Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

733 47801

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

(Đang ra)

Danshi Kinsei Game Sekai de Ore ga Yarubeki Yuitsu no Koto

Ryo Hazakura

Tất cả những tình huống éo le này khiến câu chuyện không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu mà còn chứa đựng những tình huống hài hước, gay cấn đầy bất ngờ.Source: BookWalker

17 262

Thiên đàng

(Đang ra)

Thiên đàng

Kawakami Mieko

Vừa kiên định vừa dịu dàng, bằng lối quan sát tinh tế, gần gũi cùng nhiều tầng nghĩa đã khiến bộ truyện trở nên vô cùng giản dị mà cũng sâu sắc vô bờ bến.

1 1

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

201 10599

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Đang ra)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

14 33

201-4XX - Chương 222: Chọn người dễ dàng

-Cạch cạch cạch!

Bánh xe quay một cách ồn ào.

Nó dừng lại ở số 7.

<Ở đại học, Kim Jaehun là cặp đôi tình thương mến thương>

Cặp đôi tình thương mến thương là cái quái gì cơ?

Không có cặp thì đôi gì ở đây chứ.

Hay là tôi sẽ thành cặp với một trong những người ở đây?

Vậy, sau đó thì sao nữa, chúng tôi phải giả vờ hẹn hò à?

Tôi nhìn chằm chằm Ahn Sanghyun định hỏi, nhưng anh ta lại đang quá bận tập trung vào bánh xe trước mặt mình.

<Bánh xe của người chơi Ahn Sanghyun đang quay>

Bánh xe của anh ta dừng lại ở số 1.

“Ngon!”

Anh ta hét lên đầy phấn khởi.

Cái quái.

Tên này chọn được vai trò gian lận gì—

<Ở đại học, Ahn Sanghyun là một sinh viên không có sự hiện diện. Không một ai quan tâm đến bất cứ điều gì anh ấy làm>

Tại sao anh ta lại thích cái này vậy?

Nhưng có vẻ là anh ta không quan tâm gì đến suy nghĩ của tôi, nhanh chóng bắt đầu nhìn xung quanh với biểu cảm vui vẻ.

Rồi anh ta lăn đi.

“...”

Tên này đang làm cái gì vậy.

Anh ta lăn đi với vẻ mặt phấn khởi, chắc chắn sẽ không trả lời câu hỏi của tôi…và biến mất vào trong khu rừng.

Bánh xe vẫn tiếp tục quay mặc cho sự ngỡ ngàng của chúng tôi.

<Bánh xe của người chơi Park Yeeun đang quay>

“Cái này làm em thấy hơi run chút”

Park Yeeun lẩm bẩm, rồi bánh xe dừng lại ở số 5.

<Ở đại học, Park Yeeun là thiên tài trẻ tuổi nhất vào học sớm>

“Em đâu có đầu óc nhanh nhạy gì”

Park Yeeun lẩm bẩm đầy lo lắng.

Trưởng phòng thở dài não nề.

“Không bỏ qua ta luôn được sao”

Bánh xe quay tròn, rồi nó dừng lại ở số 6.

<Ở đại học, Heo Chan là ông chú sinh viên quay lại>

Trưởng Phòng chỉ nhún vai không nói gì.

Cuối cùng, bánh xe của Aileen quay tròn.

Và rồi, nó dừng lại.

“...Ah”

Aileen kêu lên một tiếng bất ngờ bên cạnh tôi.

Bánh xe của cô ấy cũng dừng lại ở số 7.

<Ở đại học, Aileen là cặp đôi tình thương mến thương>

“Đợi đã, cặp đôi tình thương mến thương—”

-Cạch!

Tôi cảm nhận được thứ gì đó được đeo vào cổ tay mình.

“...”

“...”

Đó là một cái đồng hồ.

Tại nơi hiển thị thời gian lại chỉ có con số 00 ở trên đó, ngoài ra thì không còn gì khác.

<0 điểm>

Cái số 0 này nghĩa là sao đây?

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái còng tay, một phần giải thích xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Bạn sẽ nhận được điểm bằng cách cư xử theo đúng vai trò của mình>

<Xếp hạng sẽ được phân chia theo số điểm, và thứ hạng càng cao, phần thưởng mà bạn nhận được ở hiện thực sau khi trò chơi kết thúc lại càng lớn>

<Ngược lại, số điểm càng thấp, hình phạt mà bạn phải chịu ở hiện thực sẽ càng nặng hơn>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi có nghe được gì về cái này đâu.

Aileen và tôi bối rối nhìn nhau.

“Cô có biết một cặp đôi hòa thuận là gì không?”

“Tôi chỉ làm việc suốt kể từ khi vào Cục thì làm sao mà biết được chứ?”

