Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

132 2909

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47817

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 264

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 7

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10602

201-4XX - Chương 235: Thiên đàng

Từ đầu thì tại sao thẩm phán tối cao lại là người đưa ra phán quyết vậy. 

Câu hỏi đó thoáng lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì. 

Đã khi nào tôi tranh luận về lẽ thường ở những nơi như này chưa?

Dù cho nước có ngay lập tức biến thành lửa đi chăng nữa, tôi cũng sẽ phải thích nghi và nghĩ rằng, ‘Ồ, đây là một nơi mà nước biến thành lửa!’.

“Nhưng mà, tại sao thẩm phán tối cao lại đưa ra phán quyết vậy ạ?”

Dù có vẻ là em út của chúng tôi không nghĩ vậy. 

Giữa tiếng rì rầm của những người xung quanh, một giọng nói vang lên. 

Im lặng!

-Cộp! Cộp! Cộp!

Thẩm phán Tối cao đang gõ búa.

Nhìn thấy một con ngài trắng, hoặc là thứ gì đó giống con người, đang gõ búa đúng là quái lạ thật đấy. 

À đấy, nhắc mới nhớ. 

“...Hai người nhìn thứ kia ra hình gì vậy?”

“Em chỉ thấy một ông chú mặc đồ thẩm phán thôi ạ”

“Còn tôi thì là một con ngài khổng lồ không rõ hình thù với vầng hào quang trắng kỳ lạ”

Mỗi người đều nhìn thấy một kiểu khác nhỉ. 

Đầu tiên!

-Cộp! Cộp!

Hắn ta nhìn Aileen sau khi giáng cây búa xuống. 

Một kẻ tội đồ sẽ không thể bước vào thánh địa dù cho có thử bao lần đi nữa! Tội lỗi mà ngươi đã gây ra là quá nhiều, và Ngài đã từ chối ngươi!

Aileen gật đầu với vẻ mặt không bất ngờ gì. 

Những gì ngươi đã làm rõ ràng là đi ngược với ý chí của Ngài, và điều đó có nghĩa là ngươi không có tư cách để bước vào thánh địa

“Ý chí của Ngài là gì nhỉ?”

“Em mà biết cái đấy thì đã ở trong một nhà thờ đàng hoàng rồi chứ đâu có bị kẹt ở đây ạ? Chỉ có mấy tà giáo mới nói vậy thôi”

Park Yeeun thở dài và đáp lại lời lẩm bẩm của tôi như thể đó là điều hiển nhiên. 

Tiếp theo!

Tiếp sau đó, Park Yeeun đứng trước Thẩm phán Tối cao.

“...”

“...”

Cả hai nhìn chằm chằm vào đối phương. 

Đúng là một đứa trẻ đáng thương

Park Yeeun nhướng một bên mày lên trước lời lẩm bẩm của Thẩm phán Tối cao.

Con bé đang tức giận sao? 

Trước khi tôi có thể ngăn con bé lại, Thẩm phán Tối cao nói tiếp. 

Con đã được định sẵn sẽ mất gia đình của mình bởi những thứ cần phải bị tiêu diệt, và thậm chí còn sẽ mất đi cả người mình yêu. Đúng là một cuộc đời đáng thương

Park Yeeun, đang nghe những gì hắn nói, giờ đây để lộ vẻ mặt hoang mang. 

“Tôi đâu có yêu ai”

Hiện tại thì con không có thôi”

Thẩm phán Tối cao nói vậy và lắc đầu.

Dù là thế đi nữa, con không thể bước vào nơi đó

“...”

Lý do rất rõ ràng. Sau cùng, con đã không thể chứng minh bản thân

Thứ kia càng mở miệng là càng thốt ra những lời khó hiểu hơn. 

Park Yeeun lại nhướng một bên mày và nói tiếp. 

Rốt cuộc chứng minh cái quái gì chứ?

Chứng minh. 

Phải có một bài kiểm tra nào đó thì mới chứng minh được. 

Kể cả từ góc nhìn của Park Yeeun, nó đơn giản là rất kỳ lạ khi hắn chỉ nói là chứng minh hay chưa chứng minh mà chẳng hỏi hay giải thích cái gì. 

Các ngươi chắc hẳn đã từng gặp chúng rất nhiều lần

Thẩm phán Tối cao điềm tĩnh trả lời câu hỏi của Park Yeeun. 

