Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47801

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 261

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10598

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 33

201-4XX - Chương 232: Không phải mẹ

-Bằng! Bằng! Bằng!

Tiếng súng vang lên trong nhà nguyện tĩnh lặng.

-Cạch!

Aileen thành thạo thay băng đạn cho khẩu súng trường đang nhả khói, rồi lại bắn dồn dập đủ để làm trống băng đạn thêm một lần nữa.

Cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài làm vậy.

“Vẫn tiếp tục di chuyển ạ!”

Park Yeeun hét lên với giọng the thé, và Aileen tặc lưỡi.

Đúng như con bé nói.

Mặc dù ông ta đã ngã xuống với một lỗ đạn trên đầu và một cái chân gãy nát, cụ già vẫn tiếp tục bò đi.

“Ông ta chưa từng dai dẳng như này…!”

Aileen lẩm bẩm như thể đang khó chịu, và không biết từ lúc nào, cô ấy đã đang thay một băng đạn mới.

Tôi cũng vội vã nhìn lên đầu cụ già.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Cụ già 3]

[Tuổi: X]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Ông ấy chỉ bước đi. Trên con đường mà ông ấy phải đi]

[Điểm yếu: Ông ấy không tự mình di chuyển, mà là bị điều khiển bởi một thứ vĩ đại hơn chút. Sẽ không dễ dàng gì để có thể giải quyết vấn đề này chỉ với vũ lực thông thường]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một thứ gì đó vĩ đại hơn chút.

Nó bất ngờ lại là một chuyện xảy ra khá thường xuyên.

Ông ta đã là chính bản thân ‘Nhà thờ’ rồi.

Giống như Chung cư Ngày mai, ông ta đã đánh mất bản thân từ lâu.

Giống như những cư dân đã trở thành một với tòa chung cư, ông ta cũng đã trở thành một với Nhà thờ.

Nghĩa là, chỉ có một cách có thể giải quyết việc này.

-Lật phật!

Như thể đã đoán được suy nghĩ của tôi, sổ hướng dẫn vội vã lật mở và cho tôi xem nội dung bên trong.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]

[Vai trò và hậu quả khi không tuân theo chúng]

1. Nhà thờ rất nghiêm khắc về vai trò được giao cho mỗi người.

2. Nếu một người hành động khác với vai trò của bản thân, người này sẽ sớm phải đón nhận hình phạt.

3. Dù cơ chế chính xác vẫn chưa được làm rõ, nhưng Vàng sẽ nhận hình phạt khi họ thất bại trong việc dẫn dắt hoặc nếu tự mình kết liễu, và Trầm hương sẽ nhận hình phạt khi họ dẫn dắt hoặc thất bại trong việc kết liễu đàng hoàng. Cuối cùng, Mộc dược sẽ nhận hình phạt khi tự mình dẫn dắt hoặc kết liễu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lạ là chỉ duy nhất Mộc dược là không nhận hình phạt nếu không làm gì.

4. Có vô số triệu chứng khi nhận hình phạt, nhưng điểm chung là người nhận hình phạt đều cảm thấy một cơn đau ảo mạnh ở cả hai lòng bàn tay vào ban đầu. Triệu chứng này thường sẽ biến mất ngay lập tức sau khi thoát khỏi Nhà thờ.

Đau ảo ở hai lòng bàn tay.

Vậy thì không có vấn đề gì cả.

Mặc dù ban đầu đang định lấy khẩu shotgun, tôi liền nhanh chóng đổi sang lấy khẩu súng lục ở trong túi áo của mình.

Bởi vì cái tôi cần đến lúc này không phải là hỏa lực.

Khi việc vô hiệu hóa là cần thiết, nó đã luôn là năng lực cho phép tôi xuyên thủng mọi thứ với sức mạnh thay vì vô hiệu hóa, ngay cả khi nó có giới hạn số lần sử dụng.

Bây giờ là lúc tôi sử dụng số điểm Chí mạng đã kiếm được khi đối đầu với Trưởng Đoàn kịch.

