Nhà trọ núi.
Thật lòng mà nói, đó không phải là một nơi đáng nhớ đến vậy.
Một phần là tôi đã bị cuốn quá sâu vào biến cố đó, nhưng ngoài ra còn vì nhiều yếu tố vẫn chưa được làm rõ.
Vào thời điểm đó, khái niệm thần thánh khá là một thứ khá mơ hồ với tôi, và việc sống ký sinh vào nó cũng là một khái niệm cũng mơ hồ chẳng kém.
Nếu có thể gặp được nó bây giờ, tôi chắc hẳn sẽ biết thêm được gì đó qua kinh nghiệm hoặc hiểu biết của mình.
“Nói về nhà trọ núi…”
Song Ahrin khoanh tay lại và lẩm bẩm.
“Thứ được tạo ra khi đó vẫn chưa hoàn chỉnh”
“Chưa hoàn chỉnh sao?”
“Ý tôi là tên thần đó ấy, à không, phải gọi là ngẫu tượng chứ”
Song Ahrin lẩm bẩm và lắc đầu.
“Nhưng tôi không nghĩ là chúng ta có thể gọi nơi này là một ngẫu tượng nữa”
“Làm sao mà cô biết được điều đó?”
“Biểu tượng”
Jang Chaeyeon là người trả lời câu hỏi của tôi.
“Nơi này mang tính biểu tượng. Nói cách khác, ai đó đã tạo ra một biểu tượng từ trước”
Cô ấy đang nói về khu vườn sao?
Trong khi tôi đang suy nghĩ, ánh mắt của tôi hướng phía về Aileen, người đang cầm chiếc áo.
“Cô chắc chắn chứ?”
“Anh nghĩ là tôi không thể nhận ra quần áo của bố tôi sao?”
Aileen nói với tôi bằng giọng gay gắt, và Yu Daon gãi má đáp lại khi nghe thấy vậy.
“Nhưng nếu đã hơn mười năm rồi thì không phải bình thường là sẽ không biết được sao?”
“...”
Aileen nhìn chằm chằm vào Yu Daon, và Yu Daon mỉm cười gượng gạo.
“...Đôi khi con người cũng có những ngày không thể nào quên mà. Có thể là cô không có, nhưng”
“Cũng có thể là vậy đấy chứ!”
Yu Daon mỉm cười và đáp lại lời của Aileen, còn Aileen thì lại nhìn chiếc áo sơ mi với vẻ mặt phức tạp.
“...Cô phải biết phân biệt đâu là lời được nói và lời không được nói đi chứ”
“Nhưng…”
“Cô Ahrin nói đúng đấy. Sao cô không thử…quan tâm đến cảm xúc của đối phương hơn chút xem?”
“Nếu anh Jaehun đã nói vậy…tôi sẽ thử”
Yu Daon gật đầu trước lời của tôi, và Song Ahrin liền cười khẩy như chẳng thể tin nổi cảnh tượng đó.
“Tại sao cô lại không nghe tôi mà lại nghe anh ta?”
“Nhưng đó là lời anh Jaehun nói mà”
“Thế nên tôi mới đang bảo cô giải thích cho hành động đó đấy”
Song Ahrin nhìn Yu Daon với ánh mắt chất vấn, và Yu Daon nở một nụ cười mơ hồ.
“Thì cô Ahrin không phải là anh Jaehun mà?”
“...”
“Dừng lại”
Và Jang Chaeyeon, người đã đang quan sát ở bên cạnh, liền xen vào và ngăn hai người họ lại.
“Anh ấy đang khó xử đấy”
“...Cảm ơn cô, cô Chaeyeon”
“Không có gì”
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười và lại lùi về sau.
Tôi lại quay sang nhìn chiếc áo mà Aileen đang cầm.
“Ban đầu nó ở đâu vậy?”
“Nó đã được đặt ngay ngắn trên giường”
“Còn quần áo nào khác không?”
“...Không có”
Aileen chậm rãi lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi này thôi…”
Cảm giác hơi kỳ lạ.
Song Ahrin và tôi trao đổi ánh mắt.
