Khi ta đọc hoặc nghe được cụm từ, ‘Một người bị lôi kéo bởi một thứ gì đó’, bất cứ ai cũng sẽ hiểu nó như này.
Rằng một thứ mà ta không thể nhận thức được đã dẫn ta đi.
Tôi hiện cũng đang như vậy.
“Anh Jaehun?”
Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Yu Daon vang vào tai mình, nhưng tôi phớt lờ cô ấy và tiếp tục bước đi.
Chầm chậm, về phía căn nhà của tôi.
“Anh Jaehun có gì đó lạ lắm!”
Giọng nói của Yu Daon vang lên, và rồi ai đó nắm lấy vai tôi.
“Tỉnh táo lại đi”
Đó là Jang Chaeyeon.
“Tôi hiện vẫn đang hoàn toàn tỉnh táo”
“Anh trông không giống vậy chút nào”
Jang Chaeyeon lắc đầu trước lời của tôi.
“Anh không phải kiểu người sẽ cứ vậy mà đi như thế”
Tôi như vậy thì sao?
“Tôi không phải kiểu người đó”
Tôi đẩy Jang Chaeyeon ra và bước tiếp.
Bị đẩy ra, Jang Chaeyeon kêu lên ‘Ah’ một tiếng với giọng bối rối rồi đi theo sau tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Jang Chaeyeon và những người khác đi theo sau mình, nhưng tôi vẫn phớt lờ đi tất cả và tiếp tục bước đi.
Manh mối mà tôi cuối cùng cũng tìm thấy được sau khi tìm kiếm bên trong Nhà thờ một cách vô ích.
“...”
Tôi bỏ qua khung cảnh của căn nhà mà bản thân đã nhìn thấy đến lần thứ ba và hướng về phòng em gái mình.
Như mọi khi, những món đồ của em gái tôi vẫn được bày ra như vậy.
Tủ quần áo, giá sách, và đồ dùng học tập.
Nó không khác gì cả.
Chẳng lẽ lần này cũng không thu hoạch được gì sao?
Không, có một thứ khác biệt.
Tôi nhìn cuốn sổ đang được mở ra trong phòng của con bé.
“...”
Những lần trước không có thứ nào như này.
Tất cả những gì tôi từng nhìn thấy là em gái tôi đang đọc một thứ gì đó, và một tờ ghi chú nhỏ mà tôi đã để lại.
Tôi cảm nhận được những người khác đi theo sau tôi.
Đó là vì họ lo lắng cho tôi sao, hay chỉ đơn giản là vì tôi đi đến đây?
Tôi chẳng thể biết được.
Tôi từ từ mở cuốn sổ.
<Gửi đến người sẽ đọc cuốn sổ này>
Ai đó biết rằng sẽ có người đọc cuốn sổ này sao?
Không như nét chữ nguệch ngoạc thường thấy của trẻ con, cuốn sổ này đã được viết bằng một nét chữ mềm mại.
<Tôi là một người yếu đuối.>
Đây là nét chữ viết tay của em gái tôi sao?
Thật lòng mà nói, tôi không nhớ nữa.
<Sau khi đối mặt với vô số chuyện, tôi đã không còn một chút ý chí chiến đấu nào nữa.>
Những lời đó được viết bằng một nét chữ điềm tĩnh.
<Gia đình tôi, không thể tiếp tục đứng yên khi nhìn thấy tôi như vậy, đã nói với tôi.>
<Rằng người ấy sẽ gánh vác mọi trách nhiệm của tôi.>
<Lúc đầu, tôi đã phản đối điều đó, nhưng sau cùng, tôi đã lựa chọn chạy đi.>
<Tôi đã không còn có thể chịu đựng được thêm nữa. Trách nhiệm đó là quá lớn để tôi gánh vác, và nó còn chẳng phải là thứ tôi muốn gánh vác.>
<Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Công viên giải trí, Nhà thờ, nói chung là nó rất khó khăn.>
<Với tôi, người đã luôn chuẩn bị sẵn tinh thần để sụp đổ ngay lập tức chỉ với một cú đẩy, lời nói của gia đình tôi quá đỗi ngọt ngào.>
<Tôi sử dụng cơ hội duy nhất của mình để quay trở lại, và đã để lại lời nhắn này trong khi nhìn gia đình tôi vẫn còn đang nở một nụ cười ngây thơ.>
<Em xin lỗi, và cảm ơn>
<Thế nhưng mọi chuyện không thể cứ vậy mà kết thúc được.>
<Kể cả khi không thể gánh vác nó, chỉ cần ở bên cạnh người ấy. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm.>
<Và cả, đảm bảo rằng người ấy không gặp quá nhiều khó khăn khi còn nhỏ là một trong số ít những điều tôi có thể làm cho họ.>
<Em xin lỗi, và cảm ơn.>
<Mãi yêu.>
Dòng chữ kết thúc ở đó.
“...”
“Cái gì đây…?”
Song Ahrin, đã đến sau tôi từ lúc nào, lẩm bẩm.
Ai đã viết bức thư này?
Là ai?
Còn có thể là ai nữa chứ.
Bất cứ ai cũng có thể biết được.