Nếu chỉ có một hay hai điểm Chí mạng, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc sử dụng chúng liều lĩnh như này, nhưng bây giờ thì khác.

Kể cả khi tôi sử dụng một điểm ngay bây giờ, tôi vẫn còn một điểm Chí mạng để sử dụng kỹ năng kết hợp với Phòng Nhân sự sau, và với hai điểm, tôi có thể giải quyết mọi thứ.

“Này, anh đang làm gì vậy hả…!”

Khi tôi rút lấy khẩu súng lục, Aileen ngay lập tức tròn mắt nhìn tôi.

Cụ già từ lúc nào đã lăn đến tận cánh cửa bên trái.

“Cô Aileen”

“...”

Cô ấy chỉ im lặng nhìn tôi mà không nói gì.

“Cô tin tôi chứ?”

“Cái gì?”

“Tôi hỏi là cô có tin vào tôi không”

“...”

Aileen nhìn tôi rồi gật đầu.

“Tuyệt”

[Chí mạng: 3->2]

Thế giới trở thành một màu trắng đen.

Một chấm đỏ xuất hiện gần xương sống của cụ già.

-Bằng!

Tôi bóp cò không chút do dự.

Viên đạn bị hút vào xương sống của cụ già rồi ghim vào đó.

Kha!

Cụ già đổ ụp xuống với một tiếng thét cuối cùng.

“...”

“...”

Khi tôi quay lại nhìn hai người kia, cả hai đang nhìn tôi với ánh mắt như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Park Yeeun thì cứ coi như là đã nhìn thấy nó một lần tại cô nhi viện nhưng lúc đó lại bận rộn quá đi, nhưng chẳng lẽ Aileen chưa bao giờ nhìn thấy Chí mạng đàng hoàng lần nào à?

Nhưng trước khi tôi có thể hoàn thành suy nghĩ đó…

“Gư…”

Một cơn đau bỏng rát ập đến cả hai lòng bàn tay của tôi, và tôi trong vô thức đánh rơi khẩu súng rồi nắm chặt lấy lòng bàn tay của mình.

Cái này đau hơn tôi nghĩ.

Cảm giác như có ai đó đã khoan thủng một lỗ vào vào hai lòng bàn tay của tôi và đốt cháy bên trong bằng mỏ hàn vậy.

Dù rõ ràng là không có vết thương có thể nhìn thấy được nào, nhưng cơn đau mà tôi đang cảm nhận được là thật.

“Anh có sao không?!”

Và rồi, Aileen vội vã chạy về phía tôi.

“Tôi, tôi ổn mà. Chỉ là cơn đau ảo thôi, nó đã được viết trong sổ hướng—”

“Tôi biết”

Aileen điềm tĩnh trả lời và ra cử chỉ với Park Yeeun.

“Miếng dán lạnh, mau lấy ra nhanh”

“Ah, em hiểu rồi ạ”

Trước lời của cô ấy, Park Yeeun nhanh chóng lấy ra miếng dán lạnh từ trong túi và đưa cho Aileen, rồi Aileen đắp miếng dán lạnh vào hai lòng bàn tay của tôi.

Cơn đau đã giảm đi rõ rệt so với trước đó.

“...Phù”

Tôi thở dài một hơi, còn Aileen thì nhìn tôi chằm chằm.

“Tại sao anh lại bắn ông ta?”

“Vậy thì để tôi hỏi ngược lại cô. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không bắn ông ta và ông ta đến được cánh cửa bên trái?”

“...Chúng ta sẽ hoàn toàn bị quét sạch”

“Đó là lý do tôi đã bắn đấy”

“...Nếu là Vàng thì tôi cũng đã sẽ đưa ra quyết định tương tự nếu có cách mà”

Aileen lẩm bẩm, lướt ngón tay của mình qua miếng dán lạnh được đắp vào lòng bàn tay của tôi.

“Tuy nhiên”

Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi.

