Trước mắt tôi là một ngọn núi cao.
Ngọn núi cao sừng sững xong còn bị bao phủ trong sương mù, cũng vì vậy mà chẳng thể thấy rõ được đỉnh.
Thường thì ta không gọi một thứ như này là một ngọn đồi mà gọi thẳng đó là một ngọn núi luôn rồi.
“Cao thật đấy…”
Yu Daon lẩm bẩm, và Song Ahrin cùng Jang Chaeyeon cũng ngước nhìn ngọn núi.
Không như ba người họ, tôi cảm nhận được bàn tay của mình đang không ngừng chảy mồ hôi.
Lo lắng quá.
Aileen đã mất đi cây trâm cài của cô ấy.
Và tôi vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào của em gái mình.
Mặc dù đã đến tận đây, tôi vẫn hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào của con bé.
Chẳng lẽ sổ hướng dẫn đã nói dối tôi?
“...”
Không, tôi đi quá xa rồi.
Sổ hướng dẫn sẽ không nói dối tôi.
Nếu tôi đã hỏi trực tiếp về chuyện này, nó có lẽ đã không mở ra.
Vậy thì tôi phải làm gì đây?
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài leo lên đây và tìm ra.
Vô vàn suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu tôi.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ta đánh mất cây trâm cài?
Tôi không nhớ là đã nhìn thấy dòng nào ghi là ‘Nếu bạn đánh mất trâm cài, bạn sẽ chết’.
Tôi lén lút từ từ mở sổ hướng dẫn không để cho những người khác nhìn thấy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Nhà thờ - ]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Đang tìm kiếm gì đấy”
Giật mình trước giọng nói đến từ phía sau, tôi đóng sổ hướng dẫn lại, và Aileen đang nhìn tôi.
“Anh thấy lo à?”
“...Cô có ổn không?”
Tôi không cần phải thừa nhận làm gì cả.
Bất cứ ai cũng sẽ lo lắng cho Aileen.
Nỗi đau mà cô ấy đã trải qua chắc hẳn phải rất lớn.
“...”
Aileen hạ tầm mắt của cô ấy.
Ánh mắt không rõ là đang suy nghĩ điều gì thoáng hướng xuống dưới.
“...Tôi ổn mà. Tôi…”
Cô ấy lẩm bẩm như thể đang cố nặn ra từng lời một.
“Tôi mãn nguyện rồi. Tôi thực sự hạnh phúc khi đã được nhìn thấy bố mẹ mình một lần cuối cùng”
“...”
“Từ đầu thì việc họ còn sống đến bây giờ đã là một phép màu rồi”
Aileen lẩm bẩm và nhìn tôi.
“Tôi đã đạt được mong ước của mình rồi mà. Nên là bây giờ tôi ổn rồi”
“...”
Một khuôn mặt trống rỗng nhìn thẳng vào tôi.
Một nụ cười gượng ép như để giết chết những cảm xúc trong lòng.
Tôi không biết phải nói gì trước khuôn mặt hoàn toàn không ổn chút nào của cô ấy, nhưng tôi cũng chẳng thể nói rằng, ‘Cô không hề ổn’.
Thay vào đó, tôi quyết định thay đổi chủ đề.
“...Điều gì sẽ xảy ra nếu ta đánh mất cây trâm cài?”
“Ta sẽ không thể thực hiện vai trò của mình”
Aileen trả lời.
“Bây giờ chỉ có một mình Song Ahrin là có thể thực hiện vai trò của Trầm hương”
“...Thực sự chỉ có mỗi vậy thôi sao?”
“...”
Aileen nhìn chằm chằm vào tôi.
Sau một thoáng im lặng, cô ấy gật đầu.
“...Ừm, chỉ có vậy thôi”
“...”
“Lối vào ở đây này!”
Trong khi tôi và Aileen đang nhìn chằm chằm vào nhau, giọng nói của Yu Daon cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn về nơi Yu Daon đang chỉ đến.
Ở đó là những bậc thang được làm từ đá.
“Chúng ta có nên đi lên không?”
“...”
