Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

201-4XX - Chương 239: 48 tiếng

Bao nhiêu lâu đã trôi qua kể từ lúc hai người họ đi vào đó rồi?

Tôi bây giờ chỉ đang nhìn chằm chằm vào bụi gai giờ đây đã chặn cả tầm nhìn.

Phía bên kia, chắc hẳn Yu Daon và Park Yeeun đang bước đi.

“Hai người họ sẽ làm tốt phải không?”

“Tôi không biết”

Song Ahrin đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của tôi như thể chẳng có chuyện gì.

“Không, tại sao cô Ahrin lại không biết chứ? Cô là người đã đưa ra ý tưởng đó mà”

“Làm sao mà tôi có thể đảm bảo rằng họ sẽ làm tốt được chứ? Anh cũng không thể chắc chắn điều đó còn gì”

“...”

Cô ấy nói không sai.

Đây chính là cảm giác khi cho một đứa trẻ chơi gần bờ nước sao?

“...Chúng ta đi chứ?”

Để xua tan nỗi lo lắng, sau cùng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài bước đi.

***

Qua thời gian, tôi lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

Tôi nhìn sổ hướng dẫn và chìm vào suy nghĩ.

Rốt cuộc thứ đó có thể là gì?

Nó có thể là gì mà tôi đó lại phải cẩn trọng và đề phòng đến vậy?

Càng nghĩ về nó, tôi lại càng thấy lo lắng hơn.

“Hửm”

Và rồi, Song Ahrin và Aileen đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Nhìn kìa”

Song Ahrin chỉ về trước.

Ở đó là những ngôi nhà xếp dài.

“Không phải những ngôi nhà đã trở nên nhiều hơn so với trước đó rồi sao?”

“...Ừm, công nhận”

Đúng như Song Ahrin nói.

Những ngôi nhà đang nằm trải dài như những chiếc bánh mì kẹp xếp nối tiếp vậy.

“...”

Đường đi chỉ là một con đường thẳng tắp, như thể muốn bảo chúng tôi đi theo đó.

Nhưng mà cái cảm giác chẳng lành này có thể là gì được chứ?

Tôi nhìn chằm chằm lên ngôi nhà, nhưng không có gì đặc biệt hiện ra.

“Mọi người có nhìn thấy thứ gì đặc biệt trên đường đến đây không?”

Cả ba người kia lắc đầu đáp lại câu hỏi của tôi.

Họ cũng không nhìn thấy thứ gì đặc biệt cả.

Điều đó có nghĩa là có quay lại thì cũng chỉ tốn thời gian vô ích.

Chúng tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa.

“Đi thôi”

Một con đường thẳng tắp.

Nếu có chuyện gì, chúng tôi có thể chạy đi.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu sải bước nhanh trên con đường.

-Cộp…cộp…

Chỉ có bốn tiếng bước chân vang vọng trong ngôi làng không một bóng người.

Đôi lúc, tôi lại nhìn vào những ngôi nhà qua ô cửa sổ, nhưng cũng chẳng thấy gì đặc biệt bên trong.

Ngay cả khi tôi nhìn thấy gì đi chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ là những con người trông chẳng khác gì xác ướp đôi khi xuất hiện sau ô cửa—.

Tôi vội vã nhìn lại vào trong ngôi nhà.

Có con người.

Những con người đang nhìn chúng tôi với trán áp vào cửa sổ, hoặc tay đặt trên cửa sổ.

“...Chẳng lẽ hiện tại tôi là người duy nhất nhìn thấy cái này sao?”

“Cái gì?”

“Bên kia kìa, con người”

“Đâu ra con người ở kia—Aaaah!”

Khi tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy, Song Ahrin, đang nhìn vào cửa sổ với vẻ mặt như muốn bảo tôi đừng nói linh tinh nữa, hét lên.

“Cái, cái quái? Lúc nãy đâu có gì ở đó? Rõ ràng là tôi đâu có nhìn thấy gì?”

“Cản trở nhận thức”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và Aileen gật đầu với một tiếng ‘À’.

“Có vẻ là nó đấy, cản trở nhận thức”

“Cản trở nhận thức sao?”

