Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47798

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 261

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10597

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 32

201-4XX - Chương 224: Homme Fatale

Đôi khi tôi lại cảm thấy những cuộc cãi vã dùng lời còn đáng sợ hơn cả đánh nhau thông thường.

Tình hình hiện tại chính xác là như vậy.

“Anh ấy đang mệt mỏi lắm kia kìa”

“Đừng có mà tùy tiện đánh giá sự việc theo ý mình”

“Không đâu. Người đang tùy tiện đánh giá sự việc theo ý mình lúc này là cô Chaeyeon đấy”

Yu Daon và Jang Chaeyeon hiện đang cãi nhau.

“Cô đấy, từ xưa đã luôn như vậy”

Jang Chaeyeon nhíu một bên mày như thể cảm thấy khó chịu và nói tiếp.

“Cô chẳng có thứ tự tin để bày tỏ ý kiến của bản thân, xong lúc này cũng dám thốt ra vì người này thế nọ, vì người ấy đang gặp khó khăn thế kia, nhưng rồi lại giấu nhẹm đi ý kiến của bản thân, không phải sao?”

Yu Daon im bặt trước lời của Jang Chaeyeon.

“Không phải vậy”

“Tôi nói có gì sai à mà không phải?”

Jang Chaeyeon nhíu cả hai bên mày trước lời lẩm bẩm của Yu Daon.

“...”

Tôi chẳng biết là mình nên can thiệp và can ngăn như nào khi mà cả hai đều đang trò chuyện quá nghiêm túc như vậy.

“Cái thái độ để lại mọi việc cho anh ấy của cô mới là đang làm cho anh ấy ngày càng vất vả—”

“Vậy thì cô Chaeyeon cũng có khác gì đâu”

Yu Daon ngắt lời Jang Chaeyeon.

“Cô Chaeyeon cũng như vậy mà”

“Cái gì cơ?”

“Lúc nào cũng giả vờ chấp nhận, giả vờ làm giúp, giả vờ an ủi”

Mắt Jang Chaeyeon mở to trước lời của Yu Daon.

“Cô lúc nào cũng đứng ở phía sau và chỉ xuất hiện khi mọi chuyện thực sự thuận lợ—”

“Cô cũng vậy đấy”

Lần này, Jang Chaeyeon là người ngắt lời Yu Daon.

“Cô lúc nào cũng nói chuyện như thể sẵn sàng dâng hiến tất cả của mình vậy”

Biểu cảm của Jang Chaeyeon nhíu lại.

“Cô đã luôn sống như thể sẽ dâng hiến mọi thứ của bản thân cho bất cứ ai, người này người ki—”

-Phựt!

Trước khi Jang Chaeyeon có thể nói xong, âm thanh thứ gì đó bị xé toạc vang lên từ bàn tay của Yu Daon.

-Phựt…phụt…

Máu đang rỉ ra từ tay của cô ấy.

Yu Daon ngẩng đầu và nhìn thẳng vào Jang Chaeyeon.

“...”

Một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm chẳng có lấy chút nào thứ gọi là cảm xúc.

Tôi vô thức nín thở trong khoảnh khắc.

Jang Chaeyeon cũng cắn chặt vào môi của cô ấy.

“...Tôi”

-Phựt…phụt…

Máu ngừng chảy ra từ bàn tay của cô ấy, nhưng rồi móng tay của cô lại đâm sâu vào da thịt khiến máu chảy ra lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ làm vậy với bất cứ ai à?”

Trong vườn xanh của đại học.

Những giọt máu rỉ xuống những bông hoa rực rỡ trong ánh sáng mặt trời, nhuộm những cánh hoa đa sắc thành một màu đỏ tươi.

“Cô thích nói gì thì nói, tôi không quan tâm”

“...”

Yu Daon nói tiếp.

“Cô có thể nói rằng tôi chẳng được tích sự ngoài chỉ biết tuân theo, và cô cũng có thể nói rằng tôi chẳng biết cái gì vì không được học, không có vấn đề gì hết”

“...”

“Nhưng…”

Yu Daon quay đi.

“Đừng có mà nói mấy lời không thể chấp nhận được như là tôi sẽ làm vậy cho bất cứ ai”

Cô ấy bước đi, máu vẫn rỉ ra từ bàn tay của cô ấy.

