Tôi đáng lẽ ra nên học thêm về tôn giáo.
Tôi đã luôn cảm thấy rằng một khi đã dính líu tới Nhà thờ, việc học thêm về tôn giáo là thực sự cần thiết.
Chỉ là tôi không có thời gian cho việc đó thôi.
“Mộc dược là gì vậy ạ?”
Park Yeeun nhìn Aileen với vẻ mặt bối rối, và Aileen bắt đầu giải thích cho con bé.
“Vị trí của Mộc dược thường là ở giữa”
“Ở giữa sao ạ?”
“Trừ khi là trường hợp đặc biệt thì em chỉ cần phải đi theo phía sau thôi”
“Ah, chỉ có vậy thôi ạ?”
“...”
Trước lời lẩm bẩm của Park Yeeun, Aileen hơi hạ tầm mắt xuống đất rồi quay sang tôi.
“Vàng”
Aileen lẩm bẩm trong khi nhìn trâm cài của tôi.
“Anh có nhiệm vụ dẫn đầu”
“Dẫn đầu ấy hả?”
Trước câu hỏi của tôi, Aileen liền chỉ vào sổ hướng dẫn.
Sao cô không giải thích cho tôi luôn đi?
Tôi chỉ im lặng mở sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn cho nhân sự thám hiểm Nhà thờ - Vàng]
1. Vai trò của bạn là ‘Vàng’.
2. Vàng đứng ở vị trí dẫn dắt những người khác.
3. Đây là vị trí gần với an toàn nhất nhưng cũng kề sát nguy hiểm nhất. Khi được nghỉ ngơi, bạn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn bất cứ ai, và khi phải trải qua gian nan, bạn sẽ khổ sở hơn bất cứ ai.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ai nhìn vào cũng có thể thấy rằng đây là một vị trí vất vả kinh khủng mà.
Khi tôi liếc nhìn Aileen, cô ấy cũng chỉ mỉm cười cay đắng và bắt đầu giải thích về vai trò của mình.
“Trầm hương…nói đơn giản dễ hiểu, là mồi nhử tốt nhất”
“Mồi nhử?”
“Có thể hiểu đơn giản là Vàng sẽ đưa ra phán đoán và quyết định, Trầm hương lo việc thực thi và hy sinh, và Mộc dược sẽ hỗ trợ trong toàn bộ quá trình đó”
“Ra vậy”
“May mắn là Yeeun là Mộc hương”
Aileen thở phào nhẹ nhõm.
“May mà đó là vai trò dễ nhất”
“Cô đang lo cho con bé à?”
“Tất nhiên là phải lo rồi. Không phải đó là nghĩa vụ của người lớn à?”
Dù là cả hai trông cũng chẳng khác nhau về ngoại hình và tuổi tác đến vậy.
Đương nhiên, tôi không nói ra suy nghĩ của mình thành lời.
Tôi quay lại và nhìn ba người đang đi theo phía sau.
“Ba người thì thế nào?”
Ba người họ có thể không có tinh thần đồng đội để hợp tác với nhau, nhưng nếu chỉ xét riêng đến đội hình thì đây là một đội hoàn hảo.
Nếu phải diễn tả theo thuật ngữ trong game thì đây là một tổ đội hoàn hảo với một đỡ đòn, một sát thương chủ lực, và một hỗ trợ.
Nếu chỉ xét đến yếu tố cân bằng thôi thì họ tốt hơn đội của chúng tôi rất nhiều.
“Tôi thì…xem nào, là Mộc dược nhỉ?”
“Tôi là Vàng”
“Tôi thì Trầm hương”
Jang Chaeyeon là Vàng, Yu Daon là Mộc dược, và Song Ahrin là Trầm hương.
Aileen nhìn ba người họ và bắt đầu giải thích về ba vai trò một lần nữa.
“Cái gì? Vậy chẳng lẽ Tóc Trắng là đội trưởng của chúng tôi sao? Này. Biết mở miệng ra để nói chưa đấy? Nếu một tảng đá lăn tới và cả bọn bị đè bẹp hết rồi thì cô mới nói, ‘Tảng đá đang lăn tới kìa!’, cả lũ sẽ chết hết đấy. Hiểu chưa con mắm điên kia!”
“Không cần lo, kiểu gì tôi cũng sẽ làm tốt hơn cô nhiều”
Song Ahrin cười khẩy và chọc ghẹo Jang Chaeyeon, rồi hét lên trong khi ôm chặt lấy bên sườn của mình như thể bị thứ gì đấy véo lấy, còn Jang Chaeyeon thì nhìn cô ấy và lẩm bẩm với giọng lạnh lẽo.
“Cô Ahrin cũng như vậy cơ mà, việc kết liễu sao…ừm…cô Ahrin có thể làm tốt việc kết liễu không vậy?”
Yu Daon cũng đặt tay lên cằm và nghiêng đầu sau khi biết về vai trò của Song Ahrin.
“Tôi không nhớ là đã bao giờ nhìn thấy cô kết liễu được thứ gì đàng hoàng cả…”
“Cô thì làm được à?”