Thế giới này gọi chúng là quái vật, và nếu bị người thường phát hiện ra, chúng sẽ ngay lập tức bị thao túng thông tin và tiêu hủy mọi bằng chứng

“...”

Nơi mà các ngươi thuộc về, Cục Quản thúc, gọi chúng là dị thể quản thúc

Tôi có cảm giác như là con ngài vừa dang rộng đôi cánh của mình ra. 

Đó chính là đối đầu với những thứ đi ngược lại ý chí của Ngài

“Vậy thì không phải tất cả mọi người trong Cục Quản thúc đều đủ điều kiện sao?”

Park Yeeun lẩm bẩm như thể hoàn toàn không hiểu gì, và tôi cũng chỉ có thể đồng tình với con bé. 

Chúng tôi ít nhiều gì thì cũng đối đầu với chúng mà. 

Nếu chỉ tính Phòng Cách ly thôi thì tất cả mọi người đều có thể lên Thiên đàng rồi.

Tất nhiên, đó không phải là tất cả

Thẩm phán Tối cao nói tiếp. 

Nó còn bao gồm cả sự cao thượng của linh hồn mà sẽ tăng lên khi bắt gặp vô số thực thể nằm ngoài tầm hiểu biết nữa

“...Nói vậy thì khác nào bảo là nó hoàn toàn theo ý ngươi”

Park Yeeun lẩm bẩm. 

Xét về mặt đó, con vẫn chưa có đủ tư cách để đến đây

“Được thôi”

Aileen, đã im lặng lắng nghe từ nãy đến giờ, ngẩng đầu nhìn Thẩm phán Tối cao.

“Thế còn bố mẹ ta thì sao?”

Một bầu không khi im lặng kéo dài. 

Họ là những linh hồn cao thượng

“Họ chưa từng làm gì cả”

Có những linh hồn đã cao thượng ngay từ khi sinh ra

“Ta là con gái của họ”

Nếu ngươi không biết, vậy thì ta cũng không có trách nhiệm phải nói cho ngươi

Thẩm phán Tối cao không nói thêm gì nữa, và Aileen chau mày.

Tiếp theo

“Hắn chỉ đơn giản là muốn tự mình quyết định mọi thứ thôi ạ”

Chậc, Park Yeeun tặc lưỡi và đi về phía tôi. 

Mới lúc nãy thôi con bé đã rất sợ hãi, vậy mà bây giờ đã hùng hổ vậy rồi. 

Park Yeeun đi qua tôi, và Thẩm phán Tối cao hướng ánh mắt của hắn về tôi. 

Được rồi, để xem lần này hắn sẽ nói—

Cho qua!

Hai người kia nhìn chằm chằm vào tôi. 

Park Yeeun nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác, còn Aileen thì nhìn tôi như để đã đoán trước được điều này. 

“Không, tại sao ta lại được cho qua cơ chứ?”

Tôi hỏi vì tò mò.

Đôi cánh của con ngài khẽ rung.

Một linh hồn cao thượng. Một ý chí quật cường. Và biểu tượng của một Ngôn sứ. Thực sự xứng đáng với Thiên đàng

Thực sự đúng là tùy tiện quá mà. 

Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm phán Tối cao, nhưng hắn cũng chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi mà không nói gì. 

Cùng lúc đó…

-Ầm…

Ánh sáng rọi xuống từ trên trời. 

Chính xác hơn thì phải nói là trần nhà đã mở ra. 

Trần nhà mở ra và ánh sáng rọi xuống.

Ngay sau đó, ánh sáng bắt đầu thành hình. 

Ánh sáng chói lóa tạo thành hình những bậc thang, như thể một cầu thang dẫn đến Thiên đàng đã được tạo ra.

-Tinh!

Một cơn đau chạy qua thái dương của tôi. 

Thái dương của tôi đau nhói.

Điều đó có nghĩa là tôi đang bị tấn công tinh thần.

Chúng đã thôi miên những người được chọn như này sao? 

Sau một thời gian dài, một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Hiểu biết của bạn về ‘Nhà thờ’ đã tăng] 

[Chí mạng: 2->3]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ta sẽ ban cho con quyền được tiến vào cung thánh

Dễ vậy sao? 

Tôi vội vã quay sang nhìn Aileen, và cô ấy cũng gật đầu với tôi.

-Lật phật! 