Chỉ có một người sẽ để lại một bức thư như vậy trong căn phòng này.
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
Ở đó là một tấm gương.
Một tấm gương được trang trí đáng yêu mà một đứa trẻ có lẽ sẽ thích thú ngắm nhìn.
Khuôn mặt của tôi được phản chiếu trong tấm gương.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Jaehun]
[Tuổi: 27]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: Nhãn quan]
[Tiểu sử: Anh ấy khác với những người khác]
[Điểm yếu: Không thể nào có chuyện bạn không biết điểm yếu của mình được]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ trong suốt.
Khả năng của tôi là Nhãn quan.
Đặc trưng của tôi là…
Tôi nhớ lại những gì mà em gái mình đã nói.
Tôi không muốn biết.
Không, dù không muốn biết đi nữa, tôi chỉ có thể biết, khi mà bằng chứng đã rõ ràng như vậy.
Tôi nhìn vào tấm gương.
Cửa sổ trong suốt vẫn đang trôi nổi ở đó.
Dần dần, dòng ‘đặc trưng’ bắt đầu tan chảy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Jaehun]
[Tuổi: 27]
[Đặc trưng: Nhạy bén]
[Khả năng: Nhãn quan]
[Tiểu sử: Anh ấy khác với những người khác]
[Điểm yếu: Không thể nào có chuyện bạn không biết điểm yếu của mình được]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tại sao tôi lại có đặc trưng Nhạy bén mà em gái tôi đáng ra phải có?
Tại sao tôi lại không nhận ra điều đó khi nhìn con bé?
“...”
Tôi tiếp tục suy nghĩ.
Khi tôi nhìn con bé, cửa sổ trong suốt như nào đã xuất hiện?
Tôi cố gắng nhớ lại phần ký ức mơ hồ đó.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Kim Areum]
[Tuổi: 24]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: Nhạy bén]
[Tiểu sử: Thường được biết đến như là một người có trực giác nhạy bén, nhưng cô ấy lại không nhận ra điều đó]
[Điểm yếu: Cô ấy không khác gì người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, cô ấy sẽ chết]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không có đặc trưng, và không khác gì người bình thường.
Nếu như con bé đã lừa tôi thì sao?
Tôi có thể chắc chắn rằng việc đó là bất khả thi không?
Không hề.
Đã có vô số thực thể có khả năng đùa giỡn với đôi mắt của tôi từ xưa rồi.
Nó đã như vậy suốt từ sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm.
Nếu có những tồn tại có thể giao tiếp qua cửa sổ trong suốt, vậy thì đương nhiên, cũng phải có những tồn tại có thể chủ đích đánh lừa nó.
“...”
Em gái tôi đã đánh lừa mắt tôi, và con bé đã trao cho tôi đặc trưng Nhạy bén của mình.
Đó thực sự là một suy nghĩ nực cười.
Sẽ không một ai nghĩ như vậy cả.
Phải, không một ai—
[Hiểu biết của bạn về ‘Kim Areum’ đã tăng]
[Chí mạng: 0->2]
Và rồi, mắt tôi thản nhiên báo cho tôi biết rằng suy luận đó là chính xác.
Tôi không thể làm gì khác ngoài nhắm chặt mắt lại.
Không sao cả.
Hãy bình tĩnh lại nào, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.
Tôi chỉ cần tìm thấy con bé—
“Anh Jaehun!”
Yu Daon nắm lấy tay áo của tôi.
“Khuôn mặt của anh tái nhợt lắm rồi, anh thực sự không sao chứ?”
“Ừm, tôi ổn”
“Anh Jaehun, tôi thực sự lo lắng cho anh lắm—”
“...Đi thôi”
Yu Daon mở to mắt trước lời của tôi, và…
“...Không, không muốn đâu”
Cô ấy lắc đầu.
“Tôi không muốn như vậy đâu. Anh, anh Jaehun, tôi xin lỗi vì đã không nghe lời anh, nhưng mà anh Jaehun thực sự cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ…!”
“...Cô ta nói đúng đấy. Vẻ mặt của anh hiện đang trông thực sự rất tệ”
Song Ahrin đồng tình với lời Yu Daon và kéo lấy tay áo bên kia của tôi.
“Nghỉ ngơi đi. Anh hiện đang làm vẻ mặt nghiêm trọng nhất mà tôi từng thấy anh thể hiện ra đấy”
“Cô Ahrin nói đúng. Được chứ…?”
Từ lúc nào, Jang Chaeyeon đã im lặng giữ lấy hai vai tôi từ phía sau.
“...”
Tôi trượt ngồi xuống ghế của em gái mình.
Không, tôi ổn.
Chỉ cần ở lại thêm một chút nữa thôi.
Tôi cần phải suy nghĩ, suy nghĩ để giải quyết vấn đ—
Tôi cảm thấy thực sự tồi tệ.
Tất cả những thứ tôi đã nhìn thấy từ trước đến giờ là gì, và những thứ tôi đang nhìn thấy bây giờ là gì?
Tôi nhắm mắt lại.
Ở trên đỉnh của nơi này sẽ có thứ gì đây?
