Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

(Đang ra)

Kimi to Boku no Saigo no Senjo, Arui wa Sekai ga Hajimaru Seisen

Sazane Kei

Cuộc chiến tranh trường kỳ giữa Đế Quốc, Cường quốc khoa học và Nebulis, Thiên đường của phù thủy đã diễn ra từ rất lâu - cho đến khi chàng chiến binh trẻ tuổi nhất, kẻ được trao cho danh hiệu của một

108 11256

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

(Đang ra)

Bầu trời hôm ấy cũng một màu xanh

Kidachi Kanon

Sau bao trăn trở, cậu đưa ra quyết định đó. Nhưng nào ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu đã phải đối mặt với sự thật đầy nghiệt ngã về Shirakisawa Honoka…

1 9

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

1 9

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

5 20

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

36 246

201-4XX - Chương 236: Sờn rách

Thiên đàng.

Mỗi người sẽ có một tưởng tượng khác nhau về Thiên đàng.

Một vài người sẽ xem Thiên đàng như một nơi tiền bạc không bao giờ cạn, một vài người sẽ xem Thiên đàng như một nơi để ăn và sống mà không cần làm việc, và một vài sẽ nghĩ đến một nơi không tồn tại xung đột và gọi đó là Thiên đàng.

Và đối với chúng tôi.

“Không có gì cả?”

Giọng nói của Song Ahrin vang vọng trong không gian.

Đúng như cô ấy nói.

Không có những thiên thần nhảy múa, và cũng không có những dòng vàng chảy ra như nước.

Dù vậy, ở đây không có ai phải làm tăng ca cả.

“Nếu không phải làm tăng ca, chẳng phải đây chính là Thiên đàng sao?”

“...Anh Jaehun, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút sau khi công việc này kết thúc nhé?”

Yu Daon lo lắng lẩm bẩm và nắm lấy tay áo của tôi.

Nếu Yu Daon còn phải lo lắng đến mức này, chắc hẳn tôi vừa nói gì đó như thể quá mệt mỏi với cuộc sống rồi.

Tự kiểm điểm thôi.

“...Đúng là không có gì ở đây thật”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm trong khi nhìn xung quanh, còn Park Yeeun thì chỉ đang chau mày như thể đang khó chịu gì đó.

Ngược lại, Aileen liên tục lẩm bẩm một mình một cách ngỡ ngàng.

“Bố mẹ đang ở nơi này…”

Những cảm xúc lẫn trong giọng nói của cô ấy phức tạp đến mức mà tôi không biết phải diễn tả chúng như nào cho đúng.

Tôi nhìn xung quanh.

Những ngôi nhà trông như bước ra từ những câu truyện cổ tích.

Không cảm nhận được dù chỉ một chút dấu hiệu của con người nào, và sự tĩnh lặng đủ để khiến tai ta bị ù một cách tự nhiên.

“Trước hết ta hãy cứ đi—”

Trước khi tôi có thể nói xong, một thứ gì đó lấp lánh lọt vào tầm mắt của tôi.

Những cái trâm cài đang phát sáng.

Trâm cài của mỗi người đang phát sáng rực rỡ với một màu riêng hợp với chúng, rung lắc tại chỗ ngay cả khi không có gió.

Những cái trâm cài đang rung lên như thể cộng hưởng với nhau.

“...”

Những cái trâm cài đang hút về phía nhau: Vàng với Vàng, Mộc dược với Mộc dược, và Trầm hương với Trầm hương.

“Điều này nghĩa là sao?”

“...Chà”

Aileen nghiêng đầu trước câu hỏi của tôi.

“Tạm thời, tôi thì sẽ ở gần với người có cùng vai trò với mình”

“Mọi người nghe thấy hết chưa? Tất cả hãy đứng cùng với người có vai trò giống mình!”

Mọi người nhìn nhau và bắt đầu tập hợp lại trước lời của tôi.

Tôi với Jang Chaeyeon, Yu Daon với Park Yeeun, và Song Ahrin với Aileen.

Ngoại trừ tôi và Jang Chaeyeon, hai tổ hợp kỳ lạ đã được tạo ra.

“...Em chào chị ạ?”

“À, ừm. Xin chào…À không, chào em…?”

Yu Daon nói lắp như thể cảm thấy không quen khi sử dụng cách nói thân mật, và Park Yeeun cúi đầu chào cô ấy.

“...”

“...”

Còn Song Ahrin và Aileen thì không nói gì nhiều.

Như thể chứng minh giả thuyết của chúng tôi là đúng, những cây trâm cài bắt đầu dính vào nhau trong khi phát ra tiếng lách cách nhỏ.

