Yu Daon đang cầm chiếc vòng cổ trong tay, và cùng lúc đó, Song Ahrin khựng lại như thể đã bị hỏng.
“...Ahhhh!”
Ngay sau đó, cô ấy vội vàng buông tay của tôi ra như thể đang chạm vào dung nham.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tay mình một hồi rồi lườm tôi.
“Quên đi”
“Được rồi. Tôi sẽ quên”
“Này! Những lúc như này, đáng lẽ anh phải nói rằng mình sẽ không quên chứ!”
“Không…nhưng cô bảo tôi quên đi mà”
“Anh thực sự không tinh ý chút nào cả!”
Sao cô ấy vẫn bất mãn mặc dù tôi đã làm theo đúng như cô ấy bảo chứ.
Song Ahrin càu nhàu và quay phắt đi, giật lấy cái vòng cổ từ trong tay Yu Daon.
“Cái này…tôi sẽ đem nó đi trả”
“...Cô mượn nó ở đâu vậy?”
Song Ahrin khẽ nhíu mày trước câu hỏi của tôi.
“Tôi sẽ nói cho anh sau”
Và rồi, cô ấy phi ra khỏi văn phòng như một cơn gió.
“Có ai muốn uống nước ép nho xanh không!”
Cùng lúc đó, Park Yeeun đi vào cùng với Trưởng phòng.
Tôi uống nước ép nho xanh và suy nghĩ.
Cái đó ở đâu ra vậy nhỉ?
***
Một bệnh viện chuyên dụng cho Cục Quản thúc.
Tất nhiên, nó cũng mở cửa cho cả dân thường sử dụng nữa.
Sau cùng thì nếu một bệnh viện sở hữu trang thiết bị tân tiến đến vậy không mở cửa cho công chúng, nó kiểu gì cũng sẽ thu hút sự chú ý từ truyền thông.
Tôi đi vào thang máy cùng Park Yeeun và bấm nút.
Đích đến là tầng cao nhất, hay còn được gọi là phòng bệnh VIP.
“Chị…sẽ ổn chứ ạ?”
Tôi gật đầu trong khi nhìn Park Yeeun đang lẩm bẩm với vẻ lo lắng.
“Cô ấy sẽ ổn thôi”
Thang máy dừng lại với một tiếng tinh, và chúng tôi đi về phía phòng bệnh đã được hướng dẫn.
“Đến nơi rồi”
Tôi từ từ mở cửa phòng bệnh.
Mái tóc vàng tro của cô ấy bay phấp phới với khung cảnh thành phố ở phía sau.
Aileen đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của cô ấy phản chiếu qua khung cửa sổ hoàn toàn vô cảm, không có chút nào gọi là cảm xúc.
“...Cô Aileen”
Đây là phòng bệnh mà tôi đã ngay lập tức đi đến khi được cho phép đến thăm.
Cô ấy có ổn không?
Lo lắng trào lên trong tôi.
“...Ah”
Aileen quay đầu lại nhìn tôi.
Khuôn mặt vô cảm của cô ấy trở nên rạng rỡ.
“Kim Jaehun!”
Ánh sáng trở lại đôi mắt mờ đục của cô ấy, và cô sải bước đến chỗ tôi.
“Anh có bị thương ở đâu không? Anh có bị mất ký ức…hay là bị gì đó tương tự không?”
“Tôi ổn mà”
“Dù đã nghe được rằng anh vẫn ổn, nhưng nếu anh không bị thương thì may quá rồi”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
“Ah, chị”
Park Yeeun cất lời, quan sát vẻ mặt của Aileen.
“Chị có…ổn không ạ…?”
“À, ừm…”
Ailee khám xét khuôn mặt của Park Yeeun, rồi nghiêng đầu và nắm lấy tay tôi.
“Người này là ai?”
Park Yeeun hít một hơi sâu, và Aileen nhìn con bé.
Biểu cảm của cô ấy tràn đầy sự thù địch.