“Dù sao thì tìm được gì đó cũng là một thu hoạch tốt rồi mà”
“...Ừm”
Aileen đáp lại, cẩn thận ôm lấy chiếc áo một cách trân trọng.
“Ít nhất, bố mẹ tôi thực sự ở đây…dù tôi không biết là họ có còn sống hay không, nhưng ít ra tôi đã biết được rằng họ đã từng ở đây”
“Đúng vậy”
“Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến quay trở lại tìm kiếm trở nên có nghĩa rồi”
“...”
Không biết tôi có thể tìm được dấu vết nào không nhỉ.
“Cô có nhìn thấy dấu vết của một bé gái nào không?”
“Một bé gái sao?”
Những người khác đều tròn mắt trước câu hỏi của tôi và đồng loạt nhìn thẳng về đây.
“Tại sao lại là bé gái?”
“...Thực ra”
Tôi bắt đầu giải thích cho những người khác.
Về Bóng tối, khi ba người kia ghé qua nhà tôi, và về em gái tôi cùng quá khứ.
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và Yu Daon lắng nghe câu chuyện của tôi với vẻ mặt nghiêm túc, còn Song Ahrin thì chỉ nhắm chặt mắt lại trong khi nghe phần giải thích của tôi.
“Dù sao thì, chuyện là như vậy đấy”
“...Ra thế”
“Tôi..không cảm nhận được em gái của anh Jaehun. Tôi cũng không ngửi thấy mùi của em ấy”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và Yu Daon lắc đầu.
Song Ahrin thì…
“...Tôi xin lỗi”
Giống như khi đó, cô ấy chỉ cùi gằm xuống với vẻ mặt tràn đầy tội lỗi như thể đang xin lỗi/
“Không sao đâu. Lúc ấy tôi mới là người đã quá gay gắt với cô Ahrin mà”
“Không, tôi hoàn toàn đáng bị vậy mà”
Song Ahrin lắc đầu.
“Tôi đã không quan tâm đến cảm xúc của anh”
“Sao không cố thể hiện cái thái độ đó với những người khác nữa đi”
Jang Chaeyeon nói vậy trong khi nhìn Song Ahrin, và vì một lý do nào đó, Song Ahrin không nói lại gì mà chỉ ngoảnh mặt đi.
“...Biết rồi mà. Tôi thật sự sẽ chú ý hơn từ bây giờ”
“...”
Jang Chaeyeon khoanh tay lại với vẻ hài lòng, còn Song Ahrin thì nhìn xuống đất như thể khó chịu nhưng không nói gì.
“...Trước hết, tôi cũng sẽ tìm những dấu vết khác”
“Em nữa ạ”
Aileen lẩm bẩm, và Park Yeeun cũng gật đầu.
Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục tìm kiếm những ngôi nhà.
***
Một khoảng thời gian dài trôi qua.
“...”
Chỉ có một thu hoạch có nghĩa duy nhất..
Jang Chaeyeon đưa cho Aileen chiếc giày cô ấy đang cầm.
“Đây”
“...Cảm ơn”
Aileen gật đầu, nhận lấy chiếc giày.
Chỉ một chiếc giày.
Đó là thu hoạch duy nhất sau nhiều giờ tìm kiếm của chúng tôi.
“Đây không phải là chiếc giày mà mẹ cô Aileen từng đi, đúng chứ?”
“...Không phải”
Mặc dù đã kiểm tra nhiều lần, Aileen vẫn liên tục lắc đầu.
Đây không phải chiếc giày mà mẹ cô ấy từng đi.
Vậy thì nó là của ai?
Đơn thuần chỉ là của một người khác cũng bị đưa đến đây sao?
“Sau cùng vẫn không được thu hoạch gì nhỉ”
Yu Daon vươn vai.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ từ trong căn nhà nơi chiếc giày được tìm thấy.
Bên ngoài ô cửa sổ vẫn đang sáng trưng.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút chứ?”
Trước lời của tôi, mọi người đều xoa bóp chân mình và ngồi xuống ở đâu đó.
“Ôi trời, chân tôi”
“...”
