Đúng là oan ức mà.
Tôi mà đã luôn đi xung quanh tán tỉnh phụ nữ và nổi tiếng ở mọi mặt trong cuộc sống, bao gồm cả quãng thời gian đại học, thì đã không có vấn đề gì.
“Gã đào hoa gì chứ? Thực sự là quá đáng mà”
Tôi mà đã từng hẹn hò thì đã không có gì để nói.
Ngày qua ngày, tôi phải tăng ca rồi làm thêm giờ, và giờ đây khi không còn phải làm tăng ca nữa, tôi lại phải chiến đấu vì vận mệnh của thế giới, vậy thì lấy đâu ra thời gian để mà hẹn hò cơ chứ?
“Không, cái này đúng là được lắm đấy chứ”
Dù vậy, Song Ahrin sau nghe tôi nói lại trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Kể từ hôm nay, tôi sẽ tin vào mấy trò board game”
“Đừng trêu tôi nữa”
“Trông tôi có giống như đang trêu anh không?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cái này đúng là tuyệt vời mà. Tôi là giáo sư, còn anh là gã đào hoa. Phải, chính là đây, không thể nào sai được”
Nhìn Song Ahrin đang liên tục gật đầu với một nụ cười vui vẻ, tôi bị thôi thúc muốn đánh vào đầu cô ấy một cái, nhưng bằng cách nào đó đã kiềm chế được với khả năng nhẫn nhịn phi thường.
“Không, nhưng như vậy là cuộc sống đại học đã kết thúc rồi à?”
“Chắc vậy?”
Ngay khi Song Ahrin và tôi vừa nói xong, không gian xung quanh liền tối sầm đi lần nữa, và chúng tôi đã lại đang ngồi ở cái bàn tròn trước đó.
“Uầy, là gã đào hoa kìa!”
Park Yeeun chỉ vào tôi và hét lớn như thể nhìn thấy một loài thú kỳ lạ.
“Im đi…”
“Này, cậu được làm gã đào hoa cũng tốt mà. Hồi xưa ta đã từng rất nổi tiếng đấy…”
Trưởng phòng nói mấy lời nhảm nhí hoàn toàn chẳng an ủi được chút nào.
“Haha…hahahaha…”
Ahn Sanghyun thì chỉ đang cười phá lên như có chuyện vui.
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và Yu Daon quay ngoắt đi sau khi cả hai chạm mắt nhau.
“Vậy tôi là nạn nhân số một à?”
Cuối cùng là Aileen nhìn tôi và nói một cách tinh nghịch.
“...”
Dù thực sự rất oan ức, nhưng nếu nói gì ở đây thì sẽ chỉ bị trêu chọc thêm nữa, tôi đã quyết định giữ im lặng.
-Tinh tinh!
Và rồi, một cửa sổ trò chơi hiện ra ngay trước mặt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Bằng cách có được nghề nghiệp của riêng mình, bạn sẽ nhận được những đặc tính tương ứng với nghề nghiệp đó>
<Mục tiêu của trò chơi này là kiếm được nhiều điểm nhất có thể bằng cách tận dụng các đặc tính của bạn>
<Chỉ mình bạn được biết về đặc tính của bản thân, và bạn có thể thoải mái chia sẻ nó với những người khác. Quyền quyết định là ở bạn>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nói chung thì nó giống như việc đổi chức nghiệp trong mấy trò chơi vậy.
Nhưng mà đổi chức nghiệp sang Gã đào hoa ấy hả?
Một cảm giác hổ thẹn kinh khủng trào lên trong tôi.