“Đúng như tên của nó thôi. Ta sẽ không biết được cho đến khi nhận thức về nó. Đây là một phương pháp mà Cục Quản thúc thường dùng, một phương pháp để đánh lừa nhận thức”

“Nói chúng là nó kiểu như khéo trộn lẫn một thứ kỳ lạ vào sao cho nó trông như không kỳ lạ, đúng chứ?”

“Nếu giải thích ngắn gọn và súc tích, đúng vậy”

Tại sao một thứ như vậy lại ở đây?

Ánh mắt của tôi giao với những người khác.

Và rồi…

-Két…

Tiếng cửa mở vang lên.

Tôi chậm rãi quay lại nhìn.

Trước mặt tôi là là một người gây gò chỉ còn da bọc xương, toàn bộ tóc trên đầu đều đã rụng hết, chỉ còn đôi mắt của họ đang sáng lên.

Jang Chaeyeon bước lên trước, và Aileen rút súng ra.

Tôi theo phản xạ nhìn lên đầu người đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Choi Jisoo]

[Tuổi: 20]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: Cô ấy đã bị lừa bởi ảo tưởng về một tương lai ngọt ngào. Và cũng chỉ vì bị lừa, cô ấy đã mất đi tất cả và trở thành một cái vỏ rỗng]

[Điểm yếu: Cô ấy còn chẳng phải là một người bình thường. Chẳng cần tí công sức nào để giết cô ấy]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Bắn chứ?”

“Đợi đã”

Tôi ngăn Aileen lại khi cô ấy chuẩn bị chĩa súng và nhìn người phụ nữ, hoặc là người được gọi là một người phụ nữ đó.

“Ư…”

Cô ấy từ từ bước về phía tôi.

“Này, nguy hiểm…!”

“Không sao đâu”

Tôi nhẹ nhàng gỡ bàn tay của Song Ahrin đang nắm vào vạt áo của tôi và bước đến người phụ nữ.

“Thưa cô”

“Xin hãy giết tôi…”

“...”

“Giết tôi đi…làm ơn…”

Cô ấy thì thầm với giọng the thé.

“Khi đêm đến, chúng sẽ lại…làm ơn, thay vào đó, hãy giết tôi…”

“...”

Tôi đã nhìn thấy những người như này một vài lần.

Những con người đáng ra đã có thể sống một cuộc đời bình thường, nhưng giờ lại đang sống một cuộc đời còn tệ hơn cả cái chết chỉ vì họ bị cuốn vào tai họa khi đang đi trên đường.

Cô ấy lẩm bẩm như thể đang cố ép ra từng lời một.

Những bệnh nhân ở Bệnh viện hiện về tâm trí tôi, và những người ở bảo tàng nghệ thuật hiện về tâm trí tôi.

“...”

Kết thúc nỗi thống khổ của người này có lẽ chính là điều tử tế nhất mà tôi có thể làm cho cô ấy.

Khi tôi đút tay vào túi áo ngực để lấy khẩu súng lục, Jang Chaeyeon liền giơ tay lên.

“...Để tôi”

“Không, tôi—”

-Rắc!

Trước khi tôi có thể nói xong, Jang Chaeyeon đã siết tay lại, và người phụ nữ đó đã chết ngay lập tức với cái cổ bị bẻ gãy.

Phịch, cơ thể của cô ấy đổ xuống.

Bùi đất bay lên khắp nơi, và Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“Đừng gánh vác nó một mình. Đó không phải là lựa chọn của một mình anh”

“...Cảm ơn—”

“...Mẹ, bố?”

Trước khi tôi có thể nói xong, Aileen lẩm bẩm với giọng ngờ vực.

“...”

Tôi từ từ quay đầu lại.

Aileen đang nhìn về đâu đó với hai tay che miệng.

Trong số những căn nhà nằm sát nhau, hai người đang tựa đầu vào cửa sổ bên dưới một mái nhà vàng.

Cơ thể của họ gầy gò chỉ còn da bọc xương, đến mức mà có gọi họ là hai bộ xương cũng có thể tin được.

Thoạt nhìn, họ trông giống những xác chết, nhưng lồng ngực vẫn đang khẽ phập phồng cho thấy họ vẫn còn sống.