Song Ahrin rên rỉ trong khi ngồi xuống, còn Jang Chaeyeon thì còn chẳng có sức để mà rên rỉ, chỉ dựa lưng vào tường rồi cứ thế mà trượt xuống.
Yu Daon thì có vẻ vẫn ổn và đang duỗi chân, và Park Yeeun với Aileen cũng duỗi chân ngồi cạnh nhau trên giường.
Tôi cũng dựa lưng vào tường và hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Trong khi tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn sáng trưng như giữa ban ngày, trong đầu tôi chỉ toàn những nghi vấn.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra để khiến bố mẹ của Aileen biến mất như vậy?
Và rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra để khiến em gái tôi đến được đây?
Trong khi đang nghĩ vậy, tôi nhìn về phía Aileen.
Cô ấy vẫn đang giữ chặt lấy chiếc áo sơ mi sờn rách như thể nó là một món kho báu.
“Cô Aileen”
“...Lòng tham của con người thật là”
Khi tôi gọi cô ấy, Aileen liền mỉm cười và lắc đầu.
“Thật lòng mà nói, ban đầu tôi đã nghĩ rằng dù cho không tìm được thi thể của bố mẹ đi chăng nữa, chỉ cần tìm được những dấu vết như này, tôi sẽ không còn mong ước nào hơn”
“...”
“Nhưng giờ đây, hy vọng đã đang nảy nở trong tôi”
“Hy vọng à”
“Ừm. Có lẽ bố mẹ tôi…không còn sống, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể tìm thấy thi thể của họ. Chính là hy vọng kiểu vậy”
“Ai cũng như vậy cả mà”
Không phải người nào cũng sẽ như vậy sao?
Bởi vì đó là việc liên quan đến những người ta yêu thương, nó sẽ lại càng khó thỏa mãn hơn.
Tôi cũng nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu có thể tìm thấy em gái mình ở đây mà.
“Cảm ơn anh vì đã hiểu cho”
Aileen khẽ mỉm cười trước lời của tôi.
“Nếu anh cũng có thể tìm thấy em gái mình—”
Trước khi Aileen có thể nói xong, bóng tối ập đến.
Theo đúng nghĩa đen, bên ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm đi như thể màn đêm đã buông xuống.
“...Cái gì đây?”
Aileen ngay lập tức lấy ra khẩu súng của mình, và Jang Chaeyeon cũng lấy ra những viên bi từ trong túi áo ngực.
“Trời tối rồi”
“Đột nhiên đêm xuống sao?”
“Dù có là đêm đi chăng nữa, chỉ mới vài giây trước thôi trời còn đang sáng trưng mà. Việc bầu trời đột nhiên chuyển đêm như này hoàn toàn chẳng hợp lý chút nào”
Yu Daon bước về phía cửa sổ.
“...Trời đột nhiên tối sầm đi sao?”
-Bụp!
Ngay khi Yu Daon vừa nói xong, một âm thanh liền vang lên từ bên ngoài cửa sổ.
Nó giống như âm thanh phát ra khi một khối bùn lớn bị ném xuống đất, hoặc là âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát vậy.
Nếu phải diễn tả thì nó sẽ là âm thanh kiểu vậy, nhưng nói chung thì nó là âm thanh khiến ta cảm thấy khó chịu.
Cả sáu người chúng tôi đều trốn đi như thể đã hẹn từ trước.
Năm ánh mắt giao nhau trên không trung.
“...”
Yu Daon chỉ vào bản thân.
Ý là cô ấy sẽ đi ra xem sao?
Tôi lắc đầu để thể hiện sự phản đối.
Nếu chỉ là nguy hiểm đến cơ thể thì không sao, nhưng nếu đó là tấn công tinh thần, vậy thì Yu Daon sẽ không thể sử dụng sức mạnh của mình.
“...”
Những lúc như này, người phù hợp với nhất với công việc trinh sát sẽ phải đi ra.
Nói cách khác, đó chính là tôi.
Tôi từ từ bò ra ngoài cửa, và Jang Chaeyeon nắm lấy tay tôi.