Aileen thở dài và trả lời câu hỏi của tôi.

“Tạm thời hãy cứ phớt lờ nó và cư xử như thường đi”

“Phải ha. Ý kiến hay đấy”

Tôi nhìn xung quanh.

Yu Daon, Jang Chaeyeon và Song Ahrin đang nhìn hai người chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“...Sao vậy?”

“...Không”

Jang Chaeyeon ‘ừm’ một tiếng và đảo mắt đi.

“Tôi chỉ nghĩ là hai người trông không hợp nhau cho lắm”

“Phải đấy, theo tôi thấy thì cả hai giống Người đẹp và Quái vật lắm ấy?”

Khác với mọi khi, Song Ahrin bật cười và đồng tình với Jang Chaeyeon.

“Chắc là vì cô ta có hơi trẻ đấy”

“Không phải cô Ahrin cũng vẫn còn trẻ à?”

Song Ahrin có tư cách gì để đánh giá người khác qua tuổi tác của họ à?

“...Tôi đã bước qua ranh giới sinh tử vô số lần rồi. Nếu là tính về tuổi tâm hồn thì tôi hoàn toàn lớn hơn anh đấy. Hay là anh bắt đầu gọi tôi là chị luôn đi?”

“Cô cuối cùng cũng phát điên rồi à?”

Trong khi tôi đang tự hỏi là cô ấy đã bước qua ranh giới sinh tử được nhiều như Phòng Ứng phó hay chưa, Song Ahrin nhún vai.

“Dù sao đi nữa, đừng có quá sức làm gì. Làm mấy việc không hợp với cảm xúc của bản thân sẽ chỉ khiến cả hai cảm thấy kiệt sức thôi. Gái từ Phòng Ứng phó kia sẽ đặc biệt mệt mỏi hơn nữa đấy”

Song Ahrin cười khẩy, và Yu Daon mỉm cười gượng gạo.

Aileen nhìn hai người họ, nhướng một bên mày.

“Nếu đã như vậy thì tôi phải cho mấy người một cú thôi nhỉ”

“Hửm?”

Trước khi tôi có thể nói gì, Aileen đã nắm lấy tay tôi.

Tôi có thể cảm nhận được những vết chai sạn ở lòng bàn tay của cô ấy.

“Xin lỗi nhé. Do thường hay cầm súng nên nắm tay tôi chắc cũng không thích gì đâu nhỉ”

“...Chuyện đó thì có gì phải xin lỗi chứ”

Nắm tay táo bạo thật đấy.

Tôi có thể cảm nhận được sự cách biệt thế hệ.

Tôi không nhớ là thời của tôi có chuyện nắm tay như này đâu.

Thế giới thực sự đã thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong năm năm sao?

Hay là chỉ vì tôi đã luôn lẻ loi ở đại học nhỉ?

-Tinh tinh!

Một âm thanh vui tai vang lên từ cái đồng hồ đeo tay.

Khi tôi nhìn vào nó, con số 00 đã trở thành 10.

Điểm vừa tăng lên sao?

Là vì chúng tôi vừa cư xử giống một cặp đôi à?

Vậy còn những người khác thì sao?

“Ba người—”

Trước khi tôi có thể nói xong, Yu Daon đã nhìn Aileen với một nụ cười khó xử.

“Ah, xin lỗi nhé, cô Aileen. Tôi nghĩ là anh Jaehun đang không được thoải mái cho lắm”

“Khó chịu không?”

“Hừm, đâu có”

“Anh ta bảo không kia”

“Tôi hiểu rồi”

Yu Daon khẽ mỉm cười.

Đúng lúc đó…

-Tinh!

Một tiếng chuông vang lên và tầm nhìn của tôi tối sầm đi.

“...!”

Khi lấy lại ý thức, tôi đã đang ở trong một giảng đường đại học.

Giáo sư đang giảng bài cho tiết học.

Nó làm tôi nhớ đến ngày xưa, cơ mà…

Thứ hiện lên trong đầu tôi lúc này không phải là hồi tưởng mà là một cảm giác khẩn cấp.

Còn những người khác thì sao?

Aileen và mọi người Phòng Nhân sự đâu?

Tôi vội vã lấy ra sổ hướng dẫn từ trong túi áo ngực.

-Lật phật!

Sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[RG - Cách để đối phó khi bị quyến rũ]

1. Trong cuộc sống, sẽ có những lúc mà bạn bị quyến rũ. Đây là một vài câu nói dùng để từ chối trong những trường hợp như vậy.

2. <Tôi có hôn thê ở quê nhà rồi.> Nó hiệu quả, nhưng vẫn có một vài kẻ với suy nghĩ điên rồ rằng có thủ môn không có nghĩa là không ghi được bàn thắng, vậy nên hãy cẩn thận với những người như này.