Tại sao bóng tối này lại gọi tôi như vậy?
Rốt cuộc thì tôi là cái quái gì?
Vô vàn những suy nghĩ không ngừng nối tiếp nhau trong đầu tôi.
Từ đầu thì Ngôn sứ là thứ gì?
Bóng tối sau cùng chỉ là một thử thách được giao cho Ngôn sứ thôi sao?
Nếu vậy, chẳng lẽ em gái tôi đã hy sinh chỉ để tôi thực hiện một thử thách của Ngôn sứ thôi sao?
Tại sao Ngôn sứ đó phải bò vào một nơi chẳng khác nào địa ngục này?
Bởi vì anh ta đã mất đi thứ gì đó quý giá? Hay là bởi vì anh ta bị điều khiển tâm trí?
Tất cả mọi người ngoại trừ tôi đều đã vào đây, vậy thì tại sao chỉ có mỗi mình tôi…
Không.
Tôi cũng đã vào đây.
Vậy tất cả những điều này đều đã được lên kế hoạch từ trước sao?
Tôi có nên quay người rời khỏi đây ngay lập tức không?
-Chát!
Một ai đó vỗ tay ngay trước mặt tôi.
Âm thanh lớn đó vang vào tai tôi, và khi mở mắt, tôi nhìn thấy năm khuôn mặt.
Yu Daon đang khóc thút thít, Jang Chaeyeon không biết phải làm gì, Song Ahrin liếc nhìn tôi, Park Yeeun đang nhìn xuống sàn với vẻ mặt bối rối, và cả…
-Chát!
Aileen vỗ tay và nhìn tôi.
“Tôi hiểu mà”
Cô ấy nhìn tôi.
“Tôi hoàn toàn hiểu rõ cảm giác mà anh đã phải trải qua”
Tôi không thể nói rằng, ‘Cô thì biết cái gì chứ?’.
Bởi vì tiếng khóc nhói lòng của Aileen đang vang vào tai tôi.
“Tôi cũng hiểu rất rõ cái cảm giác đó”
Aileen từ từ bước đến chỗ tôi.
Tiếng cộp cộp vang lên khi đôi ủng quân đội bước xuống sàn.
Cô ấy cúi người, ngồi xuống như thể ôm đầu gối, và nhìn tôi.
“Không sao đâu”
“...”
“Tôi có lẽ không thể hiểu được hoàn toàn nỗi đau của anh, nhưng tôi biết rõ cảm giác đó là như nào”
Aileen từ từ vươn tay ra.
Một bàn tay lạnh buốt vì ướt mưa chạm vào má tôi.
“Nhưng mà”
Aileen ngước mắt lên.
Trong đôi mắt của cô ấy không có nhiệt huyết, khát khao, nỗi buồn, hay niềm vui.
Trong đó chỉ có duy nhất tinh thần trách nhiệm.
“Tôi sẽ chia sẻ trách nhiệm đó với anh”
Cô ấy đặt một tay lên má tôi, và nắm lấy tay tôi với tay còn lại.
“Cô đâu cần phải làm vậy…”
“Không cần đâu”
Aileen khẽ cười như thể đang thở dài rồi cúi xuống.
“Không phải. Đúng vậy. Không cần đâu”
Cô ấy ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà, anh cũng hiểu vết thương của tôi phải không?”
“...”
“Thật lòng mà nói, hiện tại…tôi đã quá mệt mỏi rồi”
“...”
“Tôi đã mất đi thứ mình đang tìm kiếm suốt cả đời ngay trước mắt. Liệu mẹ và bố có thể quay trở lại không? Liệu bây giờ đã đến lúc từ bỏ hy vọng này chưa?”
Cô ấy mỉm cười với đôi mắt trống rỗng và siết chặt bàn tay mà mình đang nắm lấy.
“Vậy nên tôi sẽ cố gắng tìm lý do để sống ở anh trong một thời gian ngắn. Tôi sẽ tạm gác lại sự tuyệt vọng của mình bằng cách chăm sóc anh”
“Cái đó—”
“Nó không đúng nhỉ”
Aileen gật đầu.
“Nên là tôi sẽ dựa vào anh một chút thôi. Anh không phải là kiểu người sẽ đẩy một người đang dựa vào mình đi”
‘Thay vào đó’, cô ấy nhìn tôi trong khi nói vậy.
Không cần phải nói thêm lời nào nữa.
“...”
Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi sâu.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Tôi mở mắt.
“Ta đi thôi”
“Anh thực sự ổn rồi chứ?”
“Không hề. Tôi không ổn chút nào”
Tôi điềm tĩnh trả lời câu hỏi lo lắng của Song Ahrin.
“Nhưng tôi phải đi”
Tôi đấm vào đầu gối và đứng dậy.
Giờ thì tôi nghĩ là mình hiểu rồi.
Đó là lý do tôi đã nói rằng mình sẽ gánh vác trách nhiệm đó.
Nếu gánh vác là việc của anh trai, vậy thì tìm kiếm cũng là việc của anh trai.
Tôi ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi.
Đỉnh núi giờ đang tỏa sáng rực rỡ trước mắt tôi.