Sổ hướng dẫn mở ra. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]

[8. Phán quyết cuối cùng]

5. Người được chọn sẽ bị cưỡng chế đưa đến ‘cung thánh’. Hiện tại, chưa có trường hợp nào sống sót trở về trong số những người bị đưa đến cung thánh, và cũng không có ghi chép nào về nơi đó. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tuy nhiên, chỉ người được chọn mới có thể đến đó

Thẩm phán Tối cao nhìn tôi.

Hãy cảm nhận hào quang rực rỡ đó một mình đi

Đương nhiên rồi, tôi là người duy nhất được quyền đi lên đó mà. 

Và đương nhiên, Aileen cũng biết điều này. 

Sau cùng, cô ấy cũng đã đánh mất gia đình của mình theo cách tương tự. 

Cô ấy chắc hẳn đã là một đứa trẻ chẳng thể làm gì ngoài rơi lệ và quan sát cảnh tượng những người thân trong gia đình bỏ rơi mình rồi đi lên. 

Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác. 

Cô đã trở thành một người sẵn sàng bằng mọi giá phải nắm lấy cơ hội đến với mình. 

“Park Yeeun!”

“Vâng!”

Park Yeeun hăng hái đáp lại giọng nói của Aileen và mở cặp ra, và Aileen thò tay vào trong đó.

Chính vì điều đó, cô ấy cũng đã chuẩn bị. 

‘Nghe kỹ đây’

Tôi nhớ lại những gì Aileen đã nói với mình. 

‘Lý do tôi mang theo đống bom này không phải là để phá hủy Nhà thờ, mà là vì đây là công cụ phản kháng tốt nhất chúng ta có’

‘Công cụ phản kháng sao?’

‘Khác với Phòng Nhân sự, chúng tôi phải chiến đấu theo cách hiện đại’

Cô ấy lấy ra một quả bom từ trong túi và lắc nó. 

‘Che khuất tầm nhìn, cướp đoạt thính giác’

‘Nó sẽ có tác dụng chứ?’

‘Vì nguyên liệu của Nhà thờ là con người mà’

Cô ấy nở một nụ cười cay đắng. 

‘Sau cùng, chúng không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo khẩu vị của nguyên liệu’

“Nhắm mắt và bịt tai lại!!”

Aileen hét lên và ném một thứ gì đó đi. 

Một vật hình trụ bằng kim loại trông giống một cái gậy, và tay cầm.

Đó là một quả lựu đạn choáng. 

Đúng như đã định, Park Yeeun và tôi nhắm chặt mắt, bịt tai lại, và quay người về sau.

-Bùm! 

Tôi xoa xoa mí mắt đang đau nhức vì ánh chớp trắng chói lóa xuyên qua cả mí mắt rồi mở mắt ra, và từ lúc nào, khói mù đã tràn ngập không gian xung quanh. 

“Chúng ta cần phải đi ngay!”

“Còn các thành viên Phòng Nhân sự nữa!”

“Anh cũng biết là đằng nào họ cũng sẽ không đến rồi mà! Tôi đã để lại một dải băng đỏ, nên là trừ khi cắm đầu cắm cổ vào mà chạy, họ sẽ không thể đến được đâ—”

“Anh Jaehun!”

“...Đến thật à?”

Như thể đè lên lời nói của Aileen, giọng nói của Yu Daon vang lên, và cô ấy xuất hiện từ trong bóng tối. 

Và cô ấy đang chảy máu không ngừng. 

“Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy, cô Daon?!”

“À, cái đó. Tôi đã hét lên!”

‘Ahaha’, Yu Daon nở một nụ cười gượng gạo. 

Trong khi cô ấy mỉm cười, những vết thương đã hoàn toàn lành lại, chỉ còn những vết máu sót lại đây đó khắp cơ thể của cô. 

“Nên là chúng tôi đã bị đuổi theo…”

Không lâu sau, hai người vội vã chạy theo cô ấy. 

“Tại sao cô lại hét hả…!”

“Cô cũng đã hét”

“Nếu bị một con gián to bằng cả cái mặt nhảy bổ vào người thì làm sao mà không hét được hả!”

“Tôi cũng chỉ hét theo cô thôi”

“Tôi không hét!”

Jang Chaeyeon và Song Ahrin đã lại cãi nhau, và trong lúc đấy, Yu Daon chỉ mỉm cười rạng rỡ.

