Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

76 924

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

29 25

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

72 940

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

122 2264

201-4XX - Chương 221: The Game of Life (Trò chơi Cuộc đời)

Việc đầu tiên tôi làm là đánh thức mọi người dậy.

“...”

Tôi cẩn thận nhón chân đi từng bước một để không đánh thức những người khác.

“...Gư”

Tôi lặng lẽ đi đến chỗ Song Ahrin và lay người cô ấy, rồi cô rên rỉ rồi nhìn tôi.

“...Gì vậy, anh đã tỉnh lại rồi à?”

“...”

Tôi đặt tay lên môi ra hiệu cho cô ấy giữ im lặng, và Song Ahrin liền im bặt.

Trưởng Đoàn kịch vẫn chưa tỉnh lại nên sẽ tốt hơn nếu chúng tôi giữ im lặng.

Những người khác cũng bắt đầu tỉnh lại.

“...”

Jang Chaeyeon ngồi dậy và nhìn xung quanh với đôi mắt lim dim.

“Cô không sao chứ, cô Chaeyeon?”

“...Ừm. Cảm ơn anh”

Jang Chaeyeon khẽ mỉm cười rồi nhìn Trưởng Đoàn kịch đã ngã xuống.

“...”

“Sao vậy?”

“Chỉ là…”

Jang Chaeyeon nhìn cô ta và chậm rãi trả lời.

“Một chút thôi. Cô ta có chút tội nghiệp”

“Gư…”

Và rồi, Yu Daon rên rỉ ngồi dậy.

“Cô tỉnh lại rồi, cô Daon”

“Vâng…”

Yu Daon nhấn vào thái dương của mình như thể bị đau đầu.

“Cô ổn chứ?”

“Hừm…”

Yu Daon xoa bóp thái dương của mình một lúc trước câu hỏi của tôi rồi mỉm cười.

“Tôi ổn mà”

Sao tôi lại có cảm giác cô ấy đang cố nặn ra một nụ cười với tôi vậy nhỉ?

Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh.

Cô ấy vẫn đang dựa lưng vào tường với đôi mắt nhắm.

Tôi có nên gọi cô ấy dậy không?

Lỡ như tôi gọi cô ấy dậy để rồi chẳng may ăn một cú đấm thì nhẹ là rạn xương còn nặng là đi đời luôn.

“Để tôi gọi cô ấy dậy nhé?”

Có lẽ đã nhìn thấu được lo lắng của tôi, Yu Daon nhìn về đây.

“...Ừm, tôi thực sự xin lỗi, nhưng phải nhờ cô việc này rồi”

“Đó là yêu cầu của anh Jaehun mà. Đương nhiên tôi sẽ thực hiện nó rồi”

Yu Daon mỉm cười và tiến đến chỗ Trưởng Chi nhánh.

“Sáng rồi dậy đi thôi”

“Ưm…”

“Cô già rồi mà cứ ngủ trên sàn lạnh như này là bị méo mồm đấy”

“Ưm…”

“Nó cũng không tốt cho xương của cô đâu”

“...”

“Anh Jaehun, chẳng lẽ xương chậu của cô ấy đã bị lão hóa rồi sao?”

“...Tôi không nghĩ vậy”

Vì Trưởng Chi nhánh đã mở mắt và đang nhìn chằm chằm vào Yu Daon mà.

“Cô Yu Daon”

“Vâng?”

“Cô có muốn làm chút đấu tập, à không phải, huấn luyện đặc biệt với ta không?”

Trưởng Chi nhánh cười tươi, và Yu Daon gật đầu đáp lại với một nụ cười.

“Chỉ cần lưng cô vẫn ổn là tôi rất sẵn lòng! Tôi cảm ơn!”

Những lời nói vô tư lại lần nữa như đâm vào Trưởng Chi nhánh.

Trưởng Chi nhánh nhắm mắt, hít một hơi sâu, đứng dậy tại chỗ, và bước đến chỗ Trưởng Đoàn kịch vẫn đang nằm xuống.

Ngay sau đó, cô ấy lấy ra một sợi dây thép từ trong túi áo ngực và bắt đầu trói Trưởng Đoàn kịch lại.

“Như vậy có đủ không?”

