Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47799

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 261

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10597

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 32

201-4XX - Chương 223: Người dễ nhất

Đầu tôi đang đau nhói.

Nó không phải là vì tôi đang bị tấn công tinh thần, mà là vì chính bản thân tình hình hiện tại đang khiến tôi đau đầu.

Nó bắt tôi chọn một người đã quá đáng rồi, nhưng tôi phải nói gì với đối phương đây?

Thực ra, tôi làm vậy vì cô trông có vẻ dễ dãi nhất.

Chỉ mới nghĩ tới thôi đã thấy kinh khủng rồi.

Đó là lời mà tôi không nên nói với người khác, và bản thân tôi cũng không muốn nói vậy.

“...”

<Mong rằng các bạn sẽ nỗ lực theo cách của riêng mỗi người>

Ngay khi những từ đó vừa xuất hiện, thế giới lại trở nên rõ ràng một lần nữa.

Chúng tôi đã lại ở trong khuôn viên trường đại học.

Mọi người đều đã đọc nhiệm vụ của riêng mình chưa nhỉ?

Một vài người nhìn xung quanh với biểu cảm nghiêm túc, trong khi những người khác chỉ nhún vai như không có chuyện gì.

Nhưng có một điều là chắc chắn.

“Trưởng phòng”

“Hửm, sao vậy?”

“...Em và…”

“Hửm”

“...Không có gì ạ”

Kể cả vậy đi chăng nữa, tôi đâu có điên đến mức phải làm thế.

Vậy thì tôi có thể hỏi ai khác đây?

Yeeun vẫn còn trẻ, còn Aileen thì…

“...Chúng ta mới chỉ hẹn hò được một thời gian ngắn mà đã chia tay rồi nhỉ, anh bạn trai cũ”

Aileen nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.

Tự dưng cảm thấy có lỗi thật đấy.

“Tôi xin lỗi”

“Đó đâu phải là lỗi của anh”

Khi Aileen chạm mắt với tôi, cô ấy liền khẽ mỉm cười và vẫy tay.

“Mà, sau cùng thì nó cũng thì là một vai trò thôi”

“Dù vậy, kết thúc như này có hơi dở dang nhỉ”

“Mấy thứ vụn vặt đều đáng tiếc hết mà”

Aileen khẽ mỉm cười trước lời của tôi.

“Dù sao đi nữa, nếu cần hỗ trợ gì thì cứ nói với tôi đi. Tôi sẽ giúp anh”

“Thế, nhiệm vụ của cô Aileen là gì vậy?”

Cô ấy có cùng vai trò với tôi mà, nên là chắc hẳn cô ấy đã nhận được nhiệm vụ tương tự.

“Tò mò sao?”

Aileen nhìn tôi.

“...Nếu không muốn thì cô không cần nói cũng được”

“Đâu, nó cũng không khó đến vậy”

Aileen khẽ mỉm cười và xua tay.

“Nó bảo rằng tôi đã chia tay bạn trai trong khi người ấy đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, và rất nhiều người đã ghét tôi vì lý do đó”

“...”

“Vậy nên hãy sống thật lặng lẽ ở đại học. Nội dung của nó là vậy đấy”

“...”

“Mặt mày lại ủ rũ hết cả lên rồi”

“Làm sao mà không ủ rũ được chứ?”

Đột nhiên lại biến người ta thành rác rưởi như vậy.

“Từ đầu thì tôi là người đã chia tay khi anh đang thực hiện nghĩa vụ quân sự mà, vậy thì sao anh lại lo lắng chứ?”

“Chẳng có quá trình nào cả, phải có quá trình ở đây chứ”

Nếu tôi đã hẹn hò với Aileen và có tình cảm sâu đậm rồi chia tay thì đã không có gì để nói, nhưng nếu chúng tôi chia tay sau khi kiếm điểm ở trường trong một thời gian ngắn, vậy thì tôi sẽ chỉ cảm thấy có lỗi thôi chứ chẳng có chút nào là nhập tâm ở đây cả.

“Dù sao đi nữa, đừng lo lắng quá”

Aileen xua tay.