“Đợi đã, như vậy có nghĩa là…”

Aileen lẩm bẩm, và cùng lúc đó, một thứ gì đó lao đến hai người kia từ phía sau.

Đó là những bức tượng.

Những bức tượng đang tấn công hai người họ trong khi chảy nước mắt.

Bức tượng dê núi dùng cái sừng của nó để húc, và bức tượng người đàn ông rơi lệ há to miệng của nó và cố nuốt chửng hai người họ. 

“Hừm!”

Cùng lúc, Jang Chaeyeon và Song Ahrin quay lại rồi vung tay. 

Con dê núi ngay lập tức bay ngược về sau, và người đàn ông rơi lệ bị trói chân lại bằng sợi chỉ và đâm sầm xuống sàn. 

“Chúng tôi phải làm gì đây!”

“Đi lên thôi!”

Aileen và Park Yeeun vội vã chạy lên cầu thang, và tôi cũng vươn tay về phía ba người kia. 

Bốn người, bao gồm cả tôi, đi lên cầu thang. 

-Bộp.

“A hự!”

Park Yeeun đang chạy phía trước đột nhiên ôm mũi của mình và lùi lại như thể đã và phải thứ gì đó. 

“Ở đây…một bức tường…!”

Một bức tường vô hình sao?

Không cần phải suy nghĩ gì cả.

“Tránh sang một bên!”

“Tôi sẵn sàng rồi”

Ngay khi tôi vừa hét lên, Jang Chaeyeon đã chạy lên bên cạnh tôi. 

[Xé tọa độ: 3->2]

Thế giới trở thành một bảng kẻ ô, và những thứ ban đầu vô hình liền trở nên hữu hình. 

Một tấm màng mỏng trải ra, và Jang Chaeyeon siết chặt tay lại. 

-Rắc!

Cùng với tiếng vỡ nát, bức tường bị xé toạc, và tất cả chúng tôi lao vào bên trong. 

Tại sao bọn chúng lại không đuổi theo? 

Tôi vội vã quay đầu lại và nhìn về nơi tên Thẩm phán Tối cao đang đứng. 

Từ lúc nào, khói mù đã tan đi.

Dù vậy, không một ai di chuyển. 

Tên Thẩm phán Tối cao chỉ đứng đó nhìn chúng tôi với hai tay để sau lưng, và những người dự khán cũng nhìn chúng tôi với vẻ cười đùa. 

Chúng đang cười như thế tất cả những gì chúng tôi đang làm chỉ là vùng vẫy vô ích. 

Ngay sau đó, như thế đã hoàn thành công việc của mình, tên Thẩm phán Tối cao quay người và biến mất đi nơi khác, và các bồi thẩm đoàn cũng tan biến như sương mù.

Cuối cùng, Song Ahrin leo lên cầu thang. 

“Cô Ahrin, tay!”

Tôi đưa tay ra, và Song Ahrin nắm lấy tay tôi. 

Tôi kéo cô ấy lên, và cô ấy ngã vào lòng tôi trong khi kêu lên ‘Oái!’ một cái.

Đồng thời, trần nhà đóng lại. 

“...”

“...”

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi trong khi vẫn ở trong vòng tay của tôi. 

“...À, cái đó, may quá rồi”

“...À, ừm…Cảm ơn anh”

Song Ahrin cảm ơn tôi với giọng ngại ngùng. 

Cô ấy ngẩng lên nhìn chằm chằm vào tôi. 

“Còn không mau tránh ra?”

Và ngay khi vừa mới nghe thấy giọng của Jang Chaeyeon, Song Ahrin liền cuống quýt đẩy vào ngực tôi, lùi lại, và ngay lập tức ngã xuống. 

“Đau! Xương cụt!”

“Cô sẽ ổn trong ba mươi giây thôi”

“Cô nghĩ tôi là cô chắc!”

Song Ahrin nói với giọng bực mình trước lời của Yu Daon và đứng dậy tại chỗ. 

“...Gì đây…Chỗ này là…”

Và rồi, giọng của cô ấy ngày càng nhỏ dần khi cô ấy nhìn xung quanh. 

Những đám mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời trắng xóa, và cả vô số những ngôi nhà.

Ở phía xa kia là một ngọn núi sừng sững như núi Thái Sơn.

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Khu vườn của niềm vui] 

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Họ tin rằng khởi nguồn của mọi sinh mệnh là ở đây]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chúng tôi đang ở Thiên đàng.