Tôi vẫn không thể nào quên được ngày hôm ấy, cái ngày mà ánh sáng rọi xuống từ trên trời.
Đó là ngày mà tôi đã phải nếm trải thất bại, rồi cả tuyệt vọng.
Kể cả bây giờ, tôi vẫn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm ấy, nhưng có một điều mà tôi thắc mắc nhất.
Tiếng trống đó là gì, và tại sao thế giới lại thành ra như vậy?
Mọi thứ đều có nhân quả của nó.
Hiếm khi có việc nào xảy ra mà không có lý do.
Nói cách khác, tiếng trống và sự sa mạc hóa của thế giới này đã bắt nguồn từ một sự kiện nào đó.
Và nguyên nhân đó hiện đang ở ngay trước mắt tôi.
“...”
Chỉ cần ngẩng đầu lên ngay lúc này, liệu tôi sẽ có thể lén nhìn thấy được tận thế chứ?
Nếu vậy, không phải tôi lại càng nên nhìn nó sao?
Nếu nó chỉ là một đòn tấn công tinh thần, và nếu tôi tin tưởng vào rào chắn tinh thần của mì—
“Khụ!”
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, một ai đó thô bạo nắm lấy gáy tôi.
“Tỉnh lại mau”
Một giọng nói đầy mệt mỏi xuyên qua màng nhĩ của tôi.
“Cô Aileen”
Vấn đề đã được giải quyết trước khi tôi nhận ra rồi sao?
Khi tôi quay lại nhìn, Park Yeeun vẫn đang chật vật ghì chặt đôi vai của người phụ nữ ngồi đó, còn Aileen thì đang nhìn xuống tôi.
Một vài sợi tóc màu vàng tro che đi đôi mắt của cô ấy, và cô nhìn chằm chằm vào tôi.
“Vừa rồi anh suýt chút nữa đã bị hút vào nơi đó rồi đấy”
Aileen lẩm bẩm, bắt đầu kéo lê tôi đi trong khi giữ chặt lấy gáy của tôi.
“Nhưng cô Aileen, cô có đang nghe thấy thứ ở ngoài ki—”
“Bỏ đi. Tôi không muốn nghe, và tôi cũng không muốn biết”
Aileen trả lời với giọng lạnh lẽo, tiếp tục kéo lê tôi đi.
“Tò mò sẽ chỉ dẫn đến cái chết tại những nơi như này. Công việc của tôi không phải là tiến lên một bước nữa vì tương lai, mà là cố gắng để cứu thêm dù chỉ một người nữa”
“...Tôi biết rồi. Tôi xin lỗi”
Khi nghe được lời của Aileen, tâm trí đang xoay nhanh của tôi bắt đầu chậm lại.
Phải rồi.
Trong giây lát, tôi cảm giác như mình đã bị chiếm hữu bởi thứ gì đó.
Đó không phải là việc quan trọng bây giờ.
“Nếu anh làm gì đó để rồi chết ở đây, tôi sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn những người khác mất”
“Không phải chị sẽ bị giết bởi mọi người trong phòng em sao ạ?”
“Các thành viên phòng chúng ta đâu phải kiểu người sẽ làm vậy?”
Tôi biết là Park Yeeun thiếu niềm tin vào mọi người trong phòng ban của chúng tôi, nhưng không phải như này hơi thiếu quá à?
“Các thành viên trong phòng ban của chúng ta dù không được hòa thuận với nhau cho lắm, nhưng họ đều rất tốt bụng mà”
Yu Daon chỉ đơn giản là một người tốt bụng, Jang Chaeyeon thì có hơi không được thân thiện cho lắm nhưng cũng rất dịu dàng, và ngay cả Song Ahrin dù hay cáu kỉnh nhưng về bản chất lại là một người rất mỏng manh và biết quan tâm.
Tôi đã quan sát ba người bọn họ bao lâu rồi chứ?
Hình ảnh của họ trong mắt tôi vẫn chưa bao giờ thay đổi cả.
“...”
“...”
Hai người kia nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cái gì, chuyện gì vậy? Có vấn đề gì sao?”
“Không, nhưng đúng là họ có thể thực sự trông như vậy với anh thật, nên là em cũng chẳng có gì để nói cả”
“Đó còn chẳng phải là giả vờ nên lại càng không có gì để nói”
Park Yeeun và Aileen thở dài và phủi tay.
“Đi thôi”
“Họ thực sự rất tốt bụng mà, không phải sao?”