“Anh nữa đấy, nếu cần gì thì cứ ới tôi một cái”

“...Tôi không nghĩ đây là thứ mà cô Aileen có thể giúp tôi”

Những người khác thì tôi không biết, nhưng Aileen chắc chắn không thể giúp tôi với cái này.

“Nếu anh đã nói như vậy, nó chắc hẳn phải liên quan đến tôi nhỉ”

Aileen khúc khích cười.

“...Cô đúng là tinh ý thật mà”

“Tôi làm ở trong một phòng ban mà ta sẽ chết nếu không tinh ý đấy”

Cô ấy vỗ vào vai tôi.

“Vậy nhé. Tôi đi trước đây”

Và rồi cô ấy đút tay vào trong túi áo và đi đâu đó.

Ahn Sanghyun thì—

Đã lăn mất tăm không biết từ lúc nào.

Trưởng phòng cũng đã rời đi.

Park Yeeun thì đã bị bắt đi bởi một người có lẽ là giáo sư và biến mất với một lời cầu cứu thảm thiết.

Sau cùng lại chỉ còn bốn người chúng tôi ở đây.

“...Vẻ mặt của anh trông không ổn lắm, anh có sao không?”

“Không”

Bất cứ ai cũng có thể nhận thấy rằng vẻ mặt của tôi đang thực sự tồi tệ hết mức có thể.

Jang Chaeyeon, đã quan sát vẻ mặt của tôi suốt từ nãy đến giờ, trở nên lo lắng hơn nữa sau khi nghe lời đáp của tôi.

“Nếu nó khó quá thì tôi sẽ giúp anh”

“...”

Tôi nên nói gì đây?

Tôi có nên nói rằng, ‘Vậy thì xin hãy hẹn hò với tôi’ không?

“...”

“...Sao anh đang định nói gì rồi xong lại thôi vậy?”

Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi.

“Chuyện là…”

“Ừm”

“Là…”

“Ừm”

Jang Chaeyeon nhìn tôi.

Sau khi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm để nói ra.

“Thực ra—”

“Này!”

Trước khi tôi có thể nói xong, Song Ahrin đã đi đến chỗ tôi, hét lên đầy giận giữ.

“Sao, sao vậy?”

Hết hồn.

Khi tôi nhìn Song Ahrin, xoa ngực vì giật mình, cô ấy liền nhướng một bên mày nhìn tôi.

“Cứu tôi!”

“À, ừm, cũng không có vấn đề gì”

Có mỗi vậy thôi mà cũng phải hét lớn thế à?

Tôi lườm Song Ahrin với ánh mắt không hài lòng, cô ấy gật đầu.

“Tôi cần phải ngăn không cho tên giáo sư bắt tôi làm sinh viên tốt nghiệp thêm một năm nữa”

“Việc đó có khả thi không vậy?”

Không phải đấy là án tử rồi à?

“Tôi có thể thôi miên hắn ta luôn được không?”

“Làm được thì cứ làm đi?”

“À, thế thì có khi sẽ được đấy. Cảm ơn nhé”

Nói vậy, Song Ahrin nhanh chóng quay người bước đi.

“Phải rồi, cô Ahrin”

“Sao?”

“...”

Song Ahrin sẽ thực sự là người dễ nhất chứ?

Tôi không nghĩ vậy.

“Gì thế? Nói nhanh đi chứ”

“...Không có gì”

“...Tôi thì không được à?”

Song Ahrin, với sự tinh ý chẳng khác nào ma quỷ của mình, hơi ngước mắt nhìn tôi như muốn dò xét.

“...Ừm, có lẽ nó sẽ không hợp với cô Ahrin lắm”

“...Tiếc thật đấy”

Cô ấy lẩm bẩm như vậy rồi bước đi.

Sao thế nhỉ?

“...”

Jang Chaeyeon đang nhìn chằm chằm vào Song Ahrin.

“..Vậy anh có định nói không?”

“Chuyện là như này”

Sau khi nghĩ lại, quả nhiên là nó vẫn rất khó.

“...Không”

“...”

Trước lời của tôi, Jang Chaeyeon lại nhìn về phía Song Ahrin đã rời đi, rồi nhanh chóng vung tay một cái.