‘Nguy hiểm đấy’
Cô ấy nói bằng khẩu hình miệng.
Tôi biết.
Nhưng tôi cần phải biết tình hình hiện tại đang diễn biến như nào.
Tôi lắc đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“...”
Một thứ gì đó đang chảy xiết.
Đó là một con sông làm từ bùn.
Dòng sông làm từ bùn đang chảy dọc theo con đường làng.
Không, đó không phải là bùn.
Đó là con người.
Vô số người đang rên rỉ trong khi bị chôn vùi trong dòng sông.
“Ahhhh…”
“Gưaaaaa…”
Tiếng hét của con người vang vọng khắp các con ngõ, và dòng sông bùn và vỗ mạnh vào những bức tường.
-Bụp! Bụp!
Và rồi, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Sông Lethe]
[Tuổi: -]
[Đặc trưng: Lãng quên]
[Khả năng: Lãng quên]
[Tiểu sử: Những kẻ bị chôn vùi trong dòng sông sẽ mất đi tất cả về bản thân, và chỉ có thể được tái sinh thành một con người mới. Cứ như vậy, chúng hoà làm một với dòng sông, trở thành một tập hợp ý thức khổng lồ, và bắt đầu tìm kiếm những ý thức mới sẽ trở thành dưỡng chất cho chúng]
[Điểm yếu: Không ai có thể ngăn cản dòng chảy của con sông. Đừng cố chống lại thảm họa tự nhiên, và hãy đợi cho đến khi thời gian trôi qua]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Những con người la hét và vươn tay ra như thể đang cố tìm kiếm ai đó, và tôi vội vã trốn xuống dưới bệ cửa sổ trước khi bọn chúng có thể kịp nhìn thấy tôi.
“...Chuyện gì vậy?”
Jang Chaeyeon lo lắng nhìn tôi.
“...”
Tôi nhỏ giọng miêu tả lại những gì mình đã nhìn thấy cho năm người kia.
Sông Lethe, và những con người đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo.
“...Tất cả mọi người đều đã bị cuốn trôi bởi con sông đó sao?”
Aileen lẩm bẩm đầy lo lắng sau khi nghe những gì tôi nói.
“...À, ừm. Do chúng không tìm thấy chúng ta, tôi nghĩ là chắc không có chuyện đó đâu”
Đương nhiên, đấy là nếu như những người bị bắt đến đây vẫn còn giữ được lý trí thôi.
Tôi không nói ra điều đó.
Sau cùng thì những người dù tự nguyện hay không tự nguyện đến đây khả năng cao đều là những kẻ cuồng tín hoặc là những người đã bị tẩy não.
Aileen chắc hẳn cũng biết điều đó.
Không nói gì chính là sự quan tâm tốt nhất mà tôi có thể dành cho cô ấy lúc này.
“...Chúng ta mà có ít thông tin về nơi này thì tốt biết mấy nhỉ”
Yu Daon khẽ thở dài, và tôi cũng chỉ có thể đồng tình với cô ấy.
“Có thể kiếm một ít thông tin ở đâ—”
-Lật phật!
Trước khi tôi có thể nói xong, sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Ghi chép của Kim Jaehun Phòng Hiện tượng Dị thường - Cung thánh Nhà thờ]
1. Hãy rời khỏi đó trong vòng chính xác 48 tiếng. Sau thời gian đó, chúng sẽ tìm thấy bạn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi vô thức nuốt mạnh.
Sông Lethe là một trong năm con sông dưới Địa ngục, chảy xung quanh quanh hang cư ngụ của thần giấc ngủ Hypnos và giáp ranh với Elysium – thiên đường của những anh hùng bất tử. Tương truyền tiếng nước sông Lethe chảy rất êm và đều đặn đến mức có thể gây ra cảm giác uể oải và gà gật muốn ngủ. Nó còn được biết với cái tên là Ameles Potamos (dòng sông của sự lãng quên) vì các linh hồn phải uống nước sông này để quên đi hoàn toàn mọi chuyện trong kiếp trước. Khi ấy, họ mới được tái sinh. ngẫu tượng hiểu đơn giản là tượng được tôn làm thần