“Có ai bảo là họ không tốt đâu? Mau đi nhanh lên”
Họ thực sự không hòa thuận với nhau, nhưng họ đều là những người với điểm mạnh riêng rõ ràng của mình mà.
Aileen cũng sẽ hiểu được sau khi làm việc trong Phòng Nhân sự một tuần hay gì đó thôi.
“Chúng ta cũng sắp đi được hơn một nửa quãng đường rồi”
Aileen lẩm bẩm và nhìn về phía cuối của nhà nguyện.
“Kể từ lúc này, ta cần phải thật cẩn thận”
“Tôi hiểu rồi”
“Thật lòng mà nói, nó cũng không khó đến vậy từ góc nhìn của anh nhỉ”
Cô ấy nói không sai.
Từ góc nhìn của một người bình thường, nơi đây sẽ rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng đối với tôi hoặc những người khác, đây là một nơi sẽ chỉ khiến chúng tôi nghĩ là, ‘Nơi này an toàn hơn mình tưởng nhỉ?’.
Đương nhiên, đây cũng là một nơi với vô vàn biến số mà ta chẳng thể nào đoán được là mình sẽ phải đối mắt với thứ gì khi nghĩ như vậy, nhưng cũng không sai khi nói rằng nó chẳng là gì so với mấy chỗ như bảo tàng nghệ thuật của Chủ Nghĩa Duy Mỹ hay mặt trăng.
Ở mấy nơi đó chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có thể chết ngay lập tức mà.
“Nhưng mọi việc cũng thuận lợi vì có cô Aileen ở đây mà”
Sau cùng thì một người kỳ cựu vẫn sẽ là một người kỳ cựu mà.
Cô ấy đã chuẩn bị hết cho mọi biến số và biết chính xác việc cần làm.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Phòng Nhân sự đã đến phòng xưng tội một mình mà không có Aileen?
Chẳng cần nhìn cũng biết rằng mọi thứ sẽ khác.
Chắc chắn một cuộc chiến đẫm máu đã xảy ra.
Chúng tôi có thể sẽ chiến thắng, nhưng đồng thời cũng sẽ lãng phí sức lực và thời gian một cách không cần thiết.
Việc tương tự cũng sẽ xảy ra tại nhà nguyện.
Aileen cười khúc khích sau khi nghe tôi nói.
“Tôi biết”
“Nên là về sau cô cũng phải dẫn dắt chúng tôi thật tốt đấy”
“Nhưng anh mới là Vàng mà?”
“Như nào chẳng được”
Aileen nhún vai và mỉm cười rồi đi tiếp.
Tiếng bước chân của chúng tôi lại vang lên lần nữa.
“...Gừ”
Dù tôi mỉm cười nói chuyện như vậy, nhưng kể cả với miếng dán lạnh, bàn tay của tôi vẫn nhói đau.
Tôi khẽ chau mày và cất khẩu súng lục vào túi áo ngực.
“Anh trai”
“Oái giật mình”
Park Yeeun bất ngờ thò đầu ra từ phía sau.
“Tay của anh có sao không ạ?”
“Anh ổn mà”
“Anh có biết là anh sẽ cắn môi khi nói dối không?”
Tôi sao?
Khi tôi chạm vào môi mình, Park Yeeun liền bật cười.
“Anh đang nói dối!”
“Em vừa mới lừa anh đấy à?”
“Anh vừa mới bị lừa kìa. Làm sao mà thành viên khét tiếng nhất của Phòng Nhân sự tai tiếng lại có thể ngây thơ như này cơ chứ?”
Những người khác trong Chi nhánh Gangseo nhìn Phòng Nhân sự như nào vậy?
“Đợi em chút”
Park Yeeun lục qua cặp của mình rồi đưa cho tôi một gói nhỏ.
Ở bên trong là một thứ trông như những khối vuông rắn màu trắng được gói gọn gàng.
“Cái gì đây?”
“Thuốc giảm đau ạ”
Park Yeeun điềm nhiên nói.
“Đây là cơn đau ảo, nên là thuốc giảm đau sẽ không có tác—”
“Thôi nào, nếu em gái anh đã đưa cho anh cái gì thì cứ dùng một ít đi chứ”
Trước khi tôi có thể nói xong, Park Yeeun đã cầm lấy một khối vuông và đút vào trong miệng tôi.
“Khụ!”
Đắng quá.