“Chuyện này nghĩa là sao đây?”

“Một cặp trời sinh chăng?”

“Làm sao mà có chuyện đó được chứ?”

Jang Chaeyeon nghiêng đầu trả lời câu hỏi của tôi, và Song Ahrin thở dài.

“Có lẽ mỗi vai trò sẽ có việc cần làm tương ứng với chúng”

“Nếu không đúng thì là mỗi vai trò sẽ phải chia ra đi riêng”

Song Ahrin và Aileen tiếp lời nhau như thể đã có bàn bạc từ trước, và hai người họ chạm mắt trong giây lát.

“...”

“...”

Rồi cả hai lại quay đi mà không nói gì thêm.

“Tôi không biết gì hết, nên là tôi sẽ đi theo anh Jaehun!”

“Em cũng không biết gì hết, nên là em sẽ đi theo anh trai và các chị gái!”

“Không ngờ là lại chọn những người hợp với nhau đến vậy nhỉ”

“Ừm”

Tôi tiếp tục bước đi trong khi trò chuyện với Jang Chaeyeon.

***

Không có gì đặc biệt cả.

Không, phải nói là nó chán đến mức phát ngán luôn.

Chẳng có một ai cả.

Tôi còn chẳng nhìn thấy dù chỉ một bóng người.

Thay vào đó, với tôi thì việc phải liên tục chú ý xung quanh trong khi di chuyển tại một nơi không có người phải nói là mệt mỏi hơn nhiều.

Chúng tôi chậm rãi đi về phía khu vườn.

Không, phải nói là chúng tôi đã định làm vậy.

“...Không thấy nữa rồi”

Ngay khi chúng tôi vừa bước vào ngôi làng, khu vườn đang trải dài trong tầm mắt của chúng tôi liền biến mất tăm, giờ đây chỉ còn những mái nhà cao vút như đang dõi xuống chúng tôi.

Khu vườn sẽ lại hiện ra lần nữa sau khi chúng tôi rời khỏi ngôi làng, và sẽ lại biến mất khi chúng tôi đi vào.

“Thực sự không có một chút dấu hiệu của con người nào ở đây luôn”

“...”

Vẻ mặt của Aileen trở nên nghiêm trọng trước lời lẩm bẩm của tôi, còn Yu Daon thì đặt tay lên cằm và phát ra một tiếng ‘Hừm…’.

“Tôi cảm giác là mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó rồi”

“...Cô đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó sao?”

“Không phải cô đã nhìn thấy nó trong Bệnh viện à? Có khi là cô đã bị tiêm quá nhiều thuộc gây ảo giác hoặc là thuốc mê đấy”

“Cô Ahrin”

Song Ahrin nhướng một bên mày, và khi tôi khiển trách cô ấy, cô liền rụt người lại và lẩm bẩm ‘Cái gì?’.

“Gì chứ, tôi cũng đã nghe những lời như vậy nhiêu rồi mà”

“Nhưng nếu cô cũng cư xử như vậy, thế thì cô có khác gì đứa trẻ con đâu chứ làm sao mà gọi là người lớn được”

“Thật là, sao anh lại chỉ nghiêm khắc với mỗi mình tôi vậy chứ…”

“Cô Ahrin đâu phải kiểu người như thế”

“Thế cô ta thì được như vậy à?”

“Cô Daon thì có chút ngây thơ mà”

“Anh có biết nghĩa từ ngây thơ là gì không vậy?”

“Không được rồi, tôi vẫn không nhớ ra gì cả”

Trong khi Song Ahrin và tôi đang nói chuyện, Yu Daon lắc đầu.

Yu Daon, đang lắng nghe cuộc hội thoại giữa chúng tôi, vẫn chỉ nhíu mày và suy ngẫm như thể hoàn toàn chẳng quan tâm gì.

“Hãy nói cho tôi biết nếu cô nhớ ra nhé”

“Vâng!”

Tôi quay sang nhìn Aileen.

Cô ấy chắc hẳn đang rất lo lắng do đã đến tận đây để tìm gia đình mình.

Quả nhiên, cô ấy đang nhìn khắp nơi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hoàn toàn không có dấu vết nào cho thấy con người đã từng sống ở đây cả”

Aileen lẩm bẩm.

“Bố mẹ đã đi đâu rồi chứ? Từ đầu thì họ có đến đây không vậy?”

“...”

Tôi hoàn toàn không biết phải đáp lại như nào những lời đầy bất an của cô ấy.