“Thì đúng là như vậy thật mà”
Song Ahrin nhìn Yu Daon và thở hổn hển trong khi ôm lấy bên sườn của mình.
“Vai trò của cô đáng ra là phải hỗ trợ, nhưng mà một con ngốc chẳng biết dùng máy tính như cô thì hỗ trợ cái khỉ gì cơ chứ! Chỉ cần cô không ngáng đường thôi là tôi đã không còn mong ước gì nữa rồi!”
“Làm tốt việc của mình trước đi”
“Cứ thử không dẫn dắt cho đàng hoàng mà xem!”
Ba người họ chưa gì đã cãi nhau rồi.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rồi đấy.
Gọi ba người họ đến đây có thực sự là lựa chọn đúng đắn không vậy?
Tôi nghĩ là không.
“...Bọn họ thực sự sẽ ổn chứ?”
Và có vẻ là không chỉ có một mình tôi nghĩ thế.
Aileen nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, nhưng tôi cũng chẳng có gì để nói.
***
“Có vẻ là mọi người đều đã chuẩn bị xong hết rồi, nên là hãy bắt đầu luôn nào”
Sau khi vụ náo động đã lắng xuống, Aileen nhìn chúng tôi và gật đầu.
“Một lần nữa, tôi, Kim Jaehun, và Park Yeeun sẽ là vào trước với tư cách Đội 1. Ba người của Phòng Nhân sự sẽ vào sau chúng tôi một tiếng”
Do đặc tính của Nhà thờ, để tránh rủi ro phát sinh những biến số do các đội ở quá gần, chúng tôi sẽ phải đi vào cách nhau một tiếng.
Nó được coi là quy tắc bất di bất dịch của đội thám hiểm Nhà thờ.
“Mọi người đều cầm theo sổ hướng dẫn của mình rồi chứ?”
“...Cứ nhìn thứ này là tôi lại bị đau đầu…”
Yu Daon lẩm bẩm và lấy sổ hướng dẫn của mình ra, và những người khác cũng làm tương tự.
“Được rồi”
Thấy vậy, Aileen gật đầu và lấy ra một khẩu súng trường từ trong túi rồi đeo ra sau lưng.
“Em cũng muốn có súng…”
“Em thì cầm cái này”
Aileen đưa cho Park Yeeun một viên bi lấp lánh màu đen trước lời lẩm bẩm của con bé.
“Hãy ném nó khi gặp nguy hiểm. Đưa cho một đứa trẻ không biết dùng súng một khẩu súng sẽ chỉ tổ gây tai nạn thôi”
“...Vâng ạ”
Park Yeeun cẩn thận nhận lấy viên bi, rồi Aileen đưa cho tôi một khẩu súng lục và một khẩu shotgun.
“Tôi đã dùng shotgun bao giờ đâu”
“Cứ nhắm kỹ rồi bắn thôi”
“...”
Dù sao thì tôi cũng biết dùng súng rồi nên chắc sẽ ổn thôi.
Thực chất, tôi đã được điểm tuyệt đối trong cuộc thi bắn súng lục nội bộ của Cục Quản thúc sau khi đã tham gia vì tò mò.
Tôi nhận lấy khẩu shotgun từ Aileen và đeo nó ra sau lưng.
Trong khi tôi còn đang cảm thấy lạ lẫm trước cảm giác nặng trịch…
“Chúng tôi vào trước đây”
Aileen đã đứng trước cửa Nhà thờ.
“Đi đường cẩn thận nhé! Gặp lại mọi người sau!”
“Đi rồi về nhé”
“Đừng có mà chết trên đường đấy. Thu hồi lại xác khó lắm”
Ba người họ cổ vũ từ phía sau, và chúng tôi quay lưng lại vẫy tay và tiến vào trong Nhà thờ
-Két…
Cánh cửa nặng nề mở ra, và ba người chúng tôi tiến vào trong.
-Rầm…
Cánh cửa đóng lại với một tiếng động lớn, và tôi đứng ở đầu hàng.
Vị trí đứng trong đội được sắp đặt tương ứng với vai trò của mỗi người.
Tôi, Vàng, đứng đầu; Park Yeeun, Mộc dược, đứng giữa; và Aileen, Trầm hương, đứng cuối.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn thám hiểm bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất của Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Người chỉnh sửa đã thay đổi.
3. Sau khi đi vào quá lối vào Nhà thờ, bạn sẽ nhìn thấy ba lối cầu thang.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn những bậc cầu thang.
Ba lối cầu thang.
Lối ở giữa và bên phải được giăng dây thiêng, còn lối bên trái thì không được giăng dây thiêng.
4. Hãy hướng đến lối cầu thang không được giăng dây thiêng. Trong trường hợp không lối cầu thang nào được giăng dây, hãy đi lối bên phải. Độ khó tăng theo thứ tự: phải -> giữa -> trái.
“…Hà”
Aileen thở dài não nề.
Chúng tôi đã trúng con đường khó nhất luôn mà.
Chậc, tôi tặc lưỡi và bắt đầu đi về lối cầu thang bên trái.
Trong khi cả ba đi lên cầu thang, một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm chúng tôi.