Những bông hoa từng mang sắc trắng, vàng, hồng giờ đã hoàn toàn bị nhuộm thành một màu đỏ tươi của màu.

“...”

Jang Chaeyeon nhìn Yu Daon đang rời đi.

“...Cô Chaeyeon, lần này cô đúng là đã quá đáng rồi”

Đương nhiên, lời nói của Yu Daon cũng quá đáng chẳng kém.

Tôi sẽ phải nói chuyện với Yu Daon sau.

“...”

Jang Chaeyeon dõi theo cô ấy rồi quay sang tôi.

“...Xin lỗi”

Cô ấy trả lời như vậy.

“Nhưng tôi sẽ không xin lỗi cô ta đâu”

“Ừm. Việc đó hoàn toàn là tùy thuộc vào cô Chaeyeon”

Tôi hoàn toàn không có lý do hay động lực nào để đứng ra hòa giải cho mối quan hệ giữa hai người trưởng thành đã đủ lớn.

“Dù vậy, tôi mong là cả hai sẽ không làm cho mọi việc rối tung hết cả trong những lúc cần thiết chỉ vì cảm xúc của hai bên”

Đời sống xã hội luôn là như vậy.

Trong cuộc đời này, chắc chắn sẽ luôn có một ai đó làm phiền đến tôi.

Đó có thể là đồng nghiệp, cấp dưới, và cũng có thể là trưởng phòng.

Nếu không có một người như vậy, chúng ta kiểu gì cũng sẽ tạo ra một người để ghét.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nó nên được thể hiện ra trong thái độ làm việc.

Đời sống tổ chức chính là như vậy.

“...Anh không phải lo về cái đó đâu”

Jang Chaeyeon trả lời, hướng mắt nhìn xuống đất sau khi nghe những gì tôi nói.

“Vì tất cả chúng ta ít nhất đều có chung một mục đích mà”

“...”

Ánh mắt của cô ấy hướng về những đóa hoa nhuộm màu đỏ tươi.

“...Tôi sẽ đi xem cô ấy như nào”

Mặc dù về vai trò thì hiện tại tôi và Jang Chaeyeon đang là người yêu, chúng tôi cơ bản chỉ là đồng nghiệp.

Thật lòng mà nói, tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm khi ở chung với người đồng nghiệp mà mình vừa khiển trách.

“...Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu.

“Tôi cũng sẽ nói chuyện với Yu Daon”

Tôi nghĩ đó là việc mà tôi nên làm.

Mặc dù không phải trưởng phòng, tôi vẫn là người đã làm ở trong Phòng Nhân sự lâu nhất, ngoài Trưởng phòng.

Với cả tôi cũng lớn tuổi hơn nữa.

Tôi cũng nên thể hiện ra rằng mình là một người lớn tuổi hơn chút hoặc cư xử đúng với số tuổi của mình.

“Chà, vậy thì…”

“...”

Trước khi tôi có thể nói xong, Jang Chaeyeon nắm chặt lấy tay tôi rồi thả ra.

“Không sao đâu. Đừng lo lắng quá”

Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười.

“Tôi cũng rất giỏi chờ đợi mà”

“...”

Nhìn cô ấy như vậy, tôi bắt đầu đi theo Yu Daon.

***

“...”

Tôi vội vã bước đi dưới ánh nắng mặt trời chói lóa.

Yu Daon đi đâu rồi?

“...Đang làm gì đấy?”

Tôi miệt mài tìm kiếm Yu Daon, nhưng sau cùng thì người tôi gặp được lại không phải là Yu Daon.

Song Ahrin khoanh tay nhìn tôi.

“Cô Ahrin”

“Sao biểu cảm của anh trông tệ vậy?”

Vừa khám xét vẻ mặt của tôi xong, cô ấy liền nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Anh vừa cãi nhau xong sao? Với ai? Hay là có chuyện gì không hay à?”

Sao mọi người lúc nào cũng tinh ý vậy nhỉ?

“Không, tôi không có cãi nhau…”

Tôi không phải là người cãi nhau.

“Vậy là Tóc Trắng với Tóc Đen cãi nhau à?”

Cô ấy thực sự tinh ý đến bất ngờ mà.

Thấy tôi gật đầu, Song Ahrin liền thở dài.

