Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47799

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 261

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10597

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 32

201-4XX - Chương 228: Món quà của gia đình

Tôi đã từng nhìn thấy bóng tối, và tôi cũng đã từng bị nó nuốt chửng.

Nói tóm lại, may mắn thay, quá trình bị bóng tối nuốt chửng không kèm theo đau đớn.

Đương nhiên, kể cả vậy thì nó vẫn rất đáng sợ.

Đứa trẻ điềm tĩnh tiến ra cửa, và em gái bước đến bên cạnh tôi.

“Anh trai”

“Hở?”

Em gái tôi nắm lấy tay tôi với một giọng nói điềm tĩnh và vững vàng hơn tôi nhiều lần.

“Ta đi thôi”

“Đi đâu?”

“Tạm thời thì chúng ta cứ đi ra khỏi nhà đã nhỉ?”

Trong khi em gái kéo tay tôi dẫn ra lan can, bạn thuở nhỏ của tôi đang nhìn cảnh tượng đó liền quay lại và mỉm cười dịu dàng với chúng tôi.

“Nhớ để ý chân khi nhảy xuống nhé”

“Biết rồi mà”

Trước lời nói điềm tĩnh của cô ấy, em gái tôi đáp lại như không có chuyện gì và dẫn tôi đi.

“Anh trai, ta cùng chạy nào”

“Sao đột ngột vậy?”

“Nào”

“Được rồi”

Nói như này về bản thân khi còn nhỏ thì có hơi kỳ, nhưng mà tôi hồi bé đã bình tĩnh hơn tôi tưởng.

Thông thường thì mấy đứa trẻ tầm tuổi đó đã khóc ầm ĩ hết cả lên khi có chuyện như này xảy ra rồi đúng chứ?

Em gái tôi bình tĩnh nhảy xuống, và tôi cũng nhảy xuống theo con bé.

-Bụp!

Với một tiếng động nhẹ, hai bóng hình nhỏ bé nhảy xuống.

“Lối này”

“Ừm”

Tôi gật đầu đáp lại em gái mình và đi theo con bé.

Tôi nhìn cảnh tượng đó rồi nhìn về hướng người bạn thuở nhỏ của mình.

Cô ấy nhìn tôi nhảy xuống, rồi quay sang em gái tôi.

Cả hai nhìn nhau một hồi.

“...Ừm”

Cô ấy chỉ gật đầu mà không nói gì.

Em gái tôi nhìn xung quanh và nắm lấy tay tôi.

“Anh trai”

“Ừm?”

“Nếu có thứ gì đuổi theo anh trong bóng tối, anh phải chạy ngay đi đấy nhé”

“Còn em thì sao?”

“Em…”

Con bé nhìn tôi rồi hạ tầm mắt xuống đất.

“Em có thể tự lo được”

“Như vậy…không được đâu”

“Không sao đâu”

Con bé lắc đầu trước lời lẩm bẩm của tôi.

“Em có thể làm tốt mà”

Em gái tôi đáp lại.

“Vậy nên nếu bóng tối ập đến, anh trai của em hãy chạy về hướng ngược lại nhé”

“Anh là anh trai thì sao lại bỏ rơi em gái được chứ”

Tôi của khi bé nói vậy, và em gái tôi bật cười khúc khích.

“Em biết mà”

“Ừm?”

“...Anh trai em sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái của anh. Nào, ta đi thôi”

Em gái tôi mỉm cười và nắm chặt tay tôi trong khi cả hai chạy đến trường học.

Bóng tối đang đuổi theo chúng tôi ở phía sau.

“Gư…!”

Với một tiếng rầm lớn, em gái tôi làm đổ tủ đựng đồ một cách khó khăn.

Trong khi đó, tôi cũng bắt chước con bé và đánh đổ thùng rác và chổi quét mà không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Như này là có thể làm chậm nó!”

Em gái tôi hét lên, nhìn lên trên một cách kỳ lạ.

Đó chính xác là cùng một thói quen mà Song Ahrin đã từng chỉ ra cho tôi.