“Đây không phải là dây thép bình thường nên sẽ ổn thôi”

Trưởng Chi nhánh đáp lại, trói chặt Trưởng Đoàn kịch, rồi thở dài.

“Vậy là kết thúc rồi”

Được rồi, vậy thì…

“Cô Ahrin”

“Ừm”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Ít nhất thì theo lẽ thường của tôi, không dễ gì để theo kịp tình hình chút nào.

Sau khi tôi tỉnh lại từ thôi miên, Song Ahrin đã giành chiến thắng.

Bản thân điều này không hề bất ngờ.

Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ thua.

Nhưng vấn đề là tại sao Song Ahrin lại thắng với một cục sưng trên đầu còn Trưởng Đoàn kịch thì lại nắm há hốc miệng thế kia vậy.

“...Về chuyện đó”

Song Ahrin bắt đầu nói với vẻ do dự.

Sau khi nhớ rằng bản thân rất kém trong khoản cận chiến, cô ấy đã lao vào đánh cận chiến với cô ta rồi giành được thắng lợi bằng một cách nào đó.

“...”

Tôi thực sự không biết nên nói gì trước chiến thắng còn trẻ con hơn tưởng tượng.

Không phải.

Thay vào đó, nó có thể là kế hoạch mà chỉ mình Song Ahrin có thể nghĩ ra.

Nỗi sợ chung của mọi người chính là nỗi sợ hãi điều không biết.

Chúng ta chuẩn bị trước và sợ hãi vì không biết điều gì sẽ xảy đến.

Dù vậy, Song Ahrin thì ngược lại.

Trưởng Đoàn kịch là một người mà cô ấy đã hiểu quá rõ.

Bởi vì đó chính là bản thân cô ấy mà.

Hiểu rõ cũng có nghĩa là có thể tấn công dễ dàng hơn bất cứ ai khác.

Nếu để tôi đấu một một với Trưởng Đoàn kịch ngay bây giờ, liệu tôi có thể nghĩ đến việc kéo Trưởng Đoàn kịch vào đánh cận chiến và giành thắng lợi không?

Điều đó là bất khả thi.

Tôi đã sẽ nghĩ đến việc đánh lạc hướng cô ta bằng cách nào đó để rồi đánh bại cô ta.

“Cơ mà”

“Ừm”

“Không phải cô có tham gia lớp học cận chiến rồi à?”

“...”

Song Ahrin im bặt trước lời của tôi.

Nhân viên Cục Quản thúc được tùy chọn có muốn tham gia lớp cận chiến hay không.

Đương nhiên, tôi không tham gia cái đấy.

Tôi là nhân viên văn phòng mà.

Và đương nhiên, xét đến những gì xảy ra gần đây, tôi đang nghĩ đến chuyện tham gia một lớp.

“Tôi tham gia lớp học cận chiến ngoan lắm đấy!”

Yu Daon giơ tay lên.

“Hình như đợt đấy là tôi đứng thứ hai lớp thì phải?”

“Đợi đã, thực sự có người chiến đấu giỏi đến vậy à?”

Trong số chúng tôi, Yu Daon là người chiến đấu giỏi nhất.

“Có một người đấy”

Yu Daon gật đầu.

“Hiện tại tôi vẫn không biết cần phải làm gì nữa. Kỹ thuật của người đó thực sự rất tốt”

“...”

Tôi nhìn Jang Chaeyeon.

“...”

Jang Chaeyeon lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Cô Chaeyeon…”

“Cấu trúc cơ thể của tôi không phù hợp với việc chiến đấu”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm, và Song Ahrin thở dài.

“Cô ta bị trượt môn”

Một người không tham gia lớp học đàng hoàng, một người đứng hạng hai lớp, và một người trượt môn.

Đúng là loạn thật đấy.

“Sao đâu, ta cũng trượt lớp lý thuyết mà”

Trưởng Chi nhánh cũng gật đầu, còn tôi thì nhìn Trưởng Đoàn kịch.

“...”

Giờ nghĩ lại.

“Vậy cô định làm gì? Với Trưởng Đoàn kịch ấy”

“...”

Ánh mắt của Trưởng Chi nhánh hướng về Trưởng Đoàn kịch.

“Để mà nói thật, ta cũng có chút lo lắng”

Cô ấy thở dài.