Khi nhìn kĩ hơn, có thể thấy rằng khuôn mặt của họ có những nét giống với Aileen.

“Mẹ! Bố!”

Aileen vắt khẩu súng ra sau lưng và dốc hết sức chạy về phía ngôi nhà.

Trong lúc chạy, chân của cô ấy bị vấp và trọng tâm của cô sụp đổ khiến cô ngã xuống, nhưng như thể chẳng hề cảm thấy đau, cô ấy nhảy bật dậy và tiếp tục chạy về phía ngôi nhà, mở tung cánh cửa.

Một mùi ẩm mốc khó có thể tưởng tượng được là đến từ con người bốc lên, và cô ấy vươn tay về phía hai người họ.

“Ah, mẹ, bố…”

Aileen bước đến chỗ hai người họ, khóe miệng của cô ấy run rẩy như thể cô ấy đã mất đi khả năng nói.

Cô ấy nhìn hai người họ, liên tục giơ tay lên rồi lại hạ xuống, lo rằng sẽ làm đau họ nếu chạm vào họ không cẩn thận.

“Là, là con đây…”

“...”

“...”

Nước mắt trào ra từ khoé mắt của Aileen.

“Con, con đã đến quá muộn, hức...rồi…”

Cô ấy nói vắp vài lần và nhìn thẳng vào hai người họ.

“Bây giờ, chúng ta hãy, rời khỏi đây thôi…Bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi phải đánh đổi mạng sống này, con sẽ cứu bố mẹ—”

“Ai…leen”

“Mẹ…!”

Một người gầy gò chỉ còn da bọc xương nhìn Aileen, và một giọng nói khàn khàn tưởng như sắp vỡ vụn phát ra từ cổ họng của bà ấy.

“Mẹ, là, là con đây…Aileen”

“Giết mẹ đi…”

Trước lời của bà ấy, cơ thể của Aileen cứng đờ.

Như thể cô ấy đã quên mất việc thở, lồng ngực của cô ấy không còn phập phồng.

“Không, không đâu”

Ngay sau đó, như thể đã lấy lại ý thức, Aileen điên cuồng lắc đầu.

“Chúng, chúng ta có thể rời khỏi đây mà. Những người đi cùng với con rất, rất tuyệt vời, và bố mẹ chỉ cần rời khỏi đây và sống với con—”

“Giết bố đi”

Người đàn ông đã im lặng nãy giờ ở bên cạnh lên tiếng.

Giọng nói của ông ấy không có bất cứ cảm xúc nào khác ngoài nỗi thống khổ.

“Ai…leen…Thỉnh cầu của bố mẹ…”

“Làm ơn…”

Hai cặp mắt vô cảm nhìn vào cô ấy.

“Hãy, giết chúng ta…”

“Hãy cho bố mẹ kết thúc…”

“...”

Aileen ngừng cử động.

Cố ép cơ thể cứng đờ của mình quay sang đây, Aileen nhìn tôi.

“Tìm, tìm cách đi”

Tôi từ từ nhìn lên đầu hai người họ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Lisa]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Cô ấy muốn quay trở lại, nghĩ rằng đây là thứ vinh quang mà mình đã có được sau khi bỏ lại con gái của mình, nhưng từ khoảnh khắc cô bị cuốn trôi đi, cô đã bỏ lại bản thân trong con sông Lethe]

[Điểm yếu: Cô ấy còn chẳng thể trở thành một người bình thường. Chẳng cần tí công sức nào để giết cô ấy]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi quay sang nhìn người đàn ông.

Cửa sổ trong suốt của ông ấy cũng có nội dung giống hệt với mẹ Aileen.

“Tôi không cảm nhận được một chút cảm xúc con người nào cả”

Song Ahrin cũng lẩm bẩm trong khi quay mặt đi đâu khác.

“Thứ đó không còn có thể được gọi là con người nữa rồi. Nó chỉ là thứ gì đó mặc da người thôi”

“...Không phải…”

Aileen nhìn tôi.

“...”

Tôi nên nói gì với cô ấy đây?

Khi tôi chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt của Aileen ánh lên sự phủ nhận.