“Phải ha. Tôi còn đang tự hỏi khi nào thì hai người đó mới cãi nhau đây. Nội việc cả hai chưa có xích mích gì với nhau từ trước đến giờ đã là một phép màu rồi”

“Cô Ahrin, xin hãy giúp tôi hòa giải giữa hai người họ một chút đi”

“...Ai cơ, tôi ấy hả?”

Song Ahrin ngơ ngác lẩm bẩm và nhìn tôi.

“Làm sao mà tôi đứng ra hòa giải được chứ? Tôi cũng đâu thân thiết gì với hai người đó”

“Những lúc như này, cô không thể chỉ nói ‘Cứ để đấy cho tôi’, và đi hòa giải giữa bọn họ một chút à?”

“Này, đã nhờ thì phải nhờ cái gì khả thi vào chứ. Anh hỏi tôi một việc bất khả thi thì tôi làm gì được hả?”

Song Ahrin lắc đầu, rồi khoanh tay và lại lắc đầu.

“Tôi chịu, không, tôi không làm”

“...”

Mệt mỏi thật đấy.

Tôi dụi dụi mắt trước cơn mệt mỏi đang trào lên, và Song Ahrin khẽ mở một bên mắt nhìn tôi.

“...Ôi trời, tôi không làm được việc mà mình không thể làm thôi mà, nên là đừng có mà làm khuôn mặt như vậy chứ”

“Rồi rồi, để tôi làm là được chứ gì”

Chỉ cần tôi cố gắng thì mối quan hệ giữa hai người họ sẽ tốt hơn một ngày nào đó thôi.

Tôi muốn tin rằng nó sẽ được như vậy.

“...Nhưng mà tại sao hai người đó lại cãi nhau?”

Song Ahrin liếc nhìn tôi.

“À, không có gì đâu. Để mà nói ra ở đây thì có hơi khó chút”

Có một thứ gọi là quyền riêng tư.

Kể cả khi tôi nói rằng ‘Hai người họ cãi nhau vì cái này cái kia’, nó cũng sẽ không khác gì là tôi đang nói xấu sau lưng hai người họ cả.

“Ừm. Đó là điểm tốt của anh đấy”

Song Ahrin gật đầu sau khi nghe tôi nói.

“Dù sao đi nữa, vì anh đã làm gì đó với Tóc Trắng, Tóc Đen chắc hẳn đã châm ngòi cho cuộc cãi vã”

“...”

Cô ấy biết kìa.

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Chẳng thể nào có chuyện Tóc Trắng lại gây sự trước với anh hay với Tóc Đen đâu”

Cũng đúng.

“Vậy, tại sao anh lại giữ bí mật với tôi và Tóc Đen nhưng lại âm mưu với Tóc Trắng hả?”

Song Ahrin khẽ thì thầm và dùng khuỷu tay chọc vào sườn tôi.

“Nói cho tôi đi, được chứ?”

“Thôi, không có gì đâu”

“Không có gì thì tại sao Tóc Đen lại đi gây sự chứ? Nói cho tôi nhanh đi”

“Tôi đã bảo là không có gì rồi mà”

“Hà, đúng là quá đáng mà”

Song Ahrin bĩu môi và khoanh tay lại.

“Này. Tôi mà quyết tâm thì cũng có thể trở nên giống như Tóc Trắng đấy?”

“Ý cô là sao?”

“Không, ý tôi là…”

Song Ahrin nhắm mắt lại và bắt đầu ngẫm nghĩ như thể đang tưởng tượng gì đó.

8d4e35a1-85a3-4860-9596-84d73ecf191f.jpg

“Anh biết đấy, tôi cũng có thể trở nên thật quyến rũ giống như Tóc Trắng đấy? Con người có thể phát triển cho đến tận năm 25 tuổi cơ mà?”

“Cô Ahrin ấy hả?”

Dù theo tôi thấy thì với cô ấy đó là chuyện xa với nhất có thể luôn.

Song Ahrin lắc đầu.

“Thôi bỏ đi. Không được đâu”

“Đừng có mà tự mình tưởng tượng lung tung chứ”

“Này, con người có quyền được tự do tưởng tượng mà”

Cô ấy nói vậy, nhìn vào không trung, rồi siết tay lại thành nắm đấm.

“Được lắm”

“Sao vậy?”

“Tôi nghĩ là nó thành công rồi”

“Cái gì cơ?”