“Nó sẽ không chỉ kết thúc với cơn đau ảo kể từ hình phạt thứ hai trở đi đâu. Nhớ cho kỹ vào đấy”

“...Tôi hiểu rồi”

“Kể từ lần thứ hai trở đi, trừ khi có việc gì đó cực kỳ nghiêm trọng xảy ra, tuyệt đối không bao giờ được hành động lệch khỏi vai trò của mình. Hiểu rồi chứ?”

“Tôi cũng muốn làm như vậy mà”

Nhưng mà cuộc đời thực sự dễ dàng như vậy sao?

Như thể đã nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của tôi, Aileen liền thở dài và quay sang nhìn hai mẹ con đang ngồi.

-Lật phật!

Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[PA - Cách để áp chế cơn đau ảo]

1. Một khi đã trở thành nhân viên của Cục Quản thúc, đôi khi bạn sẽ phải trải qua những cơn đau ảo xuất phát từ tâm trí.

2. Trong trường hợp đó, hãy tập trung tâm trí nhiều nhất có thể và—

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“Sang trang khác đi”

Tôi chẳng có lý do gì để xem trang này cả.

3. Kể từ bây giờ, cậu chắc chắn phải nói cho tớ biết nếu cảm thấy không khỏe—

“Đã bảo là sang trang khác cơ mà”

Sổ hướng dẫn thoáng khựng lại…

-Lật phật…

Rồi nó chậm rãi mở sang trang mà tôi muốn xem.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Chỉ dẫn thăm dò bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]

[5. Nhà nguyện]

10. Nếu có một cặp mẹ con, trước tiên hãy kiểm tra xem quần áo họ đang mặc là gì.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quần áo sao?

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn quần áo của cặp mẹ con.

Cậu bé đang mặc một chiếc áo phao có vẻ phù hợp để mặc trong mùa đông, còn người tôi cho là người mẹ đang rung chân trong khi đội trên đầu một chiếc mũ rơm.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

11. Nếu cậu bé đang mặc quần áo mùa đông, hãy đưa cậu bé đến cánh cửa bên phải. Nếu cậu bé đang mặc áo cộc tay và quần đùi, hãy đưa cậu bé đến cánh cửa bên trái.

12. Nếu người mẹ đang mặc quần áo mùa đông, hãy đưa bà ấy đến cánh cửa bên phải. Nếu bà ấy đang mặc áo cộc tay và quần đùi, hãy đưa bà ấy đến cánh cửa bên trái.

13. Nếu người mẹ không mặc áo cộc tay, quần đùi, hay quần áo mùa đông, tuyệt đối không được để cho bà ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đó không phải là người mẹ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

14. Vàng hãy đến và nói với đứa trẻ, ‘Con đã vất vả nhiều rồi. Bây giờ đã đến lúc để nghỉ ngơi thật sâu’. Sau đó, đứa trẻ sẽ đi đến nơi mình phải đi. Sẽ không có biến số nào xảy ra trong quá trình này.

15. Tuy nhiên, nếu người mẹ cần phải ngồi im tại chỗ, vậy thì sẽ có biến số xảy ra.

16. Người mẹ sẽ đi theo đứa trẻ, và bạn bắt buộc phải ngăn cản người đó. Trong quá trình này, người chịu trách nhiệm giữ người mẹ lại sẽ là Mộc dược, và người phụ trách việc thuyết phục sẽ là Trầm hương.

17. Vàng cần phải bịt tai đứa trẻ lại và đi đến cánh cửa mà đứa trẻ đang hướng đến trong khi nhìn xuống đất. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, không được nhìn vào phía bên kia cánh cửa. Chưa từng có một ai sống sót trở về sau khi nhìn vào bên kia cánh cửa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Việc cần làm đã rõ.

Tôi đứng dậy tại chỗ, và hai người kia đi theo sau tôi.

Tôi chậm rãi đứng phía sau đứa trẻ.

“...Con đã vất vả nhiều rồi. Bây giờ đã đến lúc để nghỉ ngơi thật sâu”

Đứa trẻ từ từ đứng dậy tại chỗ, và người phụ nữ cũng đứng dậy theo đứa bé.