Tôi mở sổ hướng dẫn một lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Đồi hạnh phúc - Ghi chép chỉnh sửa bởi Kim Jaehun Phòng Hiện tượng Dị thường]
1. Đừng đưa ra lựa chọn khiến bản thân phải hối hận.
2. Đừng từ bỏ.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả chỉ có vậy.
Nó hoàn toàn khác với mọi khi.
Không có lời khuyên hay chỉ dẫn nào mà chỉ ghi lại duy nhất tâm thế ta nên mang theo.
Dù cho tôi có mở đi mở lại sổ hướng dẫn bao nhiêu lần đi nữa, tất cả vẫn chỉ có vậy.
“...Đi thôi”
Sau cùng, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác cả.
“Tôi sẽ dẫn đầu”
Và rồi, Aileen bước lên trước và đứng ở đầu hàng.
“Đằng nào thì tôi cũng không còn trâm cài mà. Tôi không có một vai trò nào cả, nên đây là việc duy nhất tôi có thể làm”
Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười trống rỗng.
“Không có vấn đề gì phải không?”
“...”
Tôi chỉ có thể gật đầu.
***
Trời đang đổ mưa.
Và nó không chỉ là một cơn mưa bình thường.
Nước mưa đang trút xuống như thể có một cái lỗ trên trời vậy.
Park Yeeun đã lấy ra áo mưa ra, nhưng do là số lượng không đủ, chỉ những người phải di chuyển nhiều nhất mới được dùng áo mưa.
Tôi không phải là một trong số đó.
Và hai người đang đi phía sau tôi cũng vậy.
“...Ôi trời. Quần áo của tôi trở nên trong suốt hết rồi”
Tôi định quay đầu lại trước lời lẩm bẩm của Song Ahrin, nhưng…
“Anh mà quay lại là chết với tôi đấy”
“Chỉ là nhìn thôi mà”
Tôi lại quay đầu về trước.
May là Jang Chaeyeon đang đi phía sau tôi.
“Tôi thực sự không có vấn đề gì mà…”
“Do cô Daon phải di chuyển nhiều hơn, tôi nghĩ cô Daon nên mặc nó”
“Ưm…”
Yu Daon, mặc trên mình chiếc áo mưa, nhìn tôi áy náy, nhưng rồi lại sớm quay về trước và bắt đầu bước đi như thể không còn cách nào khác.
“...Chậc”
Sau khi thoát khỏi tình huống nguy cấp, cơn đau bỏng rát ở hai lòng bàn tay lại bắt đầu hành hạ tôi một lần nữa.
“Yeeun à”
“Vâng, anh trai?”
Park Yeeun, đã trùm mũ lên cao đầu từ lúc nào, tiến đến chỗ tôi.
“...Em không sao chứ?”
“Ah, vâng, em không sao ạ. Cũng nhờ có chị Daon giúp đỡ rất nhiều mà em mới sống sót được ạ”
“Thật sao?”
“Vâng ạ. Mặc dù chị ấy có hơi đáng sợ chút, chị ấy là một chị gái tốt bụng”
Con bé gật đầu và nhìn tôi.
“Nhưng mà có chuyện gì vậy ạ?”
“...Cho anh xin miếng dán lạnh”
“À”
Park Yeeun có vẻ đã hiểu tôi muốn nói gì.
Con bé lục qua cặp của mình, lấy ra một miếng dán lạnh, rồi đặt nó vào tay tôi.
“...Đừng để bản thân bị đau chứ, anh trai”
“Anh có thể làm gì được đây? Cần phải có một người làm điều đó”
“Dù vậy…”
“Vậy chẳng lẽ anh lại nhờ cô Aileen hay là nhờ em?”
Park Yeeun là một chuyện, nhưng nếu là Aileen, cô ấy chắc hẳn đã làm rồi.
Bởi có lẽ, cô ấy hẳn đã nghĩ rằng việc tôi đi đến đây là do đã chấp nhận lời nhờ vả của cô ấy.
Dù vậy, tôi cũng không thích việc giao phó điều đó cho người khác.
“Dù sao đi nữa, anh không sao cả mà. Chỉ cần đi thêm một chút nữa—”
“Dừng lại”
Trước khi tôi có thể nói xong, Aileen liền vươn ra và chặn chúng tôi lại.