Thói quen nhìn lên đầu người khác một cách kỳ lạ.

Trong khi nhìn em gái tôi đang nhìn xung quanh với ánh mắt giống hệt tôi, tôi liền cảm nhận được một cảm giác nghiêm trọng kỳ lạ.

Em gái tôi, đang nhìn xung quanh với ánh mắt giống hệt tôi, liền vội vã nhảy qua cửa sổ và chật vật trèo ra ngoài.

Và rồi, con bé đứng chờ ở đó cho đến khi tôi ra ngoài, và ngay khi tôi vừa trèo ra, con bé liền chạy về phía đường hầm.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Lối ra!”

Em gái tôi chạy về phía đường hầm như thể đã quá quen thuộc với chuyện này.

Tôi trẻ con khi đó có vẻ cũng chỉ chạy theo con bé mà không nghĩ ngợi gì nhiều.

Nhưng tôi thì biết.

Nếu đi vào đường hầm đó, cả hai sẽ chết.

Tôi muốn hét lên để ngăn cả hai lại, nhưng như thể đang có ai đó giữ chặt lấy cổ họng của tôi và ngăn không cho nó phát ra âm thanh, không có lời nào thoát ra khỏi cổ họng của tôi.

Dù là nếu tôi có hét được đi chăng nữa thì cả hai cũng sẽ không nghe thấy gì.

Tôi cùng em gái tiến vào bên trong đường hầm.

Và rồi, chúng tôi đi đến một ngõ cụt.

“...”

Em gái tôi im lặng.

-Ào…

Bóng tối đang ập đến.

“Anh trai”

“Ở đây nguy hiểm lắm”

Em gái tôi nói chuyện với tôi, và tôi nhìn con bé trong khi xoa bóp thái dương của mình.

“Khi ở đây, anh bị đau đầu”

“Anh trai em bị đau đầu là vì anh có khả năng kháng mạnh với những đòn tấn công tinh thần đấy”

“Khả năng kháng? Tấn công tinh thần?”

Con bé nói với giọng dịu dàng trong khi nhìn tôi, và tôi khi bé bối rối hỏi lại như thể không hiểu gì.

Chỉ khi ấy thì tôi mới nhận ra.

Em gái tôi đang nói chuyện với phong thái hoàn toàn khác so với một đứa trẻ.

Như thể con bé là một người lớn chứ không phải một đứa trẻ, con bé nhìn tôi và nói.

“Nghe kỹ này, anh trai”

“À, ừm?”

“Em tin anh”

Em gái tôi nói một cách trưởng thành, nắm lấy vai tôi.

“Và, em sẽ luôn ở bên cạnh anh”

“Tự nhiên em nói gì vậy?”

“Đó là nghĩa vụ cuối cùng của em với tư cách gia đình”

Đồng thời, bóng tối nuốt chửng chúng tôi.

Khung cảnh thay đổi.

“...”

Bạn thuở nhỏ của tôi đi chân trần vào trong đường hầm.

Cô ấy nhìn xung quanh với vẻ mặt nghiêm trọng, rồi tìm thấy ai đó và chạy đến đấy với vẻ mặt nghiêm trọng.

Đôi bàn chân của cô ấy đã bị cắt vào và chảy máu, nhưng cô ấy vẫn không quan tâm gì và chạy đi.

“May, may quá rồi…”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm và ôm lấy tôi của khi bé.

“Ah, gư…!”

Và tôi của khi bé đang rên rỉ đau đớn với đôi mắt nhắm chặt.

“Đau quá…”

“Không sao đâu… không sau đâu…”

Cô ấy đáp lại lời lẩm bẩm của tôi và vuốt ve trán tôi.

“...”

Cô ấy tiếp tục xoa đầu tôi, ánh mắt của cô ấy đang nhìn thẳng vào trong bóng tối.

“Cho đến khi đôi mắt ổn định…Khoảng mười năm…”

Cô ấy lẩm bẩm và nhìn thẳng vào trong bóng tối.

“...Cảm ơn nhé”

Và cứ như vậy, cô ấy tiếp tục vuốt ve trán của tôi.