Trong bầu không khí nặng nề tưởng như nghiêm cấm tạo ra tiếng động, Park Yeeun nắm lấy vạt áo của tôi với vẻ mặt sợ sệt.
“...Không sao đâu”
Trong khi tôi đang cố trấn an con bé.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn lại mở ra một trang mới.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn thám hiểm bên trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất bởi Hwang Yuhun Phòng Ứng phó]
[4-A. Cầu thang trái]
1. Nếu đi lối cầu thang bên trái, bạn sẽ nhìn thấy một phòng xưng tội.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi ngẩng đầu và nhìn về trước.
Ở đó là một phòng xưng tội.
Trong dãy hành lang tối đen, ánh sáng cam đang rọi vào phòng xưng tội như thế đang bảo chúng tôi đi đến đó.
2. Vàng hoặc Trầm hương cần phải đi vào phòng xưng tội để lắng nghe về tội lỗi của mình.
Tôi không phải vào đó để xưng tội mà là lắng nghe sao?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
2-1. Trong quá trình này, hiện tượng chấn thương tâm lý và ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng sẽ thường xuyên xảy ra. Trong trường hợp đó, hãy ngay lập tức ném trâm cài ra khỏi phòng xưng tội và tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].
2-2. Trong thời gian xưng tội, bạn có thể sẽ nghe thấy một giọng nói yêu cầu muốn được xem mặt bạn hoặc lắng nghe giọng nói của bạn từ phía đối diện. Tuyệt đối không được đáp lại. Bạn sẽ chết ngay lại tức.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chấn thương tâm lý và ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng.
Dù không muốn cũng phải biết người đã được định sẽ sẽ phải vào.
Khi tôi bước lên trước, hai người kia đều nhìn tôi.
“Tôi đi đây”
“...Nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ là phải ném trâm cài đi đấy”
“Tôi không nghĩ là việc đó sẽ xảy ra đâu”
Cứ coi như là có chấn thương tâm lý đi, nhưng tôi rất tự tin trước ô nhiễm tinh thần.
Tôi đi đến trước phòng xưng tội và nhìn lên.
Có vẻ là đã có ai đó ở sẵn phía đối diện khi một bên cửa phòng xưng tội đã đóng.
Một ai đó đã ở sẵn bên trong.
-Két…
Tôi mở cánh cửa ở phía đối diện, và nó mở ra với tiếng cót két của gỗ cũ.
Ở giữa phòng cũng có đặt một cái ghế cũ.
Tôi ngồi xuống cái ghế.
Cái ghế rung lên với tiếng cót két, và một ai đó ở phía đối diện bắt chuyện với tôi.
“Có ai đã đến sao?”
“...”
Một giọng nói vang lên từ phía bên kia.
Nó nghe giống như giọng nói của một người đàn ông, nhưng đồng thời cũng cho ta cảm giác giống giọng nói của một người phụ nữ, giống như của một cụ già, nhưng cũng là của một đứa trẻ.
Tôi không nói gì.
“Nếu ở đây, con có thể ít nhất cất giọng cho ta biết, hoặc cho ta xem mặt của con mà”
“...”
Thấy tôi không nói gì, kẻ ở phía bên kia thoáng im lặng rồi nói tiếp.
“Dù không cần phải hy sinh quá nhiều để đến được đây…nhưng một vài người đã dâng hiến thứ còn vượt qua linh hồn của họ vì con”
“...”
“Gánh nặng đó quá nặng nề để con có thể chịu đựng được và rõ ràng là nó sẽ đè bẹp đôi vai của con và giết chết con”
-Bíp…
Thái dương của tôi nhói đau, đồng thời, tôi cũng bị ù tai.
Nhưng ở mức độ này thì vẫn chịu đựng được.
Do đã phải chịu đựng cái này trong một thời gian dài, tôi đã có thể phần nào đó đoán được mức độ của đòn tấn công tinh thần dựa vào cường độ của cơn đau đầu.
Ở mức độ này thì, tôi nghĩ là nhân viên Cục Quản thúc đã qua huấn luyện cũng có thể vượt qua được chỉ bằng cách giữ vững tinh thần.
“Con đang gánh vác một thứ quá lớn với mức độ mà một người có thể gánh vác được”
Thứ đó lại lẩm bẩm lần nữa, và sổ hướng dẫn lật mở.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[Chỉ dẫn thám hiểm trong Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất bởi Hwang Yuhoon Phòng Ứng phó]
[4-A. Cầu thang trái]
2-3. Khi buổi xưng tội kết thúc, sẽ có một giọng nói bảo bạn được phép đi tiếp từ phía đối diện. Bạn tuyệt đối không được rời đi cho đến lúc đó.
2-4. Thời gian xưng tội dài nhất được ghi nhận là nửa ngày.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cơn đau đầu vẫn tiếp tục.
“...”
Bầu không khí cũng tiếp tục im lặng như vậy.
Và một thứ mùi kỳ lạ bắt đầu tỏa ra.
금줄 (Geumjul): có thể hiểu là một loại dây thường được dùng ở những nơi linh thiêng hoặc cho các nghi thức