3. <Tôi có người mình thích rồi.> Cực kỳ hiệu quả. Dù vậy, cũng có một số kẻ điên có sở thích như vậy.

4. Phớt lờ. Đây là cách tốt nhất.

5. Luôn có một người đáng tin cậy đang dõi theo bạ—

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

-Thụp!

Vẫn nói mấy thứ ba luyên thuyên được thì chắc là không có vấn đề gì rồi.

Tôi đóng sổ hướng dẫn lại và nhìn xung quanh.

Giáo sư đang giảng bài, và ánh nắng ấm áp rọi vào từ ô cửa sổ.

“...”

Cũng lâu rồi hay là tham gia vào lớp học một chút nhỉ?

Tôi dành một ít thời gian chép lại những gì giáo sư nói.

Có lẽ do tôi đã đi làm, bất ngờ thay, việc học bài trong im lặng như này cũng không tệ chút nào.

Hồi ấy tôi đơn giản chỉ là không muốn tham gia vào lớp học.

Sau khi tiết học kết thúc…

-Tinh tinh!

Âm thanh giống như trước đó lại vang lên lần nữa, và một cửa sổ hiện ra trước mặt tôi.

<Bạn đang rất tận hưởng cuộc sống! Điểm của bạn đã tăng lên!>

“...”

Học hành chăm chỉ thì được điểm còn không thì chẳng được gì ấy hả?

Nếu vậy thì đó chỉ là làm theo một đáp án sẵn có chứ đâu phải là tận hưởng cuộc sống?

Đúng là khó thật đấy.

Với suy nghĩ như vậy, tôi hướng mắt ra ngoài qua khung cửa sổ.

Yu Daon đang chơi tennis trong sân tập.

Mặc dù cô ấy đã mặc cả váy chơi tennis rất đẹp rồi, nhưng mà…

“...”

Cách cô ấy vung cây vợt trong tay trông chẳng khác gì một người chưa từng nghe đến tennis bao giờ.

Điều đáng kinh ngạc là ngay cả khi như vậy, cô ấy vẫn bù đắp cho việc đó với khả năng vận động phi thường và đánh trúng quả bóng một cách chính xác.

Song Ahrin thì đang bê một đống sách đi đâu đó.

Cô ấy trông như thể sẽ bị chôn vùi trong sách vậy.

Còn Jang Chaeyeon…

“...”

Cô ấy đang bị che đi bởi đám đông nên không thấy được.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Quan sát con người thôi”

Aileen, đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, nhìn xung quanh.

“Đây là cuộc sống đại học à?”

“Nó có cảm giác bị thiết lập sẵn quá trớn, cơ mà tôi nghĩ một phần nào đó thì nó cũng đúng”

“Ra vậy”

Aileen nhìn xung quanh.

“Cũng không tệ”

“...Cô ước rằng mình đã được sống một cuộc đời như này, đúng chứ?”

“Đâu có?”

Aileen nhìn tôi như thể muốn hỏi rằng tôi đang nói gì vậy.

“Ta không nên hối hận lựa chọn của mình. Thay vì có cuộc sống đại học của riêng mình, tôi đã quyết định giải cứu những người bị đối xử bất công”

“...Đúng vậy”

“Thế nên là tôi rất hạnh phúc”

Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi trong giảng đường vắng người.

“Lý do họ có thể sống một cuộc sống như này bởi vì chúng ta đang không ngừng nỗ lực làm việc phía sau hậu trường”

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt của cô ấy, khiến chúng trông như đã lấy lại được sức sống.

“Như vậy là đủ rồi”

“...”

Tôi đã luôn có cảm giác này, nhưng dù là cô ấy, là Trưởng Phòng, hay là Trưởng Chi nhánh, mỗi người đều có cá tính riêng của bản thân, nhưng họ đều có chung một động lực ngay thẳng.

Có lẽ đây chính là tiêu chuẩn để chọn ra Trưởng phòng trong Cục Quản thúc.

-Tinh tinh!

Khi âm thanh đó lại vang lên lần nữa, tôi liền nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình và thấy rằng con số đã chuyển thành 20.

Đây cũng được coi là thân mật à.

“...Sao vậy, anh thích tôi rồi à?”

Aileen nhìn đồng hồ của bản thân, rồi quay sang tôi và cười khúc khích.

“Tôi không nghĩ vậy”

“Hửm, vậy là anh không thích tôi sao?”

“Không phải là như thế”

Cô ấy làm cho tôi không nói được gì cả.

Aileen cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm lúng túng của tôi.

“Tôi đùa thôi”

“...”

“Dù sao thì, hãy cố kiếm thêm chút điểm nữa nào”

“Sao đột nhiên lại như vậy?”