Nó có vị giống như thuốc thảo dược được cô đặc lại tận hai trăm lần vậy.
Tôi theo đó cũng chau mày trước vị đắng ngắt trong khoang miệng, nhưng…
“Nào, anh nhớ phải nhai thật kỹ rồi nuốt xuống đấy nhé?”
Park Yeeun đang dùng hai tay bịt miệng tôi lại, nên là tôi không thể nhổ nó ra.
Tôi chật vật lắm mới nuốt được cái cục đó xuống cổ họng trong khi cảm nhận được cái vị đắng ngắt kinh khủng đấy.
“...Cái quái”
Cơn đau đã thuyên giảm đi đáng kể.
“Đó là loại thuốc giảm đau mà Phòng Nghiên cứu đang phát triển”
Chỉ khi ấy thì Aileen, người đang quan sát chúng tôi từ bên cạnh, mới tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Họ nói rằng nó còn có thể hạn chế cả cơn đau ảo”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết. Hình như là nó làm gì đó với não thì phải?”
“...Thứ này an toàn không vậy?”
“Nghe nói là giai đoạn thử nghiệm lâm sàng đã kết thúc rồi”
Tôi đã thực sự nghiêm túc xem xét đến việc cốc vào đầu Park Yeeun khi con bé đã thản nhiên nói là, ‘Chỉ cần ăn mà không chết là được rồi còn gì ạ’, nhưng do là cơn đau đã dịu đi, tôi không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, vậy thì tiếp theo—”
Trước khi tôi có thể nói xong, sổ hướng dẫn mở ra.
-Lật phật…
Sổ hướng dẫn dường như đã lật mở yếu hơn từ nãy đến giờ.
“Này, ngươi đang dỗi à?”
Do nó không mở ra gì cả, tôi không nghĩ là nó đang dỗi.
Nó thực sự chỉ không có sức thôi sao?
Hay là nó buồn?
Bởi vì khi nó tức giận, sổ hướng dẫn sẽ chẳng thèm mở ra luôn.
Tôi chẳng thể nào đoán ra được lý do là gì.
Trước mắt, tôi lại nhìn vào sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]
[7. Hành lang tĩnh lặng]
1. Nếu một hành lang tối tăm xuất hiện trước mắt bạn sau khi bạn đi qua nhà nguyện, vậy thì đó chính là Hành lang tĩnh lặng.
2. Vô số những tác phẩm nghệ thuật mang tính tôn giáo sẽ lọt vào mắt bạn, nhưng tuyệt đối không được nhìn kỹ vào nó. Bạn sẽ không thể rời mắt khỏi chúng, và sớm sau đó, bạn sẽ đang la hét.
3. Nếu có ai đó la hét, hãy mau chóng tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Nếu tiếng hét đến từ một bức tượng hay một bức tranh, hãy phớt lờ nó và tiếp tục di chuyển.
4. Tuy nhiên, nếu là một thành viên của đội thăm dò đang la hét, hay từ bỏ người đó ngay lập tức. Chúng sẽ không ăn cái trâm cài, vậy nên hãy đợi một lúc và thu hồi nó sau đó. Nếu vậy, người đó cũng sẽ kiêm nhiệm vai trò đấy.
5. Nếu bạn là người đang la hét, hãy ngay lập tức chạy về hướng ngược lại. Tỷ lệ sống sót là rất thấp, nhưng bạn có thể sẽ tìm thấy lối thoát. Đương nhiên, đây cũng là vì cân nhắc để không làm liên lụy đến đồng đội của bạn. Nếu bị bắt, hãy đưa đầu ra trước. Không cần phải chịu đau vô ích làm gì cả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
Ở đó là một bức tượng.
Một cơn đau nhói thoáng lướt qua thái dương của tôi.
Thoạt nhìn qua, bức tượng trông có vẻ thành kính, nhưng nếu nhìn kỹ hơn, nó còn có cả những điểm khác nữa.
Ví dụ rõ nhất là một người phụ nữ đang chắp tay cầu nguyện với một dáng vẻ thành kính đã mất đi toàn bộ hàm răng của mình, hoặc là bức tượng của một người đàn ông đang hân hoan vui sướng lại có gương mặt của một người đang la hét trong đau đớn khi nhìn từ bên cạnh.
-Gaaaaah!
-Aaaaaah!
Và những tiếng hét đang vọng đến từ một nơi nào đó là đủ để khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Trong bóng tối, chúng tôi chậm rãi bước đi.
***
“...”