Ký ức của tôi kết thúc ở đó.

***

“Anh Jae…!”

“...”

“Anh Jaehun!”

“...Tôi tỉnh lại rồi”

Ngay khi vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt của Yu Daon.

Cô ấy đang vuốt ve trán của tôi với đôi mắt đẫm lệ.

“Anh, anh không sao chứ…?”

“Tôi đã bất tỉnh bao lâu?”

“...Ừm, một phút…”

Yu Daon lẩm bẩm nhìn tôi.

“Anh thực sự không sao chứ?”

“...Ừm, tôi ổn mà”

Tôi chậm rãi ngồi dậy trong khi đáp lại Yu Daon đang lo lắng.

“Nó nói là cậu sẽ được trao phần thưởng giành chiến thắng, nhưng rồi cậu lại đột nhiên ngã xuống”

Và rồi Trưởng phòng, đã đang quan sát từ nãy đến giờ, nhìn tôi và gật đầu.

“Ta đoán là đã có chuyện gì đó xảy ra. Có vấn đề gì với phần thưởng à?”

“...Em không thấy có vấn đề gì ạ”

Vì phần thưởng đã được trao cho tôi một cách chính xác.

“Trưởng phòng, em có thể về nhà một thời gian ngắn không ạ?”

“Về nhà sao? À, ừm. Ngày nghỉ phép…Cậu có nhiều lắm rồi, nên là cứ dùng một ít đi, tiện thể dành chút thời gian để nghỉ ngơi luôn”

Vẻ mặt của tôi chắc hẳn phải trông khá nghiêm trọng.

Trưởng phòng gật đầu và vỗ vào lưng tôi.

“Đừng lo về công việc. Ta sẽ xử lý cái đấy”

“Vâng. Em cảm ơn ạ”

“Vậy thì, chúng tôi cũng…”

“Cả ba hãy ở lại giải quyết công việc của mình”

Yu Daon giơ tay lên nhưng rồi lại hạ xuống trước lời của tôi, còn Jang Chaeyeon và Song Ahrin cũng không nói gì mà chỉ ngoảnh mặt đi.

“Cùng lắm cũng chỉ mất một ngày thôi. Nhà tôi cũng không xa đến thế”

Tôi nói vậy rồi vội vã đứng dậy tại chỗ.

Không còn thời gian nữa rồi.

Không.

Đúng hơn là tôi hiện đang quá sốt ruột chứ không phải là không có thời gian.

Tôi cần phải nhanh chóng về nhà và kiểm tra.

***

Tôi chẳng thèm suy nghĩ gì mà đi thẳng về nhà.

Tôi còn chẳng nhớ là mình đã đi về với tâm trạng như nào.

Tôi chỉ đơn thuần là cắm đầu cắm cổ vào chạy về nhà với suy nghĩ duy nhất là mình cần phải về càng sớm càng tốt.

Cũng nhờ vậy mà tôi đã về nhà trong thời gian ngắn nhất có thể.

“Có chuyện gì sao? Con đột nhiên chỉ gọi mẹ một cuộc rồi bảo là sẽ về đây”

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy tôi cư xử như này, mẹ tôi cũng ra đón tôi với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Mẹ”

“Ừm, có chuyện gì sao?”

“...Areum”

“Hở?”

“Areum đâu rồi ạ?”

Mẹ tôi thoáng biểu lộ vẻ mặt bối rối trước câu hỏi của tôi.

“Jaehun à. Areum…Đó là ai vậy…?”

“Dạ…?”

Bà ấy đang nói gì vậy?

“Areum. Em gái của con. Con gái của mẹ, Areum ấy ạ!”

“Jaehun à. Khoan đã, bình tĩnh lại đi con…”

Mẹ tôi bối rối nắm lấy hai tay của tôi trước giọng nói của tôi.

“Có chuyện gì sao? Con có thể kể cho mẹ mà”

“Không ạ, ý con là Areum—”

“Jaehun à, con là con một”

Lời của mẹ khiến cho tôi cảm giác như là có ai đó đã dùng búa đánh thẳng vào đầu tôi.

