“Đột nhiên có chuyện gì vậy?”
“Cũng đâu phải là cô không muốn vậy”
“...Cái đó không sai”
Aileen chống cằm trong khi đưa tôi một cốc Americano ấm.
Quán cà phê được quản lý trực tiếp bởi Cục Quản thúc không được đông đúc cho lắm.
Hiện tại đang là giờ làm việc, nhưng ngoài ra còn phải nói tới việc cà phê ở đây dở tệ nữa.
“Sắc mặt của anh không được tốt cho lắm”
“...”
Aileen quan sát sắc mặt của tôi, thở dài thườn thượt, rồi hắng giọng.
“Dù sao đi nữa, tôi vui là anh đã nói là muốn đi”
“Cô chuẩn bị xong hết chưa?”
“Hửm?”
“Tôi đang nói về trang bị và nhân sự ấy”
“Trang bị thì đầy đủ hết rồi nhưng nhân sự thì chưa”
Cô ấy đang nói gì vậy?
Thấy tôi chau mày, Aileen liền bắt đầu giải thích thêm.
“Nhà thờ có hơi đặc biệt chút”
“Ý của cô khi nói đặc biệt là…”
“Chỉ đội ba người mới được phép tiến vào”
Aileen thở dài.
“Và rồi mỗi người trong đội sẽ được phân cho một vai trò ở đấy”
“Vài trò à”
“Vàng, Trầm hương, Mộc dược”
Aileen giơ ba ngón tay lên.
“Vai trò sẽ được phân chia ngẫu nhiên cho mỗi người, và chỉ dẫn cũng sẽ thay đổi theo đó”
“Cụ thể hơn thì…”
“Ừm. Các tiền bối của chúng ta đều đã viết hết vào sổ hướng dẫn rồi”
Aileen đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
“Vấn đề lớn nhất ở đây là cái khác”
“Là cái khác sao?”
Aileen nở một nụ cười gượng trước câu hỏi của tôi.
***
“...Theo quy định nội bộ của Cục Quản thúc, chúng ta không được phép phái người đến những nơi đã hoàn thành việc cách ly và ghi chép”
Trưởng Chi nhánh, vừa mới bị gọi đến quán cà phê, thở dài và xoa bóp sống mũi của mình.
“Chúng ta chẳng thể nào biết được sẽ có chuyện gì xảy ra cả. Nếu chẳng may khiến mọi thứ rối tung cả lên và gây ra biến cố mới, tất cả những ghi chép, chỉ dẫn, và quy trình mà chúng ta đã thiết lập đều sẽ trở thành công cốc hết”
“...”
Cô ấy nói không sai.
Công việc của một tổ chức đàng hoàng là phải giảm thiểu tối đa nhân sự và ngân sách cần trích ra cho những nơi đã hoàn thành tất cả công việc và ngay cả ghi chép cũng đã được hoàn thiện.
Và nếu chúng tôi vô tình đánh thức thứ gì ở đó, vậy thì chúng tôi cũng sẽ chẳng thế nói gì khi bị sa thải khỏi Cục Quản thúc nếu mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Nhưng mà Trưởng Chi nhánh…”
Aileen nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt khẩn cầu, và Trưởng Chi nhánh lảng mắt xuống như thể cảm thấy đau lòng.
“Đương nhiên, những gì mà hai người đã cống hiến cho Cục Quản thúc là đủ để ngay cả nội bộ Cục cũng phải biết ơn”
Cô ấy lẩm bẩm và lảng tránh ánh mắt của chúng tôi.
“Tuy nhiên, sự thật là với tư cách Trưởng Chi nhánh, ta cũng không thể gánh vác rủi ro cho những hậu quả thảm khốc mà hành động đó có thể mang đến”
“...”
“...”
Điều đó hoàn toàn hợp lý.
Nếu chỉ biết nghe theo yêu cầu của người khác, vậy thì cũng sẽ chỉ như đẽo cày giữa đường.
Dù vậy, tôi có lý do để đi đến đó.
“Trưởng Chi nhánh—”
“Đó là ý kiến của Trưởng Chi nhánh”
Trưởng Chi nhánh nói tiếp ngay khi tôi vừa mới giơ tay lên.
“Tuy nhiên, ý kiến của con người tên Lee Haneul có hơi khác chút”
Trưởng Chi nhánh nói vậy trong khi nhìn tôi.
“Hai người đã cống hiến rất nhiều cho Chi nhánh Gangseo”
Ánh mắt của cô ấy hướng về cả hai chúng tôi.
“Cô Aileen, với tư cách Trưởng phòng, đã luôn không chút ngần ngại tiến vào nguy hiểm và đối mặt với cái chết vì chúng ta”
“...”