“Do cô ta trông giống hệt cô Ahrin nên là làm gì với cô ta cũng không thoải mái, nhưng để mà giết thì…cũng quá phí phạm”

“...”

“Tạm thời ta sẽ đưa việc này vào chủ đề thảo luận. Rằng liệu chúng ta nên trừ khử hay cách ly cô ta”

Với trường hợp của Yu Daon, chúng tôi là người đi sang thế giới của cô ấy, nhưng lần này, Trưởng Đoàn kịch là người sang bên đây, nên việc xử lý cô ta như nào là hoàn toàn phụ thuộc vào chúng tôi.

Song Ahrin nhìn chằm chằm vào Trưởng Đoàn kịch.

“Sao vậy?”

“...Chỉ là”

Song Ahrin lẩm bẩm.

“Nếu có thêm chút thời gian nữa, có lẽ tôi đã có thể học được rồi”

“Hửm?”

“Không có gì”

Song Ahrin lắc đầu.

“...Tôi sẽ nói với anh sau”

“...Ừm”

Do đã bảo rằng sẽ nói với tôi sau, cô ấy sẽ nói cho tôi biết vào một thời điểm nào đấy thôi.

Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên và nhìn xung quanh.

Một sân khấu đơn giản.

Trưởng Đoàn kịch thực sự dàn dựng sân khấu ở đây sao?

Và cô ta thực sự đã giết vô số người, như cách mà Song Ahrin và tôi đã trải qua sao?

Đó là điều mà tôi chẳng thể nào biết được.

“Vậy chúng ta thoát ra kiểu gì đây?”

“Có một cách”

Trưởng Chi nhánh đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

“...Mà, do là Trưởng Bộ phận đã đưa chúng ta đến đây, nên là chúng ta cũng sẽ ra nhanh thôi”

Trưởng Bộ phận sao?

Nếu vậy thì ông ấy tự mình đến luôn cũng được mà.

“Trưởng Bộ phận bận rộn lắm”

Trưởng Chi nhánh nói vậy như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Nhưng mà…ta vẫn sẽ phải viết bản tường trình”

Trưởng Chi nhánh lẩm bẩm như thể đã quá chán ngấy.

“Sau cùng thì đúng là cậu nên làm việc với—”

“Tôi đã bảo là không muốn rồi mà”

Tôi đã đủ mệt mỏi rồi.

“...Vậy thì”

Trưởng Chi nhánh ngẫm nghĩ một lúc, rồi vỗ tay một cái như thể đã nảy ra ý tưởng nào đó.

“Ta sẽ nghĩ cách khác”

“Vâng?”

“Tin ta đi. Ta sẽ đề xuất cái này với Trưởng Bộ phận, nên là đừng lo quá”

Tôi thực ra không lo đâu, nhưng giờ thì bắt đầu thấy lo rồi đấy, dù vậy, Trưởng Chi nhánh vẫn gật đầu liên tục như thể đã ra quyết định.

Gư…

Trong lúc đó, Trưởng Đoàn kịch mở mắt với một tiếng rên rỉ.

“...”

Tất cả chúng tôi đều đông cứng.

Jang Chaeyeon giơ tay lên, Trưởng Chi nhánh siết chặt nắm đấm, và Yu Daon đứng ra trước tôi.

“...”

Dù vậy, Trưởng Đoàn kịch chỉ nhìn chúng tôi mà không nói gì.

Chính xác hơn thì cô ta đang nhìn tôi.

Với khuôn mặt giống hệt Song Ahrin, cô ta đang nhìn tôi bằng đôi mắt tím như thể muốn xuyên thấu tôi.

...Ra vậy

“...”

Dù vậy, cô ta chỉ gật đầu như thể đồng tình với điều gì đó.

...Ngươi nói đúng

Trưởng Đoàn kịch nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin thở dài.

“Phải đó”

“...”

Trưởng Đoàn kịch lại nhắm mắt lần nữa.

Và cho đến tận lúc chúng tôi rời đi, không, cho đến tận khi cô ta bị giam giữ trong xe tải cách ly, cô ta vẫn nhắm chặt đôi mắt và không nói dù chỉ một lời.

Như vậy, biến cố với Trưởng Đoàn kịch đã kết thúc.

Nhưng có vẻ là Song Ahrin không nghĩ như vậy.