Ngay lập tức, Song Ahrin liền ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu mình như thể đã bị đánh bởi một thứ gì đó.

“Con mắm điên kia!”

Song Ahrin hét lên từ phía xa, nhưng Jang Chaeyeon chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà chẳng quan tâm gì.

“Nếu có chuyện gì thì hãy nói với tôi nhé”

“...Được rồi”

“Ừm. Vậy thì—”

“Âyyyy! Chaeyeon ới!!”

Trước khi cô ấy có thể nói xong, một ai đó đã chạy đến và nhảy vồ lấy cô ấy, và Jang Chaeyeon vội vã bám lấy tay tôi.

Một đám đông chạy ùa đến chỗ cô ấy, và một đống người lại vây quanh Jang Chaeyeon với một tiếng rầm rầm.

“Chaeyeon! Hôm nay cậu có dự định gì không?”

“Cậu định ăn gì? Cậu có muốn ăn trưa cùng tớ không?”

“Vậy thì cậu ăn tối cùng tớ nhé?”

Uầy.

Jang Chaeyeon nhìn xuống đất với vẻ mặt chán ngấy.

“Thực sự không hợp với cô chút nào nhỉ”

“Ừm”

“Người này là ai đây? Bạn trai của cậu sao?”

Mọi người bắt đầu nhìn tôi, xì xào bàn tán.

“Là bạn trai của Chaeyeon sao?”

“Mặt cậu ta không được ấn tượng lắm nhỉ”

“Chaeyeon mà lại hẹn hò với một người như này thì đúng là quá phí phạm mà”

Những người xung quanh lẩm bẩm bàn tán trong khi nhìn tôi.

Đúng là không dễ dàng chút nào.

Đây là cuộc sống của người hòa đồng sao?

Tôi nhất định sẽ không trở thành người hòa đồng đâu.

“Im lặng”

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Jang Chaeyeon lên tiếng với một giọng cứng rắn.

Tất cả mọi người đều im bặt trước lời của cô ấy.

“...Ta đi thôi”

Jang Chaeyeon nhìn xung quanh và nắm lấy cổ tay của tôi.

“...À, ừm, đi thôi”

Tôi cũng lặng lẽ đi theo cô ấy.

Đằng nào chỉ đây cũng chỉ là một trò chơi thôi mà.

Sau khi chen ra khỏi đám người, Jang Chaeyeon nhìn tôi.

“...Phù”

Cô ấy thở dài.

“Nó mệt mỏi lắm nhỉ?”

“...Ừm”

Cô ấy thật lòng trả lời khác với mọi khi.

“Nó không hợp với tôi”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

Làm sao mà người kém hòa đống nhất trong nhóm lại quay trúng vai trò này được nhỉ?

“...Vậy thì, giúp tôi với nhiệm vụ của tôi đi”

Jang Chaeyeon liếc nhìn tôi.

“À, ừm. Cô nói đi”

Dù hiện tại tôi đang phải lo lắng đủ thứ, nhưng đó cũng không phải là vấn đề có thể được giải quyết bằng cách lo lắng về nó.

“...”

Jang Chaeyeon thoáng suy ngẫm trong giây lát, chớp mở mắt liên hồi.

“Chuyện là”

“Ừm”

“...Là”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm rồi thở dài.

“...Hãy trở thành một người mà tôi có thể chia sẻ cảm xúc chân thành của mình”

“...Ah”

Không phải hẹn hò sao?

Một người mà cô ấy có thể chia sẻ cảm xúc chân thành?

Đúng là khó hiểu thật đấy.

Trong khi tôi đang thoáng suy ngẫm, Jang Chaeyeon nhanh chóng nói tiếp.

“Chuyện là như này. Tôi cũng khá giống vậy, nhưng tôi không có nhiều người mà mình có thể chia sẻ cảm xúc chân thành cùng…”

Lời nói của Jang Chaeyeon dài khác với mọi khi.

“...À không. Tôi cũng không phiền đâu”

Vậy là nhiệm vụ của chúng tôi hợp nhau rồi.