Tôi không thể hứa với cô ấy một hy vọng viển vông, và ngược lại, tôi cũng không thể nói với cô ấy một cách lạnh lùng.

Sau cùng, điều tôi nên nói đã được quyết định từ trước.

“...Hãy kiểm tra cả bên trong những ngôi nhà đi”

Phải nhìn thấy tận mắt thì mới biết được.

Nếu có dấu vết cho thấy con người đã từng sống bên trong ngôi nhà, Aileen cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn phần nào.

“Này…cứ lảng vảng ở đây lâu đến vậy có sao không đấy…?”

Và ngay khi vừa nghe thấy những gì tôi nói, Song Ahrin liền thúc mạnh vào bên sườn của tôi và thì thầm.

“Chẳng may nó nguy hiểm thì sao hả…!”

“Chỉ nhìn qua một chút thôi. Một chút thôi”

Dù gì đi nữa, Aileen cùng cần phải tìm gia đình của mình, và tôi cũng cần phải tìm dấu vết của đứa em gái.

Ngay cả việc con bé có ở đây hay không, tôi cũng chỉ có thể dựa vào mỗi sổ hướng dẫn.

“...Nếu có nguy hiểm, hãy cứ chuẩn bị trước đi”

“Tự nhiên cảm thấy có lỗi quá”

Dù họ đã tự nguyện đi theo, tôi vẫn cảm thấy có lỗi khi phải đưa những đồng nghiệp cùng phòng vào nguy hiểm. 

“Thôi đư—”

“Không sao đâu”

Jang Chaeyeon ngắt lời Song Ahrin, và Song Ahrin nhìn chằm chằm vào cô ấy. 

“Chúng tôi đã lựa chọn đi theo vì muốn thế, và chúng tôi cũng biết rằng mình sẽ không chết”

“Làm sao mà mấy người biết được cái đó chứ?”

“Bởi vì chúng tôi có anh ở đây”

Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười, và cùng lúc đó, Aileen mở cửa. 

Tiếng cót két của bản lề cũ kỹ, cùng với đó là tiếng lộc cộc phát ra khi giày của Aileen bước xuống sàn vang lên.

“Cảm ơn. Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút rồi”

Tạm thời cứ đi tiếp đã. 

Ngay khi tôi vừa quay người lại sau khi nói vậy…

“...vừa suýt chết thật à…?”

“...nhanh lên”

Tôi có thể nghe thấy Jang Chaeyeon và Song Ahrin đang nhỏ giọng cãi vã, nhưng không nghe ra được nội dung cụ thể. 

***

Bên trong của ngôi nhà rất sạch sẽ, và sạch mà tôi nói ở đây là nó giống như một ngôi nhà chưa từng có ai sử dụng vậy. 

Nhưng có thứ còn kỳ lạ hơn thế. 

“Không có lấy dù chỉ một hạt bụi”

Aileen lẩm bẩm và nhìn xung quanh. 

Đúng như cô ấy nói. 

Kể cả khi không có gì đi chăng nữa, đáng lẽ ra tương ứng với nó thì phải có cảm giác không có sự sống. 

Bụi bẩn khắp nơi, hay là sàn nhà mục nát. 

Những nơi không được bảo quản bởi con người thường mục nát hoặc hư hỏng nhanh hơn ta nghĩ. 

“Đây là Thiên đàng mà ạ”

Park Yeeun nói vậy trong khi đi theo sau chúng tôi. 

“Không phải hiển nhiên là sẽ không có bụi trên Thiên đàng sao ạ?”

“Nói theo cách đó thì cũng chẳng lạ gì nếu ở đây không có oxi”

Trước lời của tôi, Park Yeeun bĩu môi rồi đi nhìn xung quanh. 

Phòng bếp, phòng khách, và phòng ngủ. 

Đây chính xác là một nơi hoàn hảo để sinh sống. 

Chỉ là nó không có người ở thôi.

“...”

Aileen lắc đầu sau khi tìm kiếp khắp mọi nơi chẳng biết từ lúc nào. 

“Họ không có ở đây”

“Vậy thì chúng ta đi xem chỗ khác đi”

Chúng tôi rời khỏi ngôi nhà. 

Khu vườn vẫn không thấy đâu. 

Aileen lục soát bên trong những ngôi nhà như một người đã mất trí, và tôi cũng bắt đầu tìm qua những ngôi nhà mà cô ấy chưa đến. 

Những người khác cũng làm việc tương tự. 

“Không có ở đây!”

“Không có”

“Bên này cũng không”

“Em cũng không thấy gì ạ~”

“...”