“Tôi đã thôi miên giáo sư đúng như anh nói. Hắn ta đã ngay lập tức biến tôi thành sinh viên xuất sắc và tín nhiệm tôi như một giáo sư luôn”

Song Ahrin nhìn tôi với một nụ cười thỏa mãn.

“Nhờ anh, tôi có thể sẽ trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất đấy”

“Không phải cô đạt được nó thông qua cách thức không chính thống à?”

“Đây là trong trò chơi mà. Quan trọng là phải thắng. Bây giờ thì cái gì quan trọng nhất? Không phải tất cả đều chỉ muốn thắng thôi à?”

“Ở ngoài đời thật thì không được như vậy đâu nhỉ?”

“Ngoài đời thật không được như vậy đâu. Tôi đã nhìn thấy quá nhiều thứ không thể chấp nhận được rồi”

Song Ahrin trả lời như vậy và thở dài một tiếng.

“Nhưng tôi có một điều muốn phàn nàn”

“Gì vậy?”

“Hãy dựa dẫm vào tôi một chút đi chứ”

Song Ahrin vừa vung tay, vừa bước đến dựa vào tường.

“Mỗi khi cần ai đó để dựa dẫm, anh sẽ tìm đến Tóc Trắng, khi cần một người đồng hành để cùng trải qua khó khăn, anh lại tìm đến Tóc Đen, và khi thoải mái, anh sẽ tìm đến tôi”

Song Ahrin nhìn tôi trong khi nói vậy.

“Tôi có lẽ không giỏi lắng nghe, và tôi có lẽ khó mà có thể cùng anh trải qua những khó khăn”

“...”

“Vậy nên tôi có thể học hỏi nếu ở cùng anh”

Khụ, Song Ahrin hắng giọng và đảo mắt nhìn chỗ khác.

“Dù là để huấn luyện tôi đi chăng nữa thì cũng hãy làm vậy một chút đi”

“...À, ừm. Tôi sẽ làm vậy”

Tôi chậm rãi gật đầu, và Song Ahrin khẽ mỉm cười.

“Được rồi. Chỉ có vậy thôi”

Cùng lúc đó…

-Tinh tinh!

<Nhiệm vụ của mỗi người đã kết thúc>

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

“...Đợi đã, không phải thế là nhanh quá à?”

“Phải ha”

Nó như một trò chơi mà chỉ lướt qua bề mặt nhưng lại chỉ lấy ra những phần tinh túy thôi vậy.

Cửa sổ lại xuất hiện lần nữa với một tiếng tinh tinh.

<Nghề nghiệp của bạn sẽ thay đổi tùy thuộc vào hành động của bạn sau khi tốt nghiệp đại học>

“Ồ”

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi nhìn ô cửa sổ.

“Không biết là sẽ có những nghề nghiệp nào đây”

Ngay khi cô ấy vừa nói xong, nhưng dòng chữ liền được in ra như kết quả bài kiểm tra.

<Yu Daon: Vận động viên Tennis>

<Jang Chaeyeon: Giáo viên>

<Song Ahrin: Giáo sư>

<Ahn Sanghyun: Thất nghiệp>

<Heo Chan: Trưởng phòng không được thăng chức>

<Park Yeeun: Doanh nhân>

<Aileen: Nhân viên văn phòng>

Chuyện quái gì đã xảy ra với Ahn Sanghyun và Trưởng phòng vậy?

“Nhìn này, tôi là giáo sư…”

Song Ahrin đang nói với một nụ cười tươi nhưng rồi lại im bặt.

Tôi chậm rãi hướng ánh mắt của mình nhìn vào cửa sổ.

<Kim Jaehun: Gã đào hoa>

“...”

“...”

“...Rác rưởi”

“...”

Tôi quá cạn lời để đáp lại lời của Song Ahrin.

Từ gốc trong raw là Casanova, hay còn ám chỉ đến Giacomo Casanova, một nhân vật có thật trong lịch sử (thế kỷ 18) nổi tiếng với những cuộc phiêu lưu tình ái và khả năng quyến rũ phụ nữ. Casanova có nghĩa là một người đàn ông đã có nhiều mối quan hệ với người khác giới hay một kẻ ‘sát gái’ Homme Fatale dịch đúng theo tiếng Pháp là người đàn ông có sức quyến rũ chết người