“Cậu Kim Jaehun mặc dù mới chỉ làm việc ở đây trong một thời gian ngắn, nhưng nếu chỉ xét đến cường độ, cậu đã đạt được thành tích nổi trội hơn bất cứ nhân viên kỳ cựu nào”
Cô ấy lảng mắt khỏi chúng tôi.
“Vậy nên ta nghĩ là mình cũng có trách nhiệm cảm ơn hai người vì những cống hiến của cả hai”
Nói vậy, cô ấy hạ đôi bàn tay đang đan những ngón tay vào nhau xuống mặt bàn.
“Kể từ lúc này, những hành động của cả hai sẽ được tính là không chính thức, và dù cho hai người có mất tích đi chăng nữa, Chi nhánh Gangseo cũng sẽ chỉ coi đó là ‘hành vi cá nhân’ và không thể cử riêng một đội giải cứu hay làm gì tương tự”
“...”
“Đương nhiên, nếu đó là ý chí của ta hoặc những cá nhân khác, cũng chẳng có ai có thể ngăn cản điều đó cả”
‘Chủ yếu chỉ có mấy người của Phòng Nhân sự thôi’, cô ấy lẩm bẩm trong khi nhìn tôi.
“Còn về trang bị…hãy chỉ lấy nhiều nhất có thể mang theo thôi. Vũ khí cá nhân và bom…hãy sử dụng chúng thật sáng suốt. Cô Aileen đã luôn đạt được kết quả tốt trong các bài kiểm tra chất nổ nhỉ”
“Tôi chưa bao giờ lỡ mất cái ghế hạng nhất tại Chi nhánh Gangseo đâu”
“Vậy thì tốt”
Trưởng Chi nhánh gật đầu.
“Những vật phẩm bị mất sẽ được bù vào bằng ngân sách của Phòng Nhân sự và Phòng Ứng phó. Về nhân sự thì hai người sẽ phải tự bổ sung, nhưng nói trước là ta không đi được đâu. Tuy nhiên, ta sẽ báo cáo việc này với cấp trên sau một ngày”
“...Vậy giới hạn là hai ngày nhỉ?”
“Hai ngày?”
Khi tôi hỏi lại trước lời lẩm bẩm của Aileen, cô ấy gật đầu nhìn tôi.
“Một ngày là thời gian ân hạn, và ngày còn lại là để tìm kiếm và tính toán thời gian quay trở lại”
“Điều đó có nghĩa là nếu mấy người không quay trở lại trong hai ngày, Cục Quản thúc sẽ trực tiếp cử người tìm kiếm”
Và rồi, Trưởng Chi nhánh cũng bổ sung thêm phần giải thích của mình vào.
“Chỉ hai ngày thôi sao?”
“Đó là do cậu Kim Jaehun đấy”
“...Tôi sao?”
“Cậu Kim Jaehun có thể không biết là mình được quan tâm đến mức nào, nhưng hiện tại có rất nhiều người đang theo dõi từng nhất cử nhất động của cậu”
Nó thực sự đáng sợ lắm đấy.
“Dù sao đi nữa, ta chỉ có thể giúp đến mức này thôi”
“...Tôi hiểu rồi rồi”
“Cậu định sắp xếp đội như nào?”
“...Hừm”
Hãy suy nghĩ về nó nào.
Trước hết thì tôi và Aileen là thành viên cố định rồi này.
Vậy là đã xong hai trên ba người.
Nếu cần phải mang theo một người nữa thì tôi nên chọn ai đây?
Yu Daon.
Cô ấy là người đáng tin cậy nhất, nhưng nếu vậy thì có thể sẽ có những lúc chỉ còn lại một mình tôi khi có tấn công tinh thần.
Ngược lại, Song Ahrin rất mạnh trước những đòn tấn công tinh thần, nhưng như vậy thì chúng tôi lại không có người sử dụng vũ lực khi cần.
Vậy cuối cùng lại chỉ có mỗi Jang Chaeyeon thôi à?
Nếu chỉ xét riêng về cá nhân, Jang Chaeyeon là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, đấy là trong trường hợp Jang Chaeyeon chấp nhận đề nghị của tôi.
Trong khi tôi đang nghĩ như vậy và nhắm mắt, Aileen vỗ nhẹ vào tay tôi.
“Sao thế?”
“Tôi biết một người”
“...Ai vậy?”
“Anh gặp là biết thôi. Tôi đã có được sự đồng ý của người đó rồi”
Aileen gật đầu.