“Tôi nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại cô ta đấy”

“Đừng có mà nói mấy lời kinh khủng như vậy chứ”

Gặp lại một kẻ như vậy ấy hả?

Tôi hoàn toàn phản đối điều đó.

“...Phải ha”

Song Ahrin lẩm bẩm và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt của cô ấy ánh lên đầy nghiêm túc.

“Tôi có nên học lại lớp cận chiến không nhỉ?”

“Mang cô Chaeyeon theo cùng đi”

“Tôi, tôi ổn mà…”

***

“Anh lại gây rắc rối nữa à, anh trai?”

“Anh lại bị cuốn vào mới đúng”

“Mấy đồng nghiệp được phân vào cùng nhóm với em lúc nào cũng hỏi cùng một câu. Rằng Phòng Nhân sự rốt cuộc làm gì mà lúc nào cũng gây rắc rối như này?”

Park Yeeun lẩm bẩm như không thể tin được sau khi nghe tôi kể về chuyện đã xảy ra.

“Anh cũng đâu muốn gây rắc rối như vậy”

“Không, thực sự đấy ạ, dù chỉ là đùa thôi, nhưng còn có người nói rằng Phòng Nhân sự nên bị cách ly đấy ạ?”

Đúng là cực kỳ bất công mà.

Ai lại muốn làm việc đó cơ chứ?

“Hơn nữa, mấy biến cố đó lại toàn có quy mô lớn nữa chứ”

“Công nhận”

“Em có nghe được rằng thành viên trẻ nhất của Phòng Cách ly đang điều tra một hiện tượng dị thường mà cà chua sẽ tự động bị loại bỏ khỏi burger đấy ạ”

Tôi cũng muốn điều tra mấy thứ như vậy.

Từ từ đã, không phải tôi làm việc tại Phòng Nhân sự sao?

Tôi không nên nghĩ đến việc mong được gặp hiện tượng dị thường, mà phải nghĩ đến việc né tránh hiện tượng dị thường chứ.

Không.

Hãy thỏa hiệp một chút nào.

“Nếu đằng nào cũng gặp thì không có hiện tượng dị thường hay dị thể quản thúc nào giúp chúng ta chữa lành và nghỉ ngơi à?”

“Anh cuối cùng cũng phát điên rồi đấy à, anh trai?”

Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt như đang bảo tôi đừng nói mấy thứ lố bịch nữa.

Và rồi, vài ngày cứ trôi qua yên bình như vậy.

Cho đến khi Ahn Sanghyun xuất hiện với một cái hộp kỳ lạ trong tay.

“Hahaha! Cho tôi xin phép!”

Ahn Sanghyun xuất hiện với một tiếng cười sảng khoái.

“Tại sao anh lại đến đây?”

“Ôi trời, tôi đúng là kiểu không được chào đón ở bất cứ đâu luôn ha”

‘Ai lại thích Phòng Cách ly cơ chứ!’, anh ta đáp lại với một tiếng cười.

“Không có chuyện gì đâu, chỉ là Trưởng Chi nhánh bảo tôi đưa thứ này cho cậu Kim Jaehun”

“...”

Tôi nhìn cái hộp mà Ahn Sanghyun đang cầm.

Một cái hộp trắng dài giống như một hộp board game.

“...Không lẽ nào…”

“Trưởng Chi nhánh đã bảo tôi chuyển lời”

Ahn Sanghyun hắng giọng.

“‘Nếu đằng nào cậu cũng bị cuốn vào hiện tượng dị thường hay dị thể quản thúc, ta khuyên cậu nên dính vào những thứ an toàn’, đó là là những gì Trưởng Chi nhánh đã nói”

“...”

Cô ấy không nói sai.

“Cậu Kim Jaehun”

“Ừm”

“Cậu có biết Board game Tình yêu không?”

“..Tôi biết”

Không phải đó là trò chơi mà tôi và Trưởng phòng có độ tương thích cao nhất à?

“Đây là một trò chơi mới được ra mắt bởi cùng một công ty đã làm ra trò board game đó, và nó chỉ mới được gửi đến Cục Quản thúc như là một kiện hàng không rõ người gửi”

“Không phải như vậy là nguy hiểm à?”