Tôi nhìn vào cửa sổ trong suốt ở trước mặt mình.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Bạn là Gã đào hoa>
<Điều quan trọng không phải là bạn đã chinh phục được bao nhiêu người phụ nữ, mà quan trọng là bạn đã chiếm trọn được trái tim của họ sâu đậm đến đâu rồi vứt bỏ họ ra sao>
<Bạn nhận thấy rằng moi 1 tỷ won từ một người sẽ có lợi hơn là moi 1 triệu won từ ba người>
<Tất cả cũng chỉ có thể trổ mắt ngưỡng mộ trước khả năng thao túng con người vô cùng tàn nhẫn của bạn>
<Những năng lực mà bạn đã nhận được là ‘Đã yêu thì phải trả tiền’ và ‘Đâm sau lưng’>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cả hai năng lực đều có cái tên như muốn chọc thẳng vào lương tâm của tôi.
Tôi bắt đầu đọc phần miêu tả năng lực.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<‘Đã yêu thì phải trả tiền’ khiến cho người đang ở cùng bạn phải trả tiền>
<‘Đã yêu thì phải trả tiền’ khiến cho đối phương nảy sinh thiện cảm với bạn>
<Nếu có thiện cảm, nó sẽ càng trở nên sâu đậm hơn và khiến cho khoảng cách giữa cả hai ngày càng thu hẹp>
<Người đã chọn bạn càng thành công, phần lợi nhuận mà bạn nhận được sẽ lại càng lớn>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không phải đây chỉ là đang bảo tôi ăn bám thôi à?
Vậy là tôi phải chọn một ai đó và nuôi dưỡng họ sao?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<‘Đâm sau lưng’ là kỹ năng tối thượng của Gã đào hoa>
<Khi trò chơi kết thúc, những người đã bị lừa tình bởi Gã đào hoa sẽ bị ép phải chia sẻ 10% tài sản của họ cho hắn>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Đọc xong phần miêu tả, tôi đã đi đến một kết luận.
Nó được thiết kế để mà tôi sẽ không thể giành chiến thắng nếu chỉ bám lấy một người.
Nó bắt tôi phải lừa gạt nhiều người nhất có thể để có được lợi nhuận.
Tôi không thể làm gì khác ngoài nghiến răng trước đống kỹ năng được triển khai tốt đến khó chịu.
Cứ như này, hình ảnh của tôi sẽ tụt dốc không phanh ngay cả khi trò chơi đã kết thúc mất.
Hay là tôi cứ bỏ cuộc và đứng hạng chót đi nhỉ?
<Sau đó, phần thưởng sẽ được phân chia tùy theo xếp hạng số điểm>
<Người chiến thắng ván chơi này sẽ được trao đặc quyền trải nghiệm sản phẩm tiếp theo của Cửa hàng văn phòng phẩm chúng tôi>
Chán thế?
Tôi hoàn toàn không muốn cái đó chút nào.
Bỏ cuộc thôi.
Ngay khi tôi chuẩn bị buông xuôi tất cả và chấp nhận thua cuộc, một cửa sổ lại hiện ra với một tiếng tinh.
<Nếu Kim Jaehun thắng, anh sẽ được trả lại ‘phần ký ức đã mất’ của mình>
“...”
Phần ký ức đã mất?
Tôi ngay lập tức duỗi thẳng cơ thể đã thả lỏng trong thoáng chốc của mình.
Phần ký ức bị mất sao?
Tôi có bị mất ký ức lúc nào à?
Chắc chắn là ký ức của tôi vẫn hoàn toàn nguyên vẹn—
‘Tớ không phải là người đã giúp cậu thoát khỏi đây’
‘Mà là em gái cậu’
“...”
Lời nói của đứa trẻ đó đột nhiên vang lên trong đầu tôi.
Tôi nuốt mạnh trong vô thức và nhìn xung quanh.
Mỗi người đều đang nhìn ô cửa sổ với những biểu cảm khác nhau.
Một vài người mang vẻ mặt nghiêm túc, trong khi những người khác thì trông như hoàn toàn chẳng có hứng thú gì.
“...”
Được rồi.
Không cần phải cố gắng quá, nhưng không cần phải bỏ cuộc làm gì.
Hãy cứ thử một chút nào.
Phần ký ức đó có thể không phải là gì quá quan trọng mà.
Tôi liên tục tự nhẩm với bản thân như vậy và bước đi.