Câu trả lời của năm người vẫn luôn giống hệt nhau. 

Tôi nhìn lên trời, sợ rằng mặt trời sẽ lặn, nhưng mặt trời dường như không bao giờ lặn trên Thiên đàng mà mọc vĩnh viễn. 

Bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi? 

“...”

Giờ đây, Aileen đang cúi gằm xuống đất, mang trên mình vẻ mặt u sầu, như thể cô ấy đã đánh mất mọi thứ trên thế gian này. 

“Chúng ta đã tìm qua được bao nhiêu rồi?”

“Chắc là đã tìm qua được gần một nửa số nhà ở đây rồi”

Yu Daon giơ tay lên trả lời câu hỏi của tôi. 

“Vậy thì thêm một chút…”

“Không”

Aileen lắc đầu bác bỏ trước lời của tôi. 

“Hay chỉ xem qua nốt một ngôi nhà nữa thôi, và nếu vẫn không tìm được gì, chúng ta sẽ hướng về phía khu vườn. Có thể chúng ta sẽ tìm được gì ở đó”

“...Được rồi”

Ngay khi tôi vừa gật đầu, Aileen liền đi vào bên trong ngôi nhà qua cánh cửa với những bước chân tuyệt vọng. 

Song Ahrin thở dài khi nhìn thấy cô ấy đi vào ngôi nhà như vậy. 

“Đằng nào thì họ cũng đã chết rồi”

“Cô Ahrin”

“Đây là vì Tóc Vàng thôi”

Song Ahrin đáp lại, lảng tránh ánh mắt của tôi. 

“Những người đã bị bắt đến những nơi như này thường không sống được lâu. Khoảng thời gian dài nhất họ có thể sống được là một năm, hoặc là hai năm nếu một vận may đủ để gọi là phép màu. Nếu còn sống sót lâu hơn thế, vậy thì họ đã không còn có thể được coi là con người nữa”

“...Nó có nghĩa là họ đã bị đồng hóa, đến mức mà không thể thoát ra được nữa”

Jang Chaeyeon tiếp lời Song Ahrin, và Song Ahrin nhìn Yu Daon. 

“...Vâng?”

“...Đương nhiên là cũng có những trường hợp ngoại lệ như này”

“Tôi là con người mà?”

“Vậy nên cô mới là trường hợp ngoại lệ đấy. Cô chỉ mới điên một nửa thôi”

“Cô Ahrin cũng có chút lệch lạc mà”

“Này, tôi chỉ là bị xã hội vùi dập thôi. Tôi đâu có thiếu kỹ năng xã hội như cô?”

“Cô Ahrin”

“...Biết rồi…”

Trước lời của Yu Daon, Song Ahrin lại chuẩn bị lao vào cãi vã, và khi tôi gọi cô ấy, cô liền thở dài. 

“Dù sao đi nữa, nếu họ đã sống ở một nơi như này hơn mười năm, kể cả khi còn sống đi chăng nữa, họ chắc chắn đã—”

“Tôi tìm thấy dấu vết rồi!”

“...Cái gì?”

Trước khi cô ấy có thể nói xong, Aileen đã vội vã chạy ra, và Song Ahrin quay ngoắt về hướng đó. 

Aileen chỉ nói vậy rồi quay trở lại vào trong. 

Tất cả chúng tôi cũng đi theo cô ấy như thế bị chiếm hữu. 

Tiến vào trong ngôi nhà, đi qua phòng khách, rồi qua phòng bếp. 

Aileen đang đứng ngây người trong phòng ngủ. 

“...Cô Aileen”

“...”

Cô ấy quay lại và đưa tôi một chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu đến mức sờn rách.

Chiếc áo sơ mi từng có màu trắng giờ đây đã ngả sang màu xám, gần như có thể gọi là một miếng giẻ rách. 

“...Đây là quần áo mà bố tôi đã mặc”

“...”

“...À”

Trong khi chúng tôi đang nhìn chiếc áo sơ mi, Yu Daon lẩm bẩm như thể vừa sực nhớ ra gì đó. 

“Tôi nhớ ra rồi”

“Cô Daon?”

“...Là nhà trọ núi”

Nhà trọ núi sao? 

Vô số những con búp bê đất sét rải rác xung quanh, và ngôi làng đã được tạo ra hiện lên trong tâm trí tôi. 

“...Tôi nghĩ là nó có cảm giác giống vậy”

Yu Daon lẩm bẩm. 

Chiếc áo sơ mi trắng sờn rách bay phấp phới trong làn gió thổi đến từ đâu đó.