“Người này sẽ giúp ích nhất trong tình hình hiện tại”
“Ồ…”
“Anh có thể tin tôi với việc này”
Aileen gật đầu, và Trưởng Chi nhánh chớp mắt nhìn cô ấy.
“Ồ, cô đang nói đến ai vậy, cậu Sanghyun sao?”
“Là Park Yeeun”
“......”
“Tôi sẽ lấy nhiều nhất có thể nhé, Trưởng Chi nhánh”
Aileen cười khúc khích, và Trưởng Chi nhánh nhìn Aileen với ánh mắt như thể đang nhìn một người điên.
***
“Em có thể mang hết đống này được không ạ?”
“Cẩn thận đừng làm rơi không là lớn chuyện đấy”
“Không phải lo đâu ạ! Em tuyệt đối sẽ không làm rơi đống hành lý này đâu!”
Chúng tôi bỏ lại Trưởng Chi nhánh, đang cằn nhằn rằng chúng tôi không phải cứ mang được là thích lấy bao nhiêu thì lấy, và hội nhóm với Park Yeeun đã đang đứng chờ sẵn trước kho vũ khí.
“Nhưng như này có ổn không vậy?”
“Cái gì cơ ạ?”
Tôi lo lắng nhìn Park Yeeun đang vận chuyển đống hành lý.
“Làm sao mà ta có thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
“Công việc của Cục Quản thúc chính là như vậy mà ạ”
Park Yeeun đáp lại như thể đó chẳng là chuyện gì nghiêm trọng trong khi chất đầy túi của mình với bom.
“Bố của em đã làm việc tại Cục Quản thúc, và hiện tại em cũng đang làm ở Cục Quản thúc”
Con bé nhìn tôi.
“Vậy thì em phải chấp nhận thôi ạ”
“...”
“Với cả, em cũng nợ anh trai và chị gái rất nhiều rồi mà”
Con bé kêu lên ‘Ây!’ một cái trong khi cho bình nước vào.
“Nếu không phải bây giờ thì khi nào em mới trả món nợ của mình à? Với cả…”
“Với cả?”
Park Yeeun nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em không đùa đâu. Anh nghĩ hai người còn lại sẽ làm gì nếu anh định chỉ dẫn theo một trong ba chị gái của Phòng Nhân sự ạ?”
“Thì họ sẽ chỉ ở lại thôi chứ còn làm gì nữa”
“Chỉ ở lại cái gì chứ. Thật là, em thực sự muốn cốc đầu anh một cái mà”
Park Yeeun trừng mắt nhìn tôi trong khi nói vậy.
“Dù sao đi nữa, anh hãy đi nói với ba chị gái rằng anh sẽ đi với Park Yeeun rồi quay lại ạ. Còn em thì sẽ ở lại sắp đồ cùng chị Aileen”
“...À, được rồi”
Thấy tôi gật đầu đáp lại, Park Yeeun liền mỉm cười hài lòng.
“Được rồi ạ. Vậy thì anh mau nhanh nhanh đi nói với họ rồi về”
“Anh sao?”
“Thế chẳng lẽ là em?”
Công nhận.
Tôi gật đầu rồi đi về Phòng Nhân sự.
***
“Tôi cũng muốn đi”
“Tôi nữa”
“...Nếu mọi người đều nói rằng sẽ đi hết thì tôi cũng không có lý do gì để không đi cả”
Theo thứ tự đó là Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin.
“Không được, tôi đã bảo là chỉ có tôi, cô Aileen, và Yeeun đi thôi mà”
“Chúng tôi cũng đủ ba người mà?”
“Cái đó không sau, nhưng mà…”
Sau cùng thì có đủ ba người thật.
“Không phải ba người hơi thiếu tinh thần đồng đội à?”
“...”
“...”
“...”
Ba người họ chỉ giữ im lặng để tránh phải trả lời câu hỏi của tôi.
“Tinh thần đồng đội thì…chúng tôi chỉ cần cố gắng phối hợp một chút là được mà”
Yu Daon trả lời trong khi lảng tránh ánh mắt của tôi, và Jang Chaeyeon cùng Song Ahrin cũng chỉ gật đầu mà không nói gì.
Có lẽ là họ cũng cảm thấy chột dạ khi tự xem lại bản thân.
“...Tôi phải hỏi trước đã”
Đây không phải là vấn đề mà tôi có thể tự mình quyết định.
Khi tôi gọi điện và thuật lại mọi việc cho Aileen, cô ấy đã đồng ý thoải mái hơn tôi tưởng.
“Được thôi”
“Thật sao?”
“Việc có hai đội cùng vào một nơi như này là chuyện bình thường mà. Họ có thể làm đội đi sau”
Vậy thì không có vấn đề gì cả.