“...Hửm?”
Tôi đã đang ở trong một căn hộ studio nhỏ.
Đây là phòng của tôi sao?
Phòng của tôi trước khi tôi gia nhập Cục Quản thúc cũng trông như này.
Nhưng để mà gọi là phòng của tôi thì…
-Soạt.
Nó quá sạch.
Tôi không phải kiểu người để phòng quá bừa bộn, nhưng cũng không thuộc kiểu giữ nó sạch đến mức này.
Nó hoàn toàn không mang lại cảm giác giống phòng của tôi.
Trong khi tôi đang đi nhìn loanh quanh…
-Cạch!
Cánh cửa mở ra và một ai đó bước vào.
“...”
Mái tóc trắng sáng lên rực rỡ dưới ánh nắng mắt trời.
“...Anh, anh đến rồi à?”
“...Sao cô lại ở đây?”
Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi.
Cùng lúc đó.
-Tinh!
Một tiếng chuông vang lên, và những con chữ lại xuất hiện lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Hai bạn đã là hẹn họ suốt kể từ đại học, và Kim Jaehun hiện đang sống tại nhà của Jang Chaeyeon>
<Chỉ cần Kim Jaehun vẫn còn ở nhà của Jang Chaeyeon, Jang Chaeyeon sẽ phải đưa cho Kim Jaehun 30% thu nhập của mình làm tiền tiêu vặt>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi tôi còn đang rùng mình trước hành vi rác rưởi chẳng thể nào diễn tả thành lời, Jang Chaeyeon gật đầu.
“Tôi sẽ đưa cho anh”
“À, không sao đâu. Tôi cũng không thích như vậy”
“Tôi không thích đấy”
Jang Chaeyeon lắc đầu đáp lại tôi.
“Một nửa, không, tôi có thể cho anh toàn bộ. Anh có thể ở lại đây”
Ánh mắt của cô ấy như muốn xuyên thấu tôi.
“...”
Đây chính là nảy sinh thiện cảm đó sao?
Jang Chaeyeon thường có chút đáng sợ với những người mà cô ấy có thiện cảm.
“...À, ừm. Nếu cô Chaeyeon đã nói vậy, thế thì tôi sẽ ở lại”
Dù sao thì tôi cũng chẳng có nơi nào để về sau khi rời khỏi đây.
Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười trước lời của tôi.
“Ừm. Tốt rồi”
Rồi Jang Chaeyeon thẫn thờ nhìn lên trời trước khi bắt đầu lúi húi thu dọn đồ đạc.
“...Cô đang làm gì vậy?”
“Đến lớp dạy”
“Làm việc sao?”
Kể cả ở trong game?
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi và bình tĩnh cho đồ vào túi.
Theo tôi nhớ thì cô ấy là giáo viên.
“...”
Cô ấy đi giày cao gót, gõ gõ gót giày, rồi nhìn tôi.
“Tôi đi đây”
“...Đi cẩn thận nhé”
Môi của Jang Chaeyeon cong lên thành một nụ cười tươi tắn khi cô ấy nghe thấy tôi nói vậy.
Ngay khi cô ấy vừa đi ra khỏi cửa…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
<Bạn đã nhận được 30% số điểm của Jang Chaeyeon nhờ vào hiệu ứng của ‘Đã yêu thì phải trả tiền’>
<Bạn hiện đang có 200 điểm>
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Lương tâm của tôi nhói đau quá đi.
Chúng tôi còn chẳng phải vợ chồng, vậy mà tôi lại đang sống một cuộc đời chỉ biết ăn chơi ở nhà và sống bám vào số tiền mà bạn gái kiếm được.
Không được rồi, lương tâm của tôi thực sự quá đau đớn để cho phép tôi làm việc này.
Tôi đứng bật dậy tại chỗ.
Hãy kiếm việc gì đó để làm nào.
Tôi chỉ cần phải ra ngoài và kiếm tiền bằng cách nào đó thôi, như vậy là đủ.