“Nó là thứ mà Phòng Cách ly và Phòng Quản thúc đều đã tận hưởng và hoàn tất ghi chép về quy trình rồi, nên là sẽ ổn thôi”

Nó vui lắm’, anh ta lẩm bẩm nhìn tôi.

“Trăm nghe không bằng một thấy. Sao cậu không tự mình thử chơi nó đi?”

Anh ta mỉm cười và đặt cái hộp xuống.

Tôi kiểm tra cái tên được viết trên hộp.

<The Game of Life>

Nó là một cái tên mà tôi đã nghe được khá nhiều.

“Nghe nói thứ này sẽ trao cho ta cuộc đời thứ hai”

Ahn Sanghyun gật đầu nhìn tôi.

“Tôi cũng đã tận hưởng nó kha khá đấy. Có lẽ tôi nên miêu tả nó như niềm vui khi sống một cuộc đời khác nhỉ? Ngoài ra nó còn là cơ hội để xác nhận cảm xúc của nhau đấy”

“...Không phải chỉ phí thời gian thôi à?”

Song Ahrin đang đứng xem liền nhướng một bên mày nhìn Ahn Sanghyun.

“Mấy người lại định biến bọn tôi thành đội gỡ bom lần nữa đấy à…”

“Tôi không nghĩ vậy đâu. Vì mỗi lần cậu Kim Jaehun gây rắc rối là Trưởng Chi nhánh lại kích động hết cả lên mà”

Ra vậy.

Ahn Sanghyun lắc đầu.

“Tôi thực sự tin rằng Trưởng Chi nhánh đưa thứ này cho cậu Kim Jaehun với mong muốn rằng cậu sẽ không bị cuốn vào các biến cố nữa”

“Biến cố gì cơ?”

“Đây là một bức thư từ Trưởng Chi nhánh”

Một bức thư sao?

Tôi đọc bức thư Ahn Sanghyun đưa cho.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

<Thời tiết đang dần trở nên lạnh hơn, nên ta nghĩ là cũng đến lúc để bắt đầu chuẩn bị cho mùa lạnh giá.>

<Ta đoán rằng cậu Kim Jaehun có một tổng số các hiện tượng dị thường mà bản thân sẽ gặp phải.>

<Vậy nên ta khuyên cậu nên gặp một dị thể quản thúc an toàn ít nhất một lần. *^⁠^* Kể cả khi cậu nghĩ rằng điều đó không có gì đặc biệt đi chăng nữa, ta thấy thử một lần cũng không sao mà.>

<@---->-->----- Ta để lại đóa hồng tươi thắm này cho cậu *^⁠^*>

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

“Tôi biết. Nó khá là…đúng chứ?”

Ahn Sanghyun cười khúc khích.

“Nhưng sao cậu không thử một lần đi, cứ coi như là đang tận hưởng nó hay thậm chí là thử nghiệm cũng được mà?”

“Đáng nghi quá đấy…”

“Hừm…”

“...”

Tạm thời phớt lờ ba người đã đang chau mày bên cạnh chúng tôi từ lúc nào, tôi lại nhìn Ahn Sanghyun.

“Trước hết, hãy để tôi giải thích về trò chơi này”

Ahn Sanghyun chỉ vào nắp hộp.

“Đây là một trò chơi nhập vai giả lập cuộc đời có tính chân thực cao”

“Ừm”

“Mọi người tận hưởng một cuộc đời khác với cuộc đời hiện tại, tìm hiểu nhau, rồi là kết hôn, kiểu vậy”

Tìm hiểu nhau rồi kết hôn.

Lần trước cũng vậy, và lần này cũng thế.

Chẳng lẽ tên giám đốc của công ty board game không có một mối tình đàng hoàng nào à?

“Nếu kết hôn, ta sẽ được điểm thưởng trong trò chơi, vân vân mây mây. Và sau khi đi đến cuối cuộc đời, người với số điểm cao nhất sẽ giành chiến thắng”

“Ồ”

“Thực ra, bầu không khí giữa hai thành viên trong phòng chúng tôi dạo này có chút kỳ lạ…”

Ahn Sanghyun bật cười.

“Nó chắc chắn sẽ vui lắm đấy!”

“Nghe cũng…vui phết đấy chứ?”

“Ừm. Tôi cũng thấy vậy”

“...Mà, chắc cũng sẽ không tệ quá đâu”

Trước khi tôi nhận ra, ba người kia đã đang phản hồi tích cực.