“Tôi vừa nảy ra một ý tưởng hay ấy mà”

Aileen gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi, và ngay lúc đó…

“—ehun!”

Khi đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy Yu Daon đang nhìn tôi và vẫy tay trong khi hét lớn.

Không mệt mỏi chút nào luôn.

Mặc dù đã vung vợt như vậy suốt một tiếng không ngừng nghỉ, cô ấy vẫn còn năng lượng để nhảy tưng tửng và vẫy tay chào tôi luôn mà.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, tầm nhìn của tôi lại tối đen đi một lần nữa.

“...”

Khi tôi mở mắt ra, trước mặt tôi chỉ còn lại tám người tham gia vào trò chơi đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn.

Yu Daon, Jang Chaeyeon, Song Ahrin, Aileen và tôi rồi này.

“...Trưởng phòng đã làm gì vậy ạ?”

“Một mình làm tất cả việc nhóm”

Trưởng phòng trả lời đầy mệt mỏi.

Đây chính là số phận của sinh viên quay lại vì tiếc tín chỉ nhỉ.

“...Còn em?”

“Em đã…trả lời một cộng một bằng hai, và giáo sư ngay lập tức khen ngợi em, tâng bốc em là một thiên tài ạ”

Park Yeeun lẩm bẩm như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Tôi đã lăn xung quanh”

“Ra vậy”

Anh ta thực sự chỉ lăn thôi à?

Tại sao?

Ahn Sanghyun mỉm cười với khuôn mặt lấm lem bùn đất.

“Không phải nó rất tuyệt sao!”

“Tôi hiểu rồi”

Có vẻ là vậy.

Ở giữa bàn là cái hộp với chữ <Game of Life>.

Cửa số trò chơi xuất hiện trước mắt tôi lần nữa.

<Bạn đã có một năm học vui vẻ rồi chứ?>

Tôi mới chỉ tham gia một lớp học và lễ khai giảng thôi mà?

<Theo như kế hoạch ban đầu, chúng tôi muốn tăng số lượt chơi lên, nhưng vì tính nhập vai quá đỗi chân thực của trò board game, phần lớn các quý khách hàng đã không thể phân biệt giữa mơ và thực, nên chúng tôi đã không còn lựa chọn nào khác ngoài giảm số lượt đi. Mong quý khách có thể thông cảm cho>

Như thể đáp lại suy nghĩ của tôi, một cửa sổ ngay lập tức xuất hiện.

<Đây chính là cách bạn tận hưởng cuộc đời và kiếm điểm, và người với số điểm cao nhất sẽ giành chiến thắng>

Vậy là chỉ cần trải qua cuộc sống thường nhật thật tốt.

Cảm giác kiểu đó nhỉ.

<Nhưng nếu chỉ có thế, vậy thì sẽ không vui chút nào>

Ngay khi những con chữ đó hiện ra, chúng tôi đồng loạt trở nên căng thẳng.

Thông thường, mấy cái kiểu này sẽ dẫn đến một hiện tượng dị thườn—

<Chúng tôi muốn thêm vào cuộc đời các biến tấu mới mẻ>

Biến tấu?

<Mỗi người chơi trong vai trò sinh viên đại học của mình giờ đây sẽ gặp phải một cơ hội hoặc trở ngại lớn>

<Thông qua cơ hội này, một vài người sẽ có thể kiếm được nhiều điểm hơn, và một vài người sẽ kiếm được ít điểm hơn>

“...”

<Trở ngại của mỗi người sẽ được hiển thị làm sao mà chỉ riêng người đó có thể thấy được>

“...Ôi trời…”

“...Mình không tự tin về cái này cho lắm”

“...”

Mỗi người sẽ phải trải qua những biến động như nào đây?

Tôi thực sự mong rằng nó sẽ đơn giản.

Một cửa sổ xuất hiện trước mặt tôi với một tiếng chuông.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Bạn đã chia tay trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự. Giờ đây đã đến lúc kiếm một người bạn gái mới>

[Có câu nói rằng trên thế giới này không có tình yêu nào là vĩnh cửu. Tình yêu của bạn đã phai nhòa trong khi bạn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự]

[Nhưng không có gì phải lo lắng cả. Tình yêu ban đầu sẽ bị lãng quên bởi một tình yêu khác]

[Trong số những người ở đây, hãy chọn ra một người mà bạn có thể chinh phục dễ dàng nhất và nhanh chóng có được một cô bạn gái mới]

[Tuy nhiên, có một điều kiện]

[Người bạn gái đó phải là người mà bạn nghĩ rằng sẽ dễ để tỏ tình nhất]

[Nếu thất bại trong việc có được cô ấy, bạn sẽ bị trừ 100 điểm]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Tầm nhìn của tôi tối sầm đi.