“Thực ra, tôi cũng vậy. Tôi có một điều muốn nói với cô”

“...Ừm”

“...Cô Chaeyeon”

“Ừm”

Jang Chaeyeon chạm mắt với tôi.

Mái tóc trắng của cô ấy rực rỡ dưới ánh nắng, và chúng tôi đứng đối mặt với nhau.

“Vậy thì, cô có thể hẹn hò với tôi không?”

“...Ừm?”

Mắt Jang Chaeyeon mở to trong thoáng chốc, và một cảm giác ghê rợn lướt qua người tôi.

Cái gì đây?

Tôi nhìn xung quanh, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được gì.

“...Cái, cái, cái đó, để tôi hỏi anh một điều thôi”

Sau khi nghe tôi nói, Jang Chaeyeon thể hiện rõ sự dao động và nói tiếp.

“Cái, cái đó, nó”

“Ừm”

“Nó…có lẽ nào, nó”

“Ừm”

“Nó có phải là, ừm, nhiệm vụ không?”

“Đúng vậy”

“...Ah…”

Biểu cảm của Jang Chaeyeon thay đổi liên tục trước lời của tôi.

Lúc đầu, cô ấy mở to mắt như thể bị bất ngờ, xong rồi lại nhắm mắt như thể thất vọng, và rồi cô ấy lại lắc đầu.

Cuối cùng…

“...Ừm, được thôi”

Cô ấy chậm rãi nở một nụ cười và nhìn tôi.

“...Như vậy có ổn không?”

Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Jang Chaeyeon cảm xúc đến vậy.

“Ừm, không sao hết”

Cô ấy mỉm cười.

“...”

Jang Chaeyeon là người dễ nhất sao?

Tôi không biết tiêu chuẩn hay định nghĩa của “dễ” ở đây là gì, nhưng nếu được hỏi Jang Chaeyeon có phải là một trong số những người mà tôi có thể thoải mái cùng nhất hay không, vậy thì câu trả lời là có.

Đúng lúc đó…

-Tinh tinh!

Một âm thanh vui tai vang lên và một cửa sổ xuất hiện trước mặt tôi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ!>

<Bạn đã nhận được 100 điểm!>

<Kim Jaehun: 130 điểm>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ồ.

Hóa ra cũng có thể tính điểm theo cách này.

Tôi nhìn cửa sổ hiển thị rồi quay sang Jang Chaeyeon.

Xét từ cách cô ấy cũng đang thẫn thờ nhìn vào không trung, có vẻ cô ấy cũng đang trải qua điều tương tự với tôi.

“Cô nhận được điểm rồi à?”

“...Ừm”

Cô ấy khẽ mỉm cười trước lời của tôi.

“Phù, cảm ơn cô. Dù vậy, chúng ta đã có thể hoàn thành nó nhanh chóng nhờ cùng nhất chí”

Jang Chaeyeon lần nữa mỉm cười trước lời của tôi.

“Vẫn chưa hết đâu”

“...Hả?”

“Không có thông báo nào về việc vai trò của chúng ta đã kết thúc cả”

Jang Chaeyeon mỉm cười và nắm lấy tay tôi.

Bàn tay mềm mại của cô ấy bao lấy bàn tay của tôi.

-Tinh tinh!

Tôi nhận được 10 điểm.

“Nghe bảo rằng đây là một trò chơi cuộc đời đi đến cùng luôn mà”

Jang Chaeyeon bật cười.

“Vậy thì không phải tôi nên đi với anh đến cùng luôn sao?”

“...Ừm”

Trong khi tôi đang nghĩ xem nên nói gì…

“...Ah, anh Jaehun. Cô Chaeyeon!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”

Yu Daon xuất hiện và nhìn chúng tôi.

Yu Daon nhìn tôi và Jang Chaeyeon đang nắm tay nhau, và tôi cố kéo tay lại để tách ra, nhưng…

-Bộp!

Jang Chaeyeon giữ chặt lấy bàn tay của tôi không thả ra.

“...Anh Jaehun có vẻ đang không được thoải mái lắm”

“Tôi không nghĩ vậy”

Hai người họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

Tôi sợ.