Không, bà ấy đã cố đứng dậy.

“...”

Park Yeeun nhắm tịt mắt lại và ghì chặt đôi vai của người phụ nữ xuống, và Aileen tiếp cận người phụ nữ như thể đang làm một việc đã quá quen thuộc, rồi bắt đầu nói với giọng dịu dàng.

“Không phải đó là đứa trẻ mà con đã giết sao?”

Trong lúc đó, tôi bịt tai của đứa trẻ lại và bước đi.

Nơi chúng tôi đang hướng đến là cánh cửa phía bên phải.

Ánh mắt phải nhìn xuống đất.

Tôi bước đi trong khi giữ ánh mắt của mình dán chặt xuống đất.

Luồng không khí mát lạnh lướt qua mặt tôi.

Đã đến gần lối ra rồi sao?

Đúng lúc đó…

-Tùng…tùng…tùng…

Một âm thanh khó quên vang vào tai tôi.

Tôi nhớ lại cảnh tượng những con người bị biến thành cát.

Khuôn mặt đang khóc của Yu Daon hiện về tâm trí tôi, và cái đồng hồ cũng hiện về tâm trí tôi.

Tôi biết âm thanh này.

***

Lối cầu thang.

Ba người họ không nói gì.

Nhìn thứ gì đó chỉ có thể được miêu tả là đã bị tàn sát thảm khốc, Yu Daon thò tay vào trong thứ đó không chút ngần ngại.

Cùng với âm thanh thứ gì đó bị xé toạc, cô rút tay của mình ra.

Khi Yu Daon đút tay vào miệng thứ đó, lời nó đã nói đủ để khiến ba người họ phát điên.

Ta ăn rồi. Đang tiêu hóa trong dạ dày của ta rồi

“...”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi lau thứ dịch nhầy nhớp nháp xuống sàn.

“Quả nhiên, nó đã nói dối. Không có ai ở trong cả”

“Vậy thì ngón tay mà nó đã nhai trước đó là…”

“Nó không phải là của anh Jaehun. Tôi đã nói trước đấy rồi mà. Đó không phải là mùi của anh Jaehun”

“Hình dạng của ngón tay cũng dày hơn chút nữa”

Yu Daon và Jang Chaeyeon trả lời câu hỏi của Song Ahrin, và Song Ahrin nhìn cả hai với ánh mắt như thể bị sốc.

“Tại sao hai người lại biết cái—”

“Chẳng phải cô Ahrin không biết mới là lạ à?”

“Phải đấy”

Khi hai người kia gật đầu nhìn cô, Song Ahrin chỉ biết cạn lời.

Vậy sao?

Thực chất cô mới chính là người kỳ lạ à?

Đương nhiên, cô cũng đã biết rằng đó không phải là người đàn ông.

Cô đã nhận ra được điều đó bằng cách nhìn vào thứ cảm xúc mà con quái vật đang toát ra thay vì nhìn vào ngón tay đó.

Phẫn nộ.

Đó không phải là cảm giác thỏa mãn.

Phẫn nộ là một cảm xúc mạnh mẽ.

Nó rất dễ bùng phát và cũng rất dễ nguôi đi.

Nhưng việc nó đang cảm thấy phẫn nộ nghĩa là chỉ mới đây thôi đã có ai đó khiến nó nổi giận.

Vậy nên cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghĩ rằng dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Đương nhiên, cô cũng đã rất tức giận nên cũng đã tham gia vào việc tàn sát thứ đó đến mức này.

Yu Daon lau tay xuống sàn và nhìn về trước.

“Tạm thời thì, có vẻ là anh Jaehun đã đi tiếp rồi…”

Cô ấy mỉm cười.

“Vậy thì chúng ta cũng đi luôn thôi!

Cơn đau ảo (Phantom pain): là cảm giác đau mà một người vẫn cảm nhận được ở một bộ phận cơ thể đã bị cắt cụt hoặc không còn tồn tại.