“...”
“...”
Ba người họ lại đi đến nhà nguyện trong im lặng.
“Có dấu vết nào ở đây không?”
“Họ không để lại dải băng đỏ”
Jang Chaeyeon và Song Ahrin tiếp tục nói chuyện trong khi cẩn thận nhìn xung quanh.
“Tôi ngửi thấy mùi thuốc súng”
“Có dấu vết của việc xả súng kia kìa. Cô không có mắt à?”
“Ở đây chỉ có mùi máu thôi”
“Đâu có vết máu nào”
Yu Daon cũng nhắm mắt lại và ngửi mùi, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Song Ahrin.
Jang Chaeyeon nhìn về trước trong khi đọc sổ hướng dẫn.
“...”
Một cặp mẹ con đang ngồi đó.
Cậu bé mặc một bộ quần áo mùa đông, còn người mẹ đang đội một cái mũ rơm.
“...”
Jang Chaeyeon đóng sổ hướng dẫn lại.
Đơn giản.
Nếu chỉ ở mức này, người đàn ông chắc hẳn đã vượt qua được mà không gặp phải rắc rối gì.
Một cảm giác nhẹ nhõm trào lên trong lòng cô.
Jang Chaeyeon chỉ phần nào tự tin.
Người đàn ông sẽ vẫn ổn thôi.
Có lẽ dải băng đỏ chỉ được để lại vì là lo lắng cho họ.
Nhưng có lẽ anh ấy không nghĩ đến chuyện họ sẽ đi nhanh hơn nếu không nhìn thấy dải băng.
Cô nghĩ vậy và giải thích việc cần làm cho hai người kia.
“Được rồi”
Jang Chaeyeon dẫn cậu bé đi, Yu Daon giữ lấy vai người phụ nữ, và Song Ahrin bắt đầu nói.
Nếu chỉ ở mức này thì dễ thôi.
Cô đưa cậu bé đi rồi quay lại.
“Mấy người vẫn ổn—”
Yu Daon đã bị ném ra xa như một món hành lý.
-Rầm!
Cô ấy đâm sầm vào góc tường, phá hủy những chiếc ghế trên đường.
“Chậc!”
Song Ahrin tặc lưỡi và vươn cả hai tay ra để ngăn người phụ nữ lại, nhưng—
“Không được!”
Jang Chaeyeon vội vã ngăn cản cô ấy.
“Thôi nào, người phụ nữ đó không nghe theo tôi, vậy thì tôi có thể làm gì được chứ!”
“...”
Jang Chaeyeon cũng đã nắm rõ về hình phạt.
Vậy nên cô cũng biết rằng nếu một trong hai người đứng ra ngăn cản ở đây, người đó sẽ phải nhận hình phạt tương ứng.
Vậy thì ai sẽ là người phải nhận hình phạt đây?
Trong khi đầu cô đang quay mòng mòng…
-Cộp cộp cộp!
Yu Daon, đã đeo đôi găng tay đen vào từ lúc nào, lao đến người phụ nữ với một cây dùi và vung nó vào cô ta không chút ngần ngại.
-Phập!
Âm thanh cây dùi đâm vào da thịt vang lên, và người phụ nữ cùng Yu Daon lăn tròn trên đất.
“Hỗ trợ—”
“Không!”
Yu Daon hét lên trước lời của Jang Chaeyeon.
“Nếu một trong hai người bị đau ở đây, vậy thì sẽ là rắc rối lớn đấy!”
“...”
Cô ta thực sự quan tâm họ đến vậy à?
“Mấy người sẽ trở thành gánh nặng và khiến cho việc giải cứu anh Jaehun khó hơn mất!”
“...”
Yu Daon giơ cao bên tay đang nắm chặt lấy cây dùi lên.
“Mấy người cứ ở đó và đừng làm gì cả…!”
-Bộp!
Thứ đó vung tay và đánh trúng bên sườn của Yu Daon.
Âm thanh thứ gì đó gãy vụn vang lên, và cơ thể của Yu Daon vặn đi theo một hướng quái dị, nhưng…
-Rắc…
Như thể chưa từng có gì xảy ra, cơ thể của cô ấy quay trở về trạng thái ban đầu và Yu Daon vung cây dùi.
-Phập!
“Xin hãy mau chóng nghĩ cách để giúp anh Jaehun đi!”
Yu Daon hét lên với giọng gay gắt.
Jang Chaeyeon và Song Ahrin nhìn nhau.