“...Có thứ gì đó”
“...”
Từ lúc nào, cô ấy đã lấy ra một ống nhòm quân dụng từ trong túi áo ngực và đang nhìn về trước.
“Tầm nhìn bị hạn chế do mưa và sương mù dày đặc nên không thể thấy được rõ, nhưng tôi nghĩ ở đó có một thứ giống hình tam giác? Hoặc là hình thánh giá?”
“Tôi sẽ dẫn đầu”
Ngay khi vừa nghe thấy vậy, Yu Daon liền bước nhanh về trước, và Aileen ngay lập tức vươn tay ra để chặn cô ấy lại.
“Không được”
“...”
Yu Daon, bị chặn lại bởi Aileen, chớp mắt và nhìn xuống cô ấy.
Cô ấy nhìn Aileen với ánh mắt như thể muốn hỏi, ‘Cô đang làm cái gì vậy?’, và Aileen cũng đáp trả với ánh mắt kiên định
“Nguy hiểm lắm”
“Thì thế nên tôi mới phải đi trước chứ?”
“Nó có thể sẽ không chỉ kết thúc với việc đi rồi chết đâu”
“Vậy nên tôi mới phải đi”
“Có thể sẽ có cả tấn công tinh thần”
“Cô Aileen cũng đâu thể chặn những đòn tấn công tinh thần”
“Tôi muốn nói rằng nên để chuyên gia đứng ra ở đây”
“Dù có là chuyên gia thì khi chết tất cả vẫn đều như nhau hết thôi”
Hai người họ lời qua tiếng lại với tốc độ chóng mặt, và Song Ahrin, người đang nhìn chằm chằm cảnh tượng đó, tặc lưỡi thành tiếng.
Tiếng ‘Chậc!’ vang vọng khắp ngọn núi tĩnh lặng.
“Này. Hai người đến đây để cãi nhau à? Mấy người thực sự sốt ruột vì chưa được chết đến vậy à? Vậy thì cút phắn đi nắm tay nhau thân thiết và đi xuống dưới kia để bị cuốn trôi bởi dòng nước đi. Chúng tôi sẽ không đi tìm mấy người đâu”
Hai người họ nhìn chằm chằm vào Song Ahrin trước lời của cô ấy.
“Cô cũng đâu thể dẫn đầu được. Cô mà bị trúng đòn là sẽ chết ngay”
“Cô nói cái gì cơ?”
Thậm chí cả Jang Chaeyeon cũng tham gia vào, và giọng nói của bốn người họ bắt đầu trộn lẫn vào nhau.
Tình hình hiện tại cứ như này thì sẽ thành chuyện lớn mất.
“Chúng ta làm như này đi”
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình và lên tiếng.
“Cô Daon sẽ dẫn đầu, và tôi sẽ đi ngay sau cô ấy”
“Vâng!”
“Nhưng—”
“Xin hãy nghe tôi nói hết đã. Và cô Aileen cùng cô Ahrin sẽ đi phía sau tôi, và cô Chaeyeon, xin hãy đảm nhiệm vị trí cuối cùng”
“Còn em ạ?”
“Em thì cứ đi sau ở khoảng cách vừa đủ cho anh”
“Không phải anh có hơi quá đáng với em chỉ vì em là người khuân vác sao ạ?”
Phớt lờ Park Yeeun đang lẩm bẩm, tôi hình dung một bức tranh trong đầu.
Bức tranh tối ưu và phù hợp nhất cho việc phân công vai trò mỗi người.
Yu Daon mỉm cười khi nghe tôi nói vậy, ngược lại, Aileen thì hạ tầm mắt xuống.
“Chỉ vì tôi là người thường…”
“Cô đúng là người thường thật mà”
Người đáp lại lời lẩm bẩm của Aileen bất ngờ không phải là Song Ahrin hay Yu Daon, mà chính là Jang Chaeyeon.
“...”
“Con người luôn phải biết làm những việc bản thân có thể làm”
“...”