“Không, không…”

Cô ấy nắm lấy tay của hai người họ.

Và rồi, cùng với một tiếng rắc, cánh tay của cả hai gãy lìa.

“AHHHH!”

Aileen hét lên, vội vã buông tay ra, lùi sát về bức tường sau lưng và trượt xuống.

“Con xin lỗi, con xin lỗi…”

“...Bọn họ đã chẳng khác gì những bộ xương người rồi, và cơ thể của họ dễ bị tổn thương chẳng hơn một cành cây khô là bao”

“KHÔNG! KHÔNG…!”

Aileen lắc đầu.

“Aileen…”

“Làm ơn…”

Hai người họ nhìn Aileen.

“Ư, ahh…”

Aileen dùng hai tay bịt tai lại.

“...Để tôi”

Jang Chaeyeon giơ tay lên.

“...Tôi sẽ làm cùng cô”

Vào khoảnh khắc tôi chuẩn bị rút súng ra và sự tuyệt vọng hiện lên vẻ mặt của Aileen…

-Ào…

Tiếng nước chảy bắt đầu vang đến.

“Ahhh…”

“Ahhhh…”

Và rồi, hai người kia nhìn về phía xa.

Tôi cũng nhìn lên trời.

Mặt trời đang lặn xuống.

Điều đó có nghĩa là—

-Ào…

Tiếng nước chảy xiết đang ngày càng đến gần hơn.

“Cô Chaeyeon!”

“Này! Con mắm điên kia, nhớ phải nói trước rồi hẵng né—Hự!”

Trước khi tôi có thể nói gì, Jang Chaeyeon đã ném Song Ahrin lên mái nhà.

“Cô Aileen trước!”

Tôi vội vã hét lớn, và Jang Chaeyeon gật đầu rồi vung tay, và cơ thể của Aileen liền bị kéo đi.

“KHÔNG ĐƯỢC! KHÔNG ĐƯỢC!”

Cô ấy gào thét và trèo lên mái nhà, và giọng của Song Ahrin vang xuống từ trên đó.

“Cô mà rơi xuống là chết đấy…! Nghe tôi…nói đi…!”

“Cô Chaeyeon. Cô có thể di chuyển cả hai người họ nữa không?”

“...Nếu tôi làm vậy, mọi khúc xương trong cơ thể họ khả năng cao sẽ gãy hết, và nó sẽ còn tệ hơn cả cái chết”

Khi Aileen giữ lấy họ, tay của họ đã ngay lập tức gãy rời.

“...Ta phải giết họ…”

“...”

Không còn cách nào khác.

Tôi lấy ra khẩu súng từ trong túi áo ngực, nhưng đồng thời, thứ nước đen ngòm trào ra bên trong ngôi nhà giống như một cơn lũ.

Bố mẹ của Aileen bị cuốn trôi đi.

“-!”

Trước khi tôi có thể phản ứng, Jang Chaeyeon đã mau chóng vươn tay ra và chặn dòng nước lại, rồi vòng tay ôm lấy eo tôi.

Khi Jang Chaeyeon giơ tay lên, cơ thể của tôi nổi lên không trung, và chúng tôi cũng trèo lên mái nhà.

Tôi vội vàng nhìn xung quanh.

Nước đang trào ra từ mọi ngôi nhà.

Như thể nguồn gốc của con sông chính là những ngôi nhà vậy.

Ahhhh…

Ưuuuuu…

Và cả vô số những con người đang rên rỉ trong khi bị cuốn trôi theo dòng nước.

-Àooo…!

Tốc độ của dòng nước trở nên nhanh hơn, và một cảm giác rợn tóc gáy bao trùm cả cơ thể của tôi.

Tôi vội vã quay đầu nhìn về sau, và ở đó là Jang Chaeyeon và Song Ahrin cũng đang ngoảnh lại với cùng một vẻ mặt giống tôi.

“...Vừa rồi là”

“...Ừm”

Và rồi, trong khi tôi và Song Ahrin đang nói chuyện…

-Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang đến từ phía xa, và một cột khói bốc lên.

Đó là nơi Yu Daon đã hướng đến.

48 tiếng đã trôi qua.