Tôi hạ quyết tâm trong lòng đi ra khỏi cửa…
Và như thể vừa bị dịch chuyển tức thời, tôi đã bị đưa đến một sân tennis trong nhà.
“...Anh Jaehun?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“...Cô Daon?”
Yu Daon nhìn tôi trong khi lau mồ hôi trên trán.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Ừm, chuyện là…”
“Vâng”
Tôi giải thích với Yu Daon rằng tôi đột nhiên xuất hiện ở sân tennis.
Và tôi cũng không nhắc đến chuyện mình vừa tỉnh dậy tại nhà của Jang Chaeyeon làm gì.
Yu Daon nghe những gì tôi nói liền chau mày và trầm tư.
“Hừm. Lạ thật đấy. Khi lấy lại ý thức thì tôi đã đang chơi tennis rồi”
“Ồ, vậy là cô biết cách chơi tennis rồi à?”
“Nó cũng đơn giản mà?”
Ban đầu, tất cả những gì cô ấy biết làm chỉ là đánh trúng quả bóng.
Làm sao mà kỹ năng của cô ấy có thể tiến bộ đến vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó được vậy nhỉ?
Có vẻ là Yu Daon sở hữu khả năng thể chất mà chúng tôi không có.
“Thì là…tôi chỉ đang chơi tennis theo như được bảo, và rồi đột nhiên tôi ngửi thấy mùi của anh Jaehun”
“…Mùi?”
Yu Daon gật đầu trước lời của tôi.
“Đó là mùi của anh Jaehun. Để giải thích bằng lời thì có hơi khó, nhưng khi ngửi thấy mùi hương đó, tôi sẽ phải thốt lên rằng, ‘Ah, anh Jaehun đang ở gần đây!’. Có thể nói đó là mùi hương kiểu vậy chăng?”
Có thể đó là vì cô ấy sở hữu khứu giác vượt trội được Bệnh viện công nhận, nhưng tôi không nghĩ là mình có thể hiểu được.
“Nhưng mà, anh vừa mới đến đây thôi à?”
“Ừm, đúng vậy”
“Thế còn nhà của anh thì sao?”
“Ừm…”
Nếu tôi nói rằng mình đang ở nhà của Jang Chaeyeon, nó sẽ chỉ khiến cho Yu Daon bận tâm vô ích do cô ấy vừa mới có xích mích với Jang Chaeyeon xong.
“Tôi không nghĩ là mình có nơi nào cả”
“Vậy thì tốt!”
Có phải tôi vừa nghe nhầm gì rồi không?
Yu Daon gật đầu và mỉm cười rạng rỡ.
“Vậy thì anh cứ ở lại nhà tôi là được!”
“Không, làm sao mà được chứ”
“Vậy thì anh định ngủ ở đâu?”
“Chà, kiểu, một nơi gì gì đó…”
“Đừng như vậy chứ, cứ ngủ lại nhà tôi đi!”
Yu Daon mỉm cười rạng rỡ.
“Bởi vì nhà tôi rất rộng và tuyệt lắm luôn đấy!”
***
Như này có thực sự ổn không nhỉ?
“Nhìn nè. Nhà bếp là ở đây này, và có một phòng riêng cho khách…”
Yu Daon vui vẻ nói và hăng hái giải thích về nhà của cô ấy.
<Hiệu ứng của ‘Đã yêu thì phải trả tiền’ bắt đầu có hiệu lực>
“Thế nào, không phải nó rất tốt sao?”
“Ừm, ừm, nó tốt lắm”
Khi tôi đang thẫn thờ trả lời trong khi nhìn vào ô cửa sổ vừa mới xuất hiện, Yu Daon nhìn tôi.
“Vậy thì, anh Jaehun”
“Ừm, ừm”
“Anh có muốn sống ở nhà tôi không?”
Yu Daon nói bằng một giọng khe khẽ đầy ẩn ý như đang muốn khuyến khích tôi.
Đôi mắt của cô ấy ngước lên, và mắt chúng tôi chạm nhau.