Vậy chẳng lẽ tôi là người duy nhất phản đối à?

“Nghe bảo rằng chỉ cần chơi trò chơi thôi là cũng được tính vào giờ làm việc đấy. Chỉ riêng việc đó thôi đã khiến nó trở thành công cụ hoàn hảo để ăn cắp lương rồi”

Được rồi.

Ý kiến của Trưởng Chi nhánh cũng có lý mà.

Nếu đằng nào cũng sẽ bị cuốn vào thì tôi nên bị cuốn vào thứ nào bé một xíu.

“Cảm ơn anh”

Tôi quyết định tạm thời sẽ nhận lấy cái hộp.

Và do đây là thứ Trưởng Chi nhánh đưa cho tôi, làm sao mà tôi có thể từ chối được chứ.

“Càng đông càng vui. Đó là lý do tôi đã mang theo một người thân thiết với cậu Kim Jaehun”

“......”

Khi quay ngoắt về sau, tôi liền nhìn thấy mái tóc vàng tro ngay trước mặt mình.

“...”

Aileen đang nhìn tôi.

“Mọi chuyện là như vậy đấy”

“...Vất vả cho cô rồi”

“Tôi cũng nghĩ vậy”

“Vậy là, sáu người từ Phòng Nhân sự và hai người chúng tôi , tổng cộng tám người sẽ chơi trò chơi này”

“...Mà, nó cũng không đến nỗi nào”

Ít nhất thì với Ahn Sanghyun và Trưởng phòng ở đây, tôi sẽ không phải lo lắng gì cả.

Trước lời của tôi, Ahn Sanghyun khẽ mỉm cười.

“Được rồi! Vậy thì bắt đầu thôi!”

“Ừm? Đợi đ—”

Trước khi tôi có thể nói xong, anh ta đã mở chiếc hộp, và—

***

“...”

Tôi hiện đang có mặt tại lễ khai giảng của một trường đại học.

“...”

Khi tôi ngẩng lên nhìn xung quanh, những người khác cũng đang đứng ở đây.

Kể cả Trưởng phòng.

“...Ta, một học sinh đại học ấy hả…?”

Trưởng phòng ngơ ngác lẩm bẩm.

Đúng lúc đó…

<Bánh xe Định mệnh đang quay!>

Một cái bảng lấp lánh xuất hiện trước mặt tôi.

Trên đó là các con số đánh từ 1 đến 9.

Cái gì đây?

Tôi nhìn quanh.

Có vẻ tôi không phải là người duy nhất nhìn thấy thứ này.

Tất cả những người tham gia vào trò chơi đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

<Bánh xe của người chơi Yu Daon đang quay>

Những con số quay tròn rồi dừng lại ở số 3.

Một thông báo vang lên.

<Ở đại học, Yu Daon là thành viên của câu lạc bộ tennis>

“Tôi có biết chơi tennis đâu…?”

Yu Daon lẩm bẩm, và bánh xe tiếp tục quay lần nữa.

<Bánh xe của người chơi Song Ahrin đang quay>

Nó dừng lại ở số 8.

<Ở đại học, Song Ahrin trở thành một sinh viên mẫu mực chăm chỉ. Khả năng cao cô ấy sẽ trở thành sinh viên tốt nghiệp>

“Sinh viên tốt nghiệp, cái được gọi là nô lệ thời hiện đại ấy hả?”

Song Ahrin lẩm bẩm.

<Bánh xe của người chơi Jang Chaeyeon đang quay>

Bánh xe của Jang Chaeyeon cũng bắt đầu quay.

Rồi nó dừng lại ở số 2.

<Ở đại học, Jang Chaeyeon là cô bạn hòa đồng thu hút tất cả mọi người>

“...”

Jang Chaeyeon?

Cô bạn hòa đồng ấy hả?

Yu Daon, Song Ahrin, và tôi ngơ ngác nhìn Jang Chaeyeon.

“Cô Chaeyeon mà hòa đồng sao…?”

“Cô phải mở miệng thì người khác mới thích chứ…”

<Bánh xe của người chơi Kim Jaehun đang quay>

-Cạch cạch cạch!

Bánh xe của tôi bắt đầu quay.