“Nếu không làm vậy thì rồi cũng sẽ chết thôi. Vô số người đã chết vì điều đó”
“Nhưng—”
“Nếu đã không có tài năng, vậy thì hành động phù hợp với tài năng đó chính là đáp án”
Aileen nhắm mắt rồi lại mở ra sau khi nghe Jang Chaeyeon nói.
“...Phải. Cô nói đúng”
Và rồi cô ấy đứng đúng về vị trí đã được phân cho.
“Đi thôi”
“...”
Không mất bao lâu, đội hình đã sắp xếp xong.
Sau cùng thì ngoài Park Yeeun và Aileen, những người khác đã làm mấy việc như này không chỉ một hoặc hai lần.
Tôi vượt qua cơn mưa nhìn về trước cùng Yu Daon.
“Khi tôi bảo dừng lại thì hãy dừng lại nhé”
“Vâng, không có gì phải lo cả”
Yu Daon nhìn thẳng về trước, và tôi tiếp tục bước đi trong khi cố phớt lờ cơn đau đầu và cơn đau ở lòng bàn tay.
“...Ah, thực sự có thứ gì này”
Yu Daon lẩm bẩm và bước về trước thêm chút, và tôi cũng theo sát phía sau cô ấy.
Khi vượt qua cơn mưa và sương mù, tôi dần bắt đầu nhìn thấy gì đó.
Hình tam giác sao?
Hay là hình thánh giá?
Đều không phải.
Đó chỉ là mấy món đồ tạp nham bỏ đi.
Khi đến gần, hình dạng của chúng dần hiện rõ hơn.
Lốp xe cũ, một cây thánh giá có vẻ là để treo trên nóc nhà thờ, và ô tô.
Vô số những món đồ lặt vặt bị vứt bừa bãi trên đất.
“...Nó trông như một bãi phế thải vậy”
Yu Daon nói đúng.
Một bãi phế thải.
Đó là từ duy nhất có thể diễn tả nơi này.
Nó chỉ là một bãi phế thải với đủ các loại rác thải bị vứt bừa bãi vào đó.
“Nhưng với một bãi phế thải thì nó có nhiều thứ kỳ lạ thật đấy”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi nhìn một cái mái nhà khổng lồ.
“Cảm giác như thể tất cả đều đã bị tháo rời vậy”
“...Phải đấy”
Lần này, cách diễn đạt của Yu Daon thực sự chính xác.
Chúng trông như thể đã bị tháo rời ra vậy.
Những thứ đồ tạp nham ở đây đều trông như thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời gian.
Một chiếc ô tô mà bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ rằng nó đã được 50 năm tuổi nhưng lại không có một chút rỉ sét, hay những biển báo cũ kỹ chẳng thể nào xác định được là đến từ khoảng thời gian nào vẫn giữ nguyên màu sắc ở thời kỳ của chúng.
“...Hừm…”
Yu Daon nhắm mắt lại và ngửi.
“Có mùi khét”
“Mùi khét sao?”
“Vâng. Giống như là mùi khói vậy…”
Tôi nhìn xung quanh trong khi nghe Yu Daon nói.
Những món đồ xung quanh trông như thể đã được mang đến đây bằng cách cắt thời gian vậy, và—
“Ôi. Nhìn cái này nè, anh Jaehun!”
Yu Daon gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Có cả một căn nhà ở đây nữa này”
Yu Daon nắm lấy tay áo của tôi và dẫn tôi đi đâu đó.
“...Đây là…”
Đó là một căn nhà.
Một căn hộ chung cư.
“...”
“Một căn nhà sao?”
Yu Daon chớp mắt và nhìn về trước.
“...”
“...Anh Jaehun, sắc mắt của anh không được tốt lắm”
Yu Daon kiểm tra sắc mặt của tôi.
Tất nhiên rồi, làm sao mà sắc mặt của tôi có thể tốt được chứ.
Vì đó là nhà của tôi mà.
Sau khi đi qua Cung thánh Nhà thờ, vô số thứ kỳ quái, và một ngôi làng, thứ xuất hiện trước mắt tôi lại là nhà của tôi.
Cơn đau ở lòng bàn tay của tôi dường như đang trở nên nghiêm trọng hơn.