“...Dạ?”

“Con thực sự không sao chứ? Con là con một mà Jaehun”

“...Đợi, đợi đã ạ…”

Tôi vội vã chạy đến phòng em gái mình.

Khi tôi mở cửa, ở trong đó chỉ có một căn phòng trống không.

“...Còn ở đây thì sao ạ?”

“Đây từng là phòng để quần áo mà. Nó là phòng mà đồng nghiệp của con đã ngủ lại khi họ ghé qua”

Tôi đang bị tấn công tinh thần sao?

Tôi vội vã lấy tay sờ vào thái dương, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau.

Điều đó khiến tôi càng như muốn phát điên hơn nữa.

“...”

“...Mẹ sẽ lấy gì đó cho con uống trước. Nếu con bị áp lực công việc quá thì cứ về nhà đi…Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con mà”

Với lời đó, mẹ tôi rời khỏi phòng.

-Két…

Cùng với tiếng đóng cửa, chỉ còn lại một mình tôi ở trong căn phòng.

“...”

Tôi nhắm mắt lại và chìm vào suy nghĩ.

Bóng tối.

Mắt.

Sổ hướng dẫn và em gái tôi.

“...”

Tôi chậm rãi mở sổ hướng dẫn.

“Cho ta thấy thứ ngươi muốn cho ta xem đi”

Trước lời của tôi, những trang giấy của sổ hướng dẫn bắt đầu từ từ chuyển động.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[Dị thể quản thúc - Bóng tối - Ghi chép của Kim Jaehun Phòng Nhân sự, bản tự chỉnh sửa lần ba]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bóng tối.

Đây là ghi chép mà tôi đã viết khi chạm trạn thứ này.

Nhưng mà bản tự chỉnh sửa sao?

Tôi chưa từng chỉnh sửa mục ghi chép này.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Việc dị thể quản thúc được nhắc tới đã bị tiêu diệt hay chưa vẫn còn chưa rõ, nhưng mục này được viết lại dựa trên những ghi chép trong quá khứ.]

[Dị thể này được tạo nên từ bóng tối, và nếu bị nó nuốt chửng, hậu quả sẽ là sự biến mất vĩnh viễn của cơ thể.]

[Để đối phó với nó, ta cần phải có một vật phẩm có chứa nguồn sáng. Nếu chạm trán dị thể này, ta cần bằng mọi cách tìm được một nguồn sáng.]

[Dường như những thực thể hoàn toàn bị nuốt chửng bởi dị thể này sẽ không chỉ mất đi cơ thể mà còn mất đi cả danh tính của mình.]

[Dù chi tiết thế nào vẫn chưa được làm rõ, nhưng dị thể này được cho là có liên hệ mật thiết tới Nhà thờ.]

[Vấn đề này được xác định là nằm trong cung thánh của Nhà thờ, nhưng do không có nhiều thông tin về cung thánh, việc mô tả là bất khả thi.]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một ghi chép trông như đã được vội vàng viết vào bởi ai đó.

Đó không phải là nét chữ của tôi, nhưng nó vẫn là một nét chữ quen thuộc.

Tôi cảm giác là mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó, nhưng rốt cuộc là ở đâu chứ?

Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó.

Khi tôi đi ra ngoài, mẹ tôi đang nhìn tôi với cốc cà phê trong tay.

“Có chuyện gì mà phải vội vàng vậy con!”

“Con sẽ ra ngoài một lúc ạ”

“Jaehun à!”

Ngay khi tôi chuẩn bị vội vàng rời đi, mẹ tôi liền nắm lấy vai tôi.

“...Hãy cứ về đây nếu con thấy khó khăn quá nhé”

“...Con cảm ơn”

Tôi cúi đầu, chào tạm biệt mẹ, rồi ngồi vào trong xe và gọi điện.

<...Có chuyện gì sao?>

Một giọng nói quen thuộc vang vào tai tôi.

“Đi ngay thôi. Đến Nhà thờ”

“...Được rồi”

Aileen nói vậy rồi cúp máy.