Khi tôi nói lại cho họ những gì mình nghe được, cả ba đều thở phào nhẹ nhõm.
***
Thời tiết ảm đạm.
Tôi nhìn về trước, cảm nhận được rõ bầu không khí giá lạnh đang ngày càng trở nên tệ hơn.
“Lên nào…”
Park Yeeun xuất hiện từ phía sau, thản nhiên vác trên lưng một cái cặp to hơn cả bản thân con bé.
“...Đó là Nhà thờ”
Aileen nhìn Nhà thờ.
Ngay sau đó, chiếc xe Trưởng phòng đang lái đã đến nơi.
Ba người kia đồng thời đi xuống xe.
“Nhà thờ”
Jang Chaeyeon, người xuống sau cùng, nhìn chằm chằm vào nhà thờ.
“Cô biết nó à?”
“Tôi biết”
Cô ấy gật đầu.
“Bởi vì nó có một lịch sử rất lâu đời mà”
“Lịch sử?”
“Cục đã quản thúc thứ này trong một thời gian dài, xong cũng thường xảy ra mâu thuẫn với nó trong thời gian quản thúc mà”
Cô ấy lẩm bẩm và nhìn thẳng về trước.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cô ấy về trước.
Dưới bầu trời ảm đạm, một nhà thờ hiện ra.
“...Nó nhỏ hơn tôi nghĩ”
“Bên trong rộng hơn nhiều so với những gì ta thấy được từ ngoài đấy. Cảm giác như nó đã vượt qua giới hạn của không gian vậy”
Khi Aileen đáp lại lời lẩm bẩm của tôi và bắt đầu bước đi.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng>
<Chỉ dẫn cho nhân sự thám hiểm Nhà thờ - Ghi chép chỉnh sửa mới nhất bởi Aileen Chi nhánh Gangseo>
1. Càng tiến gần tới Nhà thờ, bầu trời sẽ càng tối đi và thời tiết cũng sẽ trở nên giá lạnh hơn. Đây là một hiện tượng tự nhiên, nên là không có gì phải lo lắng cả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đúng như cô ấy nói, bầu trời đang dần tối đi.
“Đúng là kỳ lạ thật đấy”
“Giả thuyết khả thi nhất giải thích cho hiện tượng này là trục thời gian của Nhà thờ đã được cố định”
Song Ahrin bắt đầu giải thích bên cạnh tôi.
“Dù nói thật thì tôi cũng không rõ cái đấy cho lắm”
2. Khi tiến vào Nhà thờ, mỗi người sẽ được phân cho một ‘vai trò’ phù hợp với họ.
Trong khi từ từ bước đến lối vào của Nhà thờ, chúng tôi nhìn thấy một tấm biển lớn.
<Cảnh báo, khu vực phía trước là tài sản cá nhân và là cơ sở nguy hiểm. Tuyệt đối nghiêm cấm mọi hành vi ra vào>
Aileen phớt lờ biển cảnh bảo và tiến về trước, và chúng tôi cũng đi theo cô ấy.
<Cảnh báo, bạn sẽ không thể quay trở lại một khi đã đi vào đây. Xin hãy quay đầu ngay lập tức>
Khi chúng tôi tiếp tục bước đi, một tấm biển nữa lại xuất hiện.
<Tuyệt đối không được quay lại một khi đã nhìn thấy tấm biến này. Bạn sẽ chết ngay vào khoảnh khắc quay đầu lại. Xin hãy tiếp tục tiến về trước>
Bên dưới nó là một tờ giấy cán màng.
Thông thường thì tôi sẽ đọc nó, nhưng hiện tại thì không cần phải làm vậy.
Tôi đã có sổ hướng dẫn trong tay rồi mà.
Ngay khi tôi vừa mới nghĩ vậy…
“Hở?”
Park Yeeun liền giơ lên một cái trâm cài màu đen.
“Mộc dược”
Aileen lẩm bẩm khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Ngay sau đó, cô ấy cũng cầm trong tay một cái trâm cài màu đỏ.
“Trầm hương”
Mộc dược và Trầm hương.
Tiếp theo là lượt của tôi.
Tôi đã đang cầm thứ gì đó trong tay.
“...”
Tôi giơ tay của mình lên, và trong đó là một cái trâm cài nhỏ màu vàng.
-Lật phật!
Sổ hướng dẫn mở ra, và một dòng chữ xuất hiện.
<Bạn là ‘Vàng’>
Trong Kinh Thánh, vàng, mộc dược và trầm hương là ba món quà mà Ba Nhà Thông Thái đã dâng lên Chúa Giê-su.